Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Bùi Cảnh thẳng đường đi đến chỗ bóng đỏ mờ ảo trong sương mù.

Gió càng lúc càng mạnh, quỷ linh nhi vốn dĩ đang cười hi ha, huyết quang chợt loé, chúng nó đột nhiên há mồm khóc ré lên, tiếng khóc rất nhỏ cũng rất thé, giống như mèo kêu.

Bùi Cảnh bước đến, phát hiện khoang miệng của đàn quỷ linh nhi này trống hoác, đầu lưỡi như bị rút ra.

Trẻ khóc, mấy ả đàn bà phía sau chúng nó cũng sốt ruột, đôi mắt đầy tơ máu oán độc nhìn chòng chọc vào Bùi Cảnh, bàn tay giấu trong tay áo ngo ngoe động đậy.

Bùi Cảnh lười lãng phí thời gian với đám tà hồn này, bọn chúng hoàn toàn không có linh trí, chẳng có ích gì với y.

Kiếm Lăng Trần rục rịch, khoảnh khắc ra khỏi vỏ, một đường ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo như tuyết xuyên qua sương mù đâm vào đám tà hồn cấp thấp này, đau không thiết sống.

Khuôn mặt xanh xao của mấy con quỷ cái trắng bệch đi, gào thét chói tai, duỗi năm ngón tay nhào tới muốn giết chết Bùi Cảnh. Chỉ là thân thể gắng gượng lắm mới cách y một mét đã bị ánh tuyết cắt vụn, ngàn đao vạn kiếm chỉ trong chớp mắt, bọn chúng hoá thành một vũng máu đậm đặc, chảy dưới chân Bùi Cảnh.

Đám quỷ linh nhi vô thức phát giác nguy hiểm, càng khóc lớn tiếng hơn.

Miệng ngoác rộng, lộ ra một nửa đầu lưỡi đen kịt.

Bùi Cảnh lạnh lùng nói: “Cút.”

Y phóng uy áp, tức khắc tất cả tà hồn đều không dám làm càn.

Gió yêu chậm rãi dừng lại, đám quỷ linh nhi cũng nức nở, tay nắm tay, thân hình tan đi giữa sương mù dày đặc.

Bùi Cảnh thu kiếm, nhìn xuống vũng máu đang từ từ ngấm vào trong đất như có điều suy nghĩ.

Đệ tử trẻ không thấy được hành động của y ở phía này, sương mù rất dày, Bùi Cảnh còn dựng thêm một lớp chắn. Cho nên đệ tử trẻ ngồi cạnh đống lửa kia chỉ biết, y đi qua một phút, tiếng cười quỷ dị và tiếng gió biến mất tiêu.

Chờ Bùi Cảnh trở về, đệ tử trẻ vừa rồi suýt nữa mất hồn đã nước mắt lưng tròng, mừng rỡ như điên, coi y như chúa cứu thế: “Huynh đỉnh quá đi mất!”

Bùi Cảnh giả như ngượng ngùng: “Không có không có, đều là bầy quỷ quái không có linh trí, doạ chút thôi là tự mình chạy rồi.”

Đệ tử trẻ cảm thán tận đáy lòng: “May mà có huynh! Nếu không ta cảm thấy chúng ta phải bỏ mạng ở chỗ này chắc luôn.”

Bùi Cảnh buồn cười, sợ là chỉ có mình ngươi cảm thấy vậy thôi.

Nhắc đến cũng lạ, sau khi bị đám quỷ quái kia quấy phá, sương mù trong sơn lâm lại nhạt bớt đi. Ánh trăng vằng vặc, soi rõ đường đi trong rừng.

Bùi Cảnh: “Thừa dịp còn sáng, chúng ta xuống núi trước đã, vừa rồi ta cũng chỉ hù doạ bọn chúng thôi, nói không chừng bọn chúng còn quay lại đó.”

Vừa nghe đến việc đám quỷ kia có thể quay lại, đệ tử trẻ hoảng sợ đứng bật dậy, luôn miệng trả lời: “Đi đi đi, nơi này không dừng chân nổi nữa.”

Bùi Cảnh suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Sở Quân Dự: “Ngươi thấy thế nào.”

Sở Quân Dự đứng dậy: “Đi.”

“Thế thì xuống núi trước đã.” Thật ra Bùi Cảnh vẫn âm thầm lưu ý Sở Quân Dự, lại phát hiện thiếu niên bình tĩnh từ đầu đến cuối, gần như thờ ơ. Cho dù là lúc tiếng trẻ khóc vang, hay là khi cái đầu lăn đến, đều không thể khơi gợi cho hắn chút biến hoá nào.

Mang đến cho y cảm giác rất quái lạ, không giống gan dạ, mà như là nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những thứ này.

Trên đường xuống núi, Bùi Cảnh hỏi Sở Quân Dự: “Vừa nãy ngươi có sợ không?” Kết quả chỉ đổi lại một cái liếc mắt lạnh nhạt của thiếu niên.

Bùi Cảnh thầm oán: Thằng nhóc này lại phớt lờ câu hỏi của y. Thôi thì y mặt nóng dán mông lạnh đã nhiều lắm rồi, tập mãi cũng thành quen.

Xuống đến sơn mạch Vân Lam, men theo con đường trên đồng ruộng.

Đi đến cuối cùng, có thể nhìn thấy một tảng đá, trên đó viết ba chữ “Thôn Mộc Đầu”. Ấy thế mà đúng là có một thôn làng như vậy.

Một thân cây khô bên tảng đá, nom như bóng người vặn vẹo.

Đêm hôm khuya khoắt, quạ gáy xám im lìm, đệ tử trẻ nơm nớp lo sợ đứng cạnh Bùi Cảnh, thử thăm dò: “Chúng ta đổi chỗ được không?”

Bùi Cảnh: “Mấy dặm quanh đây chỉ có mỗi thôn trang này thôi, ngươi xuống ruộng mà ngủ. Nửa đêm có gì mọc lên từ dưới bùn đất, đừng trách ta không đến.”

Đệ tử trẻ: “…” Cậu ta lựa chọn im như thóc.

Khoảng thời gian này, phần lớn dân trong thôn đã say giấc. Bùi Cảnh muốn tìm hộ gia đình nào đó xin nghỉ nhờ, nhưng đi gõ mấy nhà, gọi mấy lần cũng không ai mở cửa.

Cộc cộc cộc.

“Có ai không?”

“Có ai ở trong không?”

Không có tiếng vọng lại.

Này cũng đúng thôi, nửa đêm nửa hôn, có ngu đâu mà ra mở cửa.

Nhưng trời cao không tệ với y, thật sự có một cụ già bị tiếng gõ cửa của y đánh thức, nổi giận đùng đùng thắp đèn, mở cửa sổ ra rống lên với bọn họ: “Ầm ĩ cái gì đấy!”

Bùi Cảnh vui mừng khôn xiết, quay sang nhìn, suýt nữa bị ánh sáng trắng loá chói mù mắt, sau khi nâng tay áo lên chặn lại, y mới phát hiện hoá ra là ánh sáng phản chiếu của tấm gương trên vách tường.

Cụ già bị đánh thức, cả giận quát: “Các ngươi làm gì vậy!”

Bùi Cảnh đi đến, thành khẩn nói: “Cụ ạ, chúng con là đệ tử của Vân Lam Tông, lần này đi theo các sư huynh sư tỷ vào núi thu thập linh chi, không ngờ nửa đường tách ra thì bị lạc ở trong núi đến giờ mới ra được. Bạn của con mệt hết hơi rồi, cụ xem xét có thể chứa chấp chúng con một đêm không.”

Cụ già nheo mắt lại: “Vân Lam Tông?”

“Vâng vâng.” Bùi Cảnh vội vàng lấy một khối ngọc bội từ trong tay áo ra, trên đó viết hai chữ Vân Tiêu, nói lung tung: “Ngài xem, chúng con ở Vân Lam Tông thật mà.”

Cụ già vốn không biết chữ, nhìn thấy hai chữ này là tin sái cổ. Tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng chung quy vẫn là người tốt, lại nhìn thấy Bùi Cảnh coi như đàng hoàng, cụ già đóng cửa sổ lại một lát rồi mở cửa chính ra.

“Nơi này của lão không có chỗ cho các cậu ở. Tối nay ba người các cậu ở kho củi trước đi, lão mang chăn mền đến cho các cậu.”

“Được ạ, cảm ơn cụ.”

Nhà của cụ già khá lớn, bên trong còn có một khoảng sân nhỏ, trong sân chất không ít gỗ, theo lời của cụ già thì là để mang đi bán. Phòng chứa củi ở phía cực nam, nối liền với nhà xí, kéo theo mùi hôi thối xen lẫn ẩm ướt. Nhưng mà bây giờ cũng không thể ghét bỏ.

Cụ già tóc hoa râm, lại không hề yếu ớt, ôm chăn mền nặng trịch đến cho bọn họ.

“Khéo quá, ngày mai lão cũng muốn vào thành bán gỗ, tiện đường đưa các cậu trở về nhé.”

Bùi Cảnh được quý mà lo: “Cảm ơn cụ.” Y đỡ lấy, muốn nói lại thôi, suy nghĩ thật lâu vẫn mở miệng hỏi: “Cụ ơi, mọi người ở đây có trẻ con nhà nào đi lạc không?”

Tay trải chăn mền của cụ già khựng lại, sau đó nói: “Đàn bà con gái trong thôn này còn chẳng mấy ai, trẻ con đào đâu ra được.”

“Vì sao hả cụ?”

Cụ già nặng nề nói: “Thâm sơn cùng cốc, đầy rẫy quái dị, lão mà là con gái nhà người ta cũng chẳng bằng lòng gả đến.” Có vè như cụ già không muốn nhiều lời, cảnh cáo bọn họ: “Chỉ chứa chấp các cậu một đêm thôi, yên tĩnh chút cho lão nhờ.”

Bùi Cảnh cũng không hỏi thêm, cười đáp: “Dạ dạ.”

Chờ cụ già đi rồi, đệ tử trẻ vẫn luôn ngồi trên chăn câm như hến rốt cục sắp bật khóc đến nơi: “Chỗ này đâu phải để cho người ở, vừa dơ vừa thối còn đổ nát, ta ở đây chẳng bằng xuống ruộng ngủ còn hơn!”

Nhưng không ai để ý đến cậu ta.

Bùi Cảnh luôn cảm thấy chỗ này quỷ quái, đi khắp ngóc ngách trong phòng, tìm mỗi góc một lần nhưng không phát hiện được thứ gì cả.

Y vừa định nói với Sở Quân Dự điều quái đản vẫn đang canh cánh trong lòng chợt phát hiện Sở Quân Dự đã đứng trước đống củi trong góc từ lúc nào, đôi mắt nhạt màu ngước lên.

“Ngươi đang nhìn gì đấy?”

Bùi Cảnh bước đến, nhìn theo ánh mắt Sở Quân Dự, ngây ngẩn cả người.

Một tấm gương. Trên vách tường kho củi cũng dùng đinh treo một tấm gương, chiếu ra cạnh cửa.

“Người nhà này thích soi gương thế à?” Bùi Cảnh sinh nghi, quay sang hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy nơi này dị hợm nhỉ, ta vừa đến đã thấy khó chịu rồi.”

Sở Quân Dự cụp mắt, che giấu lạnh lẽo trong con ngươi.

Bùi Cảnh đề nghị: “Chúng ta có nên ra ngoài xem chỗ nào không ổn không?”

Sở Quân Dự lại nói: “Chờ đi.”

Bùi Cảnh sửng sốt, chờ gì cơ? Nhưng mà y vẫn vui lòng tin tưởng Sở Quân Dự một lần.

Sau đó chờ mãi chờ mãi, chờ đến tận sáng hôm sau.

Cái tên đệ tử trẻ vừa vào cửa đã khóc rống già mồm lại là kẻ ngủ ngon nhất trong ba người.

Cụ già lái xe bò chở gỗ vào thành, ba người bọn họ ngồi trên chồng gỗ.

Nơi sơn dã không khí trong lành, cụ già đội mũ rộng vành, hỏi: “Ngủ ngon không?”

Bùi Cảnh: “Ngon lắm ạ.”

Ngon đếch gì! Y đúng là não tàn mới tin chuyện ma quỷ của Sở Quân Dự.

Cụ già mới bảo: “Các cậu cũng đúng là không sợ chết, lần sau chuẩn bị thêm đồ ăn ha, ban đêm ở sơn mạch Vân Lam ấy à, cái gì thiếu chứ thú hoang không thiếu bao giờ.”

Bùi Cảnh cười một tiếng, không nói gì.

Sắp đến thành Vân Lam, Bùi Cảnh mới hỏi tên của đệ tử trẻ kia. Là Hứa Kính.

Chuyến đi đến sơn mạch Vân Lam lần này của Hứa Kính quả là thăng hoa từ thân đến tâm đến cả linh hồn, sau một đêm nghỉ trọ, nhìn thấy sư huynh sắc mặt xanh mét cũng cảm thấy thân thiết.

Mà vị sư huynh ban đầu còn muốn răn dạy bọn họ quả thực bị ánh mắt mừng rỡ xúc động của Hứa Kính làm bay luôn tức giận.

Sư huynh nghiêm mặt hỏi bọn họ: “Không phải đã nói nhất định phải trở về khi đêm đến à?”

Bùi Cảnh khai đúng sự thật: “Sương mù dày lắm, chúng đệ bất cẩn tách ra khỏi mọi người. Trong sơn lâm không tìm thấy đường, đến nửa đêm mới xuống núi được, qua đêm ở trong thôn nhỏ dưới chân núi.”

Sư huynh hỏi: “Sao không bóp nát hạt châu?”

Bùi Cảnh đáp: “Thì cũng không gặp phải tình huống gì nguy hiểm mà.”

Sư huynh nghiến răng nghiến lợi: “Các đệ có biết tối hôm qua ta lo lắng cỡ nào không, thiếu điều báo về cho trưởng lão rồi! Hôm nay các đệ ở yên trong nhà trọ không được đi đâu hết, ngoan ngoãn tự kiểm điểm cho ta, lần sau sẽ đưa các đệ đi cùng!”

Hứa Kính hậm hực: “Vâng.”

Bùi Cảnh vốn cũng chẳng muốn đi hái linh chi, dĩ nhiên vui lòng. Y lén lút chuồn ra ngoài, chạy lên phố.

Sau khi bán củi gỗ cho thợ mộc xong thì cụ già lại đứng ở góc đường, bắt đầu bán thảo dược đào được trên núi.

Bùi Cảnh tìm một quán trà gần đó ngồi xuống, vừa vặn có thể chứng kiến từng hành động của lão.

Việc kinh doanh trong quán trà rất nhàn hạ, không có người nào, bà chủ rỗi rãi cầm quạt đánh muỗi. Bùi Cảnh hớp ngụm trà, tràn đầy phấn khởi hàn huyên với bà chủ. Đầu tiên là khen nàng vài câu, nịnh cho bà chủ cười khanh khách xong thì khá đồng tình, nói: “Ta nhìn ông bác kia lâu lắm rồi, trời nực như vậy, sao mà chỉ có mình ổng đứng đó bán đồ, ổng không có con cái gì hả?”

Bà chủ chỉ cho là Bùi Cảnh đang cố gắng gợi chuyện vì muốn tán gẫu với mình, cảm thấy thiếu niên tuấn tú lại còn dẻo miệng, vui cười hớn hở vào đề: “Ông ấy hả, là người đàn ông số khổ mà chúng ta không ai không công nhận.”

Bùi Cảnh ngạc nhiên: “Sao lại thế?”

Bà chủ phe phẩy cây quạt. Quán trà này của nàng mở chỗ trung tâm, ngày nào cũng có người nói chuyện trời đất, dần dà coi như không gì không biết.

“Lúc vợ ông ấy sinh đứa thứ hai thì chết sinh mà chết, để lại mình ổng gà trống nuôi lớn hai đứa con. Đáng nhẽ là cái tuổi này nên được hưởng phúc rồi, ngờ đâu tai bay vạ gió, sau khi con dâu của lão sinh cháu, không đến một tháng đã qua đời vì dính phong hàn, con trai lớn đau lòng muốn chết, lúc chặt cây không chú ý lại bị cây đè chết luôn. Hoạ vô đơn chí, chẳng bao lâu sau khi vợ chồng con trai xảy ra chuyện, cháu trai cũng chẳng còn, hơn nửa đêm chết ở ngoài ruộng, mà kiểu chết thì quái dị cực kỳ.”

Bùi Cảnh nghĩ thầm: Thảm thật.

Y hỏi: “Thế đứa thứ hai nhà ông ấy đâu?”

Nói đến đây, bà chủ giương quạt lên, lắc đầu thở dài, “Cả nhà bọn họ xui xẻo lắm. Đứa thứ hai nhà ổng ấy à, e là cả đời này không cưới được vợ, cưới liên tục hai nhà, nhà gái đều mất tích lúc đi qua núi Vân Lam.”

Bùi Cảnh kinh hãi: “Mất tích?!”

Vẻ mặt của bà chủ hơi phức tạp, gật đầu: “Kể cũng lạ, đám rước khua chiêng gõ trống đưa cỗ kiệu đến cửa nhà bọn họ, mà mở kiệu ra mới phát hiện bên trong đã trống rỗng từ đời nào. Mấu chốt là người nâng kiệu ấy, cỗ kiệu nhẹ thế mà cũng không hay. Hai lần cưới đều là kết quả này.”

“Đã tìm được người đến sau chưa?”

Bà chủ lắc đầu: “Chưa, quái đản hơn nữa là, từ sau việc của cậu hai nhà ổng, bất kể đội ngũ đón dâu nhà ai đi qua con đường ấy là tân nương sẽ biến mất sạch. Không chỉ tân nương đâu, chỉ cần là con gái qua lối đó đều sẽ ù ù cạc cạc biến mất. Hiện giờ con gái trong thành Vân Lam còn sợ tránh không kịp, đâu dám đi qua con đường kia.”

Bùi Cảnh nghĩ thầm: Chẳng trách ông ấy nói đàn bà con gái còn không có, trẻ con thì đào ở đâu ra.

Cho nên mấy người phía sau đám quỷ linh nhi ngày hôm qua đều là các tân nương mất tích? Yêu quái ở sơn mạch Vân Lam là cái giống gì, ăn thịt người còn xem giới tính? Không lẽ, là dâm ma?

Tầm mắt Bùi Cảnh lướt qua cụ già, nhìn về phía xa nhất của sơn lâm, nơi bị mây mù che phủ.

Làm nhiều việc ác.

Đã vậy thì, sợ rằng không thể thả cho nó một con đường sống rồi.

Đến chỗ sâu nhất trong sơn mạch y cũng đã lượn khắp rồi, chỉ là quái vật kia trốn tránh không chịu ló đầu, y cũng đâu còn cách nào — hay là dẫn dụ nó ra?

Bùi Cảnh trở về nhà trọ, Hứa Kính đang nằm nhoài trên bàn, ủ rũ cúi đầu thành thật chép quy củ của tông môn. Nhìn kỹ, Hứa Kính còn rất tuấn tú trắng trẻo, đôi mắt hơi to, lông mày dài mảnh, môi phơn phớt hồng.

Bùi Cảnh suy nghĩ, có biện pháp loé lên.

Y móc một thanh kẹo trong tay ra, bỏ lên bàn: “Muốn không?”

Hứa Kính không có hứng thú với kẹo, nhưng sau khi trở về từ tối hôm qua, cậu ta đã sùng bái Bùi Cảnh đến không thể sùng bái hơn, thấy y lập tức ngồi thẳng người dậy, cầm lấy kẹo, nói: “Cảm ơn.”

Bùi Cảnh cười với cậu ta một tiếng, híp mắt cong miệng, thân thiện cực kỳ: “Hứa Kính, ta thương lượng với ngươi chuyện này nhé.”

Hứa Kính xé vỏ kẹo, nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Bùi Cảnh nói: “Ta hối hận hôm qua đã thả cho đám quỷ kia chạy mất, mặc dù các ả không phải đối thủ của chúng ta, nhưng vẫn quấy phá khiến lòng dân thành Vân Lam bàng hoàng — ta vừa mới biết, các ả còn bắt con gái qua đường mang về ăn!”

Hứa Kính hãi đến tái mặt: “Ăn, ăn thịt người á?”

“Chính xác!” Bùi Cảnh nói nhảm: “Nhưng ngươi đừng sợ, hôm qua ta có thể đánh cho các ả chạy toé khói, hôm nay cũng vậy thôi. Chỉ là đã bị ta doạ như vậy rồi, e là các ả nhìn thấy ta cũng chẳng dám ra, chúng ta phải dụ các ả ló đầu.”

Hứa Kính nhớ lại phong thái tối qua của y, ngơ ngác gật đầu: “Rồi sao?”

Bùi Cảnh lại kín đáo đưa cho cậu ta một thanh kẹo: “Cho nên đêm nay, chúng ta chuồn êm ra ngoài, ngươi giả gái đi, rồi vào sơn mạch Vân Lam thêm lần nữa.”

Hứa Kính: “…” Kẹo bên trong miệng hơi đắng thì phải.

Cậu ta run giọng hỏi: “Huynh… Huynh có thể tìm đến Sở ca được không?”

Bùi Cảnh nghĩ thầm: Dẹp đi, y đưa ra yêu cầu muốn Sở Quân Dự giả gái, Sở Quân Dự không giết y mới lạ!

Nhưng không thể nói vậy được, Bùi Cảnh chậm rãi trả lời: “Sở Quân Dự ấy à… Hắn không đủ hiền lành.”

Hứa Kính: “…”

Bùi Cảnh rất có chuyên môn lừa người, y nói: “Ngươi còn nhớ cụ già tốt bụng chứa chấp chúng ta hôm qua không, hai mối hôn sự của con thứ nhà ổng đều bị quỷ quái trên núi quấy phá đấy.”

Hứa Kính hơi do dự: “Đáng thương vậy luôn?”

Bùi Cảnh rèn sắt khi còn nóng: “Đúng rồi! Hơn nữa, ngươi không nhớ lời dặn của Tào trưởng lão trước khi chúng ta xuống núi à? Lần này xuống núi không còn là người phàm tham sống sợ chết, chúng ta là đệ tử của Vân Tiêu, trừ gian diệt ác hàng yêu phục ma là trách nhiệm của chúng ta. Vạn người trong thành Vân Lam bị các ả quấy nhiễu khổ không tả được, chẳng nhẽ bây giờ chúng ta không nên đứng ra à?”

Hứa Kính nghe y nói xong cũng sục sôi nhiệt huyết trong lồng ngực.

Không thèm nghĩ đến, nếu hai đệ tử Luyện Khí kỳ thật sự có thể giải quyết phiền toái, vậy tại sao Vân Lam nhiều tu sĩ như vậy mà không một ai dám ra mặt.

Không thèm nghĩ đến, nếu hôm qua đám tà ma đó thật sự có can đảm ăn thịt người, vậy bọn họ làm sao sống nổi.

Dù sao thì lúc này cậu ta bị Bùi Cảnh lừa phỉnh, đầu óc nóng lên: “Huynh nói phải! Nhất Minh huynh! Đêm nay chúng ta xuất phát liền!”

Bùi Cảnh nín cười, nhìn cậu ra có phần trìu mến: “Ta dẫn ngươi đi thay quần áo trước đã.”

Thằng nhóc này mặc dù đơn thuần dễ lừa, nhưng tâm tính lương thiện, cũng không tệ.

Ngồi trước gương, Hứa Kính bị Bùi Cảnh cầm son phấn trét loạn mới chậm chạp nhận ra, hỏi: “Ấy, sao huynh không giả gái vậy?”

Bùi Cảnh co được dãn được: “Ta không đẹp như ngươi.”

Hứa Kính: “…” Thế nên, hôm qua huynh nói láo phải không.



“Như này có thể thật hả?”

Hứa Kính thay bộ đồ nữ, váy lụa đỏ, áo khoác voan mỏng trắng, tóc búi cao, châu ngọc lung lay trên trâm cài tóc. Mặt cậu ta bị trai thẳng Bùi Cảnh bôi vẽ loạn xạ, miệng đỏ như nhỏ máu, da cũng tím tím trắng trắng, hơn nửa đêm nhìn còn khủng bố hơn quỷ.

Bùi Cảnh nói: “Tin ta đi, đẹp xuất sắc luôn, ta sẽ núp trong bóng tối, ngươi đừng sợ gì hết.

Hứa Kính sắp khóc rồi.

Nghe Bùi Cảnh nói xong thì cậu ta đi về phía trước. Sương mù trong rừng rất dày, Hứa Kính thấp tha thấp thỏm, lưu ý khắp nơi lại không dám nhìn kỹ, sợ đột nhiên xuất hiện bóng đỏ sau thân cây nào đó, hoặc là cái đầu lăn xuống từ trên cây. Dù sao thì cậu ta đã từng nếm trải tình huống này vào hôm qua rồi, mà Bùi Cảnh nói biến mất, đúng là không để lại cho cậu ta chút hơi thở nào.

Rừng rậm đầy sương mù nồng nặc lượn lờ chỉ còn lại mỗi mình Hứa Kính. Yên tĩnh không tiếng động, núi non hoang dã, gió vù vù thổi cũng có thể làm cậu ta nổi da gà. Đầu óc không ngừng xẹt qua đủ loại hình ảnh khủng bố, cậu ta đọc Tĩnh Tâm Quyết cũng không thể ổn định lại tinh thần.

Đi càng lâu, Hứa Kính càng sợ, luôn cảm thấy có người bám theo sau lưng, hơi thở âm u lạnh lẽo chậm rãi tới gần.

Cậu ta không dám bước nhanh, càng không dám làm ra việc gì khác thường.

Mà thứ kia càng ngày càng gần.

Giọt mồ hôi đọng trên trán, cậu ta nhắm mắt lại, không dám quay đầu nhìn.

Sương mù rất lớn, bóng cây trùng điệp trước mặt. Một bước, hai bước, cậu ta còn ngửi thấy được mùi hôi thối mà thứ kia toả ra, thậm chí có thể cảm giác được, một tầm mắt cổ quái dán chặt lên cổ mình.

Nhớ lại lời Bùi Cảnh nói với mình, Hứa Kính nuốt tiếng thét chói tai trở về.

Không được nhìn không được nhìn.

Cậu ta thầm nhủ, đi về phía trước, sau khi tiến lên một bước, người đã chìm trong sương mù dày đặc. Bỗng nhiên Hứa Kính sửng sốt, thứ gì đó phía sau cậu ta biến mất, cảm giác lạnh lẽo cùng không còn tồn tại.

Vừa rồi tựa như một giấc mộng, là cậu ta thần hồn nát thần tính.

Chẳng lẽ sương mù còn có tác dụng gây ảo giác?

Hứa Kính thở phào nhẹ nhõm, nâng tay áo chuẩn bị lau mồ hôi thì tay đụng phải thứ gì đó cưng cứng.

Ngay sau đó, lưng cậu ta trĩu nặng, một luồng hơi thở cực kỳ lạnh lẽo bao trùm toàn thân.

Trên lưng có thêm một người.

Hứa Kính rốt cuộc không nhịn nổi nữa, thét tiếng chói tai: “Á á á á á á —!”

Tiếng thét rất lớn, toàn bộ chim trong rừng đều bị tiếng hét của cậu ta đuổi bay.

Người nào đó trong rừng đốt đuốc lên, “phừng” một tiếng, ánh lửa xua tan sương mù, tất cả bừng sáng.

Có người bước ra từ trong góc tối, một tay cầm dao bầu, một tay ôm gỗ, rõ ràng là cụ già tối qua.

Cụ già ghét nhất là người khác ồn ào: “Hét gì mà hét! Gặp ma à?”

Thấy lớp hoá trang của Hứa Kính xong, lão bị doạ đến ngu người, nháy mắt túa mồ hôi lạnh, dao bầu trong tay rơi xuống đất.

Hứa Kính thấy người như gặp được chúa cứu thế, muốn bổ nhào đến ôm lấy cụ già.

Cụ già sợ đến mức lùi lại liên tục: “— Ngươi đừng qua đây!”

Một trận gà bay chó sủa.

Bùi Cảnh âm thầm giúp Hứa Kính giải quyết oan hồn trên lưng muốn kéo cậu ta làm kẻ chết thay, nghe thấy tiếng ầm ĩ thì run rẩy khoé miệng.

Y nghi hoặc nhìn vào trong núi.

Tia máu kia không có chút động tĩnh nào, thế thì vì sao — chẳng lẽ vì tân nương quá xấu?

… Biết thế đã lừa Sở Quân Dự đến đây rồi.



Cụ già tức run người: “Hôm nay lão đã dặn các cậu đừng bén mảng đến gần vào nửa đêm, cố gắng tránh càng xa càng tốt, kết quả đến lão già như lão mà các ngươi cũng lừa được!”

Bùi Cảnh túm Hứa Kính ra, cười đáp: “Chúng con đây chẳng phải là muốn báo đáp ân tình chứa chấp cho ngủ lại của cụ đêm qua đấy sao? Nghe nói phía này có yêu quái ăn thịt phụ nữ, cố ý đến trảm yêu trừ ma thôi mà.”

Cụ già nổi trận lôi đình: “Hồ đồ! Dù có đi nữa thì hai tên đệ tử nhỏ nhoi như các cậu giải quyết được đấy?”

Bùi Cảnh xấu hổ vò đầu: “Ha ha.”

Hứa Kính thò đầu ra từ sau lưng y: “Không không không, cụ à, huynh ấy mạnh lắm.”

Bây giờ cụ già cứ nhìn thấy mặt Hứa Kính là lại đau tim: “Mạnh cái chó gì, thế giờ các cậu tính sao? Còn ở đây càn quấy nữa?”

Bùi Cảnh túm Hứa Kính về, ra vẻ khổ sở: “Không náo loạn không náo loạn. Nhưng mà giờ chúng con cũng không về được, cụ ơi, cụ ban phát lòng tốt đi mà, chứa chấp chúng con thêm một đêm nữa!”

Cụ già giật giật khoé miệng, vác dao lên vai, miệng lưỡi chua ngoa nhưng lòng mềm như bún: “Một đêm cuối cùng, lần sau các cậu có chết ở đây lão cũng mặc kệ.”

“Vâng vâng vâng.”

Cứ đồng ý trước đã.

Trên đường xuống núi, Bùi Cảnh mở miệng hỏi ra điều y vẫn thắc mắc trong lòng: “Cụ ơi, nửa đêm nửa hôm sao còn ra đây chặt cây thế.”

Cụ già im lặng một lát mới đáp: “Đêm nào rảnh lão cũng đến.”

Bùi Cảnh cả kinh, hỏi: “Cụ răn chúng con ban đêm đừng lên núi mà cụ không sợ à?”

Cụ già cúi đầu, tiếp tục lặng im, sau đó mới chậm rãi trả lời: “Quỷ quái trong núi này sẽ không hại lão.”

Bùi Cảnh giật mình: “Mong cụ chỉ giáo cho.”

Cụ già nói: “Lão cũng mới phát hiện mấy năm gần đây thôi. Có một hôm đốn cây quên cả thời gian, lão ở lại mãi đến tối. Chặt được một nửa bỗng dưng có một cái đầu chảy máu đầm đìa lăn từ trên cây xuống. Lão ngước lên, té ra là một nữ quỷ tóc tai bù xù, đang ăn thịt người, mà nữ quỷ thấy lão lại chẳng làm gì, ăn xong thì biến mất. Sau đó cũng có vài lần, cứ nửa đêm là nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu nhưng không hề làm hại lão. Bằng không ngươi nghĩ sao hôm đó lão dám mở cửa cho các ngươi lúc nửa đêm.”

Bùi Cảnh: “Cụ đây là ở hiền gặp lành.”

Cụ già cười khổ một tiếng: “… Lão thì có gặp được cái gì lành chứ! Xui xẻo hơn nửa đời người.”

Bùi Cảnh nhìn vầng trán của cụ già, là luồng khí hiền hoà, hẳn là cuộc đời lão đã làm nhiều việc thiện, tích nhiều phúc đức.

Nhưng đã thế thì bởi cớ gì mà trong nhà lão lại gây cho y cảm giác kỳ quái như vậy.

Bùi Cảnh gọn gàng dứt khoát hỏi: “Ngày hôm ấy con ở kho củi thì phát hiện tấm gương treo trên tường, sao lại treo gương ở đó hả cụ?”

Cụ già lắc đầu: “Là cháu của lão treo, thằng nhóc ấy trời sinh đần độn, lên ba vẫn chưa nói rõ ràng, có một hôm bỗng nhiên ôm chặt tấm gương không chịu buông tay, quấy khóc đòi mua về. Đoán chừng là do đứa nhỏ thích đồ chơi sáng lấp lánh mà thôi, chỗ nào cũng dán.”

Bùi Cảnh lặng thinh một lát mới hỏi: “Cháu trai của cụ xảy ra chuyện gì vậy?”

Cụ già gượng cười, nhớ lại chuyện đau lòng, dùng bàn tay đầy vết chai lau khoé mắt, nói: “Đứa cháu này của lão… dính không ít chuyện vào người. Ngày sinh của nó rất xấu, ra đời chẳng bao lâu đã khắc chết cha mẹ mình. Thầy tướng số trong thôn đoán mệnh, muốn lão lên chùa miếu cầu khoá trường mệnh cho nó, bảo vệ thằng bé một đời bình an. Lão lập tức dẫn nó lên đường, kết quả giữa đường gặp bão tố, hai ông cháu lão núp vào trong một ngôi chùa hoang, sau đó lão gặp một hoà thượng.”

“Hình như hoà thượng bị mù, che mắt bằng một lớp vải trắng, ngồi trên đệm hương bồ, cây tích trượng vàng kim để bên cạnh. Cháu trai lão cũng không biết bị gì, mọi ngày không gần gũi với người khác, gặp hoà thượng kia lại tha thiết bò lên ngồi bên cạnh. Lão quát lớn cũng không nghe, dứt khoát mặc kệ nó luôn. Sau đó, hoà thượng vẫn nhắm mắt, lại như thấy được cháu nó, mỉm cười rồi dùng tay mò mẫm sờ lên trán cháu trai lão. Nói với lão rằng, tuy rằng bảy hồn sáu phách của cháu trai lão thiếu mất mỗi thứ một phần nhưng tốt số, chỉ là thể chất hơi lạ, dễ hút tà vật, hôm nay có duyên, tiện tay giúp cháu nó một lần.”

“Thế là người đó duỗi ngón tay ra, chấm lên hai mắt của cháu trai lão. Lão cũng không biết người đó phải thần tiên không, nhưng từ đó về sau, cháu trai lão dường như thông minh dần lên thật, biết nói chuyện, bệnh nặng bệnh nhẹ cũng giảm đi rất nhiều.”

Bùi Cảnh nghe lão miêu tả, lúc này lại chân thật ngẩn ngơ cả người, hỏi: “Cụ nói hoà thượng kia, phải chăng trên ấn đường còn có một hàng chữ vàng nhàn nhạt, mặc một thân bộ vàng kim, đeo ba chuỗi tràng hạt trên cổ tay?”

Cụ già giật mình: “Đúng đúng đúng! Làm sao cậu biết?”

Bùi Cảnh giật giật khoé miệng — trang phục này, còn không phải là Ngộ Sinh à. “Tim xá lợi Phật” của ngũ kiệt thiên hạ, người hiền lành mà người người ở viện Kinh Thiên đều biết. Khi ấy hẳn là Ngộ Sinh cũng phá cảnh giới Sơ Liên của Phật môn.

Đứa cháu trai kia nhà cụ già hồi nhỏ đã được Ngộ Sinh niệm chú, thế thì sau này cũng nên sống cuộc đời bằng phẳng, sao lại chết rồi?

Bùi Cảnh đáp: “Ngày bé con từng gặp người đó, là một vị cao tăng, cụ kể tiếp chuyện về cháu trai mình đi.”

Cụ già nghe thấy là cao tăng, nỗi bi thương lại trỗi dậy: “Quả nhiên là cao tăng mà. Khi ấy, cả hai cuộc hôn sự của thằng hai nhà lão đều không thành, thông gia bên kia hùng hổ doạ người, lão bận rộn sứt đầu mẻ trán cho nên chẳng màng bận tâm đến cháu mình. Bây giờ, lão rõ là, biết vậy chẳng màng nữa.”

Lão cúi đầu, khoé mắt già nua chảy nước mắt, giọng nói thê lương: “Ngày ấy lão đưa cháu trai về ngủ, nó bỗng kéo tay áo lão lại, nói với lão, trên mái hiên có chị gái áo đỏ ngoác miệng cười với nó, nó sợ lắm, muốn lão ở lại ngủ cùng. Lão chỉ xem như nó tưởng tượng nhiều nên không để ý đến, khi đó quá nhiều chuyện xảy ra, quát một tiếng, đắp chăn cho nó xong rồi đi luôn. Kết quả… Kết quả…”

Cụ già run giọng: “Kết quả, hôm sau khi lão vào phòng gọi nó dậy thì không thấy người đâu cả. Sau đó, có người chạy đến báo cho lão, lão mới phát hiện, cháu trai của lão dựng ngược cả người, bị cắm ngoài ruộng. Lúc đào ra, hơi thở chẳng còn, tròng mắt cũng bị móc mất.”

Lòng Bùi Cảnh chùng xuống.

Con mắt của thằng bé kia đã được Ngộ Sinh chạm vào, những thứ nhìn thấy chắc chắn là thật. Cho nên… trong nhà này thật sự có quỷ quái.

Hứa Kính nghe thấy mà nổi da gà: “Chuyện này cũng… quái đản quá rồi.”

Cụ già đau lòng, không nói thêm gì nữa.

Bùi Cảnh an ủi lão: “Cháu trai nhà cụ phúc lớn ngợp trời, kiếp này rơi vào hoàn cảnh thế này, kiếp sau nhất định sẽ phú quý an khang.”

Cụ già cười khổ: “Hi vọng là thế.”

Gần đến cửa nhà, dưới ánh trăng, căn phòng vốn dĩ bình thường lại thoảng mùi máu.

Bùi Cảnh ngẩng lên, ý lạnh xẹt qua đôi mắt. Sau đó y quay lại, hỏi: “Cụ có thể dẫn con đi xem căn phòng mà cháu trai của cụ ở ngày trước không?”

Cụ già cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

Bùi Cảnh nói: “Cụ tin tưởng con, dù sao con cũng là đệ tử tiên môn, có biện pháp bảo vệ tính mạng. Con cảm thấy lời nói của cháu trai cụ trước khi chết không phải giả dối.”

Đôi mắt của cụ già còn hơi đỏ, nhìn y chằm chằm, sau đó nhắm mắt, lắc đầu rồi bước về phía trước, thoáng cái như già đi mười tuổi. Lão đốt đèn, cầm nến lên, chậm rãi dẫn Bùi Cảnh đến trước một gian phòng phủ đầy bụi bặm.

Ổ khoá cũng bị lớp bụi chất đống.

Tay cầm chìa khoá của cụ già khẽ run, cuối cùng vẫn mở cửa ra. Gian phòng rất nhỏ, kê một chiếc giường lớn, thêm một cái bàn, trước cửa sổ còn có giày của trẻ con, có thể thấy được sau khi nó chết thì mọi thứ nơi đây chưa từng xê dịch.

“Ở chỗ này.”

Bùi Cảnh thật sự phát hiện một tấm gương trên vách tường.

Hứa Kính vừa đi vào đã sởn gai ốc, không giống tu sĩ miếng nào, ôm cứng tay Bùi Cảnh: “Huynh huynh huynh huynh muốn làm gì đấy?”

Bùi Cảnh cảm nhận được chốn này có loại hơi thở khiến y không thoải mái, nghĩ thầm, hôm nay chắc chắn phải làm thịt con hàng kia.

Y nói với cụ già: “Để con ở đây một đêm đi, con có thể báo thù cho cháu trai cụ.”

Hứa Kính: “Huynh điên rồi à?”

Cụ già trông khó mà tin nổi, chua chát lắc đầu: “Thôi khỏi, nếu cậu gặp phải chuyện gì bất trắc ở đây, lão có chết cũng bứt rứt không yên.”

Bùi Cảnh nói: “Sẽ không đâu.”

Y khẽ cười, khí chất thiếu niên cho đến nay vẫn tuỳ ý làm liều trở thành chín chắn đanh thép trong nháy mắt, làm người khác cầm lòng không đậu muốn tín phục.

Cụ già sững sờ nhìn y thật lâu, nói cả buổi cũng chẳng lại y, chỉ có thể thở dài, cầm đèn rời đi.

Hứa Kính chần chừ hồi lâu, cuối cùng bày ra vẻ mặt liều chết không từ: “Nếu đã là trảm yêu trừ ma thì ta cũng không thể lui về phía sau được, ở lại đây đồng cam cộng khổ với huynh, cùng lắm là chết thôi, đệ tử Vân Tiêu còn sợ đếch gì.”

Sau đó bị Bùi Cảnh đạp ra ngoài: “Lấy cái lá gan với năng lực tầm này của ngươi chỉ tổ vướng chân vướng tay, cút vào kho củi ngủ đi.”

Hứa Kính lại muốn khóc: “Ta ta ta ta sợ mà!”

Bùi Cảnh giật giật khoé miệng: “Chẳng phải hạt châu trên tua kiếm còn sờ sờ ra đấy hả, thứ này không chỉ làm tín hiệu thôi đâu, bên trong còn ẩn giấu một luồng chân khí của các trưởng lão Kim Đan ở Vân Tiêu chúng ta nữa, bóp nát một cái là có thể tiêu diệt tất cả quỷ quái xung quanh ngươi, bảo vệ ngươi cả đêm cũng không thành vấn đề.”

Hứa Kính ngơ ngác: “Có cả chuyện này nữa à?”

“Chứ gì nữa, cút nhanh lên!”

Hứa Kính ba bước quay đầu một lần, luôn miệng nói: “Huynh phải cố gắng bảo trọng.”

Bùi Cảnh dở khóc dở cười: “Ngươi đi mau đi.”

Ngươi không ở đây, ta mới bỏ đám quỷ quái kia vào lòng bàn tay đùa giỡn được.

Chờ Hứa Kính đi khỏi, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại một mình y. Ánh trăng lạnh lẽo rọi vào, chiếu xuống đôi giày trước cửa sổ của đứa trẻ.

Bùi Cảnh thì thầm: “Thứ mà cháu trai của cụ già được Ngộ Sinh chạm vào là mệnh cách, vậy nên không chỉ có đôi mắt thông linh, chắc hẳn nó cũng biết cách đề phòng quỷ quái. Tuy rằng có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng sẽ làm theo bản năng. Cho nên… tấm gương.”

Y xoay người, nhìn theo hướng đối diện với cửa sổ, quả nhiên trông thấy một tấm gương.

“Cửa sổ cửa chính đều treo gương trên tường. Vì để ngừa quỷ bò vào sao?”

Bùi Cảnh vận khí bay lên, áo bào phất phới, khí thế ác liệt tức khắc tản đi. Y ngồi trên mái hiên, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng. Nóc nhà cũng được dán một tấm gương.

Chỉ là tấm gương này…

Bị đập vỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện