Nghiên cứu hàn thiết khóa lấy từ hàn lung ra, Đường Tiêu có loại trực giác những viên khóa hàn thiết nhỏ bé bị hắn luyện hóa ra nếu có thể cùng luyện với sĩ tốt tinh cương thì chắc chắn sẽ tăng lớn độ cứng của chúng lên gấp mấy lần. Tuy hàn lung rất lớn nhưng song sắt không quá thô, nếu phân giải áp bẹp ngược lại có thể hoàn toàn cất vào ốc biển trữ vật. Trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ dường như có thể chứa rất nhiều vật phẩm, nhưng đồ chưa tế luyện thì không thể thu vào, chỉ có nước bỏ vào hồ lô, ốc biển có công năng trữ vật.
Đường Tiêu lấy ra Giải Kiềm Kích, tốn hết nửa canh giờ mới thông cửa, mở ra hàn lung, áp súc, vừa lúc nhét hết vào ốc biển trữ vật. ốc biển trữ vật và hồ lô trữ vật đều có thể thu vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ, biến thành bản nhỏ bềnh bồng trong thạch thất, bây giờ Đường Tiêu không cần mang cái gì trên người. Nếu có người đánh bại Đường Tiêu mà không tiến vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ được, vậy sẽ không thể lấy bất cứ bảo vật pháp khí nào từ người hắn.
Hôm này tiết trời tốt, dựa theo mặt trời, Đường Tiêu nhanh chóng xác định đại khái hướng đông tây nam bắc. Dù bị cột nước đài phong khổng lồ quăng đến lạc phương hướng nhưng theo Đường Tiêu suy đoán, lực lượng đài phong chắc không thể cùng ném ba người ra khỏi phạm vi Áo Bỉ Đảo, dọc theo hướng tây chắc chắn có thể quay về đào.
Giết hoàng tử hải tộc Mã Khắc Tây Mễ Lan, bây giờ Đường Tiêu rất lo lắng mai rùa to bềnh bồng trên mặt biển bị hải tộc phát hiện. Nghe nói dưới biển sâu có rất nhiều cường giả siêu cấp, một khi họ phát hiện hoàng tử hải tộc bị giết, những cường giả hải tộc này muốn lên biển săn bắt Đường Tiêu báo thù cho Mã Khắc Tây Mễ Lan thì dễ hơn cả đè bẹp một con kiến.
Tế luyện xong hết các bảo vật, Đường Tiêu suy nghĩ là lúc quay về Áo Bỉ Đảo. Hắn thu lại mai rùa to, một tay một nàng, túm công chúa Dực Thai và quận chúa Nghi Lan, thúc đẩy ngọc san hô cướp được từ hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan bay nhanh hướng tây. Sau khi luyện hóa ngọc san hô này, mang hai người đi so với lúc trước có được thất thải san hô một người bay thì nhanh gấp hai lần.
Túm hai người cùng bay so với bay một mình thì tốn sức hơn nhiều, cũng rất tiêu hao chân khí, nhưng so với ngưng khí hóa điêu cần hao chân khí thì coi như nhẹ nhàng hơn. Vốn quận chúa Nghi Lan có chút khó chịu bị Đường Tiêu túm bay đi, nhưng nhìn dưới chân mặt biển mênh mông thì không dám hó hé. Cô không ngu ngốc, lúc này chọc giận Đường Tiêu chắc chắn sẽ bị hắn ném tại đây, tứ cố vô thân, lúc đó muốn khóc cũng không ra nước mất.
Tốn nửa canh giở sau, chân khí trong người Đường Tiêu hao hơn phân nửa, vì tránh cho đột nhiên gặp cường địch không thể đối kháng, Đường Tiêu triệu hoán ra Mai Ngạc Quy. Vì không khiến người chú ý, chỉ hóa nó thành thuyền nhỏ cỡ năm thước, ba người ngồi bên trên tạm nghỉ ngơi.
- Đường công tử, ngươi dám khẳng định bên đó là phía tây sao?
Quận chúa Nghi Lan kiếm chuyện hỏi Đường Tiêu vẫn đang quan sát phương hướng, trong giọng nói rõ ràng có ý cầu hòa.
Đường Tiêu không quay đầu lại, lạnh lùng đáp với quận chúa Nghi Lan:
- Nếu cô cảm thấy không phải thì có thể ở lại một mình, không ai muốn mang cô đi.
Quận chúa Nghi Lan ở sau lưng Đường Tiêu đấm đá không khí, biểu đạt nỗi tức giậntrong lòng. Nhưng bây giờ cô chỉ dám làm sau lưng hắn. Từ trận chiến giữa hai người tại ngoài cửa thành Nghi Lan đến hôm nay mới một tháng ngắn ngủi, cái tên này lại từ nhân nguyên bậc ba thăng lên đến nhân nguyên bậc năm, lại còn giết cả hoàng tử hải tộc Mã Khắc Tây Mễ Lan, có được pháp khí siêu mạnh, thực lực tăng nhanh đến khiến người giận sôi.
Quận chúa Nghi Lan rất bi ai phát hiện, cô chịu uất ức, mất mặt mũi vào tay Đường Tiêu sẽ vĩnh viễn không khả năng tìm trở về. Lấy tốc độ tăng cấp tu luyện khủng bố như bây giờ của hắn, chênh lệch giữa hai người sẽ ngày càng lớn.
Chân khí trong người hồi phục gần đầy đủ, Đường Tiêu thu lại mai rùa to, tiếp tục túm hai cô gái bay nhanh hướng tây. Bây giờ hắn lo lắng nhất là ở trên biển gặp phải nhiều cường giả hải tộc. Nhưng loại chuyện này có muốn trốn cũng tránh không thoát, cho nên không suy nghĩ tới nữa, cứ bay là được.
Bay nửa canh giờ, nghỉ mười mấy phút, tốc độ không tính quá nhanh nhưng cũng không quá chậm. Mấy đợt sau, mặt trời khuất núi, sắc trời chậm rãi tối đen. Rất nhanh, trăng treo cao, nương ánh trăng, Đường Tiêu tiếp tục bay nhanh tranh thủ sớm thấy đất liền.
Nhưng lần này Đường Tiêu mới bay nhanh khoảng năm phút thì từ trên trời rơi xuống mặt biển, không triệu hoán ra cả mai rùa, trực tiếp quăng công chúa Dực Thai, quận chúa Nghi Lan vào nước. Hai người mở miệng định hỏi hắn thì Đường Tiêu ra dấu với họ, khiến các cô im miệng.
Không có lửa làm sao có khói? Trên mặt biển giờ đây không có chút gió nào, phương xa ánh trăng chiếu lấp lánh, có từng đợt sóng cao chừng hai thước ập lại đây. Đường Tiêu ở trên không trung trước tiên phát hiện, lập tức đáp xuống. Theo hắn đoán thì rất có thể là cường giả hải tộc đến gần. Nếu không phải thì tốt, nếu có thì Đường Tiêu phải cẩn thận, hắn giết hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan, khả năng cường giả hải tộc tìm đến báo thù rất cao.
- Ta đi trước dò xét, các người ở đây đừng động đậy lung tung.
Đường Tiêu lấy ra một hồ lô rỗng có tiêu ký thần thức của mình, dùng phù triện thổi thành hồ lô lớn giao cho công chúa Dực Thai, quận chúa Nghi Lan ôm, thế thì họ không đến mức chết chìm trong nước, khi hắn đi không đến nỗi không tìm thấy họ ở đâu.
- Không phải chứ? Quăng chúng ta trong nước?
Quận chúa Nghi Lan dường như không vui nửa đêm ngâm mình trong nước.
- Không muốn bị hải tộc bắt thì ít nói lại, ẩn núp kín chút!
Đường Tiêu không muốn giải thích nhiều. Mai rùa mục tiêu quá lớn, rất dễ dàng bị người chú ý. Hắn tùy thân mang mai rùa, ra ngoài trinh sát lỡ gặp cường giả hải tộc, có đánh nhau thì cũng có thêm tầng phòng ngự.
- Ngươi đi đi, không cần lo cho chúng ta, cẩn thận.
Công chúa Dực Thai không nói nhảm như quận chúa Nghi Lan, cho người cảm giác cô mới mười lăm tuổi mà tính cách trưởng thành hơn quận chúa Nghi Lan mười chín tuổi nhiều.
Đường Tiêu ngoái đầu liếc công chúa Dực Thai một cái, không nói tiếng nào, bay đi.
Sau khi Đường Tiêu đi, quận chúa Nghi Lan bĩu môi nói với công chúa Dực Thai:
- Xem ra muội thật lòng với hắn.
Công chúa Dực Thai mặt ửng hồng, làm bộ khó chịu đáp trả quận chúa Nghi Lan:
- Nếu hắn xảy ra chuyện thì chẳng phải chúng ta cứ trôi nổi tại đây ư?
Quận chúa Nghi Lan gật đầu:
- Có lý.