- E hèm...
Nhiệt độ trong phòng đang nóng dần lên, bỗng có tiếng đằng hắng làm Tuệ Nhi sực tỉnh.
Cô ngước lên thấy cô y tá trung tuổi đang nhìn họ chằm chằm, không phải nói khuôn mặt cô bấy giờ đã đỏ bừng lên vì ngượng.
Cô y tá tốt bụng nhắc nhở.
- Chàng trai trẻ, hãy kiềm chế lại một chút.

Nếu không vết thương của cậu lại rách ra thì phải nằm viện lâu hơn đấy.
Nói xong cô y tá cũng không nhìn đến họ thêm một cái nào, trực tiếp đi đến dọn dẹp những thứ đổ vỡ trên sàn nhà.
Tuệ Nhi nuốt nước bọt ực một cái, ngượng ngùng ho khan vài tiếng đẩy Lưu Vĩnh Thụy ra đứng bật dậy.
- Thật xin lỗi, để tôi giúp cô.
Vừa giúp cô y tá dọn dẹp, cô vừa tủm tỉm cười cười nhìn Lưu Vĩnh Thụy sắc mặt đang đen xì ngồi trên giường.

Trong lòng đã có thêm vài kiểu tra tấn khi anh không thể làm ăn gì được.
***
Sau khi Lưu Vĩnh Thụy và Đường Vũ xuất viện, Tuệ Nhi đề xuất cho Đường Vũ đến Lưu thị làm trợ lý của cô.

Cô sẽ chia 50% tiền lương của mình để trả cho Đường Vũ.

Cô muốn bảo vệ Đường Vũ một cách tốt nhất.
Lưu Vĩnh Thụy chiều theo ý cô.

Nhưng các nhân viên trong công ty thì không mấy ủng hộ việc này.

Bọn họ tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao, cho rằng Tuệ Nhi đang lợi dụng tín nhiệm của Lưu tổng để cài người của cô vào công ty.
- Tuệ Nhi đúng là không biết xấu hổ.

Bày mưu tính kế quyến rũ được Lưu tổng của chúng ta, xong rồi giờ bắt đầu cài người của mình vào công ty.

Không biết sau này cô ta còn giở trò gì nữa đây.
- Đúng vậy.

Cô ta nghĩ đây là công ty của gia đình cô ta chắc? Đúng là mặt dày mà.
- Chẳng lẽ cô ta muốn chiếm Lưu thị...
- Suỵt...đừng nói lớn thế chứ...
Tuệ Nhi cùng Đường Vũ đứng ngoài cửa phòng ăn nghe thấy tất cả những lời bàn tán đó, nhưng cô mặc kệ không thèm quan tâm tới, trực tiếp đẩy cửa phòng ăn hiên ngang bước vào.

Đường Vũ thì không có bản lĩnh "bơ đi mà sống" như Tuệ Nhi, cô cảm thấy rất xấu hổ khi trở thành trung tâm bàn tán của những người này, nên cứ cúi mặt lẽo đẽo theo sau cô.
Đám người trong phòng nhìn thấy Tuệ Nhi vào thì hóa đá tại chỗ.


Bọn họ đang nói xấu sau lưng cô, giờ cô đứng sờ sờ ra đó thì khác gì bị bắt gian tại trận.

Nói gì thì nói, cô đang được Lưu tổng tín nhiệm, nếu cô để bụng thì không phải miếng cơm của bọn họ có nguy cơ bị đạp đổ rồi sao?
Nhiều người muốn lẳng lặng bỏ đi trong âm thầm, nhưng có một người phụ nữ không sợ trời không sợ đất đứng lên lớn tiếng bắt bẻ Tuệ Nhi.
- Này cô kia, cô không biết xấu hổ à? Sao lại nghe lén người khác nói chuyện vậy?
Người phụ nữ này là Amy, là phó phòng bên bộ phận thiết kế, cũng là người bên cạnh Lưu Tư Thần đây mà.

Trong công ty có tin đồn, cô ta dựa vào mối quan hệ mờ ám với Lưu Tư Thần để leo lên cái vị trí này, không hề có chút tài năng nào cả.
Tuệ Nhi hừ lạnh một tiếng.

Đúng thật việc Lưu Vĩnh Thụy dễ dàng đồng ý cho Tiểu Vũ vào công ty làm trợ lý cho cô, thực sự đã làm chướng mắt nhiều người.

Nhưng chỉ có cách này mới có thể đảm bảo an toàn cho Đường Vũ.

Vậy nên đành để cô bé chịu ủy khuất một chút vậy.
- Tôi không biết xấu hổ hay cô không có liêm sỉ đi nói xấu sau lưng người khác vậy.

- Cô...
Mặt Amy chuyển sang màu đỏ tía.

Cô quay sang Đường Vũ căm giận nói.
- Còn cô kia? Làm trợ lý cho cô ta có gì đáng tự hào chứ? Cũng là dựa vào mối quan hệ để vào làm bình hoa, chịu làm ở một vị trí vô dụng như vậy cô nhận lương của công ty có thấy lương tâm cắn rứt không?
Đường Vũ bị sỉ nhục như vậy thì tức lắm, nhưng tính tình cô bé hiền lành, không biết nói lại như thế nào nên định quay người bỏ đi.

Nhưng Tuệ Nhi đã ngăn cô bé lại, cô nói.
- Tiểu Vũ, mặc kệ cô ta đi.

Cô ta chỉ là đang ghen tị với em thôi.
Amy cười chế nhạo, cô ta lấy một sấp tài liệu ở trên bàn đưa ra trước mặt Đường Vũ.

Đây là tập tài liệu cô ta vừa làm xong, chuẩn bị trình lên giám đốc.
- Nếu sợ người khác nói đến đây làm bình hoa thì chứng minh tài năng của mình trước mặt mọi người đi nào.

Cô thử đối chiếu dữ liệu trong này cho tôi xem.

Đây chỉ là những dữ liệu bình thường thôi.

Tôi sẽ cho cô thời gian một tiếng để đối chiếu.


Cô dám thử không?
Tuệ Nhi đứng ra bảo vệ Đường Vũ.
- Tiểu Vũ là trợ lý của tôi, tôi là người cuối cùng đánh giá khả năng làm việc của cô ấy.

Cô dựa vào đâu mà bắt Tiểu Vũ phải chứng minh năng lực với cô.
Amy cười chế giễu.
- Không làm được thì nói là không làm được, văn vở làm gì chỉ khiến người khác càng khẳng định trợ lý của cô chỉ là kẻ vô dụng thôi.
Những người ở đó cũng hùa theo Amy cười cợt.
- Đúng là người không có năng lực làm sao có thể được làm việc ở Lưu thị được chứ.

Chẳng qua cô ta là nhờ quan hệ thôi.
- Thực sự giống như Amy nói sao? Cô ta chẳng làm được gì, ngồi mát đòi ăn bát vàng à?
- Lưu tổng làm sao lại để người như thế vào công ty chứ.

Anh ấy đúng là bị che mắt rồi.
Tuệ Nhi nghe đám người kia càng ngày càng quá đáng thì đùng đùng nổi giận, cô định tiếp tục đấu khẩu với bọn chúng thì đột nhiên Đường Vũ tiến lên, cầm lấy tập tài liệu trên tay Amy nói.
- Kiểm tra dữ liệu đúng không.

Tôi sẽ xem.
Tuệ Nhi có hơi sửng sốt một chút.

Nhưng cô nhớ đến Đường Vũ vốn dĩ rất thông minh.

Ở thế giới thực cô bé chắc cũng sắp tốt nghiệp Đại học rồi.

Nhưng là cô bé tự ra ngoài kiếm tiền để đi học, chứ cô không nhờ vả ai, kể cả Tuệ Nhi.

Ngược lại tiền làm thêm được, sau khi đóng học phí xong, còn bao nhiêu, cô bé đều gửi cho các mẹ ở cô nhi viện để phụ giúp chăm lo các em.

Cô cũng khá lâu không đến thăm Đường Vũ, nên cũng không nắm được trình độ của cô bé đến đâu.

Nhưng nếu cô bé đã dám cầm tập tài liệu xem, thì chắc năng lực cũng không tồi.

Cô cứ chờ xem kết quả thôi.

Nếu lỡ Tiểu Vũ không làm được, thì cô có trở thành một con người ngang ngược trước mặt mọi người cũng phải giữ cái vị trí trợ lý này cho Tiểu Vũ.
Đường Vũ nhanh chóng xem qua tài liệu.


Tốc độ đọc của cô rất nhanh, đọc xong cô dõng dạc nói.

- Trang 4 dòng 6, trang 7 dòng 18 và 20, trang 9 dòng 15 tính sai rồi.
Amy đứng khoanh tay khinh thường nhìn Đường Vũ.
- Đừng có nói hươu nói vượn, tài liệu này là do chính tay tôi soạn, dùng máy tính để soạn, không thể nào có sai sót được.

Đừng giả vờ ra vẻ mình tài giỏi nữa.
Đôi mắt Đường Vũ đỏ hoe, cô bị Amy sỉ nhục nãy giờ mà không thể phản kháng lại được câu nào, cô rất ức.

Tuệ Nhi thấy vậy liền nắm chặt tay cô bé trấn an, ánh mắt cô đầy sự tin tưởng.

Sau đó cầm lấy tài liệu, liếc mắt nhìn Amy nói.
- Nếu Tiểu Vũ nói đúng, cô có dám cúi đầu xin lỗi không?
Amy hơi hơi ớn lạnh trước cái nhìn của Tuệ Nhi.

Nhưng cô ta cũng không chịu thua nói.
- Được thôi, nếu cô ta sai, cô ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi.

Ok chứ.
- Được.
Tuệ Nhi kéo Đường Vũ ra khỏi phòng ăn, đi về phía văn phòng gần đó.

Đám người Amy đi theo sau.

Trên đường đi nhiều người thấy bọn họ lũ lượt kéo nhau đi như vậy cũng nhiều chuyện đi theo hóng hớt.

Đến khi căn phòng đã chật kín người rồi mà vẫn có người dán mắt qua ô cửa để xem trò hay.
Tuệ Nhi ngồi vào máy tính, ngón tay thon dài thoăn thoắt trên bàn phím, chỉ trong chốc lát, trên màn hình đã xuất hiện một hàng dữ liệu mới.
Những người xem mở to mắt kinh ngạc.
- Cái này...
- Sao có thể như thế được?
Khỏi phải nói gương mặt của Amy giờ phút này khó coi đến mức nào.

Cô ta hết trợn mắt nhìn những phép tính khác với tài liệu của cô ta, rồi đến cắn chặt môi dưới kìm nén sự căm phẫn vì sắp bị Tuệ Nhi sỉ nhục.
Tuệ Nhi quay sang Đường Vũ mỉm cười gật đầu, cô bé cũng cười tươi đáp lại cô.
Xong việc Tuệ Nhi phủi tay đứng lên hướng về phía Amy hỏi lớn.
- Ây da...!Xem ra khả năng làm việc của trợ lý của tôi tốt hơn cô nhiều đấy nhỉ? Thế nào đây ta...
Amy bối rối chống chế.
- Cô...Chắc chắn là cô gian lận.

Không thể nào như thế được.

Làm lại đi.
- Ý cô là...chỉ cần kết quả không giống của cô thì đều sai sao?
Tuệ Nhi tiếp tục công kích.

- Nếu cô tính toán giỏi như vậy, hay là chúng ta đem tài liệu này đến cho Lưu tổng xem qua một chút nhé.

Để anh ấy thấy khả năng làm việc của cô.

Có khi cô được thăng chức đấy.
- Cô...
Amy mím môi mím lợi, tức tối nhìn Tuệ Nhi.
- Rốt cuộc cô muốn gì?
- Xin lỗi Đường Vũ.

Ngay lập tức.
Amy ánh mắt sắc lẻm liếc nhìn Tuệ Nhi, cô ta thực sự rất muốn nhào tới túm tóc Tuệ Nhi mà hung hăng tát cho cô không còn ra hình người nữa mới thôi.

Nhưng ở đây nhiều người như vậy, cô ta không thể nuốt lời mà đánh Tuệ Nhi được.

Im lặng một lúc, cô ta miễn cưỡng nói.
- Tôi xin lỗi.
Tuệ Nhi ghé tai hỏi lại.
- Cô nói gì cơ.

Nói lớn lên xem nào.
Amy hít một hơi thật sâu, rồi hét vào mặt Đường Vũ.
- TÔI XIN LỖI.
Đường Vũ sửng sốt.

Nhưng Tuệ Nhi vẫn chưa buông tha.
- Xin lỗi thì cúi thấp cái người xuống mà xin.

Xin cao thế ai cho.
Amy nghiến răng nghiến lợi, cô cảm thấy nhục nhã không gì bằng, nhưng hiện tại vẫn phải làm theo lời Tuệ Nhi.

Không cam lòng mà cúi xuống xin lỗi một lần nữa.
Lúc này Tuệ Nhi mới hài lòng tránh sang một bên để cô ta rời đi.
Lúc đi ngang qua Tuệ Nhi, cô ta nói đủ để cô nghe thấy.
- Mày cứ chờ đấy.

Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Tuệ Nhi cười khinh khỉnh.
- Tao đợi tiếp chiêu của mày.
Amy trừng mắt sang Đường Vũ một lần nữa rồi giận dữ bỏ đi.

Thù này phải trả.

Không trả không là Amy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện