83

Mẹ của Tổng tài trầm mặc.

Thế thân nhìn sắc mặt của bà, thật cẩn thận nói: “Cần phải mời luật sư không? Phu nhân ngài quy phạm định nghĩa ‘ rời đi ’ một chút, tôi sẽ chiếu theo yêu cầu của ngài để rời đi.”

Mẹ của Tổng tài hừ lạnh: “Nó tại sao lại thích loại người thấy tiền sáng mắt như cậu chứ?”

Thế thân nghi hoặc nói: “Tôi cũng không biết.”

Thế thân đồng ý quá dứt khoát, vượt xa khỏi tưởng tượng của mẹ Tổng tài. Bà nói: “Cậu phải cút sạch sành sanh, để nó triệt để hết hy vọng.”

Thế thân suy tư sau đó lại nói: “Muốn triệt để hết hy vọng không dễ dàng, có thể phải cần một khoảng thời gian.”

“Nếu là tôi đi quá đường đột, anh ấy sẽ lầm tưởng là phu nhân uy hiếp tôi, sẽ khó chịu với phu nhân.” Thế thân nói, “Cho nên tôi có một cách, không biết phu nhân có bằng lòng nghe hay không.”

Cằm mẹ hắn nhếch lên, ra hiệu cho cậu nói.

“Bằng không để cho anh ấy hận tôi đi.”

“Tôi trước tiên đóng kịch cùng anh ấy kết giao, hai tháng sau lại rời bỏ anh ấy, anh ấy biết tôi bởi vì chút tiền liền có thể bỏ rơi anh ấy, khẳng định hận tôi, lúc đó cũng sẽ biết dụng tâm lương khổ (*) của phu nhân.” Thế thân thành khẩn nói.

(*) Dụng tâm lương khổ – 用心良苦/yòng xīn liáng kǔ/ ý là dùng nhiều tâm tư trí lực để suy nghĩ tính toán.

Mẹ của Tổng tài nghĩ lại, hình như thật đúng là như thế, đến lúc phải dạy bảo thằng con ngốc si tình một chút.

“Được, hai tháng.” Mẹ của Tổng tài nói, “Xong chuyện, tiền của cậu cũng có thể lấy được.”

Thế thân nghĩ thầm, hai tháng, đến lúc đó hợp đồng bao dưỡng của bọn họ cũng đến kỳ hạn rồi, Tổng tài vừa lúc có thể triệt để quên đi cái người tầm thường thấp kém như cậu rồi.

84

Tổng tài vui vẻ vô cùng.

Lúc hắn về nhà phát hiện mẹ hắn cùng Thế thân ở chung một chỗ, còn tưởng rằng như thế nào, không nghĩ tới mẹ hắn chỉ là nói “Con yên phận chút cho mẹ” sau đó liền đi rồi.

Hắn không mò ra manh mối, Thế thân bèn nói cho hắn biết: “Mẹ anh đồng ý chúng ta ở bên nhau.”

Tổng tài: “?”

Thế thân: “Chúng ta có thể yên tâm ở bên nhau.”

“Em nói cái gì…… Em nói chúng ta có thể ở bên nhau…… Em đồng ý rồi? Em bằng lòng?”

Tổng tài nói năng lộn xộn, Thế thân chỉ là cười gật gật đầu với hắn. Tổng tài bèn hiểu ý, tiến lên một chút ôm chặt lấy thế thân.

“Anh rất vui vẻ.”

Tổng tài nhịn không được nở nụ cười, ôm lấy Thế thân xoay khắp phòng.

Nụ cười của Tổng tài cũng lây sang thế thân, Thế thân bất tri bất giác cũng nở nụ cười. Nhưng cười mãi cười mãi, ở chỗ mà Tổng tài không nhìn thấy được, nụ cười Thế thân bèn ngưng lại, cậu bỗng nhiên ý thức được mình là một kẻ lừa đảo, không có tư cách để cười.

85

Tổng tài cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, ở trong mắt hắn Thế thân trời sinh đã khiến người thương yêu, mẹ hắn đích thân gặp qua Thế thân sau đó yêu thích Thế thân là lại chuyện cực kỳ hiển nhiên.

Tổng tài mỗi ngày lởn vởn vòng quanh Thế thân, buổi sáng khi đi học muốn đưa đi, buổi chiều khi tan học muốn đón về, lúc giữa trưa nếu rảnh rỗi, còn sẽ lén lút chuồn đến trường học cùng ăn cơm với Thế thân.

Buổi tối ở nhà càng là một khắc cũng không chịu tách khỏi Thế thân, Thế thân đến đâu hắn liền theo đến đó, Thế thân đang nấu cơm bảo hắn đến bên cạnh đừng cản trở, hắn liền ngồi nhìn ở một bên với vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Nếu như Thế thân quay đầu nhìn hắn cười một cái, hạnh phúc trên mặt hắn quả thực muốn tràn ra ngoài hết.

Thế thân không biết tại sao người này dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Lúc mới quen biết, hắn giống như con chó nhà người ta, cao quý lãnh diễm, thỉnh thoảng trêu chọc một chút liền muốn cắn người.

Trước đó vài ngày lại giống như con chó lang thang, muốn đi theo người ta về nhà, rồi lại không dám tiếp cận quá gần.

Lúc này lại thành chó con rốt cục đã có gia đình, mỗi ngày đều phải lởn vởn trước mặt chủ nhân, khao khát để cho chủ nhân biết được tình yêu của chính mình. Nếu như phát hiện chủ nhân cũng thương hắn, cái đuôi của hắn đều có thể vẫy đến bay lên, lật người đưa cái bụng cho người ta sờ.

Ban đêm hai người ngủ cùng giường chung gối, nửa đêm Tổng tài thình lình tỉnh giấc, ôm chặt thế thân. Thế thân cũng tỉnh lại, nghĩ hắn có lẽ là mở thấy ác mộng, liền vỗ vỗ lưng hắn.

Tổng tài khó chịu nói: “Mơ thấy em không cần anh nữa, nói tất cả chuyện này đều là giả.”

Thế thân khựng lại, Tổng tài lại cười lên, ôm chặt Thế thân cọ cọ, “May mà đó chỉ là giấc mơ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện