Tài xế vẫn chưa rời đi, Phó Châu bế Úc Linh lên xe, cả hai ngồi ở ghế sau.

Úc Linh vẫn đeo cặp sách trên vai, Phó Châu hạ tấm chắn trong xe xuống rồi kéo cậu ngồi lên đùi mình.

Hắn gỡ cặp của cậu xuống để sang một bên, lấy một tấm chăn phủ quanh người cậu.

Từ khi ngửi thấy mùi pheromone của Phó Châu, Úc Linh đã có chút mơ màng muốn ngủ.

Chẳng mấy chốc, nhiệt độ cơ thể của cậu dường như tăng cao hơn chút, đôi má mịn màng của Omega áp sát vào cổ của Alpha, cả hơi thở phả ra cũng nóng hổi.

Khi đến bệnh viện, Úc Linh đã ngủ thiếp đi, chỉ có đôi mày hơi nhíu lại vì khó chịu.

Phó Châu không nỡ đánh thức cậu, một tay đỡ dưới người, tay kia giữ lưng cậu, cứ thế bế ra khỏi bãi đỗ xe.

Vào đến sảnh bệnh viện, hắn kéo một góc chăn lên che mắt Úc Linh, tránh cho cậu bị chói mắt bởi ánh sáng đột ngột.

Ngoài trời đã tối hẳn, giờ này bệnh viện tư nhân cũng vắng người, không gian rất yên tĩnh.

Họ vẫn tìm đến bác sĩ Lương quen thuộc với tình trạng cơ thể của Úc Linh nhất.

Bác sĩ Lương đang ngồi trong văn phòng chủ nhiệm, thấy Phó Châu bế Úc Linh vào, trong mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Phó tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

Phó Châu ngồi xuống, vẫn ôm Úc Linh trong lòng.

Úc Linh vốn ngủ không yên, vừa hơi động, cậu đã khẽ cựa đầu, như thể sắp tỉnh.

"Bị sốt," Alpha ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng, vẻ mặt vẫn như thường, "Có lẽ là do kỳ phát tình."

Phó Châu cũng khá quen với tình trạng này rồi.

Từ lần đầu Úc Linh đến trang viên và sốt cao vì kỳ phát tình, sau đó cơ thể cậu đã dần ổn định hơn, đã phát tình hai lần nữa theo chu kỳ Omega thông thường.

Nhờ điều trị cẩn thận và chăm sóc chu đáo, lần gần nhất khi Úc Linh có biểu hiện sốt trước kỳ phát tình, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ hơn 38 độ một chút. Đó là dấu hiệu cho thấy hệ miễn dịch của cậu đã được cải thiện đáng kể.

Khi đó Phó Châu cũng yên tâm phần nào, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn.

Nhưng trên đường đến đây, hắn đã nhiều lần thử đo thân nhiệt của Úc Linh.

Ước chừng đã lên đến hơn 39 độ.

Đây là lý do khiến Phó Châu cảm thấy lo lắng.

Lúc hai người nói chuyện, Úc Linh đã nhanh chóng tỉnh lại, Omega vòng tay ôm lấy eo Phó Châu, theo bản năng dụi mặt vào cổ hắn.

Đến khi mở được mắt, cậu vẫn mất một lúc để nhận thức mình đang ở đâu. Mãi đến khi thấy bác sĩ Lương ngồi đối diện, cậu mới dần dần tỉnh táo hơn.

Nhận ra có người ngoài, Omega liền lúng túng, vùng vẫy muốn rời khỏi đùi Phó Châu.

Chân cậu ngay lập tức bị giữ lại, Phó Châu ôm chặt cậu hơn, kéo chăn phủ kín lại.

Úc Linh không còn chút sức lực nào, bị quấn chặt đến nỗi chẳng thể thò tay ra, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "...Phó tiên sinh."

"Em ngoan nào." Thấy sắc mặt cậu nhợt nhạt đến trong suốt, lại còn sốt đến đỏ cả khóe mắt, Phó Châu không khỏi cảm thấy khó chịu.

Alpha nhíu mày, cúi xuống hôn nhẹ lên cái trán nóng rực của Úc Linh, giữ cậu lại, không cho cậu nhúc nhích: "Ngồi yên, để bác sĩ khám cho em."

Úc Linh: "..."

Cậu chỉ là muốn ngồi cho đàng hoàng thôi mà...

Bác sĩ Lương giữ nguyên thái độ nghiêm túc, đợi hai người nói xong mới lại gần kiểm tra.

Đầu tiên là đo nhiệt độ, rồi lấy mẫu pheromone từ Úc Linh.

Khi kim tiêm chích vào tuyến thể, Úc Linh ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của Phó Châu, không hề động đậy, trong khi Alpha lại siết nhẹ cánh tay đang ôm chăn, gân xanh nổi lên.

Sau khi chẩn đoán xong, bác sĩ Lương lại tỏ ra khá thoải mái, chỉ hỏi: "Phó tiên sinh, dạo này hai người có thường xuyên tiếp xúc thân mật không?"

Ông đã để ý thấy tuyến thể của Úc Linh nhẵn nhụi, không có dấu vết nào của việc bị đánh dấu.

Tuy nhiên, tiếp xúc thân mật cũng là một cách trao đổi pheromone.

Phó Châu khẽ nhíu mày, ngầm thừa nhận.

Hắn lo lắng, suy nghĩ đầu tiên là: "Có phải pheronmone của tôi không thể trấn an em ấy, ngược lại còn gây tác dụng phụ?"

Mặc dù Phó Châu luôn tỏ ra không bận tâm về độ phù hợp 65%, nhưng thực chất hắn vẫn luôn để ý đến con số chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn này.

"Không, không phải," bác sĩ Lương xua tay, "Ngược lại, đây là dấu hiệu cho thấy tác dụng điều trị rất rõ ràng, chứng tỏ pheromone của ngài có tác động mạnh đến cơ thể cậu ấy."

Phó Châu vẫn giữ nguyên nét mặt, cúi nhìn Úc Linh một cái.

Omega trong lòng hắn đã nhắm mắt lại, không biết có phải đã ngủ rồi không.

"Chẳng qua đây là kỳ phát tình đầu tiên sau khi trao đổi pheromone, nên cơ thể phản ứng hơi mạnh," bác sĩ Lương vừa kê đơn thuốc vừa nói, "Đây là quá trình cần thiết khi cơ thể cậu ấy hồi phục, nếu thuận lợi, về sau có thể sẽ không còn sốt bất thường nữa."

"Nhân tiện tôi sẽ kê vài xét nghiệm để kiểm tra tình trạng tuyến thể và khoang sinh dục của bệnh nhân."

Phó Châu đồng ý, sau đó ôm Úc Linh vào phòng bệnh tạm thời.

Lần sốt này nhìn có vẻ đáng lo, nhưng hóa ra lại là dấu hiệu tốt.

Bác sĩ Lương nói cơn sốt cao này đến nhanh và cũng sẽ hạ nhanh, thậm chí không cần truyền dịch, chỉ cần uống một ít thuốc viên và bột hòa tan là được.

Trong phòng bệnh, Phó Châu để Úc Linh dựa vào mình, đút thuốc hạ sốt cho cậu.

Vài viên thuốc có vị rất đắng, vừa vào miệng đã tan, Úc Linh lơ mơ nhăn mày, lập tức được nhét một viên kẹo.

Phó Châu cúi xuống, áp môi vào môi cậu, lưỡi nhẹ nhàng khuấy động để viên kẹo tan ra, sau đó mới buông ra.

Úc Linh ngẩng đầu nuốt nước kẹo, vì đang sốt mà chẳng còn sức để xấu hổ, chỉ khẽ dụi mặt vào ngực Phó Châu.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Lương mang kết quả kiểm tra vào.

Úc Linh đã uống thuốc, nằm trong chăn nhắm mắt dưỡng thần, còn Phó Châu thì đứng dậy nói chuyện với bác sĩ.

Kết quả kiểm tra cho thấy tình trạng cơ thể của Úc Linh quả thực có tiến triển rõ rệt.

Tuyến thể trên cổ cậu là biểu hiện rõ nhất, dị ứng và sưng tấy do bệnh lý có lẽ sẽ không còn tái diễn nữa.

Các chỉ số hormone trong cơ thể đang tiến dần về ngưỡng khỏe mạnh, thậm chí mùi pheromone của cậu cũng dần trở lại bình thường.

Tuy vậy, khoang sinh sản vẫn có thay đổi nhỏ do sắp đến kỳ phát tình, có dấu hiệu mở ra.

Bác sĩ Lương thoáng vui mừng.

"Nếu chỉ bằng tiếp xúc thân mật mà hiệu quả đã tốt như thế này, tôi đề nghị lần phát tình này không cần dùng thuốc ức chế,"

Ông đứng dưới góc độ là một bác sĩ, đưa ra lời khuyên điều trị khách quan. "Cứ thuận theo tự nhiên, tiến hành đánh dấu tạm thời, hoặc có thể thử đánh dấu hoàn toàn."

Ngay lúc ấy, Úc Linh nằm quay lưng về phía họ, hàng mi khẽ run rẩy.

Sắc mặt Phó Châu vẫn không thay đổi, hắn chỉ đón lấy vài tờ phiếu kiểm tra, cúi đầu nhìn kỹ rồi hỏi: "Tỉ lệ tương thích pheromone có thay đổi không?"

Trước đó, khi lấy mẫu pheromone của Úc Linh, Phó Châu đã nhờ làm luôn kiểm tra này.

Nghe đến đây, bác sĩ Lương nở nụ cười, rút ra một tờ phiếu nữa đưa cho hắn. "Đã tăng lên nhiều."

Phó Châu cau mày, nhìn vào con số.

Kết quả hiển thị là 72%.

Alpha xem qua, rồi đưa mắt nhìn về phía Úc Linh, khẽ hỏi: "Đây cũng là hiệu quả của điều trị an ủi sao?"

Bác sĩ Lương bật cười.

"Điều trị an ủi thực ra chỉ là trao đổi pheromone thôi, không có tác dụng tăng tỉ lệ tương thích."

"Nếu không thì các cặp Alpha và Omega trên khắp thế giới ở bên nhau lâu đều sẽ trở nên hoàn toàn tương thích 100% rồi."

Phó Châu nhướng mày nhìn ông.

"Điều này cho thấy rằng tỉ lệ tương thích giữa ngài và cậu Úc vốn dĩ không chỉ là 65%, thậm chí còn vượt quá 72%," bác sĩ Lương giải thích. "Chỉ là do tình trạng pheromone bất thường của cậu ấy mà tỉ lệ mới bị tạm thời giảm xuống."

Ông mỉm cười nói, "Pheromone của ngài thật sự mang lại hiệu quả điều trị bất ngờ. Tôi tin rằng khi tình trạng của cậu Úc tiếp tục cải thiện, con số này sẽ còn tăng nữa."

Đến lúc này, sau bao trăn trở, nét mặt của Phó Châu cuối cùng cũng dịu đi hẳn.

Alpha cúi đầu, cất phiếu kiểm tra vào, rồi khẽ cảm ơn.

...

Dù bệnh viện có điều kiện tốt đến đâu cũng không thể so với ở nhà.

Sau khi bác sĩ Lương rời đi, Phó Châu lại ngồi cạnh giường một lúc, đợi đến khi thân nhiệt của Úc Linh giảm xuống mới đưa cậu về nhà.

Lúc họ về đến nhà đã là 10 giờ tối. Phó Châu dịu dàng dỗ dành để Úc Linh thay quần áo, còn giúp cậu lau qua người rồi vội vã tự đi tắm.

Nhiệt độ trong phòng ngủ được điều chỉnh lên cao, môi trường ấm áp, dễ chịu.

Khi Phó Châu tắm xong bước ra, Úc Linh đã ngủ say dưới tác dụng của thuốc. Hắn lại kiểm tra nhiệt độ, thấy đã giảm xuống 38 độ.

Alpha cúi người bên giường, nhẹ nhàng hôn lên má Úc Linh.

Dường như cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mới lên giường ôm cậu vào lòng ngủ.

Triệu chứng phát tình của Omega rất dễ bị ảnh hưởng.

Ví dụ, khi gặp một Alpha yêu thích hoặc khi bị kích thích bởi pheromone của Alpha, các dấu hiệu phát tình sẽ trở nên rõ rệt hơn.

Lần này, triệu chứng của Úc Linh mạnh hơn nhiều so với trước kia.

Cậu chỉ ngủ yên được vài tiếng rồi lại tỉnh giấc vì khó chịu.

Cảm giác sốt đã dịu đi, nhưng trong người lại dâng lên một cơn nóng hầm hập, đầu óc cũng choáng váng.

Bụng dưới căng tức, thậm chí có cảm giác muốn nôn.

Úc Linh nhíu mày, cơ thể cuộn tròn dưới lớp chăn, vô thức tựa sát vào Phó Châu để tìm kiếm hương cỏ cây thơm mát dễ chịu.

Vừa khẽ nhích lại gần, Phó Châu vốn ngủ không sâu đã nhanh chóng tỉnh dậy.

Chưa kịp mở mắt, cánh tay vòng quanh eo Omega đã siết chặt lại, để đầu của Úc Linh tựa vào vai hắn.

Trong trạng thái mơ màng, Omega chỉ dựa vào bản năng mà nép vào nơi pheromone nồng nhất, cậu vòng tay ôm lấy Phó Châu, mũi vùi vào tuyến thể ở sau cổ của Alpha, hít một hơi sâu.

Phó Châu căng người, hoàn toàn tỉnh táo, giữ cậu lại và kéo giãn khoảng cách.

Trong cảm nhận của Úc Linh, hành động này như thể bị ghét bỏ.

Omega trong kỳ phát tình rất nhạy cảm, Úc Linh lại càng thế.

Cậu lập tức rụt tay lại, thu mình, không dám nhúc nhích nữa.

Trong bóng tối, Phó Châu dường như hít sâu một hơi.

Hương hoa hồng trong phòng trở nên nồng đậm đến mức ngọt lịm, gần như không còn vị đắng nữa.

Một lúc sau, Alpha mới giơ tay bật đèn đầu giường.

Dưới ánh đèn vàng dịu, tình trạng của Úc Linh hiện rõ mồn một.

Tóc cậu hơi ướt mồ hôi, vài lọn bết vào trán trắng ngần. Đôi mắt vẫn long lanh, nhưng tựa hồ có lớp sương phủ mờ, trong đó tràn đầy hình ảnh của Phó Châu.

Má cậu đỏ bừng, cổ áo ngủ rộng không biết từ lúc nào đã bị lệch, lộ ra làn da ửng hồng từ cổ xuống xương quai xanh.

Phó Châu không nhìn thêm, kịp thời quay đi.

Ngực hắn phập phồng, chăm chú nhìn cậu vài giây rồi cúi người xuống giường.

Úc Linh bị để lại một mình, đôi mắt lo lắng mở to. Cậu đành chịu đựng cảm giác khó chịu, từ từ quỳ dậy, ánh mắt dõi theo từng động tác của Phó Châu.

Alpha lấy nhiệt kế và rót một cốc nước ấm.

Đo xong nhiệt độ, thấy đã xuống 37 độ 5, điều đó chứng tỏ cơn sốt đã thực sự hạ, hiện giờ chỉ còn chút hơi nóng nhẹ là do chính thức bước vào kỳ phát tình.

Không cần uống thuốc hạ sốt nữa, nhưng Phó Châu vẫn khuyên Úc Linh uống ít nước.

Úc Linh cảm thấy buồn nôn, chỉ nhấp một ngụm đã không muốn uống thêm, nhưng vì muốn làm Phó Châu vui, cậu cố gắng nuốt thêm hai ngụm.

Uống xong, đôi mắt cậu đỏ hoe, nhíu mày khẽ nhìn Phó Châu.

Thấy vậy, Phó Châu không ép thêm, tự mình ngửa cổ uống hết phần còn lại, nhưng cũng chẳng giúp giảm bớt cơn khát cháy bỏng.

Alpha tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng khi đặt chiếc cốc rỗng xuống, hắn suýt chút nữa làm rơi vì tay run.

Cuối cùng, hắn đi tới giường, quỳ một gối bên mép giường, đưa tay ra sau cổ Úc Linh, ngón tay chạm vào tuyến thể của Omega đã bắt đầu sưng lên

"Úc Linh..." Đôi mắt của Phó Châu đen tối và sâu thẳm, khao khát nóng bỏng gần như sắp tràn ra ngoài.

Không biết từ lúc nào mà mồ hôi trên người hắn đã nóng rịn phủ đầy người, thấm ướt cả lớp áo đang mặc.

Là một Alpha, hắn phải cố gắng kiểm soát pheromone sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Úc Linh và thầm nói: "Em......"

Chưa kịp nói hết câu, một cảm giác mềm mại bất ngờ chạm vào đôi môi của hắn.

Úc Linh như một con thú nhỏ vụng về, quỳ trên giường và vội vã hôn tới. Cậu bắt chước động tác của Phó Châu lúc trước, đưa đầu lưỡi ấm nóng thử liếm nhẹ vào khe môi hắn.

Chỉ liếm một chút, Úc Linh đã cẩn trọng rụt về.

Toàn thân Phó Châu đã sớm cứng ngắc.

Trong kỳ phát tình, dường như các triệu chứng về cảm xúc của Úc Linh còn nặng hơn các triệu chứng về thể chất.

Cậu trở nên nhạy cảm và yếu đuối hơn, cần được Phó Châu an ủi. Một hành động bất chợt của hắn cũng đủ làm cậu nghi ngờ liệu mình có bị chán ghét hay không.

Vì cảm giác bất an đó cứ ngày càng lớn lên, cậu không dám yêu cầu bất cứ điều gì từ người đối diện.

Cho đến khi Phó Châu hôn cậu lúc nãy, Úc Linh mới cảm thấy như đối phương không có ghét bỏ mình, cuối cùng nhịn không được mà bật khóc.

Đôi mắt của Omega đỏ hoe, nước mắt lăn xuống từng giọt. Cậu uất ức hỏi: "...Phó tiên sinh, sao ngài lại không ôm em nữa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện