Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Thượng Dương Phong.
Quý Vô Ưu mở mắt.
Gã giống như mới tỉnh dậy từ giấc mộng dài, ngón tay động đậy, lạnh giá lại cứng ngắc, ngó quanh khắp phía mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá đầy hơi lạnh. Gã há hốc mồm, muốn nói chuyện, cuối cùng yết hầu tắc nghẽn, nói không ra lời. Quý Vô Ưu đỡ đầu, chậm chạp xuống khỏi giường, đứng trên mặt đất nhẹ nhàng, có loại cảm giác không chân thật. Gã vừa khát vừa đói, thế là chân bước ra ngoài cửa.
Qua cửa, dường như một sợi chỉ móc qua bắp chân, đồng thời khi gã bước ra Thiên Điện, chuông gió trên mái hiên ngoài hành lang lanh lảnh vang lên.
Leng keng, leng keng…
Cơ thể Quý Vô Ưu như khựng lại chỉ trong nháy mắt, đứng đờ cả người, con ngươi co lại thành một điểm, ký ức lan tràn vào đầu như hồng thuỷ.
Ánh rạng đông chiếu lên khuôn mặt yếu ớt của gã.
Tiếng chuông là ác mộng.
Gã khàn giọng rên rỉ một tiếng cực kỳ thấp, khổ sở vịn vào cây cột, cúi người xuống.
Ngay khoảnh khắc chuông vang tiếng, Phong chủ Thượng Dương Phong đã biết được, thả việc đang làm trong tay xuống rồi chạy ngay tới. Tức khắc ông trông thấy một thiếu niên gầy yếu co quắp trên hành lang cung điện, quần áo mỏng manh, gầy gò đến nỗi chỉ còn khung xương, ngón tay gã cắm thật chặt vào trong mái tóc mình.
Phong chủ Thượng Dương Phong cau mày, bước đến, kêu lên: “Quý Vô Ưu?”
Giọng nói đầy ắp lo lắng của lão già vang lên.
Quý Vô Ưu bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt gầy đi, ánh mắt của gã trừng lớn hết sức, lớn đến lạ thường, con ngươi đen láy lúc này ầng ậc nước, nước mắt lạnh buốt, mà sâu trong đáy mắt có một sợi ánh sáng tím đen cực dày cũng cực xa.
Phong chủ Thượng Dương Phong sững sờ, ông biết Quý Vô Ưu thay đổi rồi. Nhóc mập đánh bậy đánh bạ xông vào lúc tỷ thí ở Nghênh Huy Phong, đôi mắt ngây thơ thuần khiết, có ăn có uống là có thể cười tươi vui vẻ cực kỳ. Chỉ là bây giờ, thiếu niên gầy yếu vịn lấy cây cột bỗng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là một loại biểu hiện rất khác.
Một đêm thấu sự đời, một đêm tỏ yêu hận.
Quý Vô Ưu nhìn chằm chằm lão già trước mắt, nỗ lực moi móc ra thân phận người nọ từ trong trí nhớ đần độn u mê trước kia.
Phong chủ Thượng Dương Phong thở dài, nhìn bộ dáng phòng bị này của gã, nói: “Ngươi vừa tỉnh lại, còn hơi lạ lẫm, đi theo ta trước đã.”
Trong căn phòng yên tĩnh ấm áp, xua tan hết lạnh lẽo.
Hương an thần bốc lên, khói trắng lượn lờ giữa không trung.
Phong chủ Thượng Dương Phong khoác thêm áo dày cho Quý Vô Ưu, sau khi ngồi xuống, ông khẽ gảy than trên bàn, thong thả hỏi: “Ngươi còn nhớ ngươi là ai không?”
Quý Vô Ưu vẫn chưa khôi phục tinh thần, lặng yên không nói.
Phong chủ Thượng Dương Phong thở dài: “Ngươi là đệ tử Quý Vô Ưu của Thượng Dương Phong ta.”
Quý Vô Ưu ngồi đối diện ông, khẽ giọng thì thào từng chữ: “Quý Vô Ưu?”
Phong chủ Thượng Dương Phong gật đầu, ánh mắt yêu thương xót xa, cũng không nói chuyện, để gã tự mình nhớ lại.
Đầu óc Quý Vô Ưu trống rỗng. Nhưng ngay khoảnh khắc cái tên này vang lên bên tai, một sợi ấm áp tuôn ra từ sâu trong linh hồn. Ngồi một mình tại chỗ, ngón tay bất giác run lên.
Chẳng mấy chốc có đệ tử tới, đưa danh sách tham dự thi đấu ngoại phong cho Phong chủ. Phong chủ Thượng Dương Phong nhíu mày, nhớ tới vẫn còn có việc cần xử lý, thế là nói với Quý Vô Ưu: “Trước tiên ngươi ở lại đây một lúc.”
Ông muốn đi báo cho Bùi sư huynh, dù sao Quý Vô Ưu là người mà Bùi sư huynh đặc biệt để ý.
Phong chủ Thượng Dương Phong rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Vô Ưu.
Khói trắng lượn quanh người, gã cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, màu xanh trắng, đầu ngón tay phảng phất màu đen nhàn nhạt.
Vô Ưu…
Vô Ưu…
Trong ký ức, có một người nhẹ nhàng gọi tên gã như thế, trong khung cảnh trắng thuần mơ hồ không nhìn rõ, nhưng gã biết rõ người ấy từng xuất hiện trong cuộc đời của mình, xuất hiện ở mỗi khắc gã cận kề cái chết, có lẽ là thiếu nữ cao ráo, có lẽ là bà già tóc trắng, thậm chí có thể là đàn ông, có thể là một cọng cỏ bên bờ sông, hoặc một ngọn gió thoảng qua mặt gã.
“Rốt cuộc người… là ai?”
“Xuỳ.”
Cung điện yên tĩnh, chợt nghe thấy một tiếng cười.
Quý Vô Ưu ngẩng phắt đầu dậy.
Chỉ thấy khói trong lư hương càng cháy càng nhiều, ngập kín toàn bộ cung điện, tạo nên loại cảm giác như thân ở cõi tiên lúc ẩn lúc hiện.
Vị nữ thần nhã nhặn xinh đẹp đoan chính vô số lần xuất hiện dọc núi Bồng Lai trong lúc gã hôn mê đang bước ra từ trong khói trắng, phong thái tuyệt trần.
Nàng ta vấn búi tóc cao, đỉnh đầu cài trâm ngọc bích với những hạt châu trắng tuyền từ biển sâu rủ xuống. Váy nước mỏng lam như khói uốn lượn dưới sàn nhà, môi son mũi ngọc tinh xảo, từ xa nhìn lại, có cảm giác cao quý lạnh lẽo trong sạch như băng thuần khiết như ngọc.
Quý Vô Ưu cảnh giác hẳn lên.
Nữ thần đi về phía trước, từng bước nở sen, ánh mắt trêu tức, giọng mang ý cười: “Sao phải kinh ngạc, ta nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại ngay mà.”
Quý Vô Ưu cắn răng, mắt nhìn qua nàng ta, đã không còn là đứa bé gặp phải nguy hiểm trước tiên ôm đầu khóc trước kia nữa.
Nữ thần đột nhiên xích lại gần, đầu ngón tay nâng cằm gã lên một cách ngả ngớn, chúi về phía trước ngửi, sau đó cười sâu xa: “Con trai của Thiên Ma? — Đã mười mấy ngàn năm ta chưa từng thấy dòng máu Thiên Ma thuần tuý vậy đâu — Đây là nguyên nhân mà bà ta chọn ngươi à.”
Quý Vô Ưu giật thon thót, kìm lòng không đặng mà lùi về phía sau.
Nữ thần váy áo xanh lam nhếch miệng cười, nói: “Vẫn là đứa trẻ, vậy thì tốt quá. Thiếu niên, ta làm giao dịch với ngươi, thấy sao?”
Quý Vô Ưu mím môi không nói lời nào, thầm nghĩ trong lòng, người con gái này thật đáng sợ.
Trong ảo cảnh, những chuyện xảy ra trên núi Bồng Lai của Côn Luân khiến gã cảm thụ sâu sắc rằng sau vẻ xinh đẹp xuất trần của người này là máu tanh vặn vẹo cỡ nào.
Nữ thần chậm rãi đứng dậy, váy áo dẫn theo hoa nở, không đợi gã trả lời đã cười nói: “Ta giúp ngươi thức tỉnh, ngươi thả ta ra, thế nào?” Hơi dừng lại một lát, đôi mắt nàng ta như nước thu dịu dàng, rồi tiếp tục: “Có lẽ ta còn có thể cho ngươi biết, ‘người’ trong miệng ngươi là ai.”
Lòng dạ sóng yên biển lặng của Quý Vô Ưu bị doạ cho nổi phong ba.
Gã ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người con gái thanh nhã trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi mở miệng: “Thật không?”
Nữ thần mỉm cười, thong thả ung dung: “Thật.”
Quý Vô Ưu nhớ tới thư sinh cầm dù đi ra trong mưa đen đầy trời. Rõ ràng khí chất bọn họ bộc lộ ra khác nhau hoàn toàn, nhưng người đàn ông ấy và người con gái trước mặt này lại mang đến cho gã cảm giác giống nhau một cách quỷ dị.
Một kẻ yếm thế lạnh lùng mỏi mệt còn dễ cáu kỉnh, một kẻ đoan trang thanh nhã lại thong dong, nhưng bọn họ dường như là một loại người, thực chất bên trong không khác gì nhau. Hơi nhớ lại ngôi làng sống chết lẫn lộn đổi trắng thay đen, Quý Vô Ưu nôn khan một hồi, lại nhìn người con gái trước mắt, sợ hãi trong lòng càng thêm sâu.
Nhưng gã thật sự muốn biết “người” là ai, muốn gặp “người”, nói câu cảm ơn, hoặc nhiều hơn nữa. Thế là mở miệng: “Ta phải giúp ngươi thế nào?”
Nữ thần cười thỏa mãn: “Ta bị hãm hại, nhốt trong đan điền của một người. Ngươi giết hắn giúp ta, bóp nát linh hồn của hắn là ta có thể thoát ra ngoài.”
Con ngươi Quý Vô Ưu co lại, lắc đầu: “Không được, ta không thể như thế.”
Nữ thần cau mày: “Vì sao?”
Quý Vô Ưu nhíu mày lại, vẻ mặt tái nhợt sau cơn bệnh nặng, nhưng khí thế kiên định: “Thế này là lạm sát người vô tội, không đúng.”
Người con gái váy áo thuỷ lam sững sờ, sau đó cười thành tiếng, tản mạn lại kinh ngạc: “Thần kỳ thật, một hậu duệ của Thiên Ma thế mà còn có thể thiên lương như vậy.”
Quý Vô Ưu mím môi, không lên tiếng.
Nữ thần nói: “Bà ta muốn ta bảo vệ ngươi, cho nên ta tới Vân Tiêu. Nhưng ta cảm thấy, thứ ngươi cần không phải sự bảo vệ mà là nhìn rõ thân phận của mình.” Nàng ta cúi người, hương thầm lan toả, như tuyết của Tây Côn Luân, đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo ý cười: “Ngươi là tộc Thiên Ma, đã định trước phải lấy sát chứng đạo, ngươi biết không? Pháp lực của tộc các ngươi phải dựa vào máu tươi chồng chất, nếu ngươi không giết người, vậy ngươi cũng vô dụng.”
Vô dụng. Hai chữ hời hợt, khiến Quý Vô Ưu lạnh cả người. Gã vẫn chưa rõ hậu duệ của Thiên Ma là cái gì, người con gái này giống như đã mỉm cười phán đoán cho cuộc đời tương lai của gã.
Nếu như nói người đàn ông u ám ở thôn Trung Liêm ấy khiến gã vĩnh biệt hèn yếu một thân một mình, nhận rõ chân tướng kẻ mạnh làm vua của thế giới này thì người con gái trước mắt lại đang kéo gã vào vực sâu.
Quý Vô Ưu cắn môi: “Cho dù ta có phải giết người thì cũng chỉ giết kẻ ác trên thế gian này.”
Nữ thần Côn Luân mỉm cười: “Kẻ ác trên thế gian? Thú vị, thiện ác lại không dễ dàng phán đoán như thế. Tỉ như ngươi nhìn ta xem, là ác hay thiện?”
Nàng ta xích lại gần, khuôn mặt mỹ nhân dịu dàng trong sáng, trêu chọc trái tim của đàn ông khắp thiên hạ.
Chỉ là thoắt biến một cái, màu da chuyển xanh, răng nanh mọc ra, tướng mạo ác quỷ dữ tợn.
Rầm. Quý Vô Ưu bị dọa sợ, đụng đổ chén trà trên bàn, toàn thân đổ mồ hôi, hổn hển thở gấp.
Nữ thần Côn Luân cười một tiếng, lại thay đổi về. Rồi thản nhiên ngồi xuống, bây giờ nàng ta không rảnh đi thảo luận những thứ này với một đứa trẻ, ngón tay thon dài phủi bụi trên bàn, nói: “Yêu cầu của ta và tín ngưỡng của ngươi cũng không mâu thuẫn. Cái kẻ gan to bằng trời cắn nuốt ta chính là kẻ tội ác tày trời.”
Nàng ta nói: “Ngươi thân là đệ của của Vân Tiêu mà chẳng lẽ không biết vài vụ án giết người ngoài cửa núi Vân Tiêu mấy ngày nay? Người là do kẻ đó giết.”
“Ngươi giết hắn, cũng coi như thay trời hành đạo. Vả lại, kẻ đó còn từng muốn hại ngươi nữa. Hắn tên Trường Ngô, là đệ tử Chung Nam Phong của Vân Tiêu các ngươi.”
Quý Vô Ưu khiếp sợ: “Người là do huynh ấy giết?! Miệng ngươi nói không có bằng chứng, sao ta phải tin ngươi?”
Một vệt sát ý bực bội xẹt qua mắt nữ thần, nhưng nhanh chóng được che lấp bằng ý cười, ngón tay quấn lọn tóc đen, ngả ngớn và đoan trang cùng nhau tồn tại trên người, mâu thuẫn cực điểm.
“Ngươi không nhớ sao, Chung Nam Phong, ban đêm, ngươi đưa đồ đến, vừa đẩy cửa ra là hôn mê.”
Quý Vô Ưu mơ hồ có ấn tượng.
Nữ thần cười: “Hắn nuôi một con chim xanh, phải dùng thuốc hình người củng cố thần hồn, ngươi là thuốc dẫn mà hắn chọn trúng. Ngươi phải thấy may mắn rằng tên thuốc hình người trước đó có sai sót, cắn Trường Ngô bị thương, nếu không thì bây giờ ngươi chẳng chết cũng điên.”
Quý Vô Ưu cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Bị ép đi đưa thư, lạc đường, đói khát, người con gái bị chặt đầu, sau đó có người đỡ gã dậy trong bóng tối, bà già tóc bạc phơ, giọng nói thương xót mềm mại, chỉ rõ đường cho gã. Dọc theo đường đi, một cánh cửa đá. Sau khi đẩy cửa, thứ lưu lại trong ký ức của gã chỉ có một đôi mắt âm u lạnh lẽo của thanh niên.
Trở lại Thượng Dương Phong vào ngày hôm sau, gã lăn đùng ra ốm.
Gã nhớ ra rồi!
Nữ thần nói: “Nhớ lại rồi à? Chính là hắn. Thi đấu ngoại phong của Vân Tiêu mười năm một lần trước thời hạn, ngươi tham gia đi, ta sẽ giúp ngươi, trợ ngươi giúp ta…”
Nàng ta cười ấm áp, cành hoa máu mọc dọc theo khoé mắt: “Giết hắn!”
…
Bùi Cảnh và Phong chủ Chung Nam Phong gặp mặt một lần.
Phong chủ Chung Nam Phong khẽ nói: “Hắn tham gia thi đấu ngoại phong, lần này hẳn là nên phòng trước khỏi hoạ. Chưởng môn, ta…”
Bùi Cảnh biết bà thất vọng cực điểm, hận không thể tự tay diệt trừ nghịch đồ, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải gấp gáp, có thể dẫn hắn ra là tốt rồi, những chuyện còn lại để ta thu xếp.”
Phong chủ Chung Nam Phong thở dài: “Dưỡng ra loại nghịch đồ này, ta cũng có lỗi.”
Bùi Cảnh cười nói: “Ngươi chỉ làm thầy của người ta thôi, hắn theo thiện hay theo ác cũng đâu do ngươi khống chế được.”
Từ biệt Phong chủ Chung Nam Phong, lại gặp gỡ vài trưởng lão của các tông môn bị yêu ma làm hại ngoài cửa núi, Bùi Cảnh trấn an một chút rồi ngự kiếm đi Tiên Hạng. Dựa theo chỉ dẫn của thiếu niên người phàm kia, con hẻm cuối cùng của Tiên Hạng, dưới tán cây hoè.
Y xuống núi dĩ nhiên đổi trang phục, lấy thân phận Trương Nhất Minh ra sân. Phần lớn ở Tiên Hạng là người phàm, cho nên đường đi cũng náo nhiệt như trần thế — các loại quà vặt ăn tạp, quán rượu cửa hàng, người đến người đi, rộn ràng tấp nập, trông thực có phần nhộn nhịp náo nhiệt.
Nhìn thấy hàng bán kẹo hồ lô, Bùi Cảnh đi đến mua một cây, kết quả người ta chỉ lấy linh thạch, đúng là khiến Bùi Cảnh dở khóc dở cười.
Tổ tiên của cư dân ở Tiên Hạng đều là đệ tử ra từ Vân Tiêu, tự nhận là hậu bối của tiên nhân, không chịu quay về trần thế.
Cắn kẹo hồ lô ngậm vào miệng, Bùi Cảnh cũng không biết ý nghĩ của bọn họ liệu có đúng không — y đột nhiên lại nhớ tới những lời mà Hứa Kính nói với mình ở rừng Tử Trúc khi trước. Một đệ tử Vân Tiêu muốn tự tại dưới nhân gian, một đám phàm phu tục tử nghĩ hết cách lọt vào tiên môn. Thú vị.
Dường như, đạo tâm của y hơi thay đổi.
Dưới cây hoè có hiệu cầm đồ.
Ngõ sâu râm mát, gió chiều chầm chậm, thiếu niên mơ màng buồn ngủ trên bàn. Giống như mơ thấy món gì ngon, còn chép miệng vài lần.
Bùi Cảnh đi qua, gõ bàn một cái.
Cộp cộp cộp. Thiếu niên giật thót tỉnh dậy, lơ mơ: “Ai vậy.”
Bùi Cảnh hắng giọng, cười lên: “Ta là sứ giả được một vị tiên nhân của Vân Tiêu phái đến, tới nghe ngóng tin tức.”
Nghe thấy hai chữ Vân Tiêu, thiếu niên hoàn toàn tỉnh táo, mắt sáng lên: “Ngươi tới từ Vân Tiêu?”
Thiếu niên áo nâu cùng tuổi cười nhe hai hàm răng trắng: “Không thể giả được.”
Thiếu niên người phàm dẫn Bùi Cảnh đi tìm ông mình.
Ông già đang đang ngồi trước tủ cửa hiệu cầm đồ, nhàn rỗi hết việc làm, dùng chổi lông gà quét sạch mặt bàn. Nghe tiếng rèm xốc lên, mắt cũng không ngước, mở miệng: “Khách quan tới cầm đồ hay tới mua đồ?”
Bùi Cảnh khẽ cười: “Đều không phải, ta tới hỏi ông chút việc.”
Ông già buông chổi lông gà xuống, lặng lẽ đưa mắt nhìn sang.
Người ta dẫu gì cũng là người làm ăn, sao Bùi Cảnh có thể để ông thua thiệt. Lấy một viên linh thạch cực phẩm ra từ trong tay áo, y vào Vân Tiêu từ nhỏ, chưa từng sầu não về phương diện tiền tài, cho nên cũng chẳng có khái niệm gì, căn bản không hề hay biết giá trị của linh thạch cực phẩm, giống hệt một đứa phá của hoang tiền như rác.
Mà sau khi nhìn thấy viên linh thạch kia, ông già lúc đầu còn âm u thối mặt lập tức mắt sáng như sao, cười tươi như hoa: “Úi, bạn nhỏ muốn hỏi điều gì, lão đây chắc chắn biết gì nói nấy, không giấu điều chi.”
Bùi Cảnh ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông bán đi một chiếc mặt nạ, ông còn nhớ không?”
“Mặt nạ?” Ông già suy nghĩ, nói: “Hình như có chuyện đó.”
Bùi Cảnh lại hỏi: “Có thể kể cho ta chuyện về chiếc mặt nạ đó không?”
Ông già vuốt râu, đảo mắt, chậm rãi nói: “Phải chăng thứ cậu nói là mặt nạ của nữ?”
“Ừm.”
“Cái này hả, nói ra thì rất dài dòng. Hình như vào một ngày mưa.” Ông già chìm vào hồi ức: “Mưa rất to, gió cũng rất lớn, đêm hôm khuya khoắt, giàn hoa trồng trong sân bị thổi bay, ta ngủ không yên nên ra ngoài định nâng nó lên. Không ngờ, dưới giàn hoa có một người nằm đó. Máu me khắp người, bị thương nặng, ôm chặt một bọc quần áo trong ngực.”
“Đây là Tiên Hạng, tu sĩ người phàm chia đôi, gặp phải kẻ thù sa xuống cảnh này cũng là chuyện thường. Ta nghĩ thầm, không thể để người chết trong sân, mời xui xẻo đến, thế là kéo người đó vào phòng, còn đắp thuốc cho. Trông ra thì là hòa thượng, tuổi còn rất nhỏ.”
“Hoà thượng đó nằm mơ vẫn luôn khóc, ngón tay có chết cũng không chịu buông bọc quần áo kia ra. Ta đổi phòng, đi ngủ với cháu ta. Ngày hôm sau thì phát hiện hắn đã tỉnh, nhưng hồn cũng mất, bọc quần áo được hắn ôm vào ngực hôm qua bị ném ra xa, thấy ta thì không nói gì cả, chỉ quỳ xuống.”
Ông già thầm thì một tiếng: “Đúng thật là một người kỳ lạ. Hắn cương quyết muốn ta nhận lấy bọc quần áo kia, nhưng vừa nhìn ta đã cảm thấy đồ vật trong bọc quần áo đó chẳng lành, không chịu nhận — hoà thượng dập đầu vài cái với ta, nói với ta rằng, đó đúng là tà vật, nhưng tùy người dùng mà khác nhau, loại người tốt giống như ta cầm đến tay thì nó sẽ chỉ báo đáp những thứ tốt đẹp, tài nguyên rộng mở.”
Bùi Cảnh nghe được cái này mới hỏi: “Ông tin luôn à?”
Ông già nhấc tay áo, ho một tiếng: “Không, khi ấy không tin. Nhưng lúc hòa thượng dưỡng thương ở đây, ta treo cái thứ trong bọc quần áo lên tường, là chiếc mặt nạ, vẽ rất chân thật, đẹp mắt đến lạ, làm trang trí cũng hay. Kết quả, thật đúng như lời hoà thượng kia nói, ta kiếm lời hơn trăm linh thạch trong mấy ngày ấy.”
Bùi Cảnh đã có thể đoán được những chuyện sau đó: “Cho nên ông nhận?”
Ông già sờ mũi: “Với người làm ăn như chúng ta ấy à, đó là vật may mắn, vả lại ta cứu được hắn, cái này coi như là quà cảm ơn của hắn thôi. Hoà thượng đó ở được vài ngày là đi, trước khi đi đã dặn đi dặn lại, yêu cầu ta đừng bán mặt nạ cho bất cứ kẻ nào.”
“Hòa thượng đó đi đâu vậy?” Mặt nạ bảo vệ người lương thiện — Bùi Cảnh chỉ cảm thấy buồn cười, một hòa thượng, người xuất gia lòng dạ từ bi chẳng phải là người lương thiện hay sao? Ông già: “Làm sao ta biết hắn đi đâu.”
Bùi Cảnh ngồi thẳng lên, đôi con ngươi nhìn ông chằm chằm: “Nhưng cuối cùng ông vẫn bán nó đi rồi.”
Vẻ mặt ông lão lập tức trở nên cổ quái, mập mờ nói: “Còn không phải vị tiên nhân của Vân Tiêu các cậu nhất định phải ép mua bằng được?”
Bùi Cảnh cười: “Nói xem.”
Lão già nói: “Một vị tiên nhân của Vân Tiêu, thật ra cũng xem như là khách quen cũ của nơi này. Thỉnh thoảng đến chỗ ta bán rẻ vài trận pháp vài lá bùa. Có một ngày bỗng nhiên đến mua chiếc mặt nạ kia.”
Bùi Cảnh lạnh lùng hỏi: “Lúc nào?”
Ông già mới bảo: “Ta cũng không nhớ rõ, một tháng trước hoặc là nửa tháng trước. Nhưng hình như lúc hắn tới thì bị thương, cánh tay quấn đầy vải.”
Bùi Cảnh không nói lời nào. Bị thương… có lẽ là bị cắn. Còn thời gian, Bùi Cảnh đã có thể xác định, ngay sau khi đệ tử tên Ngọc Minh của Chung Nam Phong nổi điên.
Ông già nói: “Chuyện liên quan đến mặt nạ đại khái là vậy, cậu còn gì muốn hỏi không?” Ánh mắt của ông đã mọc trên linh thạch.
Bùi Cảnh đưa viên linh thạch cực phẩm cho ông, nói: “Một vấn đề cuối cùng, ta hỏi ông, có phải ấn đường của vị hòa thượng đó có một chấm đỏ không?”
Vui vẻ ra mặt nhận lấy linh thạch cực phẩm, lão già tức khắc trừng lớn mắt, kinh ngạc hô lên: “Làm sao cậu biết?”
Bùi Cảnh uể oải cười nói: “Ông quan tâm sao ta biết làm gì.”
Nhảy xuống khỏi ghế, đi ra ngoài, ánh nắng chiếu xuyên qua cành hoè, mà trên mặt thiếu niên lại chỉ có lạnh lẽo.
Ấn đường đỏ thắm, hòa thượng, chỉ có thể là đệ tử của chùa Thích Già.
Thích Già, thánh địa của Phật môn, môn phái của Ngộ Sinh.
Thú vị thật. Núi Phượng Tê, Doanh Châu, Vân Tiêu, chùa Thích Già… Phải chăng vẫn còn một đầu mối hướng đến Quỷ vực?
Y trở về Vân Tiêu, lại lập tức gặp Phong chủ của Thượng Dương Phong, nói rằng Quý Vô Ưu đã tỉnh. Bùi Cảnh thầm nghĩ, đúng là việc chồng lên việc. Chỉ là y cảm thấy bây giờ Quý Vô Ưu không nhất thiết muốn gặp y, hoặc là không dám gặp y, vẫn luôn lấy thân phận Trương Nhất Minh lại đột nhiên biến hoá, chưa chắc gã đã chấp nhận được.
Sau khi phân phó Phong chủ săn sóc nhiều hơn, Bùi Cảnh đến chủ điện của Thiên Tiệm Phong, dùng linh ngọc truyền thần thức, một gửi đến Tịch Vô Đoan, một gửi đến Ngộ Sinh.
Nhưng mà thật ra thì… Bùi Cảnh nghĩ, bọn họ sớm muộn gì cũng tề tựu ở viện Kinh Thiên.
…
Thiên Tiệm Vô Nhai.
Vô Nhai Các.
Sở Quân Dự trầm mặc đứng thẳng, một sợi lông vũ xanh từ từ bay lên từ lòng bàn tay hắn, sau đó, một luồng sáng mãnh liệt xẹt qua, ánh sao ngàn vạn, bên trong dãy núi trải dài vô tận, lông vũ hóa thành ánh sáng, từ tóc dài đến mặt mũi, phác hoạ ra hình bóng của một thiếu nữ giữa không trung —
Mái tóc đen óng rủ xuống, bộ áo lông vũ xanh trên người nàng xen lẫn vết máu loang lổ, trên cổ trắng nõn là một vòng đỏ dữ tợn, máu thịt quằn quại y như cũ.
Sở Quân Dự nói: “Mở mắt ra.”
Ngón tay chồng chất vết thương động đậy, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, ngây thơ trên thân thiếu nữ chưa bỏ, đôi mắt cũng linh động có hồn. Xanh trong sắc trời, sạch sẽ hoàn mỹ không rành trần thế. Nàng hơi mê man nhìn khắp chung quanh, từ trên xuống dưới, trên cổ chân trắng nõn cũng đầy vết thương chưa lành, dẫm lên mặt đất đau nhức khắp người, nhưng đau đến chết lặng, nàng đã thành quen.
Lặng yên giương mắt nhìn người đàn ông áo đen tóc bạc trước mặt, Thanh Nghênh cũng không dám nói chuyện. Loại tà khí âm u lạnh lẽo huỷ diệt tất cả trên người hắn còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì nàng từng gặp trên đời này, vô thức muốn giấu hơi thở của mình đi, hô hấp chậm dần.
Sở Quân Dự hỏi: “Tây Vương Mẫu ở đâu?”
Thanh Nghênh nghe thấy cái tên này, cảm giác đau đớn trên người liên tục tăng gấp bội, sau đó co rúm người lại.
Chỉ là dường như kiên nhẫn và tính tình của người đàn ông trước mắt cũng không tốt, con ngươi đỏ ngầu nhìn sang, vẻ mặt lạnh lùng với sát khí không hề che giấu.
Thanh Nghênh bỗng sinh ra cảm giác ngạt thở.
Vết thương ở cổ vẫn còn, lại bị người ta nắm chặt cách khoảng không. Cả dòng máu lẫn xác thịt đều quằn quại, đau đớn tê tâm liệt phế.
Nàng há mồm, phát ra lại là tiếng nghẹn ngào sắp chết của tộc chim.
Sở Quân Dự rút tay về, mở miệng, giọng điệu lạnh lùng mà bạc bẽo: “Tây Vương Mẫu ở đâu?”
Thanh Nghênh ngã xuống, chống đất lên, đôi mắt rớm lệ đỏ chậm rãi sáng trong. Bởi vì yết hầu bị tổn thương, cho nên nàng nói rất nhẹ, như tơ nhện: “… Nàng ấy chết rồi. Thân xác ta tiêu tan, nàng ấy cũng chết theo.”
Sở Quân Dự nở nụ cười, đáy mắt lạnh như băng: “Nếu nàng ta chết rồi, ta sẽ không hỏi ngươi.”
Vương Mẫu của Côn Luân, con gái của núi Bồng Lai, lại có lực lượng của Thiên Đạo, sao có thể chết dễ dàng như vậy. Thậm chí ban đầu đã bất tử.
Ngón tay gầy yếu của Thanh Nghênh siết chặt lại từng chút, con ngươi trừng lớn, trong đầu chỉ quay vòng một câu.
… Nàng ấy không chết. Nàng ấy không chết.
Oán hận, phẫn nộ, ấm ức, tuyệt vọng, tất cả những thứ kiềm chế sâu trong lòng, giờ khắc này ào ạt bùng lên.
Nàng vốn cho rằng ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận, không ngờ cuối cùng… người bỏ mạng chỉ có mình.
Sở Quân Dự nói: “Thôi. Ta giữ ngươi lại còn có người khác dùng.”
Thanh Nghênh quỳ thật lâu, ánh trăng lạnh buốt, tóc cũng giá băng. Vị Thiếu Tộc trưởng trẻ tuổi của tộc Thanh Điểu đã sớm bị diệt thảm từ lâu này bỗng nhiên nỉ non một tiếng nghẹn ngào cực kỳ bi ai, dùng bàn tay đầy rẫy vết thương che mặt, nước mắt nóng hổi trào ra từ kẽ ngón tay.
Edit: Fio
Thượng Dương Phong.
Quý Vô Ưu mở mắt.
Gã giống như mới tỉnh dậy từ giấc mộng dài, ngón tay động đậy, lạnh giá lại cứng ngắc, ngó quanh khắp phía mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đá đầy hơi lạnh. Gã há hốc mồm, muốn nói chuyện, cuối cùng yết hầu tắc nghẽn, nói không ra lời. Quý Vô Ưu đỡ đầu, chậm chạp xuống khỏi giường, đứng trên mặt đất nhẹ nhàng, có loại cảm giác không chân thật. Gã vừa khát vừa đói, thế là chân bước ra ngoài cửa.
Qua cửa, dường như một sợi chỉ móc qua bắp chân, đồng thời khi gã bước ra Thiên Điện, chuông gió trên mái hiên ngoài hành lang lanh lảnh vang lên.
Leng keng, leng keng…
Cơ thể Quý Vô Ưu như khựng lại chỉ trong nháy mắt, đứng đờ cả người, con ngươi co lại thành một điểm, ký ức lan tràn vào đầu như hồng thuỷ.
Ánh rạng đông chiếu lên khuôn mặt yếu ớt của gã.
Tiếng chuông là ác mộng.
Gã khàn giọng rên rỉ một tiếng cực kỳ thấp, khổ sở vịn vào cây cột, cúi người xuống.
Ngay khoảnh khắc chuông vang tiếng, Phong chủ Thượng Dương Phong đã biết được, thả việc đang làm trong tay xuống rồi chạy ngay tới. Tức khắc ông trông thấy một thiếu niên gầy yếu co quắp trên hành lang cung điện, quần áo mỏng manh, gầy gò đến nỗi chỉ còn khung xương, ngón tay gã cắm thật chặt vào trong mái tóc mình.
Phong chủ Thượng Dương Phong cau mày, bước đến, kêu lên: “Quý Vô Ưu?”
Giọng nói đầy ắp lo lắng của lão già vang lên.
Quý Vô Ưu bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt gầy đi, ánh mắt của gã trừng lớn hết sức, lớn đến lạ thường, con ngươi đen láy lúc này ầng ậc nước, nước mắt lạnh buốt, mà sâu trong đáy mắt có một sợi ánh sáng tím đen cực dày cũng cực xa.
Phong chủ Thượng Dương Phong sững sờ, ông biết Quý Vô Ưu thay đổi rồi. Nhóc mập đánh bậy đánh bạ xông vào lúc tỷ thí ở Nghênh Huy Phong, đôi mắt ngây thơ thuần khiết, có ăn có uống là có thể cười tươi vui vẻ cực kỳ. Chỉ là bây giờ, thiếu niên gầy yếu vịn lấy cây cột bỗng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là một loại biểu hiện rất khác.
Một đêm thấu sự đời, một đêm tỏ yêu hận.
Quý Vô Ưu nhìn chằm chằm lão già trước mắt, nỗ lực moi móc ra thân phận người nọ từ trong trí nhớ đần độn u mê trước kia.
Phong chủ Thượng Dương Phong thở dài, nhìn bộ dáng phòng bị này của gã, nói: “Ngươi vừa tỉnh lại, còn hơi lạ lẫm, đi theo ta trước đã.”
Trong căn phòng yên tĩnh ấm áp, xua tan hết lạnh lẽo.
Hương an thần bốc lên, khói trắng lượn lờ giữa không trung.
Phong chủ Thượng Dương Phong khoác thêm áo dày cho Quý Vô Ưu, sau khi ngồi xuống, ông khẽ gảy than trên bàn, thong thả hỏi: “Ngươi còn nhớ ngươi là ai không?”
Quý Vô Ưu vẫn chưa khôi phục tinh thần, lặng yên không nói.
Phong chủ Thượng Dương Phong thở dài: “Ngươi là đệ tử Quý Vô Ưu của Thượng Dương Phong ta.”
Quý Vô Ưu ngồi đối diện ông, khẽ giọng thì thào từng chữ: “Quý Vô Ưu?”
Phong chủ Thượng Dương Phong gật đầu, ánh mắt yêu thương xót xa, cũng không nói chuyện, để gã tự mình nhớ lại.
Đầu óc Quý Vô Ưu trống rỗng. Nhưng ngay khoảnh khắc cái tên này vang lên bên tai, một sợi ấm áp tuôn ra từ sâu trong linh hồn. Ngồi một mình tại chỗ, ngón tay bất giác run lên.
Chẳng mấy chốc có đệ tử tới, đưa danh sách tham dự thi đấu ngoại phong cho Phong chủ. Phong chủ Thượng Dương Phong nhíu mày, nhớ tới vẫn còn có việc cần xử lý, thế là nói với Quý Vô Ưu: “Trước tiên ngươi ở lại đây một lúc.”
Ông muốn đi báo cho Bùi sư huynh, dù sao Quý Vô Ưu là người mà Bùi sư huynh đặc biệt để ý.
Phong chủ Thượng Dương Phong rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Vô Ưu.
Khói trắng lượn quanh người, gã cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, màu xanh trắng, đầu ngón tay phảng phất màu đen nhàn nhạt.
Vô Ưu…
Vô Ưu…
Trong ký ức, có một người nhẹ nhàng gọi tên gã như thế, trong khung cảnh trắng thuần mơ hồ không nhìn rõ, nhưng gã biết rõ người ấy từng xuất hiện trong cuộc đời của mình, xuất hiện ở mỗi khắc gã cận kề cái chết, có lẽ là thiếu nữ cao ráo, có lẽ là bà già tóc trắng, thậm chí có thể là đàn ông, có thể là một cọng cỏ bên bờ sông, hoặc một ngọn gió thoảng qua mặt gã.
“Rốt cuộc người… là ai?”
“Xuỳ.”
Cung điện yên tĩnh, chợt nghe thấy một tiếng cười.
Quý Vô Ưu ngẩng phắt đầu dậy.
Chỉ thấy khói trong lư hương càng cháy càng nhiều, ngập kín toàn bộ cung điện, tạo nên loại cảm giác như thân ở cõi tiên lúc ẩn lúc hiện.
Vị nữ thần nhã nhặn xinh đẹp đoan chính vô số lần xuất hiện dọc núi Bồng Lai trong lúc gã hôn mê đang bước ra từ trong khói trắng, phong thái tuyệt trần.
Nàng ta vấn búi tóc cao, đỉnh đầu cài trâm ngọc bích với những hạt châu trắng tuyền từ biển sâu rủ xuống. Váy nước mỏng lam như khói uốn lượn dưới sàn nhà, môi son mũi ngọc tinh xảo, từ xa nhìn lại, có cảm giác cao quý lạnh lẽo trong sạch như băng thuần khiết như ngọc.
Quý Vô Ưu cảnh giác hẳn lên.
Nữ thần đi về phía trước, từng bước nở sen, ánh mắt trêu tức, giọng mang ý cười: “Sao phải kinh ngạc, ta nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại ngay mà.”
Quý Vô Ưu cắn răng, mắt nhìn qua nàng ta, đã không còn là đứa bé gặp phải nguy hiểm trước tiên ôm đầu khóc trước kia nữa.
Nữ thần đột nhiên xích lại gần, đầu ngón tay nâng cằm gã lên một cách ngả ngớn, chúi về phía trước ngửi, sau đó cười sâu xa: “Con trai của Thiên Ma? — Đã mười mấy ngàn năm ta chưa từng thấy dòng máu Thiên Ma thuần tuý vậy đâu — Đây là nguyên nhân mà bà ta chọn ngươi à.”
Quý Vô Ưu giật thon thót, kìm lòng không đặng mà lùi về phía sau.
Nữ thần váy áo xanh lam nhếch miệng cười, nói: “Vẫn là đứa trẻ, vậy thì tốt quá. Thiếu niên, ta làm giao dịch với ngươi, thấy sao?”
Quý Vô Ưu mím môi không nói lời nào, thầm nghĩ trong lòng, người con gái này thật đáng sợ.
Trong ảo cảnh, những chuyện xảy ra trên núi Bồng Lai của Côn Luân khiến gã cảm thụ sâu sắc rằng sau vẻ xinh đẹp xuất trần của người này là máu tanh vặn vẹo cỡ nào.
Nữ thần chậm rãi đứng dậy, váy áo dẫn theo hoa nở, không đợi gã trả lời đã cười nói: “Ta giúp ngươi thức tỉnh, ngươi thả ta ra, thế nào?” Hơi dừng lại một lát, đôi mắt nàng ta như nước thu dịu dàng, rồi tiếp tục: “Có lẽ ta còn có thể cho ngươi biết, ‘người’ trong miệng ngươi là ai.”
Lòng dạ sóng yên biển lặng của Quý Vô Ưu bị doạ cho nổi phong ba.
Gã ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người con gái thanh nhã trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi mở miệng: “Thật không?”
Nữ thần mỉm cười, thong thả ung dung: “Thật.”
Quý Vô Ưu nhớ tới thư sinh cầm dù đi ra trong mưa đen đầy trời. Rõ ràng khí chất bọn họ bộc lộ ra khác nhau hoàn toàn, nhưng người đàn ông ấy và người con gái trước mặt này lại mang đến cho gã cảm giác giống nhau một cách quỷ dị.
Một kẻ yếm thế lạnh lùng mỏi mệt còn dễ cáu kỉnh, một kẻ đoan trang thanh nhã lại thong dong, nhưng bọn họ dường như là một loại người, thực chất bên trong không khác gì nhau. Hơi nhớ lại ngôi làng sống chết lẫn lộn đổi trắng thay đen, Quý Vô Ưu nôn khan một hồi, lại nhìn người con gái trước mắt, sợ hãi trong lòng càng thêm sâu.
Nhưng gã thật sự muốn biết “người” là ai, muốn gặp “người”, nói câu cảm ơn, hoặc nhiều hơn nữa. Thế là mở miệng: “Ta phải giúp ngươi thế nào?”
Nữ thần cười thỏa mãn: “Ta bị hãm hại, nhốt trong đan điền của một người. Ngươi giết hắn giúp ta, bóp nát linh hồn của hắn là ta có thể thoát ra ngoài.”
Con ngươi Quý Vô Ưu co lại, lắc đầu: “Không được, ta không thể như thế.”
Nữ thần cau mày: “Vì sao?”
Quý Vô Ưu nhíu mày lại, vẻ mặt tái nhợt sau cơn bệnh nặng, nhưng khí thế kiên định: “Thế này là lạm sát người vô tội, không đúng.”
Người con gái váy áo thuỷ lam sững sờ, sau đó cười thành tiếng, tản mạn lại kinh ngạc: “Thần kỳ thật, một hậu duệ của Thiên Ma thế mà còn có thể thiên lương như vậy.”
Quý Vô Ưu mím môi, không lên tiếng.
Nữ thần nói: “Bà ta muốn ta bảo vệ ngươi, cho nên ta tới Vân Tiêu. Nhưng ta cảm thấy, thứ ngươi cần không phải sự bảo vệ mà là nhìn rõ thân phận của mình.” Nàng ta cúi người, hương thầm lan toả, như tuyết của Tây Côn Luân, đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo ý cười: “Ngươi là tộc Thiên Ma, đã định trước phải lấy sát chứng đạo, ngươi biết không? Pháp lực của tộc các ngươi phải dựa vào máu tươi chồng chất, nếu ngươi không giết người, vậy ngươi cũng vô dụng.”
Vô dụng. Hai chữ hời hợt, khiến Quý Vô Ưu lạnh cả người. Gã vẫn chưa rõ hậu duệ của Thiên Ma là cái gì, người con gái này giống như đã mỉm cười phán đoán cho cuộc đời tương lai của gã.
Nếu như nói người đàn ông u ám ở thôn Trung Liêm ấy khiến gã vĩnh biệt hèn yếu một thân một mình, nhận rõ chân tướng kẻ mạnh làm vua của thế giới này thì người con gái trước mắt lại đang kéo gã vào vực sâu.
Quý Vô Ưu cắn môi: “Cho dù ta có phải giết người thì cũng chỉ giết kẻ ác trên thế gian này.”
Nữ thần Côn Luân mỉm cười: “Kẻ ác trên thế gian? Thú vị, thiện ác lại không dễ dàng phán đoán như thế. Tỉ như ngươi nhìn ta xem, là ác hay thiện?”
Nàng ta xích lại gần, khuôn mặt mỹ nhân dịu dàng trong sáng, trêu chọc trái tim của đàn ông khắp thiên hạ.
Chỉ là thoắt biến một cái, màu da chuyển xanh, răng nanh mọc ra, tướng mạo ác quỷ dữ tợn.
Rầm. Quý Vô Ưu bị dọa sợ, đụng đổ chén trà trên bàn, toàn thân đổ mồ hôi, hổn hển thở gấp.
Nữ thần Côn Luân cười một tiếng, lại thay đổi về. Rồi thản nhiên ngồi xuống, bây giờ nàng ta không rảnh đi thảo luận những thứ này với một đứa trẻ, ngón tay thon dài phủi bụi trên bàn, nói: “Yêu cầu của ta và tín ngưỡng của ngươi cũng không mâu thuẫn. Cái kẻ gan to bằng trời cắn nuốt ta chính là kẻ tội ác tày trời.”
Nàng ta nói: “Ngươi thân là đệ của của Vân Tiêu mà chẳng lẽ không biết vài vụ án giết người ngoài cửa núi Vân Tiêu mấy ngày nay? Người là do kẻ đó giết.”
“Ngươi giết hắn, cũng coi như thay trời hành đạo. Vả lại, kẻ đó còn từng muốn hại ngươi nữa. Hắn tên Trường Ngô, là đệ tử Chung Nam Phong của Vân Tiêu các ngươi.”
Quý Vô Ưu khiếp sợ: “Người là do huynh ấy giết?! Miệng ngươi nói không có bằng chứng, sao ta phải tin ngươi?”
Một vệt sát ý bực bội xẹt qua mắt nữ thần, nhưng nhanh chóng được che lấp bằng ý cười, ngón tay quấn lọn tóc đen, ngả ngớn và đoan trang cùng nhau tồn tại trên người, mâu thuẫn cực điểm.
“Ngươi không nhớ sao, Chung Nam Phong, ban đêm, ngươi đưa đồ đến, vừa đẩy cửa ra là hôn mê.”
Quý Vô Ưu mơ hồ có ấn tượng.
Nữ thần cười: “Hắn nuôi một con chim xanh, phải dùng thuốc hình người củng cố thần hồn, ngươi là thuốc dẫn mà hắn chọn trúng. Ngươi phải thấy may mắn rằng tên thuốc hình người trước đó có sai sót, cắn Trường Ngô bị thương, nếu không thì bây giờ ngươi chẳng chết cũng điên.”
Quý Vô Ưu cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Bị ép đi đưa thư, lạc đường, đói khát, người con gái bị chặt đầu, sau đó có người đỡ gã dậy trong bóng tối, bà già tóc bạc phơ, giọng nói thương xót mềm mại, chỉ rõ đường cho gã. Dọc theo đường đi, một cánh cửa đá. Sau khi đẩy cửa, thứ lưu lại trong ký ức của gã chỉ có một đôi mắt âm u lạnh lẽo của thanh niên.
Trở lại Thượng Dương Phong vào ngày hôm sau, gã lăn đùng ra ốm.
Gã nhớ ra rồi!
Nữ thần nói: “Nhớ lại rồi à? Chính là hắn. Thi đấu ngoại phong của Vân Tiêu mười năm một lần trước thời hạn, ngươi tham gia đi, ta sẽ giúp ngươi, trợ ngươi giúp ta…”
Nàng ta cười ấm áp, cành hoa máu mọc dọc theo khoé mắt: “Giết hắn!”
…
Bùi Cảnh và Phong chủ Chung Nam Phong gặp mặt một lần.
Phong chủ Chung Nam Phong khẽ nói: “Hắn tham gia thi đấu ngoại phong, lần này hẳn là nên phòng trước khỏi hoạ. Chưởng môn, ta…”
Bùi Cảnh biết bà thất vọng cực điểm, hận không thể tự tay diệt trừ nghịch đồ, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải gấp gáp, có thể dẫn hắn ra là tốt rồi, những chuyện còn lại để ta thu xếp.”
Phong chủ Chung Nam Phong thở dài: “Dưỡng ra loại nghịch đồ này, ta cũng có lỗi.”
Bùi Cảnh cười nói: “Ngươi chỉ làm thầy của người ta thôi, hắn theo thiện hay theo ác cũng đâu do ngươi khống chế được.”
Từ biệt Phong chủ Chung Nam Phong, lại gặp gỡ vài trưởng lão của các tông môn bị yêu ma làm hại ngoài cửa núi, Bùi Cảnh trấn an một chút rồi ngự kiếm đi Tiên Hạng. Dựa theo chỉ dẫn của thiếu niên người phàm kia, con hẻm cuối cùng của Tiên Hạng, dưới tán cây hoè.
Y xuống núi dĩ nhiên đổi trang phục, lấy thân phận Trương Nhất Minh ra sân. Phần lớn ở Tiên Hạng là người phàm, cho nên đường đi cũng náo nhiệt như trần thế — các loại quà vặt ăn tạp, quán rượu cửa hàng, người đến người đi, rộn ràng tấp nập, trông thực có phần nhộn nhịp náo nhiệt.
Nhìn thấy hàng bán kẹo hồ lô, Bùi Cảnh đi đến mua một cây, kết quả người ta chỉ lấy linh thạch, đúng là khiến Bùi Cảnh dở khóc dở cười.
Tổ tiên của cư dân ở Tiên Hạng đều là đệ tử ra từ Vân Tiêu, tự nhận là hậu bối của tiên nhân, không chịu quay về trần thế.
Cắn kẹo hồ lô ngậm vào miệng, Bùi Cảnh cũng không biết ý nghĩ của bọn họ liệu có đúng không — y đột nhiên lại nhớ tới những lời mà Hứa Kính nói với mình ở rừng Tử Trúc khi trước. Một đệ tử Vân Tiêu muốn tự tại dưới nhân gian, một đám phàm phu tục tử nghĩ hết cách lọt vào tiên môn. Thú vị.
Dường như, đạo tâm của y hơi thay đổi.
Dưới cây hoè có hiệu cầm đồ.
Ngõ sâu râm mát, gió chiều chầm chậm, thiếu niên mơ màng buồn ngủ trên bàn. Giống như mơ thấy món gì ngon, còn chép miệng vài lần.
Bùi Cảnh đi qua, gõ bàn một cái.
Cộp cộp cộp. Thiếu niên giật thót tỉnh dậy, lơ mơ: “Ai vậy.”
Bùi Cảnh hắng giọng, cười lên: “Ta là sứ giả được một vị tiên nhân của Vân Tiêu phái đến, tới nghe ngóng tin tức.”
Nghe thấy hai chữ Vân Tiêu, thiếu niên hoàn toàn tỉnh táo, mắt sáng lên: “Ngươi tới từ Vân Tiêu?”
Thiếu niên áo nâu cùng tuổi cười nhe hai hàm răng trắng: “Không thể giả được.”
Thiếu niên người phàm dẫn Bùi Cảnh đi tìm ông mình.
Ông già đang đang ngồi trước tủ cửa hiệu cầm đồ, nhàn rỗi hết việc làm, dùng chổi lông gà quét sạch mặt bàn. Nghe tiếng rèm xốc lên, mắt cũng không ngước, mở miệng: “Khách quan tới cầm đồ hay tới mua đồ?”
Bùi Cảnh khẽ cười: “Đều không phải, ta tới hỏi ông chút việc.”
Ông già buông chổi lông gà xuống, lặng lẽ đưa mắt nhìn sang.
Người ta dẫu gì cũng là người làm ăn, sao Bùi Cảnh có thể để ông thua thiệt. Lấy một viên linh thạch cực phẩm ra từ trong tay áo, y vào Vân Tiêu từ nhỏ, chưa từng sầu não về phương diện tiền tài, cho nên cũng chẳng có khái niệm gì, căn bản không hề hay biết giá trị của linh thạch cực phẩm, giống hệt một đứa phá của hoang tiền như rác.
Mà sau khi nhìn thấy viên linh thạch kia, ông già lúc đầu còn âm u thối mặt lập tức mắt sáng như sao, cười tươi như hoa: “Úi, bạn nhỏ muốn hỏi điều gì, lão đây chắc chắn biết gì nói nấy, không giấu điều chi.”
Bùi Cảnh ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông bán đi một chiếc mặt nạ, ông còn nhớ không?”
“Mặt nạ?” Ông già suy nghĩ, nói: “Hình như có chuyện đó.”
Bùi Cảnh lại hỏi: “Có thể kể cho ta chuyện về chiếc mặt nạ đó không?”
Ông già vuốt râu, đảo mắt, chậm rãi nói: “Phải chăng thứ cậu nói là mặt nạ của nữ?”
“Ừm.”
“Cái này hả, nói ra thì rất dài dòng. Hình như vào một ngày mưa.” Ông già chìm vào hồi ức: “Mưa rất to, gió cũng rất lớn, đêm hôm khuya khoắt, giàn hoa trồng trong sân bị thổi bay, ta ngủ không yên nên ra ngoài định nâng nó lên. Không ngờ, dưới giàn hoa có một người nằm đó. Máu me khắp người, bị thương nặng, ôm chặt một bọc quần áo trong ngực.”
“Đây là Tiên Hạng, tu sĩ người phàm chia đôi, gặp phải kẻ thù sa xuống cảnh này cũng là chuyện thường. Ta nghĩ thầm, không thể để người chết trong sân, mời xui xẻo đến, thế là kéo người đó vào phòng, còn đắp thuốc cho. Trông ra thì là hòa thượng, tuổi còn rất nhỏ.”
“Hoà thượng đó nằm mơ vẫn luôn khóc, ngón tay có chết cũng không chịu buông bọc quần áo kia ra. Ta đổi phòng, đi ngủ với cháu ta. Ngày hôm sau thì phát hiện hắn đã tỉnh, nhưng hồn cũng mất, bọc quần áo được hắn ôm vào ngực hôm qua bị ném ra xa, thấy ta thì không nói gì cả, chỉ quỳ xuống.”
Ông già thầm thì một tiếng: “Đúng thật là một người kỳ lạ. Hắn cương quyết muốn ta nhận lấy bọc quần áo kia, nhưng vừa nhìn ta đã cảm thấy đồ vật trong bọc quần áo đó chẳng lành, không chịu nhận — hoà thượng dập đầu vài cái với ta, nói với ta rằng, đó đúng là tà vật, nhưng tùy người dùng mà khác nhau, loại người tốt giống như ta cầm đến tay thì nó sẽ chỉ báo đáp những thứ tốt đẹp, tài nguyên rộng mở.”
Bùi Cảnh nghe được cái này mới hỏi: “Ông tin luôn à?”
Ông già nhấc tay áo, ho một tiếng: “Không, khi ấy không tin. Nhưng lúc hòa thượng dưỡng thương ở đây, ta treo cái thứ trong bọc quần áo lên tường, là chiếc mặt nạ, vẽ rất chân thật, đẹp mắt đến lạ, làm trang trí cũng hay. Kết quả, thật đúng như lời hoà thượng kia nói, ta kiếm lời hơn trăm linh thạch trong mấy ngày ấy.”
Bùi Cảnh đã có thể đoán được những chuyện sau đó: “Cho nên ông nhận?”
Ông già sờ mũi: “Với người làm ăn như chúng ta ấy à, đó là vật may mắn, vả lại ta cứu được hắn, cái này coi như là quà cảm ơn của hắn thôi. Hoà thượng đó ở được vài ngày là đi, trước khi đi đã dặn đi dặn lại, yêu cầu ta đừng bán mặt nạ cho bất cứ kẻ nào.”
“Hòa thượng đó đi đâu vậy?” Mặt nạ bảo vệ người lương thiện — Bùi Cảnh chỉ cảm thấy buồn cười, một hòa thượng, người xuất gia lòng dạ từ bi chẳng phải là người lương thiện hay sao? Ông già: “Làm sao ta biết hắn đi đâu.”
Bùi Cảnh ngồi thẳng lên, đôi con ngươi nhìn ông chằm chằm: “Nhưng cuối cùng ông vẫn bán nó đi rồi.”
Vẻ mặt ông lão lập tức trở nên cổ quái, mập mờ nói: “Còn không phải vị tiên nhân của Vân Tiêu các cậu nhất định phải ép mua bằng được?”
Bùi Cảnh cười: “Nói xem.”
Lão già nói: “Một vị tiên nhân của Vân Tiêu, thật ra cũng xem như là khách quen cũ của nơi này. Thỉnh thoảng đến chỗ ta bán rẻ vài trận pháp vài lá bùa. Có một ngày bỗng nhiên đến mua chiếc mặt nạ kia.”
Bùi Cảnh lạnh lùng hỏi: “Lúc nào?”
Ông già mới bảo: “Ta cũng không nhớ rõ, một tháng trước hoặc là nửa tháng trước. Nhưng hình như lúc hắn tới thì bị thương, cánh tay quấn đầy vải.”
Bùi Cảnh không nói lời nào. Bị thương… có lẽ là bị cắn. Còn thời gian, Bùi Cảnh đã có thể xác định, ngay sau khi đệ tử tên Ngọc Minh của Chung Nam Phong nổi điên.
Ông già nói: “Chuyện liên quan đến mặt nạ đại khái là vậy, cậu còn gì muốn hỏi không?” Ánh mắt của ông đã mọc trên linh thạch.
Bùi Cảnh đưa viên linh thạch cực phẩm cho ông, nói: “Một vấn đề cuối cùng, ta hỏi ông, có phải ấn đường của vị hòa thượng đó có một chấm đỏ không?”
Vui vẻ ra mặt nhận lấy linh thạch cực phẩm, lão già tức khắc trừng lớn mắt, kinh ngạc hô lên: “Làm sao cậu biết?”
Bùi Cảnh uể oải cười nói: “Ông quan tâm sao ta biết làm gì.”
Nhảy xuống khỏi ghế, đi ra ngoài, ánh nắng chiếu xuyên qua cành hoè, mà trên mặt thiếu niên lại chỉ có lạnh lẽo.
Ấn đường đỏ thắm, hòa thượng, chỉ có thể là đệ tử của chùa Thích Già.
Thích Già, thánh địa của Phật môn, môn phái của Ngộ Sinh.
Thú vị thật. Núi Phượng Tê, Doanh Châu, Vân Tiêu, chùa Thích Già… Phải chăng vẫn còn một đầu mối hướng đến Quỷ vực?
Y trở về Vân Tiêu, lại lập tức gặp Phong chủ của Thượng Dương Phong, nói rằng Quý Vô Ưu đã tỉnh. Bùi Cảnh thầm nghĩ, đúng là việc chồng lên việc. Chỉ là y cảm thấy bây giờ Quý Vô Ưu không nhất thiết muốn gặp y, hoặc là không dám gặp y, vẫn luôn lấy thân phận Trương Nhất Minh lại đột nhiên biến hoá, chưa chắc gã đã chấp nhận được.
Sau khi phân phó Phong chủ săn sóc nhiều hơn, Bùi Cảnh đến chủ điện của Thiên Tiệm Phong, dùng linh ngọc truyền thần thức, một gửi đến Tịch Vô Đoan, một gửi đến Ngộ Sinh.
Nhưng mà thật ra thì… Bùi Cảnh nghĩ, bọn họ sớm muộn gì cũng tề tựu ở viện Kinh Thiên.
…
Thiên Tiệm Vô Nhai.
Vô Nhai Các.
Sở Quân Dự trầm mặc đứng thẳng, một sợi lông vũ xanh từ từ bay lên từ lòng bàn tay hắn, sau đó, một luồng sáng mãnh liệt xẹt qua, ánh sao ngàn vạn, bên trong dãy núi trải dài vô tận, lông vũ hóa thành ánh sáng, từ tóc dài đến mặt mũi, phác hoạ ra hình bóng của một thiếu nữ giữa không trung —
Mái tóc đen óng rủ xuống, bộ áo lông vũ xanh trên người nàng xen lẫn vết máu loang lổ, trên cổ trắng nõn là một vòng đỏ dữ tợn, máu thịt quằn quại y như cũ.
Sở Quân Dự nói: “Mở mắt ra.”
Ngón tay chồng chất vết thương động đậy, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, ngây thơ trên thân thiếu nữ chưa bỏ, đôi mắt cũng linh động có hồn. Xanh trong sắc trời, sạch sẽ hoàn mỹ không rành trần thế. Nàng hơi mê man nhìn khắp chung quanh, từ trên xuống dưới, trên cổ chân trắng nõn cũng đầy vết thương chưa lành, dẫm lên mặt đất đau nhức khắp người, nhưng đau đến chết lặng, nàng đã thành quen.
Lặng yên giương mắt nhìn người đàn ông áo đen tóc bạc trước mặt, Thanh Nghênh cũng không dám nói chuyện. Loại tà khí âm u lạnh lẽo huỷ diệt tất cả trên người hắn còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì nàng từng gặp trên đời này, vô thức muốn giấu hơi thở của mình đi, hô hấp chậm dần.
Sở Quân Dự hỏi: “Tây Vương Mẫu ở đâu?”
Thanh Nghênh nghe thấy cái tên này, cảm giác đau đớn trên người liên tục tăng gấp bội, sau đó co rúm người lại.
Chỉ là dường như kiên nhẫn và tính tình của người đàn ông trước mắt cũng không tốt, con ngươi đỏ ngầu nhìn sang, vẻ mặt lạnh lùng với sát khí không hề che giấu.
Thanh Nghênh bỗng sinh ra cảm giác ngạt thở.
Vết thương ở cổ vẫn còn, lại bị người ta nắm chặt cách khoảng không. Cả dòng máu lẫn xác thịt đều quằn quại, đau đớn tê tâm liệt phế.
Nàng há mồm, phát ra lại là tiếng nghẹn ngào sắp chết của tộc chim.
Sở Quân Dự rút tay về, mở miệng, giọng điệu lạnh lùng mà bạc bẽo: “Tây Vương Mẫu ở đâu?”
Thanh Nghênh ngã xuống, chống đất lên, đôi mắt rớm lệ đỏ chậm rãi sáng trong. Bởi vì yết hầu bị tổn thương, cho nên nàng nói rất nhẹ, như tơ nhện: “… Nàng ấy chết rồi. Thân xác ta tiêu tan, nàng ấy cũng chết theo.”
Sở Quân Dự nở nụ cười, đáy mắt lạnh như băng: “Nếu nàng ta chết rồi, ta sẽ không hỏi ngươi.”
Vương Mẫu của Côn Luân, con gái của núi Bồng Lai, lại có lực lượng của Thiên Đạo, sao có thể chết dễ dàng như vậy. Thậm chí ban đầu đã bất tử.
Ngón tay gầy yếu của Thanh Nghênh siết chặt lại từng chút, con ngươi trừng lớn, trong đầu chỉ quay vòng một câu.
… Nàng ấy không chết. Nàng ấy không chết.
Oán hận, phẫn nộ, ấm ức, tuyệt vọng, tất cả những thứ kiềm chế sâu trong lòng, giờ khắc này ào ạt bùng lên.
Nàng vốn cho rằng ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận, không ngờ cuối cùng… người bỏ mạng chỉ có mình.
Sở Quân Dự nói: “Thôi. Ta giữ ngươi lại còn có người khác dùng.”
Thanh Nghênh quỳ thật lâu, ánh trăng lạnh buốt, tóc cũng giá băng. Vị Thiếu Tộc trưởng trẻ tuổi của tộc Thanh Điểu đã sớm bị diệt thảm từ lâu này bỗng nhiên nỉ non một tiếng nghẹn ngào cực kỳ bi ai, dùng bàn tay đầy rẫy vết thương che mặt, nước mắt nóng hổi trào ra từ kẽ ngón tay.
Danh sách chương