Em có thể tới gặp tôi không?
Dưới ánh mắt cảnh giác của Doãn Bạch nam thanh niên đã nhanh báo tên tuổi.
Anh ta cười tủm tỉm mà vươn tay với Tả Tĩnh U, rồi tự giới thiệu: "Chào cô, Romeo, tôi là Hạ Chí Văn, một đạo diễn trẻ."
"Tôi rất thưởng thức diễn xuất của cô, cho nên rất mong chúng ta có cơ hội hợp tác?"
Tả Tĩnh U nhìn kỹ thanh niên đứng đối diện, mỉm cười hỏi: "Hợp tác cái gì?"
Hạ Chí Văn trả lời: "Một bộ điện ảnh, tôi hy vọng cô có thể trở thành nữ chính của tôi."
Doãn Bạch đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hạ Chí Văn đưa ra danh thiếp của bản thân, rồi nhìn Tả Tĩnh U đưa phương thức liên lạc, chỉ cảm thấy yết hầu trướng trướng như có gai ở đó.
Mãi cho đến khi Hạ Chí Văn rời khỏi, thì sắc mặt của Doãn Bạch cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Đã đuổi được Hạ Chí Văn đi rồi, Tả Tĩnh U mới quay đầu lại nhìn Doãn Bạch, thấy cô làm ra bộ dáng như lão đại không vui, cười hỏi cô: "Em sao vậy, sao vẻ mặt không vui lắm?"
Trong lòng Doãn Bạch nghẹn sắp không chịu được, nhìn về phía Tả Tĩnh U nói: "Chị cứ như vậy mà trao đổi phương thức liên lạc với anh ta, không sợ anh ta là kẻ lừa đảo sao?"
Tả Tĩnh U đưa tay ra, giữ lấy tay Doãn Bạch kéo cô đi ra ngoài: "Tôi dễ lừa như vậy sao? Nếu người nào đó có thể lừa tôi thì là do tôi cam tâm tình nguyện mà thôi."
Doãn Bạch rầu rĩ không vui nói: "Trông chị rất dễ lừa." Nếu không thì sao cẩu Hạ Chí Văn chỉ mới nói hai câu, đã đưa thông tin của bản thân ra chứ.
Tả Tĩnh U bộ dáng không vui này của cô thì nhoẻn miệng cười: "Được rồi, tôi rất đói bụng, chúng ta đi ăn khuya trước đi."
Doãn Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn đi theo Tả Tĩnh U cùng với những người khác trong câu lạc bộ đi ăn mừng.
Mọi người uống rượu vui vẻ đến tận hai giờ sáng, Doãn Bạch còn chưa ngấm rượu đã gọi điện thoại kêu tài xế đến, đưa các cô gái trong câu lạc bộ về.
Còn chính cô thì đưa Tả Tĩnh U về chung cư xa hoa.
Tả Tĩnh U uống quá nhiều, Doãn Bạch nhờ chị tài xế dìu nàng lên giường, sau đó cởi áo khoác, lau mặt lau tay cho nàng một hồi.
Chờ đến lúc Tả Tĩnh U an phận, Doãn Bạch mới đi vào phòng tắm tắm rửa một phen rồi quay trở lại giường.
Cô gái say rượu mặc áo sơ mi mỏng cao cổ, đỏ mặt cuộn tròn trong ổ chăn, cau mày khó chịu.
Doãn Bạch ngồi ở đầu giường, nhìn Tả Tĩnh U nằm bên cạnh mình nhíu chặt mày?
Cô nhìn vẻ mặt đỏ bừng của người kia, lại nhớ tới bộ dáng khi nàng cùng nhóm người kia uống rượu đến vui vẻ như thế nào, một cỗ tức giận u ám ngưng tụ trong lồng ngực, làm cách nào cũng không bỏ xuống được.
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn Tả Tĩnh U thật sâu một hồi lâu mới duỗi tay chọc chọc mặt Tả Tĩnh U: "Hừ! Quỷ chán ghét!"
Cô thở dài, giơ tay tắt đèn trong phòng rồi trượt vào trong chăn.
Doãn Bạch vừa mới nằm xuống không bao lâu, Tả Tĩnh U say rượu ngủ say giống như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, di chuyển cơ thể của mình rồi cuộn vào trong lòng ngực của Doãn Bạch.
Mùi rượu mạnh mẽ xâm nhập vào mũi Doãn Bạch, mùi hương không dễ ngửi lắm nhưng lại say lòng người.
Doãn Bạch cảm nhận được đầu nằm đè lên trên tay mình, tim chợt đập nhanh hơn.
Sau một hồi suy nghĩ thì Doãn Bạch cũng chịu đựng mùi rượu trên người Tả Tĩnh U duỗi tay ôm nàng vào trong lòng.
Chờ cả người Tả Tĩnh U đều cuộn tròn ở trong cái ôm của cô, Doãn Bạch mới duỗi tay chọc chọc mặt nàng, như thể cô đang cưng nựng mà cũng giống như tức giận nói: "Ngày mai sẽ tìm chị tính sổ."
Hôm sau khi hai người thức dậy thì đã là giữa trưa.
Tả Tĩnh U rời giường lập tức đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, Doãn Bạch một bên gọi điện thoại đặt cơm trưa lại đây, một bên định thay hết ga giường.
Tả Tĩnh U mặc áo ngủ xoa đầu tóc ướt dầm dề từ phòng tắm ra tới thì thấy Doãn Bạch đang đổi áo gối.
Tả Tĩnh U xoa tóc, cong môi đi đến trước mặt Doãn Bạch, có có lỗi nói: "A, thật xin lỗi, đêm qua chị uống quá nhiều, chị sẽ thay ga giường sau nhé."
Doãn Bạch ngước mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy mái tóc ướt đẫm vai, bọt nước theo cổ áo chảy dài xuống dừng lại ở xương quai xanh hằn sâu của nàng, tâm cô như bị mèo cào, ngứa đến lợi hại.
Cô hừ một tiếng, không nhìn Tả Tĩnh U nữa, biệt biệt nữu nữu nói: "Vốn dĩ chị nên thay!"
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng không cao hứng này của cô, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nàng đi đến mép giường, khom lưng nhìn thẳng Doãn Bạch: "Giận sao?"
Doãn Bạch liếc nàng một cái, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm nói: "Chị cảm thấy sao? Cũng không phải chị không biết tôi có thói sạch sẽ đến mức nào......"
"Tối hôm qua chị uống quá nhiều, không có tắm rửa, còn uống say như vậy đã nằm ở trên giường của tôi.
Đương nhiên tôi sẽ tức giận!"
Tay Tả Tĩnh U xoa tóc dừng lại một chút, thuận thế ngồi ở trên giường, nhìn Doãn Bạch đang tháo áo gối, lộ ra biểu tình thẹn thùng hiếm thấy: "Được rồi, là tôi không tốt......!Tôi không nên uống quá nhiều, còn nằm ở trên giường của em."
Tả Tĩnh U cong mặt mày, nhìn Doãn Bạch cười khẽ một chút: "Doãn Bạch, kỳ thật ngày hôm qua em có thể ném tôi trên sô pha, trong nhà ấm như vậy, tôi cũng sẽ không cảm mạo......"
Doãn Bạch nhướng mi liếc nàng một cái, như là nói: "Nói đùa với tôi sao?"
Tả Tĩnh U nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay đáp ở trên mu bàn tay của Doãn Bạch, cười ngâm ngâm nói: "Tôi uống nhiều như vậy em còn để tôi nằm trên giường em, Tiểu Bạch, em rất yêu tôi nha!"
Có lẽ là đụng phải chữ "Yêu" này, Doãn Bạch như bị chọc đến điểm yếu, cả khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, lập tức biến thành một con tôm lớn đỏ thẫm.
Nàng đỏ lên mặt, nhìn Tả Tĩnh U lắp bắp mà nói: "Ai......!Ai nói tôi yêu chị!"
Nói hươu nói vượn, cô mới không yêu Tả Tĩnh U! Tả Tĩnh U nghiêng đầu nhìn cô: "Nga? Vậy là không yêu tôi sao?" Nói xong, nàng thở dài nói: "Aizz, tôi đây khổ sở quá, rõ ràng tôi rất yêu em, sao em lại có thể không yêu tôi chứ."
Doãn Bạch nhìn bộ dáng làm ra vẻ này của nàng, đỏ mặt ấp úng nói: "Chị còn kém một chút, Tả Tĩnh U chị không đi đóng phim thì tiếc lắm.
Cái gì yêu hay không yêu, chị nghĩ cũng nhiều lắm!"
Cô không muốn cùng Tả Tĩnh U tiếp tục rối rắm trong vấn đề này, vì thế vỗ vỗ giường nói: "Giường đầy rượu của chị.
Mau thay ga trải giường cho tôi trước khi ăn trưa đó.
Chiều tôi phải ngủ! "
Tả Tĩnh U nga rồi nói có thể, cắn môi than nhẹ: "Được rồi, nghe lời em."
Tả Tĩnh U lau khô tóc, đặt khăn lông ở trên sô pha, kêu Doãn Bạch xuống giường, thành thành thật thật trải ga giường.
Cuối cùng sau khi cả hai dọn dẹp phòng xong, cơm Doãn Bạch chọn cũng đã đưa đến, hai người ở trong phòng khách cùng nhau ăn lẩu cay rát Tả Tĩnh U thích nhất.
Doãn Bạch một bên dùng nước trắng nóng nhúng thịt, một bên ăn.
Ăn ăn một hồi đã phát hiện Tả Tĩnh U thất thần cầm điện thoại xem gì đó
Doãn Bạch thấy thế nhíu mày, không vui nhìn Tả Tĩnh U nói: "Chị đang xem cái gì?"
Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn cô một cái, cắn chiếc đũa nói: "Nga......!Đang xem kịch bản á."
"Kịch bản? Kịch bản gì?" Doãn Bạch nhíu mày, trong lòng hiện lên một ý nghĩ: "Kịch bản của người hôm qua?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Ừm." Nàng nói xong, đưa điện thoại qua trước mặt Doãn Bạch, nhìn cô nói: "Chị cảm thấy Hạ học trưởng rất có tài hoa, còn kịch bản này rất thú vị cho nên tôi muốn thử xem."
Kết quả Doãn Bạch không nhìn điện thoại di động của Tả Tĩnh U, không xem kịch bản, ngược lại yên lặng nhìn nàng: "Chị muốn đóng phim sao?"
Tả Tĩnh U nhấp môi suy nghĩ một hồi nói: "Trước kia tôi cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ là đơn giản thích kịch, thích biểu diễn, thích những câu chuyện......!Nhưng nếu bản thân tôi có năng lực thiên phú thì tôi muốn thử......"
Nói tới đây, Tả Tĩnh U nở nụ cười, trong mắt đều là ánh sáng: "Cuộc đời thật ngắn ngủi, sao không thử một lần!"
Doãn Bạch nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng, nhất thời sửng sốt.
Cô chọc chọc cơm trong chén mình, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ đây là ước mơ mà người khác hay nói sao?"
Doãn Bạch lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tả Tĩnh U, nghiêm túc nói: "Nếu muốn, vậy chị đi thử thử đi."
"Được."
Ngày hôm sau, Doãn Bạch đồng ý lời mời của Hạ Chí Văn, cho nên nàng cùng Doãn Bạch đi thử vai.
Sau khi kết thúc thử vai, đoàn đội Hạ Chí Văn đều rất vừa lòng với Tả Tĩnh U, nhất trí cho rằng nàng là vai chính của kịch bản này.
Dưới tình huống có Doãn Bạch đi cùng, Tả Tĩnh U và Hạ Chí Văn ký hợp đồng, đến kỳ nghỉ đông, Tả Tĩnh U mang theo trợ lý Doãn Bạch sắp xếp chính thức tiến vào đoàn đóng phim.
Là người mới chân ướt chân ráo vào giới giải trí, hoàn toàn không biết gì về đóng phim.
Tuy nhiên, Tả Tĩnh U lại có đầy thiên phú diễn xuất, dưới sự hướng dẫn của Hạ Chí Văn nàng cũng đã nhanh chóng lấy được cảm xúc, quá trình quay phim cũng dần trở nên tốt hơn.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, Tả Tĩnh U đều ở đoàn phim đóng phim, chỉ có khi kết thúc quay phim thì mới có thể cùng Doãn Bạch gọi video trò chuyện.
Mỗi lần trò chuyện, Tả Tĩnh U đều sẽ nói với Doãn Bạch mấy chuyện trong lúc quay phim.
Nói anh camera, nói các diễn viên diễn cùng mình, nói thời tiết, nói thật nhiều chuyện vui......
Nhưng mỗi một lần, đều sẽ nhắc đến Hạ Chí Văn.
Mỗi lần nàng nói về Hạ Chí Văn, thì giống như lấy cây dao đâm vào trong ngực Doãn Bạch, vừa khó chịu vừa đau đớn.
Hạ Chí Văn......!Lại là Hạ Chí Văn......!Chẳng lẽ khi quay phim, ở đoàn phim không có ai ngoài đạo diễn sao?
Trong lòng Doãn Bạch ghen ghét đến sắp chết, nhưng lại không cách nào từ chối dụ hoặc gọi điện video gặp mặt Tả Tĩnh U, mỗi ngày vẫn như cũ gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.
Mãi cho đến buổi tối nọ, Tả Tĩnh U kết thúc công việc đang cùng Doãn Bạch gọi video, Hạ Chí Văn từ phía sau vỗ vỗ bả vai Tả Tĩnh U, cười nói với nàng: "Tĩnh U, hôm nay sinh nhật anh, một hồi sẽ đi ăn BBQ, là tiệc sinh nhật em không được vắng mặt nha!"
Tả Tĩnh U quay đầu, tươi cười với anh: "Dạ được, anh Hạ."
Tả Tĩnh U nói xong, quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch trong video, cười hống cô: "Được rồi Tiểu Bạch, tôi đi dọn đồ trước một hồi lại nói chuyện với em."
"Bye bye."
Tả Tĩnh U nói bye bye xong lưu loát mà tắt video.
Bên màn hình kia, Doãn Bạch nhìn bị cuộc gọi bị tắt đi thì mở to hai mắt nhìn.
Cô là bạn nhỏ sao?
Còn có, Hạ Chí Văn lại là loại anh trai gì! Hơn nửa đêm, còn cùng cô gái nhà người ta đi ăn BBQ là kiểu anh trai gì!
Đi cái gì mà đi, không được đi!
Doãn Bạch nghiến răng nghiến lợi, một lần nữa gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U, sau khi nghe được một tiếng "Alo" đã hung hăng nói: "Tả Tĩnh U, hiện tại quay về khách sạn cho tôi! Ngay lập tức, lập tức!"
Tả Tĩnh U cong mày, nắm di động cắn cánh môi nhịn cười: "Sao vậy? Em có chuyện gì tới tìm tôi sao? Sao bây giờ lại gọi kêu tôi về khách sạn a?"
Doãn Bạch hít sâu một hơi, nói với Tả Tĩnh U: "Đã 9 giờ, chị một cô gái ở bên ngoài không an toàn, nhanh quay về đi, không được dự tiệc!"
Lúc này Tả Tĩnh U đã bắt đầu cố tình nghe không hiểu lời cô nói, làm bộ bất mãn nói: "Mới 9 giờ nha, hơn nữa có chị Hiểu Hà bồi tôi, sẽ không có việc gì.
Không phải em cũng an bài vệ sĩ cho tôi sao, tôi rất an toàn......"
"Hôm nay là sinh nhật anh Hạ, tôi phải dự tiệc mà."
Doãn Bạch tức chết rồi, đây vấn đề sẽ dự tiệc hay không sao? Là vấn đề nửa đêm chị còn cùng Hạ Chí Văn ở cạnh nhau.
Cô không nói nên lời, đành phải oán hận nói: "Tóm lại, tôi nói không được đi thì không được đi!"
"Chị nhanh về khách sạn.
Chúng ta đã hẹn rồi, mỗi ngày trước 10 giờ chị phải quay về khách sạn.
Cho nên chị không được đi."
Tả Tĩnh U thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bạch, em thật sự rất lo lắng cho chị nha...."
"Ai, chỉ là cùng mọi người ăn một bữa mà thôi, không phải ngày thường tôi cũng cùng mọi người dùng bữa khuya hay sao, sao bây giờ lại nhọc lòng như vậy? A, Tiểu Bạch, không phải là em đang ghen chứ!"
Tả Tĩnh U tự mình nói một hồi, Doãn Bạch cũng trầm mặc mà nghe xong một hồi, sau đó chỉ cảm thấy gai cổ họng, còn mặt thì đỏ bừng.
Một lát sau, cô mới hít sâu một cái, giống như tự thú nhận: "Đúng vậy, Tôi đang ghen đó! Còn tức giận nữa!"
"Nếu hôm nay chị không trở về khách sạn, tôi sẽ không quan tâm chị một tháng!"
A, cô nói ra, thật sự đã nói ra!
Tả Tĩnh U nghe vậy cười khúc khích: "Được, không muốn tôi đi thì tôi không đi, sao phải uy hiếp người ta như vậy......"
"Một tháng không để ý tới người ta, người ta sẽ rất thảm, sao em nỡ lòng nào làm vậy chứ? Rõ ràng mỗi ngày tôi rất muốn gặp em a."
Trong phòng yên tĩnh, tiếng thở dài Tả Tĩnh U lặng lẽ truyền tới.
Doãn Bạch ngồi ở trên giường nghe đến câu "Muốn gặp em" thì tất cả ghen tuông vốn có đều đầu hàng hết.
Cô trầm mặc một hồi, hỏi: "Thật sao?"
Tả Tĩnh U gật đầu thật mạnh: "Thật." Nàng ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn trong phương xa đen tối, thở ra một ngụm khí lạnh, ách thanh nói: "Tiểu Bạch, nếu hôm nay tôi không đi tham gia tiệc sinh nhật của Hạ Chí Văn, em có thể tới gặp tôi hay không?".
Dưới ánh mắt cảnh giác của Doãn Bạch nam thanh niên đã nhanh báo tên tuổi.
Anh ta cười tủm tỉm mà vươn tay với Tả Tĩnh U, rồi tự giới thiệu: "Chào cô, Romeo, tôi là Hạ Chí Văn, một đạo diễn trẻ."
"Tôi rất thưởng thức diễn xuất của cô, cho nên rất mong chúng ta có cơ hội hợp tác?"
Tả Tĩnh U nhìn kỹ thanh niên đứng đối diện, mỉm cười hỏi: "Hợp tác cái gì?"
Hạ Chí Văn trả lời: "Một bộ điện ảnh, tôi hy vọng cô có thể trở thành nữ chính của tôi."
Doãn Bạch đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hạ Chí Văn đưa ra danh thiếp của bản thân, rồi nhìn Tả Tĩnh U đưa phương thức liên lạc, chỉ cảm thấy yết hầu trướng trướng như có gai ở đó.
Mãi cho đến khi Hạ Chí Văn rời khỏi, thì sắc mặt của Doãn Bạch cũng không tốt hơn là bao nhiêu.
Đã đuổi được Hạ Chí Văn đi rồi, Tả Tĩnh U mới quay đầu lại nhìn Doãn Bạch, thấy cô làm ra bộ dáng như lão đại không vui, cười hỏi cô: "Em sao vậy, sao vẻ mặt không vui lắm?"
Trong lòng Doãn Bạch nghẹn sắp không chịu được, nhìn về phía Tả Tĩnh U nói: "Chị cứ như vậy mà trao đổi phương thức liên lạc với anh ta, không sợ anh ta là kẻ lừa đảo sao?"
Tả Tĩnh U đưa tay ra, giữ lấy tay Doãn Bạch kéo cô đi ra ngoài: "Tôi dễ lừa như vậy sao? Nếu người nào đó có thể lừa tôi thì là do tôi cam tâm tình nguyện mà thôi."
Doãn Bạch rầu rĩ không vui nói: "Trông chị rất dễ lừa." Nếu không thì sao cẩu Hạ Chí Văn chỉ mới nói hai câu, đã đưa thông tin của bản thân ra chứ.
Tả Tĩnh U bộ dáng không vui này của cô thì nhoẻn miệng cười: "Được rồi, tôi rất đói bụng, chúng ta đi ăn khuya trước đi."
Doãn Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn đi theo Tả Tĩnh U cùng với những người khác trong câu lạc bộ đi ăn mừng.
Mọi người uống rượu vui vẻ đến tận hai giờ sáng, Doãn Bạch còn chưa ngấm rượu đã gọi điện thoại kêu tài xế đến, đưa các cô gái trong câu lạc bộ về.
Còn chính cô thì đưa Tả Tĩnh U về chung cư xa hoa.
Tả Tĩnh U uống quá nhiều, Doãn Bạch nhờ chị tài xế dìu nàng lên giường, sau đó cởi áo khoác, lau mặt lau tay cho nàng một hồi.
Chờ đến lúc Tả Tĩnh U an phận, Doãn Bạch mới đi vào phòng tắm tắm rửa một phen rồi quay trở lại giường.
Cô gái say rượu mặc áo sơ mi mỏng cao cổ, đỏ mặt cuộn tròn trong ổ chăn, cau mày khó chịu.
Doãn Bạch ngồi ở đầu giường, nhìn Tả Tĩnh U nằm bên cạnh mình nhíu chặt mày?
Cô nhìn vẻ mặt đỏ bừng của người kia, lại nhớ tới bộ dáng khi nàng cùng nhóm người kia uống rượu đến vui vẻ như thế nào, một cỗ tức giận u ám ngưng tụ trong lồng ngực, làm cách nào cũng không bỏ xuống được.
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn Tả Tĩnh U thật sâu một hồi lâu mới duỗi tay chọc chọc mặt Tả Tĩnh U: "Hừ! Quỷ chán ghét!"
Cô thở dài, giơ tay tắt đèn trong phòng rồi trượt vào trong chăn.
Doãn Bạch vừa mới nằm xuống không bao lâu, Tả Tĩnh U say rượu ngủ say giống như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, di chuyển cơ thể của mình rồi cuộn vào trong lòng ngực của Doãn Bạch.
Mùi rượu mạnh mẽ xâm nhập vào mũi Doãn Bạch, mùi hương không dễ ngửi lắm nhưng lại say lòng người.
Doãn Bạch cảm nhận được đầu nằm đè lên trên tay mình, tim chợt đập nhanh hơn.
Sau một hồi suy nghĩ thì Doãn Bạch cũng chịu đựng mùi rượu trên người Tả Tĩnh U duỗi tay ôm nàng vào trong lòng.
Chờ cả người Tả Tĩnh U đều cuộn tròn ở trong cái ôm của cô, Doãn Bạch mới duỗi tay chọc chọc mặt nàng, như thể cô đang cưng nựng mà cũng giống như tức giận nói: "Ngày mai sẽ tìm chị tính sổ."
Hôm sau khi hai người thức dậy thì đã là giữa trưa.
Tả Tĩnh U rời giường lập tức đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, Doãn Bạch một bên gọi điện thoại đặt cơm trưa lại đây, một bên định thay hết ga giường.
Tả Tĩnh U mặc áo ngủ xoa đầu tóc ướt dầm dề từ phòng tắm ra tới thì thấy Doãn Bạch đang đổi áo gối.
Tả Tĩnh U xoa tóc, cong môi đi đến trước mặt Doãn Bạch, có có lỗi nói: "A, thật xin lỗi, đêm qua chị uống quá nhiều, chị sẽ thay ga giường sau nhé."
Doãn Bạch ngước mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy mái tóc ướt đẫm vai, bọt nước theo cổ áo chảy dài xuống dừng lại ở xương quai xanh hằn sâu của nàng, tâm cô như bị mèo cào, ngứa đến lợi hại.
Cô hừ một tiếng, không nhìn Tả Tĩnh U nữa, biệt biệt nữu nữu nói: "Vốn dĩ chị nên thay!"
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng không cao hứng này của cô, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nàng đi đến mép giường, khom lưng nhìn thẳng Doãn Bạch: "Giận sao?"
Doãn Bạch liếc nàng một cái, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm nói: "Chị cảm thấy sao? Cũng không phải chị không biết tôi có thói sạch sẽ đến mức nào......"
"Tối hôm qua chị uống quá nhiều, không có tắm rửa, còn uống say như vậy đã nằm ở trên giường của tôi.
Đương nhiên tôi sẽ tức giận!"
Tay Tả Tĩnh U xoa tóc dừng lại một chút, thuận thế ngồi ở trên giường, nhìn Doãn Bạch đang tháo áo gối, lộ ra biểu tình thẹn thùng hiếm thấy: "Được rồi, là tôi không tốt......!Tôi không nên uống quá nhiều, còn nằm ở trên giường của em."
Tả Tĩnh U cong mặt mày, nhìn Doãn Bạch cười khẽ một chút: "Doãn Bạch, kỳ thật ngày hôm qua em có thể ném tôi trên sô pha, trong nhà ấm như vậy, tôi cũng sẽ không cảm mạo......"
Doãn Bạch nhướng mi liếc nàng một cái, như là nói: "Nói đùa với tôi sao?"
Tả Tĩnh U nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay đáp ở trên mu bàn tay của Doãn Bạch, cười ngâm ngâm nói: "Tôi uống nhiều như vậy em còn để tôi nằm trên giường em, Tiểu Bạch, em rất yêu tôi nha!"
Có lẽ là đụng phải chữ "Yêu" này, Doãn Bạch như bị chọc đến điểm yếu, cả khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, lập tức biến thành một con tôm lớn đỏ thẫm.
Nàng đỏ lên mặt, nhìn Tả Tĩnh U lắp bắp mà nói: "Ai......!Ai nói tôi yêu chị!"
Nói hươu nói vượn, cô mới không yêu Tả Tĩnh U! Tả Tĩnh U nghiêng đầu nhìn cô: "Nga? Vậy là không yêu tôi sao?" Nói xong, nàng thở dài nói: "Aizz, tôi đây khổ sở quá, rõ ràng tôi rất yêu em, sao em lại có thể không yêu tôi chứ."
Doãn Bạch nhìn bộ dáng làm ra vẻ này của nàng, đỏ mặt ấp úng nói: "Chị còn kém một chút, Tả Tĩnh U chị không đi đóng phim thì tiếc lắm.
Cái gì yêu hay không yêu, chị nghĩ cũng nhiều lắm!"
Cô không muốn cùng Tả Tĩnh U tiếp tục rối rắm trong vấn đề này, vì thế vỗ vỗ giường nói: "Giường đầy rượu của chị.
Mau thay ga trải giường cho tôi trước khi ăn trưa đó.
Chiều tôi phải ngủ! "
Tả Tĩnh U nga rồi nói có thể, cắn môi than nhẹ: "Được rồi, nghe lời em."
Tả Tĩnh U lau khô tóc, đặt khăn lông ở trên sô pha, kêu Doãn Bạch xuống giường, thành thành thật thật trải ga giường.
Cuối cùng sau khi cả hai dọn dẹp phòng xong, cơm Doãn Bạch chọn cũng đã đưa đến, hai người ở trong phòng khách cùng nhau ăn lẩu cay rát Tả Tĩnh U thích nhất.
Doãn Bạch một bên dùng nước trắng nóng nhúng thịt, một bên ăn.
Ăn ăn một hồi đã phát hiện Tả Tĩnh U thất thần cầm điện thoại xem gì đó
Doãn Bạch thấy thế nhíu mày, không vui nhìn Tả Tĩnh U nói: "Chị đang xem cái gì?"
Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn cô một cái, cắn chiếc đũa nói: "Nga......!Đang xem kịch bản á."
"Kịch bản? Kịch bản gì?" Doãn Bạch nhíu mày, trong lòng hiện lên một ý nghĩ: "Kịch bản của người hôm qua?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Ừm." Nàng nói xong, đưa điện thoại qua trước mặt Doãn Bạch, nhìn cô nói: "Chị cảm thấy Hạ học trưởng rất có tài hoa, còn kịch bản này rất thú vị cho nên tôi muốn thử xem."
Kết quả Doãn Bạch không nhìn điện thoại di động của Tả Tĩnh U, không xem kịch bản, ngược lại yên lặng nhìn nàng: "Chị muốn đóng phim sao?"
Tả Tĩnh U nhấp môi suy nghĩ một hồi nói: "Trước kia tôi cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ là đơn giản thích kịch, thích biểu diễn, thích những câu chuyện......!Nhưng nếu bản thân tôi có năng lực thiên phú thì tôi muốn thử......"
Nói tới đây, Tả Tĩnh U nở nụ cười, trong mắt đều là ánh sáng: "Cuộc đời thật ngắn ngủi, sao không thử một lần!"
Doãn Bạch nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng, nhất thời sửng sốt.
Cô chọc chọc cơm trong chén mình, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ đây là ước mơ mà người khác hay nói sao?"
Doãn Bạch lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tả Tĩnh U, nghiêm túc nói: "Nếu muốn, vậy chị đi thử thử đi."
"Được."
Ngày hôm sau, Doãn Bạch đồng ý lời mời của Hạ Chí Văn, cho nên nàng cùng Doãn Bạch đi thử vai.
Sau khi kết thúc thử vai, đoàn đội Hạ Chí Văn đều rất vừa lòng với Tả Tĩnh U, nhất trí cho rằng nàng là vai chính của kịch bản này.
Dưới tình huống có Doãn Bạch đi cùng, Tả Tĩnh U và Hạ Chí Văn ký hợp đồng, đến kỳ nghỉ đông, Tả Tĩnh U mang theo trợ lý Doãn Bạch sắp xếp chính thức tiến vào đoàn đóng phim.
Là người mới chân ướt chân ráo vào giới giải trí, hoàn toàn không biết gì về đóng phim.
Tuy nhiên, Tả Tĩnh U lại có đầy thiên phú diễn xuất, dưới sự hướng dẫn của Hạ Chí Văn nàng cũng đã nhanh chóng lấy được cảm xúc, quá trình quay phim cũng dần trở nên tốt hơn.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, Tả Tĩnh U đều ở đoàn phim đóng phim, chỉ có khi kết thúc quay phim thì mới có thể cùng Doãn Bạch gọi video trò chuyện.
Mỗi lần trò chuyện, Tả Tĩnh U đều sẽ nói với Doãn Bạch mấy chuyện trong lúc quay phim.
Nói anh camera, nói các diễn viên diễn cùng mình, nói thời tiết, nói thật nhiều chuyện vui......
Nhưng mỗi một lần, đều sẽ nhắc đến Hạ Chí Văn.
Mỗi lần nàng nói về Hạ Chí Văn, thì giống như lấy cây dao đâm vào trong ngực Doãn Bạch, vừa khó chịu vừa đau đớn.
Hạ Chí Văn......!Lại là Hạ Chí Văn......!Chẳng lẽ khi quay phim, ở đoàn phim không có ai ngoài đạo diễn sao?
Trong lòng Doãn Bạch ghen ghét đến sắp chết, nhưng lại không cách nào từ chối dụ hoặc gọi điện video gặp mặt Tả Tĩnh U, mỗi ngày vẫn như cũ gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.
Mãi cho đến buổi tối nọ, Tả Tĩnh U kết thúc công việc đang cùng Doãn Bạch gọi video, Hạ Chí Văn từ phía sau vỗ vỗ bả vai Tả Tĩnh U, cười nói với nàng: "Tĩnh U, hôm nay sinh nhật anh, một hồi sẽ đi ăn BBQ, là tiệc sinh nhật em không được vắng mặt nha!"
Tả Tĩnh U quay đầu, tươi cười với anh: "Dạ được, anh Hạ."
Tả Tĩnh U nói xong, quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch trong video, cười hống cô: "Được rồi Tiểu Bạch, tôi đi dọn đồ trước một hồi lại nói chuyện với em."
"Bye bye."
Tả Tĩnh U nói bye bye xong lưu loát mà tắt video.
Bên màn hình kia, Doãn Bạch nhìn bị cuộc gọi bị tắt đi thì mở to hai mắt nhìn.
Cô là bạn nhỏ sao?
Còn có, Hạ Chí Văn lại là loại anh trai gì! Hơn nửa đêm, còn cùng cô gái nhà người ta đi ăn BBQ là kiểu anh trai gì!
Đi cái gì mà đi, không được đi!
Doãn Bạch nghiến răng nghiến lợi, một lần nữa gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U, sau khi nghe được một tiếng "Alo" đã hung hăng nói: "Tả Tĩnh U, hiện tại quay về khách sạn cho tôi! Ngay lập tức, lập tức!"
Tả Tĩnh U cong mày, nắm di động cắn cánh môi nhịn cười: "Sao vậy? Em có chuyện gì tới tìm tôi sao? Sao bây giờ lại gọi kêu tôi về khách sạn a?"
Doãn Bạch hít sâu một hơi, nói với Tả Tĩnh U: "Đã 9 giờ, chị một cô gái ở bên ngoài không an toàn, nhanh quay về đi, không được dự tiệc!"
Lúc này Tả Tĩnh U đã bắt đầu cố tình nghe không hiểu lời cô nói, làm bộ bất mãn nói: "Mới 9 giờ nha, hơn nữa có chị Hiểu Hà bồi tôi, sẽ không có việc gì.
Không phải em cũng an bài vệ sĩ cho tôi sao, tôi rất an toàn......"
"Hôm nay là sinh nhật anh Hạ, tôi phải dự tiệc mà."
Doãn Bạch tức chết rồi, đây vấn đề sẽ dự tiệc hay không sao? Là vấn đề nửa đêm chị còn cùng Hạ Chí Văn ở cạnh nhau.
Cô không nói nên lời, đành phải oán hận nói: "Tóm lại, tôi nói không được đi thì không được đi!"
"Chị nhanh về khách sạn.
Chúng ta đã hẹn rồi, mỗi ngày trước 10 giờ chị phải quay về khách sạn.
Cho nên chị không được đi."
Tả Tĩnh U thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Bạch, em thật sự rất lo lắng cho chị nha...."
"Ai, chỉ là cùng mọi người ăn một bữa mà thôi, không phải ngày thường tôi cũng cùng mọi người dùng bữa khuya hay sao, sao bây giờ lại nhọc lòng như vậy? A, Tiểu Bạch, không phải là em đang ghen chứ!"
Tả Tĩnh U tự mình nói một hồi, Doãn Bạch cũng trầm mặc mà nghe xong một hồi, sau đó chỉ cảm thấy gai cổ họng, còn mặt thì đỏ bừng.
Một lát sau, cô mới hít sâu một cái, giống như tự thú nhận: "Đúng vậy, Tôi đang ghen đó! Còn tức giận nữa!"
"Nếu hôm nay chị không trở về khách sạn, tôi sẽ không quan tâm chị một tháng!"
A, cô nói ra, thật sự đã nói ra!
Tả Tĩnh U nghe vậy cười khúc khích: "Được, không muốn tôi đi thì tôi không đi, sao phải uy hiếp người ta như vậy......"
"Một tháng không để ý tới người ta, người ta sẽ rất thảm, sao em nỡ lòng nào làm vậy chứ? Rõ ràng mỗi ngày tôi rất muốn gặp em a."
Trong phòng yên tĩnh, tiếng thở dài Tả Tĩnh U lặng lẽ truyền tới.
Doãn Bạch ngồi ở trên giường nghe đến câu "Muốn gặp em" thì tất cả ghen tuông vốn có đều đầu hàng hết.
Cô trầm mặc một hồi, hỏi: "Thật sao?"
Tả Tĩnh U gật đầu thật mạnh: "Thật." Nàng ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn trong phương xa đen tối, thở ra một ngụm khí lạnh, ách thanh nói: "Tiểu Bạch, nếu hôm nay tôi không đi tham gia tiệc sinh nhật của Hạ Chí Văn, em có thể tới gặp tôi hay không?".
Danh sách chương