Sáng ngày hôm sau Đường Tiêu tìm bốn phía không thấy Lan vương chỉ thấy Nghi Lan quận chúa ở đằng xa xa hai hoa vừa nhìn thấy Đường Tiêu đi tới nàng liền xoay người bỏ chạy, tuy nhiên Đường Tiêu đã sớm thấy àng đem một đạo phù triện bay qua nhẹ nhàng bắt nàng về.
- Ngươi làm gì vậy?
Nghi Lan quận chúa sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nàng lớn tiếng hỏi Đường Tiêu một câu tuy nhiên bốn gã thị vệ của nàng cũng chỉ dám đứng xa xa không dám tiến tới.
- Phụ thân của ngươi đâu rồi?
Đường Tiêu đặt Nghi Lan quận chúa xuống đất.
- Ngày hôm qua ở trong đêm hoàng đế có lệnh gấp phụ vương đã đi vào Thai kinh thành rồi.
Nghi Lan quận chúa vừa trả lời Đường Tiêu vừa lùi về phía sau.
- À hóa ra là như vậy.
Đường Tiêu gật nhẹ đầu:
- Vậy được rồi ta mấy ngày nữa đi tới Hoa Liên thành đến lúc đó Lan vương còn chưa quay trở lại nói cho ông ấy biết ta cám ơn ông ấy đã chiêu đãi.
Đường Tiêu quay người rời đi sau lưng Nghi Lan quận chúa bỗng nhiên gọi hắn lại.
- Chuyện gì vậy?
Đường Tiêu quay đầu hỏi.
Nghi Lan quận chúa tiến tới hai bước do dự một lúc rồi nói:
- Sa Nam tông biết rõ ngươi định đi Hoa Liên thành cho nên phái người mai phục ngươi cần phải cẩn thân một chút.
- Sao thế sao ngươi lại quan tâm tới lão công riồ?
Đường Tiêu cười hì hì nhìn Nghi Lan quân chúa, Sa Nam Tông phái người mai phục là chuyện của hắn, không cần quận chúa nhắc nhở hắn cũng đoán được
- Phì đi chết đi.
Nghi Lan quận chúa hai má đỏ ứng quay người bỏ đi.
Đường Tiêu sau khi trở lại phòng ngủ của mình thì bị quản gia đại tiên sinh ngăn lại nói là Lan vương đã chuẩn bị cho hắn bốn gã thị vệ tất cả đều là cao thủ Nhân Nguyên ngũ cấp có thể đưa hắn an toàn tới Phượng Lâm trấn. Đường Tiêu sau khi suy nghĩ một chút từ chốihảo ý của Lan vương đoạn đường này cũng không yên bình nhiều người mục tiêu lớn hơn, hành động lại bất tiện.
Còn có một nguyên nhân đó là võ giả Nhân Nguyên ngũ cấp trước mắt đối với Đường Tiêu mà nói không phải là cao thủ gì cả, nếu xảy ra chuyện không biết là ai bảo vệ ai nữa.
Đường Tiêu ở Nghi Lan thành nghỉ ngơi vài ngày, chủ yếu là muốn để cho Lưu Đình dưỡng thương cho tốt một đường xuôi nam cần phải nhờ cậy vào hắn nhiều. Trước khi rời đi, Đường Tiêu còn muốn dò xét một vòng ở Nghi Lan nội thành, hắn biết rõ, hiện tại người đuổi giết hắn khẳng định không chỉ là Lưu Đình, còn có những người khác nữa, nhất định sẽ ở Nghi Lan thành để lại chút manh mối.
Đường Tiêu kiếp trước đã học qua thuật dịch dung, tuy không thần kỳ như trong tiểu thuyết võ hiệp nhưng thông qua trang điểm vẫn khiến cho người khác không nhận ra hắn.
Rời khỏi Thai kinh thành, Đường Tiêu đã thay đổi dịch dung một lát sau Đường Tiêu đã đem ăn mặc của mình cải trang thành một thương gia trung niên, khoát trên người một bao bạc trên mặt còn có một nốt ruồi, bộ dáng này cho dù thông phòng nha hoàn Manh Ngọc và Khánh Đô phu nhân cũng không thể nhận ra.
Vì để ngăn cản miệng lưỡi của người trong phủ cho nên Đường Tiêu hóa thành một đạo thanh sắc kiếm khí chạy khỏi Lan vương, sau đó mới ra ngoài.
Đường Tiêu đi tới quán rượu đây là nơi tốt nhất để lấy tin tức, hắn vừa tới thì đã có tiểu nhị tiến tới, biết đây là nhà giàu mới nổi không dám chậm trễ, xoay người mời Đường Tiêu đi vào. Lầu một vô cùng ồn ào, tiểu nhị dẫn Đường Tiêu đi lên lầu ba, ở đây có thể ngắm được toàn cảnh của Nghi Lan thành.
- Khách quan bằng hữu của cậu đâu, tổng cộng mấy người?
Tiểu nhị nhanh tay lẹ chân mà hỏi hắn.
- Có mình ta.
- Phòng lớn như vậy chỉ có mình khách quan thôi sao?
Tiểu nhị bất ngờ ninhfn Đường Tiêu.
- Không được sao?
Đường Tiêu nhíu mày.
- Không không khách quan muốn ăn mói gì?
Tiểu nhị nhìn mặt nói chuyện cũng không dám làm trái ý Đường Tiêu.
- Có món ăn gì đặc sắc giới thiệu cho ta nghe.
Đường Tiêu thuận tay ném một khối bạc cho tiểu nhị.
Tiểu nhị mặt mày hớn hở, hắn biết Đường Tiêu tuy nhiều tiền cũng không keo kiệt, thái độ càng thêm cung kính.
- Khách quan chắc lần đầu tiên tới Nghi Lan thành? Mỹ thực ở đây nổi tiếng nhất chính là gà hầm vò gốm, vịt thưởng, kim táo, cao tra kẹo đậu phộng mứt hoa quả các loại...
Tiểu nhị trôi chảy nói ra cho Đường Tiêu nghe.
- Nghe nói ở đây cao tra rất ngon, tuy nhiên không biết dùng làm sao?
Đường Tiêu nghe Manh Ngọc mấy lần nói tới cao tra ở Nghi Lan thành nói hắn lần sau quay lại Thai kinh thành nhớ đi qua Nghi Lan thành mua một chút mang về cho đám tiểu nha đầu bọn họ nếm thử cho nên Đường Tiêu liền hỏi tiểu nhị một thoáng.
- Khách quan đúng là có nhãn lực tốt, cao tra đúng là món ăn cực kỳ đặc sắc, dùng thịt gà thịt heo cùng tôm bóc vỏ trộn vào,
sau đó trộn với canh loãng nấu lên cho đến khi cứng lại rồi cắt thành từng khối. Cao tra này ngoài lạnh trong nóng hệt như tính tình của người Nghi Lan thành.
- Trong nóng ngoài lạnh sao? Ta thấy ngươi hơi nhiệt tình đó.
Đường Tiêu cười cười:
- Đem mỹ thực mang lên đi, ta muốn nếm thử.
- Tất cả đều một phần sao, đồ ăn chúng tiểu điếm phân lượng đều đủ, chỉ sợ một mình công tử ăn không hết.
Tiểu nhị nhắc nhở Đường Tiêu một tiếng.
- Chúng ta đánh cuộc nếu như đồ ngươi mang ra ta đều ăn hết thì bữa ăn này là do ngươi mời ta còn nếu như ta ăn hết ta sẽ trả cho ngươi tiền ăn gấp mười, thế nào?
Đường Tiêu cười hì hì nhìn tiểu nhị kia.
- Khách quan thật nói đùa, tiểu nhân làm sao dám đánh bạc với khách quan, để tiểu nhân mang lên.
Tiểu nhị cũng cười rời khỏi phòng.
Lan Quế phường sinh ý rất tốt, đồ ăn cũng nấu rất nhanh một lát sau đồ ăn đã ưng lên mấy cái bánh ngọt quả nhiên không tệ, hương khí xộc vào mũi ăn vào trong miệng còn lưu lại dư âm mặt khác các món khác cũng đặc sắc.Đường Tiêu một lúc sau ăn như gió cuốn mây tan, hơn mười bàn ăn đều hết sạch bách không còn một chút, tiểu nhị hầu hạ hắn phải há hốc mồm hoảng sợ.
- Cái này, cái này, lại cái này, tất cả mang đến hai phần. Thêm mười phần bánh ngọt và thịt vịt nữa, bỏ bao cho ta mang đi.
Đường Tiêu bảo tiểu nhị mang thức ăn cho mình.
- Ta lập tức làm cho công tử ngay.
Gã tiểu nhị nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Không bao lâu sau, những gì mà Đường Tiêu muốn ăn toàn bộ được mang lên. Cộng thêm cả bánh ngọt và thịt vịt cũng được bỏ bao cho hắn. Đường Tiêu trực tiếp bỏ tất cả vào trong hồ lô trữ vật. Hồ lô trữ vật lại được thu vào bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.