Lúc chấp hành án tử hình, Đường Tiêu đã nghĩ tới kiếp sau hắn vẫn muốn kiếp sau mình được yên bình không ngờ vừa mới chuyển thế, đã phải sử dụng nghề nghiệp cũ.

Ba thiếu niên kia chia nhau sau đó biến mất ở trong rừng cây, Đường Tiêu leo xuống, hướng về phía một thiếu niên mà từ từ đi tới, không bao lâu sau đã đuổi kịp.

- Ngươi tìm ta sao?

Đường Tiêu căn bản không để thiếu niên này vào mắt vì hắn muốn kiểm tra thân thủ của mình cho nên cũng không chọn phương thức đánh lén.

- Hóa ra là ngươi trốn ở đây!

Thiếu niên kia quay đầu lại hung dữ nhìn Đường Tiêu.

Thiếu niên này cùng với hai thiếu niên khác, một người tên là Từ Minh, một người tên là Hoàng Quyền, tất cả đều là quyền quý ở trong kinh thành, bốn người xem như thân phận cùng lớp với nhau.

Đường Tiêu xuyên việt đến một thế giới thượng võ, nhưng tiểu hầu gia Đường Tiêu là một phế vật học võ, căn bản không phải là đối thủ của đám thiếu niên này cho nên bọn chúng cũng không để Đường Tiêu vào mắt.

Huống chi bọn chúng còn muốn giết hắn.

- Tại sao phải giết ta, giữa chúng ta có ân oán gì sao?

Đường Tiêu cười cười mà nhìn thiếu niên này, hắn cả đời giết người cũng không muốn tranh giành với một đám thiếu niên mười bốn tuổi, làm như vậy không khỏi có cảm giác ỷ lớn hiếp nhỏ.

Thiếu niên kia hơi kỳ quái mà nhìn Đường Tiêu, hắn cảm thấy thần sắc của Đường Tiêu có phần kỳ quái không giống như là thường ngày thứ hai câu hỏi của hắn rất kỳ quái, Đường Tiêu không biết bọn chúng vì sao mà giết hắn?

Chẳng lẽ tên tiểu tử này bị đánh choáng váng thành ra mất trí nhớ.

Hắn cũng không biết Đường Tiêu ở kiếp trước lúc làm sát thủ chỉ cần nở ra nụ cười là khẳng định có người phải chết.

- Ngươi không nhớ cũng tốt, dù sao ngươi cũng phải chết chắc rồi.

Y cũng không nhiều lời cầm một con chủy thủ, lập tức đâm tới Đường Tiêu.

Đường Tiêu hơi nhíu mày, thân thể hơi nghiêng qua một bên lực đạo chủy thủ đâm đã hết, Đường Tiêu lách người nâng chân trái lên, đá vào cạnh đầu gối của hắn.

Chỉ nghe rắc một tiếng, y lập tức vứt bỏ chủy thủ ngã xuống mặt đất, ôm cái chân kia không ngừng gào rú.

Đừng nói gã hiện tại không biết Đường Tiêu không phải là Đường Tiêu trước kia cho dù hắn biết thì kết cục cũng không khác biệt nhiều.

Bởi vì hiện tại người mà gã đối mặt chính là một người từ ba tuổi đã đi vào tổ chức huấn luyện khủng bố ma quỷ, giết người vô số, là một sát thủ chuyên nghiệp vô cùng quyết đoán.

Đường Tiêu nhìn người gào rú trên mặt đất không nhịn được mà lắc đầu, thân thể này quá mức gầy yếu, nếu đổi lại là trước kia, khẳng định đã đạp gãy chân của thiếu niên này, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, thì thiếu niên này chỉ bị trật chân mà thôi.

Đường Tiêu cầm lấy chủy thủ trên mặt đất, gọn gàng cắt yết hầu đối thủ, ngừng thanh âm gào rú của gã lại.

Đối với người mà mình muốn giết, một chút nhân từ cũng chỉ là thừa.

Đường Tiêu một mặt nghe động tĩnh trong rừng, một mặt tìm kiếm trong thi thể, ngoại trừ một ít bạc vụn thì còn có một cái hồ lô óng ánh hào quang lưu chuyển, lộ ra vẻ khác thường, nhưng khác thường điểm nào Đường Tiêu lại không nói ra lời.

Trước hết thu lại đã.

- Hồ thế huynh xảy ra chuyện gì?

Sau một hồi lộn xộn từng bước chân nhanh chóng đi tới bên này, hiển nhiên là Từ Minh và Hoàng Quyền nghe thấy thanh âm gào rú cho nên chạy tới.

Nhìn thấy thi thể trên mặt đất Từ Minh và Hoàng Quyền đều choáng váng, bỗng nhiên Từ Minh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra ở phía sau lưng Hoàng Quyền đang há hốc miệng muốn hô to nhưng không hô nổi.

Bởi vì ở phía sau lưng Hoàng Quyền đã bị người ta đâm một con chủy thủ, thanh chủy thủ sau khi đâm vào, còn hướng về bộ vị trái tim của hắn lắc vài cái, cho nên hắn trên căn bản không thể sống nổi, bây giờ còn đứng vững là vì động tác của người kia quá nhanh.

- Hoàng huynh, huynh...

Lời của Từ Minh còn chưa dứt thân thể cao lớn của Hoàng Quyền đã ngã xuống đằng sau xuất hiện khuôn mặt vui vẻ của Đường Tiêu.

Vừa rồi trong chém giết Đường Tiêu đã kiểm tra thân thể gầy yếu này có thể phát huy thực lực nhưng hắn không muốn mạo hiểm quá mức cho nên mới chơi trò đánh lén, nhẹ nhàng trừ đi một tên cuối cùng lưu lại thiếu niên này.

- Ngươi ngươi...

Từ Minh nhìn Đường Tiêu mà há hốc miệng, hắn không thể hiểu nổi, Đường Tiêu đã bị hắn bóp cổ chết tại sao lại sống lại mà còn giết được cả hai người Hoàng Quyền

Một phế vật học võ rõ ràng có thể dễ dàng giết hai võ giả cường giả Nhân Nguyên cấp.

Có lẽ khi gặp nguy hiểm nó đã tạo thành bản năng, Từ Minh chỉ kinh hãi trong vài giây đồng hồ sau đó hắn vung nắm đấm ra, hồn nhiên không để ý tới con chủy thủ trong tay của Đường Tiêu, hướng về phía hắn đấm mạnh một quyền.

So với Hoàng Quyền, Từ Minh là một võ giả nhất giai đỉnh phong, sắp đột phá tới nhị giai, đối với những đồng bạn cùng lứa tuổi đã là nổi bật rồi

- Mãnh Hổ Xuất Lung.

Thứ mà Từ Minh hiện tại đang dùng là thức thứ nhất của Hổ Liệt quyền.

Mãnh hổ chính là vua của vạn thú, tính tình bạo ngược bị nhốt ở trong lồng một khi được thả ra thế tất là lửa giận ngập trời hận không thể dùng răng nhọn xé chết cừu địch, một thức này đủ sự phẫn nộ và cương mãnh.

Từ Minh dùng chiêu Mãnh Hổ Xuất Lung này cũng không thành thục khó khăn lắm mới đem khí thế của vạn thú chi vương đánh ra.

Đường Tiêu chỉ cảm thấy một hồi quyền phong đánh vào mặt, mơ hồ còn thấy hình đầu hổ hắn vội vàng nghiêng người né tránh, không ngờ quyền phong chỉ xẹt qua một chút vẫn khiến cho mặt của hắn bị ma sát đến đau nhức.

Đường Tiêu khẽ rùng mình hắn dự cảm được đối thủ này không bình thường, ở trong thế giới kia, cho dù là quyền vương, cũng không có khả năng phát ra quyền phong mạnh mẽ như thế, xem ra thế giới này võ học không giống như trước kia.

Quyền phong nếu như có thể đả thương người khác thì là quyền cương rồi, mà loại quyền cương này, ở kiếp trước chỉ tồn tại trong trò chơi điện tử mà thôi.

Thân là một sát thủ chuyên nghiệp, Đường Tiêu tuy khiếp sợ nhưng thân thể không vì vậy mà đình trệ, một chiêu Mãnh Hổ Xuất Lung của Từ Minh phát ra, môn hộ của hắn cũng mở rộng, Đường Tiêu cầm chủy thủ trong tay, quang mang thẳng tắp dứt khoát đâm tới trước ngực Từ Minh.

Đường Tiêu ở kiếp trước dùng vũ khí lạnh là một cao thủ, ở trong tổ chức sát thủ, nói về chuyện dùng dao găm không ai có thể bằng hắn.

Ở kiếp trước nếu như có người bị hắn đâm như vậy thì đã bị hắn xuyên qua trái tim rồi.

Nhưng mà lần này hắn rõ ràng đã đâm trúng đối thủ, vậy mà con dao găm lại cho cảm giác trì trệ, giống như chạm phải chỗ rất cứng, căn bản không cách nào tiến thêm nửa tấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện