Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Bùi Cảnh nói: “Nhưng bây giờ Thư Diêm đã chết rồi, muội đến nơi nào để điều tra?”

Ngu Thanh Liên nói: “Không lấy được thứ gì từ trên người hắn ta cả, nhưng mà ta loáng thoáng nhận ra được sức mạnh thần bí lại mạnh mẽ lúc ở thế giới dưới lòng đất — hẳn là huynh cũng có cảm giác.”

Bùi Cảnh gật đầu: “Ta nghe được vài tin tức trong lúc Thư Diêm và Sở Quân Dự nói chuyện với nhau, sau lưng Thư Diêm còn có một người.”

Ngu Thanh Liên nhíu mày: “Quả nhiên, tặng lực lượng rung chuyển đất trời cùng với thân thể bất tử vĩnh hằng cho hắn, trên thế giới thật sự có loại năng lượng to lớn này sao?”

Nghi vấn của nàng giống với Bùi Cảnh. Những điều bọn họ tiếp xúc trong lúc huấn luyện khi còn nhỏ ở viện Kinh Thiên đều là cường giả đứng trên đỉnh của thế giới này, sự hiểu biết của bọn họ vốn không tầm thường với lực lượng và sức mạnh. Một lần này đây, xem như đổi mới quan niệm thêm lần nữa.

Người tu tiên, tranh chấp với trời đất, sơ tâm đại đạo là trường sinh bất lão. Mà thân thể bất tử của Trương Thanh Thư cũng được coi là một loại bất tử theo một ý nghĩa nào đó.

Bùi Cảnh như có điều suy nghĩ, chợt nói: “Ta nhớ muội nói với ta rằng mẹ của muội dặn muội sau khi Kết Anh thì đi đến viện Kinh Thiên, là việc liên quan đến thang trời à?”

Ngu Thanh Liên sững sờ, gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy.”

Bùi Cảnh nói: “Ta đã từng tiếp xúc với một con yêu quái, tên là Thiên Diện Nữ, cảm giác mà ả mang đến cho ta rất giống với Thư Diêm, vả lại theo lời của Tịch Vô Đoan, ả còn ra từ thành Thiên Yển. Muội nói xem, có khi nào là thành Thiên Yển có ma đầu sắp xuất thế, dự định huỷ diệt thế giới không?”

Ngu Thanh Liên: “Ma đầu?”

Bùi Cảnh: “Thành Thiên Yển vẫn luôn là căn cứ của những kẻ liều mạng ở giới Tu Chân, ai mà rõ được những việc xảy ra ở trong thành.” Y phóng tầm mắt ra xa, phát huy sức tưởng tượng: “Nói không chừng Thiên Diện Nữ và Thư Diêm đều là tay sai của kẻ đó.” 

Ngu Thanh Liên giật giật khoé miệng: “Sau đó thì sao?”

Bùi Cảnh: “Sau đó phải nhờ vào chúng ta cứu vớt thế giới này.”

Tâm trạng có mấy phần nghiêm trọng lúc đầu của nàng nháy mắt tan hết sạch, vừa bực mình vừa buồn cười: “Lợi hại nhỉ chúa cứu thế của ta. Nhưng mà trước khi cứu vớt thế giới, huynh có muốn vươn lên một chút không, ví dụ như phá Nguyên Anh?”

Bùi Cảnh cũng cười: “Vậy thật đúng là một chút.”

Lúc hai người bước xuống cầu thang, Ngu Thanh Liên nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn lại, hỏi: “Hẳn là Sở Quân Dự tỉnh rồi, huynh có muốn đi xem thử không?”

Bùi Cảnh sửng sốt: “Hình như có.”

Ngu Thanh Liên nói: “Nhân tiện huynh hỏi luôn lai lịch của hắn ra sao nhé, ta luôn cảm thấy hắn hơi nguy hiểm.”

Bùi Cảnh cụp mắt, suy tư một hồi: “Lúc hắn mới vào Vân Tiêu thi cầu treo, thành kiến của ta với hắn cũng không nhỏ, luôn cảm thấy sát khí của hắn quá nặng, rất nguy hiểm. Nhưng bây giờ cảm thấy, có lẽ con người của hắn cũng không tệ lắm.”

Ngu Thanh Liên vịn cầu thang, đôi mắt sâu thẳm liếc y một cái.

Bị nàng nhìn như vậy, Bùi Cảnh cảm thấy hơi mơ hồ.

Thật lâu sau, Ngu Thanh Liên mới nói: “Cũng được, đổ rồi không bị thiệt.”

Bùi Cảnh: “…”



Đẩy cửa ra, có lẽ Sở Quân Dự sớm đã đoán được y sẽ đến, khoảnh khắc cửa vừa vang tiếng ken két đã quay đầu nhìn sang. Hai người vẫn là dạng thiếu niên như cũ, chỉ là bốn mắt nhìn nhau, Bùi Cảnh tạm thời nghẹn họng — vấn đề “Ngươi sao rồi?” cũng với “Rốt cuộc ngươi là ai” xoắn xuýt trong miệng.

Cuối cùng, nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc của thiếu niên ở phía xa, Bùi Cảnh dứt khoát ngậm miệng, không nói lời nào.

Bây giờ y mới nhận ra, hình như Sở Quân Dự đã biết thân phận của y từ lâu rồi. Thế mà trước kia hắn còn thẳng thừng bảo chán ghét Bùi Ngự Chi ngay trước mặt mình… Xem ra là thật sự rất đáng ghét.

Nhưng mà, nếu thật sự chán ghét, vì sao lại giúp đỡ giữa rừng phong, vì sao còn cứu trợ ở thôn Trung Liêm… Phiền thật.

Sở Quân Dự cũng đang chờ y nói chuyện, có lẽ thiếu niên bị thương thật, vẻ mặt tái nhợt, môi không chút máu, lại thêm con ngươi rất nhạt, trông cả người càng thêm suy yếu.

Căn phòng này ở sâu trong rừng, sáng sớm, ánh sáng dịu nhẹ, mây mù lờ lững.

Bùi Cảnh đi lên phía trước, ngồi đến bên giường hắn, đã bại lộ thân phận Bùi Ngự Chi, y cũng không còn ý tiếp tục nữa — nghiêm túc nghiêm mặt, mặc niệm trong lòng rằng mình là Chưởng môn đời tiếp theo, phải trưng ra khí chất cao quý khi đối mặt với hắn.

Nhưng lại nghĩ lại, trong bí cảnh, trong rừng phong, y cũng chẳng có kiêu ngạo phách lối gì cho cam trước mặt Sở Quân Dự. Vả lại, so lạnh lùng với Sở Quân Dự còn không phải muốn chết à. Thế là trong nháy mắt lại sụp đổ. Bùi Cảnh tiện tay vơ lấy quả táo trên bàn, trước tiên há mồm cắn một miếng cho trơn họng, tăng thêm lòng dũng cảm.

Sở Quân Dự cứ im lặng theo dõi mỗi một hành động của y.

Bùi Cảnh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mới nghiêm túc mở lời: “Có phải ngươi vào Vân Tiêu của ta là có mục đích riêng không?”

Sở Quân Dự nhìn y như nhìn đồ ngu ngốc, thản nhiên nói: “Ta cứu ngươi rồi mà ngươi không hỏi ta bị thương thế nào trước ư?”

Bùi Cảnh thuận theo: “… Vậy vết thương của ngươi sao rồi?”

Sở Quân Dự: “Không sao cả.”

Bùi Cảnh cả kinh: “Hả? Ngươi thật sự bị thương nặng?” Y cắn miếng táo trong miệng, rồi vươn tay ra, muốn bắt mạch giúp Sở Quân Dự.

Sở Quân Dự không kháng cự, chỉ cụp mắt.

“Bị thương thật à?”

Bùi Cảnh vẫn khó mà tin nổi, thật ra y cũng không bắt mạch, chỉ đang thăm dò linh lực thôi.

Thiếu niên áo nâu đột nhiên tới gần, mang theo mùi cỏ xanh, hương tuyết đầu mùa, xa xôi quen thuộc nhưng lại in dấu tận trong xương.

Sở Quân Dự cúi đầu, tóc đen buông xuống lại càng tô thêm vẻ tái nhợt trên khuôn mặt hắn, ánh mắt trầm tĩnh mà xa xăm, cảm xúc ẩn giấu nơi sâu kín.

Hắn nhớ tới lúc vào Vân Tiêu, một đêm bị nhốt xuống giếng ấy. Dưới chân là mặt đất chật chội âm u, hơi ngẩng đầu lên sẽ trông thấy nụ cười trong veo sạch sẽ của thiếu niên ngược vầng trăng sáng. Hắn sinh lòng ác ý, kéo y xuống giếng cùng mình, mà thiếu niên lại ôm ngược lại hắn ở giữa lưng chừng, che mắt hắn lại, muốn hắn khỏi sợ hãi.

Sở Quân Dự nhìn bàn tay lúng túng không biết nên rút về hay không phủ trên cổ tay mình, cũng không làm khó y, bình tĩnh nói: “Chứa chấp ta một tháng.”

Bùi Cảnh: “Hả?”

Sở Quân Dự nói: “Bây giờ ta có khác gì phế nhân, trước tiên cần ở Vân Tiêu tu dưỡng một tháng.”

“Có thể chứ? Chưởng môn.”

Hắn gọi y là Chưởng môn.

Chưởng môn Vân Tiêu trừng lớn mắt: “Nghiêm trọng vậy à?”

Sở Quân Dự nhếch lên nụ cười không rõ: “Đúng rồi, không phải ngươi rất lương thiện sao, vì cứu ngươi mà ta bị thương rồi, ngươi muốn như nào?”

Bùi Cảnh nhíu mày, chân thành nói: “Ta sẽ cố gắng giúp ngươi dưỡng thương, cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi ở Vân Tiêu.”

“Ngày mai chúng ta sẽ trở về. Ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã.”

Đợi Bùi Cảnh rời đi, khép cửa lại.

Hồi lâu sau, Sở Quân Dự đột nhiên nở nụ cười, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi lên mặt hắn, lông mi như cánh, không nhìn rõ vẻ mặt.

Giọng hắn rất thấp, tựa như thở dài một hơi: “Ngu ngốc, đến cả bản thân mình mà ngươi cũng có bảo vệ được đâu.”



Ngu Thanh Liên nhận được tin tức từ Doanh Châu, mà Bùi Cảnh cũng nhận được truyền âm của Trần Hư.

Lúc trước, bởi vì điều tra sự tình của Thư Diêm mà y đã hạ bệ đám ma quỷ ăn thịt người làm loạn ở phụ cận Vân Tiêu — không ngờ, mấy tháng y rời đi này, ma đầu kia càng ngông cuồng phách lối, tu sĩ bị mổ bụng phanh ngực càng ngày càng nhiều.

Thậm chí Chưởng môn của các tông môn to nhỏ ở phụ cận Vân Tiêu đã đích thân đến Vân Tiêu xin giúp đỡ, chen chúc dưới Thiên Tiệm Phong chờ y trở về xử lý.

Mà câu nói sau cùng của Trần Hư mới khiến lòng y kinh hãi.

Chung Nam Phong tít ngoài rìa Vân Tiêu cũng đã có đệ tử bị sát hại dã man.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện