Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dựa theo miêu tả của tên trộm, bộ phận kỹ thuật đã vẽ lại hình ảnh của người phụ nữ.

Dáng cao, gầy, tóc dài chấm vai.

Vì tên trộm phát hiện ra người phụ nữ vừa giết người, hăn sợ đến nỗi trốn sau tấm màn ban công chỉ vội vàng nhìn, người phụ nữ vừa ra ngoài liền tắt đèn, bây giờ chỉ có thể cho ra hình ảnh mặt mũi mơ hồ đại khái.

"Người rất trắng, mặc một bộ quần áo màu đen rộng."
Ngô Cường đọc lời khai của tên trộm "Những thứ này đều là ngụy trang, có rất nhiều phụ nữ da trắng cằm nhọn như vậy." Có chút tức giận nói "Mịa nó tôi nói sớm quá, nếu cầm hình này đi bắt người, đầy trên phố mười người không chín thì cũng có sáu."
"Trách tôi cao hứng mù quáng quá."
Điền Quân an ủi "Có tiến triển, ít nhất chúng ta xác định hung thủ là phụ nữ, hướng điều tra này nhỏ hơn."
"Đúng vậy." Vãn Hồi Chu khẳng định sau đó nói "Điền Quân, cậu đưa tuyến đường trong tay giao cho Ngô Cường đi kiểm tra một chút, tai nạn chết người xảy ra ngoài ý muốn vào một tháng rưỡi trước ở thành phố này."
Điền Quân ngay lập tức nghĩ đến tiền công 500 nghìn mà nửa tháng trước Ngô Phong nhận được.

"Đội trưởng, sao phải tra tai nạn ngoài ý muốn? Việc được trả tiền cũng có thể là đánh nhau, tống tiền, buôn bán ma túy hoặc các hoạt động phi pháp khác mà."
Vãn Hồi Chu "Kinh nghiệm, trước tiên điều tra danh sách tai nạn chết ngoài ý muốn, phạm vi thời gian mở rộng trước sau một tuần khi Ngô Phong lấy được tiền."
"Rõ."
Ngô Cường lần theo mối quan hệ cá nhân của Ngô Phong trước khi chết, tập trung vào những người phụ nữ mà hắn biết.

Mà Điền Quân bên kia phải mò kim đáy biển rất nhiều, cơ mà Điền Quân không dị nghị, rất là tín nhiệm đội trưởng Vãn nhà mình.

Những người ở lại văn phòng là để xem CCTV tiểu khu được cầm về, có lời khai của ăn trộm nên mục tiêu có thể dễ tìm hơn một chút.

"Đội trưởng, tìm được rồi." Tiểu Tiễn bộ phận kỹ thuật nhấn tạm ngừng video.

Vãn Hồi Chu đi qua, Tiểu Tiễn tua lại video ghi hình, làm chậm chiếu lại lần nữa.

Nghi phạm bước vào tiểu khu lúc 11 giờ 40 đêm thứ Năm, cả người mặc đồ đen, đeo khẩu trang, tóc ngắn và xách một chiếc túi da to màu đen trên tay, giống như đang đi tập thể dục.

Lúc này người trong tiểu khi rất ít, có thể rõ ràng nhìn thấy hành tung của nghi phạm sau khi vào tiểu khu, hắn không có trực tiếp đi vào tòa thứ tư mà đi dạo lung tung trong tiểu khu, cho đến khi dừng lại ở gốc cây xanh xó xỉnh và gọi một cuộc điện thoại.

Nói chuyện điện thoại hết bốn mươi phút, hung thủ ngồi xổm xuống, lúc hơn nửa đêm một chút, hung thủ lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi vào tòa nhà thứ tư.

Tiểu Tiễn đổi video, hung thủ vào toà bốn không có đi thang máy mà đi thang bộ.

Hoàn toàn không có camera.


Trước mắt biết thời điểm ăn trộm leo lên 704 là khoảng 1 giờ 20, Ngô Phong với hung thủ chưa xảy ra tranh chấp, cỡ chừng mười đến hai mươi phút sau mới nghe được âm thanh cãi vã và đồ đạc phòng dưới lầu đổ ngã, lúc này Ngô phong chắc đã chết.

Vãn Hồi Chu phỏng chừng hung thủ hẳn hơn một giờ mới gõ cửa phòng Ngô Phong.

Từ lúc bước vào tiểu khu cho đến khi đi vào tòa nhà thứ tư, hung thủ cũng lộ ra vẻ do dự.

Tua video gần đến hai giờ, hung thủ từ trong tòa thứ tư đi ra, sờ sờ tóc, vội vã rời đi.

"Phóng đại cái túi xách này lên." Vãn Hồi Chu chỉ.

Tiểu Tiễn tìm nhiều góc độ khác nhau phóng to chiếc túi trong tay hung thủ lên, chiếc túi bằng da màu đen, ở một số góc độ trong ánh sáng có thể nhìn thấy hai chữ cái – MG.

"Đội trưởng, đây là mức độ lớn nhất rồi." Tiểu Tiễn giải thích.

Vãn Hồi Chu gật đầu.

Đến tám giờ tối, Điền Quân trở về trước, chạy cả một buổi chiều đầu tiên là Cục giao thông, nhà tang lễ, nhà hoả thiêu cũng đi qua một lần, Hà Hiểu Phong đi theo phía sau, trở lại trước tiên uống miếng nước, tìm một vòng không thấy Mai Lỵ, đang muốn hỏi cin Mai Lỵ miếng bánh mì ăn lót dạ.

"Gọi đồ ăn ngoài đi." Điền Quân đầu tiên kéo ghế ngồi xuống, lấy USB trong túi ra cắm vào máy tính, bắt đầu xem xét thông tin anh tìm được vào buổi chiều.

Hà Hiểu Phong liền hỏi "Điền ca anh ăn gì?"
"Tôi món gì cũng được, không thì mì gói, ăn tạm trước." Điền Quân nói.

Trong đội không thiếu mì gói, trước đây mì gói không thiếu, sau khi Vãn đội tới nhân viên mọi người ai cũng phải tích trữ vài thùng, ai biết khi nào phải làm thêm giờ, lại lười phải ra ngoài ăn, các loại mùi vị đều có đủ, không sợ ngán.

Hà Hiểu Phong cũng không muốn chạy, từ trong ngăn kéo lôi ra hai hộp hỏi "Điền ca anh ăn mùi nào thế?"
"Nào cũng được." Điền Quân cũng không quay đầu lại nói.

Bên này Hà Hiểu Phong bắt đầu nấu mì, Điền Quân đã đem tài liệu khả nghi in ra đặt lên bàn.

Nhìn bản điện tử một hồi lâu làm mắt muốn khô.

Sau khi ngâm mì xong, hai người vài ngụm giải quyết sạch sẽ rồi bắt đầu lọc thông tin.

Lúc chín giờ, Ngô Cường trở lại, theo sau là Mai Lỵ, trên tay cô cũng cầm cuốn sổ.

"Vãn đội, theo lời mấy anh em của Ngô Phong nói thì hơn nửa năm qua Ngô Phong không có bạn gái, người này khá là thích ăn chơi bài bạc, trước khi có tiền cũng đổ vào khu trò chơi với ăn uống, có nhu cầu thì đi nhà tắm đèn mờ kia tìm một cô giải quyết." Ngô Cường báo cáo "Bọn tôi có đi nhà tắm bên kia hỏi qua, nói có một lần, đại khái là cỡ một tuần trước Ngô Phong có gọi điện cho một người phụ nữ, tức giận mắng rất dữ."
"Nói với điện thoại mấy câu như【Không đưa tiền thì mày chờ ngồi tù đi】,【Đĩ gái điếm thúi, đừng có nghĩ tao không dám 】,【Tao biết cửa hàng mày ở đâu, ra cửa nhớ nhìn đường, cẩn thận trời mưa đó】."

Kiểm tra cả buổi chiều vẫn không tìm ra những người đến, Ngô Cường khá mất mát.

"Rất có ích." Vãn Hồi Chu nói xong anh quay qua nói với Điền Quân "Cách đây nửa tháng có một vụ tai nạn xe hơi vào một ngày mưa."
Điền Quân trong nháy mắt hiểu ngay là ý gì, cậu vỗ vai Ngô Cường nói "Tiểu Cường à may mà có cậu, phạm vi ngay lập tức đã được thu nhỏ rồi."
Ngô Phong uy hiếp hung thủ, có thể là hung thủ đã từng thuê hắn làm chuyện gì đó.

Mọi người hỗ trợ tìm kiếm, nửa tháng trước chỉ mưa có ba ngày, cộng thêm đầu mối trên đường xảy ra tai nạn xe bất ngờ bỏ mạng đã trực tiếp thu nhỏ phạm vi.

"Tìm thấy rồi!" Thi lực Hà Hiểu Phong vẫn rất tốt, mọi người nghe xong đều nhìn sang, Hà Hiểu Phong đưa thông tin cho Vãn đội, vô cùng hưng phấn nói: "Vãn đội, tìm thấy rồi, thật sự là có tai nạn xe cộ.

Tài xế tử vong tại chỗ còn hung thủ đã bỏ trốn.

Do không có camera và không có nhân chứng trên đoạn đường đó vào ngày mưa nên đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ."
Trong tài liệu hình ảnh chụp tại hiện trường, chiếc xe ô tô là Audi A6 màu xám bạc đâm vào vách núi, tình trạng rất thảm.

Vụ tai nạn xảy ra vào khoảng 10 giờ tối, đường quanh núi quận Vị Tân mới sửa, cho đến sáng sớm có xe chạy qua mới báo cảnh sát, tài xế tử vong tại chỗ, kế bên tài xế còn có cậu bé 18 tuổi, may mắn là còn sống.

Người chết Bách Thanh, nam, 26 tuổi, kèm theo một loạt ảnh tử vong tại hiện trường.

Mặc dù mặt đầy vết máu cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ của Bách Thanh rất xinh đẹp.

Mai Lỵ nhìn qua cảm thán "Thật là đáng tiếc."
Năm phút sau tài liệu của Bách Thanh được đưa ra, mọi người thấy càng thêm thổn thức.

Vị Bách Thanh này đơn giản là thiên tài giới y học, năm 24 tuổi đã hoàn thành bằng Tiến sĩ tại một trường đại học Y hàng đầu ở nước ngoài, trở về nước chưa đầy nửa năm, cha y qua đời vì một cơn đau tim, chỉ còn lại hai người anh cùng với em trai Bách Tùng.

"Đội trưởng, em trai của Bách Thanh, Bách Tùng hiện tại vẫn còn ở trong bệnh viện, sau vụ tai nạn xe vẫn hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại." Mai Lỵ nhìn hình hai anh em trong máy tính, hai anh em tướng mạo xuất chúng, học hành xuất sắc, trong nhà có chút tài sản, tốt số, người cũng cố gắng chăm chỉ siêng năng, chẳng qua là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Vãn Hồi Chu "Bây giờ tra từ Bách Thanh xem có kẻ thù hay không, thông tin càng chi tiết càng tốt.

Thứ hai, tra túi da màu đen tên MG, Tiểu Tiễn sẽ in ảnh ra."
"Dạ rõ!"
Điện thoại Vãn Hồi Chu vang lên, nhìn thấy là Thẩm Phán, lúc này mới phát hiện đã mười giờ.

Trở về phòng làm việc mới nhận điện thoại, đầu tiên vang lên âm thanh của Giang Giang "Baba, ba đã tan làm chưa ạ?" Sau đó là giọng Thẩm Phán "Chú nói trước, con còn muốn ăn hay không hả?" Giọng điệu đầy đe dọa.


Giang Giang hừ một tiếng, âm thanh mềm mại lanh lảnh vang lên "Chú đừng có mà bắt nạt con, con sẽ đi méc với baba."
"Con cũng đừng nghĩ tới việc lừa gạt hết ăn lại uống chơi bời ở chỗ chú." Thẩm Phán vỗ vỗ xuống đầu nữ đạo sĩ Giang Giang, lười nói nhảm với thằng nhóc thúi này, ân cần nói với điện thoại "Chu Chu ơi, anh tan làm chưa?"
Vãn Hồi Chu suy nghĩ một chút, nói "Bây giờ đây." Anh nghĩ đến Điền Quân tối hôm qua đã cùng đội nhà bên bứng sòng bạc, hôm nay sẽ thả sớm vậy.

"Tốt quá, tôi đi đón anh nha.

Buổi chiều tôi đón nhóc mập đi sân chơi chơi, đến giờ còn chưa chịu buông tay, tôi uy hiếp dụ dỗ thì nhóc mập nói muốn ăn khuya." Thẩm Phán méc trước, bla bla bla không ngừng, Giang Giang gấp vô cùng chỉ có thể nhào tới cho Thẩm Phán một cước, hai má phồng lên tức giận.

Chú quá đáng ghét rồi!
"Chu Chu tôi đi đón anh, chúng ta ăn xong rồi cùng nhau về nhà." Thẩm Phán một tay bắt được đầu đạo sĩ của Giang Giang, một bên nhanh chóng nói "À, nhóc mập nháo đòi ăn kem, anh yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không cho bé ăn, đứa bé này quá nghịch ngợm, chẳng ngoan chút nào, tôi đi dạy dỗ một chút nha."
Sau đó liền cúp điện thoại.

Vãn Hồi Chu cũng không hỏi nhiều, nhưng nghe trong điện thoại Giang Giang kêu chú xấu xa cũng biết không có chuyện gì, hai người lại dỗi nhau rồi.

Ra cửa, trực tiếp nói "Tan làm đi."
Mọi người vô thức nhìn qua đồng hồ, mới hơn mười giờ, hôm nay hơi sớm.

Vãn Hồi Chu thấy vậy hỏi "Muốn ăn khuya không?"
Văn phòng càng tĩnh lặng hơn, Điền Quân lên tiếng trước "Không cần đâu Vãn đội, mấy ngày trước anh cũng tốn kém rồi, bây giờ mọi người về nghỉ ngơi sớm."
"Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi, không ăn vặt lúc nửa đêm."
Ngô Cường sợ Vãn đội lúng túng, cười hì hì nói "Giữ bụng ăn tiệc lớn, đội trưởng ngài không phải nói vụ án kết thúc sẽ làm một bữa lớn sao?! Chờ đến ngày đó để được ăn một bữa thật ngon."
Vãn Hồi Chu cũng không miễn cưỡng mọi người, gật đầu đồng ý.

Ra khỏi cổng cục cảnh sát, Vãn Hồi Chu liền thấy xe của Thẩm Phán, Thẩm Phán đang thả người dựa vào thân xe, đang nhâm nhi ăn kem, ăn gần một nửa, cửa kính phía sau đóng chặt, thấy anh đi ra đầu tiên vội vàng gõ cửa kiếng xe sau.

Vãn Hồi Chu nhớ trong điện thoại Thẩm Phán nói Giang Giang muốn ăn kem, cậu nhất định sẽ không cho ăn.

Lúc không để ý liền đi về phía trước.

Thẩm Phán ăn phần còn lại, ném thanh gỗ trong tay chuẩn xác vào thùng rác cách đó một mét.

"Chu Chu, hôm nay anh tan làm sớm thế." Một bên kéo cửa ghế phụ lái ra nói "Vết thương ở tay anh còn chưa lành, để tôi làm là được."
Đồng nghiệp đi ra từ trong cục tò mò nhìn về phía bên này, Thẩm Phán vốn thân cao xuất chúng, hơn nữa chiếc xe này đậu ở cổng tự nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

Vãn Hồi Chu cảm thấy không đúng lắm, nhưng nhìn thấy mặt mày vui vẻ xinh đẹp của Thẩm Phán, cũng không nói lời nào từ chối, trực tiếp lên xe.

Hàng sau Giang Giang khôn khéo ngôi yên, gọi "Baba."
Vãn Hồi Chu ngửi thấy mùi dâu tây ngọt ngào giống như Thẩm Phán vừa cầm trong tay, liền liếc nhìn hàng ghế sau.

Giang Giang ngồi một mình, bắp chân lắc lư, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía hàng ghế trước.

"Giang Giang, khoé miệng con hồng hồng."
Giang Giang lập tức đưa lưỡi ra liễm môi, một vị sữa dâu tây, hai mắt cũng híp lại.

"Ăn có ngon không?" Vãn Hồi Chu hỏi.


Giang Giang vui vẻ nói "Ăn ngon ạ!"
Thẩm Phán ngay lập tức khởi động xe, hất tung cái rắm cầu vồng mà cậu định thổi.

Nhóc mập thật là đần, cho ăn cũng không biết lau miệng.

Giang Giang cũng kịp phản ứng lại, len lén nhìn baba, cúi đầu nói "Baba, chú mua kem cho con."
Thẩm Phán:???
Giang Thâm hiển nhiên nhận ra hành vi làm ném nồi rất không tốt, trọng điểm là sợ sau này chú không mua cho nhóc nữa, mới đáng thương giải thích: "Baba, là con muốn ăn."
"Đúng vậy, nhóc mập một mực ầm ĩ, không cho thì lăn qua lăn lại tại chỗ, tôi cũng không có cách nào." Da mặt Thẩm Phán hiển nhiên dày hơn Giang Giang, nói bậy nói bạ một hồi hoàn toàn ụp nồi lại cho Giang Giang.

Giang Giang tức giận hừ một tiếng, nói "Chú xấu xa, chú nói bậy nói sai, baba con không có lăn qua lăn lại trên đất!"
"Con chính là rưng rưng đáng thương nhìn chú." Thẩm Phán nói xong cũng thấy không nên quá đáng, dù sao cũng là người nhà, rất là làm bộ cầu tha thứ cho Giang Giang, hơi có điểm giống cha ghẻ "Con nít mà, còn nhỏ ầm ĩ đòi ăn vặt một chút cũng bình thường, Chu Chu anh đừng có tức giận, chờ về anh nói tôi làm, cam đoan dạy dỗ đánh cho gào khóc một trận, lần sau không bao giờ dám."
Giang Giang gấp rồi, từ hàng sau đứng lên muốn ôm cánh tay ba làm nũng.

Vãn Hồi Chu vội nói "Ngoan ngồi yên trước đi đã, ba không giận, cũng sẽ không đánh con." Thấy Giang Giang đã ngồi im, lúc này mới nói "Muốn ăn thì có thể ăn, thời tiết ban đêm quá lạnh, sợ con đau bụng."
"Baba là tốt nhất." Giang Giang ngọt ngào nói, vui vẻ nói xong quay qua nhìn chú, lớn giọng nói "Baba sẽ không đánh con đâu, baba muốn đánh chú mới đúng, chú nói dối, chú không phải bé ngoan."
Thẩm Phán đắm chìm trong suy nghĩ là Chu Chu nhà mình không chỉ là thông minh xinh đẹp, mà còn dạy nhóc mập rất dịu dàng, anh không bao giờ thuyết phục mọi người bằng vũ lực, không giống như cha hắn —— sau đó nghe Giang Giang nói thì thuận miệng nói tiếp "Chu Chu, tất cả đều là do tôi nói dối, anh muốn đánh thì đánh tôi đi, dù sao đánh cũng là đánh yêu."
Lại bắt đầu nói xằng bậy.

Vãn Hồi Chu không đáp, Thẩm Phán tiếp tục lải nhải "Chu Chu anh thật dịu dàng, không giống như cha tôi, khi tôi còn bé động một chút là đánh tôi, sau đó mẹ tôi tới khuyên, cuối cùng hai người phối hợp đánh luôn."
Giang Giang oa một tiếng, không dám tin sẽ có người đánh chú trứng thối.

坏蛋 (huài dàn): Nghĩa đen là "trứng thối".

Tính từ này thường dùng để chỉ những người vô liêm sỉ hoặc tồi tệ, xấu xa.

Vãn Hồi Chu không nghĩ tới Thẩm Phán khi còn bé bị đánh đến lớn, ở trong ấn tượng của anh, Thẩm Phán rất là có tâm thái tùy tâm sở dục có sức làm ẩu làm càn cái gì đó của con ông cháu cha.

Thẩm Phán thấy Vãn Hồi Chu không tin, cường điệu nhấn mạnh "Thật, một khi đã bắt đầu thì có thể tới tối, một người nói dù sao đánh cũng không chết, một người thì nói ai để cho con nói nhảm, đánh mạnh vào."
Tùy tâm sở dục: Theo mình nghĩ nghĩa của câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó.

Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.

"Lúc đó tôi rất thông minh, vừa đánh tôi chạy đi tìm ông ngoại.

Ông ngoại xót tôi, sau đó liền nuôi ở Yến thị, không trở về."
Vãn Hồi Chu thấy Thẩm Phán nói về chủ đề này trên mặt mặt mày hớn hở, rõ ràng là rất thích ông ngoại, gia đình cũng không thực sự xem nhẹ Thẩm Phán.

"Năm tôi lớp mười hai thì ông ngoại qua đời, đối với nơi này cũng không lưu luyến gì, bây giờ thì tốt rồi, vì đã gặp được anh." Thẩm Phán nghiêng đầu cười một cái, nói "Chu Chu không cần khổ sở thay tôi, ông ngoại tính tình cởi mở, sinh tử đã định, những chuyện này không thể tránh khỏi, chết tương đương với tái sinh cuộc sống mới."
Lúc vừa nói mấy lời đó, đáy mắt Thẩm Phán mang vẻ thờ ơ hờ hững, dường như không giống như cậu bé tuổi đôi mươi mới hi hi ha ha thích đùa giỡn lúc nãy.

Vãn Hồi Chu sợ run lên, nghĩ đến chính mình từ cõi chết sống lại, rốt cuộc cậu là ai?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện