Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Bùi Cảnh tức phát cười.
Tính tình của Sở Quân Dự đúng là không hề thay đổi, những gì định làm trước giờ không thèm thương lượng với y.
Nói đi là đi, không cho y chút mặt mũi nào.
Sao y lại không biết mình còn có một mặt độc tài như vậy? Xuyên qua phần cuối cánh cửa tối om kia là một cung điện rộng lớn, bốn cột đá đen nhánh sừng sững, mặt đất bóng loáng chứng giám, phóng tầm mắt ra nhìn, trống rỗng không người.
Ngay chính giữa cung điện là một đầu con rồng bốc đầy hơi chết chóc.
Đi lên hai bước, Bùi Cảnh vẫn không thấy người, nhưng y nghe thấy tiếng đối thoại loáng thoáng cách một cánh cửa.
Trong cung điện, đèn đuốc sáng rực, chiếu rọi hai bóng người kéo thật dài trên đất.
Bùi Cảnh nhận ra một trong số đó là Huyết Chu Mẫu.
Huyết Chu Mẫu giận tái mặt, dù sao ở trần gian cũng là người phụ nữ đến cả chồng mình cũng có thể lập bẫy giết chết, bệnh đa nghi rất nặng, giờ này vẫn cảnh giác hỏi lại: “Điện Hoàn Nguyện thật sự có thể giúp ta mọi thứ sao?”
Bóng người đối diện nàng ta hơi kỳ quái, cái đầu khá quái dị, như đầu chim, mỏ chim nhô ra thật dài, lúc này khàn giọng lên tiếng: “Đương nhiên, chỉ cần ngươi lấy đồ ra đổi.”
Huyết Chu Mẫu thở phào một hơi, vẻ mặt lập tức dữ tợn, không ngừng oán hận: “Mặt của ta bị một con đĩ phá nát, cả người nó từ trên xuống dưới toàn độc là độc, làm hại ta sắp chết đến nơi. Chỉ cần ngươi cứu ta, ta có thể đánh đổi bất cứ thứ gì.”
Người đầu chim hỏi: “Giao một phần hai linh hồn của ngươi cho ta, ngươi cũng bằng lòng?”
Huyết Chu Mẫu cứng người, nhưng bây giờ ả có khác gì kẻ liều mạng, ngoại trừ đánh cược cũng không còn cách nào, hỏi: “Một phần hai linh hồn? Cho ngươi kiểu gì.”
Người đầu chim thong thả đáp lại, “Ta muốn ngươi trung thành với tộc Thiên Ma của ta, cam tâm tình nguyện dâng hiến linh hồn cho Ma chủ.”
Huyết Chu Mẫu thì thào: “… Ma chủ.”
Người đầu chim nói: “Ta sẽ bày trận pháp dưới chân ngươi, chỉ cần ngươi không phản kháng là có thể hoàn thành tế tự.”
Huyết Chu Mẫu chần chừ một lát rồi mới gật đầu: “Được.”
Con mắt xanh biếc của người đầu chim loé lên ánh nhìn trào phúng, cảnh cáo ả: “Ngươi đã vào đây rồi thì không còn đường lui, chớ nghĩ đến việc phản kháng. Trong quá trình hình thành trận pháp, phản kháng chỉ chuốc lấy cái chết bất đắc kỳ tử.”
Huyết Chu Mẫu trắng bệch cả mặt, lại gian nan gượng cười, sờ lên khối sẹo bởi độc trên mặt mình: “Sao ta lại phản kháng chứ… Dù sao… Đây cũng là đường sống duy nhất của ta.”
Người đầu chim núp trong một chiếc áo bào đen rộng thùng thình, không buồn không vui, duỗi hai cánh tay của nhân loại ra, khí Thiên Ma tím đen tràn ra khỏi đầu ngón tay lão, chậm rãi quấn lên người Huyết Chu Mẫu.
Rắn trên lưng ả bỗng nhiên nổi điên, xuất phát từ nỗi sợ hãi, thân rắn vặn vẹo, siết cho ả xanh cả mặt. Huyết Chu Mẫu túa mồ hôi lạnh trên trán, đưa tay bóp nát đầu con rắn kia, con rết trên đầu bò vào tóc của ả, nhưng cũng khó mà thoát khỏi cái chết, cuộn thành một cục chết rũ dưới đất.
Huyết Chu Mẫu run lẩy bẩy, cảm giác linh lực tím đen xung quanh đang xuyên qua da, xuyên qua máu thịt, hoà vào linh hồn của ả.
Sau đó, linh hồn mờ ảo hư vô như có trọng lượng, nặng nề ập xuống.
Chất lỏng màu đỏ không biết từ đâu tới chậm rãi tuôn ra từ bốn góc trong cung điện, chảy dọc theo mặt đất rồi giao nhau ở chỗ lõm xuống, tụ lại dưới chân ả trở thành một vũng máu.
Trong vũng máu như thể có một đôi tay, đang kéo linh hồn của ả xuống dưới.
Sự đau đớn do việc linh hồn bị rút ra tràn vào đại não, có thể sánh với việc máu thịt thối rữa, gân cốt đứt vụn.
Người đàn bà áo tím đứng trong cung điện rốt cuộc suy sụp ôm đầu, quỳ rạp dưới đất, ngửa đầu thét gào.
“Á á á — ”
Nghe thấy tiếng rít gào nát lòng, người đầu chim chết lặng thành quen.
Bùi Cảnh đứng bên ngoài, nhìn thấy hết tất cả.
Nhìn thấy ma khí tím đen như một cái miệng lớn trùm lên Huyết Chu Mẫu. Mà đống máu rỉ ra từ bốn góc kia giao nhau trên mặt đất thành hình chữ thập, chỗ tụ lại như một hồ nước nho nhỏ. Cơ thể ả xuất hiện một bóng mờ thoát khỏi thể xác, đen tuyền, vẻ mặt dữ tợn, ngập tràn ghen ghét lẫn oán khí, đang dần bị nuốt trọn vào trong vũng máu.
Linh hồn của người cực kỳ tàn ác.
Hoá ra thứ mà tộc Thiên Ma muốn là cái này?
Bùi Cảnh sinh nghi, bọn họ muốn thứ này để làm gì?
Còn nữa, vì sao người đầu chim không cảm nhận được sự tồn tại của y?
Theo lý mà nói, ngẫu nhiên một trưởng lão trong điện Thiên Ma thôi đã có tu vi cao hơn y, thậm chí nhìn từ xa là y đã biết trưởng lão đầu chim kia không phải kẻ mà y có thể đụng đến vào bây giờ, tu vi ít nhất cũng cao hơn y hai cấp.
Không phát hiện được y là do hơi thở của y bị Tru kiếm hoặc Thanh Liên Phù Thế ẩn giấu đi chăng?
Bùi Cảnh tạm thời không dám ho he, dù sao Sở Quân Dự cũng đã dặn không được ngông cuồng manh động khi gặp phải trưởng lão của tộc Thiên Ma.
Nhưng muốn y thành thật yên ổn chờ đợi, vậy thì không thể.
Bùi Cảnh nhìn khắp nơi nghiên cứu bố cục của cả cung điện, đi vào một đường hầm, cửa sổ trong phòng ở ngay chỗ này.
Y nín thở trong bóng đêm, nghe tiếng của Huyết Chu Mẫu chậm rãi yếu ớt nhỏ dần.
Hình như tế tự đã hoàn thành, chất lỏng màu đỏ chính giữa lăn lộn, thoả mãn trườn về góc theo rãnh nông trên đất.
Người đầu chim đi về phía trước một bước, nói: “Tế tự hoàn thành, chất độc trên người ngươi đã biến mất, bây giờ ngươi ra khỏi cánh cửa kia, đi về theo đường cũ đi.”
Huyết Chu Mẫu co ro, thân thể bị bổ ngang thành nửa, đau đớn ùn ùn kéo đến, ngũ giác bị nhấn chìm. Thế nhưng nghe thấy độc tố không còn, ả vẫn cười thành tiếng đứt quãng. Run rẩy vươn tay sờ lên mặt, vết sẹo xấu xí buồn nôn kia cuối cùng cũng biến mất. Ả cười không thở nổi, quỳ trên đất ho khan, thấp giọng lẩm bẩm: “Con khốn, cuối cùng mày cũng chịu cút, không còn dai như đỉa đói bám lấy tao.”
Người đầu chim chán ghét: “Cút nhanh lên.”
Được như ý nguyện, Huyết Chu Mẫu cũng không muốn ở lại đây, ôm bụng đứng dậy, váy tím lướt qua thi thể những con trùng độc trên đất, cũng kéo theo vết máu loang lổ. Ả đau không chịu nổi, nhưng vẫn vừa đi vừa cười, răng run lập cập, vặn vẹo khủng bố, dính đầy ác nghiệt hận thù.
Người đầu chim quay đi, tay kéo áo bào đen, ẩn mình trong một đám sương đen rồi biến mất không còn dấu vết.
Bùi Cảnh xác định lão ta biến thật rồi mới dùng kiếm phá vỡ cửa sổ bên hông rồi nhảy vào. Lúc này Huyết Chu Mẫu đang đứng ở cửa chính, ngón tay khó khăn lắm mới tựa vào cửa, đột nhiên nghe thấy động tĩnh đến từ sau lưng, ả quay lại, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo cực độ liếc nhìn, lập tức trông thấy một thiếu niên áo trắng nhảy qua cửa sổ.
Huyết Chu Mẫu co rụt con ngươi, hoảng hốt — là y?!
Bùi Cảnh vừa liếc nhìn đã biết Huyết Chu Mẫu không còn sống được bao lâu, ấn đường phủ đầy màu xám tro.
Thầm nghĩ, quả nhiên, tộc Thiên Ma lấy đâu ra lòng tốt như vậy, nói cái gì mà nửa linh hồn, đoán chừng là cả linh hồn ấy chứ. Y đánh cược, Huyết Chu Mẫu rời khỏi đây sẽ không sống quá ba năm, trưởng lão tộc Thiên Ma giữ lại cho ả một mạng có khi cũng để mê hoặc càng nhiều kẻ ác chui đầu vào.
Ban đầu Bùi Cảnh dự định sau khi vào thành sẽ giết chết ba người trên thuyền, có điều bây giờ ngẫm lại, không cần thiết. Dù sao bọn họ phải chết là điều hiển nhiên, y cũng lười gây ra động tĩnh.
Lúc này nhìn thấy Huyết Chu Mẫu, y chỉ đơn thuần mỉm cười.
Y cảm thấy người này quá cực đoan, nhưng đã gặp nhiều bà điên kiểu này, Bùi Cảnh cũng gần như bình tĩnh.
Cực đoan nữa cũng không cực đoan bằng Tây Vương Mẫu, còn giống với bệnh thần kinh có thù tất báo, Thiên Diện Nữ một kẻ, thêm mụ điên Thiên Đạo là hai.
Trước đám người “châu ngọc” đó, Huyết Chu Mẫu quả thật có thể nói là không thể so bì.
Mà Huyết Chu Mẫu gặp y lại như lâm đại địch, nhưng bây giờ ả bị trọng thương, hoàn toàn không phải đối thủ của Bùi Cảnh. Thế là miệng hùm gan sứa hỏi: “Sao ngươi cũng tới?”
Bùi Cảnh nói: “Nè dì ơi có phải trí nhớ của dì không tốt không thế, chỗ dì đến được sao ta không đến được.” Y nhìn khắp nơi, biết rõ còn cố hỏi: “Ủa, người đâu, ta còn muốn cầu nguyện nữa.”
Sắc mặt Huyết Chu Mẫu vẫn trắng bệch, thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Người đó đã đi rồi.”
Bùi Cảnh chầm chậm à một tiếng, sau đó lại nói: “Không sao, ta có thể đợi.”
Đôi mắt của Huyết Chu Mẫu lộ ánh nhìn trào phúng: “Vậy ngươi cứ ở đây chờ đi.”
Ấn tượng của ả với Bùi Cảnh suốt đoạn đường này là tên đồng tính mất não, cầu nguyện, có thể cầu cái gì, đúng là khiến người ta cười rụng răng.
Bùi Cảnh nheo mắt, khôn khéo hỏi: “Ầy, sao ta cảm thấy dì không khoẻ lắm?”
Câu nói này của y khiến Huyết Chu Mẫu đổ mồ hôi lạnh, ả thót tim, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không sao, chỉ hơi không thoải mái.”
Bùi Cảnh chỉ hù doạ một chút, nghe vậy mới vờ vịt: “Không thoải mái à, thế thì phải nghỉ ngơi đầy đủ, uống nhiều nước nóng vào nhé.”
Huyết Chu Mẫu: “… Ha ha.”
Bùi Cảnh lại nói: “Ờm, hình như không có nước nóng, nhưng ta nhớ lầu Luyện Thần sau khi rời khỏi đây có nham thạch nóng chảy đặc sệt đó.”
“Vậy thì uống nhiều nham thạch chút nha.”
Huyết Chu Mẫu: “…”
Nghiến răng nghiến lợi hận không thể bóp chết y, nhưng ngặt nỗi thân thể không ổn, Huyết Chu Mẫu chỉ có thể đáp lại: “Ngươi cứ ở đây từ từ chờ đợi, rồi hắn sẽ đến.”
Sau khi xác định y sẽ không đánh lén sau lưng, Huyết Chu Mẫu cố nén khó chịu, quay lại đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa không phải cung điện mà là một làn sương đen, hệt như lúc ả đến.
Huyết Chu Mẫu dằn đau nhức bước vào trong sương.
Phía sau, Bùi Cảnh nở nụ cười lạnh, thờ ơ nhìn ả rời đi.
Chờ đến khi cả phòng chỉ còn lại một mình, y mới bắt đầu tìm những đường rãnh trên đất, đi đến chính giữa, nơi có một vũng lõm tròn nhỏ.
“Hẳn là chỗ này.”
Tay sờ xuống đất, bên cạnh lõm tròn là bốn đường rãnh, đối xứng từng cặp, chia cả phòng theo đường chéo.
“Vậy máu lan đến kiểu gì?”
Bùi Cảnh đi dọc theo rãnh lờ mờ kia đến trong góc phòng, rãnh biến mất ở trong một cái hốc. Bùi Cảnh ngồi xổm, nhìn hồi lâu cũng không phát hiện lề lối gì. Chợt y cảm thấy tay áo mình hơi rung lên, cúi đầu lại trông thấy con trùng béo ăn lá kia. Nó bò ra từ bên trong Thanh Liên Phù Thế, cơ thể xanh trắng trong suốt càng thêm nõn nà, coi bộ ăn rất ngon ngủ rất yên.
“Mi ra làm gì?”
Bùi Cảnh với nó bốn mắt nhìn nhau, hơi ngạc nhiên. Trùng béo ăn lá hơi động đậy cái vòi, không rên một tiếng, sau đó thân trùng dọc theo ngón tay Bùi Cảnh bò xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Bùi Cảnh chết trân nhìn con trùng này đang gặm vách tường.
Đang gặm — vách tường?!
“…”
Mặc dù không biết nó có răng không, hay gặm tường kiểu gì, cùng với ăn con hàng này vào rồi nó có ngoẻo toàn tập không.
Nhưng dẫu gì cũng là trùng Tức Nhưỡng, vật viễn cổ, hẳn là không thiểu năng đến mức ăn chết mình đâu.
Bùi Cảnh lựa chọn tin tưởng nó.
Đúng là trùng Tức Nhưỡng không có răng, nhưng nước bọt tiết ra lại như chất độc ăn mòn cực mạnh, chỉ cần đụng phải nó, vách tường lập tức vụn nát trong nháy mắt. Đất đá tan vỡ, một rãnh đỏ hiện ra. Bùi Cảnh sững sờ, thân trùng Tức Nhưỡng trèo lên trên, bài tiết chất lỏng, kẽ hở giao nhau trên vách tường bị ăn mòn lộ ra toàn bộ diện mạo — nó là một ống dây rất nhỏ. Máu trong ống đông kết vô cố, nối liền lên trên!
Đồng thời, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, loại cảm giác mà Tru kiếm truyền đến cho y khi vừa vào điện Thiên Ma càng cuộn trào mãnh liệt.
Thậm chí Bùi Cảnh cảm thấy, Tru kiếm đang thức tỉnh thứ gì đó.
Ong ong ong, thân kiếm run rẩy, toả ra ánh sáng xanh chói mắt.
Trùng Tức Nhưỡng hãy còn trèo lên trên, leo lên tít trên đầu vách tường rồi mới leo dọc xuống theo đường ống.
“… Vất vả rồi.”
Trùng ăn lá mệt mỏi, bò lên bờ vai Bùi Cảnh.
Nó ăn nhiều đất như vậy mà thân thể cũng không hề đổi màu, vẫn trong suốt lấp lánh như cũ.
Bùi Cảnh đột nhiên nhớ ra bức chạm trổ khắc trên cột lúc mới vào điện.
“Một thanh kiếm cắm trong vũng máu. Lấy Tru kiếm thai nghén ra Thiên Ma…” Y ngẩng đầu nhìn ống dây này: “Cho nên bên trên đó là hồ máu thai nghén ra Thiên Ma hồi trước sao?”
Bùi Cảnh nhảy vọt lên gian phòng trên cùng.
Lấy tay vỗ vào vách tường, lại phát hiện nó vừa cứng vừa rắn. Y rót linh khí vào kiếm Lăng Trần hòng bổ tường ra, nhưng đến một vết cũng không in dấu.
Bùi Cảnh ý thức được vấn đề, “Tộc Thiên Ma sao có thể cứ thế bày hồ máu khơi khơi ra trước mặt người ngoài được, vào gian phòng này đã quanh co khúc khuỷu, còn phải xuyên qua hư không.”
Đồng thời âm thầm xỉ vả, dẫu có ở trên rồi thì hình như y cũng không thể đi lên.
“… Thôi bỏ đi.”
Bùi Cảnh lại nhảy xuống đất.
Trùng béo ăn lá nhúc nhích vòi, như thể liếc xéo.
“Đừng tưởng mi ăn được đất là có thể kiêu ngạo khinh bỉ ta.”
Bùi Cảnh lợi dụng nó xong rồi ném thẳng nó về không thương tiếc, để nó tiếp tục nằm trong Thanh Liên Phù Thế.
“…”
Độ hiểu biết về sự vô sỉ của người này của trùng béo ăn lá lại đổi mới.
Bùi Cảnh tìm tòi trong phòng, mãi mà vẫn không tìm được thứ gì.
Y cũng đẩy cửa, nhưng lúc bước ra ngoài lại là cung điện dừng bước lúc ấy chứ không phải làn sương đen hồi kia.
Chỗ này như không gian kín bưng, chủ điện không có cửa, tường cũng không đục thủng, hoàn toàn không ra được.
Cả buổi không có thu hoạch gì, y lại vòng về căn phòng đó.
“Nên làm gì đây. Thật sự ngồi chờ Sở Quân Dự đến tìm mình hả?”
Ngẫm nghĩ một hồi, Bùi Cảnh thẳng thừng bỏ qua ý này. Có khi chờ Sở Quân Dự đến nơi thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi.
Hơn nữa, Sở Quân Dự tuyệt đối không cho phép y tới gần hồ máu kia.
Đúng là chẳng tin tưởng y chút nào.
Có điều suy nghĩ ở góc độ khác, cũng có thể Sở Quân Dự cảm thấy y quả thật không biết vị trí của mình ở đâu.
Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng, “Được rồi, tự mình tìm.”
Ánh sáng xanh lam trên thân Tru kiếm vẫn luôn lấp loé, khiến Bùi Cảnh rất buồn bực, giơ nó lên: “Mi đừng phát sáng nữa đi, hữu dụng chút coi, không ăn đất được thì bổ tường được không?”
Tru kiếm phớt lờ y.
Bùi Cảnh lại dạo quanh một vòng, ngẩn người nhìn dây máu đông trong hốc tường cả buổi trời. Đột nhiên có thứ gì đó loé lên trong đầu, y sực nhớ ra thứ gì đó mà y vẫn luôn bỏ qua ngay từ lúc bước vào.
Thiếu niên áo trắng quay lại, vòng về căn phòng ở trung ương một lần nữa, nhìn con rắn độc dữ tợn chết chóc kia.
“Hình như những giọt máu dính trên quần áo Huyết Chu Mẫu khi đó chảy ngược hết xuống đất, cơ mà vẫn còn một chút dính trên thân rắn.”
“Tru kiếm được nuôi dưỡng trong hồ máu kia, hẳn là có cảm ứng với nó.”
Bùi Cảnh trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài, chán chường ngồi xổm xuống, y vừa nhìn đến mớ vân trên thân con rắn độc kia đã sởn gai ốc, chỉ là lúc này không còn cách nào khác. Bởi lẽ còn phải tìm vết máu, nén cơn buồn nôn, Bùi Cảnh lần ra được một sợi đỏ nhạt trên đầu rắn.
“Cược một chút.”
Bùi Cảnh rút kiếm, dùng mũi kiếm chọc vào chấm đỏ ấy. Ngay khoảnh khắc chạm vào, chuôi kiếm nóng bừng lên, nóng đến mức y cảm thấy máu thịt dưới da đều đang đốt cháy, nhưng y không thể buông tay.
Bùi Cảnh nghiến răng.
Ánh sáng chói loà bùng lên đầu mũi kiếm, toả ra ánh sáng trắng xoá bao phủ khắp phòng. Sau đó, ong lên một tiếng thanh thuý, tựa như tiếng vọng đầu tiên đến từ thời thượng cổ, từ vũ trụ sơ khai, từ hồng mông hỗn độn. Cảm giác nóng rực trên chuôi kiếm càng lúc càng mãnh liệt, nhưng lưỡi kiếm giá lạnh như băng, toả hơi giá rét, khoác lên một lớp đỏ như máu. Lửa băng quấn nhau, Bùi Cảnh cảm thấy linh hồn mình suýt nữa bị sức mạnh cường hãn ép đến vỡ nát, ngón tay buộc phải buông ra.
Nhưng Tru kiếm không rơi xuống đất.
Hồ nước như đang thức tỉnh nó.
Nó nằm giữa không trung, sau đó phá hết cửa, xông về phía trước.
Bùi Cảnh: “??”
Chém tường thật này.
Phá tan bức tường kín mít.
Bên ngoài đen kịt một màu, Bùi Cảnh đuổi theo, phát hiện mình ở giữa hư không.
Mà ánh sáng từ Tru kiếm tụ lại thành hình, trải ra một con đường dưới chân y nối liền phía trước, nhìn từ xa, tựa như phía cuối đường là một toà cung điện giống nơi này như đúc.
Khống chế sức mạnh của Thiên Đạo, có thể thay đổi nối liền không gian, chỗ y vừa mới đứng hẳn là một hình chiếu của cung điện trong hư không, chỉ là ống dây tồn tại chân thực, hoặc giả tác dụng là để thông đến cùng một nơi.
Bùi Cảnh lẩm bẩm: “Mi muốn dẫn ta đến đâu đây?”
…
Sau khi đẩy Bùi Cảnh vào.
Sở Quân Dự quay lưng, đi thẳng đến cửa cung điện.
Với những người khác là đen kịt một màu.
Nhưng khi chỉ còn lại mình hắn, một luồng sáng xanh chiếu xuống từ chính giữa, xua tan bóng tối mọi bề.
Nét chạm trổ trên bốn cột đá cũng bắt đầu uốn éo, ầm ầm, cửa cung điện đóng kín hẳn. Mà một mình hắn dưới đáy sáng xanh, tóc bạc áo đen, sát khí như thần giết chóc.
Cung điện lột trần diện mạo ban đầu của mình, phía trước là ngôi vương chất chồng từ xương trắng, bên cạnh có hai cầu thang xoắn nhau nối thẳng lên trên.
Một tiếng thở dài khẽ khàng phả xuống từ trên không.
Sở Quân Dự ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sậm như máu rét buốt như sương.
Một cụ già chống trượng xương trắng đi xuống khỏi thang. Đại trưởng lão của tộc Thiên Ma, đeo một chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay cái.
Lão ta khom lưng, mặt đầy nếp nhăn, cơ thể yếu ớt còn trơ lại khung xương, như thể vỡ nát ngay một giây sau đó. Lão ta bước đến cạnh ngôi vương, lặng lẽ đứng đó, như hộ pháp không đổi từ vạn năm trước.
Đại trưởng lão giễu cợt, thì thào: “Hoá ra ngươi đến như vậy, ta cho rằng ngươi sẽ phá nát Thanh Liên Phù Thế, mở Ma vực Cửu U, xông thẳng đến giết người.”
Sở Quân Dự liếc nhìn lão ta, thản nhiên nói: “Đúng là ta không ngại giúp lũ vô dụng các ngươi một tay, chỉ là có người không cho phép.”
Đại trưởng lão cười lạnh, nhưng mạng sống còn lại mấy hơi tàn, cười ho ra máu. Lão ta chỉ có thể ôm ngực, oán hận nói: “Kẻ nào trên đời này có năng lực mạnh mẽ như vậy, khiến Thành chủ thành Thiên Yển lui bước. Chẳng qua ngươi không muốn mà thôi, ngươi bận tâm đến chúng sinh trong thiên hạ, có khác gì đám tu sĩ chính đạo dối trá đáng chết kia đâu.”
Sở Quân Dự mỉm cười, đôi mắt giá băng, không tỏ vẻ gì.
Đoán sai rồi.
Hắn thật sự không đặt người trong thiên hạ vào mắt. Từ lúc bắt đầu, thế giới này với hắn đã là hư ảo, vạn vật cũng như ảo ảnh, thứ chân thực duy nhất chỉ có Quý Vô Ưu cùng với Thiên Đạo – nguồn gốc của nỗi oán hận.
Giết Quý Vô Ưu, chôn sạch thiên hạ, hắn còn vui mừng không hết, chỉ là Thiên Đạo liên tục ngăn cản mà thôi.
Nhưng giờ đã khác.
Có thêm một người.
Mà người ấy cũng cho rằng hắn lương thiện, bận lòng vì chúng sinh.
Không hề nghĩ đến, nếu hắn không rung động, theo một nghĩa nào đó, hắn đối với chúng sinh và thế giới này còn giống kẻ ác hơn cả Thiên Đạo.
“Hồ Thiên Ma ở đâu?”
Sở Quân Dự không muốn phí lời với lão, mở miệng hỏi.
Lúc nhìn thấy hắn, đại trưởng lão đã hoàn toàn thôi chống cự. Thậm chí đã sớm ngờ đến việc hắn sẽ tìm tới Cửu U, cho nên dâng hiến hết mình cho Ma chủ trong thời gian ngắn.
Giờ khắc này, yếu ớt cười đắc y: “Sao ta có thể dẫn ngươi tới đất thánh được, ta sắp chết ngắc rồi, ngươi cũng không làm gì được ta.”
Áo bào của Sở Quân Dự lướt qua cung điện lạnh ngắt, mái tóc dài màu bạc phất phơ, hắn khẽ nói: “Ngươi chết rồi, ta vẫn có thể giữ lại Nguyên Anh lẫn hồn phách của ngươi, luyện hồn moi ra ký ức. Tộc Thiên Ma chứa chấp những kẻ ngu xuẩn như các ngươi bảo sao rơi xuống tình trạng này vào mười ngàn năm trước.”
Sau một giây cứng ngắc, Đại trưởng lão giận tím mặt tức điên người, chưa kịp nói gì đã phun ra một búng máu. Máu tươi văng lên xương khô trên ngôi vương bên cạnh, sắc mặt của Đại trưởng lão thoáng cái tái nhợt, ngồi xổm xuống, quỳ trên đất run rẩy lấy tay áo lau hết máu phía trên.
Sở Quân Dự bước đến trước mặt lão, người đàn ông tóc bạc tuấn tú cúi người, đôi mắt đỏ sậm, “Ngươi vẫn chưa chết, vậy ta giúp ngươi một tay.”
Một con bướm đen không biết bay đến từ phương nào, đậu trên chóp mũi của đại trưởng lão.
Bột phấn giũ ra từ trên đôi cánh xương dường như xâm nhập vào trong cơ thể.
Một lát sau, Đại trưởng lão cảm thấy Nguyên Anh của mình bị quấn chặt bởi dây nhỏ hết sợi này đến sợi khác, rồi siết chặt, cắt ra. Lão ta đau không thiết sống, co quắp trên đất, ngón tay già nua cố gắng vịn lấy mép ngôi vương.
Lão biết sự đáng sợ của Sở Quân Dự và thành Thiên Yển nên vẫn không dám đấu với hắn, đợi Sở Quân Dự ra khỏi thành mới dám lén lút sau lưng.
Thậm chí đoán trước sẽ có ngày này, thế nên trưởng lão Thiên Ma đã giải quyết xong.
Nguyên Anh của lão bị ép đến độ chia năm xẻ bảy, giọng nói yếu ớt, ngập đầy oán hận thù hằn, ngoác miệng cười quái dị: “Ngươi tìm được hồ Thiên Ma thì sao, thứ mà ta và hai trưởng lão khác thức tỉnh bằng cả sinh mạng là thần thủ hộ — ngươi tìm đến — cũng chỉ đến chịu chết.”
“Dẫu ngươi thủ đoạn ngập trời cũng chẳng khác sâu kiến trước mặt thần linh! Là sâu kiến!”
Cái mặt mo của lão đỏ lên, tiếng nói khàn đặc rống to đến vỡ giọng.
Mà lời nói đến tai Sở Quân Dự chẳng khác trò hề.
Sở Quân Dự nói: “Tốt lắm. Ban đầu ta tìm đến hồ Thiên Ma chỉ muốn ép nguyên hình của bà ta lòi ra, hiện giờ ngươi giúp ta một tay rồi.”
Đại trưởng lão trừng lớn mắt — Hắn đang nói gì?!
Sở Quân Dự tiếp tục: “Trước kia ta giết các ngươi, giữ lại đến bây giờ chỉ vì muốn xem xem tộc Thiên Ma ngu xuẩn các ngươi sẽ cho ta được bất ngờ gì.”
Ngữ điệu của thanh niên tóc bạc choàng đen nhạt như ánh sáng quanh người.
Mỗi chữ chui vào tai đại trưởng lão lại như cây chuỳ khuấy động não hải, dùi ra máu tươi, đỏ thẫm đau nhức phá vỡ tất cả.
Khí chất của Sở Quân Dự xa cách lạnh lùng, hắn cong mắt, nụ cười lại rét lạnh khát máu.
“Quả không khiến ta thất vọng.”
Ánh mắt nhìn Sở Quân Dự của Đại trưởng lão hiện giờ như nhìn người điên, y hệt người xa lạ, tuôn ra sợ hãi sâu sắc trong lòng.
Sở Quân Dự bóp nát Nguyên Anh của Đại trưởng lão, ngón tay thon dài chạm một cái lên ấn đường lão ta.
Một đoạn hồi ức mờ nhạt hiện ra.
Trầm mặc đưa mắt nhìn.
Hồi lâu sau, Sở Quân Dự lặng lẽ mỉm cười.
…
Thương Hoa.
Đêm mưa.
Thiên Nhai đạo nhân nhớ kỹ những lời dặn của tiền bối trong viện Kinh Thiên cho nên cũng không hạ đường chết cho Quý Vô Ưu, dù rằng bây giờ suýt nữa tức đến mất trí cũng chỉ dự định huỷ mất linh căn của gã trước, sau đó nhốt vào Tọa Vong Phong – nơi trừng phạt tội đồ của Vân Tiêu.
Ông phẩy tay áo, thanh kiếm Trường Hồng mấy trăm năm chưa xuất hiện xé rách màn mưa, kiếm ý Thương Sinh, khiến tất cả dã thú trong vùng đất hoang này đều thần phục.
Chỉ mới uy áp của Nguyên Anh đã khiến Quý Vô Ưu khó chịu tột độ, sắc mặt trắng bệch, lúc này trông thấy Thiên Nhai đạo nhân rút kiếm, đại não càng trống rỗng. Nước mưa lạnh buốt táp vào mặt, gã cảm nhận được sự yếu hèn bất lực của mình, loại phẫn nộ ở thôn Trung Liêm lẫn Huyền Vân Phong lại xộc lên đầu. Vì sao, vì sao — Gã chỉ muốn sống thôi cũng khó như vậy! Khó như vậy!
Đôi mắt Quý Vô Ưu tím đỏ, lập tức muốn cầu xin Tần Thiên Huyễn không hề do dự. Gã run rẩy vươn tay, chỉ là khoảng cách không đủ, Tần Thiên Huyễn cứ lẳng lặng đứng cách gã hai mét, dửng dưng nhìn gã như cười như không.
Quý Vô Ưu nghiến răng, không thể nhúc nhích dưới uy áp, bò vào trong vũng bùn, ngón tay túm lấy váy áo Tần Thiên Huyễn, khổ sở cầu xin: “Cứu ta… Xin cô… Cứu ta…”
Tần Thiên Huyễn cúi xuống, mùi đàn hương phảng phất trên người.
Chuỗi xá lợi trên cổ tay nàng ta được mưa xối càng thêm xán lạn.
Váy áo sáng màu bồng bềnh như hoa mơ, môi đỏ cong lên, “Hay quá nhỉ.”
Nàng ta cũng không quên, trước đó Quý Vô Ưu kháng cự chán ghét mình cỡ nào.
Bây giờ lại túm lấy váy áo xin nàng ta cứu mạng như một con chó.
Đại tiểu thư ngang ngược bởi nuông chiều thâm căn cố đế sâu trong xương tuỷ sao có thể tự mình buông tha cho gã.
Tần Thiên Huyễn hỏi: “Ta cứu ngươi, vậy ngươi lấy gì đánh đổi?”
Quý Vô Ưu sợ hãi nàng như lẽ dĩ nhiên, “Chờ ta kế thừa sức mạnh, cô muốn gì ta cũng cho cô, cứu ta… Xin cô… Cứu ta…”
Ngón tay Tần Thiên Huyễn nhúc nhích, cười nói: “Được, ta cứu ngươi. Chờ ngươi thức tỉnh, huỷ nát điện Vãng Sinh trong chùa Thích Già cho ta.”
Quý Vô Ưu mê man, đến cả điện Vãng Sinh cũng không nghe rõ, chỉ liên tục thì thào: “Ta hứa với cô, ta hứa với cô, cứu ta…”
Từ trên không trung, Thiên Nhai đạo nhân chỉ trông thấy Quý Vô Ưu nằm rạp dưới đất giơ tay lên, không biết đang nói chuyện với người nào bằng tư thế khẩn cầu. Lòng ông nặng trĩu, sau đó càng thêm cương quyết, kiếm như cầu vồng nối trời, dự định dùng kiếm ý hung hãn xuyên qua xác thịt chém thẳng xuống đan điền thần thức của Quý Vô Ưu, ấy vậy mà lại bị một người chậm rãi ngăn lại giữa không trung.
Thiên Nhai đạo nhân trừng lớn mắt.
Đêm đen như mực, mưa tuôn như thác, một bóng người chậm rãi hiện ra giữa hư vô mịt mờ. Váy áo nàng hơi đỏ, dáng dấp thiếu nữ, nàng ta vươn tay, thứ xuất hiện giữa không trung — lại là một thủ ấn Phật!
Phật ấn đỏ như máu, ngăn cản toàn bộ công kích của ông.
Con mắt của Thiên Nhai đạo nhân co rụt, lại chú ý đến mặt nạ bên tóc mai nàng trước tiên.
Ông là cường giả có thể đếm trên đầu ngón tay, thông tin hiểu biết dĩ nhiên rộng lớn.
Bao gồm cả những việc ở thành Thiên Yển lúc trước, nhìn thấy chiếc mặt nạ này tức khắc giận khôn nguôi: “Thiên Diện Nữ?!!! Quý Vô Ưu, ngươi thế mà cấu kết với loại ác ôn như Thiên Diện Nữ!”
Tần Thiên Huyễn cười khẩy: “Chưởng môn Vân Tiêu danh tiếng lẫy lừng cứ không giữ được bình tĩnh như vậy?”
Khuôn mặt biến đổi khôn lường, lúc thì già, lúc thì trẻ, lúc thì nữ lúc thì nam, đều đang cười âm u.
Ngàn người ngàn mặt, đồng loạt lặp lại: “Sao ta là kẻ ác được chứ.”
Thiên Nhai đạo nhân nổi tâm đề phòng.
Ông không biết bây giờ Thiên Diện Nữ có phải thời kỳ toàn thịnh hay không, nhưng hôm nay ắt phải đánh với nàng ta một trận.
Đối với Tần Thiên Huyễn mà nói, giết người chẳng khác gì bẻ gãy đoá hoa ven đường, tầm thường tuỳ ý.
Nàng ta cười nói: “Đồ đệ của ông liên tiếp phá nát hai khuôn mặt của ta, hắn có người che chở nên ta không ra tay được, phải chăng ta nên tìm ông tính sổ?”
Nàng ta tháo chuỗi xá lợi trên cổ tay xuống, chữ Phạn lít nhít đầy dưới chân, vốn dĩ phải là màu vàng kim, lúc này đây bị máu nhuộm đỏ.
Mưa đổ xuống đất, mênh mông sương mù, sau lưng xuất hiện một người con gái mặc đồ đỏ cao ba mét, tóc mọc dài lê trên đất. Người con gái to lớn như quái vật, ngửa mặt lên trời, mặt mũi trống không.
Tiếp đó là những khuôn mặt người méo mó rải rác nối nhau. Trông vừa gớm ghiếc vừa tà ác, nổi hết da gà.
Thiên Diện Phật ngàn vạn mặt cười khuất bóng ngăn nắp trải dài mỉm cười từ bi trong điện Vãng Sinh, có ai ngờ sẽ trở nên như này.
Tần Thiên Huyễn đứng trong bóng của con quái thú áo đỏ, cười mỉm: “Theo bối phận, ông phải gọi ta một tiếng tiền bối. Cho nên ta cũng không coi như không kính già đâu ha.”
Quái vật sau lưng nàng ta giẫm chân trên đất, rúng động sơn hà.
Người trong ngôi làng này đã bị đánh thức từ lâu, nhưng không ai dám mở mắt.
Vẻ mặt Thiên Nhai đạo nhân nghiêm trọng.
Quái vật áo đỏ phủ mặt đầy thân, gương mặt nào cũng đang sợ hãi, đang rên rỉ, đang thở dài, đang gào thét, như những biểu tượng cực ác của nhân gian.
Ác ý phả vào mặt, Thiên Nhai đạo nhân chỉ cảm thấy biển ý thức đau nhói.
Quái vật tóc đỏ xoã tóc, dữ tợn như rắn. Mỗi gương mặt trên đầu đều đang há to mồm, nhào về phía Thiên Nhai đạo nhân muốn cắn nuốt ông.
Ông giơ kiếm Trường Hồng lên, một kiếm xẹt qua — lại chỉ cảm thấy kiếm ý tiêu tan, không chịu nổi một đòn trước Thần Phật viễn cổ.
Thậm chí, chỉ cắt đứt được một nhúm tóc của quái vật áo đỏ.
Phía xa, Tần Thiên Huyễn nhắm mắt lại, bắt lấy một sợi tóc rơi xuống từ bên tai, âm u cười lạnh.
“Ta cũng không phải đồ ngu như Tây Vương Mẫu, tu dưỡng bên cạnh con trai của Thiên Ma lâu như vậy, giờ đã ở thời kỳ toàn thịnh, lại còn không ở Vân Tiêu, sao ông có thể là đối thủ của ta?”
“Đi chết đi!”
Tóc trong tay nàng ta vỡ vụn.
Quái vật áo đỏ lập tức bạo phát, dữ tợn như ác thú, cơ thể khổng lồ nhào đến Thiên Nhai đạo nhân — dù có là đại năng Nguyên Anh hậu kỳ cũng đành bất lực. Áo bào phần phật, Thiên Nhai đạo nhân ngẩng đầu, râu tóc bạc phơ tung bay, thứ nhìn thấy chỉ có người con gái cao ba mét chi chít mặt người. Ác ý tuyệt vọng sâu thẳm nhân gian hoà lẫn với đêm mưa lạnh lẽo. Thiên Nhai đạo nhân sống đến từng tuổi này, không tới mức hoảng đến luống cuống chân tay, nhưng ông cầm chắc kiếm, đã sẵn sàng chuẩn bị phát nổ Nguyên Anh.
Chỉ là, coong.
Không biết tiếng tích trượng chống đất vọng đến từ chỗ nào. Rất nhỏ, nhưng sắc vàng thần thánh chậm rãi lan tràn trên đất, làm yên lòng tất cả sinh linh đang run rẩy dưới cái ác. Mà thân thể của quái vật áo đỏ sững sờ, sau đó ngửa đầu thét dài một tiếng, lui lại một bước về sau.
Tần Thiên Huyễn cũng thế, lảo đảo lùi lại, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không trốn tránh.
Nàng ta nhìn về phía trước.
Xuyên qua những ngọn núi tối tăm, xuyên qua mưa to thê thảm, hoà thượng cầm tích trượng vàng trong tay đi qua cánh đồng, như một vệt sáng giữa đất trời.
Tần Thiên Huyễn chậm rãi đứng vững, rít ra từng chữ qua kẽ răng: “Nhiên, Đăng.”
Edit: Fio
Bùi Cảnh tức phát cười.
Tính tình của Sở Quân Dự đúng là không hề thay đổi, những gì định làm trước giờ không thèm thương lượng với y.
Nói đi là đi, không cho y chút mặt mũi nào.
Sao y lại không biết mình còn có một mặt độc tài như vậy? Xuyên qua phần cuối cánh cửa tối om kia là một cung điện rộng lớn, bốn cột đá đen nhánh sừng sững, mặt đất bóng loáng chứng giám, phóng tầm mắt ra nhìn, trống rỗng không người.
Ngay chính giữa cung điện là một đầu con rồng bốc đầy hơi chết chóc.
Đi lên hai bước, Bùi Cảnh vẫn không thấy người, nhưng y nghe thấy tiếng đối thoại loáng thoáng cách một cánh cửa.
Trong cung điện, đèn đuốc sáng rực, chiếu rọi hai bóng người kéo thật dài trên đất.
Bùi Cảnh nhận ra một trong số đó là Huyết Chu Mẫu.
Huyết Chu Mẫu giận tái mặt, dù sao ở trần gian cũng là người phụ nữ đến cả chồng mình cũng có thể lập bẫy giết chết, bệnh đa nghi rất nặng, giờ này vẫn cảnh giác hỏi lại: “Điện Hoàn Nguyện thật sự có thể giúp ta mọi thứ sao?”
Bóng người đối diện nàng ta hơi kỳ quái, cái đầu khá quái dị, như đầu chim, mỏ chim nhô ra thật dài, lúc này khàn giọng lên tiếng: “Đương nhiên, chỉ cần ngươi lấy đồ ra đổi.”
Huyết Chu Mẫu thở phào một hơi, vẻ mặt lập tức dữ tợn, không ngừng oán hận: “Mặt của ta bị một con đĩ phá nát, cả người nó từ trên xuống dưới toàn độc là độc, làm hại ta sắp chết đến nơi. Chỉ cần ngươi cứu ta, ta có thể đánh đổi bất cứ thứ gì.”
Người đầu chim hỏi: “Giao một phần hai linh hồn của ngươi cho ta, ngươi cũng bằng lòng?”
Huyết Chu Mẫu cứng người, nhưng bây giờ ả có khác gì kẻ liều mạng, ngoại trừ đánh cược cũng không còn cách nào, hỏi: “Một phần hai linh hồn? Cho ngươi kiểu gì.”
Người đầu chim thong thả đáp lại, “Ta muốn ngươi trung thành với tộc Thiên Ma của ta, cam tâm tình nguyện dâng hiến linh hồn cho Ma chủ.”
Huyết Chu Mẫu thì thào: “… Ma chủ.”
Người đầu chim nói: “Ta sẽ bày trận pháp dưới chân ngươi, chỉ cần ngươi không phản kháng là có thể hoàn thành tế tự.”
Huyết Chu Mẫu chần chừ một lát rồi mới gật đầu: “Được.”
Con mắt xanh biếc của người đầu chim loé lên ánh nhìn trào phúng, cảnh cáo ả: “Ngươi đã vào đây rồi thì không còn đường lui, chớ nghĩ đến việc phản kháng. Trong quá trình hình thành trận pháp, phản kháng chỉ chuốc lấy cái chết bất đắc kỳ tử.”
Huyết Chu Mẫu trắng bệch cả mặt, lại gian nan gượng cười, sờ lên khối sẹo bởi độc trên mặt mình: “Sao ta lại phản kháng chứ… Dù sao… Đây cũng là đường sống duy nhất của ta.”
Người đầu chim núp trong một chiếc áo bào đen rộng thùng thình, không buồn không vui, duỗi hai cánh tay của nhân loại ra, khí Thiên Ma tím đen tràn ra khỏi đầu ngón tay lão, chậm rãi quấn lên người Huyết Chu Mẫu.
Rắn trên lưng ả bỗng nhiên nổi điên, xuất phát từ nỗi sợ hãi, thân rắn vặn vẹo, siết cho ả xanh cả mặt. Huyết Chu Mẫu túa mồ hôi lạnh trên trán, đưa tay bóp nát đầu con rắn kia, con rết trên đầu bò vào tóc của ả, nhưng cũng khó mà thoát khỏi cái chết, cuộn thành một cục chết rũ dưới đất.
Huyết Chu Mẫu run lẩy bẩy, cảm giác linh lực tím đen xung quanh đang xuyên qua da, xuyên qua máu thịt, hoà vào linh hồn của ả.
Sau đó, linh hồn mờ ảo hư vô như có trọng lượng, nặng nề ập xuống.
Chất lỏng màu đỏ không biết từ đâu tới chậm rãi tuôn ra từ bốn góc trong cung điện, chảy dọc theo mặt đất rồi giao nhau ở chỗ lõm xuống, tụ lại dưới chân ả trở thành một vũng máu.
Trong vũng máu như thể có một đôi tay, đang kéo linh hồn của ả xuống dưới.
Sự đau đớn do việc linh hồn bị rút ra tràn vào đại não, có thể sánh với việc máu thịt thối rữa, gân cốt đứt vụn.
Người đàn bà áo tím đứng trong cung điện rốt cuộc suy sụp ôm đầu, quỳ rạp dưới đất, ngửa đầu thét gào.
“Á á á — ”
Nghe thấy tiếng rít gào nát lòng, người đầu chim chết lặng thành quen.
Bùi Cảnh đứng bên ngoài, nhìn thấy hết tất cả.
Nhìn thấy ma khí tím đen như một cái miệng lớn trùm lên Huyết Chu Mẫu. Mà đống máu rỉ ra từ bốn góc kia giao nhau trên mặt đất thành hình chữ thập, chỗ tụ lại như một hồ nước nho nhỏ. Cơ thể ả xuất hiện một bóng mờ thoát khỏi thể xác, đen tuyền, vẻ mặt dữ tợn, ngập tràn ghen ghét lẫn oán khí, đang dần bị nuốt trọn vào trong vũng máu.
Linh hồn của người cực kỳ tàn ác.
Hoá ra thứ mà tộc Thiên Ma muốn là cái này?
Bùi Cảnh sinh nghi, bọn họ muốn thứ này để làm gì?
Còn nữa, vì sao người đầu chim không cảm nhận được sự tồn tại của y?
Theo lý mà nói, ngẫu nhiên một trưởng lão trong điện Thiên Ma thôi đã có tu vi cao hơn y, thậm chí nhìn từ xa là y đã biết trưởng lão đầu chim kia không phải kẻ mà y có thể đụng đến vào bây giờ, tu vi ít nhất cũng cao hơn y hai cấp.
Không phát hiện được y là do hơi thở của y bị Tru kiếm hoặc Thanh Liên Phù Thế ẩn giấu đi chăng?
Bùi Cảnh tạm thời không dám ho he, dù sao Sở Quân Dự cũng đã dặn không được ngông cuồng manh động khi gặp phải trưởng lão của tộc Thiên Ma.
Nhưng muốn y thành thật yên ổn chờ đợi, vậy thì không thể.
Bùi Cảnh nhìn khắp nơi nghiên cứu bố cục của cả cung điện, đi vào một đường hầm, cửa sổ trong phòng ở ngay chỗ này.
Y nín thở trong bóng đêm, nghe tiếng của Huyết Chu Mẫu chậm rãi yếu ớt nhỏ dần.
Hình như tế tự đã hoàn thành, chất lỏng màu đỏ chính giữa lăn lộn, thoả mãn trườn về góc theo rãnh nông trên đất.
Người đầu chim đi về phía trước một bước, nói: “Tế tự hoàn thành, chất độc trên người ngươi đã biến mất, bây giờ ngươi ra khỏi cánh cửa kia, đi về theo đường cũ đi.”
Huyết Chu Mẫu co ro, thân thể bị bổ ngang thành nửa, đau đớn ùn ùn kéo đến, ngũ giác bị nhấn chìm. Thế nhưng nghe thấy độc tố không còn, ả vẫn cười thành tiếng đứt quãng. Run rẩy vươn tay sờ lên mặt, vết sẹo xấu xí buồn nôn kia cuối cùng cũng biến mất. Ả cười không thở nổi, quỳ trên đất ho khan, thấp giọng lẩm bẩm: “Con khốn, cuối cùng mày cũng chịu cút, không còn dai như đỉa đói bám lấy tao.”
Người đầu chim chán ghét: “Cút nhanh lên.”
Được như ý nguyện, Huyết Chu Mẫu cũng không muốn ở lại đây, ôm bụng đứng dậy, váy tím lướt qua thi thể những con trùng độc trên đất, cũng kéo theo vết máu loang lổ. Ả đau không chịu nổi, nhưng vẫn vừa đi vừa cười, răng run lập cập, vặn vẹo khủng bố, dính đầy ác nghiệt hận thù.
Người đầu chim quay đi, tay kéo áo bào đen, ẩn mình trong một đám sương đen rồi biến mất không còn dấu vết.
Bùi Cảnh xác định lão ta biến thật rồi mới dùng kiếm phá vỡ cửa sổ bên hông rồi nhảy vào. Lúc này Huyết Chu Mẫu đang đứng ở cửa chính, ngón tay khó khăn lắm mới tựa vào cửa, đột nhiên nghe thấy động tĩnh đến từ sau lưng, ả quay lại, dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo cực độ liếc nhìn, lập tức trông thấy một thiếu niên áo trắng nhảy qua cửa sổ.
Huyết Chu Mẫu co rụt con ngươi, hoảng hốt — là y?!
Bùi Cảnh vừa liếc nhìn đã biết Huyết Chu Mẫu không còn sống được bao lâu, ấn đường phủ đầy màu xám tro.
Thầm nghĩ, quả nhiên, tộc Thiên Ma lấy đâu ra lòng tốt như vậy, nói cái gì mà nửa linh hồn, đoán chừng là cả linh hồn ấy chứ. Y đánh cược, Huyết Chu Mẫu rời khỏi đây sẽ không sống quá ba năm, trưởng lão tộc Thiên Ma giữ lại cho ả một mạng có khi cũng để mê hoặc càng nhiều kẻ ác chui đầu vào.
Ban đầu Bùi Cảnh dự định sau khi vào thành sẽ giết chết ba người trên thuyền, có điều bây giờ ngẫm lại, không cần thiết. Dù sao bọn họ phải chết là điều hiển nhiên, y cũng lười gây ra động tĩnh.
Lúc này nhìn thấy Huyết Chu Mẫu, y chỉ đơn thuần mỉm cười.
Y cảm thấy người này quá cực đoan, nhưng đã gặp nhiều bà điên kiểu này, Bùi Cảnh cũng gần như bình tĩnh.
Cực đoan nữa cũng không cực đoan bằng Tây Vương Mẫu, còn giống với bệnh thần kinh có thù tất báo, Thiên Diện Nữ một kẻ, thêm mụ điên Thiên Đạo là hai.
Trước đám người “châu ngọc” đó, Huyết Chu Mẫu quả thật có thể nói là không thể so bì.
Mà Huyết Chu Mẫu gặp y lại như lâm đại địch, nhưng bây giờ ả bị trọng thương, hoàn toàn không phải đối thủ của Bùi Cảnh. Thế là miệng hùm gan sứa hỏi: “Sao ngươi cũng tới?”
Bùi Cảnh nói: “Nè dì ơi có phải trí nhớ của dì không tốt không thế, chỗ dì đến được sao ta không đến được.” Y nhìn khắp nơi, biết rõ còn cố hỏi: “Ủa, người đâu, ta còn muốn cầu nguyện nữa.”
Sắc mặt Huyết Chu Mẫu vẫn trắng bệch, thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Người đó đã đi rồi.”
Bùi Cảnh chầm chậm à một tiếng, sau đó lại nói: “Không sao, ta có thể đợi.”
Đôi mắt của Huyết Chu Mẫu lộ ánh nhìn trào phúng: “Vậy ngươi cứ ở đây chờ đi.”
Ấn tượng của ả với Bùi Cảnh suốt đoạn đường này là tên đồng tính mất não, cầu nguyện, có thể cầu cái gì, đúng là khiến người ta cười rụng răng.
Bùi Cảnh nheo mắt, khôn khéo hỏi: “Ầy, sao ta cảm thấy dì không khoẻ lắm?”
Câu nói này của y khiến Huyết Chu Mẫu đổ mồ hôi lạnh, ả thót tim, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không sao, chỉ hơi không thoải mái.”
Bùi Cảnh chỉ hù doạ một chút, nghe vậy mới vờ vịt: “Không thoải mái à, thế thì phải nghỉ ngơi đầy đủ, uống nhiều nước nóng vào nhé.”
Huyết Chu Mẫu: “… Ha ha.”
Bùi Cảnh lại nói: “Ờm, hình như không có nước nóng, nhưng ta nhớ lầu Luyện Thần sau khi rời khỏi đây có nham thạch nóng chảy đặc sệt đó.”
“Vậy thì uống nhiều nham thạch chút nha.”
Huyết Chu Mẫu: “…”
Nghiến răng nghiến lợi hận không thể bóp chết y, nhưng ngặt nỗi thân thể không ổn, Huyết Chu Mẫu chỉ có thể đáp lại: “Ngươi cứ ở đây từ từ chờ đợi, rồi hắn sẽ đến.”
Sau khi xác định y sẽ không đánh lén sau lưng, Huyết Chu Mẫu cố nén khó chịu, quay lại đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa không phải cung điện mà là một làn sương đen, hệt như lúc ả đến.
Huyết Chu Mẫu dằn đau nhức bước vào trong sương.
Phía sau, Bùi Cảnh nở nụ cười lạnh, thờ ơ nhìn ả rời đi.
Chờ đến khi cả phòng chỉ còn lại một mình, y mới bắt đầu tìm những đường rãnh trên đất, đi đến chính giữa, nơi có một vũng lõm tròn nhỏ.
“Hẳn là chỗ này.”
Tay sờ xuống đất, bên cạnh lõm tròn là bốn đường rãnh, đối xứng từng cặp, chia cả phòng theo đường chéo.
“Vậy máu lan đến kiểu gì?”
Bùi Cảnh đi dọc theo rãnh lờ mờ kia đến trong góc phòng, rãnh biến mất ở trong một cái hốc. Bùi Cảnh ngồi xổm, nhìn hồi lâu cũng không phát hiện lề lối gì. Chợt y cảm thấy tay áo mình hơi rung lên, cúi đầu lại trông thấy con trùng béo ăn lá kia. Nó bò ra từ bên trong Thanh Liên Phù Thế, cơ thể xanh trắng trong suốt càng thêm nõn nà, coi bộ ăn rất ngon ngủ rất yên.
“Mi ra làm gì?”
Bùi Cảnh với nó bốn mắt nhìn nhau, hơi ngạc nhiên. Trùng béo ăn lá hơi động đậy cái vòi, không rên một tiếng, sau đó thân trùng dọc theo ngón tay Bùi Cảnh bò xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Bùi Cảnh chết trân nhìn con trùng này đang gặm vách tường.
Đang gặm — vách tường?!
“…”
Mặc dù không biết nó có răng không, hay gặm tường kiểu gì, cùng với ăn con hàng này vào rồi nó có ngoẻo toàn tập không.
Nhưng dẫu gì cũng là trùng Tức Nhưỡng, vật viễn cổ, hẳn là không thiểu năng đến mức ăn chết mình đâu.
Bùi Cảnh lựa chọn tin tưởng nó.
Đúng là trùng Tức Nhưỡng không có răng, nhưng nước bọt tiết ra lại như chất độc ăn mòn cực mạnh, chỉ cần đụng phải nó, vách tường lập tức vụn nát trong nháy mắt. Đất đá tan vỡ, một rãnh đỏ hiện ra. Bùi Cảnh sững sờ, thân trùng Tức Nhưỡng trèo lên trên, bài tiết chất lỏng, kẽ hở giao nhau trên vách tường bị ăn mòn lộ ra toàn bộ diện mạo — nó là một ống dây rất nhỏ. Máu trong ống đông kết vô cố, nối liền lên trên!
Đồng thời, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, loại cảm giác mà Tru kiếm truyền đến cho y khi vừa vào điện Thiên Ma càng cuộn trào mãnh liệt.
Thậm chí Bùi Cảnh cảm thấy, Tru kiếm đang thức tỉnh thứ gì đó.
Ong ong ong, thân kiếm run rẩy, toả ra ánh sáng xanh chói mắt.
Trùng Tức Nhưỡng hãy còn trèo lên trên, leo lên tít trên đầu vách tường rồi mới leo dọc xuống theo đường ống.
“… Vất vả rồi.”
Trùng ăn lá mệt mỏi, bò lên bờ vai Bùi Cảnh.
Nó ăn nhiều đất như vậy mà thân thể cũng không hề đổi màu, vẫn trong suốt lấp lánh như cũ.
Bùi Cảnh đột nhiên nhớ ra bức chạm trổ khắc trên cột lúc mới vào điện.
“Một thanh kiếm cắm trong vũng máu. Lấy Tru kiếm thai nghén ra Thiên Ma…” Y ngẩng đầu nhìn ống dây này: “Cho nên bên trên đó là hồ máu thai nghén ra Thiên Ma hồi trước sao?”
Bùi Cảnh nhảy vọt lên gian phòng trên cùng.
Lấy tay vỗ vào vách tường, lại phát hiện nó vừa cứng vừa rắn. Y rót linh khí vào kiếm Lăng Trần hòng bổ tường ra, nhưng đến một vết cũng không in dấu.
Bùi Cảnh ý thức được vấn đề, “Tộc Thiên Ma sao có thể cứ thế bày hồ máu khơi khơi ra trước mặt người ngoài được, vào gian phòng này đã quanh co khúc khuỷu, còn phải xuyên qua hư không.”
Đồng thời âm thầm xỉ vả, dẫu có ở trên rồi thì hình như y cũng không thể đi lên.
“… Thôi bỏ đi.”
Bùi Cảnh lại nhảy xuống đất.
Trùng béo ăn lá nhúc nhích vòi, như thể liếc xéo.
“Đừng tưởng mi ăn được đất là có thể kiêu ngạo khinh bỉ ta.”
Bùi Cảnh lợi dụng nó xong rồi ném thẳng nó về không thương tiếc, để nó tiếp tục nằm trong Thanh Liên Phù Thế.
“…”
Độ hiểu biết về sự vô sỉ của người này của trùng béo ăn lá lại đổi mới.
Bùi Cảnh tìm tòi trong phòng, mãi mà vẫn không tìm được thứ gì.
Y cũng đẩy cửa, nhưng lúc bước ra ngoài lại là cung điện dừng bước lúc ấy chứ không phải làn sương đen hồi kia.
Chỗ này như không gian kín bưng, chủ điện không có cửa, tường cũng không đục thủng, hoàn toàn không ra được.
Cả buổi không có thu hoạch gì, y lại vòng về căn phòng đó.
“Nên làm gì đây. Thật sự ngồi chờ Sở Quân Dự đến tìm mình hả?”
Ngẫm nghĩ một hồi, Bùi Cảnh thẳng thừng bỏ qua ý này. Có khi chờ Sở Quân Dự đến nơi thì mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi.
Hơn nữa, Sở Quân Dự tuyệt đối không cho phép y tới gần hồ máu kia.
Đúng là chẳng tin tưởng y chút nào.
Có điều suy nghĩ ở góc độ khác, cũng có thể Sở Quân Dự cảm thấy y quả thật không biết vị trí của mình ở đâu.
Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng, “Được rồi, tự mình tìm.”
Ánh sáng xanh lam trên thân Tru kiếm vẫn luôn lấp loé, khiến Bùi Cảnh rất buồn bực, giơ nó lên: “Mi đừng phát sáng nữa đi, hữu dụng chút coi, không ăn đất được thì bổ tường được không?”
Tru kiếm phớt lờ y.
Bùi Cảnh lại dạo quanh một vòng, ngẩn người nhìn dây máu đông trong hốc tường cả buổi trời. Đột nhiên có thứ gì đó loé lên trong đầu, y sực nhớ ra thứ gì đó mà y vẫn luôn bỏ qua ngay từ lúc bước vào.
Thiếu niên áo trắng quay lại, vòng về căn phòng ở trung ương một lần nữa, nhìn con rắn độc dữ tợn chết chóc kia.
“Hình như những giọt máu dính trên quần áo Huyết Chu Mẫu khi đó chảy ngược hết xuống đất, cơ mà vẫn còn một chút dính trên thân rắn.”
“Tru kiếm được nuôi dưỡng trong hồ máu kia, hẳn là có cảm ứng với nó.”
Bùi Cảnh trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài, chán chường ngồi xổm xuống, y vừa nhìn đến mớ vân trên thân con rắn độc kia đã sởn gai ốc, chỉ là lúc này không còn cách nào khác. Bởi lẽ còn phải tìm vết máu, nén cơn buồn nôn, Bùi Cảnh lần ra được một sợi đỏ nhạt trên đầu rắn.
“Cược một chút.”
Bùi Cảnh rút kiếm, dùng mũi kiếm chọc vào chấm đỏ ấy. Ngay khoảnh khắc chạm vào, chuôi kiếm nóng bừng lên, nóng đến mức y cảm thấy máu thịt dưới da đều đang đốt cháy, nhưng y không thể buông tay.
Bùi Cảnh nghiến răng.
Ánh sáng chói loà bùng lên đầu mũi kiếm, toả ra ánh sáng trắng xoá bao phủ khắp phòng. Sau đó, ong lên một tiếng thanh thuý, tựa như tiếng vọng đầu tiên đến từ thời thượng cổ, từ vũ trụ sơ khai, từ hồng mông hỗn độn. Cảm giác nóng rực trên chuôi kiếm càng lúc càng mãnh liệt, nhưng lưỡi kiếm giá lạnh như băng, toả hơi giá rét, khoác lên một lớp đỏ như máu. Lửa băng quấn nhau, Bùi Cảnh cảm thấy linh hồn mình suýt nữa bị sức mạnh cường hãn ép đến vỡ nát, ngón tay buộc phải buông ra.
Nhưng Tru kiếm không rơi xuống đất.
Hồ nước như đang thức tỉnh nó.
Nó nằm giữa không trung, sau đó phá hết cửa, xông về phía trước.
Bùi Cảnh: “??”
Chém tường thật này.
Phá tan bức tường kín mít.
Bên ngoài đen kịt một màu, Bùi Cảnh đuổi theo, phát hiện mình ở giữa hư không.
Mà ánh sáng từ Tru kiếm tụ lại thành hình, trải ra một con đường dưới chân y nối liền phía trước, nhìn từ xa, tựa như phía cuối đường là một toà cung điện giống nơi này như đúc.
Khống chế sức mạnh của Thiên Đạo, có thể thay đổi nối liền không gian, chỗ y vừa mới đứng hẳn là một hình chiếu của cung điện trong hư không, chỉ là ống dây tồn tại chân thực, hoặc giả tác dụng là để thông đến cùng một nơi.
Bùi Cảnh lẩm bẩm: “Mi muốn dẫn ta đến đâu đây?”
…
Sau khi đẩy Bùi Cảnh vào.
Sở Quân Dự quay lưng, đi thẳng đến cửa cung điện.
Với những người khác là đen kịt một màu.
Nhưng khi chỉ còn lại mình hắn, một luồng sáng xanh chiếu xuống từ chính giữa, xua tan bóng tối mọi bề.
Nét chạm trổ trên bốn cột đá cũng bắt đầu uốn éo, ầm ầm, cửa cung điện đóng kín hẳn. Mà một mình hắn dưới đáy sáng xanh, tóc bạc áo đen, sát khí như thần giết chóc.
Cung điện lột trần diện mạo ban đầu của mình, phía trước là ngôi vương chất chồng từ xương trắng, bên cạnh có hai cầu thang xoắn nhau nối thẳng lên trên.
Một tiếng thở dài khẽ khàng phả xuống từ trên không.
Sở Quân Dự ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sậm như máu rét buốt như sương.
Một cụ già chống trượng xương trắng đi xuống khỏi thang. Đại trưởng lão của tộc Thiên Ma, đeo một chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay cái.
Lão ta khom lưng, mặt đầy nếp nhăn, cơ thể yếu ớt còn trơ lại khung xương, như thể vỡ nát ngay một giây sau đó. Lão ta bước đến cạnh ngôi vương, lặng lẽ đứng đó, như hộ pháp không đổi từ vạn năm trước.
Đại trưởng lão giễu cợt, thì thào: “Hoá ra ngươi đến như vậy, ta cho rằng ngươi sẽ phá nát Thanh Liên Phù Thế, mở Ma vực Cửu U, xông thẳng đến giết người.”
Sở Quân Dự liếc nhìn lão ta, thản nhiên nói: “Đúng là ta không ngại giúp lũ vô dụng các ngươi một tay, chỉ là có người không cho phép.”
Đại trưởng lão cười lạnh, nhưng mạng sống còn lại mấy hơi tàn, cười ho ra máu. Lão ta chỉ có thể ôm ngực, oán hận nói: “Kẻ nào trên đời này có năng lực mạnh mẽ như vậy, khiến Thành chủ thành Thiên Yển lui bước. Chẳng qua ngươi không muốn mà thôi, ngươi bận tâm đến chúng sinh trong thiên hạ, có khác gì đám tu sĩ chính đạo dối trá đáng chết kia đâu.”
Sở Quân Dự mỉm cười, đôi mắt giá băng, không tỏ vẻ gì.
Đoán sai rồi.
Hắn thật sự không đặt người trong thiên hạ vào mắt. Từ lúc bắt đầu, thế giới này với hắn đã là hư ảo, vạn vật cũng như ảo ảnh, thứ chân thực duy nhất chỉ có Quý Vô Ưu cùng với Thiên Đạo – nguồn gốc của nỗi oán hận.
Giết Quý Vô Ưu, chôn sạch thiên hạ, hắn còn vui mừng không hết, chỉ là Thiên Đạo liên tục ngăn cản mà thôi.
Nhưng giờ đã khác.
Có thêm một người.
Mà người ấy cũng cho rằng hắn lương thiện, bận lòng vì chúng sinh.
Không hề nghĩ đến, nếu hắn không rung động, theo một nghĩa nào đó, hắn đối với chúng sinh và thế giới này còn giống kẻ ác hơn cả Thiên Đạo.
“Hồ Thiên Ma ở đâu?”
Sở Quân Dự không muốn phí lời với lão, mở miệng hỏi.
Lúc nhìn thấy hắn, đại trưởng lão đã hoàn toàn thôi chống cự. Thậm chí đã sớm ngờ đến việc hắn sẽ tìm tới Cửu U, cho nên dâng hiến hết mình cho Ma chủ trong thời gian ngắn.
Giờ khắc này, yếu ớt cười đắc y: “Sao ta có thể dẫn ngươi tới đất thánh được, ta sắp chết ngắc rồi, ngươi cũng không làm gì được ta.”
Áo bào của Sở Quân Dự lướt qua cung điện lạnh ngắt, mái tóc dài màu bạc phất phơ, hắn khẽ nói: “Ngươi chết rồi, ta vẫn có thể giữ lại Nguyên Anh lẫn hồn phách của ngươi, luyện hồn moi ra ký ức. Tộc Thiên Ma chứa chấp những kẻ ngu xuẩn như các ngươi bảo sao rơi xuống tình trạng này vào mười ngàn năm trước.”
Sau một giây cứng ngắc, Đại trưởng lão giận tím mặt tức điên người, chưa kịp nói gì đã phun ra một búng máu. Máu tươi văng lên xương khô trên ngôi vương bên cạnh, sắc mặt của Đại trưởng lão thoáng cái tái nhợt, ngồi xổm xuống, quỳ trên đất run rẩy lấy tay áo lau hết máu phía trên.
Sở Quân Dự bước đến trước mặt lão, người đàn ông tóc bạc tuấn tú cúi người, đôi mắt đỏ sậm, “Ngươi vẫn chưa chết, vậy ta giúp ngươi một tay.”
Một con bướm đen không biết bay đến từ phương nào, đậu trên chóp mũi của đại trưởng lão.
Bột phấn giũ ra từ trên đôi cánh xương dường như xâm nhập vào trong cơ thể.
Một lát sau, Đại trưởng lão cảm thấy Nguyên Anh của mình bị quấn chặt bởi dây nhỏ hết sợi này đến sợi khác, rồi siết chặt, cắt ra. Lão ta đau không thiết sống, co quắp trên đất, ngón tay già nua cố gắng vịn lấy mép ngôi vương.
Lão biết sự đáng sợ của Sở Quân Dự và thành Thiên Yển nên vẫn không dám đấu với hắn, đợi Sở Quân Dự ra khỏi thành mới dám lén lút sau lưng.
Thậm chí đoán trước sẽ có ngày này, thế nên trưởng lão Thiên Ma đã giải quyết xong.
Nguyên Anh của lão bị ép đến độ chia năm xẻ bảy, giọng nói yếu ớt, ngập đầy oán hận thù hằn, ngoác miệng cười quái dị: “Ngươi tìm được hồ Thiên Ma thì sao, thứ mà ta và hai trưởng lão khác thức tỉnh bằng cả sinh mạng là thần thủ hộ — ngươi tìm đến — cũng chỉ đến chịu chết.”
“Dẫu ngươi thủ đoạn ngập trời cũng chẳng khác sâu kiến trước mặt thần linh! Là sâu kiến!”
Cái mặt mo của lão đỏ lên, tiếng nói khàn đặc rống to đến vỡ giọng.
Mà lời nói đến tai Sở Quân Dự chẳng khác trò hề.
Sở Quân Dự nói: “Tốt lắm. Ban đầu ta tìm đến hồ Thiên Ma chỉ muốn ép nguyên hình của bà ta lòi ra, hiện giờ ngươi giúp ta một tay rồi.”
Đại trưởng lão trừng lớn mắt — Hắn đang nói gì?!
Sở Quân Dự tiếp tục: “Trước kia ta giết các ngươi, giữ lại đến bây giờ chỉ vì muốn xem xem tộc Thiên Ma ngu xuẩn các ngươi sẽ cho ta được bất ngờ gì.”
Ngữ điệu của thanh niên tóc bạc choàng đen nhạt như ánh sáng quanh người.
Mỗi chữ chui vào tai đại trưởng lão lại như cây chuỳ khuấy động não hải, dùi ra máu tươi, đỏ thẫm đau nhức phá vỡ tất cả.
Khí chất của Sở Quân Dự xa cách lạnh lùng, hắn cong mắt, nụ cười lại rét lạnh khát máu.
“Quả không khiến ta thất vọng.”
Ánh mắt nhìn Sở Quân Dự của Đại trưởng lão hiện giờ như nhìn người điên, y hệt người xa lạ, tuôn ra sợ hãi sâu sắc trong lòng.
Sở Quân Dự bóp nát Nguyên Anh của Đại trưởng lão, ngón tay thon dài chạm một cái lên ấn đường lão ta.
Một đoạn hồi ức mờ nhạt hiện ra.
Trầm mặc đưa mắt nhìn.
Hồi lâu sau, Sở Quân Dự lặng lẽ mỉm cười.
…
Thương Hoa.
Đêm mưa.
Thiên Nhai đạo nhân nhớ kỹ những lời dặn của tiền bối trong viện Kinh Thiên cho nên cũng không hạ đường chết cho Quý Vô Ưu, dù rằng bây giờ suýt nữa tức đến mất trí cũng chỉ dự định huỷ mất linh căn của gã trước, sau đó nhốt vào Tọa Vong Phong – nơi trừng phạt tội đồ của Vân Tiêu.
Ông phẩy tay áo, thanh kiếm Trường Hồng mấy trăm năm chưa xuất hiện xé rách màn mưa, kiếm ý Thương Sinh, khiến tất cả dã thú trong vùng đất hoang này đều thần phục.
Chỉ mới uy áp của Nguyên Anh đã khiến Quý Vô Ưu khó chịu tột độ, sắc mặt trắng bệch, lúc này trông thấy Thiên Nhai đạo nhân rút kiếm, đại não càng trống rỗng. Nước mưa lạnh buốt táp vào mặt, gã cảm nhận được sự yếu hèn bất lực của mình, loại phẫn nộ ở thôn Trung Liêm lẫn Huyền Vân Phong lại xộc lên đầu. Vì sao, vì sao — Gã chỉ muốn sống thôi cũng khó như vậy! Khó như vậy!
Đôi mắt Quý Vô Ưu tím đỏ, lập tức muốn cầu xin Tần Thiên Huyễn không hề do dự. Gã run rẩy vươn tay, chỉ là khoảng cách không đủ, Tần Thiên Huyễn cứ lẳng lặng đứng cách gã hai mét, dửng dưng nhìn gã như cười như không.
Quý Vô Ưu nghiến răng, không thể nhúc nhích dưới uy áp, bò vào trong vũng bùn, ngón tay túm lấy váy áo Tần Thiên Huyễn, khổ sở cầu xin: “Cứu ta… Xin cô… Cứu ta…”
Tần Thiên Huyễn cúi xuống, mùi đàn hương phảng phất trên người.
Chuỗi xá lợi trên cổ tay nàng ta được mưa xối càng thêm xán lạn.
Váy áo sáng màu bồng bềnh như hoa mơ, môi đỏ cong lên, “Hay quá nhỉ.”
Nàng ta cũng không quên, trước đó Quý Vô Ưu kháng cự chán ghét mình cỡ nào.
Bây giờ lại túm lấy váy áo xin nàng ta cứu mạng như một con chó.
Đại tiểu thư ngang ngược bởi nuông chiều thâm căn cố đế sâu trong xương tuỷ sao có thể tự mình buông tha cho gã.
Tần Thiên Huyễn hỏi: “Ta cứu ngươi, vậy ngươi lấy gì đánh đổi?”
Quý Vô Ưu sợ hãi nàng như lẽ dĩ nhiên, “Chờ ta kế thừa sức mạnh, cô muốn gì ta cũng cho cô, cứu ta… Xin cô… Cứu ta…”
Ngón tay Tần Thiên Huyễn nhúc nhích, cười nói: “Được, ta cứu ngươi. Chờ ngươi thức tỉnh, huỷ nát điện Vãng Sinh trong chùa Thích Già cho ta.”
Quý Vô Ưu mê man, đến cả điện Vãng Sinh cũng không nghe rõ, chỉ liên tục thì thào: “Ta hứa với cô, ta hứa với cô, cứu ta…”
Từ trên không trung, Thiên Nhai đạo nhân chỉ trông thấy Quý Vô Ưu nằm rạp dưới đất giơ tay lên, không biết đang nói chuyện với người nào bằng tư thế khẩn cầu. Lòng ông nặng trĩu, sau đó càng thêm cương quyết, kiếm như cầu vồng nối trời, dự định dùng kiếm ý hung hãn xuyên qua xác thịt chém thẳng xuống đan điền thần thức của Quý Vô Ưu, ấy vậy mà lại bị một người chậm rãi ngăn lại giữa không trung.
Thiên Nhai đạo nhân trừng lớn mắt.
Đêm đen như mực, mưa tuôn như thác, một bóng người chậm rãi hiện ra giữa hư vô mịt mờ. Váy áo nàng hơi đỏ, dáng dấp thiếu nữ, nàng ta vươn tay, thứ xuất hiện giữa không trung — lại là một thủ ấn Phật!
Phật ấn đỏ như máu, ngăn cản toàn bộ công kích của ông.
Con mắt của Thiên Nhai đạo nhân co rụt, lại chú ý đến mặt nạ bên tóc mai nàng trước tiên.
Ông là cường giả có thể đếm trên đầu ngón tay, thông tin hiểu biết dĩ nhiên rộng lớn.
Bao gồm cả những việc ở thành Thiên Yển lúc trước, nhìn thấy chiếc mặt nạ này tức khắc giận khôn nguôi: “Thiên Diện Nữ?!!! Quý Vô Ưu, ngươi thế mà cấu kết với loại ác ôn như Thiên Diện Nữ!”
Tần Thiên Huyễn cười khẩy: “Chưởng môn Vân Tiêu danh tiếng lẫy lừng cứ không giữ được bình tĩnh như vậy?”
Khuôn mặt biến đổi khôn lường, lúc thì già, lúc thì trẻ, lúc thì nữ lúc thì nam, đều đang cười âm u.
Ngàn người ngàn mặt, đồng loạt lặp lại: “Sao ta là kẻ ác được chứ.”
Thiên Nhai đạo nhân nổi tâm đề phòng.
Ông không biết bây giờ Thiên Diện Nữ có phải thời kỳ toàn thịnh hay không, nhưng hôm nay ắt phải đánh với nàng ta một trận.
Đối với Tần Thiên Huyễn mà nói, giết người chẳng khác gì bẻ gãy đoá hoa ven đường, tầm thường tuỳ ý.
Nàng ta cười nói: “Đồ đệ của ông liên tiếp phá nát hai khuôn mặt của ta, hắn có người che chở nên ta không ra tay được, phải chăng ta nên tìm ông tính sổ?”
Nàng ta tháo chuỗi xá lợi trên cổ tay xuống, chữ Phạn lít nhít đầy dưới chân, vốn dĩ phải là màu vàng kim, lúc này đây bị máu nhuộm đỏ.
Mưa đổ xuống đất, mênh mông sương mù, sau lưng xuất hiện một người con gái mặc đồ đỏ cao ba mét, tóc mọc dài lê trên đất. Người con gái to lớn như quái vật, ngửa mặt lên trời, mặt mũi trống không.
Tiếp đó là những khuôn mặt người méo mó rải rác nối nhau. Trông vừa gớm ghiếc vừa tà ác, nổi hết da gà.
Thiên Diện Phật ngàn vạn mặt cười khuất bóng ngăn nắp trải dài mỉm cười từ bi trong điện Vãng Sinh, có ai ngờ sẽ trở nên như này.
Tần Thiên Huyễn đứng trong bóng của con quái thú áo đỏ, cười mỉm: “Theo bối phận, ông phải gọi ta một tiếng tiền bối. Cho nên ta cũng không coi như không kính già đâu ha.”
Quái vật sau lưng nàng ta giẫm chân trên đất, rúng động sơn hà.
Người trong ngôi làng này đã bị đánh thức từ lâu, nhưng không ai dám mở mắt.
Vẻ mặt Thiên Nhai đạo nhân nghiêm trọng.
Quái vật áo đỏ phủ mặt đầy thân, gương mặt nào cũng đang sợ hãi, đang rên rỉ, đang thở dài, đang gào thét, như những biểu tượng cực ác của nhân gian.
Ác ý phả vào mặt, Thiên Nhai đạo nhân chỉ cảm thấy biển ý thức đau nhói.
Quái vật tóc đỏ xoã tóc, dữ tợn như rắn. Mỗi gương mặt trên đầu đều đang há to mồm, nhào về phía Thiên Nhai đạo nhân muốn cắn nuốt ông.
Ông giơ kiếm Trường Hồng lên, một kiếm xẹt qua — lại chỉ cảm thấy kiếm ý tiêu tan, không chịu nổi một đòn trước Thần Phật viễn cổ.
Thậm chí, chỉ cắt đứt được một nhúm tóc của quái vật áo đỏ.
Phía xa, Tần Thiên Huyễn nhắm mắt lại, bắt lấy một sợi tóc rơi xuống từ bên tai, âm u cười lạnh.
“Ta cũng không phải đồ ngu như Tây Vương Mẫu, tu dưỡng bên cạnh con trai của Thiên Ma lâu như vậy, giờ đã ở thời kỳ toàn thịnh, lại còn không ở Vân Tiêu, sao ông có thể là đối thủ của ta?”
“Đi chết đi!”
Tóc trong tay nàng ta vỡ vụn.
Quái vật áo đỏ lập tức bạo phát, dữ tợn như ác thú, cơ thể khổng lồ nhào đến Thiên Nhai đạo nhân — dù có là đại năng Nguyên Anh hậu kỳ cũng đành bất lực. Áo bào phần phật, Thiên Nhai đạo nhân ngẩng đầu, râu tóc bạc phơ tung bay, thứ nhìn thấy chỉ có người con gái cao ba mét chi chít mặt người. Ác ý tuyệt vọng sâu thẳm nhân gian hoà lẫn với đêm mưa lạnh lẽo. Thiên Nhai đạo nhân sống đến từng tuổi này, không tới mức hoảng đến luống cuống chân tay, nhưng ông cầm chắc kiếm, đã sẵn sàng chuẩn bị phát nổ Nguyên Anh.
Chỉ là, coong.
Không biết tiếng tích trượng chống đất vọng đến từ chỗ nào. Rất nhỏ, nhưng sắc vàng thần thánh chậm rãi lan tràn trên đất, làm yên lòng tất cả sinh linh đang run rẩy dưới cái ác. Mà thân thể của quái vật áo đỏ sững sờ, sau đó ngửa đầu thét dài một tiếng, lui lại một bước về sau.
Tần Thiên Huyễn cũng thế, lảo đảo lùi lại, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không trốn tránh.
Nàng ta nhìn về phía trước.
Xuyên qua những ngọn núi tối tăm, xuyên qua mưa to thê thảm, hoà thượng cầm tích trượng vàng trong tay đi qua cánh đồng, như một vệt sáng giữa đất trời.
Tần Thiên Huyễn chậm rãi đứng vững, rít ra từng chữ qua kẽ răng: “Nhiên, Đăng.”
Danh sách chương