Một, quả thật Nghiêm Kỷ không phát hiện ra ý định của cô.

Hai, dỗ Nghiêm Kỷ.

Đây là những gì Mộc Trạch Tây lập tức nghĩ đến.

“Nghiêm Kỷ, cậu đứng lên trước đi.” Mộc Trạch Tây vỗ vỗ Nghiêm Kỷ đang đè lên người cô, cô không dám cử động, sợ nói rồi lại chọc Nghiêm Kỷ. Cô nói “Hôm nay tớ tập nhảy, eo rất đau.”

Nghiêm Kỷ vừa nghe cô nói không thoải mái thì lập tức đứng dậy, nhân tiện vươn bàn tay ấm áp xoa eo cho cô.

Sau khi Mộc Trạch Tây về nhà, cô chăm chỉ luyện tập trong phòng, giơ bàn chân đỏ ửng vì bị ma sát cho anh xem, bịa ra một lời nói dối, “Mấy ngày rồi, chân tớ yếu lắm. Hôm nay còn bị giáo viên phạt nên phải tập rất lâu. Nếu cậu còn như vậy thì làm sao tớ có thể tập luyện trong buổi tập tiếp theo?”

Bàn tay to lớn nắm bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô để nhìn kỹ, bàn chân vốn mềm mại lại sưng đỏ nghiêm trọng, đầu ngón chân mịn màng giờ phút này đỏ như quả nho đỏ.

Nghiêm Kỷ muốn đứng dậy tìm thuốc, bôi thuốc cho Mộc Trạch Tây, nói xoa cho cô. Mộc Trạch Tây vội ngăn anh lại, cô nói cô đã quen, ngày mai sẽ hết. Cô chỉ muốn đi ngủ.

Tắt đèn, hai người ôm nhau ngủ.

dương v*t gắng gượng vẫn luôn cộm vào bắp đùi Mộc Trạch Tây, cô không khỏi vặn người để thoát ra. Nghiêm Kỷ nhắm chặt hai mắt, lập tức hừ lạnh một tiếng, ôm cô về chỗ cũ “Muốn ngủ thì đừng động.”

Mộc Trạch Tây không dám cử động nữa, đôi mắt bất động, nhìn Nghiêm Kỷ với rất nhiều suy nghĩ trong lòng.

Nghiêm Kỷ cảm thấy bị ánh mắt cực nóng bỏng “Quyến rũ”, anh thở dài, “Không ngủ được à? Phải kể chuyện cho cậu hả?”

Mộc Trạch Tây nghe xong, cô nhớ tới khi còn nhỏ Nghiêm Kỷ kể chuyện cho cô nghe, cô càng nghĩ càng thấy kinh khủng, nhìn đi chỗ khác, nhắm mắt lại lắc đầu, “Không cần. Tớ ngủ được.”

Nghiêm Kỷ cười khẽ một tiếng. Anh ôm chặt Mộc Trạch Tây, đặt cằm lên cổ cô mới yên tâm nhắm mắt.

Sáng sớm.

Khi hai người đang ăn sáng, Mộc Trạch Tây chợt hỏi, “Hôm nay cậu có ra ngoài không?”



Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây tinh thần rạng rỡ, cô còn tự thay váy cho mình, chắc là muốn ra ngoài.

Lâm gia và Nghiêm gia có mối quan hệ hợp tác quan trọng, Lâm Kim Tiêu gặp tai nạn xe nên cả hai bên đều sốt ruột. Anh nên đến chủ trì tập đoàn, nhưng nhìn bộ dạng Mộc Trạch Tây giống như muốn đi đâu.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Tớ muốn đi mua đồ ở công viên giải trí. Cậu đang bận, tớ tự đi một mình…”

Không đợi Mộc Trạch Tây nói xong, Nghiêm Kỷ đã quyết định. “Đương nhiên tôi cũng đi.”

“Cậu không bận à?”

“Bận. Nhưng tôi sẽ đi cùng với cậu.”

Mộc Trạch Tây…

Nghiêm Kỷ gọi điện cho Lý Tuần bảo anh ta theo dõi tình hình của Lâm gia, Lý Tuần hỏi anh có việc gì, Nghiêm Kỷ nói thẳng, hôm nay anh đi chơi công viên.

Lý Tuần???! Người như Nghiêm Kỷ không hợp với công viên giải trí, Lý Tuần bỗng cảm thấy ớn lạnh, khó hiểu khi nghĩ về điều đó.

Hai người ăn mặc chỉnh tề, xuất phát đến công viên giải trí.

Trong xe, Mộc Trạch Tây gửi tin nhắn cho La Nam Nam【 Nam Nam, cậu tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì gọi điện cho tớ. 】Lại chèn thêm một đống mật mã “Thuật ngữ xuyên sách”.

Nghiêm Kỷ không để ý đến Mộc Trạch Tây đang trốn trong góc bí mật gửi tin nhắn. Anh trực tiếp xem tin nhắn thông qua tính đồng bộ của điện thoại, ngón tay dài gõ nhẹ vào mặt sau điện thoại theo bản năng, suy nghĩ về ý nghĩa của những mật mã này.

Vì là cuối tuần nên trong công viên giải trí có khá nhiều người.

Thân hình cao lớn của Nghiêm Kỷ che chở Mộc Trạch Tây vượt qua đám đông, cuối cùng đi đến một nơi có cuộc triển lãm theo chủ đề.

Công viên giải trí này sẽ phát hành một khối Rubik nhỏ để kỷ niệm vào mỗi ngày nghỉ lễ. Các em trai của Mộc Trạch Tây rất thích, giống như sưu tầm các thẻ bài, kỳ nào cũng phải mua.

Nơi xếp hàng rất náo nhiệt, mỗi người chỉ được mua tối đa hai khối. Mộc Trạch Tây rất vui vì Nghiêm Kỷ đã đến, mua thêm một khối nữa theo hạn ngạch của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ nhìn ba khối Rubik nhỏ trong tay Mộc Trạch Tây, anh cho rằng cô cũng thích Rubik nên mới mua ba khối. Anh hỏi cô, “Cậu và hai em trai của cậu đều thích Rubik à?”

Mộc Trạch Tây không thích Rubik, cái này là mua làm quà tặng, anh cũng thích sưu tầm cái này. Cũng không biết có gửi vào trường quân đội được hay không, đến lúc đó bảo em trai anh gửi vào.

“Sao cậu biết tớ có hai em trai, hầu hết mọi người đều cho rằng tớ chỉ có một đứa.” Mộc Trạch Tây lại nghi ngờ, Nghiêm Kỷ thật sự rất quen thuộc với hoàn cảnh gia đình cô.

Mộc Trạch Tây có một người em trai lớn kém cô một tuổi và một em trai nhỏ kém chín tuổi.

Nghiêm Kỷ trả lời, “Tôi nhớ cậu từng đề cập đến em trai cậu khi chúng ta còn rất nhỏ. Ngược lại, tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe cậu nói cậu muốn đi đón em trai đang học tiểu học của cậu.”

Người em trai ít được biết đến của Mộc Trạch Tây không phải là đứa được sinh ra sau khi cha mẹ Mộc Trạch Tây ly hôn mà là đứa lớn quanh năm theo học trường quân đội đặc biệt với những chuyện cơ mật.

Mộc Trạch Tây cười khổ, một gia đình có sáu người tách ra ba nơi, mãi không thể đoàn tụ.

Hai người mua quà kỷ niệm rồi đi dạo xung quanh, cả đường đi, Nghiêm Kỷ đều nắm chặt tay Mộc Trạch Tây, mười ngón tay đan vào nhau. Khi dòng người đông đúc, anh dùng cơ thể bảo vệ cô, không để cô bị người khác va vào.

Mộc Trạch Tây cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhịp tim đang đập không thể tự kiểm soát mà gia tăng tốc độ. Cảm giác được người khác che chở thật sự sẽ khiến cho người ta lạc lối, nhớ nhung.

Mộc Trạch Tây cắn môi, tỉnh lại đi Mộc Trạch Tây! Những gì mày làm trong tương lai sẽ khiến cho sự che chở này không còn thuộc về mày.

Nụ cười trên mặt Mộc Trạch Tây hơi cứng đờ, chỉ chỉ nhà vệ sinh công cộng ở cách đó không xa, “Tớ muốn đi vệ sinh.”

Trước khi đi, Mộc Trạch Tây còn lấy lại chiếc túi nhỏ kiểu nữ mà Nghiêm Kỷ đã luôn xách giúp cô.

Mộc Trạch Tây đã đi rất lâu mà chưa thấy quay về.

Dáng người Nghiêm Kỷ cao thẳng, ngoại hình xuất chúng, anh cứ lẳng lặng đứng như vậy trong dòng người qua lại để chờ Mộc Trạch Tây. Chỉ một lát sau đã trở thành cảnh quan bên cạnh nhà vệ sinh nữ và thu hút sự chú ý của vô số người.

Mộc Trạch Tây trốn ở cạnh cửa nhà vệ sinh nhìn trộm, nhìn thấy rất nhiều cô gái che miệng cười xấu hổ với nhau, dần dần vây xung quanh. Nghiêm Kỷ lúc này tựa như một cục đường rơi trên mặt đất, hơi thở thơm ngọt, chỉ một lát đã hấp dẫn rất nhiều con kiến.

Trên mặt Nghiêm Kỷ treo một nụ cười, anh đã quen với điều đó, ngựa quen đường cũ xua tay tỏ ý từ chối. Người đến rồi đến, bị từ chối hết đợt này đến đợt khác.

Mộc Trạch Tây không vội ra ngoài. Dù sao nhà vệ sinh nữ luôn ở đó, con gái đi vệ sinh lâu, xếp hàng khá dài trước cửa nhà vệ sinh nữ là “Tình trạng bình thường”.

Có vài người phụ nữ trưởng thành táo bạo hơn, mặc dù Nghiêm Kỷ đã từ chối nhưng bọn họ vẫn bám theo Nghiêm Kỷ. Họ luôn quấy rầy muốn phương thức liên lạc.

Trên mặt Nghiêm Kỷ vẫn treo nụ cười như thường lệ, giọng nói bình tĩnh thản nhiên, “Ngại quá. Các quý cô có thể ngăn cản cháu trước cửa nhà vệ sinh nữ, nhưng tại sao cháu vẫn luôn đứng nhịn không đi?”

Mấy người phụ nữ đang bám theo lập tức hiểu ý anh, hóa ra là chờ bạn gái đi vệ sinh, có chủ ý. Nhưng quả thật bọn họ lại rất thích chàng trai trẻ với ngoại hình khiến người ta kinh ngạc này, chân dài eo nhỏ, tinh khí thần đều tốt.

*Tinh – Khí - Thần là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người.

Trong đó có một người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ, lời nói hàm chứa ý dụ dỗ, “Nữ sinh ngây thơ cũng được, thử xem các chị gái dáng vẻ trưởng thành thướt tha cũng được nhé, các chị gái sẽ thương em.”

Nghiêm Kỷ mắt điếc tai ngơ, mặt vẫn tươi cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, “Nói chung là không thể để người ta nhìn thấy các cô tụ tập ở đây cùng nhau vây quanh một học sinh cấp ba, khiến cho người ta nghĩ rằng cháu là tên biến thái bị bắt quả tang đang lãng vãng xung quanh nhà vệ sinh nữ có đúng không? May mà gần đây có máy theo dõi, nếu không sẽ làm mất mặt trường trung học Hoa Thịnh.”

Vài người lập tức nghe hiểu ý Nghiêm Kỷ. Trường trung học Hoa Thịnh không chỉ là trường cấp ba nổi tiếng có thế lực mà anh vẫn còn là học sinh cấp ba. Rất dễ gặp rắc rối.

Mộc Trạch Tây cảm thấy rất quen với những trường hợp này, Nghiêm Kỷ cũng làm như vậy khi anh đối phó với sự đeo bám của cô trước kia. Nhìn có vẻ dịu dàng lịch sự nhưng thật ra trong bông có kim, mang theo sự đâm chọc.

“Bạn gái cháu sắp ra rồi. Các cô mau đi đi.” Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh của Nghiêm Kỷ giống như một tia sáng lạnh lùng, tầm mắt quét qua phía Mộc Trạch Tây với ánh mắt sắc bén.

Mộc Trạch Tây lập tức rụt người lại.

Ấp ủ ba phần uất ức, bốn phần ghen tuông, hai phần tức giận, thêm vào đó là một tia sợ hãi từ chính Mộc Trạch Tây. Mộc Trạch Tây đi ra, cô nói thẳng, “Những cô gái đó đều vây quanh cậu, tớ đã nhìn thấy hết. Một nơi là nhà vệ sinh công cộng còn tưng bừng hơn cả khu vực danh lam thắng cảnh.”

“Cậu đã thêm phương thức liên lạc của những cô gái đó?”

Không phải cô cố ý ném anh ở đây à? Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây với ánh mắt nghiền ngẫm, “Không có.”

Mộc Trạch Tây cau mày, dùng dáng vẻ trà xanh mà trước đây cô hay làm với người khác, “Nhìn xem, cùng lắm tớ cũng chỉ nói thêm vài câu mà anh Nghiêm đã qua loa như vậy rồi, bỏ đi bỏ đi, là tớ lắm mồm.”

Nghiêm Kỷ bật cười một tiếng, “Hình như lâu lắm rồi không thấy cậu nói chuyện kiểu này.” Anh đến gần Mộc Trạch Tây, “Cậu đang ghen à?”

“Ừ.” Mộc Trạch Tây lập tức đáp lại, “Đúng, tớ ghen, tớ không tin cậu, cậu đưa điện thoại cho tớ xem.”

Cách này rõ ràng trông như một trò đùa và thậm chí còn có hơi ngu ngốc, nhưng lại đặc biệt dùng tốt với Nghiêm Kỷ. Bởi vì Mộc Trạch Tây chưa bao giờ như thế này trước đây, thậm chí cô còn sợ bóng sợ gió với Nghiêm Kỷ. Sau đó khi hai người hoà lẫn với nhau, cô lại phản kháng bằng nhiều cách khác nhau.

Dáng vẻ của cô bây giờ trông giống như một người bạn gái không đủ tự tin và có hơi khó chịu làm ầm lên, kiên quyết muốn tìm ra bằng chứng để chứng minh thân phận và địa vị của mình.

Có gì trên điện thoại, cô không tìm thấy những mật mã phức tạp đó. Nghiêm Kỷ đưa điện thoại cho Mộc Trạch Tây, tùy cô xem.

Khi chiếc điện thoại được đưa vào lòng bàn tay Mộc Trạch Tây, trái tim cô gần như nhảy ra ngoài từ cổ họng. Không ngờ lại dễ dàng như vậy, có đôi khi diễn xuất thật sự tiện lợi.

Mộc Trạch Tây giả vờ “Kiểm tra ai đó”, xem toàn bộ điện thoại. Cô chỉ tùy tiện lướt qua đã nhìn thấy bộ phim người lớn có thể loại SM bắt trói, anh thật sự không hề che giấu một chút nào. Tay Mộc Trạch Tây run lên, suýt nữa thì điện thoại trượt bay ra ngoài.

*SM là viết tắt của: Sadist & Masochist - Người bạo dâm, ác dâm (ám chỉ những người có thói quen thích hành hạ và làm bạn tình đau đớn) & Người khổ dâm, thống dâm (ám chỉ những người muốn nhận sự hành hạ đau đớn khi làm tình). Hoặc Servant & Master (Người hầu & chủ nhân)

Nghiêm Kỷ nhéo vành tai đỏ hồng của Mộc Trạch Tây, “Mới vậy đã xấu hổ? Có rất nhiều thứ không thể cho người khác nhìn thấy trong điện thoại di động của con trai.”

Mộc Trạch Tây không nhìn nữa, cô lướt sang cái khác. Lại có một kế hoạch tập đoàn rất cơ mật, Nghiêm Kỷ không ngăn cô, để tùy cô xem. Mộc Trạch Tây bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức thoát ra.

Rồi cuối cùng cũng đến điểm mục đích, sổ thông tin. Mộc Trạch Tây nhìn thấy đều là những nhân vật nổi tiếng và quyền lực, thật là một cuốn sổ thông tin khiến người ta ngạc nhiên…

Mộc Trạch Tây lướt đến ghi chú “Bà nội”, cô tập trung toàn bộ trí nhớ cả đời này của mình vào vài giây phút đó, ghi nhớ kỹ một chuỗi dãy số bằng tốc độ rất nhanh.

Chỉ một chiếc điện thoại mà lượng thông tin trong đó đã khiến Mộc Trạch Tây hoảng sợ rất nhiều. Mộc Trạch Tây như thể đang ôm một quả bom sắp nổ, cô lập tức nhét điện thoại trả lại cho Nghiêm Kỷ.

“Tớ chỉ muốn làm. Cậu nên ngăn tớ lại, Tập đoàn Nghiêm gia là một chuyện quan trọng, nếu tớ có ý định buôn bán thông tin này thì sẽ quá nguy hiểm.”

Nghiêm Kỷ cầm khuôn mặt quyến rũ của Mộc Trạch Tây, nhìn thẳng vào đôi mắt mênh mông như sóng của cô, “Mộc Trạch Tây, bây giờ cậu không khôn khéo, tôi sẽ không tính sổ. Cậu đi theo tôi, cậu có thể kiếm được nhiều hơn so với việc mạo hiểm bán mấy cái bí mật gì đó của tập đoàn. Hơn nữa không phải gặp rủi ro ngồi tù.”

Mộc Trạch Tây phản bác theo bản năng: “Nhưng sẽ có rủi ro mang thai!” Sáng nay khi Mộc Trạch Tây đến tháng, suýt nữa cô đã khóc lên vì vui mừng, lần đầu tiên cô vui mừng khi đến tháng.

Câu này quá mập mờ khiến người ta suy nghĩ xa xôi, ngay cả Nghiêm Kỷ cũng sửng sốt, sau đó nở nụ cười xán lạn.

Nghiêm Kỷ cúi người hôn môi Mộc Trạch Tây, hôn môi cô mãnh liệt, liếm cánh môi Mộc Trạch Tây một cách gợi tình và ám muội, cuốn cái lưỡi cô đan xen rồi đuổi theo.

Ngay tại đây ở nơi đông người, Mộc Trạch Tây không thể chịu nổi những ánh nhìn từ mọi người xung quanh, cô vỗ ngực Nghiêm Kỷ để ra hiệu cho anh. Nhưng chẳng ăn thua gì, Nghiêm Kỷ không thèm để ý, càng gia tăng nụ hôn ướt át.

Thật ra bàn tay Nghiêm Kỷ đã che mặt hai người, họ không thể nhìn thấy động tác cụ thể nhưng lại càng khiến người ta tưởng tượng xa hơn. Lần này Nghiêm Kỷ hôn đã hơi kiềm chế, không có dục vọng mà chỉ là sự thân mật giữa hai người yêu nhau.

Trong lớp Mộc Trạch Tây có một nam sinh tên Thái Tường, anh ta là một người đam mê sưu tầm, trong tay đang cầm hai khối Rubik kỷ niệm. Kinh hãi nhìn cặp trai xinh gái đẹp thân mật kề sát nhau.

Anh đẩy đẩy mắt kính nặng nề, đó là… Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây?! Má ơi!! Chết rồi!! Khi Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tây ra, hô hấp của Mộc Trạch Tây đã rối loạn, mắt hiện sóng xuân, khuôn mặt đỏ bừng. Đám đông người xem ngày càng nhiều, Mộc Trạch Tây vội kéo Nghiêm Kỷ chạy đi.

Đôi khi Nghiêm Kỷ thật sự khiến Mộc Trạch Tây khó có thể chống đỡ. Nhưng lấy một nụ hôn để có được một phương tiện che chở, Mộc Trạch Tây cảm thấy đáng giá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện