Quần áo của Thanh Phi Hưng, Tạ Thành mặc vào thấy rộng.
Nhưng Lưu Vũ thì khác, dáng vóc tương đương hắn ta nên trông hắn rất cân đôi.
Áo sơ mi trắng làm hắn có phần thư sinh hơn áo cổ lọ màu đen kia.
Lưu Vũ thì thích phong cách phong lưu nên hắn đã bỏ bớt hai cúc áo, để lộ một chút phần ngực cơ chắc.
Tạ Thành đắm đuối nhìn, cứ như bị hắn thôi miên.
Lưu Vũ nhận ra khẽ cong khóe môi, nhìn anh như cô vợ lén lút mặc đồ của chồng vậy, có phần phùng phình.
Nhưng mắt thời trang của Tạ Thành khác biệt, nếu mặc đồ tây bỏ áo vào quần hết thì rất quê mùa, nên phần áo trước thì anh bỏ vào quần, phần sau thì xả ra.
Một phong cách rất giống các nam thần tượng trong giới giải trí.
Hai người đem treo hai cái áo ướt sũng kia trên cửa sổ.
Tạ Thành nhìn ra ngoài mưa, nói: "Rốt cuộc Thanh Phi Hưng đã đem Tần Nhĩ đi đâu?".
Lưu Vũ lục lọi khắp phòng tìm kiếm đồ vật, đáp: "Có thể hắn ta đến khách sạn Thanh Phi chăng? Hoặc căn hầm?".
Tạ Thành trầm ngâm: "Khách sạn Thanh Phi chẳng có gì đặt biệt, tại sao hắn lại đến đó? Còn căn hầm thì...?".
Suy nghĩ, anh nói: "Chúng ta đến căn hầm đó thôi anh Lưu".
Hắn đang nhìn một vật trưng bày trong phòng, nói: "Trước khi đi, cậu đến đây xem thứ này đi".
Tạ Thành bước đến, cau mày khi nhìn vào bức tượng đầu một con dê bằng vàng, nói: "Cái này...!Có vấn đề gì sao anh?".
Bức tượng điêu khắc tinh xảo, tỉ mỉ từng đường nét, sống động như thật.
"Không biết cậu có để ý hay không, từ lúc chúng bắt đầu đến bây giờ, có những thứ dính dáng đến dê".
Dê?
Sợi sáng xẹt qua đầu, Tạ Thành mở to mắt, nói: "Những thứ tôi thấy chỉ là cừu, chứ không phải dê".
Lúc ở bến xe buýt của khởi đầu, trên bảng có dáng một một tờ giấy màu đen.
Trên tờ giấy ghi là: Lời nguyền đã giáng xuống những chú cừu muốn thoát khỏi sự ác nghiệt trần gian.
Như vậy là nói cừu chứ không phải dê!
Trang bìa của một quyển sách có hình đầu dê?
Anh khựng lại một chút, hỏi: "Cừu và dê thể diện cho điều gì chứ?".
Nhưng mà, nghĩ lại cảm thấy cừu và dê đều không liên đến nhiệm vụ lần này cho lắm.
Lưu Vũ không trả lời, trông hắn không giống như giấu diếm điều gì đó.
Hắn đưa ngón tay thuôn dài lướt đến sừng dê, nắm vào, đột ngột gặt xuống.
Tạ Thành hoang mang: "?".
Sừng giống như cái cần điều khiển cái gì đó.
Nhưng qua một lúc, chẳng có điều gì xảy ra.
Bỗng Lưu Vũ kéo anh lùi lại, Tạ Thành nhất thời khó hiểu.
Xong, nhìn lại dưới chỗ mình vừa đứng, anh mở to mắt, thốt: "Cửa?!".
Ở dưới chân là chiếc cửa sắt thông xuống tầng hầm bên dưới.
"Căn cứ bí mật?".
Tạ Thành thử giẫm nhẹ chân vào cánh cửa, nó không mở.
Khi nãy gặt một sừng, chỉ kéo sàn nhà để mở ra cánh cửa.
Nếu như gặt thêm một sừng nữa có thể đi vào trong.
Lưu Vũ nói: "Tôi đoán đây là lối đi khác dẫn xuống căn hầm thí nghiệm kia".
Tạ Thành kinh ngạc: "Tôi không ngờ trong phòng uống trà này lại có cửa bí mật!".
Lúc anh còn ở thân chủ Thanh Phi Hưng, hoàn toàn không hề để ý đặt điểm này trong phòng.
Chuyện này ngoài sức tưởng tượng.
"Xuống thôi".
Lưu Vũ nói.
Tạ Thành hỏi: "Xuống bằng cách nào khi cửa bị khóa?".
Lưu Vũ liền nhảy tọt xuống dưới, hắn xuyên qua cánh cửa.
Tạ Thành há hốc mồm lùi lại mấy bước: "Cái quái..?!".
Hắn lú đầu lên: "Cậu quên chúng ta chỉ là thể hồn thôi sao?".
"Hở? À à, đúng rồi! Tôi lại quên mất".
Mà, hồn cũng mặc được quần áo của người sống sao?
Tạ Thành liền nhảy vào.
Phịch!
Tạ Thành: "Sao lạ vậy? Anh và tôi đều là hồn, sao chỉ một anh chui xuyên vào được? Còn tôi thì không?!".
Lưu Vũ phi lên, nắm lấy vai anh: "Tôi vẫn chạm vào cậu được, chứng tỏ chúng ta đều là hồn".
"Bây giờ, cậu đứng song song với tôi, tôi làm động tác gì thì cậu làm theo".
"Vâng".
Tạ Thành làm theo Lưu Vũ, hắn nắm lấy tay anh, giơ một chân ra, anh đưa chân theo.
Hắn cho chân xuyên qua cửa, Tạ Thành liền làm theo.
Chân anh vẫn nằm trên bề mặt cửa sắt.
Kỳ lạ.
Tạ Thành lén nhìn hắn, bỗng có một suy nghĩ đáng sợ chợt nảy trong đầu.
Nhỡ đâu, hắn chính là quỷ thật rồi sao?
"Hay chúng ta thử cách khác?".
Hắn nói.
Thử gì mà thử chứ!
Tạ Thành đổ mồ hôi lạnh trong lòng, cảm thấy nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống đột ngột, lạnh lẽo vô cùng.
Anh rùng mình.
Biết ngay mà, làm gì mà Lưu Vũ có thể ở trong thế giới trải nghiệm của Thanh Phi Hưng bày ra chứ!
Là quỷ hóa thành!
Tạ Thành nhích xa hắn, lắc đầu lia lịa.
Lưu Vũ: "...Hử?".
Đọc được nội tâm của Tạ Thành, hắn phì cười.
Trong mắt anh, Lưu Vũ là một người đàn ông lạnh lùng, kiệm lời, bỗng hôm nay anh thấy hắn cười với anh một cách thoải mái như vậy.
Càng đáng ngờ!
"Tôi không phải quỷ".
Hắn bước đến.
Tạ Thành càng lùi: "Đừng đến gần đây!".
"Tạ Thành, cậu sao vậy?".
Lưng đụng tường, hết đường lui.
Hắn giơ tay lên, Tạ Thành hốt hoảng liền nhắm mắt lại.
Bàn tay thô to ấm áp chạm vào mặt anh.
Hắn khẽ nói: "Cậu đừng sợ, tôi không phải quỷ, tôi sẽ tìm cách để hai chúng ta cùng đi xuống căn hầm này đi tìm tên ác ma kia".
Giọng nói trầm mang ấm áp, trong lòng Tạ Thành khẽ nới lỏng cảnh giác, anh mở mắt nhìn hắn.
Lưu Vũ xoa đầu anh, hắn nói: "Tôi có ý này, nếu như chúng ta truyền cho nhau hơi ấm nồng nhiệt liệu thể hồn của chúng ta sẽ trở nên giống nhau?".
Truyền nhiệt độ?
Ý của hắn là sao?
Tạ Thành khẽ đồ mồ hôi lạnh, anh thắc mắc: "Là như thế nào?".
"Cậu nhắm mắt lại đi".
Lưu Vũ nâng mặt anh lên.
Tạ Thành một lần nữa nhắm mắt.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Anh nghe tiếng tim mình đập mạnh, tựa hồ muốn nổ tung.
Bỗng cảm thấy trên môi mình có gì đó mềm mại, ấm nóng, Tạ Thành mở choàng mắt.
Đầu óc liền nổ tung.
Hắn thế mà hôn môi anh!
Tạ Thành hốt hoảng, lập tức đẩy Lưu Vũ ra, anh thở hồng hộc, mặt tức thì đỏ lự lên: "Anh, anh làm cái quái gì vậy?!".
Lưu Vũ liếm vành môi mình, nói: "Tôi đang giúp cậu".
Giúp kiểu gì mà lại đi hôn môi chứ?!
Tạ Thành ngại đến không còn chỗ nấp, anh thật sự không muốn đối mặt với người đàn ông này nữa.
Phịch!
Lưu Vũ tay tóm hư không: "Tạ Thành!".
Khi nãy vừa nhắm mắt vừa chạy, anh đột nhiên lọt vào chỗ nào đó.
"Ây da...".
Anh loạng choạng đứng lên, vấp hai chân vào nhau, liền ngã ra sau.
"Cậu không sao chứ?".
Lưu Vũ đỡ lấy anh.
Tạ Thành mở to mắt nhìn quanh nơi này: "Chỗ nãy...!Căn hầm?!".
Cách của hắn đúng thật là hiệu quả vô cùng, Tạ Thành cuối cùng cũng bước xuyên qua cửa sắt.
Nhưng mà, lại rơi xuống rất đau.
Dưới ánh đèn xanh lam ở hai bên vách tường gạch trắng bóng dạ ra, là một hành lang dài dẫn đến lối đi sâu hun hút trước mặt.
Chỗ này đúng thật là căn hầm thí nghiệm.
Theo Tạ Thành biết, làm gì có hành lang dài ngoằng như thế này đâu.
Lẽ nào trong ba năm qua, đã có kẻ cho đào đất xây dựng thêm? Nhưng là ai được chứ? Thanh Phi Huy hay là Thanh Phi Hưng?
Thanh Phi Huy hiện mất tích, Tạ Thành không có trải nghiệm mốc thời gian ba năm qua nên chẳng biết sự việc diễn ra thế nào.
Chẳng lẽ...!Thanh Phi Huy đã bị tên ác ma kia giết rồi sao?
Lưu Vũ đảo mắt nhìn lên trần nhà, hắn phát hiện trong góc tối có thứ gì đó lấp lánh.
Hắn nhảy lên bắt lấy.
Tạ Thành hỏi: "Là gì vậy?".
Thứ trong bàn tay khiến hắn nhíu mày: "Vàng?".
Tạ Thành không mấy ngạc nhiên, anh nói: "Vàng này có đầy ở bãi biển nơi này á, lúc thủy triều dâng đến sẽ mang theo chúng đến đây".
Lưu Vũ thoáng bất ngờ, bởi vậy lúc làm nhiệm vụ ở khách sạn Thanh Phi, nơi nào cũng toàn là dát vàng.
Cứ tưởng tên chủ là kẻ sa hoa lãng phí, nhưng không ngờ hắn ta lại sử dụng đồ của thiên nhiên ban tặng.
Bãi vàng là của thiên nhiên hay là của thứ sinh vật gì đó?
Hai người bước đi, nơi này lúc đi phát ra tiếng bước chân của cả hai rất rõ, nó vang vọng khắp lối đi.
Đang đi nhớ ra gì đó, Tạ Thành lên tiếng: "À anh Lưu".
Lưu Vũ: "Sao vậy?".
Anh nói: "Lúc trước tôi từng xuống căn hầm thí nghiệm bằng đường đi khác, nhưng mà hiện giờ tôi cũng không nhớ rõ đường đi đó ở đâu, lúc đó bị ma quỷ dẫn dắt kết cục chẳng biết mình đến trước cửa vào từ khi nào".
Lưu Vũ nói: "Theo tôi thấy tình hình hiện tại, dưới lồng đất vẫn còn nhiều căn cứ khác, không riêng gì phòng thí nghiệm đâu".
Tạ Thành gật đầu, suy tư.
Lỡ đâu bên dưới khách sạn Thanh Phi cũng có căn hầm giống vậy thì sao nhỉ?
Càng đi sâu vào trong càng cảm thấy âm u lạnh lẽo đến phát sợ, cảm giác mỗi bước chân đi qua sẽ có những cặp mắt của những thứ vô hình dõi theo.
Tạ Thành ớn lạnh, rùng mình bỗng nhích sát lại gần Lưu Vũ.
Hắn nắm lấy tay anh, nói: "Nếu cậu lạnh hay sợ thì cứ nắm lấy tay tôi".
Tạ Thành liền nắm chặt tay hắn, đi bên cạnh người đàn ông này, anh cảm thấy mình có được sự bảo vệ, khiến mọi âm khí quanh nơi này bám vào anh phút chốc tản đi.
Giống như lúc trước đi vào mảnh rừng đó, hắn cũng nắm lấy tay anh trấn an.
Nhưng khi đó Tạ Thành vừa ngại ngùng vừa sợ hắn nên tim đập bồi hồi.
Rầm!
Tạ Thành cùng Lưu Vũ đồng loạt giật mình, cả hai khựng lại.
Có thứ gì đó nặng trịch vừa rơi xuống trong bóng tối đằng sau lưng họ.
Tạ Thành ngó lại đằng sau: "Cái gì vừa rớt vậy?".
Bịch bịch bịch!
Âm thanh ngày càng gần.
"Chạy!".
"GRAA!".
Tiếng gầm gú, đây là một con quỷ dữ tợn!
Lưu Vũ kéo Tạ Thành chạy.
Phía trước có hai khúc rẽ, đi thẳng hoặc rẽ phải, cả hai chọn ngã rẽ.
Trong hành lang này có mấy căn phòng.
Nếu chọn vào phòng tất cả sẽ kết thúc tại đây.
"GRA! Đư..ứn..g lạ..i đó ch..o t..ao!".
Con quỷ thế mà nói được tiếng người.
Đang chạy đột nhiên Tạ Thành vấp cái gì đó xém thì ngã sấp mặt, may Lưu Vũ đỡ được.
Khi anh nhìn lại thứ khiến mình ngã, liền biến sắc: "Cánh, cánh tay?!".
Là một cánh tay người còn tươi sống, máu chảy đầm đìa.
Nhưng đó là của ai? Ngón tay trỏ của cánh tay đó chỉ vào một căn phòng.
"GRA!".
Không còn nhiều thời gian suy nghĩ, Lưu Vũ liền bế Tạ Thành lên bay xuyên qua cánh cửa.
Con quỷ kia đuổi đến liền bị chặn lại, nó sẽ sớm phá cửa thôi.
Cả hai đột ngột đen mặt khi đứng trong căn phòng.
Một căn phòng được làm bằng máu thịt, như có nhịp sống mà nhấp nhô.
Mùi hôi tanh tưởi, nóng hổi cứ thế đập vào mặt họ.
Giống như hai người đang đứng trong dạ dày của sinh vật nào đó.
Con quỷ đập cửa bên ngoài bỗng chốc im lịm, mọi thứ trở nên yên ắng một cách đáng sợ.
Tạ Thành hơi chống mặt, nói: "Anh Lưu, cho tôi xuống trước đi".
"Không được, bên dưới tởm lắm".
Dưới chân hắn là bãi nước dịch vàng xanh, bốc mùi thối như phân.
Tạ Thành nói: "Lúc trước tôi cũng vào căn hầm bằng lối đi khác, nơi đó toàn bộ đều được làm từ máu thịt, rất kinh tởm.
Nhưng mà, chỗ đó có một gian phòng thí nghiệm rộng lớn, ở giữa có một cái bục, bên trên là thứ gì tôi vẫn chưa có xem liền bị kéo xuyên ảo cảnh, nên không biết".
Lưu Vũ hỏi: "Có thể đường chúng ta đi hiện tại sẽ dẫn đến nơi đó".
Nói, hắn quay người định mở cửa ra ngoài, thì sau lưng bỗng có gì đó phát sáng.
Sắc hồng của lửa sáng phực nhưng không đốt cháy bất kỳ thứ gì, giây sau liền tắt.
Một vật bay ra, đáp đến bên chân bọn họ.
Tạ Thành nói: "Anh cho tôi xuống đi".
Lưu Vũ do dự, cũng thả anh xuống.
Tạ Thành nhặt món đồ lên, dưới ánh đèn lờ mờ trên trần nhà thịt, là một chiếc chìa khóa.