Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hộp đồ lộn xộn trên đất, chia ra mở từng cái một.
Tay Giang Giang toàn là bụi, trên mặt nôn nóng "Ba ơi, bẩn quá."
Vãn Hồi Chu biết con trai từ nhỏ thích sạch sẽ, anh đứng dậy đi vào bếp vặn van nước, mở vòi nước nửa ngày vẫn không có nước.
Thẩm Phán ở phía sau nói "Không cần phiền phức vậy đâu." Vung tay lên, bụi bặm trong phòng trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Vòi nước bắt đầu ào ào chảy nước.
Giang Giang nghe được lon ton chạy tới, nhóc với không tới bồn rửa tay bèn quay đầu bảo Thẩm Phán ôm nhóc "Cha ơi, ôm con." Thẩm Phán ôm Giang Giang rửa tay, cậu nói với Vãn Hồi Chu "Chu Chu, bây giờ anh đi tìm đi."
Phòng ngủ phụ quá nhỏ, hai người chia nhau mang cái hộp lớn ra phòng khách.
Giang Giang rửa tay sạch sẽ, mắt to long lanh tò mò đứng cạnh ba nhìn vào bên trong.
Còn tưởng rằng tất cả đều là đồ chơi, Thẩm Phán đang lật qua một chiếc hộp khác, cầm một khung ảnh nói: "Chu Chu, lúc nhỏ anh thật đáng yêu dễ thương, giống như một cô bé vậy."
Thẩm Phán nói lời này không phải khoa trương, khi còn bé thân thể Vãn Hồi Chu yếu ớt còn bị bệnh, da dẻ vốn là trắng nõn, đường nét thanh tú.
Khi Tô Hồng mang ra ngoài cũng dễ bị nhận sai Vãn Hồi Chu là một tiểu nha đầu.
Giang Giang thò đầu qua nhìn, vui vẻ nói "Ba giống con thật nha."
"Là con giống Chu Chu." Thẩm Phán sửa lời, vỗ đầu Giang Giang, sâu xa cảm thán "Bề ngoài có mấy phần giống Chu Chu nên mới dễ nhìn như vậy."
Giang Giang suy nghĩ một chút liền hiểu, vô cùng đứng đắn nói "Con biết rồi, cha đây là khen con với ba đẹp mắt nha."
Vãn Hồi Chu cười khẽ một tiếng, xoa đầu con trai bảo rằng đúng rồi.
Vốn là trở lại nơi này thấy những món đồ cũ, anh không tự chủ mà nhớ về mùa đông tám chín năm trước.
Sau khi cha mất đích thân anh đến thu dọn phòng.
Thấy cả một phòng đều là đống đồ chơi trẻ em cũ của mình, thật lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Bây giờ chút phiền muộn hoài niệm kia cũng không còn nữa.
Quá khứ đã qua rồi.
Anh đã tìm được người mình yêu, có được một gia đình.
Thùng bên Thẩm Phán là bằng khen và cúp thưởng của Vãn Hồi Chu khi nhỏ, cỡ chừng một hộp lớn.
Thẩm Phán sờ tấm hình, nhìn bé Chu Chu trong hình, cậu hỏi "Chu Chu, anh khi còn nhỏ thật giỏi, cái này có thể cho em không?"
"Em lấy đi." Vãn Hồi Chu gật đầu, một lát sau còn nói "Những thứ này là đồ của anh hồi tiểu học trước khi ly hôn, lên trung học mẹ anh cũng gửi một ít tới, khi đó cuối tuần mẹ cũng sẽ đưa anh tới đây ở một hai ngày, nhưng mà cha anh quá bận rộn thường xuyên tăng ca, thời gian dài anh học nội trú nên không tới nữa."
Tô Hồng đối với cuộc hôn nhân đầu tiên hết sức thất vọng, tuy không còn tình cảm với Vãn Lợi Dân nhưng bà cũng không nói xấu Vãn Lợi Dân trước mặt Vãn Hồi Chu.
Bà cũng để hai cha con có khoảng thời gian riêng, chẳng qua Vãn Lợi Dân quá bận rộn, đàn ông độc thân một mình cái gì cũng không thể chăm lo được.
Cộng thêm không giỏi nói chuyện, không làm được những cử chỉ thân thiết ôm hôn con cái nên chỉ trong vòng một năm hai cha con dần dần không thân thiết nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Lại lần nữa nhìn thấy những thứ này, trong lòng Vãn Hồi Chu không còn sự khó chịu như lần đầu nữa.
"Anh vẫn luôn cho rằng cha anh không coi trọng anh, sau đó phát hiện những thứ này mới biết ông ấy chẳng qua là giấu quá sâu, lại không biết biểu đạt làm sao." Vãn Hồi Chu chậm rãi bày tỏ, nhìn về phía Thẩm Phán, anh tiếp tục nói "Cho nên sau này không muốn làm trái ý của trái tim mình."
Anh động lòng với Thẩm Phán nên nói thẳng, con trai muốn ôm ôm hôn hôn, Vãn Hồi Chu cũng không muốn keo kiệt.
Thẩm Phán hiểu Vãn Hồi Chu có ý gì, cười vui vẻ đáp lại "Chu Chu, em rất yêu anh."
"Ba, con cũng rất yêu ba nữa." Giang Giang không cam lòng yếu thế lại gần bày tỏ.
Vãn Hồi Chu cười cười, gật đầu "Ba cũng yêu hai người, được rồi tìm đồ thôi."
Trong thùng đều là đồ cũ ngày xưa, năm đó sắp xếp Vãn Hồi Chu không còn chưa có tra được "chứng cứ".
Bây giờ có ý nghĩ này, nhìn đồ tìm được liền nghiêm túc lên rất nhiều, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả, không có gì đặc biệt.
Trong tay Giang Giang cầm một chiếc xe hơi nhỏ, màu vàng, Giang Giang thích vô cùng, giơ chiếc xe hơi nhỏ đi tìm ba.
"Ba, bumblebee nè."
Vãn Hồi Chu nhìn chằm chằm chiếc xe hơi nhỏ trong tay Giang Giang rồi sửng sốt.
Tất cả đồ chơi đều là thứ hồi xưa anh chơi, nhưng cái bumblebee này là ấn phẩm ăn theo phim chiếu rạp.
Vốn dĩ không phải là đồ chơi hồi bé, hơn nữa nhìn bề ngoài không có hao mòn gì, còn rất mới.
"Để cho ba xem một chút." Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai.
Giang Giang ngoan ngoãn đặt xe hơi nhỏ vào trong tay ba.
Mô hình xe hơi nhỏ xinh xắn to bằng lòng bàn tay, làm giống như thật, nhìn một cái cũng không phải đồ rẻ tiền.
Vãn Hồi Chu lắc không nghe được tiếng gì, lật lại liền thấy chỗ để pin ở phía sau xe hơi, không chút suy nghĩ mở ra.
Thẩm Phán như cùng anh mở khóa kho báu bí mật, thò đầu liếc nhìn nhưng liền cau mày: "Không có gì cả?"
Chỗ để pin trống rỗng không có gì cả.
Vãn Hồi Chu cau mày cảm thấy không đúng, đặt ở nơi ánh sáng có thể nhìn được, ngón tay sờ mấy cái đinh vít nhỏ kia, thần sắc hơi biến đổi, cúi đầu nhìn cái thùng, Thẩm Phán đã móc ra công cụ đưa tới.
"Chu Chu, có phải giấu ở bên trong không?"
Vãn Hồi Chu gật đầu "Ốc vít có dấu hiệu bị động qua, nhưng mà rất nhỏ." Vừa nói anh vừa cầm tua vít bắt đầu tháo.
Không biết thế nào trong đầu đột nhiên vang lên cuộc gọi trước khi cha xảy ra chuyện "...Sau khi chuyện này kết thúc, tặng cha một món quà đi.
Tuổi cha cũng lớn rồi, vậy thì mô hình xe hơi cũng có thể coi là một món quà bất ngờ."
Nắp xe trong tay rớt xuống, một vật "leng keng" cũng rớt theo xuống.
"Chu Chu, là một cái chìa khoá." Thẩm Phán nhặt lên đưa cho anh.
Giang Giang ngồi xổm dưới sàn chống má nhìn, cái gì nhóc cũng không hiểu nhưng vẫn muốn nhìn.
Chìa khóa rất nhỏ, không giống như chìa khóa nhà thông thường, trên đó có một dãy số nhỏ.
Không phải là các loại USB như Vãn Hồi Chu nghĩ, nhưng Vãn Hồi Chu vẫn cảm thấy điều này rất quan trọng.
Những đồ vật khác cũng kiểm tra một lần nhưng cũng không phát hiện được cái gì.
Từ tiểu khu đi ra trời đã sắp tối, Vãn Hồi Chu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến thời gian hẹn người ta, anh vội vàng bắt xe về khách sạn.
Sau khi về anh vọt ngay vào tắm rửa thay quần áo, xong xuôi thì Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán mang Giang Giang xuống lầu, người bạn buổi trưa hẹn đã chờ ở đại sảnh.
"Hồi Chu." Người đến vừa thấy Vãn Hồi Chu thì ngạc nhiên chào hỏi "Đã nhiều năm như vậy mà sao cậu không thay đổi chút nào thế."
Vãn Hồi Chu giới thiệu với người kia "Đây là Thẩm Phán, người yêu tớ, còn đây là con trai tớ Giang Giang.
Thẩm Phán, vị này là bạn học chung thời đại học của anh, Lưu Hiểu Kiện." Không đợi Lưu Hiểu Kiện tiêu hoá thông tin kinh thiên động địa này, Vãn Hồi Chu nói tiếp "Tới nhà hàng ăn cơm trước, cậu ăn chưa?"
"Vẫn chưa ăn." Lưu Hiểu Kiện mặt đầy mơ hồ đi theo đến nhà hàng.
Khi mọi người đến nhà hàng, Thẩm Phán để Giang Giang ngồi xuống trước, đưa thực đơn cho Lưu Hiểu Kiện, Lưu Hiểu Kiện xua tay khách sáo "Mấy cậu gọi là được rồi." Lúc này mới tỉnh lại, giọng có chút bội phục trầm trồ "Hồi Chu lâu rồi không gặp.
Không nghĩ tới bạn trai con cái cậu đều có hết, chúc mừng chúc mừng."
Khi học đại học ba người Lưu Hiểu Kiện, Tiếu Lôi, Vãn Hồi Chu ở cùng ký túc xá, Lưu Hiểu Kiện lắm mồm, Tiếu Lôi trượng nghĩa, Vãn Hồi Chu không thích nói chuyện, nhờ có sự nhiệt tình của hai người mà ba người mới có thể thành bạn.
Nói đơn giản mấy câu chuyện cũ, Lưu Hiểu Kiện biết tình tình Vãn Hồi Chu, quay về chủ đề chính nói "Cậu có mang đồ đến không? Tớ sẽ mang về bộ phận kỹ thuật xem xét, đến lúc đó sẽ báo cậu sau."
"Cảm ơn." Vãn Hồi Chu đưa túi chứng cứ chứa ổ cứng nhận được từ thư phòng Khương gia.
Lưu Hiểu Kiện nhìn "Trong này có bao nhiêu là bí mật đây, đập tàn nhẫn thật."
Vãn Hồi Chu nhìn chằm chằm túi vật chứng trên bàn, trầm mặc một chút, nhìn về phía Lưu Hiểu Kiện, anh đáp "Cái chết của Tiếu Lôi rất kỳ lạ."
Tay đang thu hồi túi vật chứng của Lưu Hiểu Kiện cứng lại, ngẩng đầu nhìn Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu cũng không cố kỵ, hai ba câu nói suy đoán hoài nghi của anh, nhưng vẫn chưa nói chuyện buổi chiều tìm được chìa khoá ở nhà Vãn Lợi Dân.
Trên bàn cơm ngoại trừ Thẩm Phán đang cho Giang Giang ăn cơm ra, hai người yên lặng không nói tiếng nào.
Hồi lâu sau, giọng nói Lưu Hiểu Kiện mang theo sự không thể tin được nói "Những gì cậu nói đều là thật?" Không đợi Vãn Hồi Chu trả lời, y đã gật đầu một cái "Đúng rồi, nếu cậu không có căn cứ sẽ không nói như vậy, nhưng mà, nhưng mà vụ án chín năm trước động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng đã—— "
Lưu Hiểu Kiện kịp phản ứng.
"Cậu không sợ tớ là nội gián sao?"
"Cậu là phân cục, vụ án năm đó cậu cũng chưa can thiệp vào vụ án." Vãn Hồi Chu không dựa vào tình cảm thời đại học mà là căn cứ theo tình trạng quyền lợi mà phán đoán "Nội gián càng có thể là cấp cao của cục thành phố."
Tay cầm túi của Lưu Hiểu Kiện có chút do dự, rồi sau đó quả quyết nhét đồ vào túi xách, nói "Vì Tiếu Lôi.
Hồi Chu, nếu thực sự là như vậy, cậu điều tra phải cẩn thận, vụ án năm đó cục thành phố hy sinh nhiều người nhất, ngay cả đội trưởng chi đội cũng mất——" Lưu Hiểu Kiện nói đến đây nghĩ đến cái gì liền im miệng không nói.
Vụ án lúc ấy chi đội trưởng thành phố hy sinh, sau đó Vãn Hồi Chu mới thăng chức thành phó chi đội trưởng.
Ánh mắt Vãn Hồi Chu đổi một cái, biết Lưu Hiểu Kiện nghĩ tới điều gì, anh cũng nghĩ đến.
Lúc ấy mấy người hi sinh trong danh sách, có thể có người phát giác không đúng hay không, nhất là chi đội trưởng—— Là bạn cũ của cha anh.
Bữa cơm này trừ Thẩm Phán với Giang Giang ra thì Vãn Hồi Chu với Lưu Hiểu Kiện ăn không nổi.
Vội vã tạm biệt, một tiếng sau Lưu Hiểu Kiện gọi điện tới nói ổ cứng có thể khôi phục lại như cũ, nhưng mà đập quá nặng cần chờ mấy ngày.
"Được, bọn tôi chờ tin cậu." Vãn Hồi Chu cúp điện thoại, trên màn hình điện thoại là ảnh chi đội trưởng hy sinh trong vụ án năm đó.
Anh làm việc ở cục thành phố, may mà có chi đội trưởng dạy dỗ, những thứ này đều là nhìn mặt mũi của cha anh.
"Chu Chu, tra được nguồn gốc của cái chìa khoá rồi, là chìa khoá két an toàn trong ngân hàng." Thẩm Phán cầm chìa khoá tới khoa công, cười hì hì nói "Anh hôn em một cái, em liền nói cho anh biết là nhà nào."
Vãn Hồi Chu chẳng qua là mới nhìn sang, Thẩm Phán đã ngoan ngoãn báo tên ngân hàng, ngoài miệng nói "Hiện tại hôn cũng được."
Bây giờ đã là giờ ngân hàng tan ca, Vãn Hồi Chu suy nghĩ chỉ có thể chờ đến ngày mai, anh hôn Thẩm Phán một cái thì bị Thẩm Phán ôm lấy.
Thẩm Phán dúi đầu vào hõm vai Vãn Hồi Chu, cậu nhẹ giọng "Chu Chu, bận rộn cả một ngày rồi, chúng ta đi ngủ sớm chút đi."
"Giang Giang đâu?"
"Đốt hương ngủ rồi." Thẩm Phán ôm eo Vãn Hồi Chu, nghiêng hôn một cái, rất nghiêm túc nói "Anh yên tâm, oan của cha vợ chúng ta sẽ tra được, anh cũng sẽ bình an, sẽ không có chuyện gì."
Đêm đó hai người không làm, tắm xong, Thẩm Phán ôm Vãn Hồi Chu, như dỗ con nít mà dỗ Vãn Hồi Chu ngủ thật sớm không nên suy nghĩ nhiều.
Vãn Hồi Chu lớn hơn cậu, luôn có thói quen bận tâm lo nghĩ quá nhiều, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà anh đã bắt đầu lệ thuộc vào cậu.
Đêm đó ngủ rất ngon, ngày hôm sau nắng to.
Đã là sau tháng sáu, nhiệt độ ở Vân thành bắt đầu nóng lên.
Hai người trước tiên đưa Giang Giang qua chỗ Tô Hồng, lái xe đến thẳng ngân hàng.
Ngân hàng này là một công ty tư nhân, đặc biệt có dịch vụ mở két an toàn tư nhân.
Vãn Hồi Chu đã hỏi nhân viên rằng Vãn Lợi Dân có mở két an toàn ở đây không.
Nhân viên phục vụ rất biết bảo mật thông tin khách hàng không tiết lộ ra ngoài.
Vãn Hồi Chu báo thân phận, nhân viên ngân hàng kiểm tra thẻ căn cước với tên xong lắc đầu.
"Là ngân hàng này không sai." Thẩm Phán khẳng định mình tra không sai, cậu đã dùng rất nhiều quỷ sai ở dưới giúp đỡ.
"Kiểm tra thử tên Vãn Hồi Chu, thẻ căn cước là...."
Không bao lâu sau, nhân viên ngân hàng gật đầu nói "Có ngài Vãn Hồi Chu tiên sinh ạ."
"Dẫn tôi đi xem." Vãn Hồi Chu lấy thẻ căn cước ra "Tôi chính là Vãn Hồi Chu."
Biểu tình khổ sở của nhân viên ngân hàng lập tức biến mất, sau khi kiểm tra thông tin xong lập tức Vãn Hồi Chu đi với cô.
Đến két sắt, Vãn Hồi Chu đối mặt với một dãy số, nhân viên lập tức đi ra ngoài.
Sau khi cắm chìa khóa vào, anh từ từ mở ra.
Một túi văn kiện, một bút thu âm, còn có một USB.
Trước tiên Vãn Hồi Chu mở túi văn kiện ra, là một căn nhà đứng tên anh.
địa chỉ ngay bên cạnh tiểu khu cũ kỹ kia.
Giọng nói của Vãn Lợi Dân trong bút ghi âm đứt quãng truyền ra "....Hồi Chu, đây là món quà ba cho con, sau này chúng ta sống chung với nhau..."
Âm thanh từ bút ghi âm đã dừng từ rất lâu.
Thẩm Phán đau lòng ôm Vãn Hồi Chu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu Vãn Hồi Chu.
Khi bước ra, nhân viên ngân hàng tiếp đón bọn họ khách khí hỏi: "Vãn tiên sinh, két sắt của anh đã thuê mười năm, bây giờ đã được tám năm, sắp đến hạn kỳ rồi.
Tám năm trước, két sắt của chúng tôi thuê 100 đồng một tháng, bây giờ giá cả đã tăng, nhưng có giảm giá dành cho thành viên cũ, xin muốn hỏi ngài còn có nhu cầu thuê tiếp không?"
"Không cần." Vãn Hồi Chu từ chối.
Cách đây 9 năm, khi điều tra một vụ án ổ nhóm tội phạm, chi Đội trưởng Đội điều tra hình sự cục thành phố phát hiện mỗi khi chuẩn bị một cuộc truy quét quy mô lớn nhưng nhóm tội phạm luôn biết trước một bước.
Nghi ngờ có trong cục nội gián, y không dám nói với ai nên đi theo nói điều này với Vãn Lợi Dân.
Hai người đã là bạn nhiều năm, biết rõ tính cách của nhau, cộng thêm Vãn Lợi Dân ở phân cục sẽ không liên quan gì đến nhóm tội phạm, chi đội trưởng không dám tin ai, cả hai bí mật âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ.
Vãn Lợi Dân ở tiểu khu dân cư hỗn tạp, mua nhà cho con trai xong liền thuê két sắt.
Dùng danh nghĩa con trai thuê, bấy giờ trực tiếp đưa chứng cứ tra được trong tay bỏ vào.
Hai người vốn là muốn tìm ra nhiều chứng cứ hơn, không nghĩ tới trong lần hành động chi đội trưởng hy sinh, Vãn Lợi Dân nhận ra được điều gì nên âm thầm gửi một lá thư báo tin cho cục thành phố, kết quả xế chiều hôm đó tan làm bị đâm chết.
...!
"Chu Chu, anh muốn làm gì tiếp theo?" Thẩm Phán hỏi.
Vãn Hồi Chu sửa sang lại chứng cứ, nói "Tới cục tỉnh, nhưng mà——" Anh nghĩ đến nhóm tội phạm đã thâm nhập vào ba tỉnh, ngoài mặt đã khó bảo toàn còn nói chi đến nội gián.
Thẩm Phán nhìn ra băn khoăn của Vãn Hồi Chu, nói thẳng "Đưa cho em đi, đảm bảo điều tra rõ ràng không rơi vào tay người xấu đâu."
"Em sẽ ổn chứ." Vãn Hồi Chu chần chừ, không muốn vì Thẩm Phán nhúng tay vào mà gặp nguy hiểm.
Thẩm Phán cúi đầu hôn trán Vãn Hồi Chu, cười trấn an anh "Chu Chu, em thật sự sẽ không sao đâu, trên dưới trừ hai ba em ra không ai có thể làm gì em được, dĩ nhiên còn có Chu Chu anh."
Chứng cứ giao cho Thẩm Phán xử lý.
Căn nhà mà Vãn Lợi Dân mua cho con trai ở tiểu khu cũ cuối cùng cũng chờ được chủ nhân đến, quản lý chung cư thật muốn khóc, nợ tám năm tiền phí điện nước, điện thoại không gọi được, làm thế nào cũng không liên lạc được....!
Nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, những năm này Vãn Lợi Dân dành dụm nhịn ăn nhịn uống để mua.
Vãn Hồi Chu nhìn căn nhà, bên trong không có gì cả, trống rỗng lại lạnh lẽo, nhưng trong lòng Vãn Hồi Chu nặng trĩu.
Một tuần sau.
Lưu Hiểu Kiện đem trả túi vật chứng ổ cứng nguyên vẹn cho Vãn Hồi Chu, sắc mặt thâm trầm nói "Đồ cũng đã khôi phục lại như cũ, cậu đoán không sai, tiếp theo cậu tính điều tra thế nào? Tớ xem mấy này liên luỵ rất lớn, liên luỵ đến toàn tỉnh, Hồi Chu cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, tớ sợ cậu—— "
"Không sao, chứng cứ tớ giao cho người có thể tin được." Vãn Hồi Chu nói.
Lưu Hiểu Kiện tưởng rằng Vãn Hồi Chu sợ liên luỵ đến y, há miệng, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Y đã có gia đình có cuộc sống riêng, cái nhóm tội phạm này liên quan đến rất nhiều án lớn, buôn bán ma túy, buôn người, mua bán súng ống.
Một cảnh sát nhỏ bé như y thật sự không đối đầu được.
Vãn Hồi Chu không giải thích nhiều.
Ba ngày sau, phía trên cục cảnh sát thành phố Vân thành phái người tiến hành điều tra nghiêm ngặt, mục tiêu chính là vị lãnh đạo cấp cao kia.
Ngay sau đó, vị trí lãnh đạo cấp cao của ba tỉnh đều thay đổi, ngoại ô thành phố nhạy bén cảm thấy bầu không khí không đúng, Vương cục Yến thị gọi điện thoại tới.
"...Phía trên kiểm tra nghiêm ngặt, nhóm tội phạm kia chạy trốn tán loạn, chỉ sợ chạy đến thành phố của chúng ta, Hồi Chu lúc nào cậu quay về?"
Nghỉ phép kết thúc.
Hai người dẫn Giang Giang về Yến thị.
Ổ cứng phục hồi lại như cũ giao cho bộ phận kỹ thuật, không đợi Vãn Hồi Chu phân phó, Điền Quân đã lên tiếng nói trước "Đội trưởng, nghe ngài phân phó theo dõi hai anh em Khương Hoàn Khương Khoa, hai anh em này gần đây nói công ty sắp đi Mỹ, còn dẫn theo cả một nhà—— "
"Bỏ trốn." Vãn Hồi Chu chỉ vào túi vật chứng "Số liệu đã khôi phục lại, bên trong là bằng chứng tập đoàn Hoàn Khoa rửa tiền, bắt người đi."
"Rõ!"
Lấy Vân thành làm trung tâm hành động, lan ra các thành phố, lần hành động giới nghiêm này kéo dài suốt một tháng.
Đến cuối tháng bảy, sếp lớn nhóm tội phạm lẩn trốn suốt tám năm cuối cùng cũng sa lưới.
Bị bắt cùng với hắn còn có băng nhóm của hắn và nhiều nhóm tội phạm khác.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vân thành, Vãn Lợi Dân trong hoạt động lần này có cống hiến to lớn.
Vãn Lợi Dân từng bị chỉ trích và thảo luận có nên thưởng tặng huân chương anh hùng hay không, lần này có tiến triển khen ngợi không còn ai nhắc lại dị nghị ra vào.
Hết thảy sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống.
Đầu tháng tám.
Trong khu vườn nhỏ của biệt thự, hoa cỏ tươi thắm, ngát hương thơm.
Giang Giang mặc một chiếc đầm hai dây, trên đầu đội một cái mũ nhọn mừng sinh nhật, lon ton chạy từ trên lầu xuống, miệng lanh lảnh hỏi "Ba ơi, cha sắp về chưa."
"Chắc sắp rồi." Vãn Hồi Chu nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Sinh nhật Giang Giang ngay lúc Vãn Hồi Chu bận rộn, chờ khi nghỉ phép vừa hay là sinh nhật âm lịch.
Vãn Hồi Chu liền muốn bù đắp cho Giang Giang.
Không bao lâu sau phía trước có tiếng xe hơi, Vãn Hồi Chu còn chưa lên tiếng, hai mắt Giang Giang sắng lên, hô to "Cha về rồi." Nhóc nhanh chóng mang dép lê rồi chạy ra.
Vãn Hồi Chu đợi lúc lâu không nghe thấy tiếng của hai người, đành phải đi ra ngoài xem.
Bên ngoài sân, Giang Giang bị một người đàn ông xa lạ ôm, nói chuyện với một người đàn ông khác "...cháu gái mà em muốn."
"Là cháu trai, em nghe Thẩm Phán nói."
"Ba." Giang Giang thấy ba đi ra, vẫy vẫy tay với ba, sau đó lanh lảnh nói "Ông nội bà nội tới rồi."
Vãn Hồi Chu chú ý tới người đàn ông thanh tú bên cạnh người đàn ông đang ôm Giang Giang đen mặt.
Còn chưa mở miệng, chiếc Cayenne của Thẩm Phán dừng hẳn phía sau "Ba, mẹ sao hai người lại ở đây?"
"Em quen quá mà*! Em biết là anh dạy!" Người đàn ông thanh tú chửi thề một tiếng.
(*我屮艹芔茻: cụm này theo mình tìm hiểu là để than vãn về một vấn đề khó chịu đã gặp nhiều lần, cái chữ 屮 này mọi người bảo là nó giống giơ ngón giữa lên í.)
Thẩm Phán bất vi sở động, cầm bánh ngọt ở phía sau đi tới giải thích "Ba bảo con gọi vậy."
"Đừng nghe con thỏ nhỏ này ném nồi cho anh." Người đàn ông đang ôm Giang Giang bất đắc dĩ mở miệng, thả Giang Giang xuống, Giang Giang bám vào chân Thẩm Phán, mắt nhìn chằm chằm cái bánh trong tay cậu.
Thẩm Phán đặt chiếc bánh sang một bên, nắm lấy tay Vãn Hồi Chu, trịnh trọng giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là Vãn Hồi Chu, là người yêu con muốn kết hôn."
Vãn Hồi Chu không biết xưng hô thế nào, nhìn qua tướng mạo hai vị trước mặt cùng lứa với anh.
"Chào hai chú ạ." Sau khi suy nghĩ Vãn Hồi Chu quyết định gọi như vậy.
"Chào con, nghe Thẩm Phán nhắc đến con, lần này tới chính là định tham dự hôn lễ của hai đứa." Người đàn ông thanh tú khách khí dễ gần nói.
Người đàn ông bên cạnh nhìn về phía Thẩm Phán, gật đầu nói "Phải nhanh một chút, nếu không nửa tháng nữa bụng lớn lên mất.
Con muốn chờ lão nhị sinh xong mới làm hôn lễ à?"
Thẩm Phán: "Lão, lão nhị?"
- ----------------------------------
Thế là xong chính truyện bộ "Sau khi bất ngờ mang thai, tôi trở nên bất tử" rồi.
Lúc mới tập tành edit chọn bộ này, giờ nghĩ lại thấy mình chơi hơi lớn vì toàn từ chuyên môn trong cảnh sát với mấy từ khó hiểu lắm, làm Tô vắt óc suy nghĩ cả ngày QAQ.
Hên mà mấy chương cuối có Mòi vừa beta vừa edit lại mấy chỗ Tô không hiểu nên mới có thể hoàn thành nhanh như vậy, thực sự cảm ơn Mòi yêu dấu.
Cảm ơn một vài bạn đọc giả đã ủng hộ và theo dõi Tô từ những chương đầu chập chững edit, những like và sao của các bạn đã là động lực thúc đẩy Tô hoàn thành trọn vẹn bộ truyện.
Cảm ơn bộ truyện đã mang nhiều cung bậc cảm xúc, bé đã khóc khi đọc chương cuối vì đồng cảm với Chu Chu, đồng cảm về những cảm xúc khi rời xa người thân mà không thể có cơ hội hàn gắn.
=))) Hơi nhạy cảm xíu hoiiiiii.
Oà hẹn gặp mọi người ở bộ truyện khác nhé moah moah~
À còn phiên ngoại bé không up wt nhé.
Xin lỗi mng nhiều >.
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Hộp đồ lộn xộn trên đất, chia ra mở từng cái một.
Tay Giang Giang toàn là bụi, trên mặt nôn nóng "Ba ơi, bẩn quá."
Vãn Hồi Chu biết con trai từ nhỏ thích sạch sẽ, anh đứng dậy đi vào bếp vặn van nước, mở vòi nước nửa ngày vẫn không có nước.
Thẩm Phán ở phía sau nói "Không cần phiền phức vậy đâu." Vung tay lên, bụi bặm trong phòng trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Vòi nước bắt đầu ào ào chảy nước.
Giang Giang nghe được lon ton chạy tới, nhóc với không tới bồn rửa tay bèn quay đầu bảo Thẩm Phán ôm nhóc "Cha ơi, ôm con." Thẩm Phán ôm Giang Giang rửa tay, cậu nói với Vãn Hồi Chu "Chu Chu, bây giờ anh đi tìm đi."
Phòng ngủ phụ quá nhỏ, hai người chia nhau mang cái hộp lớn ra phòng khách.
Giang Giang rửa tay sạch sẽ, mắt to long lanh tò mò đứng cạnh ba nhìn vào bên trong.
Còn tưởng rằng tất cả đều là đồ chơi, Thẩm Phán đang lật qua một chiếc hộp khác, cầm một khung ảnh nói: "Chu Chu, lúc nhỏ anh thật đáng yêu dễ thương, giống như một cô bé vậy."
Thẩm Phán nói lời này không phải khoa trương, khi còn bé thân thể Vãn Hồi Chu yếu ớt còn bị bệnh, da dẻ vốn là trắng nõn, đường nét thanh tú.
Khi Tô Hồng mang ra ngoài cũng dễ bị nhận sai Vãn Hồi Chu là một tiểu nha đầu.
Giang Giang thò đầu qua nhìn, vui vẻ nói "Ba giống con thật nha."
"Là con giống Chu Chu." Thẩm Phán sửa lời, vỗ đầu Giang Giang, sâu xa cảm thán "Bề ngoài có mấy phần giống Chu Chu nên mới dễ nhìn như vậy."
Giang Giang suy nghĩ một chút liền hiểu, vô cùng đứng đắn nói "Con biết rồi, cha đây là khen con với ba đẹp mắt nha."
Vãn Hồi Chu cười khẽ một tiếng, xoa đầu con trai bảo rằng đúng rồi.
Vốn là trở lại nơi này thấy những món đồ cũ, anh không tự chủ mà nhớ về mùa đông tám chín năm trước.
Sau khi cha mất đích thân anh đến thu dọn phòng.
Thấy cả một phòng đều là đống đồ chơi trẻ em cũ của mình, thật lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Bây giờ chút phiền muộn hoài niệm kia cũng không còn nữa.
Quá khứ đã qua rồi.
Anh đã tìm được người mình yêu, có được một gia đình.
Thùng bên Thẩm Phán là bằng khen và cúp thưởng của Vãn Hồi Chu khi nhỏ, cỡ chừng một hộp lớn.
Thẩm Phán sờ tấm hình, nhìn bé Chu Chu trong hình, cậu hỏi "Chu Chu, anh khi còn nhỏ thật giỏi, cái này có thể cho em không?"
"Em lấy đi." Vãn Hồi Chu gật đầu, một lát sau còn nói "Những thứ này là đồ của anh hồi tiểu học trước khi ly hôn, lên trung học mẹ anh cũng gửi một ít tới, khi đó cuối tuần mẹ cũng sẽ đưa anh tới đây ở một hai ngày, nhưng mà cha anh quá bận rộn thường xuyên tăng ca, thời gian dài anh học nội trú nên không tới nữa."
Tô Hồng đối với cuộc hôn nhân đầu tiên hết sức thất vọng, tuy không còn tình cảm với Vãn Lợi Dân nhưng bà cũng không nói xấu Vãn Lợi Dân trước mặt Vãn Hồi Chu.
Bà cũng để hai cha con có khoảng thời gian riêng, chẳng qua Vãn Lợi Dân quá bận rộn, đàn ông độc thân một mình cái gì cũng không thể chăm lo được.
Cộng thêm không giỏi nói chuyện, không làm được những cử chỉ thân thiết ôm hôn con cái nên chỉ trong vòng một năm hai cha con dần dần không thân thiết nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Lại lần nữa nhìn thấy những thứ này, trong lòng Vãn Hồi Chu không còn sự khó chịu như lần đầu nữa.
"Anh vẫn luôn cho rằng cha anh không coi trọng anh, sau đó phát hiện những thứ này mới biết ông ấy chẳng qua là giấu quá sâu, lại không biết biểu đạt làm sao." Vãn Hồi Chu chậm rãi bày tỏ, nhìn về phía Thẩm Phán, anh tiếp tục nói "Cho nên sau này không muốn làm trái ý của trái tim mình."
Anh động lòng với Thẩm Phán nên nói thẳng, con trai muốn ôm ôm hôn hôn, Vãn Hồi Chu cũng không muốn keo kiệt.
Thẩm Phán hiểu Vãn Hồi Chu có ý gì, cười vui vẻ đáp lại "Chu Chu, em rất yêu anh."
"Ba, con cũng rất yêu ba nữa." Giang Giang không cam lòng yếu thế lại gần bày tỏ.
Vãn Hồi Chu cười cười, gật đầu "Ba cũng yêu hai người, được rồi tìm đồ thôi."
Trong thùng đều là đồ cũ ngày xưa, năm đó sắp xếp Vãn Hồi Chu không còn chưa có tra được "chứng cứ".
Bây giờ có ý nghĩ này, nhìn đồ tìm được liền nghiêm túc lên rất nhiều, nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả, không có gì đặc biệt.
Trong tay Giang Giang cầm một chiếc xe hơi nhỏ, màu vàng, Giang Giang thích vô cùng, giơ chiếc xe hơi nhỏ đi tìm ba.
"Ba, bumblebee nè."
Vãn Hồi Chu nhìn chằm chằm chiếc xe hơi nhỏ trong tay Giang Giang rồi sửng sốt.
Tất cả đồ chơi đều là thứ hồi xưa anh chơi, nhưng cái bumblebee này là ấn phẩm ăn theo phim chiếu rạp.
Vốn dĩ không phải là đồ chơi hồi bé, hơn nữa nhìn bề ngoài không có hao mòn gì, còn rất mới.
"Để cho ba xem một chút." Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai.
Giang Giang ngoan ngoãn đặt xe hơi nhỏ vào trong tay ba.
Mô hình xe hơi nhỏ xinh xắn to bằng lòng bàn tay, làm giống như thật, nhìn một cái cũng không phải đồ rẻ tiền.
Vãn Hồi Chu lắc không nghe được tiếng gì, lật lại liền thấy chỗ để pin ở phía sau xe hơi, không chút suy nghĩ mở ra.
Thẩm Phán như cùng anh mở khóa kho báu bí mật, thò đầu liếc nhìn nhưng liền cau mày: "Không có gì cả?"
Chỗ để pin trống rỗng không có gì cả.
Vãn Hồi Chu cau mày cảm thấy không đúng, đặt ở nơi ánh sáng có thể nhìn được, ngón tay sờ mấy cái đinh vít nhỏ kia, thần sắc hơi biến đổi, cúi đầu nhìn cái thùng, Thẩm Phán đã móc ra công cụ đưa tới.
"Chu Chu, có phải giấu ở bên trong không?"
Vãn Hồi Chu gật đầu "Ốc vít có dấu hiệu bị động qua, nhưng mà rất nhỏ." Vừa nói anh vừa cầm tua vít bắt đầu tháo.
Không biết thế nào trong đầu đột nhiên vang lên cuộc gọi trước khi cha xảy ra chuyện "...Sau khi chuyện này kết thúc, tặng cha một món quà đi.
Tuổi cha cũng lớn rồi, vậy thì mô hình xe hơi cũng có thể coi là một món quà bất ngờ."
Nắp xe trong tay rớt xuống, một vật "leng keng" cũng rớt theo xuống.
"Chu Chu, là một cái chìa khoá." Thẩm Phán nhặt lên đưa cho anh.
Giang Giang ngồi xổm dưới sàn chống má nhìn, cái gì nhóc cũng không hiểu nhưng vẫn muốn nhìn.
Chìa khóa rất nhỏ, không giống như chìa khóa nhà thông thường, trên đó có một dãy số nhỏ.
Không phải là các loại USB như Vãn Hồi Chu nghĩ, nhưng Vãn Hồi Chu vẫn cảm thấy điều này rất quan trọng.
Những đồ vật khác cũng kiểm tra một lần nhưng cũng không phát hiện được cái gì.
Từ tiểu khu đi ra trời đã sắp tối, Vãn Hồi Chu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp đến thời gian hẹn người ta, anh vội vàng bắt xe về khách sạn.
Sau khi về anh vọt ngay vào tắm rửa thay quần áo, xong xuôi thì Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán mang Giang Giang xuống lầu, người bạn buổi trưa hẹn đã chờ ở đại sảnh.
"Hồi Chu." Người đến vừa thấy Vãn Hồi Chu thì ngạc nhiên chào hỏi "Đã nhiều năm như vậy mà sao cậu không thay đổi chút nào thế."
Vãn Hồi Chu giới thiệu với người kia "Đây là Thẩm Phán, người yêu tớ, còn đây là con trai tớ Giang Giang.
Thẩm Phán, vị này là bạn học chung thời đại học của anh, Lưu Hiểu Kiện." Không đợi Lưu Hiểu Kiện tiêu hoá thông tin kinh thiên động địa này, Vãn Hồi Chu nói tiếp "Tới nhà hàng ăn cơm trước, cậu ăn chưa?"
"Vẫn chưa ăn." Lưu Hiểu Kiện mặt đầy mơ hồ đi theo đến nhà hàng.
Khi mọi người đến nhà hàng, Thẩm Phán để Giang Giang ngồi xuống trước, đưa thực đơn cho Lưu Hiểu Kiện, Lưu Hiểu Kiện xua tay khách sáo "Mấy cậu gọi là được rồi." Lúc này mới tỉnh lại, giọng có chút bội phục trầm trồ "Hồi Chu lâu rồi không gặp.
Không nghĩ tới bạn trai con cái cậu đều có hết, chúc mừng chúc mừng."
Khi học đại học ba người Lưu Hiểu Kiện, Tiếu Lôi, Vãn Hồi Chu ở cùng ký túc xá, Lưu Hiểu Kiện lắm mồm, Tiếu Lôi trượng nghĩa, Vãn Hồi Chu không thích nói chuyện, nhờ có sự nhiệt tình của hai người mà ba người mới có thể thành bạn.
Nói đơn giản mấy câu chuyện cũ, Lưu Hiểu Kiện biết tình tình Vãn Hồi Chu, quay về chủ đề chính nói "Cậu có mang đồ đến không? Tớ sẽ mang về bộ phận kỹ thuật xem xét, đến lúc đó sẽ báo cậu sau."
"Cảm ơn." Vãn Hồi Chu đưa túi chứng cứ chứa ổ cứng nhận được từ thư phòng Khương gia.
Lưu Hiểu Kiện nhìn "Trong này có bao nhiêu là bí mật đây, đập tàn nhẫn thật."
Vãn Hồi Chu nhìn chằm chằm túi vật chứng trên bàn, trầm mặc một chút, nhìn về phía Lưu Hiểu Kiện, anh đáp "Cái chết của Tiếu Lôi rất kỳ lạ."
Tay đang thu hồi túi vật chứng của Lưu Hiểu Kiện cứng lại, ngẩng đầu nhìn Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu cũng không cố kỵ, hai ba câu nói suy đoán hoài nghi của anh, nhưng vẫn chưa nói chuyện buổi chiều tìm được chìa khoá ở nhà Vãn Lợi Dân.
Trên bàn cơm ngoại trừ Thẩm Phán đang cho Giang Giang ăn cơm ra, hai người yên lặng không nói tiếng nào.
Hồi lâu sau, giọng nói Lưu Hiểu Kiện mang theo sự không thể tin được nói "Những gì cậu nói đều là thật?" Không đợi Vãn Hồi Chu trả lời, y đã gật đầu một cái "Đúng rồi, nếu cậu không có căn cứ sẽ không nói như vậy, nhưng mà, nhưng mà vụ án chín năm trước động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng đã—— "
Lưu Hiểu Kiện kịp phản ứng.
"Cậu không sợ tớ là nội gián sao?"
"Cậu là phân cục, vụ án năm đó cậu cũng chưa can thiệp vào vụ án." Vãn Hồi Chu không dựa vào tình cảm thời đại học mà là căn cứ theo tình trạng quyền lợi mà phán đoán "Nội gián càng có thể là cấp cao của cục thành phố."
Tay cầm túi của Lưu Hiểu Kiện có chút do dự, rồi sau đó quả quyết nhét đồ vào túi xách, nói "Vì Tiếu Lôi.
Hồi Chu, nếu thực sự là như vậy, cậu điều tra phải cẩn thận, vụ án năm đó cục thành phố hy sinh nhiều người nhất, ngay cả đội trưởng chi đội cũng mất——" Lưu Hiểu Kiện nói đến đây nghĩ đến cái gì liền im miệng không nói.
Vụ án lúc ấy chi đội trưởng thành phố hy sinh, sau đó Vãn Hồi Chu mới thăng chức thành phó chi đội trưởng.
Ánh mắt Vãn Hồi Chu đổi một cái, biết Lưu Hiểu Kiện nghĩ tới điều gì, anh cũng nghĩ đến.
Lúc ấy mấy người hi sinh trong danh sách, có thể có người phát giác không đúng hay không, nhất là chi đội trưởng—— Là bạn cũ của cha anh.
Bữa cơm này trừ Thẩm Phán với Giang Giang ra thì Vãn Hồi Chu với Lưu Hiểu Kiện ăn không nổi.
Vội vã tạm biệt, một tiếng sau Lưu Hiểu Kiện gọi điện tới nói ổ cứng có thể khôi phục lại như cũ, nhưng mà đập quá nặng cần chờ mấy ngày.
"Được, bọn tôi chờ tin cậu." Vãn Hồi Chu cúp điện thoại, trên màn hình điện thoại là ảnh chi đội trưởng hy sinh trong vụ án năm đó.
Anh làm việc ở cục thành phố, may mà có chi đội trưởng dạy dỗ, những thứ này đều là nhìn mặt mũi của cha anh.
"Chu Chu, tra được nguồn gốc của cái chìa khoá rồi, là chìa khoá két an toàn trong ngân hàng." Thẩm Phán cầm chìa khoá tới khoa công, cười hì hì nói "Anh hôn em một cái, em liền nói cho anh biết là nhà nào."
Vãn Hồi Chu chẳng qua là mới nhìn sang, Thẩm Phán đã ngoan ngoãn báo tên ngân hàng, ngoài miệng nói "Hiện tại hôn cũng được."
Bây giờ đã là giờ ngân hàng tan ca, Vãn Hồi Chu suy nghĩ chỉ có thể chờ đến ngày mai, anh hôn Thẩm Phán một cái thì bị Thẩm Phán ôm lấy.
Thẩm Phán dúi đầu vào hõm vai Vãn Hồi Chu, cậu nhẹ giọng "Chu Chu, bận rộn cả một ngày rồi, chúng ta đi ngủ sớm chút đi."
"Giang Giang đâu?"
"Đốt hương ngủ rồi." Thẩm Phán ôm eo Vãn Hồi Chu, nghiêng hôn một cái, rất nghiêm túc nói "Anh yên tâm, oan của cha vợ chúng ta sẽ tra được, anh cũng sẽ bình an, sẽ không có chuyện gì."
Đêm đó hai người không làm, tắm xong, Thẩm Phán ôm Vãn Hồi Chu, như dỗ con nít mà dỗ Vãn Hồi Chu ngủ thật sớm không nên suy nghĩ nhiều.
Vãn Hồi Chu lớn hơn cậu, luôn có thói quen bận tâm lo nghĩ quá nhiều, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà anh đã bắt đầu lệ thuộc vào cậu.
Đêm đó ngủ rất ngon, ngày hôm sau nắng to.
Đã là sau tháng sáu, nhiệt độ ở Vân thành bắt đầu nóng lên.
Hai người trước tiên đưa Giang Giang qua chỗ Tô Hồng, lái xe đến thẳng ngân hàng.
Ngân hàng này là một công ty tư nhân, đặc biệt có dịch vụ mở két an toàn tư nhân.
Vãn Hồi Chu đã hỏi nhân viên rằng Vãn Lợi Dân có mở két an toàn ở đây không.
Nhân viên phục vụ rất biết bảo mật thông tin khách hàng không tiết lộ ra ngoài.
Vãn Hồi Chu báo thân phận, nhân viên ngân hàng kiểm tra thẻ căn cước với tên xong lắc đầu.
"Là ngân hàng này không sai." Thẩm Phán khẳng định mình tra không sai, cậu đã dùng rất nhiều quỷ sai ở dưới giúp đỡ.
"Kiểm tra thử tên Vãn Hồi Chu, thẻ căn cước là...."
Không bao lâu sau, nhân viên ngân hàng gật đầu nói "Có ngài Vãn Hồi Chu tiên sinh ạ."
"Dẫn tôi đi xem." Vãn Hồi Chu lấy thẻ căn cước ra "Tôi chính là Vãn Hồi Chu."
Biểu tình khổ sở của nhân viên ngân hàng lập tức biến mất, sau khi kiểm tra thông tin xong lập tức Vãn Hồi Chu đi với cô.
Đến két sắt, Vãn Hồi Chu đối mặt với một dãy số, nhân viên lập tức đi ra ngoài.
Sau khi cắm chìa khóa vào, anh từ từ mở ra.
Một túi văn kiện, một bút thu âm, còn có một USB.
Trước tiên Vãn Hồi Chu mở túi văn kiện ra, là một căn nhà đứng tên anh.
địa chỉ ngay bên cạnh tiểu khu cũ kỹ kia.
Giọng nói của Vãn Lợi Dân trong bút ghi âm đứt quãng truyền ra "....Hồi Chu, đây là món quà ba cho con, sau này chúng ta sống chung với nhau..."
Âm thanh từ bút ghi âm đã dừng từ rất lâu.
Thẩm Phán đau lòng ôm Vãn Hồi Chu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu Vãn Hồi Chu.
Khi bước ra, nhân viên ngân hàng tiếp đón bọn họ khách khí hỏi: "Vãn tiên sinh, két sắt của anh đã thuê mười năm, bây giờ đã được tám năm, sắp đến hạn kỳ rồi.
Tám năm trước, két sắt của chúng tôi thuê 100 đồng một tháng, bây giờ giá cả đã tăng, nhưng có giảm giá dành cho thành viên cũ, xin muốn hỏi ngài còn có nhu cầu thuê tiếp không?"
"Không cần." Vãn Hồi Chu từ chối.
Cách đây 9 năm, khi điều tra một vụ án ổ nhóm tội phạm, chi Đội trưởng Đội điều tra hình sự cục thành phố phát hiện mỗi khi chuẩn bị một cuộc truy quét quy mô lớn nhưng nhóm tội phạm luôn biết trước một bước.
Nghi ngờ có trong cục nội gián, y không dám nói với ai nên đi theo nói điều này với Vãn Lợi Dân.
Hai người đã là bạn nhiều năm, biết rõ tính cách của nhau, cộng thêm Vãn Lợi Dân ở phân cục sẽ không liên quan gì đến nhóm tội phạm, chi đội trưởng không dám tin ai, cả hai bí mật âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ.
Vãn Lợi Dân ở tiểu khu dân cư hỗn tạp, mua nhà cho con trai xong liền thuê két sắt.
Dùng danh nghĩa con trai thuê, bấy giờ trực tiếp đưa chứng cứ tra được trong tay bỏ vào.
Hai người vốn là muốn tìm ra nhiều chứng cứ hơn, không nghĩ tới trong lần hành động chi đội trưởng hy sinh, Vãn Lợi Dân nhận ra được điều gì nên âm thầm gửi một lá thư báo tin cho cục thành phố, kết quả xế chiều hôm đó tan làm bị đâm chết.
...!
"Chu Chu, anh muốn làm gì tiếp theo?" Thẩm Phán hỏi.
Vãn Hồi Chu sửa sang lại chứng cứ, nói "Tới cục tỉnh, nhưng mà——" Anh nghĩ đến nhóm tội phạm đã thâm nhập vào ba tỉnh, ngoài mặt đã khó bảo toàn còn nói chi đến nội gián.
Thẩm Phán nhìn ra băn khoăn của Vãn Hồi Chu, nói thẳng "Đưa cho em đi, đảm bảo điều tra rõ ràng không rơi vào tay người xấu đâu."
"Em sẽ ổn chứ." Vãn Hồi Chu chần chừ, không muốn vì Thẩm Phán nhúng tay vào mà gặp nguy hiểm.
Thẩm Phán cúi đầu hôn trán Vãn Hồi Chu, cười trấn an anh "Chu Chu, em thật sự sẽ không sao đâu, trên dưới trừ hai ba em ra không ai có thể làm gì em được, dĩ nhiên còn có Chu Chu anh."
Chứng cứ giao cho Thẩm Phán xử lý.
Căn nhà mà Vãn Lợi Dân mua cho con trai ở tiểu khu cũ cuối cùng cũng chờ được chủ nhân đến, quản lý chung cư thật muốn khóc, nợ tám năm tiền phí điện nước, điện thoại không gọi được, làm thế nào cũng không liên lạc được....!
Nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, những năm này Vãn Lợi Dân dành dụm nhịn ăn nhịn uống để mua.
Vãn Hồi Chu nhìn căn nhà, bên trong không có gì cả, trống rỗng lại lạnh lẽo, nhưng trong lòng Vãn Hồi Chu nặng trĩu.
Một tuần sau.
Lưu Hiểu Kiện đem trả túi vật chứng ổ cứng nguyên vẹn cho Vãn Hồi Chu, sắc mặt thâm trầm nói "Đồ cũng đã khôi phục lại như cũ, cậu đoán không sai, tiếp theo cậu tính điều tra thế nào? Tớ xem mấy này liên luỵ rất lớn, liên luỵ đến toàn tỉnh, Hồi Chu cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, tớ sợ cậu—— "
"Không sao, chứng cứ tớ giao cho người có thể tin được." Vãn Hồi Chu nói.
Lưu Hiểu Kiện tưởng rằng Vãn Hồi Chu sợ liên luỵ đến y, há miệng, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Y đã có gia đình có cuộc sống riêng, cái nhóm tội phạm này liên quan đến rất nhiều án lớn, buôn bán ma túy, buôn người, mua bán súng ống.
Một cảnh sát nhỏ bé như y thật sự không đối đầu được.
Vãn Hồi Chu không giải thích nhiều.
Ba ngày sau, phía trên cục cảnh sát thành phố Vân thành phái người tiến hành điều tra nghiêm ngặt, mục tiêu chính là vị lãnh đạo cấp cao kia.
Ngay sau đó, vị trí lãnh đạo cấp cao của ba tỉnh đều thay đổi, ngoại ô thành phố nhạy bén cảm thấy bầu không khí không đúng, Vương cục Yến thị gọi điện thoại tới.
"...Phía trên kiểm tra nghiêm ngặt, nhóm tội phạm kia chạy trốn tán loạn, chỉ sợ chạy đến thành phố của chúng ta, Hồi Chu lúc nào cậu quay về?"
Nghỉ phép kết thúc.
Hai người dẫn Giang Giang về Yến thị.
Ổ cứng phục hồi lại như cũ giao cho bộ phận kỹ thuật, không đợi Vãn Hồi Chu phân phó, Điền Quân đã lên tiếng nói trước "Đội trưởng, nghe ngài phân phó theo dõi hai anh em Khương Hoàn Khương Khoa, hai anh em này gần đây nói công ty sắp đi Mỹ, còn dẫn theo cả một nhà—— "
"Bỏ trốn." Vãn Hồi Chu chỉ vào túi vật chứng "Số liệu đã khôi phục lại, bên trong là bằng chứng tập đoàn Hoàn Khoa rửa tiền, bắt người đi."
"Rõ!"
Lấy Vân thành làm trung tâm hành động, lan ra các thành phố, lần hành động giới nghiêm này kéo dài suốt một tháng.
Đến cuối tháng bảy, sếp lớn nhóm tội phạm lẩn trốn suốt tám năm cuối cùng cũng sa lưới.
Bị bắt cùng với hắn còn có băng nhóm của hắn và nhiều nhóm tội phạm khác.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vân thành, Vãn Lợi Dân trong hoạt động lần này có cống hiến to lớn.
Vãn Lợi Dân từng bị chỉ trích và thảo luận có nên thưởng tặng huân chương anh hùng hay không, lần này có tiến triển khen ngợi không còn ai nhắc lại dị nghị ra vào.
Hết thảy sóng gió cuối cùng cũng lắng xuống.
Đầu tháng tám.
Trong khu vườn nhỏ của biệt thự, hoa cỏ tươi thắm, ngát hương thơm.
Giang Giang mặc một chiếc đầm hai dây, trên đầu đội một cái mũ nhọn mừng sinh nhật, lon ton chạy từ trên lầu xuống, miệng lanh lảnh hỏi "Ba ơi, cha sắp về chưa."
"Chắc sắp rồi." Vãn Hồi Chu nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Sinh nhật Giang Giang ngay lúc Vãn Hồi Chu bận rộn, chờ khi nghỉ phép vừa hay là sinh nhật âm lịch.
Vãn Hồi Chu liền muốn bù đắp cho Giang Giang.
Không bao lâu sau phía trước có tiếng xe hơi, Vãn Hồi Chu còn chưa lên tiếng, hai mắt Giang Giang sắng lên, hô to "Cha về rồi." Nhóc nhanh chóng mang dép lê rồi chạy ra.
Vãn Hồi Chu đợi lúc lâu không nghe thấy tiếng của hai người, đành phải đi ra ngoài xem.
Bên ngoài sân, Giang Giang bị một người đàn ông xa lạ ôm, nói chuyện với một người đàn ông khác "...cháu gái mà em muốn."
"Là cháu trai, em nghe Thẩm Phán nói."
"Ba." Giang Giang thấy ba đi ra, vẫy vẫy tay với ba, sau đó lanh lảnh nói "Ông nội bà nội tới rồi."
Vãn Hồi Chu chú ý tới người đàn ông thanh tú bên cạnh người đàn ông đang ôm Giang Giang đen mặt.
Còn chưa mở miệng, chiếc Cayenne của Thẩm Phán dừng hẳn phía sau "Ba, mẹ sao hai người lại ở đây?"
"Em quen quá mà*! Em biết là anh dạy!" Người đàn ông thanh tú chửi thề một tiếng.
(*我屮艹芔茻: cụm này theo mình tìm hiểu là để than vãn về một vấn đề khó chịu đã gặp nhiều lần, cái chữ 屮 này mọi người bảo là nó giống giơ ngón giữa lên í.)
Thẩm Phán bất vi sở động, cầm bánh ngọt ở phía sau đi tới giải thích "Ba bảo con gọi vậy."
"Đừng nghe con thỏ nhỏ này ném nồi cho anh." Người đàn ông đang ôm Giang Giang bất đắc dĩ mở miệng, thả Giang Giang xuống, Giang Giang bám vào chân Thẩm Phán, mắt nhìn chằm chằm cái bánh trong tay cậu.
Thẩm Phán đặt chiếc bánh sang một bên, nắm lấy tay Vãn Hồi Chu, trịnh trọng giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là Vãn Hồi Chu, là người yêu con muốn kết hôn."
Vãn Hồi Chu không biết xưng hô thế nào, nhìn qua tướng mạo hai vị trước mặt cùng lứa với anh.
"Chào hai chú ạ." Sau khi suy nghĩ Vãn Hồi Chu quyết định gọi như vậy.
"Chào con, nghe Thẩm Phán nhắc đến con, lần này tới chính là định tham dự hôn lễ của hai đứa." Người đàn ông thanh tú khách khí dễ gần nói.
Người đàn ông bên cạnh nhìn về phía Thẩm Phán, gật đầu nói "Phải nhanh một chút, nếu không nửa tháng nữa bụng lớn lên mất.
Con muốn chờ lão nhị sinh xong mới làm hôn lễ à?"
Thẩm Phán: "Lão, lão nhị?"
- ----------------------------------
Thế là xong chính truyện bộ "Sau khi bất ngờ mang thai, tôi trở nên bất tử" rồi.
Lúc mới tập tành edit chọn bộ này, giờ nghĩ lại thấy mình chơi hơi lớn vì toàn từ chuyên môn trong cảnh sát với mấy từ khó hiểu lắm, làm Tô vắt óc suy nghĩ cả ngày QAQ.
Hên mà mấy chương cuối có Mòi vừa beta vừa edit lại mấy chỗ Tô không hiểu nên mới có thể hoàn thành nhanh như vậy, thực sự cảm ơn Mòi yêu dấu.
Cảm ơn một vài bạn đọc giả đã ủng hộ và theo dõi Tô từ những chương đầu chập chững edit, những like và sao của các bạn đã là động lực thúc đẩy Tô hoàn thành trọn vẹn bộ truyện.
Cảm ơn bộ truyện đã mang nhiều cung bậc cảm xúc, bé đã khóc khi đọc chương cuối vì đồng cảm với Chu Chu, đồng cảm về những cảm xúc khi rời xa người thân mà không thể có cơ hội hàn gắn.
=))) Hơi nhạy cảm xíu hoiiiiii.
Oà hẹn gặp mọi người ở bộ truyện khác nhé moah moah~
À còn phiên ngoại bé không up wt nhé.
Xin lỗi mng nhiều >.
Danh sách chương