La Nam Nam bị xóa sổ?!
Trái tim Mộc Trạch Tây chùng xuống, hai mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Nghiêm Kỷ lập tức lao đến trước mặt cô, ôm cô.
Trần Triết vỗ vào cái miệng thúi của mình một cái, anh vội giải thích, “Không sao không sao! Ngừng một chút sẽ không sao! Cậu đừng xúc động! La Nam Nam bây giờ khỏe mạnh đầy sức sống!”
Nghiêm Kỷ đi theo sau lưng Mộc Trạch Tây, anh sợ cô ngất xỉu. Cô thật sự rất quan tâm La Nam Nam, Nghiêm Kỷ thở dài, “Tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ với cô Vương Khiết, cậu đi xem đi.”
Mộc Trạch Tây ngẩng mặt lên, hít sâu vài hơi rồi gật đầu.
“Thêm tớ nữa! Anh Nghiêm! Cũng xin nghỉ với cô Vương giúp tớ!” Trần Triết ở bên cạnh nói.
Mộc Trạch Tây và Trần Triết cùng bắt xe đến bệnh viện. Trước khi đi, Nghiêm Kỷ còn bảo Trần Triết giúp anh chăm sóc Mộc Trạch Tây. Vẻ mặt Trần Triết bối rối, Nghiêm Kỷ thật sự sợ anh không biết mối quan hệ giữa bọn họ hay sao?…
Sau đó, những việc Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ nói đến đã khiến cho Nghiêm Kỷ cau mày, một rắc rối lớn đang ập đến.
Mộc Trạch Tây ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh La Nam Nam, cuộn tròn cơ thể.
Trần Triết bắt chước ghé vào cửa sổ nhìn bác sĩ vẫn đang kiểm tra cơ thể cho La Nam Nam, các loại dụng cụ y tế khám tim được đẩy vào, bác sĩ và y tá ra ra vào vào làm người ta không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng bác sĩ cũng kiểm tra xong, tim ngừng đập là tình trạng đột ngột bùng phát ngẫu nhiên, một lúc sau đã hồi phục lại. Còn La Nam Nam vẫn luôn hôn mê, thật sự chỉ là ngủ một giấc, qua một lát nữa sẽ không sao.
Trong nháy mắt, các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh đều trầm mặc nhìn La Nam Nam.
Mẹ La nghe Trần Triết báo tình hình, Mộc Trạch Tây không lên lớp mà chạy đến đây. Mẹ La xin lỗi và nói với Mộc Trạch Tây rằng La Nam Nam thật sự không sao cả.
Mẹ La nói trước đây La Nam Nam đã thức khuya quá nhiều, không ngừng học tập chăm chỉ cả ngày lẫn đêm ngay cả trong bệnh viện.
Thì ra là bởi vì nhiệm vụ của hệ thống “Đọc hàng vạn quyển sách". Mộc Trạch Tây nhìn La Nam Nam đang ngủ chỏng vó chảy nước miếng, cô dịch chăn cho cô ấy, cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá trong lòng.
Hai người Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ thỏa thuận vấn đề và cũng đã thảo luận xong xuôi với ông nội. Sau đó Nghiêm Kỷ cũng xin nghỉ cho mình và Lâm Thi Vũ, chuẩn bị về thẳng quê Lâm Thi Vũ.
Xin nghỉ phép cho bốn người cùng một lúc và hai người trong số đó còn xin nghỉ dài hạn. Sắp cuối kỳ, Vương Khiết vốn không vui nhưng Nghiêm Kỷ đã đích thân xin cô, anh còn bảo đảm hai người sẽ không bao giờ tụt hạng. Vương Khiết đành phải cho phép nghỉ.
Lâm Thi Vũ hỏi Nghiêm Kỷ, “Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây không sao đấy chứ? Cậu ấy… Có đôi khi rất kỳ lạ.”
Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ ở chung khá nhiều. Lâm Thi Vũ rất quen với sự quái gở của Mộc Trạch Tây, nhưng cả hai cũng đã trải qua một số việc, bây giờ những lời nói quái gở của Mộc Trạch Tây không còn là móc mỉa mà là khen ngợi.
Muốn khen thì khen đi, kiểu gì cũng phải ăn nói kỳ lạ. Bây giờ Lâm Thi Vũ cẩn thận ngẫm lại những lời Mộc Trạch Tây vừa nói, đó cũng là cố ý kích thích.
Nghiêm Kỷ tạm dừng. Anh hỏi “Rốt cuộc lúc ấy các cậu cãi nhau về cái gì?”
Lâm Thi Vũ không ngờ Nghiêm Kỷ sẽ cảm thấy hứng thú, dù sao cũng chỉ là cuộc tranh cãi giữa hai cô gái, Lâm Thi Vũ không muốn nói về nó.
“Gần đây Mộc Trạch Tây thật sự rất kỳ lạ, người luôn thất thần, thành tích giảm sút, nên tớ muốn biết ít tình hình.” Nghiêm Kỷ xua tan nỗi băn khoăn của Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ gật đầu sau khi nghĩ lại. Cô bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những lời nói đó, cô kể lại gần hết không sót một câu cho Nghiêm Kỷ.
Sau khi nói xong, cô còn bổ sung, “Lúc ấy Mộc Trạch Tây có thể nói hơi khó nghe nhưng bây giờ tớ ngẫm lại thì cậu ấy tuyệt đối không có ác ý.”
Sau khi nghe xong, Nghiêm Kỷ rất ngạc nhiên, vô số câu hỏi dâng lên trong lòng anh.
Nhìn bề ngoài, những lời nói của Mộc Trạch Tây dường như chỉ là chút sở trường về tâm kế thủ đoạn. Nhưng thật ra, Mộc Trạch Tây biết rất rõ về quá khứ của cha mẹ Lâm Thi Vũ, cũng biết rất rõ tình hình của cha dượng Lâm Thi Vũ. Nếu không cô sẽ không nói chuẩn xác như vậy.
Cô biết những việc này từ đâu? Nghiêm Kỷ trầm tư một lúc mới hoàn hồn nói với Lâm Thi Vũ: “Năm giờ đêm nay sẽ có người đến đón cậu từ khu chung cư mà bây giờ cậu đang ở tạm. Sau khi cậu giải quyết xong việc của dì Lâm thì chúng ta sẽ khởi hành. Đi sớm về sớm.”
“Ừ!”
Nghiêm Kỷ không về nhà mà bảo chú Trần đến bệnh viện.
La Nam Nam cuối cùng cũng tỉnh. Mộc Trạch Tây đi đến cạnh giường bệnh La Nam Nam, cô thấy hốc mắt đen của cô ấy gần như sụp xuống cằm, mặt xám như tro tàn, tóc xuề xòa. Giống như có vẻ thời gian không còn nhiều.
Thấy Mộc Trạch Tây đến, La Nam Nam hơi run đưa tay ra, nuốt nước miếng hỏi: “Đi thăm bệnh mà không mang tôm hùm?”
Mộc Trạch Tây!!?? Đây là người từng vào ICU đấy à?
Trước khi Mộc Trạch Tây bật khóc, La Nam Nam sợ nước mắt của cô nên cũng không diễn nữa, vội gọi cô lại giải thích với cô.
Trần Triết không cần La Nam Nam đổi chủ đề đã tự mình đưa mẹ La đi làm các loại thủ tục. Vừa ra vào thang máy, đúng lúc đi ngang qua Nghiêm Kỷ mặc áo hoodie đen và đội mũ lưỡi trai.
Nghiêm Kỷ nhìn đúng phòng bệnh nơi Trần Triết bước ra, anh đi đến đó…
La Nam Nam giả bệnh và giả vờ đáng thương, một khóc hai nháo với mẹ La lừa được món tôm hùm xào ít cay. Vì Mộc Trạch Tây không ăn nên La Nam Nam bắt chéo chân nằm trên giường mút mút.
“Chó hệ thống gần đây thật sự luôn liên tục phát ra cảnh cáo. Hệ thống phán định là do tớ gây nên hiệu ứng domino, nói trước tiên phải gợi ra cốt truyện quỷ gì đó, hoặc cốt truyện rối loạn. Nó kêu liên tục. Nó còn nói muốn xóa sổ tớ!”
Lần đó, trước khi La Nam Nam hôn mê, Mộc Trạch Tây đã nghe thấy hết. Khuôn mặt cô trắng bệch, cố kìm nước mắt, xấu hổ nắm tay La Nam Nam. “Nam Nam, có phải tại tớ hay không. Có phải tại tớ nên mới hại cậu bị như vậy?”
Bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay cô rất lạnh, có thể thấy Mộc Trạch Tây đã sợ hãi cỡ nào. La Nam Nam không màng bao tay bẩn, cô vỗ trán, cảm thấy rất lo lắng.
Thật ra Mộc Trạch Tây là một người tự ti, nói thẳng ra là Mộc Trạch Tây nhất định sẽ ôm hết về mình và cảm thấy nhất định là mình sai.
Đặt con tôm hùm xào ít cay xuống, La Nam Nam ném bao tay ra, giữ hai vai Mộc Trạch Tây rồi lắc, “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Tỉnh lại đi!”
“Tớ và hệ thống đã cãi nhau một lúc về chuyện này. Tớ đàm phán với hệ thống, khi tớ xuyên vào quyển sách này thì nó đã không còn khả năng giống như trong nguyên tác! Nhân vật của tớ, La Nam Nam đã thức tỉnh.
Sự thức tỉnh của nhân vật nhất định sẽ mang đến những thay đổi khác nhau cho cốt truyện, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn có thể gây ra hiệu ứng domino. Hệ thống kéo tớ nhập vào cuốn sách này, khi tớ xuyên sách thay thế La Nam Nam trong cuốn sách gốc thì cũng đã sinh ra biến hóa rất nhỏ. Mẹ tớ nói tớ không giống như trước kia! Rồi lần lượt gây ra hiệu ứng cánh bướm. Muốn hết việc thì đừng kéo tớ vào.”
La Nam Nam đắc ý cười to, “Chó hệ thống đã tiếp nhận cách nói này, nhưng nó vẫn đang trong quá trình tiêu hoá.”
Nghiêm Kỷ đứng ở cửa sững sờ. Hệ thống nào? Nguyên tác nào? Xuyên sách nào? Nghe nói La Nam Nam xuất hiện vấn đề về thần kinh là thế này? Mặt anh không biến sắc, tiếp tục lắng nghe.
La Nam Nam vỗ vai Mộc Trạch Tây, nghiêm túc nói với cô: “Mộc Trạch Tây, mặc dù lúc trước cậu biết mình có thể bị tông chết nhưng cậu vẫn cứu La Nam Nam. Khi tớ lựa chọn che chở cậu, tớ đã suy nghĩ, bỏ qua cốt truyện chết tiệt, tớ sẵn sàng gánh vác hậu quả.
Chúng ta biết hậu quả nhưng chúng ta kiên quyết làm dứt khoát. Tình cảm của chúng ta trước nay luôn xuất phát từ hai phía, cậu toàn tự trách mình, vậy cậu coi tình cảm của chúng ta là gì! Nếu cậu còn thế này thì có thể chúng ta sẽ trở thành người lạ!”
Mộc Trạch Tây lau nước mắt, gật đầu thật mạnh, “Gần đây cậu luôn hôn mê, tớ thật sự rất sợ. Tớ luôn cho rằng Nam Nam cậu đã giúp tớ vượt qua cốt truyện nên mới khiến cho hệ thống của cậu tiêu hao quá nặng và rơi vào tình trạng hôn mê. Hôm nay tim cậu còn bất ngờ ngừng đập!”
Nói đến đây, La Nam Nam hơi xấu hổ, bởi vì một người ngủ thiếp đi cho đến khi tim ngừng đập đã gây chấn động toàn bệnh viện, bác sĩ phụ trách của cô đã bị dọa đến nỗi thỉnh thoảng còn đến đây để kiểm tra giường bệnh.
Bởi vì linh hồn La Nam Nam đã bị ràng buộc với hệ thống, khi cô cãi thắng hệ thống, mắng đến khi hệ thống tự đóng lại. Hệ thống bị sập một lần thì trái tim La Nam Nam cũng theo đó mà ngừng đập một lúc.
Mộc Trạch Tây nhất thời không còn gì để nói… Nam Nam thật sự dùng tính mạng của mình để cãi nhau…
Kể từ khi xuyên qua tới nay, La Nam Nam bị hệ thống "Đọc hàng vạn cuốn sách" ép học hành chăm chỉ, tích lũy sự mệt nhọc. Trong thời gian nằm viện, cô dành cả buổi tối để luyện đề và chơi game, cơ thể đã sớm kiệt sức và mệt mỏi. Thế nên không biết trời đất là gì ngủ vài ngày.
Cô có tỉnh giấc giữa chừng, sau khi ăn cơm lại ngủ tiếp.
La Nam Nam chỉ vào một đống sách lớn Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm, mô phỏng 3 năm trên giường bệnh, cô cười gian xảo, “Hơn nữa, lúc trước hệ thống kéo tớ đến đây, nó chỉ nói là phải duy trì hình tượng học sinh siêu giỏi của La Nam Nam, hình tượng sụp đổ mới có thể xoá sổ. Nhưng tớ luôn hoàn thành hệ thống "Đọc hàng vạn cuốn sách", cho nên tớ đã bị mắc lỗi. Hiện tại hệ thống giống như một cỗ máy ngu ngốc, nó không thể phân biệt được một mối quan hệ phức tạp như vậy, hiện nó đang ở trong trạng thái tê liệt khi ngủ.”
*Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm, mô phỏng 3 năm: Là tên một cuốn sách phân tích hình thức ra đề thi tuyển sinh đại học và dự đoán các câu hỏi của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mộc Trạch Tây thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chắc chắn La Nam Nam sẽ không bị xóa sổ.
Nhân tiện, sự thay đổi của Mộc Trạch Tây và La Nam Nam xảy ra vào ngày La Nam Nam gặp tai nạn xe. Nghiêm Kỷ châm một điếu thuốc nhưng không hút, cúi đầu, cả khuôn mặt chìm trong bóng đêm…
La Nam Nam ăn no, mấy hôm nay cũng đã ngủ đủ giấc.
“Bây giờ Lâm gia đang xảy ra chuyện nhỉ, tranh giành quyền thừa kế. Đây chính là việc lớn giữa nam chính và nữ chính ở thời niên thiếu, đồng thời cũng là một sự kiện trong quá trình gia tăng tình cảm của bọn họ.”
La Nam Nam vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, mở ba bốn mật mã kín phức tạp, tìm được một quyển “Tiểu thuyết”. Đó là ghi chép của La Nam Nam về tất cả tình tiết mà cô nhớ được, gần như biên tập thành tiểu thuyết.
La Nam Nam nhìn vài lần, tặc lưỡi ngạc nhiên, “Trò hề này của Lâm gia đúng là đủ loại máu chó và hấp dẫn, bởi vì dự án bí mật đặc biệt đó có liên quan đến sự hợp tác giữa hai nhà. Dòng thời gian của việc này rất dài, thật là trói chặt Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cho bọn họ ở chung với nhau để tặng kinh nghiệm tình cảm.”
Mộc Trạch Tây im lặng lắng nghe, không thể ngăn chặn và thay đổi hướng đi của cốt truyện, cái gọi là nam chính và nữ chính. Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cũng có con đường mà bọn họ phải đi.
Ngay từ khi Lâm Thi Vũ nói cô ấy có chuyện muốn nói với Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây đã biết rằng mọi chuyện đã xong. Nghiêm Kỷ là người có sức hành động rất mạnh, chắc đêm nay bọn họ sẽ khởi hành đến làng Hồng Hà, quê hương của Lâm Thi Vũ.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì với cốt truyện như vậy, Mộc Trạch Tây cảm thấy yên tâm. Cô chỉ nói ngắn gọn với La Nam Nam rằng cô đã thông qua cốt truyện, cô không nói nhiều về mâu thuẫn giữa cô và Lâm Thi Vũ, càng không nói về cô và Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây nghĩ, Nam Nam luôn che chở cho cô, cô cũng nên che chở Nam Nam. Không thể lúc nào cũng vì cốt truyện mà lo nghĩ tổn hại tinh thần. Nam Nam cũng có cuộc sống của riêng mình.
Mộc Trạch Tây tính toán một lượt về cốt truyện, từ nguyên nhân lúc trước cho đến hậu quả đều tính rõ ràng.
Nhất định phải cảnh cáo Mộc Trạch Tây, nói đám chó điên về tài sản Lâm gia, bọn chúng thật sự sẽ hành động. Bảo cô ấy bình thường cứ ăn nói kỳ lạ với Lâm Thi Vũ là được, tuyệt đối đừng ra mặt, đừng nhúng tay vào.
Việc của nữ chính sẽ do nam chính và nam phụ lo liệu. Để Mộc Trạch Tây đi theo cô làm cá mắm nằm yên mặc kệ sự đời, cả đường ẩu tả cho đến khi cốt truyện kết thúc.
Dĩ nhiên Mộc Trạch Tây sẽ nghe La Nam Nam.
La Nam Nam hài lòng gật đầu, khoá “Tiểu thuyết” lại. Không khỏi thở dài, xót xa nói, “Quả nhiên là vai chính! Tuổi còn trẻ đã lập nghiệp! Cùng là học sinh cấp ba mà sao lại chênh lệch nhiều đến thế! Tớ xuyên sách đã không có sự nghiệp mà còn phải nằm bệnh viện mỗi ngày! Thật xấu hổ cho đội quân xuyên sách.”
Mộc Trạch Tây cười nói, “Thành tích của cậu không phải ở phía sau hay sao? Sau khi cốt truyện kết thúc, La Nam Nam sẽ cho cậu du ngoạn trời cao biển rộng.”
La Nam Nam ôm vai Mộc Trạch Tây, sợ cô buồn, “Đúng nhỉ. Vai nữ phụ như cậu cũng không cần phải thê thảm như vậy. Tình cảm giữa nam chính Nghiêm Kỷ và nữ chính Lâm Thi Vũ thì cứ để thuận theo bọn họ thôi.”
Mộc Trạch Tây có tiếc nuối nhưng cô không buồn. Vấn đề giữa cô và Nghiêm Kỷ rất nhanh sẽ bị cốt truyện cuốn đi, từ từ nhìn lại tuyến chính.
Thuốc cháy đến nơi ngón tay đang kẹp của Nghiêm Kỷ, khi Nghiêm Kỷ bị tia lửa làm bỏng thì anh mới lấy lại tinh thần.
Anh không đổi thuốc mà giơ tay cho mẩu tàn thuốc cuối cùng bỏ vào miệng, hít một hơi thật sâu. Khẽ thở ra, làn khói lượn lờ trên mặt anh, không biết anh đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy ngũ quan sắc bén.
Mùi khói dần thấm vào, Mộc Trạch Tây tưởng có người hút thuốc ngoài hành lang nên mở cửa ra xem. Nhưng cô không thấy ai, chỉ thấy một điếu thuốc còn nguyên đầu mẩu vứt trên mặt đất, hình như vừa mới tắt…
Trái tim Mộc Trạch Tây chùng xuống, hai mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Nghiêm Kỷ lập tức lao đến trước mặt cô, ôm cô.
Trần Triết vỗ vào cái miệng thúi của mình một cái, anh vội giải thích, “Không sao không sao! Ngừng một chút sẽ không sao! Cậu đừng xúc động! La Nam Nam bây giờ khỏe mạnh đầy sức sống!”
Nghiêm Kỷ đi theo sau lưng Mộc Trạch Tây, anh sợ cô ngất xỉu. Cô thật sự rất quan tâm La Nam Nam, Nghiêm Kỷ thở dài, “Tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ với cô Vương Khiết, cậu đi xem đi.”
Mộc Trạch Tây ngẩng mặt lên, hít sâu vài hơi rồi gật đầu.
“Thêm tớ nữa! Anh Nghiêm! Cũng xin nghỉ với cô Vương giúp tớ!” Trần Triết ở bên cạnh nói.
Mộc Trạch Tây và Trần Triết cùng bắt xe đến bệnh viện. Trước khi đi, Nghiêm Kỷ còn bảo Trần Triết giúp anh chăm sóc Mộc Trạch Tây. Vẻ mặt Trần Triết bối rối, Nghiêm Kỷ thật sự sợ anh không biết mối quan hệ giữa bọn họ hay sao?…
Sau đó, những việc Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ nói đến đã khiến cho Nghiêm Kỷ cau mày, một rắc rối lớn đang ập đến.
Mộc Trạch Tây ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh La Nam Nam, cuộn tròn cơ thể.
Trần Triết bắt chước ghé vào cửa sổ nhìn bác sĩ vẫn đang kiểm tra cơ thể cho La Nam Nam, các loại dụng cụ y tế khám tim được đẩy vào, bác sĩ và y tá ra ra vào vào làm người ta không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng bác sĩ cũng kiểm tra xong, tim ngừng đập là tình trạng đột ngột bùng phát ngẫu nhiên, một lúc sau đã hồi phục lại. Còn La Nam Nam vẫn luôn hôn mê, thật sự chỉ là ngủ một giấc, qua một lát nữa sẽ không sao.
Trong nháy mắt, các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh đều trầm mặc nhìn La Nam Nam.
Mẹ La nghe Trần Triết báo tình hình, Mộc Trạch Tây không lên lớp mà chạy đến đây. Mẹ La xin lỗi và nói với Mộc Trạch Tây rằng La Nam Nam thật sự không sao cả.
Mẹ La nói trước đây La Nam Nam đã thức khuya quá nhiều, không ngừng học tập chăm chỉ cả ngày lẫn đêm ngay cả trong bệnh viện.
Thì ra là bởi vì nhiệm vụ của hệ thống “Đọc hàng vạn quyển sách". Mộc Trạch Tây nhìn La Nam Nam đang ngủ chỏng vó chảy nước miếng, cô dịch chăn cho cô ấy, cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá trong lòng.
Hai người Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ thỏa thuận vấn đề và cũng đã thảo luận xong xuôi với ông nội. Sau đó Nghiêm Kỷ cũng xin nghỉ cho mình và Lâm Thi Vũ, chuẩn bị về thẳng quê Lâm Thi Vũ.
Xin nghỉ phép cho bốn người cùng một lúc và hai người trong số đó còn xin nghỉ dài hạn. Sắp cuối kỳ, Vương Khiết vốn không vui nhưng Nghiêm Kỷ đã đích thân xin cô, anh còn bảo đảm hai người sẽ không bao giờ tụt hạng. Vương Khiết đành phải cho phép nghỉ.
Lâm Thi Vũ hỏi Nghiêm Kỷ, “Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây không sao đấy chứ? Cậu ấy… Có đôi khi rất kỳ lạ.”
Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ ở chung khá nhiều. Lâm Thi Vũ rất quen với sự quái gở của Mộc Trạch Tây, nhưng cả hai cũng đã trải qua một số việc, bây giờ những lời nói quái gở của Mộc Trạch Tây không còn là móc mỉa mà là khen ngợi.
Muốn khen thì khen đi, kiểu gì cũng phải ăn nói kỳ lạ. Bây giờ Lâm Thi Vũ cẩn thận ngẫm lại những lời Mộc Trạch Tây vừa nói, đó cũng là cố ý kích thích.
Nghiêm Kỷ tạm dừng. Anh hỏi “Rốt cuộc lúc ấy các cậu cãi nhau về cái gì?”
Lâm Thi Vũ không ngờ Nghiêm Kỷ sẽ cảm thấy hứng thú, dù sao cũng chỉ là cuộc tranh cãi giữa hai cô gái, Lâm Thi Vũ không muốn nói về nó.
“Gần đây Mộc Trạch Tây thật sự rất kỳ lạ, người luôn thất thần, thành tích giảm sút, nên tớ muốn biết ít tình hình.” Nghiêm Kỷ xua tan nỗi băn khoăn của Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ gật đầu sau khi nghĩ lại. Cô bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những lời nói đó, cô kể lại gần hết không sót một câu cho Nghiêm Kỷ.
Sau khi nói xong, cô còn bổ sung, “Lúc ấy Mộc Trạch Tây có thể nói hơi khó nghe nhưng bây giờ tớ ngẫm lại thì cậu ấy tuyệt đối không có ác ý.”
Sau khi nghe xong, Nghiêm Kỷ rất ngạc nhiên, vô số câu hỏi dâng lên trong lòng anh.
Nhìn bề ngoài, những lời nói của Mộc Trạch Tây dường như chỉ là chút sở trường về tâm kế thủ đoạn. Nhưng thật ra, Mộc Trạch Tây biết rất rõ về quá khứ của cha mẹ Lâm Thi Vũ, cũng biết rất rõ tình hình của cha dượng Lâm Thi Vũ. Nếu không cô sẽ không nói chuẩn xác như vậy.
Cô biết những việc này từ đâu? Nghiêm Kỷ trầm tư một lúc mới hoàn hồn nói với Lâm Thi Vũ: “Năm giờ đêm nay sẽ có người đến đón cậu từ khu chung cư mà bây giờ cậu đang ở tạm. Sau khi cậu giải quyết xong việc của dì Lâm thì chúng ta sẽ khởi hành. Đi sớm về sớm.”
“Ừ!”
Nghiêm Kỷ không về nhà mà bảo chú Trần đến bệnh viện.
La Nam Nam cuối cùng cũng tỉnh. Mộc Trạch Tây đi đến cạnh giường bệnh La Nam Nam, cô thấy hốc mắt đen của cô ấy gần như sụp xuống cằm, mặt xám như tro tàn, tóc xuề xòa. Giống như có vẻ thời gian không còn nhiều.
Thấy Mộc Trạch Tây đến, La Nam Nam hơi run đưa tay ra, nuốt nước miếng hỏi: “Đi thăm bệnh mà không mang tôm hùm?”
Mộc Trạch Tây!!?? Đây là người từng vào ICU đấy à?
Trước khi Mộc Trạch Tây bật khóc, La Nam Nam sợ nước mắt của cô nên cũng không diễn nữa, vội gọi cô lại giải thích với cô.
Trần Triết không cần La Nam Nam đổi chủ đề đã tự mình đưa mẹ La đi làm các loại thủ tục. Vừa ra vào thang máy, đúng lúc đi ngang qua Nghiêm Kỷ mặc áo hoodie đen và đội mũ lưỡi trai.
Nghiêm Kỷ nhìn đúng phòng bệnh nơi Trần Triết bước ra, anh đi đến đó…
La Nam Nam giả bệnh và giả vờ đáng thương, một khóc hai nháo với mẹ La lừa được món tôm hùm xào ít cay. Vì Mộc Trạch Tây không ăn nên La Nam Nam bắt chéo chân nằm trên giường mút mút.
“Chó hệ thống gần đây thật sự luôn liên tục phát ra cảnh cáo. Hệ thống phán định là do tớ gây nên hiệu ứng domino, nói trước tiên phải gợi ra cốt truyện quỷ gì đó, hoặc cốt truyện rối loạn. Nó kêu liên tục. Nó còn nói muốn xóa sổ tớ!”
Lần đó, trước khi La Nam Nam hôn mê, Mộc Trạch Tây đã nghe thấy hết. Khuôn mặt cô trắng bệch, cố kìm nước mắt, xấu hổ nắm tay La Nam Nam. “Nam Nam, có phải tại tớ hay không. Có phải tại tớ nên mới hại cậu bị như vậy?”
Bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay cô rất lạnh, có thể thấy Mộc Trạch Tây đã sợ hãi cỡ nào. La Nam Nam không màng bao tay bẩn, cô vỗ trán, cảm thấy rất lo lắng.
Thật ra Mộc Trạch Tây là một người tự ti, nói thẳng ra là Mộc Trạch Tây nhất định sẽ ôm hết về mình và cảm thấy nhất định là mình sai.
Đặt con tôm hùm xào ít cay xuống, La Nam Nam ném bao tay ra, giữ hai vai Mộc Trạch Tây rồi lắc, “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Tỉnh lại đi!”
“Tớ và hệ thống đã cãi nhau một lúc về chuyện này. Tớ đàm phán với hệ thống, khi tớ xuyên vào quyển sách này thì nó đã không còn khả năng giống như trong nguyên tác! Nhân vật của tớ, La Nam Nam đã thức tỉnh.
Sự thức tỉnh của nhân vật nhất định sẽ mang đến những thay đổi khác nhau cho cốt truyện, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn có thể gây ra hiệu ứng domino. Hệ thống kéo tớ nhập vào cuốn sách này, khi tớ xuyên sách thay thế La Nam Nam trong cuốn sách gốc thì cũng đã sinh ra biến hóa rất nhỏ. Mẹ tớ nói tớ không giống như trước kia! Rồi lần lượt gây ra hiệu ứng cánh bướm. Muốn hết việc thì đừng kéo tớ vào.”
La Nam Nam đắc ý cười to, “Chó hệ thống đã tiếp nhận cách nói này, nhưng nó vẫn đang trong quá trình tiêu hoá.”
Nghiêm Kỷ đứng ở cửa sững sờ. Hệ thống nào? Nguyên tác nào? Xuyên sách nào? Nghe nói La Nam Nam xuất hiện vấn đề về thần kinh là thế này? Mặt anh không biến sắc, tiếp tục lắng nghe.
La Nam Nam vỗ vai Mộc Trạch Tây, nghiêm túc nói với cô: “Mộc Trạch Tây, mặc dù lúc trước cậu biết mình có thể bị tông chết nhưng cậu vẫn cứu La Nam Nam. Khi tớ lựa chọn che chở cậu, tớ đã suy nghĩ, bỏ qua cốt truyện chết tiệt, tớ sẵn sàng gánh vác hậu quả.
Chúng ta biết hậu quả nhưng chúng ta kiên quyết làm dứt khoát. Tình cảm của chúng ta trước nay luôn xuất phát từ hai phía, cậu toàn tự trách mình, vậy cậu coi tình cảm của chúng ta là gì! Nếu cậu còn thế này thì có thể chúng ta sẽ trở thành người lạ!”
Mộc Trạch Tây lau nước mắt, gật đầu thật mạnh, “Gần đây cậu luôn hôn mê, tớ thật sự rất sợ. Tớ luôn cho rằng Nam Nam cậu đã giúp tớ vượt qua cốt truyện nên mới khiến cho hệ thống của cậu tiêu hao quá nặng và rơi vào tình trạng hôn mê. Hôm nay tim cậu còn bất ngờ ngừng đập!”
Nói đến đây, La Nam Nam hơi xấu hổ, bởi vì một người ngủ thiếp đi cho đến khi tim ngừng đập đã gây chấn động toàn bệnh viện, bác sĩ phụ trách của cô đã bị dọa đến nỗi thỉnh thoảng còn đến đây để kiểm tra giường bệnh.
Bởi vì linh hồn La Nam Nam đã bị ràng buộc với hệ thống, khi cô cãi thắng hệ thống, mắng đến khi hệ thống tự đóng lại. Hệ thống bị sập một lần thì trái tim La Nam Nam cũng theo đó mà ngừng đập một lúc.
Mộc Trạch Tây nhất thời không còn gì để nói… Nam Nam thật sự dùng tính mạng của mình để cãi nhau…
Kể từ khi xuyên qua tới nay, La Nam Nam bị hệ thống "Đọc hàng vạn cuốn sách" ép học hành chăm chỉ, tích lũy sự mệt nhọc. Trong thời gian nằm viện, cô dành cả buổi tối để luyện đề và chơi game, cơ thể đã sớm kiệt sức và mệt mỏi. Thế nên không biết trời đất là gì ngủ vài ngày.
Cô có tỉnh giấc giữa chừng, sau khi ăn cơm lại ngủ tiếp.
La Nam Nam chỉ vào một đống sách lớn Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm, mô phỏng 3 năm trên giường bệnh, cô cười gian xảo, “Hơn nữa, lúc trước hệ thống kéo tớ đến đây, nó chỉ nói là phải duy trì hình tượng học sinh siêu giỏi của La Nam Nam, hình tượng sụp đổ mới có thể xoá sổ. Nhưng tớ luôn hoàn thành hệ thống "Đọc hàng vạn cuốn sách", cho nên tớ đã bị mắc lỗi. Hiện tại hệ thống giống như một cỗ máy ngu ngốc, nó không thể phân biệt được một mối quan hệ phức tạp như vậy, hiện nó đang ở trong trạng thái tê liệt khi ngủ.”
*Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm, mô phỏng 3 năm: Là tên một cuốn sách phân tích hình thức ra đề thi tuyển sinh đại học và dự đoán các câu hỏi của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mộc Trạch Tây thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chắc chắn La Nam Nam sẽ không bị xóa sổ.
Nhân tiện, sự thay đổi của Mộc Trạch Tây và La Nam Nam xảy ra vào ngày La Nam Nam gặp tai nạn xe. Nghiêm Kỷ châm một điếu thuốc nhưng không hút, cúi đầu, cả khuôn mặt chìm trong bóng đêm…
La Nam Nam ăn no, mấy hôm nay cũng đã ngủ đủ giấc.
“Bây giờ Lâm gia đang xảy ra chuyện nhỉ, tranh giành quyền thừa kế. Đây chính là việc lớn giữa nam chính và nữ chính ở thời niên thiếu, đồng thời cũng là một sự kiện trong quá trình gia tăng tình cảm của bọn họ.”
La Nam Nam vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, mở ba bốn mật mã kín phức tạp, tìm được một quyển “Tiểu thuyết”. Đó là ghi chép của La Nam Nam về tất cả tình tiết mà cô nhớ được, gần như biên tập thành tiểu thuyết.
La Nam Nam nhìn vài lần, tặc lưỡi ngạc nhiên, “Trò hề này của Lâm gia đúng là đủ loại máu chó và hấp dẫn, bởi vì dự án bí mật đặc biệt đó có liên quan đến sự hợp tác giữa hai nhà. Dòng thời gian của việc này rất dài, thật là trói chặt Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cho bọn họ ở chung với nhau để tặng kinh nghiệm tình cảm.”
Mộc Trạch Tây im lặng lắng nghe, không thể ngăn chặn và thay đổi hướng đi của cốt truyện, cái gọi là nam chính và nữ chính. Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cũng có con đường mà bọn họ phải đi.
Ngay từ khi Lâm Thi Vũ nói cô ấy có chuyện muốn nói với Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây đã biết rằng mọi chuyện đã xong. Nghiêm Kỷ là người có sức hành động rất mạnh, chắc đêm nay bọn họ sẽ khởi hành đến làng Hồng Hà, quê hương của Lâm Thi Vũ.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì với cốt truyện như vậy, Mộc Trạch Tây cảm thấy yên tâm. Cô chỉ nói ngắn gọn với La Nam Nam rằng cô đã thông qua cốt truyện, cô không nói nhiều về mâu thuẫn giữa cô và Lâm Thi Vũ, càng không nói về cô và Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây nghĩ, Nam Nam luôn che chở cho cô, cô cũng nên che chở Nam Nam. Không thể lúc nào cũng vì cốt truyện mà lo nghĩ tổn hại tinh thần. Nam Nam cũng có cuộc sống của riêng mình.
Mộc Trạch Tây tính toán một lượt về cốt truyện, từ nguyên nhân lúc trước cho đến hậu quả đều tính rõ ràng.
Nhất định phải cảnh cáo Mộc Trạch Tây, nói đám chó điên về tài sản Lâm gia, bọn chúng thật sự sẽ hành động. Bảo cô ấy bình thường cứ ăn nói kỳ lạ với Lâm Thi Vũ là được, tuyệt đối đừng ra mặt, đừng nhúng tay vào.
Việc của nữ chính sẽ do nam chính và nam phụ lo liệu. Để Mộc Trạch Tây đi theo cô làm cá mắm nằm yên mặc kệ sự đời, cả đường ẩu tả cho đến khi cốt truyện kết thúc.
Dĩ nhiên Mộc Trạch Tây sẽ nghe La Nam Nam.
La Nam Nam hài lòng gật đầu, khoá “Tiểu thuyết” lại. Không khỏi thở dài, xót xa nói, “Quả nhiên là vai chính! Tuổi còn trẻ đã lập nghiệp! Cùng là học sinh cấp ba mà sao lại chênh lệch nhiều đến thế! Tớ xuyên sách đã không có sự nghiệp mà còn phải nằm bệnh viện mỗi ngày! Thật xấu hổ cho đội quân xuyên sách.”
Mộc Trạch Tây cười nói, “Thành tích của cậu không phải ở phía sau hay sao? Sau khi cốt truyện kết thúc, La Nam Nam sẽ cho cậu du ngoạn trời cao biển rộng.”
La Nam Nam ôm vai Mộc Trạch Tây, sợ cô buồn, “Đúng nhỉ. Vai nữ phụ như cậu cũng không cần phải thê thảm như vậy. Tình cảm giữa nam chính Nghiêm Kỷ và nữ chính Lâm Thi Vũ thì cứ để thuận theo bọn họ thôi.”
Mộc Trạch Tây có tiếc nuối nhưng cô không buồn. Vấn đề giữa cô và Nghiêm Kỷ rất nhanh sẽ bị cốt truyện cuốn đi, từ từ nhìn lại tuyến chính.
Thuốc cháy đến nơi ngón tay đang kẹp của Nghiêm Kỷ, khi Nghiêm Kỷ bị tia lửa làm bỏng thì anh mới lấy lại tinh thần.
Anh không đổi thuốc mà giơ tay cho mẩu tàn thuốc cuối cùng bỏ vào miệng, hít một hơi thật sâu. Khẽ thở ra, làn khói lượn lờ trên mặt anh, không biết anh đang nghĩ gì, chỉ nhìn thấy ngũ quan sắc bén.
Mùi khói dần thấm vào, Mộc Trạch Tây tưởng có người hút thuốc ngoài hành lang nên mở cửa ra xem. Nhưng cô không thấy ai, chỉ thấy một điếu thuốc còn nguyên đầu mẩu vứt trên mặt đất, hình như vừa mới tắt…
Danh sách chương