Đám người kia lập tức bị người của Lão Ngũ lôi ra ngoài.

Lão Ngũ nói thế, không biết bọn chúng có giữ được mạng không.

Tuệ Nhi cũng không tiện xen vào, cô hỏi thăm Lão Ngũ.
- Ngũ gia, sức khỏe của ngài thế nào rồi? Lần trước tôi thấy vết thương của ngài khá nặng, bây giờ đã đỡ hơn chưa.
Lão Ngũ cười lớn.
- Hahaha, chung quy thì ta cũng già rồi, tốc độ hồi phục cũng chậm đi.

Tuy nhiên hiện tại vết thương cũng đã khá ổn, không còn quá đau nhức nữa.

Cám ơn cô Lâm đã quan tâm đ ến ông già này.
Tuệ Nhi hỏi thăm thêm vài câu lấy lệ rồi cũng lấy cớ cùng Lưu Vĩnh Thụy rời đi.

Lão Ngũ cũng tươi cười tiễn khách.
Sau khi đám người Tuệ Nhi đi khỏi, nụ cười trên mặt Lão Ngũ cũng biến mất.
Miêu Nghị đứng phía sau hỏi điều hắn đang thắc mắc trong lòng.
- Ngũ gia, chúng ta cứ thế bỏ qua cho bọn họ sao?
Mặt Lão Ngũ trở nên ảm đạm nói.
- Lưu Vĩnh Thụy đem theo rất nhiều người, thế lực của hắn chúng ta cũng không nên coi thường.

Nếu bây giờ trở mặt, ta không chắc phần thắng sẽ thuộc về mình.

Vì thế vẫn nên lùi một bước và cẩn thận hơn với những bước đi tiếp theo.
- Tôi thật không ngờ Lưu Vĩnh Thụy lại đích thân đứng ra bảo vệ cô ấy.
Lão Ngũ trong mắt lóe lên sát khí nói.
- Thế lực của Lưu Vĩnh Thụy tuy lớn, nhưng nhân vật chính trong thế giới này lại là Dương Đình Nguyên.

Nam chính có hào quang của riêng mình.

Chỉ cần chúng ta ủng hộ nam chính, thì chúng ta sẽ có thể tiêu diệt được Lưu Vĩnh Thụy.

Còn Tuệ Nhi, cô ta chẳng là gì cả.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

- Giết Đường Vũ trước.

Hãy hành động thật nhanh và sạch sẽ.

Thế giới này không có thật, chỉ là một thử nghiệm thôi.

Rất nhiều người đã được đưa vào đây chỉ để xem khi nào thì thế giới này sụp đổ.

Một khi thế giới này bị sụp đổ, tất cả chũng ta sẽ chết.
Nói đến đây, Lão Ngũ đột nhiên tức giận, trong mắt đều là tơ máu.

Ông ta không thể để thế giới của mình bị sụp đổ bởi những thí nghiệm vớ vẩn như thế này được.
Miêu Nghị đứng bên cạnh bàn tay cũng đã siết thành nắm đấm.

Ông chủ lớn của bọn họ đã tạo nên thế giới này, đã cho bọn họ có cơ hội được sống như những con người thật sự, chỉ cần làm theo cốt truyện, thế giới này sẽ tồn tại mãi mãi.
- Phải, chúng ta phải giết hết tất cả những kẻ xuyên không.
Ngũ gia thở hắt ra một hơi, suy nghĩ trong giây lát rồi nói.
- Liên hệ với Dương Đình Nguyên, ta có chuyện muốn nói với hắn.
- Vâng.
***
Lúc này, tại nhà riêng của Dương Đình Nguyên.
Tiếng th ở dốc của người đàn ông, cũng tiếng rên khoái lạc của người phụ nữ trên giường khiến căn phòng ngập tràn mùi hoang ái.
Dương Đình Nguyên đang húc mạnh vào người Diệp Chi.

Hai cơ thế quấn quéo lấy nhau kịch liệt, làm chiếc giường run lên bần bật.
Diệp Chi r3n rỉ càng lúc càng lớn.
Dương Đình Nguyên nhắm chặt mắt, động tác càng lúc càng nhanh.

Sự đê mê sắp lên tới cực điểm đột nhiên điện thoại của hắn reo lên.

Hắn gầm lên một tiếng, sau đó thì đổ gục người lên người Diệp Chi.
- Anh Nguyên.
Diệp Chi cắn môi gọi, ngay khi cô sắp l3n đỉnh thì đột nhiên cảm thấy cơ thể Dương Đình Nguyên mềm nhũng.

Cô vặn vẹo cơ thể, cảm giác khó chịu cực độ.

- Anh Nguyên, thêm một chút nữa đi.

Em còn muốn...thêm một chút nữa thôi.
Dương Đình Nguyên đứng dậy thở hổn hển.

Đối mặt với ánh mắt van nài của Diệp Chi, hắn có chút chạnh lòng.

Từng hồi chuông điện thoại vẫn kiên trì reo trên bàn.

Hắn chửi thề một tiếng.
- Chết tiệt, ai gọi vào lúc này vậy?
Hắn nhấc máy lên với tâm trạng không vui.
- Alo
- Cậu Nguyên.
Một giọng nói già nua vang lên.

Dương Đình Nguyên sững sờ một lúc, sau đó kinh ngạc gọi tên người kia.
- Ngũ gia.
Lúc này Diệp Chi lại đến ôm sau lưng Dương Đình Nguyên, giọng nũng nịu hỏi.

- Ai vậy anh? Ai lại gọi vào lúc này vậy chứ? Đừng làm gián đoạn cuộc vui của chúng ta.

Nào, anh Nguyên, lại đây với em...
Dương Đình Nguyên gỡ tay Diệp Chi ra, quay người lại đặt một ngón tay lên miệng cô ta, ý bảo cô im lặng.
Tuy nhiên, bên đầu dây bên kia, Lão Ngũ vẫn nghe thấy giọng nói của Diệp Chi.

Ông ta không thể không cau mày lại, đằng hắng giọng nói.
- Cậu Nguyên, bây giờ cậu có tiện nói chuyện không?
- Ngũ gia, có chuyện gì ngài cứ nói đi ạ.
Dương Đình Nguyên muốn tránh sự quấy rầy của Diệp Chi, hắn ta vội vội vàng vàng mặc quần áo, sau đó đi ra phòng khác.
Lão Ngũ duỗi chân ra gác thẳng lên bàn cà phê, nói.
- Cậu Nguyên, ta biết cậu luôn tìm hiểu mối quan hệ giữa hai nhà họ Dương và họ Lưu nhưng chưa có kết quả.


Ta cũng vô tình biết bí mật đã giấu kín đó, và bây giờ ta nghĩ cũng đã đến lúc nói cho cậu biết rồi.
Dương Đình Nguyên không ngờ được, Lão Ngũ lại chủ động gọi cho hắn nói về điều này.

Hắn kinh ngạc bật thẳng người dậy.
- Ngũ gia, ngài biết những gì, xin hãy nói cho tôi biết.
Khóe môi Lão Ngũ nhếch lên, hắn ta từ từ nói cho Dương Đình Nguyên biết mọi chuyện.
- Ngày trước, Dương gia của cậu là một gia đình thuộc giới thượng lưu.

Lão Dương và Lão Lưu là một đôi bạn thân thiết, vì thế nhà họ Dương hết sức hỗ trợ cho Lưu gia trong việc làm ăn.

Khi công việc kinh doanh ngày càng trở nên phát đạt, Lưu gia muốn tách riêng ra khỏi Dương gia.

Một thời gian sau, nhà họ Dương gặp nạn...
Nghe đến đây, ánh mắt của Dương Đình Nguyên tối sầm lại.
- Tôi nhớ...không bao giờ tôi quên được.

Lúc đó...
- Phải.

Trong lúc nguy cấp, người đầu tiên cha của cậu nhớ đến là nhà họ Lưu.

Cha cậu nghĩ Lưu gia sẽ vì những ân tình ngày xưa mà giúp đỡ Dương gia qua cơn hoạn nạn.

Thế nhưng khi ông ấy đến cầu cứu nhà họ Lưu giúp đỡ, bọn họ đã đuổi cha của cậu ra ngoài.

Cha của cậu vì quá tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử.

Mẹ của cậu cũng vì quá đau lòng, và không thể gánh nổi số nợ của gia đình nên đã đi theo cha cậu.

Tôi đã nghe ngóng được một thông tin là trước khi chết, mẹ của cậu đã để lại một bức thư tuyệt mệnh ở tầng trên cùng giá sách trong phòng làm việc của cha cậu...
- Đừng nói nữa!
Dương Đình Nguyên nghiến răng đập mạnh tay xuống bàn.
- Lưu gia là một lũ vô ơn.

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng.

Tôi sẽ bắt chúng đền mạng cho cha mẹ tôi.
Lão Ngũ nở một nụ cười quỷ dị, ông ta đạo đức giả an ủi Dương Đình Nguyên.
- Cậu Nguyên, đừng quá đau buồn.


Ta tin rằng cha mẹ của cậu trên trời cũng không muốn cậu quá đau lòng vì họ nữa.

Bọn họ chắc chắn rất hi vọng cậu có thể sống một cuộc đời bình yên...
- Không! Thù nhà chưa trả, tôi không thể nào sống bình yên được.

Tôi phải báo thù.
Dương Đình Nguyên tức giận hét lên ngắt lời Lão Ngũ, khiến Diệp Chi ở phòng bên giật mình chạy sang.
Thấy Dương Đình Nguyên sau khi cúp điện thoại xong thì ngồi thụp xuống ghế, mặt mày u ám.

Cô từ từ tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.
- Anh Nguyên, anh sao vậy?
Sau đó từ phía sau quàng tay qua cổ Dương Đình Nguyên, cúi đầu xuống áp vào má hắn ta ân cần hỏi tiếp.
- Có chuyện gì thế anh?
Dương Đình Nguyên đột nhiên hất tay Diệp Chi ra, đôi mắt vì tức giận mà đỏ như máu, chạy nhanh vào phòng làm việc của cha hắn.

Đứng trước giá sách của cha mẹ mình, hắn nghiến răng nói.
- Ba...Mẹ...Con nhất định sẽ báo thù cho hai người.
Bên kia, Lão Ngũ đặt điện thoại xuống với vẻ mặt hài lòng.
Miêu Nghị nhìn Lão Ngũ hỏi.
- Ngũ gia, như thế này đã đủ để thức tỉnh Dương Đình Nguyên chưa?
- Cuộc gọi này đủ để đánh thức Dương Đình Nguyên rồi.

Tiếp theo đây hắn sẽ phát hiện ra bức thư tuyệt mệnh của mẹ hắn, lòng căm thù của hắn sẽ hoàn toàn được khơi dậy.
Thật ra, tình tiết Dương Đình Nguyên phát hiện ra bức thư tuyệt mệnh là một phần của cốt truyện.

Nhưng dưới tình thế này, Lão Ngũ buộc phải đẩy tình tiết này phát triển sớm hơn.

Nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Quả nhiên, sau khi đọc được bức thư, Dương Đình Nguyên như phát điên.

Đôi mắt hắn đỏ au, nghiến răng ken két.
- Ba, mẹ, nếu không có người nói, con cũng không biết hai người đã kể lại toàn bộ sự việc trong bức thư và để lại cho con trên giá sách này.

Con đã biết hết tất cả mọi thứ.

Con sẽ không để nhà họ Lưu được sống yên ổn đâu.

Ngay cả Lưu Vĩnh Thụy, con nhất định cũng sẽ không tha cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện