Ngọc Sơn Đông đỉnh, hai tháng sau.

Tiết trời đã tiến vào cuối mùa thu, Đông đỉnh băng sương càng ngày càng dầy.

Trên cành khô Bạc Hà một mảnh lá vàng, bị gió thu xoáy lên bay lên giữa không trung, sau đó chậm rãi hướng phía dưới vách núi rơi xuống.

Một thiếu niên thả người mà lên, vươn tay đem lá rụng kia chộp vào trong lòng bàn tay, sau đó phiêu phiêu trở về bên vách núi, ánh mắt của hắn vô cùng sâu thẳm, trời chiều ánh sáng tàn chiếu vào trên người hắn, đem cả người hắn nhuộm thành Ám Kim, những ngày này, mỗi lần hoàng hôn buông xuống, Đường Tiêu lặng yên ngồi ở bên cạnh gốc Bạc Hà, nhìn mặt trời lặn, một mực đợi đến lúc mặt trời chiều ngã về tây, thời điểm khắp núi bao la mờ mịt, mọi âm thanh đều yên ắng, lúc này mới ngưng khí hóa điêu, hướng dưới núi bay nhanh mà đi.

Dùng tu vi hiện tại của Đường Tiêu, sau khi ngưng khí hóa điêu, nếu như không tận lực áp chế, điêu hình giương cánh đã có thể đạt tới hơn mười trượng, nhưng cùng Trấn Quốc Hầu Đường Uyên lúc trước biến thành cự điêu so sánh, vẫn nhỏ hơn không ít.

Đường Tiêu rất hoài nghi, tu vi lúc đó của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, có phải đạt tới Địa Nguyên đỉnh phong hay không, là tám đạo hoặc chín đạo linh phù chi lực. Địa Nguyên võ giả, sau khi tu vi đạt tới Địa Nguyên Cấp lục giai, bình thường đều có được ba đến năm đạo linh phù chi lực, nhưng mà có một ít võ học kỳ tài, trực tiếp đạt đến sáu đến tám đạo linh phù chi lực, chỉ có một chút thiên tài võ học cực kỳ hi hữu, mượn nhờ một ít dược vật đặc thù hoặc là có kỳ ngộ nào đó, mới có thể từ tám đạo linh phù đột phá đạt tới chín đạo linh phù chi lực. Trong phạm vi Thiên giới thống trị, chín đạo linh phù chi lực đã là thực lực cực hạn của võ giả Địa Nguyên đỉnh phong, Địa Nguyên võ giả đạt tám đến chín đạo linh phù chi lực này, một khi đột phá Thiên Nguyên, cũng sẽ là tồn tại cực kì khủng bố, đương nhiên, cũng sẽ bị Thiên giới lập tức thu nạp, nếu không sẽ đuổi giết diệt trừ.

Về phần võ giả nhân loại Địa Nguyên đỉnh phong bình thường, cho dù thực lực có mạnh hơn đi nữa, Thiên giới cũng sẽ không can thiệp mảy may, đây là quy tắc cho tới nay của Thiên giới, cho tới bây giờ cũng không thay đổi.

Bất quá tám đạo hoặc là chín đạo, những linh phù chi lực này có nhiều hơn nữa, cũng không khiến cho cơ hội của Địa Nguyên đỉnh phong tiến vào Thiên Nguyên cao hơn, tất cả võ giả sau khi tiến vào Địa Nguyên đỉnh phong, cơ hội tiến vào Thiên Nguyên đều không sai biệt, hơn nữa đều phi thường xa vời.

Dù sao tuổi thọ con người là có hạn, Địa Nguyên võ giả tu vi có cao hơn nữa, cũng không cách nào thoát ly trói buộc sinh tử, ngắn ngủn vài thập niên, không có cơ duyên đặc biệt, thì không cách nào tiến vào Thiên Nguyên, một khi tiến vào luân hồi, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu, hơn nữa sau khi vào Luân Hồi, tuyệt đại bộ phận trí nhớ kiếp trước đều khó có khả năng tìm trở về.

Đã không có trí nhớ của kiếp trước, ngươi và người kiếp trước đã không phải là một nữa.

- Nếu như Bạc Hà cô nương vẫn còn, chàng sẽ cùng nàng ở một chỗ sao?

Dực Thai công chúa đứng ở bên trong Bách Thảo cốc, trong nội tâm rất rõ ràng, Đường Tiêu mỗi ngày thời điểm mặt trời lặn sẽ đi chỗ nào.

- Nàng là yêu, ta là người, làm bằng hữu thì có thể, còn bên nhau mãi mãi rất khó.

Đường Tiêu sau khi trầm mặc một hồi, mới trả lời Dực Thai công chúa.

- Nàng không phải yêu, sau khi tiến vào Thiên Nguyên đã hóa thân thành Bách Thảo Tiên Tử, hơn nữa, nàng vì chàng, không tiếc hi sinh tu vi Thiên Nguyên Cấp cùng hơn mười vạn năm thọ của mình. 

Đường Tiêu không lên tiếng, thời điểm một mình tiến về nơi trú quân của Đông Doanh, nghĩ cách cứu viện Dực Thai công chúa, đang quyết định nuốt Thì Chi Tinh, hắn đã ôm tín niệm hẳn phải chết. Nhưng không nghĩ tới chính là, hết thảy về sau, chính là Bạc Hà thay hắn gánh chịu tất cả hậu quả cùng bất hạnh.

Tất cả nguyên nhân chỉ vì hắn một lần vô tình cứu nàng, với một hạch đào đối với hắn không mấy quan trọng.

Qua lâu như vậy rồi, Bạc Hà trên Đông đỉnh khô héo một mực không có dấu hiệu xanh tươi trở lại, tánh mạng của nàng, có lẽ đã vĩnh cửu nhạt nhòa ở trong hư không.

Hắn nợ nàng không cách nào hoàn lại, điểm này lại để cho Đường Tiêu thống khổ vô cùng.

- Ta thực hy vọng có thể có một ngày như vậy, cũng có thể giống như nàng vậy, vì người yêu giao ra hết thảy bản thân, kể cả tánh mạng, để cho người đó mãi mãi nhớ mình.

Dực Thai công chúa nói xong, lại chảy xuống nước mắt.

- Lại nói mê sảng rồi!

Đường Tiêu trách cứ Dực Thai công chúa một câu, đưa tay vuốt mặt nàng, lại bị nàng đẩy ra.

Trong núi không Nhật Nguyệt, thời gian cực nhanh, lại trôi qua một tháng.

- Phải về sao?

Dực Thai công chúa hỏi Đường Tiêu một câu.

- Ta phải đi về nhìn xem, nếu như nàng không muốn ly khai, thì tạm thời ở lại trong cốc, không có gì bất ngờ xảy ra, vài ngày sau ta sẽ trở lại.

Đường Tiêu hướng Dực Thai công chúa nói một câu.

Tuy Luyện Yêu Thối Ma Hồ cùng thế giới ý niệm của hắn đều có thể đem Dực Thai công chúa tùy thời mang theo trên người, nhưng hắn vẫn đang có chút băn khoăn, bởi vì chuyến đi này, không biết là có gặp được nguy hiểm gì ở Kinh thành hay không.

- Thiếp cùng với chàng chung một chỗ, mặc kệ sống hay chết, thiếp cũng không nếu muốn làm cái công chúa gì, thiếp là thê tử của chàng, về sau chàng đi chỗ nào, thiếp sẽ theo tới đó.

Dực Thai công chúa chăm chú mà kéo cánh tay Đường Tiêu, nước mắt lại chảy xuống.

Kể từ khi biết sự kiện kia, nàng vẫn không cách nào vui vẻ, Đường Tiêu trở về, làm cho nàng cảm giác hạnh phúc phảng phất ngay ở mắt, thế nhưng mà, nàng lại càng ngày càng không cách nào bắt lấy. 

Đường Tiêu thở dài, cuối cùng đi về hướng Dực Thai công chúa, nhẹ gật đầu: 

- Được rồi, mặc kệ sống hay chết, về sau chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra. 

Một đường ly khai Ngọc Sơn, đều không có gặp lại người Đông Doanh, mà chân núi cũng không có nhìn thấy người Đông Doanh đóng quân, đồng dạng cũng không có Đại Minh triều đóng quân, chỉ có một ít người miền núi Man tộc đang đốn củi, xem ra người Đông Doanh xác thực rút lui khỏi Ngọc Sơn rồi, về phần tại sao rút khỏi, còn có đợi về sau bốn phía dò xét qua sau chậm rãi hiểu đượthì về sau chậm rãi tìm hiểu là được.

Chân núi Từ Vân Sơn.

Đường Tiêu đem Chung Lam kêu lên.

Đương nhiên, dưới tình huống phong bế thế giới ý niệm, hắn và Chung Lam ở giữa liên hệ, vẫn là không nên cho Dực Thai công chúa biết đến.

Tuy Đường Tiêu đã có thể dùng thân thể tiến vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ, nhưng hắn mấy tháng này một mực không có đi gặp Chung Lam, đây là sau khi hắn quay trở lại Áo Bỉ Đảo, lần thứ nhất cùng Chung Lam mặt đối mặt.

Chung Lam sau khi Thoát Thai Hoán Cốt, làn da vô cùng trơn bóng, cả người lộ ra càng thêm xinh đẹp, ở trên Áo Bỉ Đảo, chỉ sợ là tồn tại gần với Dực Thai công chúa nhất. Đương nhiên, bởi vì không cùng tuổi, phong tình bất đồng, ở trong mắt người khác, có lẽ sẽ đem nàng đứng hàng đệ nhất cũng không nhất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện