Sau khi trở lại trang viên, trạng thái của Úc Linh không khác thường ngày là mấy, chỉ có điều dường như cậu hơi mất tập trung, lời nói cũng ít hơn hẳn.

Phó Châu dẫn người vào nhà, ngồi xuống sofa, lại quan sát sắc mặt cậu kỹ hơn.

Không giống như bị bệnh.

Vậy thì rõ ràng là tâm trạng của Úc Linh đã bị Úc An Thật và Ninh Vọng Lan phá hỏng.

Khi Alpha nghĩ tới hai người đó, ánh mắt hơi tối lại, nhưng hắn không nói thêm gì.

Phó Châu nhận được cuộc gọi kia vào lúc vừa kết thúc một buổi tiệc bên ngoài.

Dù buổi trưa có chút thời gian nghỉ ngơi ngắn, nhưng vẫn còn rất nhiều công việc chờ hắn xử lý, vì vậy hắn không thể ở lại trang viên quá lâu.

Sau khi Tần quản gia đến, Phó Châu dặn dò vài câu rồi lập tức nói lời từ biệt với Úc Linh để rời đi.

Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi Tần quản gia nhìn thấy Úc Linh lộ rõ vẻ uể oải, liền nghĩ chắc hẳn cậu đã ra ngoài chơi đến lạnh người, vội vã gọi người chuẩn bị một ít canh bổ để sưởi ấm cho cậu.

Đến tối, Phó Châu lại trở về trang viên vào lúc nửa đêm.

Lúc ăn cơm chiều, dưới sự giám sát của Tần quản gia, Úc Linh đã ngoan ngoãn uống hết hai bát canh bổ.

Ăn xong cũng không có việc gì làm, cậu liền trở về phòng sớm.

Tắm rửa xong và nằm trên giường, lúc đó đồng hồ vừa điểm 9 giờ tối.

Úc Linh tắt đèn trong phòng, nhưng lại không nhắm mắt.

Cậu cảm thấy trong lòng rối bời, suy nghĩ rất nhiều.

Ban đầu, cậu cứ nghĩ mãi về Úc An Thật và Ninh Vọng Lan.

Úc Linh không phải kẻ ngốc, dù cậu rất khát khao tình thân, nhưng bị phớt lờ suốt 18 năm, cậu đã không còn mong đợi gì ở người cha như Úc An Thật.

Kể từ khi biết rằng gia đình Úc An Thật và Ninh Vọng Lan gặp chuyện, Úc Linh chỉ tự xem mình là một kẻ ngoài cuộc.

Cậu không có ý hả hê, cũng chẳng muốn làm gì cho họ cả.

Đối với gia đình đó, cậu đã chết lặng từ lâu rồi.

Bây giờ biết được những chuyện này là do Phó Châu đứng phía sau giúp cậu giải tỏa uất ức.

Úc Linh càng không có ý định đi cầu xin Phó Châu tha thứ như yêu cầu của Úc An Thật.

Cậu không biết Phó Châu sẽ ngừng lại lúc nào, cũng không biết hắn sẽ đẩy gia đình Úc An Thật đến mức tuyệt vọng ra sao.

Cậu chỉ biết rằng cậu nên hoàn toàn tin tưởng Phó Châu.

Không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì hắn làm, không ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định nào của hắn.

Trong lòng Úc Linh, mọi việc Phó Châu làm đều đúng.

Sự tin tưởng tuyệt đối này bắt đầu từ khi nào, ngay cả Úc Linh cũng không rõ.

Bởi chưa từng có ai đối xử với cậu như Phó Châu.

Phó Châu gánh vác mọi thứ cho cậu, trong lòng Úc Linh ngập tràn lòng biết ơn, nhưng không biết phải đền đáp ra sao.

Điều duy nhất cậu có thể nghĩ được, cũng là điều duy nhất cậu có thể làm, chính là ngoan ngoãn và nghe lời.

Cố gắng ít đòi hỏi, không gây thêm phiền phức cho hắn.

Khi dòng suy nghĩ đến đây, tất cả rối ren cũng dần tan biến.

Như thể đã tìm ra cách xử lý đúng đắn cho mọi chuyện, Úc Linh cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.

Omega từ từ xoay người trong chăn.

Cậu co chân nằm nghiêng sang bên phải, tư thế khiến cậu cảm thấy an toàn nhất.

Trong căn phòng tối mờ mà ấm áp, trên chiếc giường lớn, lớp chăn mềm chỉ gồ lên một chút rất không rõ ràng, hương hoa hồng thoang thoảng vị đắng lan tỏa trong không khí.

Đột nhiên, trên giường truyền ra tiếng cọ xát của da thịt và vải vóc rất nhỏ, một đoạn chân ngắn thon dài thò ra khỏi lớp chăn mềm mại, làn da trắng ngần mang theo hơi ẩm.

Canh bổ mà Tần quản gia nấu quá bổ dưỡng, Úc Linh ngủ mà toàn thân nóng bừng, ngủ cũng không yên ổn.

Trong giấc mơ, Úc Linh thấy lại chuyện xảy ra trưa nay, khi Phó Châu trong xe dạy cậu cách biết mách lẻo.

Giọng điệu, nét mặt của Alpha, thậm chí từng chữ mà hắn thốt ra, cảm giác khi bàn tay hắn đặt trên cằm mình, Úc Linh đều nhớ rất rõ.

Ngay cả trong mơ, cậu vẫn cảm nhận được cảm giác nghẹn thở đó.

Như thể một bàn tay lớn đang siết lấy trái tim cậu, sức lực càng lúc càng tăng, khiến cậu không thể nào thoát ra được.

Các ngón tay của Omega siết chặt lấy góc chăn, môi hơi hé, thở ra những hơi nóng dồn dập.

Những lời mà Phó Châu nói khi đó, cùng ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm của hắn, khiến Úc Linh có một khoảnh khắc cảm giác an toàn vô cùng xa lạ.

Giống như bất kể cậu có dựa vào hắn bao nhiêu, Alpha cũng sẽ luôn đỡ lấy cậu từ phía sau.

Lần đầu tiên, Úc Linh hiểu rằng ngay cả việc mách lẻo cũng có thể được khích lệ.

Đoạn chân nhỏ rút lại, các cơ thon gọn căng lên.

Cuối cùng, cơ thể bỗng run rẩy, Úc Linh đột nhiên tỉnh giấc từ trong mơ.

Trong không khí đã ngập tràn hương hoa hồng ẩm ướt, khuôn mặt của Omega nóng bừng, màu đỏ lan khắp mặt đến tận cổ.

Đôi mắt cậu ngơ ngác, cậu cuộn tròn trong chăn, thở dốc mãi vẫn không lấy lại bình tĩnh.

Mãi cho đến khi cố gắng rút chân về, cảm nhận được sự ẩm ướt bám trên người, cơ thể Úc Linh đột ngột cứng đờ.

Như thể vừa phạm một sai lầm rất lớn, Omega hốt hoảng ngồi bật dậy khỏi giường, rồi nhanh chóng nhấc chăn xuống giường.

Cậu đứng chân trần trên thảm, lúng túng tìm kiếm một chút, cuối cùng bật đèn ngủ ở đầu giường lên.

Dưới ánh sáng vàng dịu dàng, cậu kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng mình không làm bẩn ga giường.

Úc Linh gần như chìm trong cảm giác tự chán ghét bản thân, cởi bỏ những chiếc áo quần bị làm bẩn.

Ngoại trừ các đồ dùng cá nhân nhất, những thứ khác của Úc Linh đều do người hầu xử lý.

Cậu hoàn toàn không dám chờ đến sáng hôm sau, không dám nghĩ đến chuyện khi người hầu phát hiện chiếc quần này, sẽ xảy ra chuyện gì.

Omega ôm lấy đồ đi vào phòng tắm.

Trước tiên cậu xối nước cho sạch cơ thể, thay bộ đồ ngủ khác, rồi vò giặt hai chiếc quần đó.

Sắc mặt Úc Linh đã tái nhợt từ lâu, cả người rơi vào trạng thái bối rối hoảng loạn.

Khi nghĩ đến việc mình lại có thể làm chuyện này trong giấc mơ về Phó tiên sinh, Úc Linh gần như muốn khóc vì xấu hổ.

Ngay lúc này, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ.

Úc Linh sợ đến run cả người, suýt chút nữa làm đổ lọ nước giặt.

Giọng nói trầm ấm của Phó Châu vang lên từ ngoài cửa: "Úc Linh, sao giờ này vẫn chưa ngủ."

Hắn nghỉ ngơi được một lúc, nghe Tần quản gia báo cáo về tình hình ban ngày của Úc Linh.

Biết được hôm nay Úc Linh ngủ sớm, hắn đặc biệt nhìn thoáng qua phòng của cậu, thấy trong đó tối đen như mực.

Sau đó, Phó Châu vào thư phòng, tiếp tục xem tài liệu gần hai tiếng đồng hồ.

Giờ đã là 12 giờ đêm, Phó Châu dự định quay về phòng để nghỉ ngơi, nhưng khi đi ngang qua, đột nhiên lại thấy đèn trong phòng Úc Linh sáng lên.

Hắn lo Omega vì chuyện của buổi sáng mà tâm trạng không tốt, buổi tối lại không ngủ được, cho nên mới đi tới gõ cửa.

Hắn vừa nói xong câu hỏi thăm, bên trong dường như im ắng một lúc, sau đó vang lên tiếng bước chân có vẻ hơi rối loạn của Omega.

Úc Linh gần như chạy đến trước cửa.

Nhưng khi Phó Châu tưởng cậu sẽ mở cửa, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóa cửa được chốt lại thật nhanh.

"......"

Alpha cao lớn dừng lại trước cửa, cúi đầu nhìn chốt cửa vài giây, bất giác thấy buồn cười.

Đây là đang phòng bị hắn sao? "Úc Linh." Có lẽ vì quá khuya, Alpha cũng cảm thấy mệt mỏi, giọng nói kéo dài, mang theo một chút dịu dàng nhẫn nại.

"Trễ rồi, tôi lo cho em."

Vài giây sau, giọng nói nhẹ nhàng của Úc Linh vọng ra từ sau cánh cửa: "...Em không sao đâu, Phó tiên sinh."

"Thật sao?"

Vì nhận ra hành động của Omega tối nay có phần khác thường, Phó Châu buộc phải hỏi thêm một câu.

"...Thật mà," Người bên trong có vẻ gấp gáp, cố gắng bình tĩnh thúc giục, "Phó tiên sinh, ngài mau nghỉ ngơi đi ạ."

Phó Châu không bỏ qua âm sắc kỳ lạ trong giọng của Úc Linh.

So với bình thường, giọng cậu mềm mại hơn, pha lẫn chút khàn khàn.

Alpha cao lớn đứng ngoài cửa, bóng đổ dài trong hành lang tối.

Sau một lúc im lặng, Phó Châu mới dịu dàng nói: "Được, em cũng nghỉ sớm nhé."

"Chúc ngủ ngon."

Úc Linh cũng nhỏ nhẹ đáp lại một câu: "Chúc ngủ ngon."

Chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Úc Linh gần như ngã người lên cửa, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

......

Đêm hôm ấy, Úc Linh gần như không ngủ, đến gần sáng mới lơ mơ chợp mắt một chút.

Bên ngoài đột nhiên lóe lên ánh đèn xe, trời còn chưa sáng, Phó Châu đã dùng xong bữa, chuẩn bị đến công ty.

Trước đây Úc Linh luôn xót xa vì Phó Châu làm việc vất vả, lần này lại mang trong lòng sự áy náy xen lẫn chút nhẹ nhõm.

May mà Phó Châu đi sớm, nếu không cậu thực sự không biết phải đối diện với hắn ra sao.

Mấy ngày sau đó, công việc của Phó Châu vẫn bận rộn.

Úc Linh thì giữ tâm lý trốn tránh, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kỳ quái đêm đó, đồng thời cố ý không để bản thân nhớ đến Phó Châu.

Chỉ cần trong đầu hiện lên hình ảnh hoặc tên của đối phương, cậu liền tìm việc khác làm, chuyển hướng sự chú ý.

Một ngày trong tháng Chạp âm lịch, đột nhiên có một trận bão tuyết lớn.

Gió mạnh cuốn theo tuyết rơi không ngớt, tầm nhìn trên đường giảm xuống đáng kể, mặt đường đóng băng, vừa lạnh vừa trơn.

Chiều tối hôm ấy, sau khi gặp đối tác xong, trên đường trở về công ty, Phó Châu gặp phải sự cố.

Xe của hắn va chạm với một chiếc xe khác do tài xế không quan sát kỹ đường, may mắn là tốc độ của cả hai xe đều không cao, tình hình không nghiêm trọng lắm.

Phó Châu ngồi ở ghế sau, cánh tay trong lớp áo sơ mi bị trầy xước một chút.

Úc Linh chỉ biết tin này vào buổi tối, khi mọi chuyện đã gần như được xử lý xong.

Lúc đó tuyết cũng đã dần tạnh, Úc Linh ở trang viên thật sự không chịu được, Tần quản gia đành hỏi ý của Phó Châu, rồi mới chịu sắp xếp xe đưa cậu đến bệnh viện.

Vị trí xảy ra tai nạn gần bệnh viện thuộc sở hữu của tập đoàn Phó Thị, làm việc cũng tiện lợi hơn.

Phòng bệnh riêng của hắn giống như phòng khách sạn, trang trí tinh tế, diện tích rộng rãi.

Khi Úc Linh được đưa đến, vết thương của Phó Châu đã được băng bó kỹ càng.

Alpha đang ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ của bệnh viện, thư thái lật giở chiếc máy tính bảng đặt trên đầu gối.

Dương Tễ và một trợ lý khác đi cùng Phó Châu có người ngồi người đứng, đang báo cáo cho xong công việc của hôm nay và tình hình xử lý sự cố.

Thực ra vết thương của Phó Châu không đến mức cần nằm viện.

Nhưng vì đã khuya, thời tiết bên ngoài lại xấu, hắn không muốn gặp thêm rắc rối nào nữa, nên mới quyết định ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một đêm.

Để tiện cho việc băng bó vết thương, Phó Châu thay bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, nhưng khí chất vẫn nổi bật như thường.

Chiếc áo đơn giản bao bọc thân hình vững chãi của Alpha, làm giảm đi chút cảm giác áp lực thường ngày, lộ ra vài phần yếu ớt.

Nhất là khi nhìn thấy băng trắng lộ ra từ ống tay áo, gương mặt lo lắng của Úc Linh càng tái đi một phần.

Phó Châu ngẩng lên nhìn thấy cậu, ánh mắt vốn nhạt nhẽo lại nhiều thêm mấy phần dịu dàng.

Alpha dùng cánh tay không bị thương để đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, rồi vẫy tay với Úc Linh.

Úc Linh ôm chặt chiếc áo khoác trong tay, chạy chậm vào phòng bệnh, cũng không quan tâm ánh mắt của những người khác, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn Phó Châu.

Vết thương đã được băng bó kỹ càng, không nhìn ra gì cả, cậu lại nhìn sắc mặt của hắn.

Do công việc kéo dài và không nghỉ ngơi đầy đủ, giờ còn bị thương, sắc mặt của Phó Châu đương nhiên không tốt, môi hơi nhợt nhạt.

Càng nhìn Úc Linh càng thấy khó chịu, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên.

Thấy vậy, Phó Châu cau mày.

Rồi hắn bảo trợ lý ra ngoài nghỉ ngơi.

Chỉ trong chốc lát, phòng bệnh trở nên trống trải, chỉ còn lại hai người họ.

"Chú Tần không nói với em là tôi chỉ bị trầy nhẹ thôi sao." Phó Châu bảo Úc Linh đặt áo khoác xuống, ngồi cạnh hắn.

Alpha hơi cúi người xuống, giọng nói dịu dàng, pha chút ý cười: "Sao lại hốt hoảng đến khóc thế này?"

Úc Linh lập tức chớp mắt, có vẻ ngượng ngùng nhưng khuôn mặt lại căng thẳng, cẩn thận đáp lời.

"Chú Tần có nói rồi ạ."

"Em không có khóc."

Phó Châu yên lặng nhìn cậu.

Đúng là không khóc thật.

Nhưng có lẽ do trời quá lạnh, Omega có chiếc mũi đỏ hồng, đôi mí mắt cũng đỏ, trông không khác gì khóc.

Úc Linh thực sự không hề khóc.

Tần quản gia đã nói cho cậu biết sơ lược tình hình, trong lòng cậu chỉ còn lại sự lo lắng và bồn chồn. Giờ nhìn thấy tận mắt tình trạng của Phó Châu, trái tim cậu cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Cậu thấy khó chịu là lúc nhìn thấy Phó Châu bị thương, phải vào bệnh viện mà vẫn cứ mải mê làm việc.

Omega cúi đầu, ánh mắt chuyển đến chiếc máy tính bảng đầy biểu đồ phức tạp.

Cậu không dám can thiệp vào công việc chính của Phó Châu, chỉ có thể lặng lẽ hỏi: "Ngài bị thương rồi còn phải làm việc sao?"

Nghe thấy câu hỏi, Phó Châu như bừng tỉnh, vội tắt máy tính bảng đi.

Tắt máy không nói, hắn còn như dỗ dành, giơ tay ném chiếc máy tính bảng sang một bên: "Không xem nữa."

Nói rồi, hắn đứng dậy, đưa kết quả kiểm tra cánh tay của mình cho Úc Linh, tiếp tục nói: "Chuyện tối nay là ngoài ý muốn."

"Sau này cũng sẽ không bận rộn như thế nữa, đừng lo lắng, tôi biết sức khỏe là quan trọng."

Úc Linh cầm lấy kết quả kiểm tra, hình ảnh thì không hiểu lắm, nhưng dòng chữ bên dưới rất rõ ràng, không tổn thương đến xương.

Omega nhíu mày, xem rất chăm chú.

Lại nghe Phó Châu nhẹ nhàng hỏi: "Bận cả ngày mà vẫn chưa ăn gì, em có thể ăn cùng tôi một chút không?"

Giờ Phó Châu là bệnh nhân, tất nhiên muốn gì cũng được.

Úc Linh còn ngoan ngoãn hơn ngày thường, nghe lời không chút phản đối, lập tức gật đầu.

Bữa ăn ở bệnh viện được chuẩn bị rất chu đáo.

Úc Linh biết chuyện Phó Châu gặp nạn khi đang ăn tối, lập tức không còn bụng dạ nào để ăn nữa.

Nhưng lúc này ngồi cùng Phó Châu trước bàn nhỏ, được hắn nhẹ giọng khuyên nhủ, cậu lại ăn được nửa bát cháo, và mấy cái bánh ngọt.

Ăn xong một bữa, tâm trạng Úc Linh cũng hoàn toàn ổn định lại.

Phó Châu ngoại trừ cánh tay bị thương hoạt động hơi khó khăn, còn lại cũng không khác gì ngày thường.

Đợi sau khi giúp hắn dọn sạch bàn, Úc Linh lại đi theo phía sau Phó Châu, thấp giọng hỏi một loạt câu.

Chi tiết sự việc lúc đó, tại sao cánh tay lại bị thương? Bị thương rồi thì cần chú ý gì? Bác sĩ nói bao lâu thì sẽ khỏi...

Hỏi xong, Úc Linh nhìn đồng hồ trên điện thoại mới nhận ra đã 10 giờ tối rồi.

Hai người ngồi trên sofa trong phòng ngủ, Phó Châu cũng như vừa để ý, nhìn lên đồng hồ rồi khẽ nhíu mày nói: "Trễ thế này rồi."

"Thời tiết rất lạnh, đường đi lại khó khăn, em bảo chú Tần một tiếng, hay là ở lại đây một đêm đi?"

Nghe vậy, Úc Linh theo phản xạ nhìn ra ngoài phòng ngủ.

Phòng bệnh này tuy rộng, nhưng cậu đã để ý từ lúc vào, không có giường thứ hai, chỉ có bộ sofa lớn và thoải mái ở phòng khách.

Omega gật đầu, chỉ vào chiếc sofa ấy: "Vậy em ngủ ở đây."

Cậu vốn cũng lo lắng cho Phó Châu, không muốn đi, mà nơi đó có vẻ đủ để cậu ngủ.

Phó Châu nghe vậy thì nhíu mày nhẹ, đứng dậy bước ra phòng khách, đứng trước sofa nhìn một lúc.

Úc Linh lo hắn đụng phải cánh tay bị thương, vội đứng dậy theo sau.

Rồi nghe giọng điềm đạm của Alpha, dùng ngữ điệu lý lẽ nói với cậu: "Phòng khách quá rộng, hệ thống sưởi không tốt, chất liệu sofa này cũng không thích hợp để ngủ."

"Để họ chuẩn bị thêm một chiếc giường trong phòng ngủ, được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện