Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Huyết Chu Mẫu ra khỏi Nghiệt Kính, nhóc song sinh theo sát vào ngay. Người ảnh hưởng đến nhóc ta nhất quả nhiên là cha mẹ. Người phụ nữ trong Nghiệt Kính tái mặt, trên bộ đồ trắng đầy máu là máu, tóc mai lộn xộn, ánh mắt dữ tợn chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi nhóc ta.
“Lúc tao nghi ngờ chúng mày đã cảm thấy không ổn, quả nhiên là thứ tà đạo kia nguyền rủa tao. Tao thật sự rất hận, lúc đầu tao không nên giữ chúng mày lại. Tao có chết cũng phải kéo chúng mày chết theo từ trong bụng mẹ.” Bên cạnh bà là nam tu nghiêm túc cứng nhắc, nhìn nhóc ta, ngực phập phồng vì tức giận, lại nghiến chặt răng, chỉ mắng một câu: “Súc sinh!”
Ánh mắt nhóc song sinh trĩu nặng, trong mắt lại là hung tàn không đúng với độ tuổi, cười gằn: “Là ông bà tự tìm, nếu không phải ông bà tính bóp chết tôi sao tôi có thể ra tay.”
Người đàn bà áo trắng nhìn hắn ta chằm chằm, the thé: “Tao giết mày? Ha ha ha ha, đó là tao giết mày?!” Oán hận đầy ắp tụ lại trong ngực, răng bà cũng đánh lập cập: “Mày vừa ra đời đã có cái nhọt khổng lồ đỏ sậm trên đầu, hơi ác khí độc đều ở trong đó, tao với cha mày chẳng qua chỉ muốn loại bỏ cái nhọt đó thôi! Kết quả mày cắn chết chúng tao, thằng trời đánh! Mày là đồ trời đánh!” Nam tu nhíu mày, tiến lên trấn an, ôm lấy bờ vai vợ mình.
Nhóc song sinh đứng tại chỗ chợt bật cười, khẽ nói: “Không giết tôi?”
Giọng của nhóc ta cực kỳ cổ quái, khàn khàn trầm thấp, trộn lẫn hai chất giọng.
Cái đầu thiếu niên bỗng nhiên xoay ngược một trăm tám mươi độ, cái gáy đối mặt với hai vợ chồng, giơ tay lên, vạch tóc lộ ra cái nhọt khổng lồ đen nhánh xấu xí.
Hai vợ chồng hoảng sợ trợn trừng mắt.
Bề ngoài khối u lồi lõm, đường nét giác quan như ẩn như hiện, tựa như một người khác. Lúc lại lên tiếng là giọng nói khác xa, khối u nói: “Cha mẹ, hai người muốn giết con ư?”
Không chịu nổi kinh hãi thế này, hai vợ chồng thét lên một tiếng, thân hình chợt méo mó, sau đó lập tức hoá thành một làn khói xanh trên không trun. Nhóc song sinh xoay đầu về, mái tóc dày rủ xuống che khuất anh em ruột thịt của mình, thiếu niên treo nụ cười lạnh trên mặt, như đọc một mẩu chuyện cười: “Lúc tôi nằm trong bụng bà đã có thần trí, từ trước đến nay nó liều chết phấn đấu, vất vả lắm mới giết chết nó để lực lượng của nó trở thành một bộ phận của tôi, sao có thể cho các người loại bỏ được.”
“Một thai chỉ sống được một đứa. Trách thì trách bà nhất định phải mang hai.”
Thiếu niên vỗ gáy, đi lên phía trước, không nhìn đến đủ loại ác quỷ gào khóc trong Nghiệt Kính, âm u nói: “Không ngờ lực lượng của nó cuối cùng lại trở thành thứ hại ta sau khi hút vào. Song bào thai cùng sống cùng chết, muốn kéo ta chết cùng, hừ, đâu dễ ăn vậy.”
Nhóc ta cũng xuyên thẳng qua Nghiệt Kính. Đợi bóng lưng của nhóc song sinh biến mất, Nghiệt Kính lại phẳng lặng.
Bùi Cảnh liên tục nhìn xem hai người, cũng hiểu sơ sơ.
Người nào tiến đến nội thành cũng có thứ mưu cầu.
Huyết Chu Mẫu muốn khôi phục dung mạo giải trừ độc tính, nhóc song sinh muốn diệt trừ u nhọt trên đầu.
Bùi Cảnh nghi hoặc hỏi han: “Phải chăng có một thần tiên trong thành chuyên môn giúp người khác thực hiện nguyện vọng?”
Sở Quân Dự bình tĩnh nói: “Thứ bọn chúng mưu cầu là tộc Thiên Ma.”
Bùi Cảnh thì thầm: “Vậy bọn họ lấy gì trao đổi với tộc Thiên Ma chứ?”
Thiếu nữ áo xanh bên kia cũng không vội vàng thúc giục bọn họ, đưa tay ra với tu sĩ thanh niên, cười: “Đạo trưởng, mời.”
Tu sĩ thanh niên mặt lạnh như chì đi về phía trước.
Gã ta giết vợ bỏ con, đoạn tình chứng đạo.
Dĩ nhiên trong Nghiệt Kính cũng chỉ là hồn phách của vợ con gã ta.
Gã ta ở trong Nghiệt Kính lâu nhất, bởi vì ràng buộc sâu nhất. Thậm chí suýt nữa bị vợ mình giết chết trong kính. Cuối cùng lặp lại cảnh tượng năm đó, chém đứt ngang lưng vợ, dùng tay bóp chết con, mới lảo đảo bò lên được.
Gã ta vẫn không lộ vẻ gì, lấy tay lau máu trên mặt, thoi thóp đi ra ngoài.
Thiếu nữ áo xanh nói: “Không ngờ đấy, thế mà hắn còn có một phần áy náy với vợ mình. Cho dù là một phần cực nhỏ cực nhỏ thôi cũng đủ giết chết hắn trong Nghiệt Kính.” Sự ngạc nhiên của thị bị che giấu rất nhanh, sau đó nhìn về hai người Bùi Cảnh, cười hỏi: “Hai vị, ai trong các ngươi trước?” Bùi Cảnh vô thức nhìn Sở Quân Dự, lại bị Sở Quân Dự giữ lấy bả vai, nhìn về phía trước, điềm nhiên phân phó: “Em lên trước đi.”
Bùi Cảnh gãi đầu: “Cũng được.”
Thật ra y vẫn muốn xem Nghiệt Kính của Sở Quân Dự, nhưng lại luôn cảm thấy Nghiệt Kính của Sở Quân Dự hẳn là trống rỗng.
Ngẫm cũng phải, người như Sở Quân Dự sao có thể cảm thấy tội lỗi.
Y đi về phía trước một bước, quanh tấm kính toả ra ánh sáng trắng bạc, vào một bước như lọt thỏm trong tấm màn nước, những tưởng đã qua một thế giới khác. Do dự một chút, Bùi Cảnh chui vào trong kính.
Chỉ là thứ y gặp phải khác hẳn ba người kia.
Y không nhìn thấy bất cứ ai, ánh mắt dần rõ ràng, là một con đường trắng xoá, sương mù dày đặc, ẩm ướt nặng nề khiến người ta ngạt thở.
Bùi Cảnh ngạc nhiên đứng sững trong kính. Y cảm thấy hình như có người ở trước mặt mình.
Váy áo người kia hoà vào sương trắng, khí chất mềm mại yên tĩnh mà xa xôi, giọng nói cũng dịu êm thấm đượm lòng người, “Bùi Ngự Chi, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi.”
Bùi Cảnh ngây ngốc ngẩng đầu lên, ngoài tầng thứ ba của bậc thềm trắng ngọc, mây mù phác lên bóng dáng mụ ta, không nhìn rõ hư ảo, nhưng Bùi Cảnh cũng không cần thấy rõ chân thực.
Thanh Liên Phù Thế khẽ run rẩy, trùng tức nhưỡng tỉnh lại lần nữa.
Vạn vật trong thiên địa, gió mây và bụi, đều lặng thinh không góp tiếng.
Trời trăng cùng tồn tại, ánh sáng toả ra hoà quyện trên đầu ngón tay mụ ta.
Bùi Cảnh lẩm bẩm: “… Là bà ta.”
Ngoài kính.
Sở Quân Dự vung tay, một đám bướm đen như đao kiếm, quấn lên cổ thiếu nữ áo xanh.
Tóc bạc như tuyết tôn lên đôi mắt đỏ như máu gần đến vực thẳm của hắn, cười mà như không: “Ngươi là kẻ thứ tư?”
Khí thế của hắn khiến nụ cười của thiếu nữ áo xanh cứng ngắc, đôi mắt trong veo không chứa chất bẩn rốt cuộc lộ ra bộ dáng ban đầu, tràn ngập chán ghét như rắn độc. Thân thể của thiếu nữ lập tức hoá thành nước, đầu lâu chảy ra, thân thể tan đi, thoát khỏi sự gặm nuốt của bướm đen.
Khoé môi thị trào máu đứng trước Nghiệt Kính, bật cười càn rỡ lại hả hê: “Ta không ngờ tuỳ tiện tiếp đón một đám mồi ngon cũng gặp được ngươi — chẳng qua gặp được rồi, vậy thì càng tốt. Món nợ năm đó ta vẫn chưa thanh toán sạch sẽ với ngươi.”
Dừng lại một lát, thiếu nữ thở ra một hơi thật sâu cũng thật nhẹ, như thể bật cười một tiếng nghịch ngợm: “Ngươi đoán xem, ta chuẩn bị thứ gì cho người yêu của ngươi.”
Sở Quân Dự nhìn thoáng qua mặt kính, hình ảnh mấy người trước đi qua đều hết sức rõ ràng.
Chỉ có lúc này, Bùi Cảnh đi vào, Nghiệt Kính lại hoàn toàn mơ hồ.
Thiếu nữ áo xanh thấy vẻ mặt của hắn, rốt cuộc cất tiếng cười to: “Ha ha ha! Là thang trời ngược dòng trên biển Vãng Sinh — Ta lấy được sinh mạng mới ở đó, bây giờ, ta khiến hắn — ” Thị dứt khoát cắn từng chữ như sắt vụn: “— cũng hồi sinh thêm một lần nữa!”
Sở Quân Dự nheo mắt: “Ngươi muốn chết?”
Da mặt của thiếu nữ bắt đầu nhăn nheo già đi, tóc cũng bạc phơ từng khúc, thị cực kỳ oán hận, run giọng: “Khi ấy ngươi vào thành Thiên Yển của ta, đoạt lấy chức Thành chủ của ta, đuổi ta đến biển Vãng Sinh, chắc không nghĩ tới sẽ có ngày ta trở về lần nữa phải không.” Từ thiếu nữ duyên dáng yêu kiều biến thành bà già tóc bạc phơ trong nháy mắt, váy áo xanh hoá thành nhựa cây màu xanh phủ lên tay thị.
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm: “Trời không quên ta ha ha ha ha, từ đầu đến cuối, kẻ Thiên Đạo muốn giết cũng chỉ có ngươi!”
Khoé môi Sở Quân Dự cong lên nụ cười bỡn cợt: “Khéo thật, kẻ ta muốn giết, cũng là Thiên Đạo.”
Tro bụi dưới chân hắn xào xạc, bốc lên không trung thành vô số bướm đen khát máu, lít nha lít nhít nhào đến cắn xé người kia.
Sở Quân Dự dửng dưng hỏi: “Ngươi cho rằng ta không nhận ra ngươi? Chỉ vì ngại em ấy ở đây, không tiện mà thôi.”
“Bây giờ ngươi phong bế em ấy giữa hư không, vừa vặn tạo cơ hội cho ta giết chết ngươi.”
Thành chủ tiền nhiệm muốn phản kháng, nhưng năng lực của thị tựa như không đáng nhắc tới trước mặt người đàn ông này, thịt trên cánh tay bị xé rách, thị gào lớn, tức giận: “Nếu ngươi giết ta! Người yêu của ngươi cũng sẽ chết cùng ta!”
Sở Quân Dự mỉm cười: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cướp mạng em ấy từ trong tay ta?” Thậm chí đến cả trào phúng khinh miệt cũng không có trong giọng điệu của hắn.
Đôi mắt của Thành chủ tiền nhiệm hiện lên vẻ kinh hoảng tột độ. Thị tự cho rằng nhận được sức mạnh của Thiên Đạo, thay da đổi thịt là có thể rửa sạch nhục nhã. Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn không phải đối thủ của hắn. Dùng tu vi dựng lên một lớp bảo vệ xanh lục quanh mình, thần hồn thân thể bị xé rách, đau không thiết sống, nhưng thị vẫn cất lời đứt quãng: “Ta suýt chết trên biển Vãng Sinh, trước khi chết, thánh quang rọi từ trên trời xuống, xuất hiện cái thang trời kia. Là Thiên Đạo đã cứu ta, cho ta sự bất tử, là bất tử, ta sẽ không chết.”
Sở Quân Dự nói: “Trương Thanh Thư, Tây Vương Mẫu, Tần Thiên Huyễn, lại thêm ngươi. Kẻ sau còn vô dụng hơn kẻ trước.”
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm trợn trừng mắt.
Như ứ đầy máu nhìn hắn chằm chằm.
Một ý nghĩ đang chậm rãi hình thành trong đầu.
Sở Quân Dự xa cách: “Lấy được bất tử trong oán hận tột độ, bắt chước quá khứ của ta, tự cho là đúng, xưng là người phán xử. Các ngươi cũng xứng?”
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm run rẩy đôi môi.
Sở Quân Dự nói: “Phán xử ta, bà ta muốn truyền đạt điều gì cho ta chứ — hận thù là không cần thiết, hoặc là lực lượng mà hận thù mang tới cũng không hùng mạnh? Cuối cùng, sẽ có một ngày nào đó, ta chết trong tay bà ta như cách các ngươi chết trong tay ta?”
Thanh niên tóc bạc nở nụ cười cực khẽ: “Thật là mỉa mai. Các ngươi sao có thể là ta trong quá khứ.”
Bướm đen lũ lượt ào lên, lớp bảo vệ từ tu vi của Thành chủ tiền nhiệm vỡ vụn, thị thét ầm lên.
Sở Quân Dự thờ ơ nói: “Địa ngục của ta, ta đã tự vượt qua. Đây là khác biệt lớn nhất giữa chúng ta.”
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm mở lớn mắt, gần như muốn nứt ra.
Thị hoàn toàn không ngờ tới sẽ là kết cục thế này.
Thị nghĩ rằng Sở Quân Dự không nhận ra mình! Chờ đến khi hắn cùng với người tình nhỏ của hắn cùng chết trong Nghiệt Kính bị thị mó tay vào! Chút hơi tàn của Thành chủ tiền nhiệm nghẹn lại trong cổ họng, ngón tay chỉ còn xương trắng cùng với sơn móng đỏ tươi, dẫu gì thị cũng là tu sĩ Nguyên Anh Đại viên mãn, tự bạo Nguyên Anh dưới cơn tức giận tột cùng, nghiền nát một con bướm đen. Ngay lúc con bướm đen kia nát tan, ánh mắt của thị bỗng an tĩnh lại.
“Ngươi có thể giết ta?” Giọng nói của thị rất nhẹ cũng rất thấp: “Người phán xử, ta còn không biết mình là người phán xử mà ngươi lại biết. Ngươi là kẻ Thiên Đạo đối phó, ngươi có thể giết ta, vì ngươi ở bên ngoài lục hợp. Ngươi là người không thuộc về thế giới này, cho nên sau khi ngươi chân chính đoạn tuyệt tình yêu, không còn chút liên hệ nào với trần thế này, ngươi mới có được sức mạnh khủng bố như vậy.”
Bên ngoài lục hợp.
Bên ngoài lục hợp.
Thị liên tục nhắc đi nhắc lại bốn chữ này, cuối cùng ngẩng phắt đầu, lớn tiếng cười lên như bệnh thần kinh!
Nét mặt oán hận thấu xương, ánh mắt điên cuồng, cùng đường bí lối, đây quả là thông tin tốt nhất mà thị nghe được.
Nửa Hoá Thần, từ lâu đã có cảm ứng với đất trời. Trước kia thị lập ra thành Thiên Yển cũng bởi tội ác cùng với yếu hèn của người đời, thất tình lục dục cũng là tội ác, là thứ khiến người ta buồn nôn.
“Bên ngoài lục hợp, bên ngoài lục hợp.”
Thị cười một cách cực kỳ trào phúng: “Hay thật, khi người vô tình rung động, khi người sinh ra vì hận lại hiểu được tình yêu, ngươi có mối liên kết sâu sắc nhất với thế giới này, chẳng lẽ ngươi vẫn không thuộc về nơi đây? Ngươi vẫn còn bên ngoài lục hợp?”
Thị bù xù tóc tai đứng dậy, cơ thể be bét máu thịt, lại khàn cả giọng: “Ha ha ha ta chờ ngươi! Sở Quân Dự! Ta chờ ngươi chết!”
Edit: Fio
Huyết Chu Mẫu ra khỏi Nghiệt Kính, nhóc song sinh theo sát vào ngay. Người ảnh hưởng đến nhóc ta nhất quả nhiên là cha mẹ. Người phụ nữ trong Nghiệt Kính tái mặt, trên bộ đồ trắng đầy máu là máu, tóc mai lộn xộn, ánh mắt dữ tợn chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi nhóc ta.
“Lúc tao nghi ngờ chúng mày đã cảm thấy không ổn, quả nhiên là thứ tà đạo kia nguyền rủa tao. Tao thật sự rất hận, lúc đầu tao không nên giữ chúng mày lại. Tao có chết cũng phải kéo chúng mày chết theo từ trong bụng mẹ.” Bên cạnh bà là nam tu nghiêm túc cứng nhắc, nhìn nhóc ta, ngực phập phồng vì tức giận, lại nghiến chặt răng, chỉ mắng một câu: “Súc sinh!”
Ánh mắt nhóc song sinh trĩu nặng, trong mắt lại là hung tàn không đúng với độ tuổi, cười gằn: “Là ông bà tự tìm, nếu không phải ông bà tính bóp chết tôi sao tôi có thể ra tay.”
Người đàn bà áo trắng nhìn hắn ta chằm chằm, the thé: “Tao giết mày? Ha ha ha ha, đó là tao giết mày?!” Oán hận đầy ắp tụ lại trong ngực, răng bà cũng đánh lập cập: “Mày vừa ra đời đã có cái nhọt khổng lồ đỏ sậm trên đầu, hơi ác khí độc đều ở trong đó, tao với cha mày chẳng qua chỉ muốn loại bỏ cái nhọt đó thôi! Kết quả mày cắn chết chúng tao, thằng trời đánh! Mày là đồ trời đánh!” Nam tu nhíu mày, tiến lên trấn an, ôm lấy bờ vai vợ mình.
Nhóc song sinh đứng tại chỗ chợt bật cười, khẽ nói: “Không giết tôi?”
Giọng của nhóc ta cực kỳ cổ quái, khàn khàn trầm thấp, trộn lẫn hai chất giọng.
Cái đầu thiếu niên bỗng nhiên xoay ngược một trăm tám mươi độ, cái gáy đối mặt với hai vợ chồng, giơ tay lên, vạch tóc lộ ra cái nhọt khổng lồ đen nhánh xấu xí.
Hai vợ chồng hoảng sợ trợn trừng mắt.
Bề ngoài khối u lồi lõm, đường nét giác quan như ẩn như hiện, tựa như một người khác. Lúc lại lên tiếng là giọng nói khác xa, khối u nói: “Cha mẹ, hai người muốn giết con ư?”
Không chịu nổi kinh hãi thế này, hai vợ chồng thét lên một tiếng, thân hình chợt méo mó, sau đó lập tức hoá thành một làn khói xanh trên không trun. Nhóc song sinh xoay đầu về, mái tóc dày rủ xuống che khuất anh em ruột thịt của mình, thiếu niên treo nụ cười lạnh trên mặt, như đọc một mẩu chuyện cười: “Lúc tôi nằm trong bụng bà đã có thần trí, từ trước đến nay nó liều chết phấn đấu, vất vả lắm mới giết chết nó để lực lượng của nó trở thành một bộ phận của tôi, sao có thể cho các người loại bỏ được.”
“Một thai chỉ sống được một đứa. Trách thì trách bà nhất định phải mang hai.”
Thiếu niên vỗ gáy, đi lên phía trước, không nhìn đến đủ loại ác quỷ gào khóc trong Nghiệt Kính, âm u nói: “Không ngờ lực lượng của nó cuối cùng lại trở thành thứ hại ta sau khi hút vào. Song bào thai cùng sống cùng chết, muốn kéo ta chết cùng, hừ, đâu dễ ăn vậy.”
Nhóc ta cũng xuyên thẳng qua Nghiệt Kính. Đợi bóng lưng của nhóc song sinh biến mất, Nghiệt Kính lại phẳng lặng.
Bùi Cảnh liên tục nhìn xem hai người, cũng hiểu sơ sơ.
Người nào tiến đến nội thành cũng có thứ mưu cầu.
Huyết Chu Mẫu muốn khôi phục dung mạo giải trừ độc tính, nhóc song sinh muốn diệt trừ u nhọt trên đầu.
Bùi Cảnh nghi hoặc hỏi han: “Phải chăng có một thần tiên trong thành chuyên môn giúp người khác thực hiện nguyện vọng?”
Sở Quân Dự bình tĩnh nói: “Thứ bọn chúng mưu cầu là tộc Thiên Ma.”
Bùi Cảnh thì thầm: “Vậy bọn họ lấy gì trao đổi với tộc Thiên Ma chứ?”
Thiếu nữ áo xanh bên kia cũng không vội vàng thúc giục bọn họ, đưa tay ra với tu sĩ thanh niên, cười: “Đạo trưởng, mời.”
Tu sĩ thanh niên mặt lạnh như chì đi về phía trước.
Gã ta giết vợ bỏ con, đoạn tình chứng đạo.
Dĩ nhiên trong Nghiệt Kính cũng chỉ là hồn phách của vợ con gã ta.
Gã ta ở trong Nghiệt Kính lâu nhất, bởi vì ràng buộc sâu nhất. Thậm chí suýt nữa bị vợ mình giết chết trong kính. Cuối cùng lặp lại cảnh tượng năm đó, chém đứt ngang lưng vợ, dùng tay bóp chết con, mới lảo đảo bò lên được.
Gã ta vẫn không lộ vẻ gì, lấy tay lau máu trên mặt, thoi thóp đi ra ngoài.
Thiếu nữ áo xanh nói: “Không ngờ đấy, thế mà hắn còn có một phần áy náy với vợ mình. Cho dù là một phần cực nhỏ cực nhỏ thôi cũng đủ giết chết hắn trong Nghiệt Kính.” Sự ngạc nhiên của thị bị che giấu rất nhanh, sau đó nhìn về hai người Bùi Cảnh, cười hỏi: “Hai vị, ai trong các ngươi trước?” Bùi Cảnh vô thức nhìn Sở Quân Dự, lại bị Sở Quân Dự giữ lấy bả vai, nhìn về phía trước, điềm nhiên phân phó: “Em lên trước đi.”
Bùi Cảnh gãi đầu: “Cũng được.”
Thật ra y vẫn muốn xem Nghiệt Kính của Sở Quân Dự, nhưng lại luôn cảm thấy Nghiệt Kính của Sở Quân Dự hẳn là trống rỗng.
Ngẫm cũng phải, người như Sở Quân Dự sao có thể cảm thấy tội lỗi.
Y đi về phía trước một bước, quanh tấm kính toả ra ánh sáng trắng bạc, vào một bước như lọt thỏm trong tấm màn nước, những tưởng đã qua một thế giới khác. Do dự một chút, Bùi Cảnh chui vào trong kính.
Chỉ là thứ y gặp phải khác hẳn ba người kia.
Y không nhìn thấy bất cứ ai, ánh mắt dần rõ ràng, là một con đường trắng xoá, sương mù dày đặc, ẩm ướt nặng nề khiến người ta ngạt thở.
Bùi Cảnh ngạc nhiên đứng sững trong kính. Y cảm thấy hình như có người ở trước mặt mình.
Váy áo người kia hoà vào sương trắng, khí chất mềm mại yên tĩnh mà xa xôi, giọng nói cũng dịu êm thấm đượm lòng người, “Bùi Ngự Chi, rốt cuộc ta cũng gặp được ngươi.”
Bùi Cảnh ngây ngốc ngẩng đầu lên, ngoài tầng thứ ba của bậc thềm trắng ngọc, mây mù phác lên bóng dáng mụ ta, không nhìn rõ hư ảo, nhưng Bùi Cảnh cũng không cần thấy rõ chân thực.
Thanh Liên Phù Thế khẽ run rẩy, trùng tức nhưỡng tỉnh lại lần nữa.
Vạn vật trong thiên địa, gió mây và bụi, đều lặng thinh không góp tiếng.
Trời trăng cùng tồn tại, ánh sáng toả ra hoà quyện trên đầu ngón tay mụ ta.
Bùi Cảnh lẩm bẩm: “… Là bà ta.”
Ngoài kính.
Sở Quân Dự vung tay, một đám bướm đen như đao kiếm, quấn lên cổ thiếu nữ áo xanh.
Tóc bạc như tuyết tôn lên đôi mắt đỏ như máu gần đến vực thẳm của hắn, cười mà như không: “Ngươi là kẻ thứ tư?”
Khí thế của hắn khiến nụ cười của thiếu nữ áo xanh cứng ngắc, đôi mắt trong veo không chứa chất bẩn rốt cuộc lộ ra bộ dáng ban đầu, tràn ngập chán ghét như rắn độc. Thân thể của thiếu nữ lập tức hoá thành nước, đầu lâu chảy ra, thân thể tan đi, thoát khỏi sự gặm nuốt của bướm đen.
Khoé môi thị trào máu đứng trước Nghiệt Kính, bật cười càn rỡ lại hả hê: “Ta không ngờ tuỳ tiện tiếp đón một đám mồi ngon cũng gặp được ngươi — chẳng qua gặp được rồi, vậy thì càng tốt. Món nợ năm đó ta vẫn chưa thanh toán sạch sẽ với ngươi.”
Dừng lại một lát, thiếu nữ thở ra một hơi thật sâu cũng thật nhẹ, như thể bật cười một tiếng nghịch ngợm: “Ngươi đoán xem, ta chuẩn bị thứ gì cho người yêu của ngươi.”
Sở Quân Dự nhìn thoáng qua mặt kính, hình ảnh mấy người trước đi qua đều hết sức rõ ràng.
Chỉ có lúc này, Bùi Cảnh đi vào, Nghiệt Kính lại hoàn toàn mơ hồ.
Thiếu nữ áo xanh thấy vẻ mặt của hắn, rốt cuộc cất tiếng cười to: “Ha ha ha! Là thang trời ngược dòng trên biển Vãng Sinh — Ta lấy được sinh mạng mới ở đó, bây giờ, ta khiến hắn — ” Thị dứt khoát cắn từng chữ như sắt vụn: “— cũng hồi sinh thêm một lần nữa!”
Sở Quân Dự nheo mắt: “Ngươi muốn chết?”
Da mặt của thiếu nữ bắt đầu nhăn nheo già đi, tóc cũng bạc phơ từng khúc, thị cực kỳ oán hận, run giọng: “Khi ấy ngươi vào thành Thiên Yển của ta, đoạt lấy chức Thành chủ của ta, đuổi ta đến biển Vãng Sinh, chắc không nghĩ tới sẽ có ngày ta trở về lần nữa phải không.” Từ thiếu nữ duyên dáng yêu kiều biến thành bà già tóc bạc phơ trong nháy mắt, váy áo xanh hoá thành nhựa cây màu xanh phủ lên tay thị.
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm: “Trời không quên ta ha ha ha ha, từ đầu đến cuối, kẻ Thiên Đạo muốn giết cũng chỉ có ngươi!”
Khoé môi Sở Quân Dự cong lên nụ cười bỡn cợt: “Khéo thật, kẻ ta muốn giết, cũng là Thiên Đạo.”
Tro bụi dưới chân hắn xào xạc, bốc lên không trung thành vô số bướm đen khát máu, lít nha lít nhít nhào đến cắn xé người kia.
Sở Quân Dự dửng dưng hỏi: “Ngươi cho rằng ta không nhận ra ngươi? Chỉ vì ngại em ấy ở đây, không tiện mà thôi.”
“Bây giờ ngươi phong bế em ấy giữa hư không, vừa vặn tạo cơ hội cho ta giết chết ngươi.”
Thành chủ tiền nhiệm muốn phản kháng, nhưng năng lực của thị tựa như không đáng nhắc tới trước mặt người đàn ông này, thịt trên cánh tay bị xé rách, thị gào lớn, tức giận: “Nếu ngươi giết ta! Người yêu của ngươi cũng sẽ chết cùng ta!”
Sở Quân Dự mỉm cười: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cướp mạng em ấy từ trong tay ta?” Thậm chí đến cả trào phúng khinh miệt cũng không có trong giọng điệu của hắn.
Đôi mắt của Thành chủ tiền nhiệm hiện lên vẻ kinh hoảng tột độ. Thị tự cho rằng nhận được sức mạnh của Thiên Đạo, thay da đổi thịt là có thể rửa sạch nhục nhã. Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn không phải đối thủ của hắn. Dùng tu vi dựng lên một lớp bảo vệ xanh lục quanh mình, thần hồn thân thể bị xé rách, đau không thiết sống, nhưng thị vẫn cất lời đứt quãng: “Ta suýt chết trên biển Vãng Sinh, trước khi chết, thánh quang rọi từ trên trời xuống, xuất hiện cái thang trời kia. Là Thiên Đạo đã cứu ta, cho ta sự bất tử, là bất tử, ta sẽ không chết.”
Sở Quân Dự nói: “Trương Thanh Thư, Tây Vương Mẫu, Tần Thiên Huyễn, lại thêm ngươi. Kẻ sau còn vô dụng hơn kẻ trước.”
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm trợn trừng mắt.
Như ứ đầy máu nhìn hắn chằm chằm.
Một ý nghĩ đang chậm rãi hình thành trong đầu.
Sở Quân Dự xa cách: “Lấy được bất tử trong oán hận tột độ, bắt chước quá khứ của ta, tự cho là đúng, xưng là người phán xử. Các ngươi cũng xứng?”
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm run rẩy đôi môi.
Sở Quân Dự nói: “Phán xử ta, bà ta muốn truyền đạt điều gì cho ta chứ — hận thù là không cần thiết, hoặc là lực lượng mà hận thù mang tới cũng không hùng mạnh? Cuối cùng, sẽ có một ngày nào đó, ta chết trong tay bà ta như cách các ngươi chết trong tay ta?”
Thanh niên tóc bạc nở nụ cười cực khẽ: “Thật là mỉa mai. Các ngươi sao có thể là ta trong quá khứ.”
Bướm đen lũ lượt ào lên, lớp bảo vệ từ tu vi của Thành chủ tiền nhiệm vỡ vụn, thị thét ầm lên.
Sở Quân Dự thờ ơ nói: “Địa ngục của ta, ta đã tự vượt qua. Đây là khác biệt lớn nhất giữa chúng ta.”
Thành chủ thành Thiên Yển tiền nhiệm mở lớn mắt, gần như muốn nứt ra.
Thị hoàn toàn không ngờ tới sẽ là kết cục thế này.
Thị nghĩ rằng Sở Quân Dự không nhận ra mình! Chờ đến khi hắn cùng với người tình nhỏ của hắn cùng chết trong Nghiệt Kính bị thị mó tay vào! Chút hơi tàn của Thành chủ tiền nhiệm nghẹn lại trong cổ họng, ngón tay chỉ còn xương trắng cùng với sơn móng đỏ tươi, dẫu gì thị cũng là tu sĩ Nguyên Anh Đại viên mãn, tự bạo Nguyên Anh dưới cơn tức giận tột cùng, nghiền nát một con bướm đen. Ngay lúc con bướm đen kia nát tan, ánh mắt của thị bỗng an tĩnh lại.
“Ngươi có thể giết ta?” Giọng nói của thị rất nhẹ cũng rất thấp: “Người phán xử, ta còn không biết mình là người phán xử mà ngươi lại biết. Ngươi là kẻ Thiên Đạo đối phó, ngươi có thể giết ta, vì ngươi ở bên ngoài lục hợp. Ngươi là người không thuộc về thế giới này, cho nên sau khi ngươi chân chính đoạn tuyệt tình yêu, không còn chút liên hệ nào với trần thế này, ngươi mới có được sức mạnh khủng bố như vậy.”
Bên ngoài lục hợp.
Bên ngoài lục hợp.
Thị liên tục nhắc đi nhắc lại bốn chữ này, cuối cùng ngẩng phắt đầu, lớn tiếng cười lên như bệnh thần kinh!
Nét mặt oán hận thấu xương, ánh mắt điên cuồng, cùng đường bí lối, đây quả là thông tin tốt nhất mà thị nghe được.
Nửa Hoá Thần, từ lâu đã có cảm ứng với đất trời. Trước kia thị lập ra thành Thiên Yển cũng bởi tội ác cùng với yếu hèn của người đời, thất tình lục dục cũng là tội ác, là thứ khiến người ta buồn nôn.
“Bên ngoài lục hợp, bên ngoài lục hợp.”
Thị cười một cách cực kỳ trào phúng: “Hay thật, khi người vô tình rung động, khi người sinh ra vì hận lại hiểu được tình yêu, ngươi có mối liên kết sâu sắc nhất với thế giới này, chẳng lẽ ngươi vẫn không thuộc về nơi đây? Ngươi vẫn còn bên ngoài lục hợp?”
Thị bù xù tóc tai đứng dậy, cơ thể be bét máu thịt, lại khàn cả giọng: “Ha ha ha ta chờ ngươi! Sở Quân Dự! Ta chờ ngươi chết!”
Danh sách chương