Hóa ra mùi hương cỏ cây ấy chính là mùi pheromone của Phó tiên sinh.

Vậy mà cậu lại còn tưởng đó là mùi của huân hương.

Nhận ra điều này, Úc Linh không nhịn được mà nhớ lại cái chăn dính mùi cỏ cây mình từng sử dụng.

Úc Linh đã không còn nhớ nổi lý do mình dùng nhầm khi đó, cậu chỉ thầm cảm ơn vì vừa nãy đã kịp thời phản ứng.

Khi quay lại trang viên, dường như Tần quản gia đã chờ sẵn ngoài sảnh từ sớm. Vừa thấy hai người xuống xe, ông liền cười tươi bước tới đón.

Không gian trong phòng ăn được bài trí đơn giản, Úc Linh có phần ngơ ngác bước vào, phát hiện mọi người đã chuẩn bị bánh và bữa ăn thịnh soạn hơn mọi ngày để chúc mừng cậu nhập học thành công.

Cả người cậu đều cảm nhận được sự ấm áp bao trùm, Úc Linh không nhịn được mà sống mũi cay cay, lại thấy ngượng ngùng, cảm giác lúng túng vừa nãy đã hoàn toàn bị quên lãng.

...

Hạ Y Cầm xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị, khi Phó Châu vừa kết thúc ba cuộc họp liên tiếp.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Y Cầm đứng dậy từ ghế sô pha, cố gắng che giấu sự căm hận trong mắt, nghiêm giọng: "Phó Châu, chúng ta nói chuyện đi."

Phó Châu cởi áo vest treo lên giá, gọi thư ký mang trà vào.

Trạng thái của Hạ Y Cầm khá hơn so với khi Phó Khai còn bệnh nặng, nhưng có lẽ do phải bôn ba khắp nơi trong những ngày qua, trông bà ta vẫn rất tiều tụy.

Thư ký đặt trà xuống rồi nhanh chóng rời đi, Hạ Y Cầm ngồi xuống lại, cau mày mở lời: "Phó Châu, cậu đổi người phụ trách công ty, chẳng phải là đẩy tôi vào đường cùng sao?"

Phó Châu ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nhấc tay rót trà cho bà: "Thím, tôi làm việc theo đúng quy chế của tập đoàn."

Công ty con dưới tên Phó Khai, sau khi gã bị bệnh đã không còn quản lý được nữa, người quản lý và chịu trách nhiệm chính là Hạ Y Cầm.

Trong suốt hơn hai năm Phó Khai điều trị bệnh, Hạ Y Cầm chỉ lo cho bản thân mà không nghĩ đến lợi ích của công ty, gần như rút cạn tài sản của nó.

Vì thế, sau khi Phó Khai qua đời, Phó Châu đã cử người tài từ tổng công ty mang theo vốn và nguồn lực tới, tiếp quản công ty con với tư cách là tổng giám đốc.

Là người nắm quyền ở Phó Thị, đương nhiên là hắn phải giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.

Hạ Y Cầm sẽ không bao giờ làm cho công ty con đó phát triển, mà cái đống bừa bộn ấy ít ra cũng cần có người dọn dẹp.

Phó Châu xử lý theo công việc, theo nguyên tắc.

Tuy nhiên, với Hạ Y Cầm, điều này không đơn thuần chỉ là mất quyền quản lý một công ty.

Trước đây, để chữa bệnh cho Phó Khai, bà ta đã lợi dụng quyền lực và danh nghĩa của Phó gia để vay nợ rất nhiều từ bên ngoài.

Những người đó vẫn chưa dám đòi nợ bà ta, bởi họ biết sau lưng bà ta là Phó gia.

Nhưng bây giờ Phó Châu thà giao công ty con cho người ngoài cũng không còn tin tưởng Hạ Y Cầm nữa.

Điều này đối với người ngoài chẳng khác gì việc đuổi Hạ Y Cầm ra khỏi Phó gia.

Như thế, tất cả những món nợ đều ùn ùn kéo tới tìm bà ta, những người từng bị bà ta đắc tội cũng lần lượt tìm cách dẫm đạp.

Hiện giờ mỗi ngày Hạ Y Cầm đều bị đòi nợ, dù có bán hết nhà cửa cũng không thể trả hết, bà sắp bị dồn vào đường cùng rồi.

"Phó Châu, trong mắt cậu chỉ có quy tắc thôi sao?" Hạ Y Cầm khô miệng, vội uống một ngụm trà, nhìn chằm chằm Phó Châu: "Trước đây tôi nợ nhiều như thế cũng là để chữa bệnh cho em trai cậu, lẽ nào cậu đành lòng thấy chết không cứu?"

Lần này Hạ Y Cầm tìm Phó Châu, vốn dĩ không hy vọng lấy lại được công ty con.

Bà ta chỉ mong Phó Châu có thể bỏ ra một khoản tiền, giúp bà ta trả nợ.

Số tiền đó đối với bà ta và nhà ngoại là cả một gia tài lớn, nhưng đối với Phó Thị, chỉ là một hạt cát trong sa mạc.

"Phó Khai là em họ tôi, trong thời gian nó bị bệnh, gia đình đã cố gắng hết sức có thể."

Phó Châu tựa lưng vào ghế sô pha, thái độ ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Trong hai năm qua, Phó gia luôn cung cấp đầy đủ các nguồn tài nguyên y tế trong phạm vi hợp lý."

Nghe câu này, Hạ Y Cầm lập tức chột dạ, cũng hiểu rằng Phó Châu sẽ không trả khoản nợ thay bà ta.

Quả thật, tài nguyên y tế Phó gia cung cấp đã là tốt nhất. Nếu thực sự là để chữa bệnh tử tế, Hạ Y Cầm hoàn toàn không cần ra ngoài vay nhiều tiền như vậy.

Số tiền bà vay, phần lớn được dùng vào những việc không chính đáng.

Giao dịch với nhà họ Ninh, ép buộc Úc Linh đến làm trị liệu an ủi cho Phó Khai, là một trong số đó.

Thấy Phó Châu bình thản không hề lay động, Hạ Y Cầm dần trở nên giận dữ: "Phó Châu, công ty đó là ông nội cậu để lại cho Tiểu Khai, giờ nó vừa mới mất mà cậu đã cướp đi rồi, cậu đúng là kẻ vô lương tâm!"

Phó Châu uống một ngụm trà, hơi nhíu mày: "Thím vẫn còn dám dùng ông nội để ép tôi."

"Có phải thím đã quên rồi không, chính ông nội là người đã đuổi gia đình thím ra khỏi Phó Thị."

Ngày trước, khi ông nội Phó Châu vẫn còn là chủ tịch của Phó Thị, gia đình Phó Khai là người đầu tiên tiếp quản các công việc của gia tộc.

Nhưng mà lúc đó cha của Phó Khai có tính cách khá nóng nảy, Hạ Y Cầm lại cư xử kiêu ngạo. Cả hai vừa vào công ty không bao lâu đã khiến Phó Thị, lúc đó vừa mới có chỗ đứng trên thương trường, đắc tội với không ít người.

Lần nghiêm trọng nhất, vì cả hai không chịu nghe lời khuyên, phạm phải sai lầm cơ bản, dẫn đến tổn thất nặng nề cho tổng công ty.

Ông nội của Phó Châu giận dữ đến mức đuổi thẳng họ ra khỏi doanh nghiệp cốt lõi, không giao cho bất kỳ chức vụ nào nữa.

Cha của Phó Khai cũng vì vậy mà nhiều năm không dám đặt chân vào nhà tổ, cho đến khi khởi nghiệp liên tiếp gặp thất bại và qua đời vì lái xe trong lúc say rượu.

Cho đến tận khi qua đời ông cụ mới để lại di chúc, chia cho Phó Khai một công ty con, kéo dài cho đến hiện tại.

"Ông nội quản lý công ty rất có nguyên tắc," Phó Châu nhẹ giọng nói, "Nguyên tắc cơ bản nhất của doanh nghiệp gia đình là phải đặt hệ thống quản lý lên hàng đầu, trên cả tình cảm gia đình."

"Những ai không mang lại lợi ích tích cực cho doanh nghiệp, đều nên bị loại bỏ."

"Đây đều là lời của ông nội."

Hạ Y Cầm ghét nhất là cái thái độ bề ngoài ôn hòa nhưng lại không gì có thể thuyết phục được của Phó Châu.

So với sự lúng túng của mình, thái độ thản nhiên của Phó Châu giống như một sự chế giễu, khiến bà ta bất ngờ đứng phắt dậy, nói ra những điều mà bà ta đã muốn nói từ lâu.

"Phó Châu, cậu nhất quyết không chịu giúp tôi, có phải là vì Omega mà cậu đã mang đi không?"

Hạ Y Cầm nhìn Phó Châu với ánh mắt đầy hận thù, nói tiếp: "Cậu để mắt tới cậu ta, nên mới đưa cậu ta ra khỏi biệt thự, bây giờ lại cố ý trả đũa tôi vì cậu ta, đúng không?"

Vẻ mặt Phó Châu bình thản, ngước mắt nhìn Hạ Y Cầm.

Hắn không muốn nói thêm những lời vô ích nữa.

Hạ Y Cầm làm việc ngu ngốc, chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ lại đường lui, tự mình hại mình, đâu cần hắn phải tốn thêm tâm tư.

Phó Châu càng im lặng, Hạ Y Cầm càng cảm thấy mình nói đúng rồi, cảm xúc càng thêm kích động.

"Chưa nói đến việc tôi không để Phó Khai đụng tới cậu ta, người đem cậu ta đến để giao dịch là chính cha ruột của cậu ta, Úc An Thật!" Hạ Y Cầm chỉ tay ra ngoài nói lớn, "Sao cậu không đi đối phó với nhà họ Ninh để đòi lại công bằng cho cậu ta đi!"

Phó Châu đứng dậy, gọi thư ký vào tiễn khách.

"Có ý định đó," Hắn nói chậm rãi, "Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

...

Hôm đó Phó Châu tan làm muộn, khi về đến trang viên thì phòng ăn đã chuẩn bị xong.

Phó Châu đi qua nhìn một lượt, nhưng không thấy bóng dáng của Úc Linh đâu.

Tần quản gia nói là Úc Linh đã đi học về từ hai tiếng trước và đang ở phòng nghỉ, chờ hắn về để ăn tối cùng.

Trong phòng nghỉ, máy chiếu đang mở, hình như âm lượng đã được giảm xuống, Úc Linh quấn chăn nằm co ro trên ghế sofa, ngủ say sưa.

Nhận thấy Úc Linh đang ngủ, Phó Châu bước chậm lại, lưỡng lự không biết có nên đánh thức cậu dậy hay không.

Dừng lại một lát, ánh mắt hắn rơi xuống nửa gương mặt của Omega lộ ra ngoài chăn, đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn.

Gương mặt của Úc Linh trắng bệch một cách kỳ lạ, nhưng vành mắt và bọng mắt lại đỏ bừng. Phó Châu chú ý thấy hơi thở của cậu hơi gấp gáp.

Alpha nhíu mày bước đến, dùng mu bàn tay đặt lên trán của Omega, sau đó đứng dậy gọi Tần quản gia.

Lúc này Tần quản gia mới nhận ra sự bất thường của Úc Linh, lập tức lo lắng.

Phó Châu cúi xuống, cuốn cả chăn bế Úc Linh từ sô pha lên.

Omega mềm nhũn trong vòng tay hắn, lúc đầu của cậu tựa vào cổ, Phó Châu cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả ra.

Hắn lên tiếng: "Cậu ấy sốt rồi, gọi bác sĩ đến đi."

Úc Linh đã sốt đến mức mê man, được bế lên tầng bằng thang máy rồi đặt lại giường trong phòng ngủ, suốt quá trình đó vẫn không tỉnh lại.

Omega bị sốt rất cao.

Dưới chăn, cậu chỉ mặc áo ngắn tay mỏng, cánh tay gầy yếu lộ ra ngoài, làn da đã đỏ ửng lên do nhiệt độ cao.

Vì thân nhiệt quá cao, mồ hôi lấm tấm trên cổ, miếng dán ngăn pheromone đã bị thấm ướt, mép miếng dán bị cuộn lên, khiến làn da đỏ ửng cùng tuyến thể lộ ra mờ mờ.

Phó Châu cẩn thận rút tay ra, ngửi thấy mùi hương ẩm ướt của hoa hồng, lẫn chút vị đắng, xen lẫn với hơi nóng.

Alpha giữ nguyên thần sắc, nhưng ánh mắt lại dừng ở vị trí tuyến thể của Úc Linh rất lâu.

Ngừng lại một lát, hắn vào nhà vệ sinh rửa tay, rồi trở lại giường, tháo miếng dán đã nhăn nhúm ở cổ Úc Linh ra.

Khi lớp che chắn được gỡ bỏ hoàn toàn, hương hoa hồng trong phòng càng trở nên nồng nặc.

Tần quản gia gọi điện cho bệnh viện xong thì gõ cửa bước vào, thấy Phó Châu đang cúi người trước giường làm gì đó với Úc Linh.

Ông không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng có hơi bối rối một chút.

Lại gần thì thấy hắn chỉ đang bôi thuốc, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần quản gia là Beta, không thể ngửi được mùi pheromone.

Nhưng ông có kiến thức cơ bản, biết là không có miếng dán ngăn cách, thì với khoảng cách gần như vậy, pheromone của Omega rất dễ kích thích Alpha.

Ông cũng biết rằng tuyến thể của Omega chỉ nên được Alpha chạm vào khi đánh dấu.

Vì vậy, ông căng thẳng nhìn chăm chú vào hành động của Phó Châu.

Tần quản gia đi tới bên giường, cẩn trọng nói: "Tiên sinh, 10 phút nữa bác sĩ sẽ đến."

Phó Châu không dừng động tác, chỉ khẽ đáp lại.

Tần quản gia quan sát một lúc, dần dần cảm thấy hoang mang.

Vì Phó Châu trông vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt thậm chí còn bình tĩnh hơn cả một Beta.

Tần quản gia bối rối, nên khi Phó Châu nhìn ông, ông ngơ ngác một lúc, hiếm hoi mà đờ đẫn.

Đến khi Phó Châu nhắc nhở: "Miếng dán ngăn mùi."

"À, vâng." Tần quản gia vội vàng đáp.

Ông không dám lơ là, nhanh chóng lấy một miếng dán ngăn pheromone mới từ ngăn kéo, xé mép bao bì.

Khi chuẩn bị đưa ra, Phó Châu lùi lại.

"Chú làm đi." Alpha nói bằng giọng rất trầm.

Tần quản gia không chần chừ, nhanh chóng tiến tới.

Phó Châu lùi về cuối giường, hơi thở rõ ràng dồn dập hơn chút.

Đôi mắt Alpha trở nên sâu thẳm, trán hắn thấm đẫm mồ hôi, chiếc áo sơ mi vốn luôn gọn gàng cũng đã ướt đẫm.

Trong khi bác sĩ đang trên đường đến, nhiệt độ cơ thể của Úc Linh tiếp tục tăng cao, suýt nữa vượt qua 40 độ.

Cơn sốt này đến bất ngờ, Tần quản gia hỏi tài xế đón Úc Linh từ trường về, tài xế nói khi cậu vừa về đến nhà, vẫn còn khỏe mạnh.

Trong lúc bác sĩ khám bệnh, Phó Châu vội vã trở về phòng thay đồ.

Khi quay lại, bác sĩ đã ra khỏi phòng của Úc Linh.

"Chuyện là sao?" Alpha trở lại vẻ thong dong ôn hòa như thường lệ.

Hắn đứng ngoài cửa phòng, thấy y tá đang truyền dịch cho Úc Linh, liền hỏi: "Khi nào có thể hạ sốt?"

"Mặc dù nhiệt độ cao, nhưng hạ sốt không khó, cơ thể của cậu Úc không có xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng."

Từ khi Úc Linh chuyển vào trang viên, chính bác sĩ Lương là người phụ trách kê thuốc dinh dưỡng và điều trị sức khỏe cho cậu.

Vì vậy, bác sĩ Lương khá hiểu rõ tình trạng cơ thể của Úc Linh: "Truyền dịch hai ngày thì có thể hạ sốt, tối nay chú ý đừng để cậu ấy bị lạnh."

Phó Châu hiếm khi cau mày: "Nguyên nhân sốt?"

Bác sĩ Lương ngừng lại một chút, nhìn hắn một cách khó hiểu rồi nói: "Chẩn đoán ban đầu, cơn sốt cao này là dấu hiệu của việc sắp bước vào kỳ phát tình."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện