Dương Đình Nguyên nhoài người về phía sofa, ôm lấy chân Tuệ Nhi, âu yếm nói.
- A Nhi, thật ra anh vẫn rất yêu em, anh rất nhớ em.

Trở về với anh nhé!
Diệp Chi thấy Dương Đình Nguyên không biết xấu hổ mà ôm Tuệ Nhi, cô tức giận đến méo cả mặt.

Tuy nhiên, Tuệ Nhi quả nhiên vẫn còn giá trị lợi dụng.

Hiện tại kéo Tuệ Nhi trở về phía Đình Nguyên thì cũng dễ dàng để cô hành động hơn.

Ở đây là địa bàn của Lưu Vĩnh Thuỵ, cô có muốn làm gì cũng khó mà ra tay được.
Diệp Chi giả vờ buồn buồn đến bên Tuệ Nhi nói.
- A Nhi, em biết là chị làm vậy đều là cố ý chọc giận Anh Nguyên.

Chị đừng như vậy nữa.

Nếu chị muốn, em sẽ rời đi.

Chị hãy đồng ý trở về với anh Nguyên nhé!
Tuệ Nhi bất ngờ với màn phu xướng phụ tuỳ của cặp đôi nam nữ chính này.

Đầu cô hơi choáng váng.


Tim bỗng nhiên đập rất nhanh, không kiểm soát được.

Cảm giác này là gì đây?
Vốn dĩ cô muốn đẩy Dương Đình Nguyên ra, giáng cho hắn ta một bạt tai để hắn tỉnh mộng.

Nhưng giống như có một thứ gì đó đang điều khiển cơ thể cô, khiến cô cứ ngồi im, không thể phản kháng được.
Tuệ Nhi hơi sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?
Đây chẳng lẽ là cảm xúc của nguyên chủ.

Nó vẫn còn trong cơ thể cô sao? Xem ra nguyên chủ Tuệ Nhi thực sự yêu Dương Đình Nguyên rất sâu nặng.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này đang đứng bên trong quầy bar mini phía sau sofa Tuệ Nhi đang ngồi.

Liếc thấy Dương Đình Nguyên quỳ rạp ôm chân Tuệ Nhi, nhưng cô tuyệt nhiên không hề kháng cự.

Vì cô ngồi quay lưng về phía anh nên anh không nhìn ra được biểu cảm của cô lúc này là gì.

Bàn tay cầm ly rượu của anh đột nhiên siết chặt hơn.

Ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, nhưng anh không có hành động gì cả.

Anh muốn nhìn biểu hiện của cô.
Về phần Dương Đình Nguyên, khi hắn thấy Tuệ Nhi không có ý cự tuyệt cái ôm của hắn, trong lòng hắn mừng thầm.

Đàn bà thì mãi là đàn bà.

Đã yêu rồi thì ai cũng mù quáng như nhau cả thôi.

Một vài câu mật ngọt lại ngã vào lòng mình ngay ấy mà.

Vờ vịt gì được nữa.
- A Nhi, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh biết mà...A Nhi...
Vừa nói, hắn vừa rướn người lên ôm lấy mặt Tuệ Nhi, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đang hé mở của cô.

Hắn định hôn lên cánh môi của cô một cái.
Bên kia, Lưu Vĩnh Thụy mặc dù không có hành động gì nhưng các ngón tay thon dài cũng đã nắm chặt thành nắm đấm, lòng anh bây giờ đang nóng như núi lửa.

Anh muốn xông tới đấm vào bộ mặt vô sỉ kia vài nắm đấm trước khi hắn chạm môi vào Tuệ Nhi.
Nhưng anh chưa kịp có động thái gì thì bên này, Tuệ Nhi mở bừng mắt, cô buộc mình phải thoát ra khỏi cảm xúc của nguyên chủ.

Ánh mắt dần lấy lại được tinh thần, một chút nguy hiểm thoáng qua và...

"Chátttt"
Một cái tát vang lên trong không khí.

Dương Đình Nguyên ngã văng ra nền đất, khoé môi rỉ máu, khuôn mặt rõ ràng là đã biến dạng.

Một bên má in đỏ năm dấu tay của Tuệ Nhi.
Cái tát này là cô dùng hết sức bình sinh để đánh Dương Đình Nguyên, vì để cô có thể có đủ sức thoát ra cảm xúc của nguyên chủ và cũng vì cô quá ghê tởm con người Dương Đình Nguyên nên dùng hết sức mạnh vào cái tát này.

Hắn ta dường như đã tự đẩy xa mình ra khỏi con đường nam chính ngôn tình trong cuốn tiểu thuyết.

Hành động của hắn hiện tại giống vai phản diện hơn.
Tuệ Nhi đứng dậy vỗ tay.

Hành động vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, không một động tác thừa.

Cô giẫm lên người Dương Đình Nguyên trước con mắt sửng sốt của mọi người.

- Mày diễn khá nhập tâm đấy, nhưng xui cho mày, tao không có chút cảm giác nào với mày cả.

Mày dám sàm sỡ tao ngay trước mặt người đàn ông của tao, chắc mày chán sống rồi nhỉ?! Quản gia, bắt tên này đưa đến đồn cảnh sát vì tội sàm sỡ, quấy rối con gái nhà lành.
Quản gia sững sờ nhìn Lưu Vĩnh Thụy.
Lưu Vĩnh Thụy phì cười trước câu "con gái nhà lành" của cô.

Anh nhẹ nhàng chỉnh lại ống tay áo, vẻ mặt rất nhanh trở lại lãnh đạm.
- Làm theo lời cô ấy.

Ở đây, tất cả mọi người đều là nhân chứng.
Dương Đình Nguyên mặt biến sắc, hắn hét lên.
- Các người làm gì vậy? Tại sao lại gọi cảnh sát? Tôi ôm hôn bạn gái của tôi thì có gì sai? Sao phải gọi cảnh sát? A Nhi, không phải em thích anh nhất sao?
- Dương Đình Nguyên, vừa rồi anh sàm sỡ cô Tuệ Nhi, chúng tôi đều thấy.

- Đúng vậy, bạn gái gì chứ? Cô Tuệ Nhi đã nói không có cảm giác gì với anh rồi, anh bị ngộ nhận à.
- Lên đồn mà thanh minh.
Những người hầu xung quanh và ông quản gia đều lên tiếng với vẻ khinh thường.
- Không hiểu sao bị người ta tát méo cả mặt đến thế rồi mà vẫn nhận xằng nhận bậy, đúng là không biết xấu hổ.
- Uống vài ba chén rượu vào thì muốn làm càn à.
Đám đông liên tục xì xào bàn tán những lời lẽ khó nghe đối với Dương Đình Nguyên.

Nhục nhã, thất bại, cảm xúc hiện tại của hắn trở nên hỗn độn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn muốn phát điên lên rồi.

Diệp Chi đứng một bên lo lắng chạy tới kéo hắn đứng dậy.
- Anh Nguyên, anh bình tĩnh chút đi, chúng ta về thôi.

Nếu anh bị bắt vì tội quấy rối, chúng ta sẽ không còn cơ hội xoay chuyển tình thế đâu.
Nói xong, Diệp Chi ra hiệu cho tên vệ sĩ của Dương Đình Nguyên, hợp sức vội vàng kéo Dương Đình Nguyên ra ngoài.
Dương Đình Nguyên như bị ông bà dựa, người nặng trịch ngồi lỳ một chỗ.

Tên vệ sĩ và Diệp Chi dùng sức ba bò chín trâu mới kéo được hắn ra bên ngoài.

Dương Đình Nguyên bị kéo đi bỗng nhiên sực tỉnh, hắn ngoái lại hét vọng vào trong.
- Lưu Vĩnh Thụy, mày cứ đợi đấy.

Một ngày nào đó, tao sẽ cướp Tuệ Nhi trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện