Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Khoảnh khắc thuyền nứt vỡ, năm người gần như đồng thời bay lên.

Mũi chân chạm lên một ngọn đèn hoa đăng.

Bàn chân Ngu Thanh Liên ngâm dưới sông hồi lâu, ấy thế mà không chỗ nào thấm nước. Nàng nghiêng đầu, đèn đuốc rọi xuống mặt mỹ nhân, thờ ơ mỉm cười: “Tiêu công tử, người hầu này của ngươi có lai lịch không nhỏ đâu.”

Tiêu Trạch Thành bay nhảy trong nước, bị làn nước hôi thối làm cho sặc suýt ngất, dưới nước đều là vài con ma da cấp thấp, không đả thương được tu sĩ Trúc Cơ, nhưng cũng khó mà thoát thân dưới sự vướng víu.

Góc áo của Ngu Thanh Liên nát vụn theo ánh sáng dưới dòng, lại không vươn tay, thản nhiên nói: “Uổng cho nhị công tử nhà họ Tiêu của Thương Hoa, tiện tay cứu một ma tu, không sợ rước hoạ vào cửa?”

Tiêu Trạch Thành sững sờ nhìn nàng.

Từ lúc nàng không dính nước đứng trên đèn hoa đăng, chàng ta đã biết thực lực của người trước mắt khủng bố đến mức nào, trừng mắt ngẫm nghĩ, Tiêu Trạch Thành mới bị sắc đẹp làm mơ mắt giờ này mới chậm rãi ngớ ra — Thanh Liên, Thanh Liên, Tịch Vô Đoan, sao mà tên này lại quen tai đến vậy.

Bùi Cảnh không muốn đụng tới những thứ liên quan đến người chết này, thế là đứng lên thuyền của những người khác. Chủ nhân của con thuyền này đã sợ đến mức trốn vào trong nhà, để lại một thị nữ xinh đẹp tái mặt ngồi đó.

Một chiếc bàn bày biện trước mặt, chủ nhân của thuyền học đòi văn vẻ, hương liệu trân quý bày đầy hết bó này đến bó khác trên bàn, đều dùng để chế hương.

Cô nàng mặc bộ áo váy đỏ, không có tu vi, tay chân cứng ngắc, mờ mịt luống cuống.

Bị động tĩnh quấy rầy, lại không có Ngu Thanh Liên uy hiếm, đám ma da đều lộ vẻ dữ tợn. Cánh tay trương phềnh trong suốt mò lên mép thuyền, thêm cả những cọng tóc lít nhít tuôn ra từ trong khe hở. Thị nữ sợ phát khóc, thét ầm lùi về sau, phận đàn bà con gái phàm nhân như cô nàng cũng không biết làm sao mới phải.

Tiếng khóc của cô nàng lôi kéo sự chú ý của Bùi Cảnh.

Bùi Cảnh hơi dừng lại, nhìn khắp phía, phát hiện trên thuyền có không ít đàn bà con gái và tu sĩ cấp thấp.

Hoảng sợ co rúm lại dưới sự tấn công của ma da.

Bùi Cảnh có thể san bằng chỉ với một kiếm, nhưng thế này ắt tạo nên động tĩnh rất lớn, kiếm ý mạnh mẽ sẽ làm người vô tội bị thương.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên đều tránh trong tòa đấu giá, nhàn rỗi xem náo nhiệt phía trên, đoán chừng việc ma da ăn thịt người với bọn họ cũng là tiết mục kích thích.

Bùi Cảnh đứng nhìn bọn họ từ xa, thầm nghĩ, Hoa Tuý Tam Thiên này bị san bằng cũng không lỗ đâu.

Trong thuyền, một sợi tóc luồn ra khỏi khe hở cuốn lấy tay của thị nữ, thị nữ thét chói tai thoát ra, tuyệt vọng vô hạn tuôn ra trong lòng, không khỏi cúi đầu khóc nức nở.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng bạc loé lên, lập tức nghe thấy quái vật kia phát ra tiếng kêu khàn khàn đau đớn, hoá lại thành máu chảy vào sông.

Thị nữ đờ đẫn, rưng rưng ngẩng đầu.

Cô nàng đứng ở nơi hẻo lánh trên thuyền, nhìn người kia tiến đến, xua tan bóng tối, ánh sáng trăng sao rực rỡ rơi đầy trời.

Người kia nhô cánh tay khớp xương rõ ràng ra khỏi tay áo trắng tinh, nhấc hương liệu trên bàn lên. Y khom người, tóc đen dưới ngọc quan xoã xuống, khí chất sâu hiểm khó dò lại phong nhã vô cớ, giọng nói êm tai.

“Cô nương, mượn hương liệu dùng một chút.”

Phượng Căng kiêu ngạo thành quen, sẽ không chịu đựng nổi bản thân vẫn còn đứng trên mặt nước dơ bẩn kia.

Mang theo Mắt Đỏ, nhảy lên ca lâu phía trái nhất của toà nhà ba tầng.

Sự xuất hiện của cậu chàng doạ sợ đào kép cùng đàn tấu.

Mắt Đỏ tỉnh cả ngủ, đập cánh, nhìn ra bên ngoài.

Các đào kép vừa mờ mịt vừa khiếp sợ.

Phượng Căng quay đầu lại, bộ dạng phú quý rảnh rỗi yêu kiều, lười biếng nói: “Đàn tiếp đi, sao lại ngừng.”

“…” Sau một hồi lặng yên thật lâu.

Tinh.

Bàn tay đào kép run rẩy gảy đàn.

Cùng lúc đó, trong toà đấu giá cũng đang gió tanh mưa máu ngấm ngầm.

“Hai người này là ai vậy!”

Hoa Tuý Tam Thiên có tu sĩ Nguyên Anh kỳ trấn thủ, cho nên bọn họ cũng quá không lo lắng đến an toàn tính mạng của bản thân mình.

Bỏ thuyền mà đi, bỏ luôn những người con gái bị mang đến.

Các tu sĩ ngồi một đường, khiếp sợ nhìn hai người trên không trung.

“Không biết, chẳng qua có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, tuyệt đối không phải người mà chúng ta có thể đụng vào.”

“Đây là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt? Ha ha ha, đánh nhau thì hay.”

Bọn họ đi vào chỗ đầy tội ác này, vốn chẳng còn lương tri.

Có người đặt nghi vấn: “Có phải đánh nhau vì lệnh bài vào thành không?”

Câu này cũng có lý, thế là cả đám ồn ào thảo luận.

“Cũng có khả năng, nhìn hai người mà xem, trông chẳng giống nhân sĩ chính đạo gì cả.”

Tiếng người bị ma da kéo xuống bì bõm truyền đến từ ngoài lầu.

Xen lẫn tiếng kêu khóc của đàn bà con gái, nước mắt chảy ngang, thậm chí mơ hồ có mùi khai của nước tiểu.

Trong quán rượu Hoa Tuý Tam Thiên, không ít tu sĩ cười ầm lên.

“Mấy ả này nhát gan thế, ai mang tới vậy.”

“Lúc đầu dẫn người tới chỉ sợ lộ trình nhàm chán, ai biết được lại sinh ra trò hay như thế.”

Bọn họ nghển cổ lên, tràn đầy phấn khởi, chờ đợi hình ảnh người bị chia ăn. Lại không thể toại nguyện, người con gái kia giãy giụa trong nước, bên cạnh là ác quỷ lít nha lít nhít. Đương lúc ác quỷ nhô cái đầu to như bồn máu lên, muốn xé nát cô nàng ra.

Tiếng chuông bạc vang lên.

Ma da bất động, tròng mắt nứt ra.

Đồng thời, mùi thơm không tên chẳng biết thoảng tới từ chỗ nào. Ấy là mùi trầm hương thường thấy trong tiệc sinh nhật chốn cung đình nhân gian, bây giờ lại lẫn hương lạnh lẽo khác, nhạt như trăng tuyết.

Ngửi thấy mùi hương này, đám ma da bốc lên khí đen khắp người, nức nở nghẹn ngào khổ sở. Trong Hoa Tuý Tam Thiên, các tu sĩ cũng cảm thấy buồn phiền, không ngừng nôn khan.

Sau khi người con gái rơi vào trong nước được cứu lên, người cũng mất hết sức lực, gần như hôn mê.

Bước chân của Ngu Thanh Liên giẫm lên đèn hoa đăng đầy sông, váy áo không thấm nước.

Cứu người con gái kia lên, đỡ cô nàng lên thuyền.

Nàng suýt nữa hắt xì vì hương thơm, quay đầu nhìn về hướng mùi hương thoảng đến, cau mày nói: “Bùi Ngự Chi, huynh làm trò quỷ gì đấy?”

Bùi Cảnh đập tay, phủi hết bột phất hương liệu rơi vào trong nước, cười nói: “Để cho việc mà chúng ta phải làm sau đó thêm vài phần phong nhã.”

Ngu Thanh Liên: “… Có bệnh à?”

Bùi Ngự Chi.

Giọng của nàng rất khẽ, nhưng Tiêu Trạch Thành cách đó không xa vẫn nghe thấy.

Bùi Ngự Chi, Tịch Vô Đoan… Ngu Thanh Liên? Tiêu nhị công tử trợn trừng mắt, hãi không thở nổi, choáng trên ván gỗ.

Trên không trung, Đế Phong trưởng lão vốn đã bị trọng thương, sau mấy chiêu thì bị Tịch Vô Đoan ở Nguyên Anh kỳ áp xuống thế hạ phong.

Đôi mắt đục ngầu của lão đầy ắp kinh hoảng cùng với ác độc, sợ hãi gào lên: “Ngươi đã phá Nguyên Anh?”

Tịch Vô Đoan cười khẩy: “Lạ lắm à?”

Đế Phong trưởng lão phun ra một búng máu, nói: “Đúng là ta đã coi thường ngươi rồi.”

Trên đầu ngón tay của Tịch Vô Đoan, Quỷ Hoả u ám, phía sau là bướm xanh lấy xác thối làm thức ăn, hắn ta lạnh lùng nói: “Ta còn nhớ ông chạy ra khỏi Quỷ vực vào hai trăm năm trước. Luyện cả thành người dưới nhân gian làm con rối thây ma, cha ta lệnh cho cả thiên hạ truy sát ông mà cũng không có kết quả, hoá ra là trốn đến thành Thiên Yển.”

Máu tươi tràn ra khỏi khoé miệng Đế Phong trưởng lão, cười nhe răng vàng, mà ánh mắt lão ta lại lạnh lẽo khác thường: “Ban đầu ta có thể thoát khỏi dưới mắt cha ngươi, giờ đây, dĩ nhiên cũng có thể thoát khỏi tay ngươi.”

Tịch Vô Đoan hơi giật mình.

Chỉ thấy thân thể gầy yếu lọm khọm của Đế Phong trưởng lão bắt đầu bành trướng, da mặt nứt toác.

Năm đó luyện sống một thành, oán khí tích luỹ cho lão ta sử dụng tràn ngập chung quanh, nổ tung méo mó!

“Nhóc con! Lão phu đi trước một bước!”

Lão ta khặc khặc cười to, sau đó thân thể tan khắp phía, một Nguyên Anh đầu trọc màu đỏ chui ra, xông bắn lên chủ lầu đấu giá trên cao bằng tốc độ mắt thường không kịp nhìn — lệnh bài vào thành!

Tịch Vô Đoan phẫn nộ, phát động công kích về phía lão ta, lại phát hiện, dưới trạng thái Nguyên Anh bây giờ, Đế Phong trường lão trốn vào hư không bằng một loại bí thuật, những thứ bên ngoài hoàn toàn không thể đụng đến.

Lúc này, dưới bầu trời.

Ngu Thanh Liên và Bùi Cảnh đứng chung một chỗ.

Nàng đã ngứa tay lâu lắm rồi, bay lên nhìn thoáng qua: “Tịch Vô Đoan đánh xong chưa? Có thể bắt đầu giết người chưa?”

Từ sau khi được Kiếm Tôn cho hay “Vô Hận”, Bùi Cảnh lập tức ép mình vào một loại trạng thái Phật hệ, không đánh nhau không gây chuyện — mặc dù không ai cảm thấy, y vẫn tự cho rằng tính tình của mình tốt hơn rất nhiều.

Thế là đệ nhất Thiên Bảng rất Phật hệ nói: “Gấp cái gì, chém chém giết giết. Không bằng thưởng thức cảnh đẹp phong nhã hiện giờ một chút.”

Ngu Thanh Liên ngó khắp phía, đúng là rất phong nhã.

Cầm sắt trên lầu cao réo rắt, đèn hoa đăng lửa nhỏ đầy sông, hương thơm ngào ngạt thoảng không, say ba ngàn khách ngồi trông chốn này.

Nhưng nàng vẫn trừng mắt: “Sao huynh lắm chuyện thế.”

Bùi Cảnh nói: “Đây không phải lắm chuyện, đây là một loại thái độ trước vạn vật trong thiên địa. Không oán không hận, không tranh không đoạt, thuận theo tự nhiên.”

Ngu Thanh Liên nhìn y rất lâu, thoáng liếc qua, kinh ngạc nhìn Nguyên Anh của Đế Phong trưởng lão lao lên chủ lầu mà không có bất kỳ trở ngại nào, cả kinh hô lên: “Không xong.”

Bùi Cảnh rất Phật hệ, chậm rãi: “Làm sao.”

Ngu Thanh Liên: “Lão ta muốn cướp lệnh bài vào thành để chuồn đi!”

Bùi Cảnh: “…”

Trường kiếm phá không mà lên, sát khí bén nhọn rọi khắp Cửu Châu!

Ngu Thanh Liên còn chưa nói xong đã phát hiện kiếm ý lạnh lẽo bên cạnh mình.

Nhìn kiếm tu áo tuyết đuổi theo sát, ấn đường của nàng giật giật, đỡ trán — không tranh không đoạt? Điên mới tin y.

Bùi Cảnh sao có thể để lão già kia cướp mất lệnh bài vào thành — y còn phải đi tìm vợ nữa.

Người bán đấu giá đợi cả buổi cũng không đợi được tiểu đồng, sốt ruột nóng nảy, gấp như kiến bò trên chảo nóng. Lão nói với thị nữ bên cạnh: “Ngươi lại đi nhìn xem?” 

Thị nữ không đáp lời, sắc mặt tái nhợt, nhìn ra phía sau lão: “Tiên sinh…”

Người bán đấu giá còn chưa kịp phản ứng, thậm chí cũng không kịp rên lên, chỉ cảm thấy nhói đau, hoa máu nở trên mặt.

Nguyên Phong của Đế Phong trưởng lão há mồm, cắn đứt cổ lão.

Sau đó ha ha ha ha cười to, nhặt lấy lệnh bài vào thành rơi xuống đất.

Lão ta ôm hận nặng, nhưng cũng biết bây giờ không chiếm được lợi dưới tay Tịch Vô Đoan.

Đế Phong trưởng lão ôm lệnh bài vào thành, muốn trốn sang một chỗ khác bên sông —

Còn chưa kịp mừng rỡ.

Một đường kiếm băng lam hoá thành màn chắn, ngăn trước người lão ta.

Đồng thời, gió hoá thành kiếm, vạn kiếm quy tông, một kiếm trận với uy lực mạnh mẽ vây cứng mọi lối đi của Đế Phong trưởng lão.

Thời gian đào tẩu của Đế Phong trưởng lão đã trôi qua. Lão ta quay đầu, Nguyên Anh nho nhỏ tức giận vô cùng: “Ngươi —!”

Bùi Cảnh nhẹ nhàng sà xuống đài, áo tuyết tung bay, khoé môi là nụ cười lười biếng: “Lại dám cướp lệnh bài vào thành của ta? Ê lão già, lão chán sống rồi à?”

Đế Phong trưởng lão nhăn mặt lại, tức hộc máu: “Ăn nói ngông cuồng thật — lệnh bài vào thành của ngươi? Ta sợ ngươi vào thành rồi cũng không biết mình chết thế nào!”

Bùi Cảnh nói: “Này thì khỏi nhọc lão lo lắng.”

Đế Phong trưởng lão lòng đau như cắt, nhưng cũng biết không thể cứng rắn, nặng nề nói: “Lệnh bài vào thành thất lạc bên ngoài trong thiên hạ này còn có rất nhiều, gấp gì một miếng này. Ta là trưởng lão của Thi Quỷ Môn, nếu hôm nay ngươi thả ta đi, lần sau ngươi vào thành, ta khắc giúp ngươi một tay.”

Bùi Cảnh cười: “Khách khí quá. Nhưng mà ta tương tư phu nhân ta thành bệnh, không chờ nổi miếng tiếp theo.”

Đế Phong trưởng lão lại tức hộc máu! Dụ dỗ không thành lựa chọn uy hiếp!

Ánh mắt lão ta âm u: “Nếu ngươi muốn vào thành Thiên Yển, vậy không thể giết ta! Thi Quỷ Môn ngoài thành một tay che trời, hồn đăng(1) của ta cũng ở trong môn. Ta chết rồi, hồn đăng lưu giữ ký ức, cũng sẽ xếp tên ngươi vào đối tượng truy sát của Thi Quỷ Môn, còn có hơi thở của ngươi, tướng mạo của ngươi — khiến ngươi vừa vào thành đã bị nghiền xương thành tro!”

(1) đèn báo sinh tử, lửa còn thì sống, lửa tắt thì chết

Bùi Cảnh khẽ bật cười, lão già này thú vị thật.

“Vậy lão biết tên ta không?”

Đế Phong trưởng lão nghẹn lời, làm sao cũng không nghĩ đến sẽ phát triển kiểu này, thế là đáp lại trong vô thức: “Không biết.”

Bùi Cảnh lại cười với lão ta một tiếng, “Vậy được, Bùi Ngự Chi.”

“Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chờ người trong môn lão tới cửa dâng phiền phức cho ta.”

Kiếm trận khởi động, kiếm ý băng lam lẫn ánh tía trực tiếp xoắn nát Nguyên Anh yếu ớt của Đế Phong trưởng lão.

Lão ta gầm thét trước khi chết: “Thi Quỷ Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ác khí cả một thành bám trên người lão ta cũng bộc phát hoàn toàn, một cơn gió đen kịt cuốn lên, bên trong là đủ loại mặt người méo mó.

Trưởng lão Quỷ vực luyện thi khí khống vong linh, dưới ảnh hưởng của Đế Phong trưởng lão, người bán đấu giá bị lão ta cắn chết tươi dưới đất bỗng trừng mắt, đứng thẳng đạp đất dậy, mặt xanh nanh vàng, nhào đến cắn Bùi Cảnh.

Bùi Cảnh hoàn toàn không sợ, Kim Đan trở xuống gần y cũng khó khăn, thậm chí là mặc kệ.

Nhặt lấy miếng lệnh bài vào thành kia lên.

Nhưng một lực lượng vừa mạnh mẽ vừa lạnh lẽo ẩm ướt cuốn nó lên.

Dưới mắt thường của y, không biết bướm đen từ đâu bay đến, hoá thành một bàn tay lớn, bóp chặt lệnh bài vào thành, muốn bóp nát nó!

Nụ cười trên mặt Bùi Cảnh phai đi: “Lại một đứa nữa đến chịu chết?” Uy áp của tu sĩ Nguyên Anh quanh người y không ẩn giấu nữa. Sau khi thức tỉnh, loại kiếm ý kia của kiếm Lăng Trần càng thêm thâm thuý. Bàn tay lớn cảm nhận được uy hiếp, một con hồ điệp với đôi mắt đỏ sậm điên cuồng nhào đến cắn xé y.

Hoa Tuý Tam Thiên.

Ngộ Sinh vẫn luôn tìm kiếm trong đây, rốt cuộc tìm được nơi oán hận nặng nề nhất, đẩy cửa ra, chỉ thấy máu tươi đầy đất, cùng với bảy tám cái xác người sống. Anh nắm chặt thiền trượng, thở dài một tiếng nhỏ bé không thể nghe thấy.

Cũng không biết thứ gì trộn lẫn trong mùi hương kia, đám người bóp cổ, càng ngày càng khó chịu. Sau đó, bên ngoài lầu, trên mặt sông đầy bướm đen không biết bay tới từ lúc nào, vừa kinh khủng vừa tanh mùi máu.

Xông vào trong lầu, chỉ trong mấy giây, một người sống biến thành xương trắng — còn là tu sĩ Kim Đan!

Cả đám hốt hoảng.

“Á ——!”

“Thứ quỷ gì đây!”

Đứng dậy hoảng loạn chạy trốn.

Cả Ngu Thanh Liên Tịch Vô Đoan lẫn Phượng Căng đều chú ý tới, một tầng nghiêm trọng dần hiện lên trong mắt ba người.

Mặt nước đỏ bắt đầu xôn xao, tựa như có thứ gì đó dưới nước bị đánh thức.

Một bóng đen khổng lồ tới gần mặt nước.

Sau đó, vèo —

Vọt ra khỏi mặt nước, trời đất rung chuyển —

Là một con rắn hai đầu khổng lồ ngủ say trong nước! Thân thể của nó gần như xoay quanh toàn bộ vùng nước, đầu rắn thành hình tam giác, đồng tử dẹt thẳng đứng màu nâu, há mồm rống to, lưỡi rắn cũng dài đến ba mét!

Ngu Thanh Liên cắn răng: “Không ổn.”

Nàng rút roi ra, đứng trước bảo vệ một đám người phàm.

Chỉ là con rắn hai đầu bị quấy rầy này cũng không tấn công nàng — mà con mắt phẫn nộ nhìn lên đài cao!

Rắn khổng lồ động đậy thân thể, khuấy nước bắn đấy trời.

Bùi Cảnh quyết phải lấy được lệnh bài vào thành trong ngày hôm nay, nhưng đám bướm đen kia cũng không thể khinh thường.

Một đám sinh vật không có linh trí mà cũng có thể đánh với y năm mươi năm mươi, Bùi Cảnh nhăn mày.

Thậm chí, y còn có cảm giác, tất cả tổn thương y mang đến cho bướm đen đều dựa vào kiếm Lăng Trần. “Tru” kiếm đã thức tỉnh.

Y lùi về sau một bước, bỗng nhiên một bóng đen to lớn bao trùm xuống người y.

Bùi Cảnh quay đầu. Đôi mắt từ nãy đến giờ vẫn luôn bình tĩnh.

Giờ khắc này, chợt mở to.

Lầu các rung chuyển trong con sóng lớn, dưới bóng đêm, rắn hai đầu khổng lồ thè cái lưỡi đỏ như máu ra về phía y.

Máu chảy thành sông.

Hồ điệp vẫn toả ra màu đỏ cất cánh trên đài sen, sau đó đuổi sát lên.

Bay qua nước sông uốn lượn.

Hạ xuống đầu ngón tay của người đàn ông khoác choàng đen.

Hoá thành một cái đầu người lơ lửng, lên tiếng: “Thành chủ, việc phá huỷ lệnh bài vào thành vướng phải trở ngại.”

Thanh niên dùng một bàn tay khác kéo choàng đen xuống, gió thổi bay tóc hắn, màu trắng bạc âm u. Lộ ra diện mạo tái nhợt anh tuấn, đôi mắt đỏ ngầu như máu.

“Nói.”

Đầu người nói: “Có người đoạt với chúng ta.”

Sở Quân Dự nói: “Giết là được.”

Khuôn mặt đầu người lộ vẻ khó xử: “Sợ là hơi khó, ta không dám dốc toàn lực đánh với hắn, giết chết rồi sẽ rước rất nhiều phiền phức. Sau người đó là cả Vân Tiêu, chỗ này không xa viện Kinh Thiên, chỉ sợ kinh động đến vị tiên tổ Hoá Thần kỳ kia.”

Sở Quân Dự im lặng hồi lâu, không nhìn thấu buồn vui, hỏi: “Bùi Ngự Chi?”

Đầu người gật đầu.

Sở Quân Dự mỉm cười, nụ cười mang theo chút bạc bẽo, lại hạ lệnh: “Vậy rút lui đi.”

Đầu người sửng sốt, “Ơ?”

Sở Quân Dự hờ hững nói: “Y đã muốn vào như vậy, để y vào cũng có sao.”

Rắn khổng lồ viễn cổ thức tỉnh, nước sông cuồn cuộn dưới chân hắn, cũng không dám gây ra chấn động quá lớn.

Sở Quân Dự nhận thấy động tĩnh, mắt nhìn sang bên kia một chút, lúc này mới nhớ ra: “Ngươi thức tỉnh con rắn hai đầu dưới nước?”

Đầu người không có mắt mũi miệng, chỉ là một đám sương mù, đáp: “Vâng. Ngài nói, phải giết hết người trong Hoa Tuý Tam Thiên.”

Sở Quân Dự cong môi, cười hài hước.

Rắn à.

Đầu người nói: “Vậy chúng ta…”

Sở Quân Dự lại khoác áo choàng lên, màu đen kịt hoà vào bóng tối.

Ngón tay thon dài tái nhợt kéo mép áo choàng, lúc quay người rời đi lại nói: “Lệnh bài vào thành khỏi phải phá huỷ, để bọn họ giết chết con rắn này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện