Khi Úc Linh vừa dứt lời, Phó Châu khẽ nhắm mắt lại.
Bàn tay Alpha vốn đang giữ chặt cổ tay cậu dần thả lỏng, các khớp tay dường như hơi run rẩy.
Phó Châu với tư cách là người lớn hơn, từng trải qua bao chuyện đời.
Đặc biệt là trong những năm gần đây, khi đã nắm quyền Phó thị một cách vững chắc, phong cách làm việc của hắn càng ngày càng chín chắn, điềm đạm, bất kể lúc nào cũng luôn ổn định và bình tĩnh.
Nhưng điều đó không có nghĩa là khi đối mặt với những vấn đề tình cảm mà hắn chưa từng trải qua, Phó Châu cũng có thể giữ được bình tĩnh.
Dường như hắn chưa bao giờ bị một câu nói của người khác kiểm soát cảm xúc hoàn toàn như lúc này.
Úc Linh không còn muốn khóc nữa, nhưng hốc mắt vẫn ướt không ngừng được.
Không phải là những giọt nước mắt lớn rơi xuống, chỉ là lông mi cậu vẫn ướt đẫm giọt nước.
Phó Châu nhìn, lại cảm thấy Úc Linh lúc này thật giống một chú mèo nhỏ bị tổn thương.
Alpha khẽ cười, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay, rồi lại cẩn thận lau nước mắt cho cậu lần nữa.
Đợi đến khi Úc Linh ổn định cảm xúc, Phó Châu mới để cậu ngồi lại ghế sofa đối diện.
"Chúng ta đều thích nhau," Alpha mở lời, giọng nói có chút khàn khàn, nhìn Úc Linh với vẻ mặt nghiêm túc: "Bước tiếp theo, có phải là nên ở bên nhau không?"
Lúc này, Úc Linh như bị rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Những cảm xúc dày vò cậu bấy lâu nay, điều mà cậu không dám đối diện, cuối cùng cũng nói ra được, nhưng những hậu quả tồi tệ mà cậu tưởng tượng đều không xảy ra.
Thay vào đó, lại là điều mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Phó Châu cũng thích cậu, và giờ còn đang hỏi cậu có muốn ở bên nhau không.
Úc Linh khẽ nhíu mày, nhất thời không thể phân biệt tình cảnh này là thật hay chỉ là giấc mơ.
Phó Châu biết cảm xúc của Úc Linh vẫn còn mỏng manh, cuộc trò chuyện hôm nay đối với một Omega còn quá ít kinh nghiệm như cậu là một cú sốc lớn, phản ứng chậm chạp cũng là điều dễ hiểu.
Sau vài giây chờ đợi, như có chút nôn nóng, Alpha liền quyết định thay cậu.
"Không nói gì, nghĩa là đồng ý rồi."
Nghe câu này, cuối cùng Úc Linh cũng có phản ứng.
Omega khẽ nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt nóng bỏng của Phó Châu, khẽ thở ra một hơi.
Nếu không phải vì bị nhìn chăm chú như vậy, có lẽ cậu đã đưa tay lên ôm ngực rồi.
Thật sự rất ngột ngạt.
Tim đập nhanh quá.
Ánh mắt của Phó Châu vẫn dõi theo cậu, nhưng thái độ đã dần thả lỏng hơn.
Hắn dựa lưng vào ghế sofa, chợt lên tiếng: "Úc Linh, em còn nhớ không? Tôi đã từng nói rồi, tình trạng sức khỏe của em không được tốt lắm, trước kỳ phát tình thường hay sốt."
Chủ đề bất ngờ thay đổi, Úc Linh lúc này cũng chẳng còn suy nghĩ được gì, hoàn toàn bị dẫn dắt theo.
Cậu quay đầu nhìn Phó Châu, thần sắc trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
"Bác sĩ từng gợi ý là nên tìm một Alpha để dùng pheromone làm liệu pháp an ủi," Giọng Phó Châu êm dịu, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, "Lúc đó em không có ý định yêu đương, nên đã từ chối."
"Giờ mối quan hệ của chúng ta là chính đáng, và mức độ phù hợp của tôi với em cũng khá cao."
Lời nói của Alpha nghiêm túc, như đang bàn về một việc rất hệ trọng, hỏi ý kiến của Úc Linh: "Có phải nên bắt đầu điều trị không?"
Mắt Úc Linh lấp lánh, chậm chạp chớp một cái, ngơ ngác hỏi: "Điều trị thế nào ạ?"
Omega vừa mới khóc xong, giọng nói mềm mại như thấm đẫm trong nước.
Cổ họng Phó Châu khẽ dao động, cánh tay đặt thoải mái trên đùi dần mở rộng ra.
"Bắt đầu từ việc tiếp xúc thân mật."
"Úc Linh, lại đây ngồi."
Úc Linh bị ánh mắt hắn khóa chặt, nhất thời bối rối.
Phó Châu đang ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, khá hẹp, ngồi một Alpha trưởng thành đã hơi chật chội rồi.
Bên cạnh cũng không còn chỗ nào đủ để ngồi thêm một người nữa.
"Ngồi... ngồi ở đâu ạ?" Omega ngồi thẳng lưng, ngón tay bấu chặt vào mép ghế, luống cuống hỏi.
"Ngồi trên đùi tôi." Phó Châu bình tĩnh trả lời.
Úc Linh lập tức chết đứng.
Như một con tôm bị bỏ vào nước sôi, cả người cậu đỏ bừng, ánh mắt né tránh.
Phó Châu chỉ kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng, với những động tác cứng nhắc, Úc Linh chậm rãi bước qua.
Omega mặc một chiếc quần dài rộng rãi màu sáng, khi cậu bước chân lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn.
Cậu ngồi đối diện với Phó Châu, hai chân mở ra hai bên.
Chưa bao giờ có cử chỉ thân mật như vậy với Alpha, Úc Linh nín thở, hồi hộp đến cực điểm.
Cậu hoàn toàn không dám nhìn vào mắt hắn, gần như vừa chạm vào người là Omega đã bám lấy vai Phó Châu, vùi cả gương mặt vào cổ hắn, chỉ để lộ đôi tai đỏ rực và một đoạn sau cổ.
Mái tóc mềm mại khẽ cọ.
Dường như có tiếng cười khẽ của Alpha, âm thanh truyền qua lồng ngực, mang theo chút rung động.
Bàn tay Phó Châu đặt trên eo cậu, sức nóng từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải, khiến eo Úc Linh khẽ run lên, nhưng cậu không né tránh.
Cậu ngoan ngoãn để hắn nắm lấy.
"Để điều trị, cần phải tháo miếng dán ngăn pheromone, được không?"
Giọng của Phó Châu vang lên bên tai.
Do trong thời gian làm liệu pháp an ủi trước đây, Úc Linh thường bị nhân viên y tế không nhẫn nại xé đi miếng dán ở cổ, từ đó về sau cậu luôn sợ hãi khi bị người khác chạm vào đó.
Nhưng đối với lời của Phó Châu, cậu rất ngoan ngoãn gật đầu.
Miếng dán tròn vừa được dán không lâu bị chậm rãi gỡ xuống, khi tuyến thể lộ ra ngoài không khí, cậu cảm thấy một thoáng lành lạnh, Úc Linh càng vùi mặt sâu hơn vào cổ hắn.
Phó Châu không nói thêm gì, động tác của hắn thuần thục cất miếng dán vào túi, rồi đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.
Hương thơm nồng nàn và mãnh liệt của cỏ cây bất ngờ tràn ngập xung quanh.
Giống như một cơn mưa lớn đổ xuống khu rừng khô hạn đã lâu, những hạt mưa nặng nề đập mạnh vào người, thậm chí gây ra cảm giác đau đớn.
Úc Linh bị kích thích khiến cả cơ thể căng cứng lại, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
Pheromone của Alpha quá mạnh mẽ, giống như những hạt mưa nhỏ lấp đầy mọi ngóc ngách, len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người cậu, làm cho ý thức của Úc Linh bắt đầu mơ hồ, dần dần không còn cảm nhận được thân thể của chính mình nữa.
Nhiệt độ cơ thể cậu tăng lên, trên người ướt đẫm một lớp mồ hôi nóng hổi.
Trong lần trị liệu bằng pheromone đầu tiên này, Úc Linh chỉ chịu đựng được vài phút.
Cả người Omega mềm nhũn, bàn tay đang nắm chặt vai Phó Châu cũng buông lỏng, đặt lên bụng mình, hơi thở dồn dập khiến cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Phó Châu nâng mặt cậu lên.
Đôi mắt Alpha đã sẫm lại thành một màu đen đặc, hơi thở cũng không còn ổn định. Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán và cổ của Úc Linh, khàn giọng hỏi: "Khó chịu ở đâu?"
Pheromone dữ dội đã dần tan biến, Úc Linh dường như cũng đã thoát ra khỏi làn sương mù dày đặc, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.
Cả người cậu đều bị pheromone của Alpha thấm đẫm, lúc này, chỗ nào của cậu cũng đều ẩm ướt, cảm giác tin tưởng và phục tùng đối với Phó Châu cũng tăng lên hơn bao giờ hết.
Omega nhíu mày, đặt tay lên bụng dưới, giống như một bệnh nhân thành thật báo cáo triệu chứng với bác sĩ, vừa bối rối vừa mơ hồ mà nói: "Ở đây rất nóng, rất khó chịu."
Phó Châu rũ mắt nhìn, ánh mắt càng thêm tối sẫm, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.
Khi Omega bị pheromone của Alpha kích thích quá nhiều, hormone trong cơ thể sẽ dao động, gây ra phản ứng sinh lý.
Việc khoang sinh sản nóng lên và co thắt chính là một trong những phản ứng đó.
Chỉ là Úc Linh lại quá ngây thơ về chuyện này, hoàn toàn không hiểu gì, giờ lại tự tay đặt lên chỗ đó, tìm đến hắn để xin giúp đỡ.
Nhìn ánh mắt ngây thơ và ỷ lại của Úc Linh, cơ thể của Phó Châu không khỏi xảy ra phản ứng.
Chiếc quần của hắn bằng vải mềm và rộng, hai người ngồi sát cạnh nhau, nên Úc Linh dễ dàng cảm nhận được.
Dù ngây ngô đến đâu, Omega cũng hiểu được đó là chuyện gì. Cậu lập tức như bị phỏng, chống tay lên thành ghế sofa để đứng dậy tránh ra xa.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn nhỏ bên cạnh reo lên, chân Úc Linh bị một lực nhẹ nhàng ấn xuống.
Phó Châu không đổi sắc mặt, dịu dàng nhìn cậu trấn an: "Chờ tôi nghe điện thoại đã."
Tên hiện trên màn hình là "Mẹ", Phó Châu cầm điện thoại lên nghe, đáp lời.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của Tống Trân Thư vang lên: "Gần Tết rồi, ngày mai nhà mình tổ chức bữa cơm sum họp, con cũng về ăn nhé?"
"Vâng," Phó Châu đồng ý.
Tống Trân Thư liền "ừm" một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: "Con hỏi thử xem Úc Linh có muốn đến không."
Phó Châu thoáng nhướng mày, muốn hỏi, nhưng ngay khi điện thoại vừa kết nối, Úc Linh đã nằm tựa lên vai hắn rồi.
Omega dường như rất căng thẳng, lưng cậu hơi cứng đờ, như thể đang cố lắng nghe, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Phó Châu, gây ra một cảm giác nhồn nhột.
Phó Châu không nhịn được khẽ cười, thay cậu trả lời ngay: "Úc Linh sẽ đến."
Úc Linh hơi hé mắt, vẫn còn ngơ ngẩn, nghe vậy cũng không lên tiếng.
Tống Trân Thư dường như còn muốn nói thêm, lại chỉ nghe Phó Châu nhẹ giọng nói: "Không cần chuẩn bị phòng khách, em ấy có thể nghỉ ngơi ở phòng của con."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi giọng Tống Trân Thư vui vẻ nhẹ nhàng: "Thật sao."
"Vậy để ngày mai mẹ chuẩn bị thêm món ngon cho Úc Linh."
Bà còn dặn dò thêm: "Sau này phải chăm sóc tốt cho Úc Linh đấy nhé."
Phó Châu đáp lại với ánh mắt mang ý cười.
Cuộc gọi kết thúc, cả hai người cũng đã bình tĩnh lại. Phó Châu vòng tay qua eo Úc Linh, nhấc cậu xuống khỏi người mình.
"Ngày mai cứ sắp xếp như vậy nhé?"
Úc Linh cúi đầu đứng đó, tai vẫn đỏ bừng, chỉ khẽ gật đầu.
Có lẽ vì tâm trạng lo âu nhiều ngày qua cuối cùng cũng đã dịu lại, cộng thêm lần đầu tiên bị kích thích bởi pheromone mạnh mẽ đến vậy, sau khi cơn nóng dần rút đi, cả người Úc Linh thả lỏng hẳn, trở nên mệt mỏi.
Phó Châu dùng ngón tay xoa nhẹ vào vùng quầng thâm dưới mắt cậu, dịu dàng hỏi: "Em muốn ngủ ở nhà, hay theo tôi đến công ty?"
Nghe vậy, Úc Linh ngẩng đầu nhìn hắn.
Từ tối qua, khi đón Úc Linh về và nhìn thấy lịch sử tìm kiếm của cậu, Phó Châu đã thức cả đêm tra cứu nhiều thông tin.
Đến tận rạng sáng, khi xác nhận Úc Linh không phải có tình cảm với ai khác, hắn hoàn toàn không còn tâm trí nào cho công việc.
Hôm nay, dù lịch làm việc của hắn rất dày đặc, hắn vẫn cố dành ra một buổi sáng ở bên cậu. Nhưng giờ thì không thể trì hoãn thêm nữa, Phó Châu phải đến công ty.
Úc Linh không chần chừ lâu, nhanh chóng bảo muốn ở nhà.
Phó Châu bèn sắp xếp ổn thỏa cho cậu, rồi gọi Tần quản gia về, dặn dò vài điều trước khi rời đi.
...
Mang theo cơn buồn ngủ nặng trĩu, Úc Linh quay về phòng, có lẽ vì không còn lo lắng nữa, nên cậu vừa nằm xuống đã ngủ say.
Dù là ban ngày, nhưng đây là giấc ngủ ngon nhất trong những ngày qua của cậu, không hề mộng mị.
Rèm cửa phòng ngủ đã kéo kín, ánh nắng ngoài cửa sổ từ rực rỡ dần dịu đi.
Úc Linh ngủ đến khi trời tối mịt mới lơ mơ trở mình trong chăn, rồi từ từ tỉnh dậy.
Xung quanh là một màu đen.
Cậu nằm ngửa trên giường, cảm thấy nóng, bèn dựa lưng vào đầu giường, không muốn dậy chút nào.
Sau một giấc ngủ sâu, đầu óc cậu như trở nên nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể cũng tan biến gần hết, chỉ còn lại sự thư thái thoải mái.
Ý thức của Úc Linh có chút mơ màng.
Cuộc trò chuyện với Phó Châu vào buổi trưa trong phòng khách, từng chi tiết một vẫn còn đọng lại trong ký ức, nhưng bây giờ cậu lại không chắc đó có phải là một giấc mơ hay không.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra.
Ánh sáng dịu dàng từ bên ngoài len qua khe cửa, phác họa nên bóng dáng cao lớn của Alpha.
Phó Châu bước vào rất nhẹ nhàng, có vẻ chỉ định xem thử cậu đã tỉnh chưa.
Thấy Úc Linh ngồi dựa vào đầu giường, Alpha lên tiếng, nhắc nhở cậu che mắt lại.
Đèn được bật lên nhanh chóng, ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng ngủ, làm cả không gian bừng sáng.
Úc Linh nhắm mắt lại một lát để thích ứng, sau đó mở mắt ra, thấy Phó Châu đã đứng ngay bên cạnh giường.
"Ngủ có ngon không?" Giọng của hắn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi. "Đã 9 giờ rồi, Tần quản gia nói thấy em ngủ sâu quá nên không nỡ đánh thức."
Phó Châu cúi người xuống, đặt đôi dép gần bên giường, sau đó đứng thẳng lên, ánh mắt dõi theo Úc Linh: "Dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?"
Úc Linh ngước lên nhìn hắn, đôi hàng mi khẽ rung rinh.
Cậu như thể đang gom hết can đảm, mãi mới nhíu mày khẽ hỏi: "Phó tiên sinh, chúng ta hôm nay..."
Chưa kịp nói hết câu, chiếc chăn mềm mại trên người đã được hắn kéo ra.
Phó Châu không vội vã, từ tốn nâng cánh tay Úc Linh lên, nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi giường.
Omega chỉ mặc bộ đồ ngủ mềm mại, được ôm trong vòng tay hắn, tựa như miếng bánh ngọt sắp tan chảy.
Chân không còn chạm đất, Úc Linh không kiềm được mà khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó liền cảm thấy cánh tay mạnh mẽ của Phó Châu đang vững vàng ôm lấy bên hông mình.
Cậu gục đầu vào vai Phó Châu.
Phó Châu ôm cậu một cách nhẹ nhàng, còn đung đưa cậu vài cái.
"Đây là thật đấy, Úc Linh."
Alpha nhẹ giọng nói: "Hôm nay chúng ta đã xác định quan hệ rồi, bây giờ chúng ta đang yêu nhau."
Bàn tay Alpha vốn đang giữ chặt cổ tay cậu dần thả lỏng, các khớp tay dường như hơi run rẩy.
Phó Châu với tư cách là người lớn hơn, từng trải qua bao chuyện đời.
Đặc biệt là trong những năm gần đây, khi đã nắm quyền Phó thị một cách vững chắc, phong cách làm việc của hắn càng ngày càng chín chắn, điềm đạm, bất kể lúc nào cũng luôn ổn định và bình tĩnh.
Nhưng điều đó không có nghĩa là khi đối mặt với những vấn đề tình cảm mà hắn chưa từng trải qua, Phó Châu cũng có thể giữ được bình tĩnh.
Dường như hắn chưa bao giờ bị một câu nói của người khác kiểm soát cảm xúc hoàn toàn như lúc này.
Úc Linh không còn muốn khóc nữa, nhưng hốc mắt vẫn ướt không ngừng được.
Không phải là những giọt nước mắt lớn rơi xuống, chỉ là lông mi cậu vẫn ướt đẫm giọt nước.
Phó Châu nhìn, lại cảm thấy Úc Linh lúc này thật giống một chú mèo nhỏ bị tổn thương.
Alpha khẽ cười, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay, rồi lại cẩn thận lau nước mắt cho cậu lần nữa.
Đợi đến khi Úc Linh ổn định cảm xúc, Phó Châu mới để cậu ngồi lại ghế sofa đối diện.
"Chúng ta đều thích nhau," Alpha mở lời, giọng nói có chút khàn khàn, nhìn Úc Linh với vẻ mặt nghiêm túc: "Bước tiếp theo, có phải là nên ở bên nhau không?"
Lúc này, Úc Linh như bị rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Những cảm xúc dày vò cậu bấy lâu nay, điều mà cậu không dám đối diện, cuối cùng cũng nói ra được, nhưng những hậu quả tồi tệ mà cậu tưởng tượng đều không xảy ra.
Thay vào đó, lại là điều mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Phó Châu cũng thích cậu, và giờ còn đang hỏi cậu có muốn ở bên nhau không.
Úc Linh khẽ nhíu mày, nhất thời không thể phân biệt tình cảnh này là thật hay chỉ là giấc mơ.
Phó Châu biết cảm xúc của Úc Linh vẫn còn mỏng manh, cuộc trò chuyện hôm nay đối với một Omega còn quá ít kinh nghiệm như cậu là một cú sốc lớn, phản ứng chậm chạp cũng là điều dễ hiểu.
Sau vài giây chờ đợi, như có chút nôn nóng, Alpha liền quyết định thay cậu.
"Không nói gì, nghĩa là đồng ý rồi."
Nghe câu này, cuối cùng Úc Linh cũng có phản ứng.
Omega khẽ nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt nóng bỏng của Phó Châu, khẽ thở ra một hơi.
Nếu không phải vì bị nhìn chăm chú như vậy, có lẽ cậu đã đưa tay lên ôm ngực rồi.
Thật sự rất ngột ngạt.
Tim đập nhanh quá.
Ánh mắt của Phó Châu vẫn dõi theo cậu, nhưng thái độ đã dần thả lỏng hơn.
Hắn dựa lưng vào ghế sofa, chợt lên tiếng: "Úc Linh, em còn nhớ không? Tôi đã từng nói rồi, tình trạng sức khỏe của em không được tốt lắm, trước kỳ phát tình thường hay sốt."
Chủ đề bất ngờ thay đổi, Úc Linh lúc này cũng chẳng còn suy nghĩ được gì, hoàn toàn bị dẫn dắt theo.
Cậu quay đầu nhìn Phó Châu, thần sắc trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
"Bác sĩ từng gợi ý là nên tìm một Alpha để dùng pheromone làm liệu pháp an ủi," Giọng Phó Châu êm dịu, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, "Lúc đó em không có ý định yêu đương, nên đã từ chối."
"Giờ mối quan hệ của chúng ta là chính đáng, và mức độ phù hợp của tôi với em cũng khá cao."
Lời nói của Alpha nghiêm túc, như đang bàn về một việc rất hệ trọng, hỏi ý kiến của Úc Linh: "Có phải nên bắt đầu điều trị không?"
Mắt Úc Linh lấp lánh, chậm chạp chớp một cái, ngơ ngác hỏi: "Điều trị thế nào ạ?"
Omega vừa mới khóc xong, giọng nói mềm mại như thấm đẫm trong nước.
Cổ họng Phó Châu khẽ dao động, cánh tay đặt thoải mái trên đùi dần mở rộng ra.
"Bắt đầu từ việc tiếp xúc thân mật."
"Úc Linh, lại đây ngồi."
Úc Linh bị ánh mắt hắn khóa chặt, nhất thời bối rối.
Phó Châu đang ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, khá hẹp, ngồi một Alpha trưởng thành đã hơi chật chội rồi.
Bên cạnh cũng không còn chỗ nào đủ để ngồi thêm một người nữa.
"Ngồi... ngồi ở đâu ạ?" Omega ngồi thẳng lưng, ngón tay bấu chặt vào mép ghế, luống cuống hỏi.
"Ngồi trên đùi tôi." Phó Châu bình tĩnh trả lời.
Úc Linh lập tức chết đứng.
Như một con tôm bị bỏ vào nước sôi, cả người cậu đỏ bừng, ánh mắt né tránh.
Phó Châu chỉ kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng, với những động tác cứng nhắc, Úc Linh chậm rãi bước qua.
Omega mặc một chiếc quần dài rộng rãi màu sáng, khi cậu bước chân lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn.
Cậu ngồi đối diện với Phó Châu, hai chân mở ra hai bên.
Chưa bao giờ có cử chỉ thân mật như vậy với Alpha, Úc Linh nín thở, hồi hộp đến cực điểm.
Cậu hoàn toàn không dám nhìn vào mắt hắn, gần như vừa chạm vào người là Omega đã bám lấy vai Phó Châu, vùi cả gương mặt vào cổ hắn, chỉ để lộ đôi tai đỏ rực và một đoạn sau cổ.
Mái tóc mềm mại khẽ cọ.
Dường như có tiếng cười khẽ của Alpha, âm thanh truyền qua lồng ngực, mang theo chút rung động.
Bàn tay Phó Châu đặt trên eo cậu, sức nóng từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải, khiến eo Úc Linh khẽ run lên, nhưng cậu không né tránh.
Cậu ngoan ngoãn để hắn nắm lấy.
"Để điều trị, cần phải tháo miếng dán ngăn pheromone, được không?"
Giọng của Phó Châu vang lên bên tai.
Do trong thời gian làm liệu pháp an ủi trước đây, Úc Linh thường bị nhân viên y tế không nhẫn nại xé đi miếng dán ở cổ, từ đó về sau cậu luôn sợ hãi khi bị người khác chạm vào đó.
Nhưng đối với lời của Phó Châu, cậu rất ngoan ngoãn gật đầu.
Miếng dán tròn vừa được dán không lâu bị chậm rãi gỡ xuống, khi tuyến thể lộ ra ngoài không khí, cậu cảm thấy một thoáng lành lạnh, Úc Linh càng vùi mặt sâu hơn vào cổ hắn.
Phó Châu không nói thêm gì, động tác của hắn thuần thục cất miếng dán vào túi, rồi đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.
Hương thơm nồng nàn và mãnh liệt của cỏ cây bất ngờ tràn ngập xung quanh.
Giống như một cơn mưa lớn đổ xuống khu rừng khô hạn đã lâu, những hạt mưa nặng nề đập mạnh vào người, thậm chí gây ra cảm giác đau đớn.
Úc Linh bị kích thích khiến cả cơ thể căng cứng lại, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
Pheromone của Alpha quá mạnh mẽ, giống như những hạt mưa nhỏ lấp đầy mọi ngóc ngách, len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người cậu, làm cho ý thức của Úc Linh bắt đầu mơ hồ, dần dần không còn cảm nhận được thân thể của chính mình nữa.
Nhiệt độ cơ thể cậu tăng lên, trên người ướt đẫm một lớp mồ hôi nóng hổi.
Trong lần trị liệu bằng pheromone đầu tiên này, Úc Linh chỉ chịu đựng được vài phút.
Cả người Omega mềm nhũn, bàn tay đang nắm chặt vai Phó Châu cũng buông lỏng, đặt lên bụng mình, hơi thở dồn dập khiến cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Phó Châu nâng mặt cậu lên.
Đôi mắt Alpha đã sẫm lại thành một màu đen đặc, hơi thở cũng không còn ổn định. Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán và cổ của Úc Linh, khàn giọng hỏi: "Khó chịu ở đâu?"
Pheromone dữ dội đã dần tan biến, Úc Linh dường như cũng đã thoát ra khỏi làn sương mù dày đặc, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.
Cả người cậu đều bị pheromone của Alpha thấm đẫm, lúc này, chỗ nào của cậu cũng đều ẩm ướt, cảm giác tin tưởng và phục tùng đối với Phó Châu cũng tăng lên hơn bao giờ hết.
Omega nhíu mày, đặt tay lên bụng dưới, giống như một bệnh nhân thành thật báo cáo triệu chứng với bác sĩ, vừa bối rối vừa mơ hồ mà nói: "Ở đây rất nóng, rất khó chịu."
Phó Châu rũ mắt nhìn, ánh mắt càng thêm tối sẫm, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.
Khi Omega bị pheromone của Alpha kích thích quá nhiều, hormone trong cơ thể sẽ dao động, gây ra phản ứng sinh lý.
Việc khoang sinh sản nóng lên và co thắt chính là một trong những phản ứng đó.
Chỉ là Úc Linh lại quá ngây thơ về chuyện này, hoàn toàn không hiểu gì, giờ lại tự tay đặt lên chỗ đó, tìm đến hắn để xin giúp đỡ.
Nhìn ánh mắt ngây thơ và ỷ lại của Úc Linh, cơ thể của Phó Châu không khỏi xảy ra phản ứng.
Chiếc quần của hắn bằng vải mềm và rộng, hai người ngồi sát cạnh nhau, nên Úc Linh dễ dàng cảm nhận được.
Dù ngây ngô đến đâu, Omega cũng hiểu được đó là chuyện gì. Cậu lập tức như bị phỏng, chống tay lên thành ghế sofa để đứng dậy tránh ra xa.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn nhỏ bên cạnh reo lên, chân Úc Linh bị một lực nhẹ nhàng ấn xuống.
Phó Châu không đổi sắc mặt, dịu dàng nhìn cậu trấn an: "Chờ tôi nghe điện thoại đã."
Tên hiện trên màn hình là "Mẹ", Phó Châu cầm điện thoại lên nghe, đáp lời.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của Tống Trân Thư vang lên: "Gần Tết rồi, ngày mai nhà mình tổ chức bữa cơm sum họp, con cũng về ăn nhé?"
"Vâng," Phó Châu đồng ý.
Tống Trân Thư liền "ừm" một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: "Con hỏi thử xem Úc Linh có muốn đến không."
Phó Châu thoáng nhướng mày, muốn hỏi, nhưng ngay khi điện thoại vừa kết nối, Úc Linh đã nằm tựa lên vai hắn rồi.
Omega dường như rất căng thẳng, lưng cậu hơi cứng đờ, như thể đang cố lắng nghe, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Phó Châu, gây ra một cảm giác nhồn nhột.
Phó Châu không nhịn được khẽ cười, thay cậu trả lời ngay: "Úc Linh sẽ đến."
Úc Linh hơi hé mắt, vẫn còn ngơ ngẩn, nghe vậy cũng không lên tiếng.
Tống Trân Thư dường như còn muốn nói thêm, lại chỉ nghe Phó Châu nhẹ giọng nói: "Không cần chuẩn bị phòng khách, em ấy có thể nghỉ ngơi ở phòng của con."
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi giọng Tống Trân Thư vui vẻ nhẹ nhàng: "Thật sao."
"Vậy để ngày mai mẹ chuẩn bị thêm món ngon cho Úc Linh."
Bà còn dặn dò thêm: "Sau này phải chăm sóc tốt cho Úc Linh đấy nhé."
Phó Châu đáp lại với ánh mắt mang ý cười.
Cuộc gọi kết thúc, cả hai người cũng đã bình tĩnh lại. Phó Châu vòng tay qua eo Úc Linh, nhấc cậu xuống khỏi người mình.
"Ngày mai cứ sắp xếp như vậy nhé?"
Úc Linh cúi đầu đứng đó, tai vẫn đỏ bừng, chỉ khẽ gật đầu.
Có lẽ vì tâm trạng lo âu nhiều ngày qua cuối cùng cũng đã dịu lại, cộng thêm lần đầu tiên bị kích thích bởi pheromone mạnh mẽ đến vậy, sau khi cơn nóng dần rút đi, cả người Úc Linh thả lỏng hẳn, trở nên mệt mỏi.
Phó Châu dùng ngón tay xoa nhẹ vào vùng quầng thâm dưới mắt cậu, dịu dàng hỏi: "Em muốn ngủ ở nhà, hay theo tôi đến công ty?"
Nghe vậy, Úc Linh ngẩng đầu nhìn hắn.
Từ tối qua, khi đón Úc Linh về và nhìn thấy lịch sử tìm kiếm của cậu, Phó Châu đã thức cả đêm tra cứu nhiều thông tin.
Đến tận rạng sáng, khi xác nhận Úc Linh không phải có tình cảm với ai khác, hắn hoàn toàn không còn tâm trí nào cho công việc.
Hôm nay, dù lịch làm việc của hắn rất dày đặc, hắn vẫn cố dành ra một buổi sáng ở bên cậu. Nhưng giờ thì không thể trì hoãn thêm nữa, Phó Châu phải đến công ty.
Úc Linh không chần chừ lâu, nhanh chóng bảo muốn ở nhà.
Phó Châu bèn sắp xếp ổn thỏa cho cậu, rồi gọi Tần quản gia về, dặn dò vài điều trước khi rời đi.
...
Mang theo cơn buồn ngủ nặng trĩu, Úc Linh quay về phòng, có lẽ vì không còn lo lắng nữa, nên cậu vừa nằm xuống đã ngủ say.
Dù là ban ngày, nhưng đây là giấc ngủ ngon nhất trong những ngày qua của cậu, không hề mộng mị.
Rèm cửa phòng ngủ đã kéo kín, ánh nắng ngoài cửa sổ từ rực rỡ dần dịu đi.
Úc Linh ngủ đến khi trời tối mịt mới lơ mơ trở mình trong chăn, rồi từ từ tỉnh dậy.
Xung quanh là một màu đen.
Cậu nằm ngửa trên giường, cảm thấy nóng, bèn dựa lưng vào đầu giường, không muốn dậy chút nào.
Sau một giấc ngủ sâu, đầu óc cậu như trở nên nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể cũng tan biến gần hết, chỉ còn lại sự thư thái thoải mái.
Ý thức của Úc Linh có chút mơ màng.
Cuộc trò chuyện với Phó Châu vào buổi trưa trong phòng khách, từng chi tiết một vẫn còn đọng lại trong ký ức, nhưng bây giờ cậu lại không chắc đó có phải là một giấc mơ hay không.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra.
Ánh sáng dịu dàng từ bên ngoài len qua khe cửa, phác họa nên bóng dáng cao lớn của Alpha.
Phó Châu bước vào rất nhẹ nhàng, có vẻ chỉ định xem thử cậu đã tỉnh chưa.
Thấy Úc Linh ngồi dựa vào đầu giường, Alpha lên tiếng, nhắc nhở cậu che mắt lại.
Đèn được bật lên nhanh chóng, ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng ngủ, làm cả không gian bừng sáng.
Úc Linh nhắm mắt lại một lát để thích ứng, sau đó mở mắt ra, thấy Phó Châu đã đứng ngay bên cạnh giường.
"Ngủ có ngon không?" Giọng của hắn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi. "Đã 9 giờ rồi, Tần quản gia nói thấy em ngủ sâu quá nên không nỡ đánh thức."
Phó Châu cúi người xuống, đặt đôi dép gần bên giường, sau đó đứng thẳng lên, ánh mắt dõi theo Úc Linh: "Dậy ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?"
Úc Linh ngước lên nhìn hắn, đôi hàng mi khẽ rung rinh.
Cậu như thể đang gom hết can đảm, mãi mới nhíu mày khẽ hỏi: "Phó tiên sinh, chúng ta hôm nay..."
Chưa kịp nói hết câu, chiếc chăn mềm mại trên người đã được hắn kéo ra.
Phó Châu không vội vã, từ tốn nâng cánh tay Úc Linh lên, nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi giường.
Omega chỉ mặc bộ đồ ngủ mềm mại, được ôm trong vòng tay hắn, tựa như miếng bánh ngọt sắp tan chảy.
Chân không còn chạm đất, Úc Linh không kiềm được mà khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó liền cảm thấy cánh tay mạnh mẽ của Phó Châu đang vững vàng ôm lấy bên hông mình.
Cậu gục đầu vào vai Phó Châu.
Phó Châu ôm cậu một cách nhẹ nhàng, còn đung đưa cậu vài cái.
"Đây là thật đấy, Úc Linh."
Alpha nhẹ giọng nói: "Hôm nay chúng ta đã xác định quan hệ rồi, bây giờ chúng ta đang yêu nhau."
Danh sách chương