Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Bun | Beta: Fio
Nghe thấy cậu ta nói hai chữ “mặt nạ”, Trần Hư ngồi phía trước Vân hạc mới nghiêng đầu, cau mày: “Một chiếc mặt nạ giá trị nhiều tiền vậy sao?”

Thiếu niên áo xanh tiếp tục gãi đầu, nói: “Đây là do cha ta bán.”

Sau lúc ngẩn người, Bùi Cảnh nghiêm túc hỏi: “Mặt nạ kia trông như thế nào, là nam hay nữ?”

Thiếu niên nào biết những thứ này: “Chuyện này… Ta chỉ đến đây đòi tiền thôi, những cái khác thì không biết.”

Bùi Cảnh nhìn vẻ mặt cậu ta, cũng không làm khó nữa, chỉ hỏi một câu lúc tiễn cậu ta ra khỏi cửa núi: “Nhà ngươi ở đâu.”

Thiếu niên áo xanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Nhà ta ở sâu trong hẻm Tây của Tiên Hạng, nếu ngươi nhìn thấy một gốc đa rất lớn thì tiệm cầm đồ dưới tàng cây đó là của nhà ta mở.”

Bùi Cảnh mỉm cười, trước đây ra ngoài y đều đi ngàn dặm, lại sống trên Thiên Tiệm Phong thời gian dài, cho nên không biết nhiều lắm về khu vực xung quanh Vân Tiêu cả mấy trăm năm. Tuy biết đến sự tồn tại của Tiên Hạng nhưng y chưa từng ghé qua.

Thiếu niên muốn nói lại thôi, đôi mắt sáng lên, sự chân thành và ngưỡng mộ thế này quá mức đơn thuần.

Bùi Cảnh rất có thiện cảm, thế là dặn dò cậu ta một câu: “Dạo này ở ngoài Vân Tiêu không bình yên lắm, ngươi chú ý một chút.” Thiếu niên nhảy xuống khỏi Vân hạc, nở nụ cười ngượng ngùng bẽn lẽn: “Đa tạ tiên nhân.” Khi Vân Hạc cất cánh, thiếu niên bất thình lình khum bàn tay lại thành hình cái loa, cất giọng hô to: “Tiên nhân! Có thể nói cho ta biết tên của các người không!”

Từ trên trời nhìn xuống, thiếu niên người phàm trên đồng cỏ trông nhỏ bé như loài ong kiến.

Trần Hư khẽ hừ một tiếng.

Bùi Cảnh chỉ cười, không đáp lại cậu ta. Bèo nước gặp nhau, gặp mặt một lần, không cần thiết xưng tên.

Hàng ngàn vệt sao ào ạt đổ xuống, một trăm lẻ tám ngọn núi cao sừng sững giữa biển mây, nguy nga rộng lớn. Bùi Cảnh cúi đầu nhìn xuống tay mình, nghĩ đến ánh sáng trong mắt thiếu niên người phàm kia, lại nghĩ đến nụ cười thoả mãn không màng danh lợi của Hứa Kính ở Thượng Dương Phong, cất lời: “Nếu thật sự bước vào con đường tu tiên, chắc là hắn sẽ không được hạnh phúc như hiện giờ.”

Trần Hư nghe ra ý tứ trong lời nói của y, không đồng ý: “Huynh không phải hắn, sao huynh biết được?”

Hiếm khi Bùi Cảnh không phản bác lại cậu: “Đệ nói đúng.”

Muôn ngàn chúng sinh đều có lối đi riêng của mình, hoàn thành số phận của mỗi người.



Nước hồ lạnh lẽo từ từ làm ướt mái tóc dài, thấm vào quần áo, ngón tay của Bùi Cảnh nhẹ nhàng đặt lên thành hồ. Trong màn sương mờ mịt, ngón tay y như ngọc đẽo, nắm chặt cỏ xanh, uốn cong vầng trăng khuyết.

Để dẫn luồng khí Thiên Ma trong thân thể ra, phải trở về trạng thái lúc đột phá Nguyên Anh.

Lúc trước tĩnh tọa bế quan ở Trường Cực Phong bế quan để phá Nguyên Anh, cỏ cây hoa lá sinh trưởng bên ngoài đều sáng tỏ trong lòng, thậm chí mở mắt ra, hoa lá sum suê ở phía trước, bên người là những nhành hoa màu đỏ nhô ra theo vách nghiêng của hang động. Thiên nhiên hòa làm một với đất trời.

Thân thể chìm trong nước, trong nước có một lực lượng kỳ dị đang rình mò bên cạnh. Bùi Cảnh cố gắng tóm lấy nguyên tố linh lực đang lững lờ trên không, nhưng chúng nó đều hệt như những đám quỷ nghịch ngợm, trốn trái tránh phải, thần thức cũng không phù hợp với ý nguyện của y, đến cả thế giới mà y chăm sóc cũng rất kỳ quái. Cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhịp tim của Sở Quân Dự ở phía sau, trái tim hoàn toàn không thể an tĩnh.

Bùi Cảnh dứt khoát bất chấp tất cả, để mặc tùy duyên, không ngộ ra tình ái. Có lẽ là tu hành lâu như vậy, lần đầu tiên không thể tĩnh tâm, sau khi thông suốt cũng không giãy dụa nữa, quang minh chính đại để thần thức bay lượn khắp núi, cuối cùng dừng lại bên người Sở Quân Dự.

Thanh niên trông giữ bên cạnh y, nước da tái nhợt không thấy ánh sáng.

Bằng trạng thái thần thức, Bùi Cảnh nửa ngồi xổm xuống bên người hắn, cẩn thận quan sát mặt mày Sở Quân Dự, lúc này mới phát hiện ra đôi mắt của Sở Quân Dự giống như một đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên ẩn chứa phong lưu, lại bị khí chất tịch mịch lạnh lùng trên người hắn áp chế, khi cụp mắt lại có một loại cảm giác cấm dục. Chiếc áo choàng đen cũng ẩm ướt. Từng sợi tóc bạc lạnh như sương băng, hệt như cả người hắn. Con ngươi màu máu, là màu sắc sẫm đậm nhất, lại thuần túy tựa như bọt nước.

Thật sự rất đẹp.

Khi gặp hắn ở rừng phong, Bùi Cảnh chỉ cảm thấy người ấy thần bí không thể trêu chọc, mái tóc trắng cùng với đôi mắt đỏ ngầu trông không giống người tốt. Nhưng tiếp xúc đến bây giờ, hắn lại cảm thấy đôi mắt của Sở Quân Dự rất đẹp. Màu đỏ thuần túy lạnh như băng, như hoa mai nở trong tuyết, như ráng mây buổi chạng vạng. Rất nhiều thứ đẹp đẽ nhưng phù du mọc lên từ vực thẳm.

Lần đầu tiên trên cầu treo, cách màn cuồng phong bão tuyết, Sở Quân Dự che ô quay lại nhìn y. Bùi Cảnh chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, người này có thể ảnh hưởng đến tình trạng tu hành của mình.

Hắn cõng y qua cầu treo, thân thể kề sát, hô hấp nhàn nhạt vấn vít giữa đất trời băng tuyết. Hỏi hắn, “Ngươi cảm thấy Vân Tiêu thế nào?” Hắn đáp, “Tiên môn đứng đầu, thắng địa của kiếm tu.” Khi ấy, Bùi Cảnh cười nhạt: “Nhưng quy củ nhiều, giới luật lại nghiêm, phiền chết.”

Có lẽ do y đau đầu giữa trời tuyết trong ảo ảnh, không biết là muốn hỏi thật hay là ý nghĩ chẳng hiểu ra sao, thế là lại hỏi: “Ngươi cảm thấy Bùi Ngự Chi thế nào?” Mặt trời trốn sau tầng may, tấm ván gỗ nối tiếp nhau trên vực thẳm, tuyết trượt đường trơn, thiếu niên chưa từng dừng bước, con ngươi cụp xuống không hề chứa cảm xúc nào: “Không thế nào cả.”

Nhớ lại những chuyện này.

Bùi Cảnh không khỏi cười thành tiếng, nhưng nụ cười rất nhẹ, chỉ thoáng qua rồi thôi. Bây giờ y lấy bộ dạng thần thức, vươn tay quấn lấy vài sợi tóc bạc của Sở Quân Dự, cuốn trên đầu ngón tay khẽ giật xuống xuống.

Giọng nói cũng rất khẽ: “Vậy giờ thì sao.”

“Giờ ngươi cảm thấy Bùi Ngự Chi thế nào?”

Hỏi xong những câu này, Bùi Cảnh đột nhiên tái mặt, cảm thấy ngực đau nhói.

Cơn đau lan tràn từ trong xương tủy, xé rách thần hồn — thần thức của y hóa thành ánh sao quay về chủ thể trong nháy mắt.

Bởi thế, y cũng không thấy được thanh niên tóc bạc ngước mắt liếc nhìn về phía trước.

Thanh niên trong hồ nước lạnh bỗng nhiên rùng mình, hơi máu nồng nặc lượn vòng quanh ấn đường — vết máu rất nhỏ, trộn lẫn với khí đục Hỗn Nguyên. Bùi Cảnh tự coi lại thân thể, phát hiện Kim Đan của mình đang rạn nứt, vết nứt dày đặc như những con rắn nhỏ li ti. Sau đó, một thứ ánh sáng màu lam chói loá hơn loé lên từ những vết nứt ấy.

Y là đơn linh căn hệ Thuỷ, đây là… Nguyên Anh mới sinh? Không đúng! Rất nhanh sau đó, Bùi Cảnh đã phủ nhận điều này.

Hẳn là một đường đến Kim Đan đột phá Nguyên Anh.

Chỉ là có khí Thiên Ma ở đây, y không thể nào thành công được.

Quả nhiên, lúc Kim Đan chậm rãi vỡ nứt, luồng khí âm u ẩm thấp liên tục ngăn cản không cho y đột phá lúc trước lại tràn ra từ dưới đan điền, không biết đã ẩn náu bao lâu, màu đỏ thẫm, sức mạnh sâu xa. Khí Thiên Ma — được xem như dòng máu cổ xưa cũng như thần bí nhất trên thế giới này. Sở Quân Dự nói thứ này đã nằm trong cơ thể y từ khi mới ra đời, Bùi Cảnh không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ thân phận của Bùi Ngự Chi trong nguyên tác cũng không đơn giản như vậy ư.

Chỉ là thân thể và tinh thần lúc này đau đớn như tê liệt.

Những suy nghĩ miên man này nhanh chóng bị y dập tắt bằng ý chí.

Giữa lằn ranh nóng lạnh cực độ, Bùi Cảnh nghe thấy tiếng của Sở Quân Dự. Dường như lần nào cũng thế, mỗi khi gặp khó khăn hay nguy hiểm, Sở Quân Dự sẽ luôn dẫn dắt hướng đi cho y.

Giọng nói nhợt nhạt như tuyết đầu mùa chẳng khác gì trước đây: “Đừng ngọ nguậy.”

Chẳng hiểu sao Bùi Cảnh lại muốn cười: Cũng được.

Thế là y thật sự làm cho linh lực trong cơ thể ngừng giãy giụa, mặc cho khí Thiên Ma ấy quấn lấy Kim Đan của mình. Ngay khi cái lạnh như sắp đóng băng nghiền nát Kim Đan, lực lượng vốn đang ẩn nấp trong hồ vờn quanh y lại mãnh liệt tràn vào cơ thể dễ như trở bàn tay, thanh to thế lớn.

Trong nháy mắt, vỗ về tất cả đau đớn trong máu trong xương.

Ly kỳ nhất là thân thể của y lại không hề bài xích.

Dòng chảy ấm áp xua tan rét lạnh. Bùi Cảnh chậm rãi mở mắt ra, lúc trước bế quan trên Trường Cực Phong nhìn thấy xuân đến thu đi hoa nở đầu vai. Lúc này y nghiêng đầu, chỉ ngó được cằm của Sở Quân Dự, mái tóc bạc rủ xuống cùng với môi đỏ mím lại thành một đường.

Tâm trạng bất chợt tốt lên, đương lúc Sở Quân Dự còn xua tan khí Thiên Ma cho y, Bùi Cảnh chống tay lên bờ nằm sấp xuống, hỏi thầm: “Từng có ai bảo ngươi rất đẹp chưa.”

Sở Quân Dự nhìn y chằm chằm, hít một hơi thật sâu.

Đầu ngón tay cắt đứt một cọng cỏ.

Một sợi khí đục trong cơ thể Bùi Cảnh đồng thời bị phá tan.

Hắn trầm tĩnh cúi đầu, đối diện với đôi mắt biết cười trong veo ấy. Sạch sẽ sáng ngời, y hệt chàng trai cầm tách trà nóng, đứng trên tầng cao nhất của văn phòng, từ xa mỉm cười nhìn thanh niên ngoài cửa sổ.

Sương mù băng giá, mưa đen ngợp trời.

Ký ức đảo điên, thời không trộn lẫn.

Đau đớn phẫn nộ đã từng khó cất thành lời, giờ đây chậm rãi tan biến, không còn thiêu rụi lý trí.

Hắn rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh, cúi đầu nhếch miệng cười.

“Nhiều lắm, nhưng ta quên hết rồi.”

Bùi Cảnh hơi ngẩng lên: “Quên hết rồi, là do có quá nhiều người khen ngươi à?”

“Coi như vậy đi.”

Bùi Cảnh chậc một tiếng: “Chúng ta đúng là giống nhau thật.”

Khóe môi Sở Quân Dự lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.



Sau khi luồng hơi lạnh đã được loại bỏ, Bùi Cảnh không phát hiện bất kỳ thay đổi nào trên người, có lẽ ẩn náu quá lâu cũng không tác quái gì mà chỉ xuất hiện vào thời điểm đột phá nên không có cảm giác gì lắm. Y bước ra khỏi hồ nước, dùng chút phép thuật, quần áo lập tức khô ráo. Sau khi tháo mão, tóc xõa ngang eo, mượt như thác nước, áo trắng sáng ngời.

Phá Nguyên Anh, hoặc phá Thương Sinh. Bây giờ rốt cuộc y cũng có thể đi trước một bước, loại bỏ nguyên nhân của dẫn đến chướng ngại, Bùi Cảnh định chờ đến khi giải quyết xong chuyện của Vân Tiêu sẽ lập tức bế quan.

Y mượn ánh trăng nhìn Sở Quân Dự, đúng là càng nhìn càng cảm thấy sao mà người này lại đẹp đến thế, “Chờ đến ngày ta đột phá Nguyên Anh, nhất định ta sẽ đến tận cửa bái tạ.”

Sở Quân Dự lạnh lùng nói: “Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể tìm được ta.”

Bùi Cảnh hỏi ngược lại: “Nếu ta tìm được, ngươi sẽ gặp ta à?”

Sở Quân Dự nói: “Để xem lý do vì sao ngươi lại đến đã.”

Bùi Cảnh hơi chột dạ: “Chỉ để nói lời cảm ơn thôi.”

Sở Quân Dự mỉm cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Không gặp.”

Bùi Cảnh: “…” Mẹ. Y hỏi: “Vậy phải làm sao ngươi mới gặp?”

Sở Quân Dự phớt lờ y.

Bùi Cảnh tức nghiến răng, cười nói: “Không sao, trên đời này vẫn chưa có chỗ nào ta không đến được, trước kia đã vậy, sau này cũng thế.”

Tự tin là giải quyết được việc.

Sở Quân Dự nghiêng đầu, nụ cười rất hờ hững: “Vậy thì hy vọng lúc chúng ta gặp lại, ngươi sẽ không quá chật vật.”

Bùi Cảnh: “…???” Ý gì đấy.

Cảnh chiều ở rừng phong của Thư Phong rất đẹp, hoa lá như dệt, ngân hà rực rỡ. Băng qua con đường rực đỏ ánh bạc, phía cuối là Tàng Thư Lâu. Vào lúc này, đèn trong Thư Lâu vẫn còn sáng, là thư viện lớn nhất của Vân Tiêu, tuy không cao nhưng lại chiếm diện tích rất nhiều.

Bùi Cảnh vừa nhìn thấy Tàng Thư Lâu, điều đầu tiên bật ra trong đầu y bộ dạng hung ác của Lâu trưởng lão, sau đó mới đến Thiên Các.

Thình lình nảy lên ý tưởng, Bùi Cảnh chợt nghiêng đầu, nói với Sở Quân Dự: “Ta dẫn ngươi đến chỗ này! Đi theo ta!”

Sở Quân Dự chậm rãi liếc y một cái rồi đi theo phía sau.

Ngoài sở thích học đòi văn khi về già, Lâu trưởng lão còn học cách tu thân dưỡng tức quy y thiên mệnh của người phàm. Giờ này mọi người đều về hết, để một nữ tu của Thư Phong ở lại đây, buồn bực ngán ngẩm lật xem sách cổ. Bùi Cảnh liếc nhìn, trông thấy Lâu trưởng lão không có ở đây, cười bảo: “Đúng là ông trời giúp ta.”

Nữ tu đang canh giữ mặc áo xuân của đệ tử nội phong, váy áo bay theo gió, kéo theo những cánh hoa thuỷ sinh, lúc này đang một tay chống cằm gối lên bàn, tay kia đảo đống thảo dược khô khan, ngáp ngắn ngáp dài.

Không có Lâu trưởng lão thì khỏi phải che che giấu giấu, Bùi Cảnh đi thẳng lên lầu, điều này cũng kinh động đến thiếu nữ mệt mỏi muốn ngủ.

Nghe thấy động tĩnh, cô nàng đột nhiên hạ tay xuống, nói: “Bây giờ không thể tùy tiện lên lầu hai!”

Nghe vậy, Bùi Cảnh đứng trước ở đầu cầu thang quay đầu lại: “Vì sao?”

Nữ tu ngây ngẩn cả người, mặt ửng đỏ, thế nhưng vẫn nghiêm túc phụ trách: “Lâu trưởng lão nói, nếu ngài ấy không có ở đây thì không ai được phép lên lầu hai.”

Bùi Cảnh cười nhạo một tiếng, quả nhiên quy củ vớ vẩn của lão già này năm sau còn lắm hơn năm trước.

Y nổi lên tâm tư đùa giỡn, chớp mắt nhìn nữ tu, cầu thang ẩn trong bóng tối nửa âm u, có một hương vị thật khác.

“Ngươi đừng nói cho lão ấy là được.”

Nữ tu không thấy rõ bộ dạng của y, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như tơ lụa với áo trắng như tuyết không dính một hạt bụi, khí chất quân tử như lan.

Trong nháy mắt, dung nham bùng nổ trong đầu cô nàng, đến mức toàn thân cứng ngắc. Cô nàng như bị quỷ ám muốn gật đầu, nhưng lại bị khuôn mặt trừng ai người đó khóc của Lâu trưởng lão kéo về hiện thực, thế là lắc đầu: “Không không không, không thể.”

Bùi Cảnh lười biếng bảo: “Cũng được, ngươi cứ nói là Trần Hư sư huynh khăng khăng lên lầu.”

Sở Quân Dự vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Lại là hắn.”

Bùi Cảnh được hắn nhắc nhở cũng thấy buồn cười, Trần Hư đúng là chuyên đội nồi cho y — có điều nói thật thì cái này cũng không gọi là đội nồi, bởi vì Lâu trưởng vốn chẳng hề tin Trần Hư, cái tên hồi bé mới bị ông lườm một cái đã khóc toáng lên, có lá gan này, cuối cùng vẫn ghi thù lên đầu y.

“Cũng được, không ụp nồi cho đệ ấy nữa.” Dựa vào lan can, Bùi Cảnh nghiêng đầu nói với nữ tu: “Vậy ngươi cứ báo thẳng tên ta với Lâu trưởng lão là lão ấy biết ngay.”

Nữ tu sửng sốt, thật ra trong lòng đã mơ hồ có một cái tên, thế nhưng cô nàng vẫn không dám xác định: “Xin hỏi, sư huynh là…”

Không đợi cô nàng nói hết câu, Bùi Cảnh đã tươi cười: “Thiên Tiệm Phong, Bùi Ngự Chi.”

Y là giấc mộng của hàng tỷ cô gái, người chiếm vị trí đầu tiên trong danh sách trai đẹp giới Tu Chân hàng năm, đương nhiên sức quyến rũ không hề thấp. Ngày thường có sư tôn ở đây còn làm giá, cao quý lạnh lùng đối với người ngoài. Lúc này nhếch miệng cười như vậy, đuôi lông mày lộ rõ nét phong lưu.

Nữ tu đỏ bừng mặt, tỉnh cả ngủ, chưa kịp lấy lại tinh thần thì Bùi Cảnh đã lên lầu. Cô nàng cầm sách che kín khuôn mặt nóng bừng của mình, kích động tại chỗ mất hồi lâu, cảm thán: “Bảo sao được xưng là kẻ trộm tim ở nội phong, sư huynh quyến rũ quá đi mất. Nhưng mà hình như huynh ấy không gần nữ sắc, ui chao.” Nghĩ đến đây thì vừa chua xót vừa tiếc hận, chưa được bao lâu thì kịp thời nhận ra — khoan đã, người vừa đứng cạnh sư huynh là ai vậy. Người nọ ở trong bóng tối, nhưng dáng người cao gầy — còn nữa, quần áo đen nhánh, nhìn không tầm thương — ánh trăng đầu cầu thang hơi di động. Tóc… Hình như tóc màu trắng.

“Tóc đen áo trắng, tóc trắng áo đen…” Thiếu nữ mắt hạnh bị vài người bạn xung quanh đầu độc một thời gian dài trợn trừng mắt: “Sư huynh đây là, thay lòng đổi dạ, không cần Phượng Đế nữa?”

Cũng như Phượng Căng còn lâu mới biết vì sao mình đến Vân Tiêu lại nhận được một đống ánh mắt đồng tình, Bùi Cảnh cũng sẽ không biết sau đó Vân Tiêu đã lan truyền chuyện y kim ốc tàng kiều ở Thiên Tiệm Phong như thế nào.

Công pháp ở lầu hai đều hết cho tu sĩ cho Kim Đan kỳ.

Vân Tiêu lưu trữ rất nhiều sách, có đủ loại công phu nghe thần bí sâu xa khó lường, trước đây Bùi Cảnh cũng từng nhàm chán đọc qua vài quyển, chẳng hạn như Ghi chép chân thực về Càn Nguyên, Điển tích về Kim Vũ tiên, Tâm pháp Hỗn Nguyên, nhưng lúc ở viện Kinh Thiên, sư tổ giải thích với y rằng phải cực kỳ chuyên chú, trước sau như một — đây đều là những thứ được chuẩn bị cho những người không giỏi kiếm pháp trong môn phái. Dù sao đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, thứ còn lại là biến số(1). Y đã tu luyện kiếm pháp đến cấp bảy, cũng chẳng cần làm những việc này.

(1) Xuất phát từ “kinh dịch”, nghĩa là: Trời đất có tổng cộng 50 quy luật phát triển và vận hành sự vật nhưng chỉ có thể sinh sôi bốn mươi chín, thứ chạy đi đầu tiên là thiên cơ thay đổi vận mệnh. Thực tế thì thiên cơ trong sinh hoạt vẫn ở quanh mình, chỉ là lúc chúng nó xuất hiện thì tương đối ít, còn không dễ dàng bị người ta phát hiện, bởi thế mới có thể khiến người ta cảm thấy thiên cơ khó tìm

Ngoại trừ công pháp còn có một số thứ cổ quái kỳ lạ, chẳng hạn như xe chỉ luồn kim, chăn nuôi trồng trọt. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là Bùi Cảnh từng tìm thấy công pháp chuẩn bị riêng cho nữ tu liên quan đến thuật song tu. Đúng là bao trọn đủ thứ.

Nhưng lần này y không đến vì những công pháp đó.

Giống như trước kia y lên lầu hai của Thiên Các cũng toàn rảnh rỗi đến đùa nghịch.

Ở trong cùng, đẩy cửa ra, vẫn là núi sách biển tranh ào ạt như sóng tràn bờ, mỗi một chữ đều toả ra ánh vàng nhàn nhạt, rợp xuống từ trên không, chậm rãi xoay tròn, biến hoá khôn lường trong phút chốc. Ngay trung tâm của Thiên Các, bút mực giấy nghiên bị cất sạch, chỉ còn lại một cái bàn, một cái đệm. Lúc trước, bởi vấn đề trở lại nguyên trạng mà y đã từng hỏi thăm ở chỗ này, thế là ngón tay vẽ một vết trong không khí, xuyên qua hàng vạn hàng ngàn quyển sách, tờ giấy lúc trước của y trở lại bên người.

“Trước kia sư tôn muốn ta trở lại nguyên trạng, ta nhất thời không nghĩ ra được, ngài ấy lại cắt đứt liên hệ, sau đó ta đến Thiên Các để hỏi.”

— Trở về nguyên trạng như thế nào?

Khác với nét chữ nguệch ngoạc trong nhật ký, hàng chữ này ngay ngắn từng nét, cương nghị tự nhiên, mang theo khí phách phóng khoáng của thiếu niên.

Chữ viết tay màu xám bên dưới vẫn còn đó.

— Còn phải xem trở về nguyên trạng kiểu gì. Nếu gặp phải tâm ma, vậy lấy độc trị độc, trị tận gốc căn nguyên. Nếu như bởi vì rèn luyện không đủ, không thể ngộ đạo, vậy thì nhập thế đi.

— Không nhất định phải xoá đi kí ức nhập vào nhân gian hay thế tục bên trong ngàn vạn thế giới, nơi có người chính là cõi trần.

Sở Quân Dự nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thản nhiên mở miệng: “Cho nên ngươi mai danh ẩn tích đến Nghênh Huy Phong.”

Bùi Cảnh chống tay lên bàn, đẹp trai lãng tử như con nhà quyền quý ở nhân gian, mỉm cười: “Một trong những nguyên nhân thôi, chẳng phải lúc trước ta đã nói với ngươi rồi à, còn một mục đích là vì chọn đệ tử.”

Sở Quân Dự hỏi: “Chọn ai?”

Ánh mắt trong sáng vô tư của Bùi Cảnh đối diện nghênh đón hắn: “Chọn ngươi.”

Sở Quân Dự rời mắt, để lại gò má tái nhợt người khác chớ gần cho Bùi Cảnh.

Ngón tay hắn gõ lên bàn, Bùi Cảnh hỏi tiếp: “Có phải lúc trên cầu treo ngươi đã nhận ra ta rồi không?”

Sở Quân Dự: “Ừ.”

Lúc này Bùi Cảnh không những không xấu hổ lại còn có dào dạt hứng thú: “Vậy lúc đó ngươi nghĩ về ta thế nào?”

Sở Quân Dự nói: “Vô cớ gây sự, phương pháp sát hạch vô cùng ngu ngốc.”

Bùi Cảnh đoán được từ lâu, bật cười thành tiếng — làm khó cho Sở Quân Dự lúc ấy còn phải diễn trò theo y, bung ô nâng đỡ, hoà nhã tận lực.

Đọc xong nội dung phía sau nhanh như gió, lại dừng ở câu trả lời khiến y nảy ra ý tưởng khác lúc trước.

— Ngươi nói trở về nguyên trạng, nhập thế, có phải vì để thể nghiệm thất tình lục dục cùng với đủ loại cảm giác của đời người. Thật ra rất đơn giản, ba mươi ba thiên cung, cao nhất thiên ly hận, bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư. Đạo hữu, đi tìm người tâm đầu hợp ý vá một đoạn tình duyên, tâm tình gì cũng có thể trải nghiệm, chuẩn xác để ngươi nhìn thấu trần gian này.

Tầm mắt của y dừng ở phía trên, hoảng hốt bàng hoàng.

Vì sao sau khi hỏi câu ấy lại động đến việc phá chướng ngại, loại bỏ khí Thiên Ma? Vấn đề này đã đè trong lòng Bùi Cảnh suốt chặng đường dài, chỉ là y không nói, cũng không muốn đi hỏi. Kim Đan đột phá Nguyên Anh, đương lúc sức mạnh tràn trề, chỉ thiếu một điểm giác ngộ như vậy.

Bế quan mấy chục năm, giác ngộ đất trời, hoặc trong tích tắc, giác ngộ… tình yêu.

Bùi Cảnh không cười được nữa.

Bình tĩnh nghĩ thầm: Đại ca, những lời này của ngươi đúng là có khả năng dự đoán.

Nhưng cũng bởi thế, những lời của Sở Quân Dự đều chính xác, sư tôn muốn y trở lại nguyên trạng, cái gọi là nguyên trạng xưa nay không phải thất tình lục dục. Bằng không, giờ này y đã đột phá Thương Sinh rồi cũng nên. Ngón tay của Bùi Cảnh hơi nhúc nhích, tiêu huỷ toàn bộ những tờ giấy ghi câu hỏi này, chữ viết phác hoạ bởi thần thức ngập không trung, mùi mực vĩnh cửu. Gió đêm tràn vào, trang giấy rào rạo rung động, ngẩng đầu lên là cả khoảng vàng rực, như đặt mình trong mười giới giữa chín tầng trời, quanh mình ngàn vạn lời nói.

Lúc này, Sở Quân Dự cũng vươn tay chặn một tờ lại.

Theo đầu ngón tay tái nhợt của hắn dừng lại, dòng chữ trên cùng viết “Rốt cuộc một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong là cảm giác gì?” Tờ giấy này đã trở thành chủ đề nóng bỏng trong Thiên Các, câu trả lời quá nhiều, thậm chí còn trùng lặp, phải kéo xuống từng chút từng chút. Là nhân vật chính của câu hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy câu hỏi này, Bùi Cảnh chỉ cảm thấy thú vị, thậm chí còn cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh.

Phía trên vẫn là câu pha trò hài hước của các môn phái.

“Một người một kiếm giết sạch một phong, trời xanh tuyết mịn làm chứng”, thiên chi kiêu tử sống trong miệng trong tai của mọi người trong lúc tán gẫu với nhau.

Bùi Cảnh thấy hắn nghiêm túc đọc từng chữ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác kiêu ngạo trong lòng, thế nhưng vẫn giả như bình thản chẳng hề để ý: “Sao mà trong Thiên Các toàn những câu hỏi nhàm chán thế này, nói thật, ta cảm thấy bọn họ tuổi còn trẻ, hẳn nên hỏi thêm về phương diện liên quan đến tu vi mới đúng.”

Sở Quân Dự thản nhiên hỏi: “Ngươi chưa từng nhìn thấy tờ giấy này à?”

Bùi Cảnh có thể nói ta không chỉ nhìn thấy mà còn làm màu một cách cực kỳ không biết xấu hổ, nhưng vẫn ho khan, đáp lại: “Chưa từng thấy.”

Kéo xuống dưới, giữa một đám chữ màu xám viết bằng thần thức có một đoạn văn được viết bằng mực nước vô cùng dễ thấy.

— Cảm ơn đã hỏi. Không có gì đặc biệt, chỉ là đầu hơi lạnh, trận tuyết đó rất lớn, đề nghị mọi người chú ý mặc nhiều hơn.

Sở Quân Dự phì cười, không phải là kiểu cười lạnh lùng trêu tức thường ngày, dường như bị chọc cười thật.

Bùi Cảnh: “…” Thật ra quy định của Lâu trưởng lão đôi khi vẫn có lý do.

Đôi mắt của Sở Quân Dự mang theo vẻ cười như không cười: “Cảm ơn đã hỏi, hửm?”

Làm sao Bùi Cảnh có thể thừa nhận, chống chế: “Hóa ra còn có người giống ta, không thích viết bằng thần thức.”

Sở Quân Dự gật đầu: “Đúng vậy, chữ viết còn giống ngươi như đúc.”

Bùi Cảnh: “…”

Lời thoại rất đơn giản, nhưng loại khí chất giả ngầu đó thấm vào mặt giấy, tràn ngập ngông cuồng ngạo nghễ của người viết chữ.

Bùi Cảnh run rẩy, y rầu rĩ nói: “Thật ra đây là cảm nhận chân thực của ta.”

Sở Quân Dự nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt thuần màu máu nhiễm ý cười, đến cả ánh trăng cũng dịu hẳn đi.

“Ta tin.”

Một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong. Mỗi một chữ đều lộ ra sự ưu việt của thiếu niên. Trong thời đại của những thiên tài, y chính là người ưu tú nhất. Câu trả lời phía dưới cũng giống một loại chứng minh khác, bút mực hoặc tự giễu, hoặc ngợi khen, hoặc đùa giỡn, đoán ra thiếu niên ấy sẽ có phong thái như thế nào.

Y từng ngự kiếm phơi sương. Áo trắng tuyệt thế.

Y từng danh chấn một thời. Kiếm vung lên rồi lại hạ xuống, núi sông mất sắc, trời đất nhường đường.

Bùi Cảnh bị hắn nhìn đến mức hơi thẹn thùng.

Sở Quân Dự khe khẽ cất lời: “Tuyết trên Vô Vọng Phong thật sự rất lạnh.” Lại tự nhếch miệng cười, hắn hỏi: “Chẳng phải ngươi từng hỏi ta rằng bây giờ ngươi thế nào sao?”

Bùi Cảnh sửng sốt. Gì cơ?

Hắn nói: “Bây giờ ngươi rất tốt, không khiến người ta ghét như ngươi trong dự đoán của ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện