Đường Tiêu mấy ngày nay đánh với ngự lâm quân đã chán ngấy lúc này có Nghi Lan quận chúa thay đổi khẩu vị cho nên hắn cũng không dùng biện pháp tốc chiến tốc thắng, mà là ngưng khí bay lên không trung sau đó lại rơi xuống mặt đất cùng với Nghi Lan quận chúa thay nhau thay đổi vị trí.

- Cẩu tặc, ngươi trốn rất nhanh, tuy nhiên ngươi vẫn phải chết mà thôi.

Nghi Lan quận chúa kinh ngạc mà nhìn Đường Tiêu.

Đường Tiêu rất lãnh đạm nhìn Nghi Lan quận chúa hắn đố với một hồi né tránh vừa rồi rất hài lòng, ban đầu ở ngoài thành kiếm khí của Nghi Lan quận chúa rất nhanh hắn tránh né không kịp chỉ có thể dùng Cẩm Y Long quyền lấy cứng chọi cứng.

- Quận chúa quần của quận chúa bị rách rồi.

Chu Kiền đột nhiên chỉ vào thân thể của Nghi Lan quận chúa mà hô lớn.

- Tên mập chết bầm ngươi mà quấy rối nữa ta giết ngươi.

Nghi Lan quận chúa hung dữ mắng Chu Kiền một câu, đôi mắt vẫn một mực không rời khỏi thân thể của Đường Tiêu.

- Thật mà, quận chúa mông của quận chúa đều lộ ra rồi, thật là trắng còn có mấy cọng lông...

Chu Kiền không cam lòng mà hô lớn thêm một tiếng.

Nghi Lan quận chúa tức giận tới mức muốn động thủ giết Chu Kiền ngay lập tức nhưng lòng nàng vô cùng rõ ràng, Chu Kiền muốn phân tán lực chú ý của nàng, làm cho Đường Tiêu thừa cơ ra tay với nàng hco nên nàng bất kể thế nào cũng không thể bị lừa.

Phương Kích dùng khí tràng đè nén Chu Kiền lại không cho hắn mở miệng nói bậy nữa, không biết nếu tiếp tục hắn sẽ phát ra những thanh âm hạ lưu nào nữa, hơn nữa hiện tại Đường Tiêu căn bản không cần Chu Kiền hỗ trợ cũng thắng được.

- Cẩu tặc ngươi dám chính diện đánh nhau với ta không? Có bản lĩnh thì đừng chạy trốn.

Nghi Lan quận chúa không để ý tới Chu Kiền nữa, tiếp tục khiêu khích Đường Tiêu.

- Được ta không né tránh nữa.

Đường Tiêu khoanh hai tay làm ra một vẻ thần sắc tự đắc, vốn hắn còn muốn cùng với nàng so chiêu không ngờ nàng ta lại tự tìm cái chết hắn cũng không có biện pháp.

- Hừ đi chết đi.

Nghi Lan quận chúa quát to một tiếng, trường kiếm trong tay rung lên, lúc này phát ra từng thanh âm giòn tay loong coong, càng tăng thêm sự cường hãn.

- Băng Hồ Thu Nguyệt.

Trên người của Nghi Lan quận chúa toát ra kiếm ý mãnh liệt như một cục đá ném vào trong hồ, kích động không khí mấy chục thước cũng trở nên lắc lư, cùng lúc đó Nghi Lan quận chúa giẫm chân tại chỗ mà lên, cả người cùng kiếm hợp thành một chỗ, hóa thành một đạo cầu vồng thanh sắc, hướng về phía Đường Tiêu mà phóng ra.

Đây chính là kiếm chiêu mà Nghi Lan quận chúa mới luyện thành, một kiếm này so với Trường Hà Lạc Nhật kiếm mà nàng sử dụng lúc trước thì khác nhau, mang theo một vẻ âm nhu, bắn tới thân thể của Đường Tiêu, đột nhiên hóa thành vô số kiếm hoa.

Kiếm Hồng thế không thể đỡ, trên mặt của Nghi Lan quận chúa hiện ra vẻ đắc ý, lúc này mặc kệ Đường Tiêu có chạy về phía nào cũng không còn kịp, nàng phảng phất như nhìn thấy tình cảnh Đường Tiêu đã bị đâm thành một cái tổ ong.

- Mãnh Hổ Xuất Lung.

Đường Tiêu rõ ràng không trốn tránh cứ thế mà tiếp đón mưa kiếm của Nghi Lan quận chúa, hắn vững vàng trung bình tấn, một quyền phóng ra, chỉ nghe ầm một tiếng lớn vang lên, trước quyền của Đường Tiêu đã ngưng tụ một cái hình đầu hổ, giương miệng rộng ra, cứ thế mà nuốt chửng mưa kiếm sau đó hung hăng đánh về phía Nghi Lan quận chúa.

Nghi Lan quận chúa thảm thiết kêu lên một tiếng, mưa kiếm của nàng toàn bộ đã tan biến vô hình, cả người và kiếm đều bay ngược về phía sau, rầm một tiếng nàng đã ngã xuống mặt đất.

Thân thể của nàng ngã xuống đất, cả người đều chật vật không chịu nổi.

- Mãnh Hổ Xuất Lung mang theo khí thế vô cùng dũng mãnh, trong tay của Nhân Nguyên tứ cấp võ giả, chỉ sợ một mình hắn làm được.

Phương Kích không khỏi thầm kinh hãi kêu lên.

Lúc trước, những ngự lâm quân kia đều không có tuyệt kỹ gì đánh không thắng Đường Tiêu cũng là chuyện bình thường, nhưng Nghi Lan quận chúa có gia truyền tuyệt học, lại bị Đường Tiêu đơn giản đánh một quyền lui về phía sau, hiện tại tu vi của Đường Tiêu đã vượt qua trình độ nhận thức của Phương Kích.

- Chuyện này, làm sao có thể?

Nghi Lan quận chúa đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Đây là Đường Tiêu nửa tháng trước tu vi thấp hơn mình một cấp sao, vốn Nghi Lan quận chúa cho rằng, chỉ cần mình không mắc mưu của hắn thì bằng thực lực có thể giết hắn, không ngờ rằng mình khổ luyện nửa tháng chỉ bằng một chiêu mãnh hổ xuất lung của hắn đã phía kiếm chiêu của nàng, đánh nàng trọng thương.

- Đi chết đi, Nhật Mộ Cùng Đồ kiếm.

Nghi Lan quận chúa phun ra một ngụm máu tươi lên thanh kiếm phát ra chiêu thức vô cùng cường hãn, trường kiếm sau khi được tưới máu ánh lên từng ánh đỏ, phảng phất như nhân tính, đi vào bước đường cùng, cá chết lưới rách, tìm đường sống trong cõi chết, huyết tế trường kiếm trong tay, cùng địch nhân toàn lực đánh cược một lần.

Một chiêu kiếm này cho dù đả thương đối thủ mười phần thì mình cũng phải tổn hại tám phần.

Quần áo của Nghi Lan quận chúa bắt đầu chuyển động, trường kiếm xoáy tạo thành từng lớp bụi mù, hóa thành kiếm khí bàng bạc, bao phủ toàn bộ võ trường, khiến cho cảnh tường cũng trở nên mờ mờ, làm người ta cảm nhận thấy một khí tức thê lương. Trường kiếm cũng mang theo kiếm khí dữ tợn mà bắn về phía Đường Tiêu.

Một chiêu này của Nghi Lan quận chúa vừa xuất ra nếu như không dánh bại Đường Tiêu thì nàng cũng không có khả năng xuất chiêu số tiếp theo rồi.

- Aizzz, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao?

- Ầm.

Quyền cương và kiếm cương hung mãnh chạm vào nhau, đất đai đều rung chuyển, thân thể của Chu Kiền cách đó hơn mười thước bị hất tung ra ngoài, bay tới hơn mười bước mới ngồi vững trên mặt đất.

Khói bụi tan hết, trong tay của Đường Tiêu là thanh trường kiếm của Nghi Lan quận chúa, sắc mặt của hắn lạnh lùng nhìn nàng, một cước nặng nề dẫm vào mông của nàng.

Nghi Lan quận chúa thảm thiết kêu lên một tiếng sắc mặt nàng trở nên trắng bệch lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Chu Kiền là huynh đệ của ta, ngươi dám đạp vào mông của hắn, không phải muốn tìm cái chết sao?

Đường Tiêu nói một tiếng xong một lần nữa dấm vào trên mông của Nghi Lan quận chúa, Nghi Lan quận chúa lại kêu thảm thêm một tiếng nữa, mông của nàng như muốn bị Đường Tiêu đạp nát rồi.

- Cẩu tặc tên khốn kiếp ta nhất định phải giết ngươi.

Nghi Lan quận chúa mặt tràn đầy nước mắt, giống như bị bệnh tâm thần mà la to.

- Ta không có trêu vào ngươi, ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết mà thôi! Hiện tại ngươi đã gả vào Đường gia mà vẫn hung hãn, ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Đường Tiêu giơ cao trường kiếm trong tay.

- Đường công tử, không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện