Ngày hôm sau, cả Tập đoàn Lưu thị rầm rộ một tin nội bộ gây sốc.

Một số nhân vật cấp cao của Lưu thị và Lý Hạo Nhiên đã lợi dụng chức vụ của mình để rửa tiền.

Tập đoàn Lưu thị đã điều tra rõ ràng và thu thập đủ các bằng chứng giao cho các đơn vị thanh tra có thẩm quyền giải quyết vụ việc này.
Khi tin tức này truyền ra ngoài lập tức gây nên chấn động.

Người trong Lưu thị ai cũng nhớ việc Tuệ Nhi là người vạch trần hành vi rửa tiền của Lý Hạo Nhiên trong buổi họp trước.

Khi đó, ai cũng nghĩ Tuệ Nhi đang vu oan cho ông ấy, nhưng hóa ra đó lại là sự thật.
Ngay trong buổi họp các nhân vật cấp cao, Lưu Vĩnh Thụy lại thả tiếp một quả bom khác.

Anh muốn Tuệ Nhi trở về tập đoàn Lưu thị làm trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc.
- Lưu tổng, làm sao chúng ta có thể để một kẻ phản bội như vậy tiếp tục làm việc tại công ty chứ?
- Đúng đấy Lưu tổng, trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc không phải là một vị trí tầm thường.

Vị trí này sẽ nắm giữ rất nhiều tin mật của công ty.

Một kẻ đã từng đánh cắp tài liệu mật của công ty đem ra ngoài như Tuệ Nhi không có tư cách ngồi ở vị trí này.
Các nhân vật cấp cao của Lưu thị kịch liệt phản đối với quyết định của Lưu Vĩnh Thuỵ.

Nhưng sắc mặt của anh lại không hề thay đổi, anh nhàn nhạt hỏi lại các vị giám đốc.

- Tuệ Nhi đã gây thiệt hại gì cho tập đoàn Lưu thị chưa? Tài liệu đấu thầu bị đánh cắp cũng đã nguyên vẹn trở về, việc đó cũng chưa gây ảnh hưởng gì đến Lưu thị.

Tiến độ công việc vẫn rất ổn định.

Không những thế, Tuệ Nhi còn có công tố cáo Lý Hạo Nhiên lợi dụng danh nghĩa công ty để rửa tiền.

Đó chẳng phải là một công lao rất lớn sao? Nếu chúng ta không kịp thời phát hiện mà để các đơn vị điều tra truy tố thì không phải chỉ riêng một mình Lý Hạo Nhiên gánh tội, mà cả tập đoàn Lưu thị cũng sẽ bị liên luỵ.

Chắc các vị cũng biết, hậu quả của việc này là không nhỏ.

Chính vì thế công lao của Tuệ Nhi là không thể chối bỏ.

Lưu Vĩnh Thụy chậm rãi liệt kê chi tiết, giải thích từng chữ, trực tiếp thông não cho các giám đốc trong phòng họp.

Sau cùng anh hỏi lại.
- Vậy thì lý do gì mà chúng ta lại không để cô ấy trở về?
Phòng họp yên lặng như tờ.

Tuệ Nhi ngồi một bên âm thầm khen ngợi Lưu Vĩnh Thuỵ thật cáo già.
Mọi người nhìn nhau không thể phản bác, nhưng vẫn có một người không bỏ cuộc, là một gã mắt ti hí đứng lên chỉ vào Tuệ Nhi, tiếp tục khuyên Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Mặc dù thế chúng ta cũng vẫn không nên để cô ta làm trợ lý đặc biệt của Lưu tổng.

Cô ta ngoài khuôn mặt ra, thì còn tài năng gì khác chứ?
Lưu Vĩnh Thụy cười thâm thúy đáp.
- Chỉ cần khuôn mặt đó là đủ rồi.

Người phụ nữ bên cạnh tôi, không cần có thêm tài năng gì đặc biệt.
Lưu Vĩnh Thụy thấy vẫn còn có người không phục, anh đứng dậy, đưa tay cài lại nút áo vest, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua một lượt, giọng nói cũng trở nên có sức uy hiếp hơn.
- Ở đây, nếu ai nghĩ mình xinh đẹp và tài năng hơn Tuệ Nhi, thì có thể tự đề cử bản thân mình với tôi bất cứ lúc nào.

Tôi sẽ rất công tâm mà xem xét.
Nhìn cả phòng im lặng, không còn ai dám lên tiếng phản đối nữa, Lưu Vĩnh Thuỵ nhếch miệng lên thành một đường cong tỏ ý hài lòng.
- Nếu không còn ai có câu hỏi gì khác, chúng ta tan họp tại đây.
Mọi người dù không cam lòng nhưng cũng không còn lý do để ngăn cản nữa, thu dọn giấy tờ lần lượt rời khỏi phòng họp.
Cuối cùng thì Tuệ Nhi vẫn phải trở về Lưu thị.
Cô chống cằm nhìn anh hỏi.
- Anh không sợ trấn áp họ như vậy họ sẽ vì tức giận mà tạo phản à?
- Bọn họ dám sao?
Tuệ Nhi nhìn thái độ ngạo mạn của Lưu Vĩnh Thuỵ thì mỉm cười trêu chọc.
- Anh quả thực rất giống với những bạo chúa trong truyền thuyết rồi đấy
- …

Anh làm việc này vì ai chứ?
Lưu Vĩnh Thụy cong môi, nâng cằm Tuệ Nhi lên thâm thuý nói.
- Giống thì sao? Bạo chúa thì sẽ không cần quan tâm đến ai, chỉ quan tâm đến người bên cạnh mình thôi.

Thế là đủ.

Đúng không?
Tuệ Nhi cạn lời.
Lưu Vĩnh Thụy cười cười buông tay ra nói.
- Đi thôi.
Tuệ Nhi ngơ ngác nhìn anh hỏi.
- Đi đâu?
- Có một dự án quan trọng cần ký kết.

Trợ lý đặc biệt à.

Em hãy quan tâm đến công việc của mình một chút đi nào.
***
Lưu Vĩnh Thụy cùng Tuệ Nhi xuống tầng 1.

Khi thang máy mở ra, trợ lý của anh - Tôn Phi, sững sờ khi nhìn thấy Tuệ Nhi.
- Lưu tổng, cô ấy cũng đi cùng sao?
Lưu Vĩnh Thụy nhàn nhạt đáp.
- Ừ.

Tôn Phi có chút không vui, cô cảm thấy Tuệ Nhi rất vô dụng.

Lưu tổng đã mất rất nhiều công sức chỉ để giữ một cái "bình hoa" bên cạnh, thật không đáng chút nào.


Tuy nghĩ như vậy nhưng cô cũng không dám thể hiện ra mặt, chỉ là hành động thì thể giấu được sự khinh thường khi trực tiếp bỏ qua Tuệ Nhi, mà đem toàn bộ tài liệu cho buổi gặp mặt giao cho Lưu Vĩnh Thuỵ.

Cô giới thiệu với anh về bản hợp đồng và các thông tin cơ bản của các đối tác sắp tới.
Tuệ Nhi đi bên cạnh không lên tiếng, nhưng tai nghe không sót một chữ nào của Tôn Phi.

Cô biết những người cô sắp gặp là nhân vật nào rồi.
Lưu Vĩnh Thụy vừa đi vừa nhìn tài liệu, chưa kịp lên đường thì đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, anh nhíu mày ra chỉ thị với Tôn Phi.
- Nhà máy ở Đức xảy ra vấn đề cần xử lý gấp.

Đẩy lùi cuộc hẹn hôm nay lại.
Tôn Phi vừa định gật đầu, Tuệ Nhi đột nhiên nói.
- Hạng mục này rất có triển vọng.

Nếu bây giờ chúng ta không đến đó, e rằng họ sẽ tìm đối tác khác.

Miếng bánh này không phải ai cũng có cơ hội được ăn.

Nếu để tuột mất quả thật rất uổng phí.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vì khoảng hoa hồng 10% cho từng hạng mục mà cô có thể thương lượng được, Tuệ Nhi đã chủ động đề nghị.
- Hãy để em đi thay anh nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện