Khi hai người quay lại hội trường, thì nghe được thông báo.
- Xin thông báo với các vị...!Theo ý muốn của ngài thị trưởng của chúng tôi, thì khu phố cũ trong dự án sẽ được phá bỏ để xây thư viện...
Những người trong nhóm thiết kế của Lưu thị nghe thấy điều này thì vô cùng lo lắng.
- Ôi, thế thì xong rồi.

Bản thiết kế của chúng ta là giữ lại khu nhà ấy...
- Sao không giữ lại chứ? Sao lại phá bỏ đi để làm thư viện? Thư viện có thể được xây ở một mảnh đất khác mà.

Bản thiết kế của chúng ta là dựa trên ý kiến người dân.

Họ không tôn trọng dân cư ở đó sao?
Diệp Chi vừa đến kịp lúc nghe được thông tin này.

Hai mắt cô ta sáng lên, quay sang Dương Đình Nguyên, cô ta không giấu được sự kích động hai tay bám vào cánh tay của hắn nói khẽ.
- Anh Nguyên, lần này chúng ta thắng chắc rồi.
Dương Đình Nguyên nghe xong thì vui mừng ra mặt.

Nếu bản thiết kế của Lưu thị đúng là giữ lại khu nhà cũ đó...thì hiện tại khả năng thắng thầu của hắn là rất cao.
Hắn không tự chủ được, liếc nhìn bọn người Tuệ Nhi, nở một nụ cười đắc thắng.
- Lưu tổng, kết quả sắp được công bố rồi.

Không biết Lưu tổng có cảm thấy lo lắng không nhỉ?
Lưu Vĩnh Thụy sắc mặt không có biểu cảm gì.

Tuệ Nhi thì không nhịn được, liền lên tiếng đáp trả.
- Lưu tổng của chúng tôi không hèn mọn giống như một số người đâu.

Chỉ biết dựa dẫm và chơi trò đâm sau lưng người khác.

Nghĩ mình tài giỏi lắm sao.
Dương Đình Nguyên tức giận chỉ mặt Tuệ Nhi nói.

- Tôi đâm sau lưng ai? Khi nào? Cô có bằng chứng không?
- Tôi không có nói anh.

Có tật giật mình à?
Dương Đình Nguyên đang định tiếp tục đấu khẩu thì toàn bộ ban tổ chức đều đứng dậy, chuẩn bị công bố kết quả cuối cùng.
- Sau thời gian kiểm tra tiềm lực, xem xét mức độ khả thi, và bàn bạc lỹ lưỡng về những dự án mà các vị đã gửi đến.

Chúng tôi xin công bố kết quả cuối cùng...
Ngay lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.

Một giọng nói già nua vang lên.
- Đợi đã
Mọi người đồng loạt quay về phía cánh cửa.

Họ thấy một người đàn ông trung niên, tay dìu một bà lão có gương mặt hiền từ phúc hậu đang từ bên ngoài bước vào.
Ngay khi nhìn thấy bà lão, tim Tuệ Nhi bỗng nhiên giật thót một cái.
Đây không phải là bà lão lần trước cô gặp khi đi khảo sát sao? Tại sao bà ấy lại đến đây?
Thị trưởng Hạ nhìn người đi vào, ông ta nhíu mày, sau đó lớn tiếng hỏi.
- Bà là ai? Làm sao bà vào được đây?
Bà lão không trả lời câu hỏi của thị trưởng Hạ mà trực tiếp cầm một tờ giấy từ người bên cạnh giơ lên, tuyên bố với những người ngồi trên bục kia.
- Khu nhà cũ ở trung tâm thành phố đã được nhà nước công nhận là khu di tích lịch sử văn hóa.

Các người không được phép phá bỏ.
Bà lão tuy tuổi đã cao, nhưng lời nói lại vô cùng chắc chắn và kiên nghị.
Tiếng tim đập thình thịch vang lên trong lồng ngực của Tuệ Nhi.
"Không phải chứ?! Chẳng lẽ bà lão mà cô vô tình cứu lại là đại nhân vật nào đó sao?"
Hội trường lại một lần nữa vang lên tiếng xào xáo.
- Bà lão này có lai lịch như thế nào? Bà ấy đem giấy chứng nhận đến.

chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường.
- Chẳng lẽ bà ấy là người của chính phủ sao?

- Không phải đâu, bà ấy già quá rồi...
Thị trưởng Hạ bị bác bỏ ý kiến thì cảm thấy xấu hổ.

Ông ta lớn giọng nói.
- Bà lão, bà không được quyền vào đây ăn nói lung tung đâu.

Bảo vệ đâu? Mau vào đưa bà lão này ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ nghe lệnh liền tiến tới yêu cầu bà lão rời đi.
Tuệ Nhi thấy thế liền đứng dậy, muốn đến gần bảo vệ bà lão.
Nhưng khi cô còn chưa kịp làm gì thì một người nữa từ bên ngoài bước vào.

Giọng nói uy lãnh vang lên.
- Thị trưởng Hạ, anh có phần hơi nóng nảy rồi đó.
Người này cao lắm thì cũng chỉ tầm ba mấy - bốn mươi tuổi.

Khuôn mặt thẳng thắng, cương nghị.
- Đây không phải là bộ trưởng Đường của cục Quy hoạch Đô thị và Nông thôn sao? Tôi đã nhìn thấy anh ấy trên ti vi.
- Thật thế á? Nhưng sao hôm nay anh ấy lại có mặt ở đây? Anh ấy với bà lão kia liệu có liên quan gì đến nhau không?
Những người ở đây, ngay lúc này mỗi người có một sắc thái biểu cảm khác nhau.
Thị trưởng Hạ ngay khi thấy rõ mặt người vừa bước vào, ông ta sốc đến mức không nói được lời nào.
Tuệ Nhi sau ngạc nhiên thì tỏ ra thích thú với tình hình hiện tại.

Lưu Vĩnh Thụy thì nhìn sắc mặt của Tuệ Nhi rồi suy nghĩ.
Dương Đình Nguyên thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Hắn ta không cần biết người đến là thị trưởng hay bộ trưởng gì.

Cái hắn quan tâm là kết quả cuối cùng.
Còn Diệp Chi thì lo lắng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.


Nhìn sang Dương Đình Nguyên, cô ta càng sốt ruột hơn.
"Bà già đó...!Tại sao lại xuất hiện ở đây chứ?"
Hành động tiếp theo của bộ trưởng Đường ngay lập tức giải đáp hết tất cả các thắc mắc của mọi người.
Anh đến bên bà lão, dịu dàng, kính trọng thay quản gia đỡ lấy tay bà.

Nhẹ nhàng gọi một tiếng.
- Mẹ...Cẩn thận!!!
Mẹ???
Hội trường bùng nổ.
Bà lão kia là mẹ của Bộ trưởng Đường.

Là lão phu nhân của Đường gia nổi tiếng bậc nhất của Thành phố.

Làm sao có thể?
Lúc này tâm trạng Dương Đình Nguyên như rơi xuống vực thẳm.

Bà lão kia là mẹ của Bộ trưởng Đường, mà lúc nãy bà ta nói rằng khu nhà cũ kỹ kia đã được nhà nước công nhận là khu di tích lịch sử văn hóa.

Nói thế khác nào khẳng định bản đấu thầu của hắn là đã bị loại? Dự án Vạn Thành chỉ còn một chút nữa thôi, một chút xíu nữa thôi là đã nằm trong tay hắn rồi.

Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
Sắc mặt của hắn dần trở nên xám xịt.
Lưu Vĩnh Thụy nãy giờ vẫn để ý đến sắc mặt của Tuệ Nhi, lúc này anh không nhịn được nữa lên tiếng hỏi nhỏ vào tai cô.
- Em quen bà lão kia sao?
Bắt gặp ánh mắt tò mò của Lưu Vĩnh Thụy, Tuệ Nhi bình thản trả lời.
- Em chỉ gặp bà ấy có một lần thôi.

Cũng không biết có được tính là quen biết hay không?
Lời nói thành thật của Tuệ Nhi làm Lưu Vĩnh Thụy bất giác cong môi.

Anh không nói thêm gì nữa, đứng thẳng người dậy nhìn sự việc tiếp tục diễn ra.
Mãi một lúc sau, thị trưởng Hạ mới hồi thần lại, nhanh chóng tiến tới xin lỗi.
- Bộ trưởng Đường.

Thật xin lỗi, tôi không biết bà lão này là mẹ của anh...!Nếu tôi biết...
- Thôi anh không cần phải xin lỗi đâu.


Mục đích của tôi đến đây là muốn thông báo lại việc mẹ tôi đã nói trước đó.

Khu phố cũ kia phải được bảo tồn và không thể phá bỏ.

Thị trưởng Hạ, anh còn điều gì muốn nói không?
Bị ngắt lời, Thị trưởng Hạ sắc mặt trở nên cứng ngắt.

Ông ta còn có thể nói được gì nữa đây?
Ông ta đè nén bất mãn trong lòng, chủ động nói.
- Bộ trưởng Đường...Tôi sẽ nhất định sẽ tuân thủ theo quy định của nhà nước, giữ lại khu phố cũ.

Ngài yên tâm nhé!!!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong hội trường đều hướng mắt về những người của tập đoàn Lưu thị.

Đến nước này thì ai cũng đoán ra được kết quả người thắng thầu là nhân vật nào rồi.
Kết quả cuối cùng được đưa ra đúng như suy nghĩ của mọi người.

Người thắng thầu là tập đoàn Lưu thị.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt trong hội trường để chúc mừng tập đoàn Lưu thị đã thắng thầu dự án Vạn Thành.
Tuệ Nhi ánh mắt long lanh, vui mừng nhìn qua Lưu Vĩnh Thụy.
Anh mỉm cười nhìn cô, rút tay từ trong túi quần ra véo mũi cô một cái dịu dàng nói.
- Làm tốt lắm.

Lúc về sẽ thưởng lớn cho em.
Tuệ Nhi cười tươi như hoa khi nghe đến tiền thưởng.

Cô thầm nghĩ, ngoài tiền thưởng, nhất định phải xin thêm cổ tức của Lưu Vĩnh Thụy mới được.

Bởi đây là kết quả của cho sự chăm chỉ của cô mà.
Trong lúc đang sung sướng với ý nghĩ của mình.

Tuệ Nhi vô tình chạm phải ánh mắt của lão phu nhân Đường gia.
Lão phu nhân hiền lành, nháy mắt với cô một cái ý nói.
- Cháu gái...!Lòng tốt của cháu rất hữu dụng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện