Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Bùi Cảnh giật mình, vô thức lùi ra sau.

Ngón tay tái nhợt của Sở Quân Dự hơi chững lại trên thân kiếm, vẻ cứng ngắc thoáng qua trên mặt rồi biến mất rất nhanh. Mắt nhìn xuống gương mặt Bùi Cảnh, hắn nói: “Ta không hay dùng kiếm.”

Bùi Cảnh bắt chéo chân, ngồi không đàng hoàng, mỉm cười: “Đúng là lạ thật đấy, làm một kiếm tu lại không hay dùng kiếm.”

Bí cảnh Trường Thiên là một thung lũng rừng rậm rất bình thường, cây nối liền cây, che hết mặt trời, không có nguy hiểm, cũng không cần thiết phải lập tổ đội. Sau khi vào bí cảnh, mọi người đều nói lời tạm biệt với nhau rồi chia ra hành động, dù sao thì ai cũng không biết cơ duyên sẽ ập đến lúc nào.

Bùi Cảnh hỏi Sở Quân Dự có muốn đồng hành không. Sở Quân Dự liếc y một cái, sau đó quay đầu bỏ đi.

Bùi Cảnh đứng trước một cái cây, ném một viên kẹo vào miệng, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, hy vọng ngươi có thể tìm thấy kỳ ngộ trong đó.”

Hơi thở của Vân Tiêu đạo nhân được lưu giữ bên trong bí cảnh Trường Thiên, mà Bùi Cảnh từng có vài lần duyên phận với ông, được ông làm phép, có loại cảm giác thân thiết với cây cỏ động vật ở trong đây, cho nên có không ít linh thú đến gần Bùi Cảnh, thân mật ghé vào y.

Thời trẻ y đã đến nơi này, thăm dò toàn bộ ngóc ngách từ trong ra ngoài, cũng chẳng còn bao phần hứng thú với việc tìm tòi thêm lần nữa.

Thời gian cứ thế trôi đi, Bùi Cảnh nếm hết trái cây trong thung lũng. Lúc rửa tay ở bờ sông, một con huơu ngũ sắc bối rối nhảy ra khỏi rừng, trên đùi còn bị người rạch một vết thương, máu chảy không ngừng. Thấy Bùi Cảnh như thấy người thân, nước mắt trong mắt con hươu lập tức trào ra, nó trốn ra sau lưng Bùi Cảnh.

Bùi Cảnh sửng sốt, dùng tay xoa đầu nó, hỏi: “Sao vậy?”

Hươu ngũ sắc nức nở một tiếng, không trả lời y, tu sĩ phía sau vội vàng chạy tới, không đánh đã khai.

“Trương Nhất Minh ngươi tránh ra! Con hươu đó chúng ta tìm được trước!”

Tên cầm đầu hung hăng, rõ ràng là kẻ muốn dạy dỗ Sở Quân Dự đêm hôm đó. Bốn thằng em phía sau cũng không thay đổi, người nào người nấy cầm cung trong tay, rõ ràng đã lặng lẽ chuẩn bị trước khi tiến vào bí cảnh Trường Thiên.

Bùi Cảnh vỗ đầu hươu ngũ sắc trấn an nó, nhìn xuống cung tên trên tay bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi cầm cung trong tay làm gì?”

Đứa cầm đầu tức nổ phổi: “Ai cần ngươi lo! Ngươi cút đi là được rồi! Con hươu này là con mồi của chúng ta, ngươi cút sang một bên cho ta!”

“Con mồi à?”

Ngẫm nghĩ câu này, Bùi Cảnh tức phát cười: “Bí cảnh mà tổ tiên môn phái chúng ta lưu lại dành phúc phận cho thế hệ sau mà các ngươi đối xử như vậy sao?”

Mấy người kia rất hận Sở Quân Dự, tiếc rằng thực lực chênh lệch quá lớn, không đánh lại hắn, chỉ có thể thầm giấu oán hận trong lòng, nghẹn đã lâu, ngay cả nhìn thấy Bùi Cảnh kè kè bên cạnh Sở Quân Dự cũng chướng tai gai mắt.

Đứa cầm đầu quay lại sau xem xét, thấy bốn thằng em đều cầm vũ khí trong tay, vừa nhiều người vừa đủ khí thế, lập tức quay đầu xẵng giọng quát Bùi Cảnh: “Nói nhảm nhiều thế làm gì! Chỉ hỏi một câu thôi, ngươi có biến đi hay không, không biến thì đừng trách bọn ta không khách khí! Ẩu đả với đồng môn trong bí cảnh Trường Thiên cũng không vi phạm quy định đâu!”

Bùi Cảnh nghe vậy thì bật cười, khẽ thì thầm với hươu ngũ sắc, để nó đi trước.

“Bà mẹ nó nữa!” Năm người kia nhìn thấy thì nháo nhào lên: “Cứ nhất định đối nghịch với chúng ta đấy phỏng!”

“Đừng để nó chạy thoát!”

Tu sĩ kéo cung, bắn tên về phía bóng hươu đang chạy.

Mũi tên dài bị một luồng kiếm sáng lạnh chém nát.

“Cạch” một tiếng, mũi tên trên không trung bị chia làm hai nửa, rơi xuống đất. Bùi Cảnh vươn tay, tiếp được một nửa mũi tên, sau đó ném tên trở về nhanh như chớp.

Động tác của y cực nhanh cũng cực chuẩn, còn chưa có ai nhận ra thì chân của đứa cầm đầu đã bị tên xuyên thủng.

“Á — ” Cậu ta gào một tiếng, ôm chân đổ máu kêu ầm lên: “Chân của ta! Chân của ta!”

Bốn người khác vẫn ngơ ngác, hoàn toàn không biết vừa mới xảy ra chuyện gì.

Bùi Cảnh nghĩ thầm: Còn chưa đụng vào miếng gân sợi cốt nào, chẳng biết ngươi hăng hái kêu loạn cái gì.

Đệ tử đợt này năng lực không đủ, tâm tính cũng chẳng ổn định, ý đồ xấu lại không hề ít. Đúng là nuông chiều từ bé, hư hỏng thiếu dạy dỗ.

Đứa cầm đầu đau không ngậm mồm được, dồn dập hít khí, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Bùi Cảnh: “Các ngươi báo thù cho ta nhanh lên! Sở Quân Dự không ở đây, bốn đấu một còn thua được chắc!”

Bốn người kia định thần lại, tay chân luống cuống kéo cung bắn Bùi Cảnh. Đều là Luyện Khí kỳ mà phép thuật cơ bản phải đọc cả buổi, các chiêu kiếm không thuần thục đến cấp độ nước chảy hoa trôi, thật sự đánh nhau thì bọn chúng cũng chỉ có thể cậy mạnh dựa vào vũ khí.

Bùi Cảnh cười nhạo: “Nói cứ như Sở Quân Dự không ở đây thì ta không đánh lại các ngươi ấy.”

Tên bắn như mưa. Y bước lên, mũi tên sướt qua mái tóc, sượt qua vạt áo, không cây nào làm tổn thương y dù chỉ chút ít. Bùi Cảnh vung kiếm chém đôi hết cả đám, cầm trong tay phi trở lại.

Năm người kêu to, hoảng hốt lo sợ, lại không tránh được, bị bắn thành con nhím, tên không cắm sâu vào thịt nhưng vẫn khiến bọn chúng đau đến chết đi sống lại.

Bùi Cảnh tiến lên, quẹt sạch nước còn dính trên tay, ánh mắt lạnh lùng: “Giờ chắc là nói được rồi đúng không l, mang theo cung tên làm gì? Không nói thì số phận của các ngươi hôm nay không chỉ mỗi vậy đâu.”

Đứa cầm đầu trúng một tên trên đùi, cánh tay cũng có một vết thương bị tên bắn trúng, đau đến ú ớ. Bây giờ cậu ta coi như hiểu rõ, năm người bọn họ cộng lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của Trương Nhất Minh, lúc này thức thời quỳ xuống, không ngừng dập đầu, nước mắt nước mũi chảy từa lưa: “Ôi Trương huynh bỏ qua cho đệ đi! Huynh đừng trách đệ! Đây đều là chủ ý ngu ngốc của tên khốn kiếp Tiêu Thần kia, Tiêu Thần nói cậu ta đã hỏi không ít sư huynh sư tỷ, cả trăm người đều có kỳ ngộ trong bí cảnh Trường Thiên. Cả đời bọn đệ có khi chỉ được vào một lần, không thể trở ra tay không được. Bên trong bí cảnh mà đại năng Hoá Thần kỳ lưu lại, cả động thực vật đều là bảo bối ngàn vàng khó mua ở bên ngoài, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu! Đều là cậu ta! Đều là cậu ta xúi giục đệ đó!”

Bùi Cảnh xoa cằm: “Tiêu Thần hử?” Sao nghe cái tên này quen thế nhỉ.

Đứa cầm đầu khóc lóc đến mất hết mặt mũi, oán hận tên khốn kia, vội vàng cáo trạng: “Chính là cái đứa bị Phong chủ phạt đến làm việc ở linh phố! Đầy ý xấu trong đầu! Đệ tin chắc cậu ta không đàng hoàng!”

Bùi Cảnh nhớ lại, đệ tử kia là cái tên ngu đột xuất bị y gài bẫy. Ai mà ngờ được, làm ruộng ở linh phố mấy tháng cũng không thể đưa những ý đồ xấu của cậu ta quay về chính đạo, trái lại còn trầm trọng hơn, đánh chủ ý vào tận bên trong bí cảnh Trường Thiên.

Thú vị đấy.

“Tiêu Thần ở đâu?”

Tay Bùi Cảnh đè chặt kiếm, lạnh lùng hỏi.

Mặt của đứa cầm đầu đã nhăn nhúm lại: “Đệ biết sao được, một mình cậu ta đi, hình như đi về phía bắc ấy.”

Phía bắc.

Bùi Cảnh xoay người nhìn về phía bắc, đang lúc còn chưa nhớ ra ở hướng đó có cái gì đã nghe được tiếng ngọn núi ầm ầm đổ sập, ngay sau đó là tiếng gào rống điên cuồng của dã thú, khắp nơi đều rung chuyển, cùng với đó là tiếng kêu cha gọi mẹ của một đám tu sĩ bị dã thú đuổi theo, nhảy lên nhảy xuống chạy trối chết.

“Đúng là biết gây tai hoạ mà.”

Bùi Cảnh thở dài.

Bí cảnh Trường Thiên không có nguy hiểm, bởi vì dã thú bên trong không có thái độ thù địch với đệ tử của Vân Tiêu, sẽ không cố ý công kích bọn họ.

Nhưng đã có người dồn sức trêu chọc, linh thú trong này cũng chẳng ăn chay.

Lúc y chạy tới, chỉ thấy một đám người kêu gào loạn xạ, sắc mặt tái nhợt, chạy xuống từ trên núi.

Đuổi theo đằng sau là một quái vật trông như cá sấu, dài ba mét, cao cỡ nửa người, miệng rất lớn, con mắt đỏ ngầu, bộ dáng dữ tợn cực kỳ. Nó quét đuôi một cái, tận mấy hàng cây bị đổ rạp xuống. Nó há hốc mồm, ba hàng răng đầy đủ trong đó.

Doạ cho đám người sởn gai ốc.

Bùi Cảnh tiện tay níu một người lại, hỏi: “Các ngươi quấy rầy con quái vật này ở đâu?”

Kẻ xui xẻo bị níu lại gấp đến tái mặt, liên tục quay đầu, mắt thấy quái vật càng ngày càng gần lại không thoát nổi, giọng nói run rẩy hết sức: “Đừng hỏi ta mà ta không biết gì hết!”

Bùi Cảnh nói thẳng: “Ngươi không nói thì cứ ở đây làm mồi cho nó ăn đi.”

Kẻ xui xẻo khó mà tin nổi, giống như đây là lần đầu tiên nhìn rõ con người của Trương Nhất Minh, sắp khóc đến nơi: “Chuyện không liên quan đến ta mà! Bọn họ đuổi một con chim vào tận trong ngọn núi này, mà trong núi này có cái động, không biết ai đi vào chạm phải cơ quan gì đấy. Vách đá vừa mở, quái vật kia gầm rú lao đến luôn.”

Hang núi.

Bùi Cảnh nghĩ đến một chuyện.

Y liếc nhìn đệ tử trẻ như cười như không: “Các ngươi giỏi giang thật đấy nhỉ?” Có triển vọng, cắm đầu đi bừa mà vào được hẳn phù đồ(1).

Phù đồ là nơi Vân Tiêu đạo nhân phá tâm ma năm đó. Tiên tổ theo đuổi lấy độc trị độc, cho nên tất cả trong điện đều là ác niệm tà ma, là căn nguyên của tâm ma. Mặc dù không gây tổn thương thực chất, nhưng người mang tạp niệm trong lòng đi vào sẽ khiến tinh thần phải chịu ngàn đao cắt xé.

Quái vật này canh giữ ở cổng, đuổi bọn chúng ra, trên thực tế là một loại bảo vệ ngăn không cho bọn chúng đi vào, doạ bọn chúng một chút mà thôi, chờ bọn chúng ra khỏi ngọn núi này cũng sẽ không đuổi theo nữa.

Bùi Cảnh buông cậu ta ra, vị đệ tử này cũng không kịp thở, chỉ lo nhanh chân chuồn mất.

Cá sấu đuổi tới chân núi, thấy người đi hết rồi, đôi mắt màu đỏ chuyển động, từ một con quái vật ăn người hung thần ác sát lập tức biến thành cá ướp muối ủ rũ uể oải. Nó im lặng, cụp mắt xuống, rụt móng vuốt, bò lề mề chậm chạp giống như già cỗi.

Bùi Cảnh nhìn một đám cây xung quanh bị cái đuôi của nó quẫy đến đổ rạp, không nhịn được tận tình khuyên bảo giáo dục: “Sau này mi có thể đổi cách khác để hù doạ người ta được không, đừng quẫy đuôi mãi thế, hất cả mấy gốc cây lên hết, lần nào cũng vậy, sớm muộn gì cây cối trong khu rừng này cũng bị mi quét sạch hết cho coi.”

Cá sấu nâng mí mắt liếc y một cái, màu đỏ trong mắt lộ đầy vẻ khinh bỉ nồng nặc, không nói lời nào. Bốn chân rì rì bò lên phía trước, nhìn tư thế của nó cứ như chỉ hận không thể ép bụng sát đất trườn đi.

Bùi Cảnh đâm chọc: “Lười vậy bảo sao có mấy trăm năm nay mà mập lên nhiều thế.”

Cá sấu mắt điếc tai ngơ, mặc cho y bám theo phía sau.

Bùi Cảnh định đi theo nó về phù đồ một lần.

Đám đệ tử kia phải phá hỏng những gì mới có thể kinh động đến thú canh cửa, y đi vào xem sao, trước tiên giải quyết xong xuôi hậu quả, quay ra lại trừng trị bọn họ.

Lần trước Bùi Cảnh vào Trường Thiên cũng tiến vào phù đồ, thế mà không chịu chút ảnh hưởng, Vân Tiêu đạo nhân nói, bởi vì lòng y chỉ nghĩ những điều thuần khiết, không nảy sinh ý nghĩ mờ ám nào. Mà lúc này đứng ở cửa hang, y lại nảy sinh một ít cảm giác kỳ quái.

Hoa cỏ thấp thoáng giữa cửa hang tối như bưng.

Hoa hồng xanh lá mạ, linh khí mờ mịt, tia xanh tím quanh quẩn phía sâu xa, chẳng biết đến từ đâu.

Bùi Cảnh hỏi cá sấu: “Tình huống của cái động này thế nào rồi?”

Cá sấu chậm chạp vươn chân trước, vẻ mặt buồn ngủ vẽ một đường chéo lên trên mặt đất.

“Mi cũng không biết?”

Cá sấu nghĩ ngợi, tròng mắt đỏ rực liếc nhìn Bùi Cảnh — ngay sau đó bắt đầu màn trình diễn của mình. Nó nhắm mắt, thân thể trải dài, bốn chân khoan khoái bày ra, làm thành tư thế nằm ngủ. Bùi Cảnh còn đang buồn bực con cá sấu thông linh này muốn làm gì, lại thấy nó mở mắt ra ngay lập tức, móng vuốt vỗ lên đường chéo vừa mới vẽ xong.

Bùi Cảnh coi như hiểu rõ: “Mi nói là mi vẫn luôn ngủ, không biết cái gì cả?”

Cá sấu buồn ngủ chớp chớp mắt.

Bùi Cảnh cười mắng một câu: “Cần mi có ích lợi gì chứ!”

Dứt lời, tay cầm lấy kiếm Lăng Trần, bước vào bên trong.

Vừa vào bên trong, y lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo băng giá, không giống như thứ nên có trên đường tu chân, lại hơi quen thuộc, rất giống loại cảm giác trên thân Thiên Diện Nữ. Nghĩ đến Thiên Diện Nữ, lòng cảnh giác của Bùi Cảnh bắt đầu dâng lên, nhưng suy nghĩ một hồi lại cảm thấy không thể nào, bí cảnh Trường Thiên ở trong Vân Tiêu sao có thể để cho mấy thứ bẩn thỉu dễ dàng trà trộn vào như vậy. Cho dù có đi nữa, vậy bọn chúng vào đây là vì mục đích gì? “Mang ta đến chủ điện trước đã.”

Bùi Cảnh phân phó.

Chủ điện trưng bày vài tấm kính Huyền Thuỷ, chiếu rõ ràng từng góc ở phù đồ, tất cả những gì xảy ra trong điện đều có thể nhìn thấy.

Cửa ở bên cạnh ao cá sấu, phải có đuôi của nó mới mở ra được.

Vách đá mở toang, ánh sáng xanh thẳm rọi xuống từ trên đỉnh đầu.

Bùi Cảnh bước vào chủ điện.

Cá sấu bên chân đã buồn ngủ sắp gục, con mắt không mở nổi.

Lửng lơ trên không của chủ điện, kính Huyền Thuỷ chiếu bốn phương tám hướng.

Bước chân của Bùi Cảnh ngừng lại, ánh mắt rơi xuống thứ đồ ở chính giữa — tổ tiên đã từng bế quan trước mật thất, đen kịt tịch mịch, che kín đường hành lang đầy rẫy tâm ma và ác niệm bên trong. Thiếu niên đứng yên, tay áo xanh tung bay như ẩn như hiện, vẻ mặt lạnh lùng, con ngươi tàn nhẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện