Tuệ Nhi trong lòng cảm thấy lo lắng cho bà lão.

Lúc nãy nhìn thấy đám Diệp Chi, cô cũng không muốn đối mặt với cô ta nên định đi hướng khác, tránh làm mất thời gian của mình.

Vì hiện tại thời gian đối với cô và Lưu thị là vô cùng quý giá.

Không nên lãng phí vì một con hề như Diệp Chi.

Nhưng khi cô vừa quay đi thì lại nghe thấy tiếng hét của ai đó đang kêu cứu cho bà cụ.

Lúc cô quay lại...!thì thấy bà cụ đã thành ra thế này rồi.

Nếu cô còn chậm trễ chắc chắn bà ấy sẽ mất mạng tại đây, không kịp chờ xe cứu thương đến đâu.
Mắt thấy Diệp Chi cùng người của cô ta không muốn tránh đường.

Tuệ Nhi gấp gáp hét lên.
- Cút ra chỗ khác cho tôi cứu người.
Tuệ Nhi lao vào đẩy đám người Diệp Chi ra, nhưng cô ta nắm lấy áo cô giật ngược trở lại nói.
- Mày định làm gì? Mày làm gì biết chữa bệnh mà đòi cứu người.
Rồi cô ta lớn tiếng nói.
- Mày cái gì cũng không biết, đừng diễn vai anh hùng nữa.

Đây không phải sân khấu cho mày muốn diễn gì thì diễn đâu nhé.

Đây là tính mạng con người đấy.
Khi nghe Diệp Chi nói Tuệ Nhi không biết y thuật, những người xung quanh cũng nói theo cô ta.
- Cô gái, cô không biết y thuật thì đừng làm bừa kẻo mang vạ vào thân đấy.
- Chúng ta vẫn nên đợi xe cứu thương thôi cô gái à.
Lúc này, hơi thở của bà lão càng lúc càng yếu đi.

Thời gian vô cùng gấp rút.
Tuệ Nhi nheo mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo trừng Diệp Chi.
- Mày không tránh ra đúng không?
Diệp Chi hừ lạnh một tiếng, bước thêm một bước tiến tới gần trước mặt Tuệ Nhi, hất mặt nói.
- Không cần mày đứng đây thể hiện, tao sẽ gọi cứu thương cho bà ấy.


Để mày đụng vào bà ta ngộ nhỡ bà ta chết thì cả tao cũng bị liên lụy.
- Mày nói nhiều quá.

Cút.
Tuệ Nhi sốt ruột dùng lực dúi mạnh đầu Diệp Chi một cái khiến cô ta ngã sóng soài.

Cùng lúc đó cô dùng chân đạp mấy tên đi cùng nằm bẹp xuống hết.

Sau đó chạy nhanh đến chỗ bà lão, kiểm tra tình trạng bà ấy.

Thấy bà ấy đã ngất đi, trong lòng cô hơi hoảng, cô vội vàng đặt nhẹ bà ấy nằm xuống thực hiện động tác hồi sức tim phổi cho bà, rồi ấn thêm vài cái huyệt để giúp mạch máu của bà lưu thông.
Diệp Chi lúc này đã lồm cồm bò dậy, cô ta quắc mắt nhìn Tuệ Nhi hét.
- Tuệ Nhi, mày làm gì vậy? Mày thế mà vẫn còn dám đánh tao.

Lần này tao sẽ không tha cho mày đâu.
Những người dân xung quanh nhìn động tác của Tuệ Nhi thì nghi ngờ trong họ cũng đã tan biến.

Hai người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Chi ngăn cản cô ta lại.
- Này cô, cô gái kia là đang cứu người, cô không thấy sao? Lúc nãy lời cô nói làm chúng tôi tưởng cô ấy không biết y thuật thật.

Bây giờ cô nhìn đi.

Cô ấy đang cố gắng cứu người.

Vì sao cô lại muốn ngăn cản? Cô muốn bà ấy chết sao?
Lời của người đàn ông khiến người dân tập trung nhìn về phía Diệp Chi.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói thầm.
- Tuệ Nhi, con khốn âm hồn bất tán này...
Cô ta lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, nhận ra càng ngày càng có nhiều người chú ý đến mình.

Cô ta liền tìm cơ hội trốn khỏi đó.
Bà lão đã tỉnh.

Hơi thở dần bình ổn trở lại.


Tay bà vẫn còn hơi run run, chậm chạp nắm lấy tay Tuệ Nhi nói những lời thật lòng.
- Cháu ơi...!ta thật sự rất cám ơn cháu...!cám ơn cháu đã cứu ta...
Tuệ Nhi nắm lấy tay bà cụ vỗ nhẹ, sau đó nhẹ nhàng lật ngửa ra kiểm tra mạch máu cho bà lần nữa.

Khi xác nhận bà ấy đã ổn định, lúc này cô mới nói.
- Không có gì đâu ạ? Thật may là bà đã ổn lại rồi.
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.

Là tiếng của Diệp Chi.

Cô ta đang chỉ tay vào mặt hai người đàn ông vừa giây trước chặn phía trước cô, khi cô muốn rời đi, lại luồn ra sau tiếp tục chặn đường lui của cô ta lần nữa.
- Hai người làm gì chặn đường đi của tôi.

Các người có biết tôi là ai không hả?
Một trong hai người đàn ông lên tiếng chế nhạo.
- Cô đây là đang muốn trốn sao?
Phía sau hai người đàn ông, giờ đây lại thêm mấy người nữa.

Họ cũng đến để giúp sức ngăn cản Diệp Chi tẩu thoát.
- Cô tại sao lại muốn trốn đi? Cô không thấy mình nên có trách nhiệm vì đã khiến bà cụ lên cơn đau tim sao?
Sắc mặt Diệp Chi tái xanh.

Cô ta chống chế.
- Anh nói vớ vẩn gì thế hả? Ai làm bà ấy đau tim? Anh có bằng chứng không? Tại sao anh không nghĩ hai con người kia đang gài bẫy tôi.

Bằng không sao lại có thể trùng hợp như vậy được.

Bà ta đau tim liền gặp cô ta biết cách cứu chữa.
Tuệ Nhi nghe vậy thì đứng dậy, khuôn mặt lạnh như tảng băng ngàn năm, ánh mắt tỏa ra một luồn sát khí ngút trời.

Cô không phải lương y, cô là sát thủ biết một chút y thuật.

Vì vậy cô thể giống như một người mẹ hiền được.


Nhưng cô có nguyên tắc của cô.

Những kẻ cô đã giết, bọn chúng đều đáng chết.

Tay bọn chúng đều đã vấy đầy máu của những người vô tội, tội ác của chúng cũng không thể kể ngày một ngày hai mà kể hết được.

Nói chung việc cô làm cũng coi như là thay trời hành đạo.

Khiến chúng phải trả giá cho những tội ác của mình.

Rất may.

Tổ chức sát thủ của cô cũng không phải đơn hàng nào cũng nhận.

Đều là những đơn được điều tra kỹ càng rồi mới giao cho bọn cô.
Việc làm hôm nay của Diệp Chi quả thật không thể dễ dàng tha thứ mà để cho cô ta đi được.
Tuệ Nhi đi đến trước mặt Diệp Chi, nhanh như cắt giáng một cái tát rất mạnh lên làn da trắng hồng của cô ta, in hẳn năm ngón tay đỏ chót trên đó.
Diệp Chi mất đà chới với, vừa mới ôm má ngẩng mặt lên, lại bị Tuệ Nhi tát thêm một cái bên má còn lại, khiến cô ta ngã lắn ra đất, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi chói mắt.

Diệp Chi như hoàn toàn phát điên, cô ta gầm lên như một con thú.
- Tuệ Nhi...!Sao mày dám đánh tao như vậy hả? Tao sẽ giết mày.
Cô ta như không sợ chết lao đến muốn túm lấy tóc Tuệ Nhi.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào cái gì thì đã bị Tuệ Nhi tung một cước đá vào bụng cô ta, làm cô ta văng ra một đoạn xa rồi tiếp đất trong đau đớn.

Sau đó cô bước lại gần ngồi xổm xuống, nâng gương mặt đang rất thê thảm của Diệp Chi lên, lạnh lùng nói.
- Tô Diệp Chi...!Tao đánh mày vì vừa rồi mày suýt giết chết một mạng người.

Mày thấy đau không? Bà lão lúc đó đau gấp trăm lần mày bây giờ đấy.

Mày không biết quý trọng mạng sống của người khác như vậy? Mày có muốn thử cảm giác sự sống mong manh thế nào không? Tao cho mày đi dạo một vòng quỷ môn quan nhé.
Diệp Chi lúc này đã run lẩy bẩy, trong mắt toàn là sợ hãi.

Cô ta nhìn tới mấy người đi cùng cô ta, không một ai dám chạy đến cứu cô ta cả.

Họ cũng đang sợ hãi vì lúc nãy cũng bị Tuệ Nhi đánh.

Họ biết không nên chọc vào cô gái này nếu không muốn chết.

Còn những người dân xung quanh thì chắc chắn không ai đứng về phía cô ta rồi.

Diệp Chi lúc này đã tuyệt vọng, cô ta nhìn Tuệ Nhi khẩn khoản cầu xin.
- Tuệ Nhi...Tôi xin lỗi...!Tôi...!Tôi không biết bà ấy trở nặng như vậy? Tôi...!Xin hãy tha cho tôi.
Tuệ Nhi khinh thường nhìn Diệp Chi, cô đứng lên phủi phủi tay vài cái.

May cho cô ta, vì cô ta vẫn là nhân vật chính của bộ truyện này.

Tuệ Nhi không biết nếu cô ta chết thì thế giới này có vì thế mà sụp đổ theo không.

Cô không dám đoán mò, cũng không dám tùy tiện thử.

Vậy nên chỉ hù dọa cô ta đến đây thôi là được rồi.
Đám đông bây giờ mới hoàn hồn, tiềng xì xào lại vang lên.
- Tô Diệp Chi? Tô Diệp Chi? Cái tên này quen quá.
Đột nhiên có người reo lên.
- A...!Cái tên này...!Là cô gái đã quỳ trên mạng lúc trước, trong bữa tiệc của Lưu gia...hình ảnh tràn lan trên mạng đây mà.
Những người khác nghe thấy lời nói đó thì lập tức trở nên phấn khích.
- Ừ đúng rồi...!Đúng là cô gái này...!Ở ngoài đẹp hơn trên ảnh nhiều...!Mà sao ăn ở ác quá vậy?
- Lúc đầu tôi có hơi thương cảm cho cô ta, vì cùng là đàn bà với nhau.

Bị bêu rếu như vậy chắc cũng xấu hổ lắm rồi.

Nhưng giờ thì không thương không cảm gì nữa hết.

Con đàn bà này độc ác quá.

Bắt quỳ là còn hơi nhẹ nhàng với cô ta đó.
Hiện trường lại một lần nữa bùng nổ.
- Đúng là cô ta...!loại đàn bà độc ác.
- Mặt đẹp thì sao chứ.

Tính nết như rắn rết, phí cả khuôn mặt.
Diệp Chi nhìn những người xung quanh đang chỉ trỏ mình.

Thậm chí có người còn ném đất đá vào người cô ta.

Cô ta trừng mắt phẫn uất nhìn Tuệ Nhi, sau đó chật vật đứng dậy muốn trốn chạy khỏi đây.

Nhưng Tuệ Nhi lại tiếp tục ngăn cô ta lại.
Diệp Chi uất hận, nước mắt đã muốn trực trào ra rồi.
- Cô muốn gì nữa? Như vậy chưa đủ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện