Thuộc hạ của Lưu Vĩnh Thuỵ quan sát xung quanh.

Điều kiện ở đây quá nguy hiểm.

Có rất nhiều hạn chế trong việc cứu người.
- Lưu tổng, địa hình ở đây quá nguy hiểm...chúng ta nên chờ lực lượng cứu hộ đến...
- Không đợi...!Tôi không đợi được.

Nghĩ cách đi.

Nhanh lên.

Lưu Vĩnh Thuỵ hoàn toàn mất kiểm soát.

Anh vừa lo lắng vừa tức giận gào lên với người kia khiến Tuệ Nhi bên đầu dây không nhịn được lên tiếng an ủi anh, cô thều thào nói.
- Vĩnh Thuỵ...A Thuỵ...!Đừng tức giận.

Nếu không được thì đừng cố...!Em chỉ muốn anh biết rằng...!Em thực sự rất vui vì đã gặp được anh...!được yêu anh...!và được anh yêu.

Trước khi chết vẫn có thể được nói chuyện với anh thế này...!Em...!em đã mãn nguyện lắm rồi...!Đừng...khóc nhé...!A Thuỵ.

Tiếng nấc nghèn nghẹn của Lưu Vĩnh Thuỵ vang lên trong điện thoại.
- Tuệ Nhi...em đừng...đừng nói thế...!Anh...!anh sẽ cứu được em...!Nhất định sẽ cứu được em...!Đừng bỏ anh...!Tuệ Nhi...!Anh xin em...!Đừng bỏ rơi anh...!Anh không chịu được...!Anh sẽ đau lắm...!Em ơi...!Anh chết mất...!Nhi ơi!!!
Anh khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.

Một người đàn ông cao ngạo như anh, giờ đây đang quỳ ở vách núi, nhìn từng cái rung chuyển của chiếc xe dưới kia mà khóc...!mà van xin cô đừng bỏ anh.
Nghe những lời này của anh khiến khoé mi Tuệ Nhi cũng rơi nước mắt theo.

Cô bảo anh đừng khóc...!nhưng cô cũng không thể kìm chế được cảm xúc trong lòng mình.
Từng đoạn ký ức hiện lên trong đầu cô, tua lại một lần nữa như một thước phim chạy chậm.
Có lẽ là do cô đã quá mạnh tay trong việc thay đổi cốt truyện nên mới bị trừng phạt.
Cô thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, thay đổi cái chết của lão Lưu và lão phu nhân, cũng vô tình gián tiếp thay đổi cả hành động cùng suy nghĩ của nhân vật chính.

Vì thế...!có lẽ đây là kết cục cho kẻ đã cãi mệnh...! Nhưng dù có thế nào, thì cô cũng không hối hận về những việc mình đã làm.

Chỉ hối tiếc vì tình yêu này của cô chỉ vừa chớm nở đã vội lụi tàn.

Không biết sau này, không có cô bên cạnh...anh có nhớ đến cô không?
Cố gượng cười dù lệ vẫn không ngừng rơi.

Cô nói với anh những lời sau cùng.
- A Thuỵ...!Nếu em chết, anh đừng vội yêu người khác nhé.

Xin hãy nhớ đến em nhiều thêm một chút...!được không anh?
Lưu Vĩnh Thuỵ trong lòng đầy chua xót, cứng rắn bác bỏ ý niệm của cô.
- Đừng nói nhảm nữa..

Anh nhất định sẽ cứu được em.

Nếu em chết, anh sẽ chết theo em.
Không đợi cô nói thêm lời nào, anh không ngắt điện thoại mà đút thẳng vào túi quần.
Thuộc hạ của anh đã đem đến một sợi dây thừng.

Anh nhanh chóng giật lấy cuộn dây buộc vào thân mình trước sự kinh ngạc tột độ của thân tín.
- Lưu tổng, hãy để chúng tôi....
- Không phải nói nhiều...!Tôi sẽ cứu cô ấy.
Nói xong anh ra lệnh cho người kia buộc cố định đầu dây còn lại.


Người kia lo lắng nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ.

Cô gái kia phải có vị trí cao như thế nào trong lòng Lưu tổng mà khiến anh không màn đến mạng sống của mình vẫn muốn cứu lấy cô cho bằng được.
Thấy người kia vẫn còn đứng ngây ra đó không chịu buộc dây cho anh.

Anh tức giận hét lên.
- Còn đứng đó làm gì? Buộc dây! Nhanh lên!
Người kia vội vội vàng vàng làm theo lệnh.
Ngay khi anh muốn đu mình xuống thì mặt đất lại đột nhiên rung chuyển dữ dội khiến xe của Tuệ Nhi theo đà lập tức lao thẳng vào dòng nước.
Tròng mắt Lưu Vĩnh Thuỵ lập tức mở to hết cỡ, anh hét lên đau đớn.
- Tuệ Nhi!!!!
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh chụp lấy búa an toàn tháo nhanh sợi dây vừa buộc vào người ra rồi lao xuống vực.

Thuộc hạ của anh kinh hãi hét lên.
- Lưu tổng!!!
Căn bản là anh ấy chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Lưu Vĩnh Thuỵ nhảy xuống vực biến mất cùng chiếc xe màu đỏ kia rồi.
Những người khác đứng trên vách đá cũng hoảng sợ không kém.

Họ không thể nghĩ được rằng Lưu tổng của bọn họ lại có thể vì một cô gái mà liều mạng đến vậy.

Liệu cô gái đó có xứng đáng hay không?
***
Lưu Vĩnh Thụy rơi ùm xuống nước, anh đạp chân ngoi lên mặt nước.

Màn đêm đen kịt, chỉ có ánh trăng khuyết mờ mờ chiếu xuống, phải mất mấy giây anh mới thích nghi được với ánh sáng mờ nhạt này, cố gắng định hướng chiếc xe Tuệ Nhi đã rơi xuống, sau đó nhanh chóng bơi lại gần.

Lúc chạm vào chiếc xe, Lưu Vĩnh Thụy dùng búa an toàn phá vỡ cửa kính, miệng không ngừng gọi tên cô.
- Tuệ Nhi! Tuệ Nhi!
Nhưng có vẻ như vì kiệt sức và bị va đập mạnh nên cô đã bất tỉnh, anh có gọi thế nào cô cũng không động đậy mi mắt dù chỉ một cái.
Chỉ có một phút để anh phá vỡ cửa kính kéo cô ra ngoài trước khi chiếc xe bị nước nhấn chìm.

Lưu Vĩnh Thụy hét lên một tiếng, dùng hết sức đập mạnh vào cửa kính, khiến nó vỡ tan.

Một vài mảnh vỡ xẹt qua mặt Tuệ Nhi khiến máu chảy càng thêm nhiều.

Anh cố gắng lôi cô ra ngoài.

Kính xe vỡ làm cho nước chảy vào xe càng nhanh, chiếc xe từ từ chìm xuống, cũng vô tình giúp anh thuận lợi kéo được cô ra.
Dòng nước chảy mạnh, những con sóng liên tục đánh vào cơ thể hai người.

Cánh tay trái của Lưu Vĩnh Thụy lại bị thương vì lúc nãy nhảy xuống vô tình va vào đá nên việc bơi lội lúc này vô cùng khó khăn.

Sức lực nhanh chóng bị rút cạn.

Giây tiếp theo, dòng nước chảy siết kéo anh và cô cùng chìm dần chìm dần....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện