Ngày 3 tháng 6 năm 1988.
Sau một tháng nâng cấp khách sạn, theo như sự việc trong dòng chảy thời gian.
Tạ Thành đã tuyển thêm mười ba nhân viên phục vụ mới.
Bọn họ đều là những người trẻ tuổi, mến mộ Thanh Phi Huy.
Một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại nắm cả một khối tài sản khổng lồ do chính tay mình phát triển cày dựng.
Trong mắt tất cả mọi người Thanh Phi Huy chính là một người vừa tài giỏi vừa nghiêm chỉnh khiêm nhã.
Dù giàu sang phú quý nhưng hắn không phân biệt đối xử với những người thấp hèn.
Họ cho rằng Diệp Phương có phước đời đời mấy kiếp mới lấy được người chồng ưu tú thế này.
Nhưng chẳng một ai trong số họ biết được sự thật bản chất bẩn tưởi của hắn.
Một tên khốn nạn đội lớp thiện nhân.
Người trong cuộc mới biết Diệp Phương là một người phụ nữ đáng thương đến nhường nào.
Người hầu trong nhà bàn ra tán vào, nói Thanh Phi Phong không phải con cô ta và Thanh Phi Huy.
Bởi họ thấy hắn không bao giờ động tay đến cô ta, một cái dịu dàng ấm áp cũng không có thì làm gì mà có con với nhau.
Tạ Thành sống ở thân chủ Thanh Phi Huy vô tình nghe được những lời trên cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng anh không thể làm gì bọn họ, linh hồn anh là Tạ Thành chứ không phải tên khốn giả nhân nghĩa đó.
Cho nên thấy rất bức xúc thay cho Diệp Phương.
"Không, không cần đâu tôi tự làm được rồi".
Tần Nhĩ khẽ gạt tay Tạ Thành đang thắt cà vạt cho mình.
Tạ Thành nói: "Anh bây giờ lên chức quản lý khách sạn thì phải thắt cà vạt sao cho đẹp, không phải như quản gia đơn thuần là thắt nơ".
Tần Nhĩ im lặng: "........".
Tạ Thành mỉm cười tiếp tục thắt cà vạt cho y.
"Quá đẹp luôn, anh đi làm việc đi, quản lý cũ sẽ hướng dẫn công việc quản lý cho anh".
Không biết vì nguyên do nào mà quản lý cũ đã xin từ chức nghỉ việc.
Lương tháng của quản lý đâu có thấp, đâu phải ai muốn trở thành quản lý khách sạn Thanh Phi là dễ dàng.
Tạ Thành cũng không thắc mắc gì nhiều, cho rằng anh ta có công chuyện quan trọng ở quê nhà nên mới co chân cuốn gối đi nhanh.
Năm nay gần như Tần Nhĩ không còn né tránh anh giống lúc trước, bởi anh không phải tên súc sinh Thanh Phi Huy.
Cứ cách một ngày anh đều tìm y, đa phần chỉ để trò chuyện tâm sự.
Nên dần Tạ Thành với Tần Nhĩ đã trở thành bạn bè lúc nào không hay.
Y nguôi ngoai cơn tức giận hận thù đối với Thanh Phi Huy, chịu bầu bạn bên cạnh Tạ Thành.
Qua những lần nói chuyện, Tạ Thành đều đề cập đến Thanh Phi Hưng, Lung Nghi cùng ba mươi nhà khoa học và cuối cùng là Bách đại sư.
Tần Nhĩ lắc đầu không biết sống chết, tung tích của bên nhà khoa học và lão thầy pháp sư.
Bởi khi ấy y đang bị Thanh Phi Huy giam cầm trong phòng, ngày tháng trôi qua như bánh răng đồng hồ, y hoàn toàn không có được ý thức sống.
Nhưng khi nói đến Thanh Phi Hưng, Tần Nhĩ chua chát cười khổ, mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng lắc đầu không biết.
Nhưng y gợi ý cho anh nên đi đến những nơi từng xuất hiện Thanh Phi Hưng, ở đó sẽ có manh mối.
Tạ Thành liền nhớ đến nơi mà có nhiều hơi thở của hắn ta, chính là tầng hầm.
Nơi mà anh từng khổ nhục, đau đớn hi sinh máu thịt của mình để bọn tiến sĩ điên đem đi mổ xẻ.
Khi nhớ đến cảnh bị tra tấn rồi bị đưa đi thí nghiệm, Tạ Thành rùng mình, ớn lạnh.
Đêm nay anh sẽ tự mình đi xuống nơi địa ngục đó.
Tạ Thành nằm trên sofa của phòng làm việc đọc sách.
Nhưng anh đọc không vô, căng thẳng trong những suy nghĩ: "Còn ba ngày nữa sẽ đến ngày tang của Diệp Phương, có nên cảnh cáo cho cô ta biết trước không nhỉ?".
Anh day ấn đường: "Hm...!Như vậy chẳng phải thời gian sẽ mất đi sự việc quan trọng đó sao?".
Bật ngồi dậy, anh đem cất quyển sách, bước đến cửa sổ nhìn xuống quan cảnh bên dưới.
Buổi trưa yên tĩnh, không có nắng lại càng không có gió.
Cứ như con người nơi đây đã biến mất.
Tạ Thành bỗng nhớ lại lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới lời nguyền.
Khi ấy phát hiện người sống đã không còn trên đời này nữa, anh vô cùng sợ hãi.
Cứ tưởng chính mình đã chết đi rồi phải chịu sự trừng phạt cho tội lỗi mấy kiếp trước mà bị đày đọa buộc anh phải đau khổ dày xé trong cô độc.
Nghĩ lại, lúc còn ở thế giới hiện thực anh luôn cô đơn, chẳng một ai có thể hiểu con người anh.
Gia đình có bốn người, anh cùng em trai và ba mẹ.
Nhưng ba mẹ lại không sống cùng với anh, họ ở nước ngoài công tác làm việc cho nên trong nhà chỉ còn lại anh và Tạ Anh.
Đến tết họ mới trở về thăm anh và Tạ Anh, nhưng chỉ ở lại vài ngày rồi lại tiếp tục đi.
Em trai thì đi học rồi lại đi học, lâu lâu mới có dịp ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Gia cảnh anh cũng thuộc dạng khá giả, ăn ngon mặc sướng không lo đói khổ, sự nghiệp dần phát triển.
Mặc dù cuộc sống của anh không thiếu thốn cái gì hết, thế nhưng anh vẫn cảm thấy sâu tận tâm can mình rất thiếu cái gì đó mà chính anh cũng không biết được.
Lúc nào cũng cảm thấy lạnh lẽo cô liêu.
Người yêu phản bội càng thêm sát thương vào lỗ hỏng trống trải.
Tạ Thành thở dài, anh tự hỏi anh đã ở trong lời nguyền này bao lâu rồi? Những con người anh từng gặp hiện tại thế nào rồi?
Hạ Hàn dạo này ra sao?
Bốp!
Tạ Thành tự tát chính mình.
"Tạ Thành à Tạ Thành, mày đừng có ngu si nhớ đến người ta nữa! Người ta chỉ xem mày là thằng hề nhảy nhót trong vở kịch của người ta thôi!".
Tạ Thành ngã phịch ra ghế sofa, ngẩng cổ đờ đẫn nhìn trần nhà.
Tự trách mình tự dưng rảnh rỗi đi nhớ đến những điều đã đâm thủng tim mình.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Hàn trong đầu anh dần bị làn khói đen mờ ảo cuốn đi.
Một dung mạo hàn lãnh mang nét tuấn tú xuất hiện.
Đôi mắt màu hổ phách phản sắc vàng nhìn anh, ấm áp dần bao phủ.
Lưu Vũ là người đầu tiên khiến anh cảm thấy mình không bị bỏ rơi khi đi theo hắn.
Nếu kết giao trở thành tri kỷ với người đàn ông này thì cả cuộc đời sinh tồn trong cái lời nguyền này không cần phải lo sợ gian nguy, buồn bã.
Anh sẽ vùi chôn những kẻ khiến anh đau khổ xuống vũng bùn đen, đem những điều tốt đẹp và hạnh phúc nhất trên cuộc này đến với anh.
Vấn đề quan trọng nhất chính là, tập trung nhanh chống giải quyết nhiệm vụ! Không có thời gian để nhớ nhung bất kỳ ai cả!
Tạ Thành uể oải bật dậy kéo căng vai, cảm thấy ở trong phòng tẻ nhạt và buồn chán.
Anh đi ra ngoài hít thở không khí.
Bỗng có điều gì đó xuôi khiến, anh liền đi ra sân vườn phía sau biệt thự.
Một vườn hoa nhài trắng xóa tỏa ra hương thơm theo làn gió nhẹ, mang đến cho người ta một cảm giác ấm áp, hạnh phúc.
Dọc theo đường đi lát đá sỏi, phía trước là hồ cá chép trải rộng, hai bên là hòn giả sơn.
Tạ Thành bước đến ló mặt ngắm nhìn những chú cá tung tăng bơi lội.
"Cá chép sẽ hóa rồng?".
Tạ Thành mỉm cười vẫy nhẹ làn nước, những chú cá chép tụ lại tay anh.
Giữa hồ có nhà thủy tạ nghỉ ngơi, thoáng mát.
Bước qua cầu Tạ Thành đi vào trong ngồi.
Tự châm cho mình một tách trà, vừa nhâm nhi vừa hưởng thức phong cảnh hữu tình.
Từ khi dính lời nguyền đến nay, đây là nơi đầu tiên anh thấy bình yên nhất, dễ chịu nhất.
Chỉ muốn ngồi ở đây mãi, hòa mình vào thiên nhiên.
Gió lùa đến, tán cây xào xạc, vài cánh hoa rơi xuống trên mặt hồ tạo ra chuyển động nhẹ.
Phía xa xa, có bóng ai đó đang lấp ló dõi theo Tạ Thành.
"Hử?".
Anh đặt tách trà xuống, quay qua nhìn, kẻ đó liền chạy đi.
Tạ Thành liền đứng lên đuổi theo.
Thật kỳ lạ.
Tựa hồ có thứ gì đó che mờ thần trí anh, khiến anh không suy nghĩ được gì mà chạy theo kẻ đó.
Bước chân bỗng khựng lại, anh bừng tỉnh, hoàn hồn.
Lúc này mới thấy chính mình đã ở trước lối vào căn hầm khi nào chẳng hay.
Chỗ này khác so với cảnh vật xung quanh biệt thự.
Cỏ dại, dây leo mọc lên um tùm bám lấy vách tường ố vàng đã đóng đầy rêu xanh.
Cửa ra vào bị khóa chặt, bên trên đóng ván ngăn chặn bằng sắt.
Ban ngày, nhưng chỗ này lại mang một sắc màu âm u, lạnh lẽo khiến người ta mờ tưởng đến những thứ kinh dị sẽ đột ngột xuất hiện.
Ngoảnh lại, lối đi dẫn vào đây là hàng rào sắt rỉ sét ngăn chặn.
Phía sau lớp rào là lối đi bị mảnh rừng tăm tối bao lấy, không lọt một tí ánh sáng nào.
Tạ Thành trợn tròn mắt: "Mình vào đây bằng cách nào?!".
Đuổi theo bóng trắng, kết cục không biết làm sao mà anh lại xuất hiện ở đây.
Leo rào sao?
Hàng rào sắt cao vút dựng dài thành vòng tròn, ở bên kia là nơi ra vào rào sắt.
Anh nuốt nước bọt, tay khẽ run chạm vào ổ khóa: "Không thể nào, hàng rào bị khóa! Không lẽ mình đã đi xuyên rào sao?".
Ngó xung quanh, không thấy bóng trắng khi nãy đâu.
Anh nhận ra mình đã bị nhốt ở đây.
Ma quỷ dẫn lối, nhưng thay vì đợi đến tối anh sẽ đến đây chi bằng ngay bây giờ tìm cách mở cửa căn hầm.
Tạ Thành đi lòng vòng tìm kiếm chìa khóa, nhưng qua một lúc đến khi cơn gió lạnh tanh lùa đến vẫn chẳng thấy cái gì gọi là chìa khóa đâu.
Anh đã vạch trong đám cỏ ra hết, cũng không thấy gì.
Anh hít sâu rồi thở mạnh, bây giờ phải bình tĩnh kiên nhẫn tìm kiếm.
Quay lại cửa vào căn hầm, đột nhiên Tạ Thành trố mắt.
Có một cây xẻng ở đâu xuất hiện nằm im lìm trước cửa.
"Cái này..? Rõ ràng khi nãy đâu có đâu!".
"Là thứ gì đã đặt ở đây?".
Không quan trọng cái gì đã đặt ở đây, anh liền lấy nó lên: "Dùng để xúc đất sao?".
Anh ngẫm nghĩ: "Không, dùng nó phá cửa!".
Ý tưởng sáng suốt, Tạ Thành không nghĩ gì nhiều liền đập xẻng vào cửa.
Với sức mạnh của thân chủ Thanh Phi Huy, vung lên độ lực vừa phải liền phá nát những thanh ván sắt ngăn chắn.
Một cái vung tiếp theo liền đem cửa đập phá tanh bành.
Mòng mọt bay lả tả, bóng tối hắc ám toát ra một nhiệt độ lanh ngắt.
Tạ Thành thoáng rùng mình.
Bên trong không có đèn đuốc soi rọi, nếu đi vào có khả năng sẽ bị vấp ngã cầu thang mà chết mất.
"Phải có đèn pin trước đã".
Như có thứ vô hình điều khiển anh, tay anh tự động mò ra sau túi quần mình lấy lên một vật.
Đưa ra trước mặt, Tạ Thành kinh ngạc: "Đèn pin?!".
"Thế quái nào chứ?!".
Hết cây xẻng tự động xuất hiện lại đến đèn pin, cứ như có kẻ nào đó cố tình sắp xếp cho anh đi xuống căn hầm tanh tưởi này.
Chắn chắc không phải điều gì tốt đẹp, muốn lùa anh như lùa gà nhanh vào chỗ chết!
Bật đèn pin lên, anh cầm chặt xẻng bước vào trong, xẻng này làm vũ khí phòng thân.
Ngộ nhỡ có thứ gì đó đột ngột hiện ra tấn công anh, cây xẻng này sẽ chiến đấu với nó.
Cầu thang dẫn xuống bằng đá, thi thoảng Tạ Thành sẽ giẫm trúng thứ gì đó trơn nhớt bốc ra mùi hôi tanh tưởi giống như máu.
Đi được nửa đường anh dừng chân, cau mày.
Cảm thấy thật quái lạ, nãy giờ chắc đã đi hơn hai canh giờ rồi nhưng vẫn chưa xuống đáy điểm dừng, không lẽ căn hầm lại sâu tận đến vậy sao? Cứ như đây là bậc thang dẫn xuống địa ngục.
Bỗng, anh gợn tóc gáy, nãy giờ đi xuống dường như anh chưa bao giờ ngoảnh đầu lại.
Tạ Thành khẽ quay đầu.
Đột nhiên biến sắc: "Là, là cánh cửa?!".
Anh nhớ khi nãy đã phá cửa tan nát rồi còn gì? Đột nhiên sau lưng anh lại xuất hiện một cánh cửa nguyên vẹn!
Anh từ nãy đến giờ cứ như giậm chân tại chỗ!
Tạ Thành xém đứng không vững ngã xuống dưới, lưng anh dán chặt lang cang.
Đổ mồ hôi lạnh ướt áo, anh vẫn không thể tin nổi.
Đi bộ xuống dưới biết bao lâu, mệt đến mức muốn cạn sức ai mà ngờ vẫn còn đứng trước cửa!
Là ma quỷ trêu đùa!
"Hí hí hí".
Tiếng trẻ con từ bên dưới vọng lên vang khắp căn hầm.
Tạ Thành nuốt ực nước bọt, anh siết chặt cây xẻng, hít sâu rồi thở mạnh, quát lên: "Ma quỷ mau cút hết ra đây cho tao! Đừng có ở đó hù dọa!".
Âm giọng anh vang vọng xong lại im bặt.
Căn hầm trở nên yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào khác ngoài tim anh đang đập thình thịch.
Khi nghe tiếng cười khi nãy của con quỷ, anh tự hỏi trong nhà làm gì có đứa trẻ con nào chết đâu mà lại có vong nhi?
Tạ Thành cố bình tĩnh, bây giờ anh cần phải đi thu thập manh mối nhanh để còn thoát ra cái vai diễn Thanh Phi Huy của Thanh Phi Hưng bày ra, quay về làm nhiệm vụ cùng đồng đội.
Không được sợ ma.
Anh tự nhủ.
Anh từng đụng độ mấy con quỷ còn kinh dị hơn cả thế, vong nhi chả là gì với anh.
Tạ Thành tiếp tục soi đèn đi xuống dưới.