Cô Tả siêu ngọt ngào!
Đây là một cái hôn rất dài, sau vài lần lặp lại Tả Tĩnh U giãy giụa từ trên đùi Doãn Bạch lên, hai tay chống ở trên vai cô, rũ mắt nhìn cô, rồi khẽ cắn cánh môi nói: "Chị phải đi tắm rửa nghỉ ngơi......"
Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, ngửa đầu nhìn cô: "Vậy chị nhanh nghỉ ngơi......!Không cần ngủ nhiều như vậy nha, nhớ rõ nhanh đến gặp em."
Tả Tĩnh U bất đắc dĩ bật cười, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Doãn Bạch, ôn ôn nhu nhu nói: "Nếu luyến tiếc chị như thế, vì sao phải chạy đến nơi xa như vậy?"
"Cái này sao......" Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, ánh mắt trên dưới mơ hồ, bắt đầu đánh Thái Cực: "Em đi cũng đi rồi, chị đến cũng đã đến rồi, chị không cần truy cứu chuyện này nữa được không?"
Tả Tĩnh U duỗi tay quát quát mặt cô khẽ hừ một tiếng: "Có thể, xem trên thái độ không tệ của em."
Doãn Bạch cười một chút, kéo tay Tả Tĩnh U để nàng cúi đầu, lại nhẹ nhàng hôn ở trên mặt nàng một chút rồi mới buông Tả Tĩnh U ra, có xíu ngượng ngùng nói: "Vậy chị đi tắm rửa đi, em đi về phòng......"
"Có cái gì cần thì chị có thể gọi điện thoại cho quản gia nơi này Nina, cô ấy là người địa phương, nhưng cũng biết nói tiếng Anh......"
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Được."
Doãn Bạch kéo tay áo nàng, lưu luyến không rời mà nhìn nàng: "Đương nhiên, chị có chuyện gì cũng có thể dùng điện thoại gọi em.
Phòng em ở đối diện phòng chị, kêu một cái là qua ngay."
Tả Tĩnh U nhìn cô trước mắt ôn nhu: "Được."
Doãn Bạch thấy không có gì để dặn dò nữa, lúc này mới lưu luyến không rời mà buông tay Tả Tĩnh U ra, sau đó điều khiển xe lăn hậm hực rời khỏi phòng Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U nhìn bóng dáng lẻ loi của cô, cảm thấy cô giống như chú chó con vô cùng đáng thương, rất làm người ta đau lòng, nhưng cũng rất làm người ta muốn trêu chọc cô.
Mà Tả Tĩnh U đã trải qua mấy ngày khúc chiết, đã không có tinh thần gì để đi trêu đùa Doãn Bạch, nàng cần nghỉ ngơi một xíu, mới có thể khiển trách tiểu ác ma làm nàng xa xôi vạn dặm chạy tới mùa xuân này.
Sau khi rời phòng Từ Tả Tĩnh U, Doãn Bạch về tới phòng sách của mình.
Vốn dĩ cô muốn lấy sách ra đọc, nhưng tâm tình quá mức nhảy nhót làm sách gì cô cũng không đọc vào.
Một lúc lật sách, một hồi lại lướt điện thoại, nhìn xem Tả Tĩnh U có nhắn tin đến hay không.
"Có thể chị ấy đã tắm xong rồi? Tôi có thể gọi điện thoại cho chị ấy hỏi xem có cần dịch vụ mát xa một chút không." Doãn Bạch ôm một quyển sách, bắt đầu lầm bầm lầu bầu với cái đèn bàn trên mặt bàn: "Hay hoặc là đi tàu xe mệt nhọc làm thân thể của chị ấy quá mức mỏi mệt rồi, thế cho nên không cách nào ngủ ngon được, tôi có thể kể truyện trước khi ngủ cho chị ấy nha."
"Đèn nhỏ yêu dấu, cậu cảm thấy tôi có nên gọi hay nhắn một tin cho chị ấy hay không?"
Đương nhiên, đồ trang trí nhỏ không có khả năng trả lời câu hỏi của Doãn Bạch, vì thế cô tự đưa ra quyết định.
Sau 40 phút qua đi thì Doãn Bạch gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.
Điện thoại đô đô đô vang lên vài tiếng, một hồi lâu mới được nhận, trong điện thoại truyền đến thanh âm êm tai như tiếng chim oanh ca vào đêm của Tả Tĩnh U: "Doãn Bạch, làm sao vậy?"
Doãn Bạch một chút liền ngồi thẳng eo, nhẹ gióng nói với Tả Tĩnh U bên đầu dây bên kia: "Em chỉ nghĩ, có thể chị sẽ bị lệch múi giờ rồi không ngủ được hay không......"
Tả Tĩnh U mỉm cười, nàng ôm chăn híp mắt ở trên giường xoay người một cái, nhuyễn thanh nói với Doãn Bạch bên đầu dây kia: "Cũng có một chút, vậy em có muốn qua bồi chị không?"
Khóe miệng Doãn Bạch một chút liền kiều lên, cô cực lực đè lại ý cười của mình, ngữ khí nhẹ nhàng mà cùng Tả Tĩnh U nói: "Được lắm, nếu chị đã mời thì em chấp nhận qua bồi chị."
"Đúng rồi, chị cần nghe truyện gì, em mang quyển đó qua rồi đọc cho chị nghe?"
Tả Tĩnh U cong khóe môi, có chút bất đắc dĩ nói: "Sách nào cũng được, em qua đây là được."
Doãn Bạch liền tùy tiện xách theo một quyển sách, đẩy xe lăn về phía phòng Tả Tĩnh U.
Sau khi đến cửa phòng Tả Tĩnh U, cô ấn vân tay xuống, đẩy xe lăn trực tiếp đi vào phòng.
Doãn Bạch điểu khiển xe lăn không có gì cách trở tiến vào phòng ngủ, ánh mắt đầu tiên đã thấy Tả Tĩnh U ghé vào trên giường.
Nàng ăn mặc một áo ngủ màu tím nhạt, ghé vào cuối giường, chống cằm nhìn về phía cửa.
Áo ngủ lỏng lẻo từ chỗ đầu vai tản ra, mơ hồ lộ ra da thịt vai cổ trắng tuyết tinh tế.
Tóc nàng như thác nước rơi rụng trên vai, đuôi tóc như có như không mà che đậy da thịt trắng tuyết, che che lấp lấp khiến cho người mơ màng vô hạn.
Doãn Bạch ngước mắt, khi nhìn đến tình cảnh này thì tức khắc dừng xe lăn lại.
Cô ngửa đầu nhìn người phụ nữ trên giường kia lại không dám tiến lên thêm một bước.
Không biết vì sao, cô có một loại dự cảm: Chỉ cần cô tiến lên một bước, hôm nay cô không có khả năng ra khỏi phòng này.
Thấy Doãn Bạch không hề tiến lên, trong mắt người phụ nữ ghé vào trên giường hiện lên một tia kinh ngạc.
Tiếp theo, nàng nhoẻn miệng cười, chống cằm dịu dàng mà nhìn Doãn Bạch nhẹ giọng hỏi: "Sao lại dừng lại?"
Người phụ nữ trên giường giơ tay, vẫy vẫy tay với Doãn Bạch, tựa như yêu tinh thừa dịp ánh trăng mà đến hoa viên, chớp chớp mắt với Doãn Bạch, cười đến phong tình vạn chủng: "Doãn Bạch, mau tới đây......"
Doãn Bạch bị gọi trực tiếp tên họ cực lực nhấp môi, cuối cùng vẫn không chịu được dụ hoặc, giơ tay nắm lấy chỗ điều khiển, tiếp tục đẩy xe lăn ục ục đi qua chỗ Tả Tĩnh U.
Thấy cô lại đây, người phụ nữ ghé vào trên giường đã từ trên giường ngồi ngay ngắn hơn, dừng ánh mắt ôn nhu của mình dừng trên người cô.
Doãn Bạch dừng xe lăn ở đuôi giường, sau khi cố định xe xong cô mới ngửa đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, làm bộ dường như không có việc gì mà nói: "Em đã đến, chị muốn nghe đọc truyện gì?"
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng rất đứng đắn này của cô, không nhịn cười được.
Nàng cúi người, để đôi tay mình đáp ở đầu vai Doãn Bạch, như đang nhả khí bên môi cô: "Doãn Bạch, em rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi?"
Ống tay áo tơ lụa từ cánh tay Tả Tĩnh U chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như tuyết của nàng.
Doãn Bạch nghiêng mắt, nhìn cánh tay nàng đang đáp trên vai mình, chịu đựng tâm đang ngo ngoe rục rịch, làm bộ trầm ngâm một hồi nói: "Ba tuổi?"
Tả Tĩnh U bật cười, vươn tay phải nắm cằm Doãn Bạch, ép cô ngẩng đầu nhìn chính mình, cười ngâm ngâm nói: "Đừng nói như vậy, sẽ làm chị có cảm giác tội ác."
Doãn Bạch ngửa đầu, ánh mắt từ khuôn mặt tinh xảo của nàng đi xuống, đảo qua môi đỏ, xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng dừng ở chỗ cổ áo áo ngủ rộng mở của Tả Tĩnh U, một hồi lâu mới tìm lại được âm thanh của mình: "Chị đây là......!Có ý tứ gì?"
Tả Tĩnh U rũ mắt nhìn cô, trong mắt hàm chứa ánh sáng đen tối: "Em cảm thấy thế nào? Chị đi đường xa như vậy, đến bên cạnh em, là vì cái gì?"
Doãn Bạch ép bản thân hoàn hồn, đón nhận ánh mắt của Tả Tĩnh U, cố diễn trấn định nói: "Vì cùng ở bên cạnh nhau, em biết."
Doãn Bạch thoáng ôm chặt sách trong lòng ngực, nhìn Tả Tĩnh U thoáng thử nói: "Cho nên hiện tại, chúng ta......!Chị muốn cùng em......"
Tả Tĩnh U dùng ngón tay cái vuốt ve cằm Doãn Bạch, dịu dàng mà nhìn cô nói: "Cùng em cái gì?"
Doãn Bạch cúi đầu, ngao ô một tiếng há mồm ngậm lấy cánh tay Tả Tĩnh U đáp ở trên vai của mình, mơ hồ không rõ nói: "Cùng em bắt đầu."
Cô cúi đầu, thẹn thùng đến vùi mặt vào cánh tay Tả Tĩnh U, lộ ra lỗ tai đã ẩn ẩn nhiễm hồng nhạt.
Em ấy thật là dễ dàng thẹn thùng a......!
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, đôi tay trượt xuống, ôm eo Doãn Bạch, đỡ cô từ xe lăn lên.
Doãn Bạch ôm sách kêu hô tiếng: "Tả Tĩnh U......",
Chỉ trong một giây sau khi Tả Tĩnh U thoáng dùng sức một chút, đã đưa cả người cô lên trên giường đè ở trên người bản thân.
Doãn Bạch ghé vào trên người Tả Tĩnh U, vội vàng ngẩng đầu, đầy mặt khiếp sợ: "Chị sao lại......!sao lại lợi hại như vậy?"
Trời ạ, một người lớn như cô, đã trực tiếp bị Tả Tĩnh U bế lên khỏi xe lăn như rút củ cải!
Tả Tĩnh U nằm ở dưới thân cô, giơ tay vuốt ve cánh môi Doãn Bạch buồn cười nói: "Không phải chị đã nói, chị có tập thể hình sao......"
"Ôm một người như em, dư dả."
Tả Tĩnh U nói như vậy, giơ tay ôm eo Doãn Bạch rồi ngửa đầu nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, cười nói: "Em thật sự chuẩn bị tới đọc truyện cho chị nghe sao?"
Tay Doãn Bạch buông lỏng sách ra, một tay chống ở trên người Tả Tĩnh U, một bên tinh tế hôn Tả Tĩnh U, một bên mơ hồ không rõ mà trả lời: "Em chưa có nghĩ tới ý chị là như này......"
Tả Tĩnh U ôm lấy cái ót cô, cười ngâm ngâm hỏi nàng: "Vậy em cảm thấy là có ý gì?"
"Em cho rằng chị sẽ không nhanh như vậy......"
"Hửm? Cái gì nhanh như vậy?"
Doãn Bạch không nói nổi nữa, cô cúi đầu cắn mở cổ áo của Tả Tĩnh U, không nhiều lời thêm một câu.
Chờ lúc tất cả đều bắt đầu xong hết, Tả Tĩnh U bắt đầu nghĩ lại bản thân, có phải không nên khiêu khích Doãn Bạch hay không.
Tuy rằng em ấy thật sự rất đáng yêu, nhưng cũng cũng không phải là người cái gì cũng chưa từng trải qua.
Hay là nên nói, kỹ thuật của người này quá tốt rồi.
Đây thật sự là một thể nghiệm quá mức khó tả, Tả Tĩnh U bị Doãn Bạch ôm vào trong ngực, giữa hô hấp mơ hồ có thể ngửi được hương hoa hồng rất nhỏ từ trên người đối phương trên người truyền đến.
Mùi hương như vậy, rõ ràng không phải hương nước hoa hoặc là tinh dầu, mà là thật sự mà mùi hương từ trên người Doãn Bạch phát ra.
Tả Tĩnh U từng nghe một người bạn nữ của bản thân nói qua, hai người yêu nhau, sẽ từ trên người đối phương ngửi được mùi hương mà bản thân người kia không thể ngửi được......!
Cho nên Doãn Bạch chính là hoa hồng sao? Tiểu hoa hồng của mình?
Đầu Tả Tĩnh U hôn mê đến lợi hại, hai tay nàng ôm đầu Doãn Bạch, ngón tay cắm vào tóc đen của cô, trong lúc ý thức dần dần mơ hồ đột nhiên ôm lấy cô.
Đã mất đi lượng lớn hơi nước làm Tả Tĩnh U khát đến lợi hại.
Nàng ôm Doãn Bạch, tinh tế thở phì phò nói: "Doãn Bạch......! Nước......"
Doãn Bạch ôm nàng vào trong lòng ngực, cúi người dùng đôi mắt màu xanh xám ôn nhu mà nhìn nàng: "Trong phòng không có chuẩn bị nước, em kêu Nina đưa lên?"
Tả Tĩnh U lắc đầu, nàng giơ tay câu lấy cổ Doãn Bạch, đón môi cô rồi hôn lên.
Doãn Bạch bị nàng đè ở dưới thân, yêu thương mà giơ tay vuốt tóc nàng, mơ mơ hồ hồ nói: "Cho dù hôn em cũng không làm chị dễ chịu hơn đâu nha."
Cho dù nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn ôm lấy Tả Tĩnh U phía trên, ôm eo hôn lại nàng.
Một lát sau, hoặc là rất lâu sau đó, Doãn Bạch chống thân mình từ trên giường ngồi dậy.
Cô ôm Tả Tĩnh U vào trong ngực, ôn nhu hôn lên trên vai nàng.
Tả Tĩnh U ngồi khóa ở trên người cô, khó nhịn mà co rúm đầu vai lại, ôm bả vai cô rồi chôn mặt ở trên vai Doãn Bạch.
Sau giờ ngọ ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm màng mỏng chiếu vào trong phòng, dưới ánh sáng mặt trời tươi sáng, Doãn Bạch ôm người phụ nữ như tinh linh trắng tuyết trong lòng ngực thật lâu cũng không chịu buông ra.
Có gió từ cửa sổ rộng mở tiến vào, thanh âm êm tai giống như tiếng ca của chim chóc thổi tan mãn phòng.
Thanh âm kia như khóc như tố, vô cùng lay động nhân tâm.
.
Đây là một cái hôn rất dài, sau vài lần lặp lại Tả Tĩnh U giãy giụa từ trên đùi Doãn Bạch lên, hai tay chống ở trên vai cô, rũ mắt nhìn cô, rồi khẽ cắn cánh môi nói: "Chị phải đi tắm rửa nghỉ ngơi......"
Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, ngửa đầu nhìn cô: "Vậy chị nhanh nghỉ ngơi......!Không cần ngủ nhiều như vậy nha, nhớ rõ nhanh đến gặp em."
Tả Tĩnh U bất đắc dĩ bật cười, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Doãn Bạch, ôn ôn nhu nhu nói: "Nếu luyến tiếc chị như thế, vì sao phải chạy đến nơi xa như vậy?"
"Cái này sao......" Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, ánh mắt trên dưới mơ hồ, bắt đầu đánh Thái Cực: "Em đi cũng đi rồi, chị đến cũng đã đến rồi, chị không cần truy cứu chuyện này nữa được không?"
Tả Tĩnh U duỗi tay quát quát mặt cô khẽ hừ một tiếng: "Có thể, xem trên thái độ không tệ của em."
Doãn Bạch cười một chút, kéo tay Tả Tĩnh U để nàng cúi đầu, lại nhẹ nhàng hôn ở trên mặt nàng một chút rồi mới buông Tả Tĩnh U ra, có xíu ngượng ngùng nói: "Vậy chị đi tắm rửa đi, em đi về phòng......"
"Có cái gì cần thì chị có thể gọi điện thoại cho quản gia nơi này Nina, cô ấy là người địa phương, nhưng cũng biết nói tiếng Anh......"
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Được."
Doãn Bạch kéo tay áo nàng, lưu luyến không rời mà nhìn nàng: "Đương nhiên, chị có chuyện gì cũng có thể dùng điện thoại gọi em.
Phòng em ở đối diện phòng chị, kêu một cái là qua ngay."
Tả Tĩnh U nhìn cô trước mắt ôn nhu: "Được."
Doãn Bạch thấy không có gì để dặn dò nữa, lúc này mới lưu luyến không rời mà buông tay Tả Tĩnh U ra, sau đó điều khiển xe lăn hậm hực rời khỏi phòng Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U nhìn bóng dáng lẻ loi của cô, cảm thấy cô giống như chú chó con vô cùng đáng thương, rất làm người ta đau lòng, nhưng cũng rất làm người ta muốn trêu chọc cô.
Mà Tả Tĩnh U đã trải qua mấy ngày khúc chiết, đã không có tinh thần gì để đi trêu đùa Doãn Bạch, nàng cần nghỉ ngơi một xíu, mới có thể khiển trách tiểu ác ma làm nàng xa xôi vạn dặm chạy tới mùa xuân này.
Sau khi rời phòng Từ Tả Tĩnh U, Doãn Bạch về tới phòng sách của mình.
Vốn dĩ cô muốn lấy sách ra đọc, nhưng tâm tình quá mức nhảy nhót làm sách gì cô cũng không đọc vào.
Một lúc lật sách, một hồi lại lướt điện thoại, nhìn xem Tả Tĩnh U có nhắn tin đến hay không.
"Có thể chị ấy đã tắm xong rồi? Tôi có thể gọi điện thoại cho chị ấy hỏi xem có cần dịch vụ mát xa một chút không." Doãn Bạch ôm một quyển sách, bắt đầu lầm bầm lầu bầu với cái đèn bàn trên mặt bàn: "Hay hoặc là đi tàu xe mệt nhọc làm thân thể của chị ấy quá mức mỏi mệt rồi, thế cho nên không cách nào ngủ ngon được, tôi có thể kể truyện trước khi ngủ cho chị ấy nha."
"Đèn nhỏ yêu dấu, cậu cảm thấy tôi có nên gọi hay nhắn một tin cho chị ấy hay không?"
Đương nhiên, đồ trang trí nhỏ không có khả năng trả lời câu hỏi của Doãn Bạch, vì thế cô tự đưa ra quyết định.
Sau 40 phút qua đi thì Doãn Bạch gọi điện thoại cho Tả Tĩnh U.
Điện thoại đô đô đô vang lên vài tiếng, một hồi lâu mới được nhận, trong điện thoại truyền đến thanh âm êm tai như tiếng chim oanh ca vào đêm của Tả Tĩnh U: "Doãn Bạch, làm sao vậy?"
Doãn Bạch một chút liền ngồi thẳng eo, nhẹ gióng nói với Tả Tĩnh U bên đầu dây bên kia: "Em chỉ nghĩ, có thể chị sẽ bị lệch múi giờ rồi không ngủ được hay không......"
Tả Tĩnh U mỉm cười, nàng ôm chăn híp mắt ở trên giường xoay người một cái, nhuyễn thanh nói với Doãn Bạch bên đầu dây kia: "Cũng có một chút, vậy em có muốn qua bồi chị không?"
Khóe miệng Doãn Bạch một chút liền kiều lên, cô cực lực đè lại ý cười của mình, ngữ khí nhẹ nhàng mà cùng Tả Tĩnh U nói: "Được lắm, nếu chị đã mời thì em chấp nhận qua bồi chị."
"Đúng rồi, chị cần nghe truyện gì, em mang quyển đó qua rồi đọc cho chị nghe?"
Tả Tĩnh U cong khóe môi, có chút bất đắc dĩ nói: "Sách nào cũng được, em qua đây là được."
Doãn Bạch liền tùy tiện xách theo một quyển sách, đẩy xe lăn về phía phòng Tả Tĩnh U.
Sau khi đến cửa phòng Tả Tĩnh U, cô ấn vân tay xuống, đẩy xe lăn trực tiếp đi vào phòng.
Doãn Bạch điểu khiển xe lăn không có gì cách trở tiến vào phòng ngủ, ánh mắt đầu tiên đã thấy Tả Tĩnh U ghé vào trên giường.
Nàng ăn mặc một áo ngủ màu tím nhạt, ghé vào cuối giường, chống cằm nhìn về phía cửa.
Áo ngủ lỏng lẻo từ chỗ đầu vai tản ra, mơ hồ lộ ra da thịt vai cổ trắng tuyết tinh tế.
Tóc nàng như thác nước rơi rụng trên vai, đuôi tóc như có như không mà che đậy da thịt trắng tuyết, che che lấp lấp khiến cho người mơ màng vô hạn.
Doãn Bạch ngước mắt, khi nhìn đến tình cảnh này thì tức khắc dừng xe lăn lại.
Cô ngửa đầu nhìn người phụ nữ trên giường kia lại không dám tiến lên thêm một bước.
Không biết vì sao, cô có một loại dự cảm: Chỉ cần cô tiến lên một bước, hôm nay cô không có khả năng ra khỏi phòng này.
Thấy Doãn Bạch không hề tiến lên, trong mắt người phụ nữ ghé vào trên giường hiện lên một tia kinh ngạc.
Tiếp theo, nàng nhoẻn miệng cười, chống cằm dịu dàng mà nhìn Doãn Bạch nhẹ giọng hỏi: "Sao lại dừng lại?"
Người phụ nữ trên giường giơ tay, vẫy vẫy tay với Doãn Bạch, tựa như yêu tinh thừa dịp ánh trăng mà đến hoa viên, chớp chớp mắt với Doãn Bạch, cười đến phong tình vạn chủng: "Doãn Bạch, mau tới đây......"
Doãn Bạch bị gọi trực tiếp tên họ cực lực nhấp môi, cuối cùng vẫn không chịu được dụ hoặc, giơ tay nắm lấy chỗ điều khiển, tiếp tục đẩy xe lăn ục ục đi qua chỗ Tả Tĩnh U.
Thấy cô lại đây, người phụ nữ ghé vào trên giường đã từ trên giường ngồi ngay ngắn hơn, dừng ánh mắt ôn nhu của mình dừng trên người cô.
Doãn Bạch dừng xe lăn ở đuôi giường, sau khi cố định xe xong cô mới ngửa đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, làm bộ dường như không có việc gì mà nói: "Em đã đến, chị muốn nghe đọc truyện gì?"
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng rất đứng đắn này của cô, không nhịn cười được.
Nàng cúi người, để đôi tay mình đáp ở đầu vai Doãn Bạch, như đang nhả khí bên môi cô: "Doãn Bạch, em rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi?"
Ống tay áo tơ lụa từ cánh tay Tả Tĩnh U chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như tuyết của nàng.
Doãn Bạch nghiêng mắt, nhìn cánh tay nàng đang đáp trên vai mình, chịu đựng tâm đang ngo ngoe rục rịch, làm bộ trầm ngâm một hồi nói: "Ba tuổi?"
Tả Tĩnh U bật cười, vươn tay phải nắm cằm Doãn Bạch, ép cô ngẩng đầu nhìn chính mình, cười ngâm ngâm nói: "Đừng nói như vậy, sẽ làm chị có cảm giác tội ác."
Doãn Bạch ngửa đầu, ánh mắt từ khuôn mặt tinh xảo của nàng đi xuống, đảo qua môi đỏ, xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng dừng ở chỗ cổ áo áo ngủ rộng mở của Tả Tĩnh U, một hồi lâu mới tìm lại được âm thanh của mình: "Chị đây là......!Có ý tứ gì?"
Tả Tĩnh U rũ mắt nhìn cô, trong mắt hàm chứa ánh sáng đen tối: "Em cảm thấy thế nào? Chị đi đường xa như vậy, đến bên cạnh em, là vì cái gì?"
Doãn Bạch ép bản thân hoàn hồn, đón nhận ánh mắt của Tả Tĩnh U, cố diễn trấn định nói: "Vì cùng ở bên cạnh nhau, em biết."
Doãn Bạch thoáng ôm chặt sách trong lòng ngực, nhìn Tả Tĩnh U thoáng thử nói: "Cho nên hiện tại, chúng ta......!Chị muốn cùng em......"
Tả Tĩnh U dùng ngón tay cái vuốt ve cằm Doãn Bạch, dịu dàng mà nhìn cô nói: "Cùng em cái gì?"
Doãn Bạch cúi đầu, ngao ô một tiếng há mồm ngậm lấy cánh tay Tả Tĩnh U đáp ở trên vai của mình, mơ hồ không rõ nói: "Cùng em bắt đầu."
Cô cúi đầu, thẹn thùng đến vùi mặt vào cánh tay Tả Tĩnh U, lộ ra lỗ tai đã ẩn ẩn nhiễm hồng nhạt.
Em ấy thật là dễ dàng thẹn thùng a......!
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, đôi tay trượt xuống, ôm eo Doãn Bạch, đỡ cô từ xe lăn lên.
Doãn Bạch ôm sách kêu hô tiếng: "Tả Tĩnh U......",
Chỉ trong một giây sau khi Tả Tĩnh U thoáng dùng sức một chút, đã đưa cả người cô lên trên giường đè ở trên người bản thân.
Doãn Bạch ghé vào trên người Tả Tĩnh U, vội vàng ngẩng đầu, đầy mặt khiếp sợ: "Chị sao lại......!sao lại lợi hại như vậy?"
Trời ạ, một người lớn như cô, đã trực tiếp bị Tả Tĩnh U bế lên khỏi xe lăn như rút củ cải!
Tả Tĩnh U nằm ở dưới thân cô, giơ tay vuốt ve cánh môi Doãn Bạch buồn cười nói: "Không phải chị đã nói, chị có tập thể hình sao......"
"Ôm một người như em, dư dả."
Tả Tĩnh U nói như vậy, giơ tay ôm eo Doãn Bạch rồi ngửa đầu nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, cười nói: "Em thật sự chuẩn bị tới đọc truyện cho chị nghe sao?"
Tay Doãn Bạch buông lỏng sách ra, một tay chống ở trên người Tả Tĩnh U, một bên tinh tế hôn Tả Tĩnh U, một bên mơ hồ không rõ mà trả lời: "Em chưa có nghĩ tới ý chị là như này......"
Tả Tĩnh U ôm lấy cái ót cô, cười ngâm ngâm hỏi nàng: "Vậy em cảm thấy là có ý gì?"
"Em cho rằng chị sẽ không nhanh như vậy......"
"Hửm? Cái gì nhanh như vậy?"
Doãn Bạch không nói nổi nữa, cô cúi đầu cắn mở cổ áo của Tả Tĩnh U, không nhiều lời thêm một câu.
Chờ lúc tất cả đều bắt đầu xong hết, Tả Tĩnh U bắt đầu nghĩ lại bản thân, có phải không nên khiêu khích Doãn Bạch hay không.
Tuy rằng em ấy thật sự rất đáng yêu, nhưng cũng cũng không phải là người cái gì cũng chưa từng trải qua.
Hay là nên nói, kỹ thuật của người này quá tốt rồi.
Đây thật sự là một thể nghiệm quá mức khó tả, Tả Tĩnh U bị Doãn Bạch ôm vào trong ngực, giữa hô hấp mơ hồ có thể ngửi được hương hoa hồng rất nhỏ từ trên người đối phương trên người truyền đến.
Mùi hương như vậy, rõ ràng không phải hương nước hoa hoặc là tinh dầu, mà là thật sự mà mùi hương từ trên người Doãn Bạch phát ra.
Tả Tĩnh U từng nghe một người bạn nữ của bản thân nói qua, hai người yêu nhau, sẽ từ trên người đối phương ngửi được mùi hương mà bản thân người kia không thể ngửi được......!
Cho nên Doãn Bạch chính là hoa hồng sao? Tiểu hoa hồng của mình?
Đầu Tả Tĩnh U hôn mê đến lợi hại, hai tay nàng ôm đầu Doãn Bạch, ngón tay cắm vào tóc đen của cô, trong lúc ý thức dần dần mơ hồ đột nhiên ôm lấy cô.
Đã mất đi lượng lớn hơi nước làm Tả Tĩnh U khát đến lợi hại.
Nàng ôm Doãn Bạch, tinh tế thở phì phò nói: "Doãn Bạch......! Nước......"
Doãn Bạch ôm nàng vào trong lòng ngực, cúi người dùng đôi mắt màu xanh xám ôn nhu mà nhìn nàng: "Trong phòng không có chuẩn bị nước, em kêu Nina đưa lên?"
Tả Tĩnh U lắc đầu, nàng giơ tay câu lấy cổ Doãn Bạch, đón môi cô rồi hôn lên.
Doãn Bạch bị nàng đè ở dưới thân, yêu thương mà giơ tay vuốt tóc nàng, mơ mơ hồ hồ nói: "Cho dù hôn em cũng không làm chị dễ chịu hơn đâu nha."
Cho dù nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn ôm lấy Tả Tĩnh U phía trên, ôm eo hôn lại nàng.
Một lát sau, hoặc là rất lâu sau đó, Doãn Bạch chống thân mình từ trên giường ngồi dậy.
Cô ôm Tả Tĩnh U vào trong ngực, ôn nhu hôn lên trên vai nàng.
Tả Tĩnh U ngồi khóa ở trên người cô, khó nhịn mà co rúm đầu vai lại, ôm bả vai cô rồi chôn mặt ở trên vai Doãn Bạch.
Sau giờ ngọ ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm màng mỏng chiếu vào trong phòng, dưới ánh sáng mặt trời tươi sáng, Doãn Bạch ôm người phụ nữ như tinh linh trắng tuyết trong lòng ngực thật lâu cũng không chịu buông ra.
Có gió từ cửa sổ rộng mở tiến vào, thanh âm êm tai giống như tiếng ca của chim chóc thổi tan mãn phòng.
Thanh âm kia như khóc như tố, vô cùng lay động nhân tâm.
.
Danh sách chương