Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Bun | Beta: Fio
“Muốn ta làm gì cơ?”
Bùi Cảnh tạm thời không thể nghe rõ, ngón tay vuốt ve trang giấy, quay đầu hỏi hắn.
Sở Quân Dự mới từ bên ngoài trở về, ngồi phía trước y, cũng không biết chàng trai này đã gì mà đầu ống tay áo đầy hơi lạnh.
Hắn nói: “Ngươi đột phá được Hoá Thần thì tự nhiên sẽ phá được Thiên Thu.”
Thiên Thu vạn năm, đời đời bất hủ. Nói thì rất dễ. Bùi Cảnh buồn cười lật sang trang khác, cũng không cần che giấu, ngón tay chỉ vào hai chữ Thương Sinh: “Khoan hẵng đề cập đến Thiên Thu, chỉ là ta đã giác ngộ Thương Sinh đạo từ lâu rồi — chẳng phải hôm đó ngươi hỏi tại sao ta lại mai danh ẩn tích đến ngoại phong à? Là bởi vì nó đấy.”
“Ừm.”
Bùi Cảnh: “Ta đột phá Nguyên Anh, rơi vào bình cảnh, sư tôn để ta đột phá kiếm pháp cấp tám trước, ngài nói ta không có thất tình lục dục, cũng không có tâm ma, muốn phá Thương Sinh thì phải trở về nguyên trạng.”
“Trở về nguyên trạng là quay lại hồng trần, ta được dẫn dắt trong Thiên Các, lợi dụng thân phận của một đệ tử bái nhập Vân Tiêu, dự định trải qua một cuộc đời bình thường thanh thản một lần nữa.”
Nét mặt Sở Quân Dự không thay đổi, nghe vậy thì mở miệng: “Sau đó ngươi thất bại.”
Bùi Cảnh suy nghĩ, đúng là thất bại thật, bình thường thanh thản cái quái gì, vốn chỉ định an ổn qua ngày, kết quả vẫn là nổi tiếng. Khi đó có ai trong Nghênh Huy Phong là không biết y đâu. Quả nhiên, người đã đẹp trai lại cộng thêm thiên phú thì nhất định sẽ không khiêm tốn được.
Nghĩ đến đây, Bùi Cảnh sâu sắc nói: “Đây cũng không phải là thứ ta có thể ngăn cản.” Trách thì phải trách sức quyến rũ này không thể nằm yên.
Mà ngay khi Bùi Cảnh cúi đầu nói, Sở Quân Dự lập tức biết được trong lòng y đang nghĩ cái gì, hắn cười chế giễu, cũng lười nói ra.
Hắn tiến lại gần, váy dài buông thõng xuống, cầm lấy kiếm pháp Vân Tiêu trong tay Bùi Cảnh. Ngón tay lật đến trang cuối cùng, trên giấy có mấy dòng chữ, bút tích cứng cáp, nước chảy mây trôi, là do mấy hôm nay ở Thiên Nhai Các rảnh rỗi không có việc gì làm nên hắn đọc lại kiếm pháp, lấy góc độ khác mà viết ra vài chỗ nhầm lẫn. Chỉ là khi vừa lướt qua những con chữ kia, chỉ vài giây sau, hắn lật cuốn sách lại che đi mất.
“Ngươi lấy làm gì?” Bùi Cảnh hơi bất mãn.
Sở Quân Dự cất sách lại vào ngăn bí mật, hắn nói: “Hoặc giả sư tôn của ngươi muốn ngươi tự trở về nguyên trạng, không phải nhập thế.”
Bùi Cảnh đã thuộc lòng kiếm pháp của Vân Tiêu, vừa rồi chỉ là quá lâu sợ mình quên mất nên mới xác nhận một chút. Lúc này, nghe Sở Quân Dự nói vậy, y lập tức dời sự chú ý: “Là sao?”
Sở Quân Dự hỏi ngược lại.
“Ngươi cho rằng Thương Sinh là gì?”
Bởi vì trọng điểm mà sư tôn nói lúc trước nằm ở tâm ma, cho nên dĩ nhiên là y hướng Thương Sinh về phía thất tình lục dục. Bây giờ Sở Quân Dự đột nhiên hỏi câu này, khiến cho Bùi Cảnh có phần luống cuống, song y vẫn thử trả lời: “Có lẽ là… Lê dân bá tánh, ngàn vạn chúng sinh.”
Sở Quân Dự: “Mà ngươi cũng là một trong chúng sinh.”
“Ta… Ta cũng là Thương Sinh.”
Sở Quân Dự nói: “Có biết vì sao ngươi vẫn luôn không có tâm ma không?”
Bùi Cảnh không nói lời nào.
Thanh niên tóc bạc cười ảm đạm: “Bởi vì ngay từ đầu, ngươi vốn không cho rằng mình là một sinh linh ở nơi này.”
Những lời sau đó khiến Bùi Cảnh nghe đến choáng cả người.
Sở Quân Dự nói rất chậm, giọng điệu cũng rất hời hợt, không thể nghe ra một chút ý tứ giáo dục cảm hoá, giống như hắn chỉ đang trần thuật một sự kiện cho y.
“Lịch kiếp Thương Sinh rất đơn giản, hai cấp cuối cùng của kiếm pháp Vân Tiêu không viết quá trình không phải vì quá thâm thúy, mà bởi chúng quá mờ nhạt. Cảnh giới Thiên Thu, đột phá Hoá Thần xong rồi sẽ tự nhiên đột phá được Thiên Thu. Về phần cảnh giới Thương Sinh, thời gian ngàn năm, khi nào ngươi có thể chân chính sống trong thế giới này thì khi đó Thương Sinh chính là ngươi.”
“Trở về nguyên trạng?” Lúc thanh niên đọc lên câu này còn kèm theo giễu cợt: “Ta cảm thấy sư tôn của ngươi muốn ngươi tìm nguyên nhân ở nơi khởi nguồn.”
Hễ Bùi Cảnh căng thẳng, ngón út của y sẽ vô tình cong lên, y cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình sao cho nhẹ nhõm, mỉm cười ra vẻ không thèm để ý: “Hình như có lý thật, vậy phải sống chân thật ra sao.”
Chân chính tồn tại như thế nào..
Quên việc đây là thế giới trong sách đi.
Quên Thiên Đạo và nhân vật chính đi.
Quên Quý Vô Ưu đi.
Quên cốt truyện và trật tự của thế giới này đi.
Thậm chí, quên cả ta đi. Quên hết tất cả những biến số không nên xuất hiện.
Sở Quân Dự cụp mắt, ngón tay dần thả lỏng, nghĩ thông suốt được một số việc lại có thể vui vẻ cười phá lên.
Đến bây giờ hắn mới hiểu được, sau khi sống lại, chút ít dịu dàng và kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại, hắn dành cho Bùi Ngự Chi hết.
Ý cười hé mở nơi khóe mắt, đôi mắt màu máu của thanh niên tóc bạc lại sâu thẳm đến đáng sợ.
Hắn khẽ nói.
“Giết Quý Vô Ưu, ngươi lập tức phá được Thương Sinh.”
Lời này nổ oành trong đầu Bùi Cảnh. Y trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn người thanh niên cách mình trong gang tấc, rất gần, gần đến độ tay của Sở Quân Dự đã chống bên cạnh người y, hơi thở phả vào như lưỡi dao nhuốm máu. Cảm giác áp bách và buốt giá như băng khiến Bùi Cảnh không biết phải làm thế nào.
“Không, không, thế là được rồi.”
Ở điện Thiên Tiệm của Thiên Tiệm Phong, thân là chưởng môn Vân Tiêu, Bùi Cảnh vẫn âm thầm cảnh báo bản thân không được thất thố liên tục, lưng thẳng tắp, phong thái nhẹ nhàng, y nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Quân Dự, mỉm cười thoải mái từ chối hắn.
Giết một người có thể phá kiếm giai ư? Dù cho Quý Vô Ưu có phải nhân vật chính hay không cũng không thể được.
Sở Quân Dự đã đoán được phản ứng của y, thế nhưng hắn không lùi lại, cánh tay vòng qua thân thể của Bùi Cảnh, mái tóc bạc như màn sương đều rơi xuống người y. Trong nháy mắt, một luồng nhiệt nóng trên người Bùi Cảnh lan tràn từ vỏ đại não đến lỗ tai, không cần nghĩ cũng biết vành tai của y hiện giờ chắc chắn đỏ bừng.
Bùi Cảnh vò đầu bứt tai muốn khuyên hắn một câu, rằng không được bất kính với chưởng môn ở Vân Tiêu, phạm vào lệnh cấm của Vân Tiêu sẽ phải chuyển sang nơi khác đó —
Ta khinh! Chơi trò gì vậy! Hắn đang nghĩ gì đấy!
Không để y suy nghĩ miên man thêm nữa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sở Quân Dự đã vang lên bên tai Bùi Cảnh.
“Nhắm mắt, quay đầu lại.”
Hơi thở ấm áp, dán chặt vành tai. Nhiệt độ lạnh lẽo cùng với tuyết đọng kèm sương giá của Thiên Tiệm Phong tạo cho y cảm giác khô nóng.
Bùi Cảnh nhắm mắt thế nào được: “Ngươi muốn làm gì?”
“Giúp ngươi phá Nguyên Anh.”
“???”
Hôm nay y phá Nguyên Anh gặp phải rào chắn chỉ là một lời tiện miệng mà thôi, Sở Quân Dự đã tìm được ngọn nguồn rồi sao?
Còn có chuyện tốt cỡ này?
Được người khác ôm trong ngực là trải nghiệm y chưa từng có. Tự xưng là người trong mộng của hàng tỉ cô gái, thế nhưng bây giờ y lại luống cuống hệt như đứa nhóc vắt mũi chưa sạch mới nếm mùi yêu.
Lại không thể thật sự nhắm mắt được, vậy càng cảm thấy xấu hổ.
Thế là Bùi Cảnh đành phải tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh, y cúi đầu, gương mặt tuấn tú dưới ngọc quan bình tĩnh, tay cầm lấy cây bút, tâm phiền ý loạt bắt đầu sao chép môn quy, nhưng vành tai đỏ bừng đã vạch trần y.
Đã chép môn quy cả nửa đời người, đây là lần đầu tiên y chép một cách nghiêm túc chân thành như vậy.
Sở Quân Dự nhìn y cầm giấy bút, ánh mắt thản nhiên quét qua, không hiểu được, cũng không thèm nghiên cứu kỹ.
“Ngươi còn muốn phá Thương Sinh, phá Nguyên Anh còn thực tế hơn.”
Bùi Cảnh tay viết tâm niệm: Điều thứ nhất, không được khi sư diệt tổ, bất kính với bề trên.
Hơi thở sạch sẽ như cỏ xanh như tuyết đầu mùa trên người thanh niên áo trắng tiếp tục lượn vòng không tan, bả vai lộ vẻ gầy gò, áo bào cuốn gió, da trắng như ngọc, vành tai ửng đỏ rung động lòng người.
Sở Quân Dự cụp mắt, nhìn vào vành tai y.
Bùi Cảnh tiếp tục viết: Điều thứ hai, không được cậy mạnh hiếp yếu, tự ý tổn thương người vô tội.
Thế nhưng, y vẫn mở miệng với vẻ mất tự nhiên: “Ngươi biết nhiều về kiếm pháp Vân Tiêu của ta như vậy, trước kia cũng từng nghiên cứu, đột phá được Thương Sinh sao?”
“Đúng vậy.”
Sở Quân Dự thăm dò huyết mạch của Bùi Cảnh, tư thế này có thể tìm ra nguyên nhân nhanh và toàn diện hơn, hắn nghe thấy câu hỏi của Bùi Cảnh thì hờ hững đáp lại: “Sau khi sư phụ ta mất, ta suy sụp.”
Bùi Cảnh sững sờ.
Vì sao lời nói hời hợt trong miệng Sở Quân Dự lại khiến y bất chợt đau lòng như thế? Liếc nhìn mái tóc nhàn nhạt rơi trên bả vai y, cái loại cảm giác lạnh lẽo này giống như nội tâm băng giá của người phía sau vậy.
Sở Quân Dự nói: “Nhắm mắt lại.”
Lần này hắn chỉ nói có ba chữ. Giọng điệu đã kèm theo ý ra lệnh.
Bùi Cảnh phát hiện, hẳn là hắn đã tìm thấy manh mối trong thân thể của mình. Y nghiến răng chửi thề một tiếng, nhắm nghiền hai mắt lại. Ngón tay nắm chặt cây bút, bắt đầu viết chính tả.
Điều thứ ba, không được ghen ghét đồng môn, giết hại lẫn nhau.
Đột nhiên, bàn tay của Sở Quân Dự phủ lên ngực y, phía trên trái tim. Nơi mạch đập của máu hội tụ, có một Càn Khôn khác phía trên đan điền.
Cả người y cứng đờ trong nháy mắt. Đại não trống rỗng, không thể viết được nữa.
Sở Quân Dự nói: “Trong cơ thể ngươi có khí Thiên Ma.”
Nhưng Bùi Cảnh chỉ ngơ ngác cúi đầu, nhìn nét chữ không thành hình của mình.
Vừa rồi, y…
Cầm bút, run rẩy không ngừng…
Edit: Bun | Beta: Fio
“Muốn ta làm gì cơ?”
Bùi Cảnh tạm thời không thể nghe rõ, ngón tay vuốt ve trang giấy, quay đầu hỏi hắn.
Sở Quân Dự mới từ bên ngoài trở về, ngồi phía trước y, cũng không biết chàng trai này đã gì mà đầu ống tay áo đầy hơi lạnh.
Hắn nói: “Ngươi đột phá được Hoá Thần thì tự nhiên sẽ phá được Thiên Thu.”
Thiên Thu vạn năm, đời đời bất hủ. Nói thì rất dễ. Bùi Cảnh buồn cười lật sang trang khác, cũng không cần che giấu, ngón tay chỉ vào hai chữ Thương Sinh: “Khoan hẵng đề cập đến Thiên Thu, chỉ là ta đã giác ngộ Thương Sinh đạo từ lâu rồi — chẳng phải hôm đó ngươi hỏi tại sao ta lại mai danh ẩn tích đến ngoại phong à? Là bởi vì nó đấy.”
“Ừm.”
Bùi Cảnh: “Ta đột phá Nguyên Anh, rơi vào bình cảnh, sư tôn để ta đột phá kiếm pháp cấp tám trước, ngài nói ta không có thất tình lục dục, cũng không có tâm ma, muốn phá Thương Sinh thì phải trở về nguyên trạng.”
“Trở về nguyên trạng là quay lại hồng trần, ta được dẫn dắt trong Thiên Các, lợi dụng thân phận của một đệ tử bái nhập Vân Tiêu, dự định trải qua một cuộc đời bình thường thanh thản một lần nữa.”
Nét mặt Sở Quân Dự không thay đổi, nghe vậy thì mở miệng: “Sau đó ngươi thất bại.”
Bùi Cảnh suy nghĩ, đúng là thất bại thật, bình thường thanh thản cái quái gì, vốn chỉ định an ổn qua ngày, kết quả vẫn là nổi tiếng. Khi đó có ai trong Nghênh Huy Phong là không biết y đâu. Quả nhiên, người đã đẹp trai lại cộng thêm thiên phú thì nhất định sẽ không khiêm tốn được.
Nghĩ đến đây, Bùi Cảnh sâu sắc nói: “Đây cũng không phải là thứ ta có thể ngăn cản.” Trách thì phải trách sức quyến rũ này không thể nằm yên.
Mà ngay khi Bùi Cảnh cúi đầu nói, Sở Quân Dự lập tức biết được trong lòng y đang nghĩ cái gì, hắn cười chế giễu, cũng lười nói ra.
Hắn tiến lại gần, váy dài buông thõng xuống, cầm lấy kiếm pháp Vân Tiêu trong tay Bùi Cảnh. Ngón tay lật đến trang cuối cùng, trên giấy có mấy dòng chữ, bút tích cứng cáp, nước chảy mây trôi, là do mấy hôm nay ở Thiên Nhai Các rảnh rỗi không có việc gì làm nên hắn đọc lại kiếm pháp, lấy góc độ khác mà viết ra vài chỗ nhầm lẫn. Chỉ là khi vừa lướt qua những con chữ kia, chỉ vài giây sau, hắn lật cuốn sách lại che đi mất.
“Ngươi lấy làm gì?” Bùi Cảnh hơi bất mãn.
Sở Quân Dự cất sách lại vào ngăn bí mật, hắn nói: “Hoặc giả sư tôn của ngươi muốn ngươi tự trở về nguyên trạng, không phải nhập thế.”
Bùi Cảnh đã thuộc lòng kiếm pháp của Vân Tiêu, vừa rồi chỉ là quá lâu sợ mình quên mất nên mới xác nhận một chút. Lúc này, nghe Sở Quân Dự nói vậy, y lập tức dời sự chú ý: “Là sao?”
Sở Quân Dự hỏi ngược lại.
“Ngươi cho rằng Thương Sinh là gì?”
Bởi vì trọng điểm mà sư tôn nói lúc trước nằm ở tâm ma, cho nên dĩ nhiên là y hướng Thương Sinh về phía thất tình lục dục. Bây giờ Sở Quân Dự đột nhiên hỏi câu này, khiến cho Bùi Cảnh có phần luống cuống, song y vẫn thử trả lời: “Có lẽ là… Lê dân bá tánh, ngàn vạn chúng sinh.”
Sở Quân Dự: “Mà ngươi cũng là một trong chúng sinh.”
“Ta… Ta cũng là Thương Sinh.”
Sở Quân Dự nói: “Có biết vì sao ngươi vẫn luôn không có tâm ma không?”
Bùi Cảnh không nói lời nào.
Thanh niên tóc bạc cười ảm đạm: “Bởi vì ngay từ đầu, ngươi vốn không cho rằng mình là một sinh linh ở nơi này.”
Những lời sau đó khiến Bùi Cảnh nghe đến choáng cả người.
Sở Quân Dự nói rất chậm, giọng điệu cũng rất hời hợt, không thể nghe ra một chút ý tứ giáo dục cảm hoá, giống như hắn chỉ đang trần thuật một sự kiện cho y.
“Lịch kiếp Thương Sinh rất đơn giản, hai cấp cuối cùng của kiếm pháp Vân Tiêu không viết quá trình không phải vì quá thâm thúy, mà bởi chúng quá mờ nhạt. Cảnh giới Thiên Thu, đột phá Hoá Thần xong rồi sẽ tự nhiên đột phá được Thiên Thu. Về phần cảnh giới Thương Sinh, thời gian ngàn năm, khi nào ngươi có thể chân chính sống trong thế giới này thì khi đó Thương Sinh chính là ngươi.”
“Trở về nguyên trạng?” Lúc thanh niên đọc lên câu này còn kèm theo giễu cợt: “Ta cảm thấy sư tôn của ngươi muốn ngươi tìm nguyên nhân ở nơi khởi nguồn.”
Hễ Bùi Cảnh căng thẳng, ngón út của y sẽ vô tình cong lên, y cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình sao cho nhẹ nhõm, mỉm cười ra vẻ không thèm để ý: “Hình như có lý thật, vậy phải sống chân thật ra sao.”
Chân chính tồn tại như thế nào..
Quên việc đây là thế giới trong sách đi.
Quên Thiên Đạo và nhân vật chính đi.
Quên Quý Vô Ưu đi.
Quên cốt truyện và trật tự của thế giới này đi.
Thậm chí, quên cả ta đi. Quên hết tất cả những biến số không nên xuất hiện.
Sở Quân Dự cụp mắt, ngón tay dần thả lỏng, nghĩ thông suốt được một số việc lại có thể vui vẻ cười phá lên.
Đến bây giờ hắn mới hiểu được, sau khi sống lại, chút ít dịu dàng và kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại, hắn dành cho Bùi Ngự Chi hết.
Ý cười hé mở nơi khóe mắt, đôi mắt màu máu của thanh niên tóc bạc lại sâu thẳm đến đáng sợ.
Hắn khẽ nói.
“Giết Quý Vô Ưu, ngươi lập tức phá được Thương Sinh.”
Lời này nổ oành trong đầu Bùi Cảnh. Y trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn người thanh niên cách mình trong gang tấc, rất gần, gần đến độ tay của Sở Quân Dự đã chống bên cạnh người y, hơi thở phả vào như lưỡi dao nhuốm máu. Cảm giác áp bách và buốt giá như băng khiến Bùi Cảnh không biết phải làm thế nào.
“Không, không, thế là được rồi.”
Ở điện Thiên Tiệm của Thiên Tiệm Phong, thân là chưởng môn Vân Tiêu, Bùi Cảnh vẫn âm thầm cảnh báo bản thân không được thất thố liên tục, lưng thẳng tắp, phong thái nhẹ nhàng, y nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Quân Dự, mỉm cười thoải mái từ chối hắn.
Giết một người có thể phá kiếm giai ư? Dù cho Quý Vô Ưu có phải nhân vật chính hay không cũng không thể được.
Sở Quân Dự đã đoán được phản ứng của y, thế nhưng hắn không lùi lại, cánh tay vòng qua thân thể của Bùi Cảnh, mái tóc bạc như màn sương đều rơi xuống người y. Trong nháy mắt, một luồng nhiệt nóng trên người Bùi Cảnh lan tràn từ vỏ đại não đến lỗ tai, không cần nghĩ cũng biết vành tai của y hiện giờ chắc chắn đỏ bừng.
Bùi Cảnh vò đầu bứt tai muốn khuyên hắn một câu, rằng không được bất kính với chưởng môn ở Vân Tiêu, phạm vào lệnh cấm của Vân Tiêu sẽ phải chuyển sang nơi khác đó —
Ta khinh! Chơi trò gì vậy! Hắn đang nghĩ gì đấy!
Không để y suy nghĩ miên man thêm nữa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sở Quân Dự đã vang lên bên tai Bùi Cảnh.
“Nhắm mắt, quay đầu lại.”
Hơi thở ấm áp, dán chặt vành tai. Nhiệt độ lạnh lẽo cùng với tuyết đọng kèm sương giá của Thiên Tiệm Phong tạo cho y cảm giác khô nóng.
Bùi Cảnh nhắm mắt thế nào được: “Ngươi muốn làm gì?”
“Giúp ngươi phá Nguyên Anh.”
“???”
Hôm nay y phá Nguyên Anh gặp phải rào chắn chỉ là một lời tiện miệng mà thôi, Sở Quân Dự đã tìm được ngọn nguồn rồi sao?
Còn có chuyện tốt cỡ này?
Được người khác ôm trong ngực là trải nghiệm y chưa từng có. Tự xưng là người trong mộng của hàng tỉ cô gái, thế nhưng bây giờ y lại luống cuống hệt như đứa nhóc vắt mũi chưa sạch mới nếm mùi yêu.
Lại không thể thật sự nhắm mắt được, vậy càng cảm thấy xấu hổ.
Thế là Bùi Cảnh đành phải tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh, y cúi đầu, gương mặt tuấn tú dưới ngọc quan bình tĩnh, tay cầm lấy cây bút, tâm phiền ý loạt bắt đầu sao chép môn quy, nhưng vành tai đỏ bừng đã vạch trần y.
Đã chép môn quy cả nửa đời người, đây là lần đầu tiên y chép một cách nghiêm túc chân thành như vậy.
Sở Quân Dự nhìn y cầm giấy bút, ánh mắt thản nhiên quét qua, không hiểu được, cũng không thèm nghiên cứu kỹ.
“Ngươi còn muốn phá Thương Sinh, phá Nguyên Anh còn thực tế hơn.”
Bùi Cảnh tay viết tâm niệm: Điều thứ nhất, không được khi sư diệt tổ, bất kính với bề trên.
Hơi thở sạch sẽ như cỏ xanh như tuyết đầu mùa trên người thanh niên áo trắng tiếp tục lượn vòng không tan, bả vai lộ vẻ gầy gò, áo bào cuốn gió, da trắng như ngọc, vành tai ửng đỏ rung động lòng người.
Sở Quân Dự cụp mắt, nhìn vào vành tai y.
Bùi Cảnh tiếp tục viết: Điều thứ hai, không được cậy mạnh hiếp yếu, tự ý tổn thương người vô tội.
Thế nhưng, y vẫn mở miệng với vẻ mất tự nhiên: “Ngươi biết nhiều về kiếm pháp Vân Tiêu của ta như vậy, trước kia cũng từng nghiên cứu, đột phá được Thương Sinh sao?”
“Đúng vậy.”
Sở Quân Dự thăm dò huyết mạch của Bùi Cảnh, tư thế này có thể tìm ra nguyên nhân nhanh và toàn diện hơn, hắn nghe thấy câu hỏi của Bùi Cảnh thì hờ hững đáp lại: “Sau khi sư phụ ta mất, ta suy sụp.”
Bùi Cảnh sững sờ.
Vì sao lời nói hời hợt trong miệng Sở Quân Dự lại khiến y bất chợt đau lòng như thế? Liếc nhìn mái tóc nhàn nhạt rơi trên bả vai y, cái loại cảm giác lạnh lẽo này giống như nội tâm băng giá của người phía sau vậy.
Sở Quân Dự nói: “Nhắm mắt lại.”
Lần này hắn chỉ nói có ba chữ. Giọng điệu đã kèm theo ý ra lệnh.
Bùi Cảnh phát hiện, hẳn là hắn đã tìm thấy manh mối trong thân thể của mình. Y nghiến răng chửi thề một tiếng, nhắm nghiền hai mắt lại. Ngón tay nắm chặt cây bút, bắt đầu viết chính tả.
Điều thứ ba, không được ghen ghét đồng môn, giết hại lẫn nhau.
Đột nhiên, bàn tay của Sở Quân Dự phủ lên ngực y, phía trên trái tim. Nơi mạch đập của máu hội tụ, có một Càn Khôn khác phía trên đan điền.
Cả người y cứng đờ trong nháy mắt. Đại não trống rỗng, không thể viết được nữa.
Sở Quân Dự nói: “Trong cơ thể ngươi có khí Thiên Ma.”
Nhưng Bùi Cảnh chỉ ngơ ngác cúi đầu, nhìn nét chữ không thành hình của mình.
Vừa rồi, y…
Cầm bút, run rẩy không ngừng…
Danh sách chương