Phải biết tiết chế!
Doãn Bạch không kìm được mà ôm chặt eo Tả Tĩnh U, dùng cằm nhọn gõ hai cái xuống đầu vai Tả Tĩnh U rồi cười nói: "Em cũng vậy!"
Cô không đành lòng vào lúc đại đoàn viên, để bạn gái mình lẻ loi làm việc nhưng lại nghĩ đến người nhà ở Hải thành, cho nên ăn xong cơm tất niên đã lập tức tới đây.

Doãn Bạch buông lỏng Tả Tĩnh U ra, rũ mắt nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh: "Bất quá vừa rồi chị nói phải trả vé, có phải cũng chuẩn bị tham gia xong tiệc tối thì lập tức bay trở về Hải thành hay không?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, nhấp cánh môi, có chút ngượng ngùng nói: "Kết quả em đã đến rồi, vé chị mua cũng không để làm gì."
Doãn Bạch cười cong mắt, ôm eo nàng rất vui mừng nói: "Đúng, em đã đến.

Nói như thế nào nhỉ, may mắn đã sớm đến đây rồi, nếu không không chừng khi em đến chị đã ngồi trên máy bay bay về Hải thành mất."
"Đúng vậy." Tả Tĩnh U cũng rất xúc động, cô bấm tay búng nhẹ lên trên mũi Doãn Bạch nhẹ nhàng mắng: "Sao em đến lại không nói cho chị chứ? Chúng ta đã suýt trở thành nhân vật chính trong các tác phẩm của O Henry."
Doãn Bạch ôm eo nàng, thân mật mà cọ cọ cái trán của nàng, rồi cười nói: "Không phải chị cũng không nói với em sao."
Họ đều muốn cho đối phương kinh hỉ, nhưng lại suýt trở thành kinh hách.

Tả Tĩnh U thở dài, nhìn cô với một nụ cười cưng chiều.

Doãn Bạch nhìn ánh mắt đầy ánh sao của nàng, trầm giọng nói: "Lúc em đến, Đồng Đồng có tặng em một viên kẹo, chị muốn ăn hay không?"
Tả Tĩnh U ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt như có như không dừng ở trên môi cô, thanh âm hơi khàn: "Muốn."
Doãn Bạch cười khẽ một tiếng, lòng bàn tay dán vào vòng eo mảnh mai, rồi cúi đầu cắn lên trên môi nàng.

Đây là một nụ hôn rất tinh tế, sau khi nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại như những cánh hoa, cô mới chuyển vị ngọt từ trong miệng mình sang miệng Tả Tĩnh U.

Tả Tĩnh U đón nhận nụ hôn của cô, dưới chân dần dần có chút không xong, hai người loạng choạng ngã xuống ghế sô pha cho khách.

Nụ hôn qua đi, Doãn Bạch ôm Tả Tĩnh U lên trên đùi mình,đôi mắt đỏ hoe, ách thanh nói với nàng: "Có phải một lát còn phải ra đếm ngược chào năm mới hay không?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu nói: "Ừm, đúng vậy."
Doãn Bạch giơ tay xoa tóc nàng, nhẹ nhàng nói: "Vậy chị mau đi đi, em ở chỗ này chờ chị, kết thúc rồi chúng ta đến khách sạn?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, nói: "Được."
Doãn Bạch nhấp môi cười: "Cô Tả, chị cũng đã đặt vé bay về nhà, vậy có phải cũng đã trả phòng khách sạn hay không? Em phải tìm chỗ nghỉ mới sao?"
Tả Tĩnh U duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, vẻ mặt sung sướng nói: "Đúng vậy, trợ lý Tiểu Bạch, cho nên phải nhờ em tìm chỗ ở mới, bằng không đêm giao thừa chúng ta chỉ có thể ăn ngủ đầu đường!"
Doãn Bạch chớp chớp mắt, lời có hàm ý nói: "Ăn ngủ đầu đường cũng không phải không được a, chị biết mà, băng ghế sau của xe em đặc biệt rộng rãi, rất thích hợp để đón giao thừa!"
Lại tới nữa!
Tả Tĩnh U liếc cô một cái, duỗi tay xoa vành tai mềm mại của cô: "Đừng nháo, gần đây làm việc rất vất vả, chị chỉ muốn nằm ở trên giường."
"Được, được." Doãn Bạch gật đầu đáp ứng đối phương, vỗ vỗ sau eo nàng nói: "Em sẽ để cô Tả, nằm ở trên giường thật thoải mái dễ chịu!"
Mắt thấy thời gian đã đến, Doãn Bạch lưu luyến không rời mà buông Tả Tĩnh U đi.

Mười phút sau, có một tiếng ồn ào huyên náo mơ hồ từ sân khấu phía trước truyền đến.

Một lúc nữa thì tiếng động ngày càng lớn, như thể người của cả thế giới đang đếm ngược: "10...!9...!8..."
"3......2......"
"1!"
"Chúc mừng năm mới!"
Theo những lời này buông xuống, pháo hoa của cả thành phố lập tức nở rộ, náo nhiệt đến rung động bang bang.

Doãn Bạch ngồi một mình ở trong góc hậu trường nhưng một chút cảm giác cô đơn cô cũng không có.

Cô nắm gậy, không chút để ý mà suy nghĩ thời gian Tả Tĩnh U sẽ xuất hiện trở lại, trong lòng ấm đến không được.

Có thể ở trong một ngày ầm ĩ thế này, mang một lòng hạnh phúc chờ đợi Tả Tĩnh U, thật sự quá tuyệt vời.

Chẳng bao lâu, bữa tiệc tối sôi động này kết thúc.

Nhưng toàn bộ thành phố về đêm thì lại bắt đầu ồn ào náo động lên.


Sau khi Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U ngồi lên trên xe, đã nhờ Trương Ngọc tìm một khách sạn thuộc Ngân Hà để nghỉ ngơi.

Trên đường đến khách sạn, vô số pháo hoa nổ tung ở mọi nơi có không gian thoáng đãng, nhuộm đêm đen thành nhiều màu sắc rực rỡ.

Cảnh đêm ồn ào náo động, nhưng cho dù là Doãn Bạch hay là Tả Tĩnh U đều không rảnh ngắm nó.

Như thường lệ, cô nâng tấm vách ngăn lên, chắn tầm nhìn của ghế trước rồi ôm Tả Tĩnh U ở trong lòng ngực.

Tả Tĩnh U ngồi quỳ ở trên đùi cô, giơ tay nắm lấy chỗ bên cửa sổ xe, ở dưới những ánh đèn đi qua, đem bản thân nóng bỏng của mình lõa lồ ở trong ánh mắt của Doãn Bạch.

Trong hơi thở mê loạn, Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, nương ánh đèn bên trong xe ngửa đầu nhìn biểu tình hơi hiện lên mê ly của nàng thì cô không khỏi cảm khái trong lòng, đây thực sự là một món quà mừng năm mới tuyệt vời.

Tài xế Trương Ngọc thức thời đã lượn thêm vài vòng trên những con phố nhộn nhịp rồi mới dừng chân ở khách sạn.

Lúc này đây, Tả Tĩnh U đã trấn định hơn rất nhiều.

Nàng bước lên giày cao gót, đứng thẳng lưng, dìu Doãn Bạch đi vào phòng khách sạn.

Chờ đến khi Trương Ngọc rời đi, nàng mới giảm bớt lực mà dựa vào trên vai Doãn Bạch, ôm eo cô có chút oán trách nói: "Em xuống tay thật nặng, thắt lưng chị đau quá......"
Doãn Bạch duỗi tay ôm eo nàng, chống gậy đi vào bên trong: "Đã như vậy, vậy lát nữa em xoa vai cho chị thế nào?"
"Chúng ta đi tắm trước đi.

Chị có đói không? Em gọi người chuẩn bị bữa tối.

Chị bồi em ăn trước khi đi ngủ nha."

Tả Tĩnh U gật gật đầu, thuận theo ý của cô.

Hai người cùng nhau tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm dài ở trước cửa to sổ sát đất, nhìn ra quang cảnh tuyệt đẹp của thành phố, ăn một bữa tối tốt đẹp.

Giống như câu nói ấm no thì sẽ nghĩ đến dục vọng, sau khi rửa mặt xong nằm ở trên giường rồi thì Tả Tĩnh U lại cảm thấy bản thân không mệt nữa.

Nàng đè Doãn Bạch ở dưới thân, ngồi quỳ ở trên người cô mỉm cười nhìn cô nói: "Gần đây chị học được một cách chơi mới, em có muốn thử hay không?"
Doãn Bạch vỗ vỗ tay, mười phần cao hứng nói: "Được được chứ, cô Tả chị đến đi.

Đây là tặng quà năm mới cho em sao?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, xem là như thế, nhưng em phải ngoan một chút mới được."
Doãn Bạch nhíu mày, có chút bất mãn nói: "Em có chỗ nào không ngoan chứ, còn đang dưới thân chị đây, còn không ngoan chỗ nào?"
Tả Tĩnh U vỗ vỗ mặt cô, cười nói: "Em yêu, xét thấy em luôn lật lọng ở trên giường, số lần em đáp ứng để cho chị tới, kết quả cuối cùng bị em đánh lén thật sự quá nhiều, cho nên hiện tại chị rất khó tin lời em nói khi ở trên giường."
Doãn Bạch kháng nghị: "Uy uy uy! Em đâu có, rõ ràng mỗi lần đều là thân thể cô Tả cần em trước, nên em chỉ có thể chủ động hỗ trợ giải quyết vấn đề!"
Tả Tĩnh U cười ngâm ngâm nói: "Vậy kỹ thuật của chị không ổn không thể làm em hưng phấn, thật đúng là quá tiếc nuối mà!"
Doãn Bạch không dám tiếp những lời này, đành phải nhấp môi cười cười, ánh mắt nhìn về một chỗ khác.

Tả Tĩnh U lại dặn dò cô ngoan, sau đó xuống giường rút khăn lụa cùng mấy thứ linh tinh khác trong hành lý ra, bịt mắt Doãn Bạch lại.

Doãn Bạch bị nàng làm cho ngứa ngứa, nhịn không được vẫn luôn cười: "Thoạt nhìn Cô Tả thật sự đã học được rất nhiều điều nha!"
Tả Tĩnh U vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô ý bảo cô đừng chọc mình cười.

Doãn Bạch đành phải cắn môi chịu đựng, cuộn mình lại như một con tôm lớn.

Tả Tĩnh U lấy tay Doãn Bạch cố định lại ở đầu giường bằng còng không tổn hại tay, Doãn Bạch cuộn tròn thân mình, ở trong bóng đêm mênh mông bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng: "Ai nha cô Tả, chị làm vậy làm em sợ hãi a."
"Nga? Trừ bỏ sợ không cảm thấy gì khác sao?"
Doãn Bạch nghĩ nghĩ, có chút do dự nói: "Còn có chút chờ mong?"
"Thật sao?" Tả Tĩnh U cúi người, đè ở trên môi Doãn Bạch ngậm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Vậy thì đêm nay chị sẽ biểu hiện thật tốt."
Không biết có phải ảo giác hay không, Doãn Bạch cảm thấy mình đã biến thành một cây kem được bọc chắc chắn trong giấy gói, bị cố định không thể làm gì cả chỉ có thể bị môi lưỡi mềm mại của Tả Tĩnh U tùy ý khi dễ.

Hơi nóng dần đần bốc lên, Doãn Bạch cảm thấy cả người mình đều bắt đầu tan chảy.


Một chút, một chút......!Cuối cùng hoàn toàn tan chảy ở trên đầu lưỡi của Tả Tĩnh U.

Loại tra tấn này không biết giằng co bao lâu, lúc ý thức đang mông lung Doãn Bạch bỗng nhiên nhận được một cái hôn ê ẩm.

Giữa lúc bừng tỉnh cô nghe được Tả Tĩnh U ở bên tai nhẹ nhàng thở dài: "Doãn Bạch, em thật sự rất ngọt ah......"
Doãn Bạch bị che mắt cuộn tròn bung lên, làn da trắng nõn non nớt nguyên bản được bao phủ bởi màu hồng nhạt ái muội mông lung, hoàn toàn trở thành một con tôm lớn bóc vỏ.

Một lần nữa tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.

Doãn Bạch bọc thành một con tằm, ghé vào trên giường ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U ngồi ở mép giường ngao ô ngao ô lên án: "Cô Tả chị quá độc ác, không phải chị không biết em đã chịu không nỗi, em cảm thấy mình đã đứt ra từng khúc!"
Tả Tĩnh U bưng một chén cháo, múc một muỗng đặt ở bên môi thổi cho bớt nóng rồi đưa tới bên miệng Doãn Bạch, mỉm cười nói: "Phải không? Nhưng không phải ngày thường em đều rèn luyện sao? Sức lực của eo bụng thắt lưng rất tốt nha, vì sao lại chịu không nỗi rồi?"
"Loại này không bằng một nửa sức luyện tập bình thường của em."
Doãn Bạch cúi đầu uống một ngụm cháo, rầm rì kháng nghị: "Chị vậy là trả thù, tuyệt đối chính là trả thù!"
Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Là như thế sao? Chị không có a? Chị chỉ đem những chuyện lúc trước em làm với chị làm lại với em thôi mà.

Làm gì có chuyện chị trả thù?"
Tả Tĩnh U thở dài, vẻ mặt làm ra vẻ nói: "Ai, chị cảm thấy có chút khổ sở, chị chỉ muốn cho em vui sướng chút mà thôi."
Vẻ mặt "Chị đây đang diễn đấy" của nàng làm Doãn Bạch nhìn đến rất oán niệm: "Chỉ là làm em vui sướng mà thôi? Như vậy rất tổn thương thắt lưng của em đó, được không! Hơn nữa nếu chị thật sự muốn em vui sướng thì chị cứ nằm là được rồi!"
Cô làm thì không gì tốt hơn.

Tả Tĩnh U thở dài, múc muỗng cháo đưa tới bên miệng lải nhải của Doãn Bạch, dỗi cô liếc mắt một cái nói: "Nói thật, kỹ thuật của chị thật sự không ổn như vậy sao? Em cũng tới, mà cuối cùng lại không ngừng than thở như vậy?"
Đêm qua, Doãn Bạch rõ ràng đã tới rất vui sướng!
Doãn Bạch bị những lời này của nàng làm nghẹn họng, cô ngửa đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô Tả, đây không phải vấn đề kỹ thuật, đây là vấn đề tiết chế!"
"Hôm qua em chỉ bị làm đau eo, lỡ có ngày em sướng đến chết thì làm sao bây giờ!"
Tả Tĩnh U phụt một tiếng, nhịn không được bật cười.

Nàng đút thêm cho Doãn Bạch một ngụm, khịt mũi nói: "Tết nhất, con nít con nôi, không được nói hươu nói vượn!"
Cái gì mà sướng chết hay khó chịu chết, thật làm người ta khó có thể mở miệng!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện