Đường Tiêu lấy ra cái Giải Kềm Kích, đi đến bên cạnh Vi Liên, giúp cô chém vào bức tường. Nhưng sau một nhát chém, hắn mới phát hiện vách tường Tiêu Viêm Thạch Bích này là dùng hàn thiết vạn năm dưới biển sâu mà tạo thành. Giải Kềm Kích rõ ràng chỉ có thể chém ra một số lỗ nhỏ trên đó. 

- Vi Liên!

Đường Tiêu hướng Vi Liên truyền âm một câu. Mặc dù biết ba lão già kia có khả năng sẽ dùng thần niệm tập trung nghe lén đoạn đối thoại giữa hắn và Vi Liên, nhưng Đường Tiêu vẫn quyết định mạo hiểm, hướng Vi Liên bày tỏ thân phận của mình rồi sau đó cùng với nàng rời khỏi đây. 

Bởi vì cơ hội bỏ trốn rất có thể trôi qua tức thì. Một khi Vi Liên chần chừ thì sự việc sẽ trở nên phiền toái. 

Vi Liên nghe được Đường Tiêu truyền âm, khẽ cau mày nhưng không có xoay đầu lại. 

- Ta là Biệt Đồng. Tôn Văn chỉ là một thân thể của ta. Từ Ma Ngục Chi Địa rời khỏi…. 

- Ta không biết ngươi, đừng đến làm phiền ta. 

Vi Liên sau khi nói với Đường Tiêu một câu thì xoay người đến bên cạnh Cua Bà, giọng nói hoàn toàn lạnh lùng, thậm chí tính cách hoàn toàn không giống như nàng lúc trước. 

Đường Tiêu có chút thất thần. Hắn như thế nào cũng không đoán ra được ở Ma Ngục Chi Địa đã xảy ra chuyện gì. Vi Liên như thế nào lại lưu lạc đến đây. Hơn nữa, hắn chủ động hướng nàng biểu lộ thân phận, nhưng lại bị nàng lạnh lùng cự tuyệt.

Hẳn là nàng lo lắng ba lão già kia sẽ phát hiện cái gì, cho nên cố ý tỏ ra lãnh đạm như thế? Nhưng không biết vì cái gì, Đường Tiêu lại cảm thấy không phải là nguyên nhân này. 

- Tiểu tử, món vũ khí này của ngươi là từ hàn thiếc ngàn năm dưới biển sâu chế tạo ra sao?

Giải Bà đột nhiên có chút ngẩn người đi tới chỗ Đường Tiêu, khẽ vươn tay đoạt lấy cái kích hình càng cua của hắn. 

- Này, có biết lịch sự khi mượn đồ vật của người khác không?

Đường Tiêu oán hận mà nhìn cái kích bị Giải Bà cướp lấy. Vả lại hắn không có năng lực để đoạt lại. Hơn nữa, vừa rồi thái độ của Vi Liên như vậy khiến Đường Tiêu giờ phút này cảm thấy phiền muộn. 

- Không phải là mượn mà là đoạt. Cái kích này thuộc về ta. 

Giải Bà lạnh lùng nói một câu, thu hồi cái kích của Đường Tiêu rồi trở về bên cạnh Long Vương và Hà Công. 

Ta….sẽ giết! Đường Tiêu trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Giải Bà, lập tức đem bà ta liệt vào trong danh sách những đối tượng cần giết sau này. 

Tuy cái kích hình càng cua hiện tại là một trong những vũ khí đã bị Đường Tiêu loại bỏ, nhưng vũ khí này lại giúp Đường Tiêu không ít. Trước khi tìm biện pháp tế luyện lại lần nữa, ít nhất hắn có thể ấn núp trong đó. Không ngờ tới đã bị Giải Bà cướp đi một cách vô lý như vậy. 

Hôm nay xem như là phiền phức rồi. Vốn vị Đông Hải Long Vương gieo vào người mấy ngàn Hải Bạo Trùng, rồi lại bị thái độ của Vi Liên khiến cho không hiểu ra sao. Hiện tại lại còn bị Giải Bà cướp đi cái kích. Thật sự không biết mình đã phạm phải cái gì mà phải nhận tình cảnh như vậy. 

Dưới sự liên thủ công kích của Giải Bà, Đông Hải Long Vương và Hà Công, Tiêu Viêm Thạch Bích chung quy đã bị đả thông. Hơn nữa còn tạo ra một không gian dung hỏa thật lớn. 

Một không khí cực nóng, mang theo những đốm lửa nhỏ từ trong động cuốn ra, khiến cho mấy ngàn binh tôm tướng cua kêu lên loạn xạ. Cũng may, biển lửa này chỉ xuất hiện bên ngoài, sức nóng không quá cao. Nếu không, Đường Tiêu đã có một số lượng tôm nướng cua nướng nóng sốt ăn rồi. 

Những binh tôm tướng của dưới đáy biển này tu vi không thấp. Ít nhất cũng là Địa nguyên cấp bốn. Cho nên, sức nóng này tuy người bình thường không thể chịu đựng được, nhưng đối với chúng mà nói cũng chẳng có vấn đề gì quá lớn. 

Đạt tới thực lực Địa Nguyên cấp năm, thực lực Địa Nguyên đỉnh phong của Đường Tiêu, đương nhiên lại càng không sợ sức nóng loại này. Chỉ là cương khí hộ thể sẽ bị chậm rãi tiêu hao một ít. 

Sau khi có một cơn gió nóng từ bên trong đập vào mặt, rất nhanh bị áp lực bên ngoài làm giảm xuống. Nhiệt độ chênh lệch trong ngoài là khác nhau. Hai binh tôm tướng cua vừa nãy bị cơn gió nóng đẩy ngã cũng đều vững vàng thân hình, chạy về đội ngũ của mình. 

Đông Hải Long Vương đã cấy vào trong cơ thể Đường Tiêu Hải Bạo Trùng. Hơn nữa Đường Tiêu cũng không cách nào chạy ra khỏi phạm vi hơn trăm trượng cách ông ta. Hiện tại lại không giống như lúc trước, gắt gao trông chừng Đường Tiêu, mà bắt đầu lớn tiếng chỉ huy đội ngũ sẽ vào thám thính Tích Viêm Hải Cốc:

- Cửa vào Tích Viêm Hải Cốc đã được mở ra. Hà Công Giải Bà, hai người ra lệnh cho thuộc hạ của mình không được hỗn loạn, theo trật tự giống như trước mà tiến vào. 

Hà Công và Giải Bà từng người xuất lĩnh thuộc hạ của mình, ngay ngắn mà tiến nhập vào trong động. Đường Tiêu không có cách nào loại trừ Hải Bạo Trùng trong cơ thể, chỉ phải đứng xa mà nhìn Đông Hải Long Vương, tận lực không ly khai khỏi phạm vi một trăm trượng. 

Trước kia dùng người khác làm khôi lỗi, rồi đem người ta đùa giỡn trong tay. Lợi dụng những thủ đoạn cưỡng ép bắt người khác hàng phục. Không có ngờ tới mình cũng có một ngày bị người khác cưỡng ép đùa bỡn trong tay như vậy. 

Đường Tiêu lau mặt, mau chóng điều chỉnh tâm trạng của mình. Tuy tình thế hiện tại rất bị động. Nhưng hắn tin tưởng với trí thông minh của mình, rất nhanh có thể tìm ra kế thoát thân. Ngoài ra còn có vận khí không gì so sánh nổi của hắn, cũng sẽ giúp hắn mỗi lần gặp dữ sẽ hóa lành. 

Nhìn xuyên qua vách tường của Tiêu Viêm Thạch Bích đã bị Đông Hải Long Vương, Giải Bà và Hà Công mở ra, bên trong đập vào mắt là một chi sắc màu hồng. Nhưng trên mặt đất không phải tất cả đều là dung nham, mà là từng hồ dung nham độc lập. Những hồ dung nham này, vẫn có những tảng đá lớn cứng rắn có thể bước qua lại. 

Trong không khí tràn ngập khí lưu huỳnh, khiến cho người ta cảm giác rất không thoải mái, giống như là đi trong núi lửa vậy. 

- Dung nham này tương đối ổn định, sẽ không phát sinh chấn động dưới đáy biển. Chỉ cần không phát sinh chấn động dưới đáy biển, những quái thú dung nham kia cũng không xuất hiện nhiều. Do đó chúng ta sẽ dụ bắt Viêm Quy rất thuận lợi. 

Đông Hải Long Vương hướng bốn phía quan sát rồi đưa ra kết luận. 

- Chỉ mong hết thảy đều thuận lợi.

Giải Bà lộ ra sự không lạc quan cho lắm. 

Bởi vì Giải Bà đã cướp cái kích trong tay Đường Tiêu, Đường Tiêu hiện tại đối với bà ta thù hận còn hơn Đông Hải Long Vương. Xem bà càng ngày càng không vừa mắt. Hiện tại trong nội tâm Đường Tiêu không ngừng nguyền rủa, hy vọng lập tức phát sinh chấn động dưới biển. Và ba lão già kia bị quái thú dung nham giết chết thì thật là tốt quá. 

- Phía trước chính là Tiêu Viêm Hải Cốc. Các binh tôm lớn tôm nhỏ, từng người đứng vào hàng ngũ của mình. Đừng đùa giỡn với đám dung nham này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện