Vừa bước ra khỏi thang máy, Tuệ Nhi nhìn thấy một người đàn ông đi tới.
Hắn là thiếu gia thứ hai của tập đoàn Hồng gia - Hồng Song.
Tuệ Nhi nhướng mày.

Nếu cô nhớ không lầm, thì trong sách có viết, Hồng Song đến đây để bàn bạc về việc hợp tác với Dương Đình Nguyên.

Mà chuyện tốt của Dương Đình Nguyên, cô đương nhiên phải phá hỏng.

Một kế hoạch nhanh chóng loé lên trong đầu Tuệ Nhi.
Cô bước đến dựa vào bức tường cạnh lối đi, treo trên môi một nụ cười nhạt hướng Hồng Song nói.
- Hồng thiếu gia, tôi là thư ký của Giám đốc Dương.

Giám đốc Dương bảo tôi đợi anh ở đây.
Hồng Song nghe thấy một giọng nữ quyến rũ gọi mình thì giật mình quay lại, nhìn thấy Tuệ Nhi, mắt hắn ta không khỏi sáng lên.
Người phụ nữ trước mặt hắn có đôi mắt sắc sảo và lạnh lùng.

Trên người cô lại toả ra một khí chất hoang dã.

Cả hai hợp lại thành một sức hấp dẫn chết người.
Ánh mắt hắn cứ dán vào Tuệ Nhi, không thể dứt ra được.
- Tiểu thư, là giám đốc Dương gọi cô tới để tiếp đãi tôi à?

Anh ta cố tình lôi ra từ tiếp đãi, ý nghĩa của nó là hiển nhiên Dương Đình Nguyên phải làm vậy để lấy lòng hắn.
Tuệ Nhi tươi cười bước tới trước mặt hắn, hai tay cô bắt chéo trước ngực, gương mặt lộ ra một chút khinh thường.
- Đúng vậy, giám đốc Dương của chúng tôi nhờ tôi chuyển lời với anh rằng, nhà họ Hồng các anh thật keo kiệt.

Chỉ có 5 tỷ vốn đầu tư, với số tiền đấy chẳng khác nào cho một tên ăn mày.

Giám đốc của chúng tôi yêu cầu tôi đến thương lượng lại giá cả với anh.

Nếu anh không tăng giá lên thêm 50%, chúng tôi sẽ không hợp tác với anh nữa.
- Dương Đình Nguyên, sao hắn dám...
Khuôn mặt của Hồng Song lập tức trở nên xanh lét.
- Hồng thiếu gia, không biết ý của anh thế nào? Giám đốc Dương của tôi vẫn đang đợi hồi âm đấy.
Tuệ Nhi liếc nhìn hắn.
Hồng Song nghiến răng hét lên.
- Điều đó là không thể.

Bảo anh ta nằm mơ tiếp đi.

Hồng gia sẽ rút lại khoản đầu tư này.

Chúng tôi sẽ không đầu tư vào công ty của các người nữa.

- Ồ.

Hồng thiếu gia quyết định nhanh thật.
Tuệ Nhi nhướng mày không khỏi đắc ý.

Cô nói thêm.
- Được rồi, tôi sẽ chuyển lời.

Hẹn gặp lại Hồng thiếu gia nhé.

Cô vốn định bỏ đi, nhưng không ngờ Hồng Song lại cản trước mặt cô.

Gương mặt hắn lộ rõ vẻ tham lam, nhìn cô từ trên xuống dưới, thiếu điều rơi cả nước dãi ra.

- Đợi một chút, sao lại đi vội vàng thế cô em.


Đã đến đây rồi thì vui vẻ với bổn thiếu gia một chút nào.

Nói rồi Hồng Song nở nụ cười *** tà bắt lấy tay Tuệ Nhi kéo đi.
Tuệ Nhi nhướng mày.
Lại có người không sợ chết?
Cô không chống trả lại, vô cùng ngoan ngoãn đi theo hắn.

Cuối cùng, cô được kéo vào một căn phòng VIP khác, đây là phòng của hắn.
Không ai để ý rằng ở góc cầu thang, có một người đang hào hứng chụp lại khung cảnh ban nãy.
- Ái chà, thu hoạch cũng không tệ nha.

Quách Bưu cùng đám đàn em rác rưởi của hắn vô dụng cũng được, nhưng Tuệ Nhi này lại rơi vào tay Hồng thiếu gia thì coi như là tiêu đời cô ta rồi.

Phải nhanh chóng gửi video cho thuộc hạ của Lưu tổng báo tin mới được.

Như thế cô Tô chắc chắn sẽ thưởng cho mình rất nhiều.

Hahaha.
Bên kia, Tuệ Nhi bị Hồng Song kéo vào phòng, mặt không đổi sắc, nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt cô từ nãy đến giờ đã biến mất.

Thay vào đó là sự lạnh lùng sâu thẳm.
- Tiểu mỹ nhân, đến đây nào.
Hồng Song vừa nói tay hắn vừa muốn sờ đến ngực Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi chợt cười, vươn tay chém mạnh vào gáy Hồng Song.
Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất.
Tuệ Nhi lấy chân đá đá hắn vài cái, thấy hắn không nhúc nhích nữa liền kéo tấm khăn trải giường, xé ra cột thành một sợi dây.


Cô trói Hồng Song rồi nhét góc khăn còn lại vào miệng anh ta.
Lần này, Hồng Song dù thế nào cũng không bàn chuyện làm ăn với Dương Đình Nguyên được nữa.
Làm xong tất cả, Tuệ Nhi cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, xác định sợi dây buộc rất chắc chắn thì mới phủi phủi tay rồi ung dung trở về phòng của mình.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô leo lên giường nghiêm túc suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Hiện tại đây là một cơ hội hiếm có để cô trốn khỏi tên ác ma Lưu Vĩnh Thuỵ, nhưng ngoặc nỗi cô không có tiền.

Sao nguyên chủ lại vô dụng thế chứ.

Đến tiền tiết kiệm cũng không có lấy một đồng.

Trốn đi mà không có tiền biết sống làm sao? Với thế lực của Lưu Vĩnh Thuỵ khẳng định nếu trốn trong nước chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi anh ta.

Mà nếu bị bắt lại thì không chừng lại giống như nguyên tác, bị hành hạ đến chết, có khi còn thê thảm hơn.

Thôi thì tốt nhất bây giờ cô cứ ngoan ngoãn làm một con mèo nhỏ bên cạnh Lưu Vĩnh Thuỵ, chữa trị vết thương thật tốt, sau đó sẽ gom góp một số tiền, rồi tìm đường tẩu thoát sau.

Nghĩ lại thì cũng nên dạy dỗ tên nam chính hãm tài Dương Đình Nguyên để trả thù cho nguyên chủ, coi như là cám ơn cô ta đã cho cô mượn thân xác sống lại một lần nữa vậy.
Suy nghĩ chu đáo hết thảy mọi việc, Tuệ Nhi gật gù chỉnh lại chăn, nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm trôi qua không mộng mị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện