Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Bùi Cảnh tìm quán rượu chẳng qua cũng chỉ là tìm một điểm dừng chân. Thành Thiên Yển quá hỗn loạn, bên ngoài nguy cơ tứ phía, huống chi y đã là trùm sỏ ngoại thành tội ác trước khi tới, chú ý cẩn thận vẫn tốt hơn.

Trong phòng, ánh mắt nhìn y của Kiều Mộ Tài bây giờ đã lấp lánh ánh sáng, hận không thể móc tấm lòng thành ra, mở miệng ngậm miệng cũng là ca, “Trương ca huynh muốn uống nước không” “Trương ca huynh cần ta cầm kiếm giúp huynh không” “Trương ca huynh xem ta ngủ đất bên này hay đất bên kia”, năng lực nịnh hót phát huy cực điểm.

Nhà họ Kiều của lầu Mai Hoa cũng coi như thế gia lớn trong giới Tu Chân, chẳng biết cái kiểu yêu tiền như mạng keo kiệt bủn xỉn này truyền xuống từ vị tổ tiên nào.

Lần đầu tiên gặp phải loại nịnh nọt xốc nổi như vậy, Bùi Cảnh vẫn rất hưởng thụ, ngồi trên ghế như ông lớn: “Không khát, không cần, tuỳ ngươi. Ôi, gió này hơi lớn, ngươi đóng cửa giúp ta với.”

Kiều Mộ Tài cũng không hề cảm thấy kỳ quặc, dù sao có tiền thật là ông lớn. Tình anh em vào sinh ra tử của bọn họ không đáng nhắc tới trước mặt tiền tài.

Kiều Mộ Tài hùng hục khép cửa sổ lại, ngó ra thăm dò, thành Thiên Yển nơi kẻ ác tụ tập trong truyền thuyết không tầm thường, ban đêm âm u như địa ngục, gió thổi đến cuốn theo mùi máu tanh. Cậu ta sởn gai ốc, khép cửa sổ lại, sau đó nhanh chóng quay về, mặt đối mặt với Bùi Cảnh.

“Trương ca, còn dặn dò gì không.”

Lòng dạ Bùi Cảnh nhảy nhót không ngừng, nhưng vẫn quyết định nói thật cho cậu ta nghe: “Thật ra ta muốn nói, ở thành Thiên Yển, mạng còn quan trọng hơn tiền nhiều.”

Kiều Mộ Tài sững sờ, bị y tạt một chậu nước lạnh, tức khắc suy sụp.

Bùi Cảnh nói: “Không bằng trước tiên thảo luận tìm người thế nào đã.”

Kiều Mộ Tài cúi thấp đầu một cách uể oải: “Tin tức mà thành Thiên Yển truyền ra ngoài đã ít càng thêm ít, khó lắm.”

Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi cảm thấy ca ca của ngươi sống sót ra sao trong thành?”

Kiều Mộ Tài vò đầu: “Làm sao ta biết được.”

Động tác vò đầu của cậu ta chợt khựng lại, cả khuôn mặt tái nhợt, cứng đờ buông thõng tay. Chỉ thấy ống tay áo rơi xuống, trên cổ tay của thiếu niên có một vòng tay bạch ngọc, lúc này vòng tay hơi nóng lên, toả ánh sáng đỏ. Kiều Mộ Tài cũng choáng luôn tại chỗ.

Bùi Cảnh nhíu mày: “Sao thế?”

Hồn phách của Kiều Mộ Tài sắp bay mất tiêu, cậu ta run rẩy dùng ngón tay chỉ lên nóc nhà, mấp máy môi: “Bên bên bên trên.”

Bùi Cảnh dùng thần thức thăm dò, mới phát hiện hình như có thứ gì đó trên xà nhà của bọn họ thật.

“Ta biết rồi.”

Bùi Cảnh gật đầu.

Đoạn, y đứng dậy, đi tới bên cửa sổ rồi đẩy ra. Kiều Mộ Tài trừng lớn mắt, muốn nhìn xem y muốn làm gì. Chỉ thấy Bùi Cảnh bỗng cong ngón tay lại, thứ gì đó trên nóc nhà thốt lên tiếng nghẹn ngào, sau đó lăn xuống theo mảnh ngói. Bùi Cảnh túm lấy tóc của thứ đó, quẳng thẳng vào phòng.

Cái thứ gì đó bốc khói đen lăn xuống dưới chân của Kiều Mộ Tài, là người, hoặc phải nói là con rối.

Kiều Mộ Tài trừng to mắt, hãi đến nhảy dựng lên: “Cái gì đây?”

Bùi Cảnh phủi tay, “Hỏi chút là biết liền.”

Con rối này vốn luyện từ xác chết, khoảnh khắc bị túm lấy, người điều khiển xác chết biết ngay không ổn, lập tức cắt đứt hồn của nó.

Thi thể toả mùi hôi thối, nằm cứng đờ không động đậy trên đất, một đống chất lỏng màu đậm tràn ra.

Kiều Mộ Tài sắp ói, bịt mũi lại: “Èo ơi, thối quá.”

Bùi Cảnh lại hứng thú tràn trề, cúi người xuống, lấy tay rẽ tóc của xác chết ra, nhìn dấu vết màu đen sau lỗ tai nó, hơi cong mắt lên cười: “Ấy chà ghê nhỉ, là bạn cũ của ta cơ đấy.”

Kiều Mộ Tài ngẩn người: “Gì cơ?”

Bùi Cảnh ngồi lại trên bàn, ngẫm nghĩ rồi nói với cậu ta: “Một cung ba môn năm giáo, từng nghe danh Thi Quỷ Môn chưa.”

Kiều Mộ Tài dẫu gì cũng là người của lầu Mai Hoa, nuốt nước miếng một cái, cứng đờ gật đầu.

Bùi Cảnh nói: “Ta với Thi Quỷ Môn ấy à, có thù oán.”

Bịch. Kiều Mộ Tài lăn xuống khỏi ghế.

Bùi Cảnh lẳng lặng nhìn cậu ta.

Kiều Mộ Tài: … Bây giờ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt mỗi người một ngả còn kịp không.

Nhưng mà cái người Trương Nhất Minh giàu lắm.

Kiều Mộ Tài tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng, trong ánh nhìn chăm chú của Bùi Cảnh, cậu ta tằng hắng một hơi, dằn sự hãi hùng lại trong lòng, dựng ghế dậy, sau đó nói: “Ta biết, Thi Quỷ Môn, phần lớn đều là Quỷ tu.”

Bùi Cảnh nhìn thấu kế vặt của cậu ta, thầm cảm thấy buồn cười, ngoài miệng lại khổ sở thở than: “Ài, ta nói chứ, sao bọn họ kẻ nào cũng trông khủng bố như vậy. Làm thế nào bây giờ, người của Thi Quỷ Môn phát hiện ra ta rồi, ta nên làm gì đây.”

Kiều Mộ Tài đờ ra mất hồi lâu: “Bằng không chúng ta rời khỏi thành trước đã?”

Bùi Cảnh chưa từng thấy người nào sợ hãi như vậy, tạm thời cạn lời.

Kiều Mộ Tài suy sụp, uất ức tủi thân: “Nhưng giờ chúng ta mà ra khỏi thành rồi, sau này không vào được nữa hu hu hu hu.”

Bùi Cảnh còn phải an ủi cậu ta: “Thật ra không cần sợ, thành Thiên Yển lớn như vậy, Thi Quỷ Môn cũng chẳng phải một tay che trời. Tối nay chúng ta đi ngay, bọn họ không tìm thấy đâu.”

Kiều Mộ Tài khịt mũi, “Vậy chúng ta trốn đi đâu được?”

Bùi Cảnh chợt cười sâu xa một tiếng, vươn tay cầm lấy ngọn đèn trên bàn, chậm rãi nói: “Trước tiên chúng ta trốn đến — ” Nói đến đây đột nhiên ngừng lại.

Ầm!

Y trở tay, ném thẳng ngọn đèn vào vách tường bên cạnh.

Ném rất mạnh, tấm ván gỗ ngăn vỡ tan trong nháy mắt, sau đó, một tiếng “á” thật to vang đến từ căn phòng cách vách. Tấm ván gỗ vụn thành một đống, có một người con gái che lấy lỗ tai, máu tươi chảy ra từ kẽ các ngón tay, nhìn bọn họ với ánh mắt cực kỳ ác độc.

Kiều Mộ Tài hoảng hồn trợn trừng mắt.

Tai vách mạch rừng!

Bùi Cảnh đứng dậy đi lên phía trước, thiếu niên mặc bộ quần áo nâu, khí phách tiêu sái, khẽ cười: “Cô nương, đèn của chúng ta hỏng rồi, mượn nhờ chút sáng nhé.”

Lỗ tai của cô ta sắp điếc vì bị đập phải, nhìn ngọn đèn dưới chân y, tức đến nỗi lục phủ ngũ tạng quặn đau.



Cùng lúc đó.

Thi Quỷ Môn của thành Thiên Yển.

Đại điện âm u, Quỷ hoả băng lam bùng lên trong miệng đầu lâu. Ngón tay của Môn chủ Thi Quỷ Môn sờ lên đầu vật cưỡi, ngón tay của gã ta bị người ta chặt mất một đoạn, khúc mới mọc ra cũng chỉ có xương khô không có thịt, trông cực kỳ kinh khủng.

Phía dưới là hai vị trưởng lão của Thi Quỷ Môn, mặt mày lúc này đều u ám.

Phong trưởng lão nói: “Lại có một nhóm người mới vào thành, ta đã phái người truy lùng tin tức của bọn họ.”

Môn chủ như không có thực thể, trốn trong một đám sương đen, giọng nói khàn đặc: “Thành Thiên Yển hoàn toàn bế thành, trong vòng mười ngày nữa, ngươi nhất định phải cố gắng truy lùng dấu vết của đám người mới tới cho ta.”

Phong trưởng lão gật đầu: “Vâng.”

Vị Vũ trưởng lão còn lại lộ ra vẻ ngượng ngùng trên mặt: “Môn chủ, người nọ là Bùi Ngự Chi, chúng ta nhất định phải đối địch với hắn?”

Môn chủ âm u lạnh lẽo cười một tiếng: “Bùi Ngự Chi thì làm sao, một thằng nhóc phá sơ Nguyên Anh vắt mũi chưa sạch mà thôi, ta còn không trị được hắn ở đây?! Ta chắc chắn phải báo thù cho Đế Phong!”

Phong trưởng lão gật đầu: “Đúng, ta cũng không tin tập hợp lực lượng trên dưới Thi Quỷ Môn của chúng ta mà vẫn không giết được hắn! Nhìn vào hướng tích cực, Bùi Ngự Chi là ai, Chưởng môn tương lai của Vân Tiêu, trên người có bao nhiêu thứ tốt. Vả lại,” Ánh sáng thèm thuồng tham lam toát ra từ trong mắt lão già: “Sau khi hắn chết, ta phải luyện thân thể của hắn thành con rối ngàn vạn năm khó gặp.”

Vũ trưởng lão lắc đầu, nói: “Ta vẫn cảm thấy không ổn.”

Môn chủ Thi Quỷ Môn hừ lạnh: “Sợ gì chứ, trong toà thành này, hắn cũng chỉ có một mình.”

Vũ trưởng lão thở dài: “Nhưng nếu giết hắn, chỉ e chúng ta cũng không chiếm được hời. Đừng quên, Vân Tiêu vẫn còn vị sư tổ trên viện Kinh Thiên.”

Tiền bối Hoá Thần kỳ trong viện Kinh Thiên như một ngọn núi sừng sững trong lòng bọn họ.

Môn chủ Thi Quỷ Môn hơi động tay, lại lắc đầu, ánh mắt loé lên sát ý chắc nịch: “Khỏi phải sợ, sau mười ngày, vị kia trong viện Kinh Thiên cũng không vào được. Chớ quên, bế thành là quyết định ai đặt ra.”

Vũ trưởng lão giật mình.

Phong trưởng lão lại sáng mắt lên: “Đúng đúng đúng!”

Mặc dù bọn họ cũng không biết vị kia trong thành nghĩ thế nào, nhưng có hắn ở đây, cho dù là sư tổ của Vân Tiêu ấy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

— Đến lúc đó, xoá bỏ tất cả vết tích tồn tại của Bùi Ngự Chi, để y chết lặng lẽ không một tiếng động, sẽ không ai biết là bọn họ làm.

Lúc này, bỗng nhiên ngón áp út của Vũ trưởng lão hơi động đậy.

Nâng lên, dây đỏ nối với ngón tay đã đứt đoạn.

Lão ta bỗng trừng lớn mắt: “… Con rối chết rồi.”

Bàn tay vuốt ve vật cưỡi của Môn chủ Thi Quỷ Môn ngừng lại.

Khuôn mặt của Phong trưởng lão cũng lộ vẻ điên cuồng: “Có thể phát hiện ra sự tồn tại của con rối còn giết chết được, tu vi tất trên Nguyên Anh, ha ha ha, trên đời này được bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh, lại có được mấy người đến vào lúc này! Nhất định là hắn! Nhất định là hắn!”

Gần đây lão ta mới luyện được một món tà thuật, chỉ là không tìm được con rối thích hợp, lúc này lại có cái kẻ trước kia lão nghĩ cũng không dám nghĩ đưa đến cửa. Đệ nhất Thiên Bảng Bùi Ngự Chi, nổi tiếng khắp trần, trăm tuổi Kim Đan.

Phong trưởng lão nảy sinh ghen tị lẫn tàn ác trong lòng, không kịp chờ đợi mà nói: “Môn chủ, bây giờ ta đi bắt hắn về ngay.”

Môn chủ Thi Quỷ Môn lạnh lẽo liếc lão ta một cái, tràn đầy bỡn cợt.

Vũ trưởng lão cũng không khỏi thầm mắng lão ta ngu xuẩn.

Bùi Ngự Chi dễ trêu dễ bắt như vậy? Kim Đan kỳ đã vượt cấp giết người, một kiếm diệt núi. Giờ phá Nguyên Anh, chỉ sợ càng thêm ghê gớm, đuổi đến chịu chết à?

Phong trưởng lão nhìn vẻ mặt của hai người cũng chợt nhận ra. Hơi khó chịu, đồng thời trong lòng càng thêm căm hận — bắt được Bùi Ngự Chi rồi, lão ta nhất định phải nỗ lực làm nhục y, giẫm y xuống dưới chân mình.

Môn chủ Thi Quỷ Môn bước ra khỏi sương đen, ẩn trong một lớp mũ che đỏ ngòm, khàn khàn mở miệng: “Đi, truyền lệnh cho hai vị Môn chủ của Hàn Nha Môn cùng với Chuyển Nhật Môn.”

Một cung ba môn năm giáo, một cung cầm đầu, ba môn cùng tồn tại.

Truy Hồn Cung có quan hệ với nội thành, trước giờ vẫn luôn bí ẩn.

Còn lại là ba môn bọn họ, chiếm cứ ngoại thành này.

Có thể nói, hiện nay Bùi Ngự Chi gặp phải truy sát của cả ngoại thành.

Phong trưởng lão giờ mới an tâm, sau khi loại hết những lo lắng này, lão ta cũng bắt đầu âm thầm tính toán. Gần đây quả thực thiếu một liều thuốc dẫn.

Môn chủ Thi Quỷ Môn nhe răng cười: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc hắn chết hay không.”

Vật cưỡi dưới người thức tỉnh, chậm chạp ngẩng đầu, là một con chim lửa ba đầu.

“Đi, đến cửa thành.”

Gã ta tự mình đi!



Làm phiền ấy à, đương nhiên phải làm phiền mọi phía.

Bùi Cảnh dứt khoát kéo Kiều Mộ Tài đi thẳng vào căn phòng của cô gái này. Vừa vào trong đã ngửi thấy mùi hương kỳ dị, giống mùi son phấn của nữ giới, lại giống một loại thuốc kích tình nào đó.

Dù sao Bùi Cảnh ngửi thấy không hề cảm thấy dễ chịu.

Kiều Mộ Tài cũng hắt xì liên tục mấy cái.

Che lỗ tai đầm đìa máu, người con gái nhìn hai tên giặc, không ngừng lùi về sau.

Bùi Cảnh mỉm cười, liếc mắt: “Nghe lén người khác nói chuyện là không đúng.”

Giọng nói của người con gái kinh hoảng: “Ta không cố ý! Ta không cố ý!”

Bùi Cảnh đâu thèm quan tâm cô ta cố ý hay không, chậm rãi rút kiếm.

Cô ta lập tức quát to một tiếng: “Không không không! Ngươi không thể giết ta hu hu hu! Ta là người của Mị Hương Giáo! Ngươi không thể giết ta!”

Chà, khéo thật. Bùi Cảnh tới gần, cười nói bằng giọng mà chỉ hai người nghe được: “Câu này quen thế, trưởng lão của Thi Quỷ Môn lần trước cũng nói như này.”

Cô ta bỗng nghẹn họng, lúc ngẩng đầu lên, thiếu niên trước mắt cười rạng ngời.

Như trông thấy ác quỷ địa ngục, sinh nỗi ớn lạnh cực kỳ sâu sắc.

Bùi Cảnh nói: “Ngươi giải thích ta coi, sao lại nghe lén.”

Cô gái của Mị Hương Giáo khóc rống lên: “Hu hu hu, ta chỉ muốn nghe xem các ngươi đã nghỉ ngơi chưa, ta chỉ muốn trộm vài thứ có giá trị trên người các ngươi mà thôi.”

Kiều Mộ Tài gần như hiểu rõ ngay tức khắc, đau lòng oán trách: “Huynh xem một trăm linh thạch cực phẩm mà huynh bỏ ra kia, tiền bạc không được lộ ra ngoài có biết không thế.”

Bùi Cảnh chậm rãi cất kiếm, lỗ tai chợt động đậy, bỗng nhiên quay người, ánh mắt như chớp, nhìn xuống dưới lầu —

Có người lại đến đây.

Kiều Mộ Tài sững sờ: “Sao đấy?”

Bùi Cảnh đi thẳng tới bên cửa sổ, nhìn một đống người trên con đường yên tĩnh hoang vu đang đi về phía này. Bóng đêm âm u, khí quỷ thi phân tán khắp không trung, cầm đầu — ba tên tu sĩ Nguyên Anh.

Bằng tu vi của Kiều Mộ Tài, cậu ta không cảm nhận được những thứ này, chỉ có ánh mắt nhìn chằm chằm con chim lớn đi phía trước, cả kinh: “Chim lửa ba đầu?! — Đây không phải là yêu quái chỉ tồn tại trong sách cổ à?”

Bùi Cảnh hỏi: “Ghê gớm lắm đúng không?”

Theo ý nghĩa nào đó mà nói, Kiều Mộ Tài cũng coi như kiến thức rộng rãi: “Chim lửa ba đầu thành niên có thể sánh với tu sĩ Kim Đan Đại viên mãn chúng ta, huynh nói có ghê gớm không? Vả lại, thứ đặc biệt nhất không phải thực lực mà là khứu giác của nó. Trên thân mỗi người có mùi khác nhau, có thể giữa người với người không phát hiện ra, nó lại có thể phân biệt được loại mùi này một cách rất tinh tế.” Cậu ta tán thưởng xong mới bắt đầu chậm chạp nhận ra, “Ơ ơ ơ, hình như bọn họ đi về phía này — ”

Lấy thực lực toàn Thi Quỷ Môn, ba vị tu sĩ Nguyên Anh ẩn thế không ra đến đây còn có thể làm gì? Khoé môi Bùi Cảnh cong lên nụ cười, vỗ lên bả vai Kiều Mộ Tài: “Kiều huynh, có lẽ chúng ta nên chạy trốn.”

Màn đêm yên tĩnh bị tiếng đập cửa dữ dội phá vỡ.

Bà chủ còn cơn buồn ngủ khoác áo lụa mỏng phủ lên bả vai để lộ, hằm hè đi tới, “Cái gì đấy, có để bà đây yên giấc không, để bà bới quần áo thằng nhóc kia ra, để xem —!”

Bà vội vàng mở cửa bằng bàn tay ngọc ngà, sau khi nhìn thấy cục diện bên ngoài, khuôn mặt giận dữ cứng đờ.

Câu chửi đã xông lên yết hầu lại nuốt xuống, bị sặc, nhưng bà không dám hó hé, run rẩy: “Tiền tiền tiền tiền… bối, có gì dặn dò?”

Môn chủ Thi Quỷ Môn trầm mặc.

Vốn có thể chính xác đến vị trí của con rối, kết quả lại bị người ta cắt đứt toàn bộ tin tức bằng thần thức. Bây giờ bọn họ cũng chỉ biết người ở bên này.

Nhưng cổng thành có một đống quán rượu, vả lại trong số người vào thành luôn có kẻ giấu tài, giết chết toàn bộ không thực tế lắm. Để không rút dây động đến Bùi Ngự Chi và Truy Hồn Cung, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm như thế này, tra từng ngóc ngách quanh quán rượu.

Có chim lửa ba đầu ở đây, Bùi Ngự Chi có mọc cánh cũng khó mà thoát.

Bà chủ bị một đệ tử của Thi Quỷ Môn kéo sang một bên.

Nhảy xuống khỏi chim ba đầu, Môn chủ Thi Quỷ Môn ra lệnh: “Các ngươi gọi tất cả mọi người xuống đây.”

Đệ tử môn hạ đồng thanh: “Vâng.”

Bà chủ tức không chịu được nhưng cũng sợ khiếp vía, nghiêng đầu muốn tránh thoát, lại bị tát rất mạnh. Bà phẫn nộ trừng sang, lại thấy đó là người chết, con ngươi đã rớt khỏi hốc mắt, miệng nứt tận mang tai — trợn mắt trừng một cái, bà chủ sợ đến ngất đi.

Lúc này, trong phòng.

Cộp cộp cộp, tiếng bước chân lên lầu không ngừng vang lên.

Kiều Mộ Tài tái mặt nhìn Bùi Cảnh chằm chằm: “Cái gì gọi là trốn?”

Bùi Cảnh khẽ cười: “Hẳn là người của Thi Quỷ Môn tới tìm ta.”

Thân thể Kiều Mộ Tài co quắp, muốn ngất đi ngay.

Bùi Cảnh mỉm cười: “Đừng vội chứ đệ đệ, Thi Quỷ Môn không dám trực tiếp diệt sạch, chắc chắn là sợ gây nên động tĩnh lớn. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Kiều Mộ Tài cho rằng mình tìm được tên ngốc lắm tiền làm bạn, không ngờ lại tìm đến một tai hoạ đi đâu chết đó. Cuộc đời cậu ta tuyệt vọng, “Xong rồi xong rồi xong rồi.” Ngón tay chống lên sàn nhà, đứng dậy, khóc hu hu phủi sạch quan hệ: “Huynh đi mau đi, bây giờ chúng ta coi như người xa lạ không mạo phạm lẫn nhau.”

Bùi Cảnh tặc lưỡi một tiếng: “Lại nói, vậy cũng không được đâu, ta còn phải nhờ ngươi giúp một việc đó.”

Kiều Mộ Tài trưng ra bộ mặt sống không còn gì hối tiếc: “Huynh muốn làm gì?”

Bùi Cảnh nói: “Ta muốn tìm thứ gì đó che mùi đi, thấy mùi son phấn của cô nương cũng không tệ, nhưng mà một thằng con trai lại tô son điểm phấn thì kỳ quặc quá, mà con gái con đứa vào thành một thân một mình cũng thu hút ánh nhìn của người khác.” Y nhìn chung quanh, ngồi xổm người xuống, đôi mắt xinh đẹp cong thành vầng trăng khuyết, “Nào, Kiều đệ đệ, chúng ta tới đóng giả một đôi uyên ương tẩu thoát đi.”

Kiều đệ đệ: “…” Cút đi!!



“Làm gì đấy — ”

Có người bị đánh thức giữa cơn mộng đẹp, trề môi lầu bầu.

Đệ tử của Thi Quỷ Môn lạnh lùng nói: “Xuống dưới, không nói chuyện.”

Chẳng qua phần lớn những kẻ vào thành đều là hạng thủ đoạn ác độc tâm tư sâu kín, im lặng khoác áo đi theo xuống dưới, có nam có nữ có già có trẻ.

Mà phòng trong nhất của quán rượu lại là một cặp đôi chủ động ra ngoài.

Kiều Mộ Tài sắp điên rồi, nhìn “thiếu nữ” một thân son phấn áo tuyết xuất trần thuần khiết như ngọc bên cạnh mình.

Cậu ra run giọng: “Trương ca tha cho ta đi! Ca ca ta mất rồi, nhà họ Kiều của ta chỉ còn lại mình ta là con trai! Nhà họ Kiều của chúng ta không thể tuyệt hậu đâu.”

Bùi Cảnh nói: “Yên nào, đừng hoảng.” Ta cũng chướng mắt ngươi, ngu ngốc.

Kiều Mộ Tài không thể không hoảng, khóc lóc ỉ ôi như chết đến nơi rồi, cào tường không chịu đi: “A a a a — đồng tính đáng chết huynh thả ta ra! A a a ta không thích đàn ông! Nếu chuyện này truyền đi ta còn làm người thế nào nữa.”

Bùi Cảnh nói: “Một ngàn linh thạch.”

Kiều Mộ Tài nghẹn họng, phẫn nộ: “Ta không phải người như vậy!”

Bùi Cảnh lại cười: “Linh thạch cực phẩm.”

“…”

Bàn tay cào tường buông lỏng ra.

Kiều Mộ Tài ho một tiếng, chải chuốt đầu tóc sửa sang quần áo, khách khí kéo lấy tay Bùi Cảnh, cười rạng rỡ: “Phu nhân nói sớm đi.”

Đôi “uyên ương tẩu thoát” này xuống lầu, ngoài việc thiếu nữ quá xinh đẹp ra thì cũng không còn chỗ nào kỳ quái.

Kiều Mộ Tài nịnh nọt: “Đi chậm một chút, lỡ mà té ngã, vi phu sẽ đau lòng.”

Bùi Cảnh tự nhận có gia thất, cảnh cáo cậu ta: “Ngươi còn xưng một câu vi phu nữa, ta vặn đầu ngươi xuống.”

Kiều Mộ Tài rụt cổ, có tiền cực kỳ dễ nói chuyện, biết lắng nghe biết cải thiện: “Được được được, phu nhân đi chậm chút, lỡ mà té, Kiều Kiều sẽ đau lòng.”

Bùi Cảnh: “…” Ban đầu không té, bị hai chữ Kiều Kiều kia ghê muốn té.

Không được, đến lúc đó cho Kiều Mộ Tài một khoản tiền bịt miệng, vậy y coi là thứ gì? Lấy tiền tìm đàn ông? Mẹ nó, y biết ăn nói thế nào với Sở Quân Dự.

Bùi Cảnh hiếm thấy lần nào hơi chột dạ.

Ba vị trưởng lão của Thi Quỷ Môn lạnh lùng.

Chim lửa ba đầu dừng lại một chút trước mặt mỗi người, lướt qua từng kẻ.

Bọn họ nhíu mày, không lên tiếng.

Đi xuống lầu một của quán rượu.

Bà chủ tỉnh dậy từ cơn chóng mặt, tâm trạng đêm nay cực kỳ kém, xoa huyện thái dương chép miệng: “Về hết đi về hết đi.”

Bùi – thiếu nữ lạnh lùng – về tới phòng, hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi.

Kiều Mộ Tài cuống quýt: “Trương ca Trương ca, bây giờ chúng ta nên làm gì.”

Bùi Cảnh mỉm cười, lại có loại lạnh lẽo khác dưới ánh trăng, lười biếng nói: “Đến thành Thiên Yển ấy hả, quan trọng nhất là vui vẻ.”

Kiều Mộ Tài: “???”

Bùi Cảnh liếc mắt ra ngoài: “Ngươi có tin không, bằng mối hận của Thi Quỷ Môn với ta, toàn bộ ngoại thành sẽ nhanh chóng bắt đầu truy sát ta.”

Kiều Mộ Tài: “Hả???”

Bùi Cảnh khẽ giọng: “Thế mà đã bị phát hiện rồi, không thể khiêm tốn nữa, vậy thì ta cho bọn chúng một bất ngờ thôi.”

“Tới rồi hả, dù sao cũng phải chuẩn bị chút quà.”

Bùi Cảnh hỏi: “Trước tiên ta đốt pháo hoa cho bọn chúng nhé?”

Kiều Mộ Tài: “???”



Môn chủ Thi Quỷ Môn đi đến toà nhà tiếp theo mới chợt nhận thấy không thích hợp. Gã ta tự tin quá mức nên quên mất, hình như trên thân người kia có mùi hương khác, hơi thở sẽ bị che đi lúc ban đầu, nhưng vừa rồi còn vương không ít mùi tanh tưởi khó ngửi trên người chàng trai.

Gã ta hơi dừng lại, nói: “Quay lại.”

Hai chữ nhẹ nhàng của Môn chủ vừa dứt.

Đột nhiên có tiếng động vang lên sau lưng.

Đùng!

Đám con rối theo sau cùng đoàn người bị kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ pha lẫn chút ánh tím quấn lấy, sau đó bị quăng lên — nổ tung trên không trung.

Cả bọn kinh ngạc ngẩng đầu.

Sau khi con rối nổ tung là kiếm khí màu băng lam, ánh sáng lấp lánh tản đi tứ phía, rực rỡ tuyệt vời, chói lọi giữa bầu trời đêm. Tựa như pháo hoa chốn trần gian, hơn nữa pháo hoa này còn có hình dạng, hai vòng cung trên uốn cong xuống, một vòng cung dưới uốn cong lên. Giống hoa văn kỳ dị nào đó.

Môn chủ Thi Quỷ Môn cảm thấy bị sỉ nhục, không, đây rõ là sỉ nhục không hề che giấu!

Tức điên người! Nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: “Bùi, Ngự, Chi!”

Toàn bộ thành Thiên Yển đều bị màn pháo hoa này kinh động.

Kiều Mộ Tài mắc trên cửa sổ, ánh mắt kinh hoàng, tu vi của cậu ta không đủ, cho nên không biết lực lượng vừa rồi khủng bố cỡ nào.

Chỉ nói: “Trương ca, huynh giỏi ghê.”

Bùi Cảnh khiêm tốn: “Thường thôi.” Mà trong lòng lại vui như hoa nở, màn tỏ tình náo động cả thành, đệch, y đúng là một thiên tài, không hổ là chàng trai vang dội toàn bộ giới Tu Chân.

Đôi mắt Kiều Mộ Tài lấp lánh ánh sáng: “Quá giỏi! Cái thứ mà huynh dùng pháo hoa ghép lại không phải là loại nguyền rủa thượng cổ, người nhìn thấy ắt tổn thương? — hoặc giả, hẳn là khiêu khích, a a a đẹp quá đi, ai thấy cũng phải tức chết, ha ha ha ha!”

Bùi Cảnh: “…”

Tức cái đầu ngươi.

Không hiểu thì im miệng.

Đó là nụ cười ta gửi đến phu nhân của ta.

Con rối nổ xác làm pháo hoa, mưa máu tán loạn làm tỏ tình, đại khái trên đời này, người có thể hiểu cũng chỉ có một.

Ngoại thành, Truy Hồn Cung.

Cung chủ Truy Hồn Cung nằm rạp dưới đất, hô hấp rất nhẹ, ngón tay run rẩy. Gã ta cũng hiểu được chút việc phân tranh trong nội thành, thế là sợ hãi sâu thẳm trong lòng với người trước mắt lại càng sâu, nhìn áo bào đen nhánh của hắn lướt ngang cung điện, thậm chí không dám ngẩng đầu.

Sở Quân Dự không đổi sắc mặt, nói: “Ta không có thời gian nán lại đây, lão già của tộc Thiên Ma đúng là gây ra không ít chuyện. Ta thật sự rất tò mò, lão ta muốn ngươi mời chào đệ tử là bởi cớ gì.”

Thật sự rất tò mò, lại không nghe ra chút tò mò nào trong đó. Lời nói bạc bẽo của hắn tựa như nhiễm chút ý cười, mà con ngươi đỏ ngầu lại lạnh lẽo như băng.

Sở Quân Dự nở nụ cười, lại nói: “Nghe nói muốn vào nội thành từ ngoại thành cần tham gia thử thách, thử thách của tộc Thiên Ma sao.”

Cung chủ Truy Hồn Cung cảm thấy hồn phách của mình bị người đó nắm trong tay, chỉ hơi bóp mạnh chút là sẽ hồn phi phách tán. Vầng trán túa mồ hôi, chảy vào quần áo, lòng bàn tay chỉ thấy lạnh, gã ta run rẩy, gọi lên xưng hô khiến cả thiên hạ nghe thấy đã sợ mất mật: “Thành chủ…”

Sở Quân Dự nói: “Ta lười phải hỏi những chuyện ở ngoại thành, nhưng kẻ nào cho ngươi lá gan nhúng tay vào nội thành. Nếu ngươi không muốn sống, hôm nay — ”

Câu nói của hắn bị cắt ngang.

Đùng.

Trên bầu trời của thành Thiên Yển yên tĩnh bỗng phát ra tiếng vang.

Ánh sáng băng lam chiếu sáng toàn bộ ngoại thành.

Sở Quân Dự sững sờ, ngước mắt nhìn lên trên bầu trời.

Cung chủ Truy Hồn Cung gặp nạn không chết, lấy được cơ hội thở dốc mới ho khan hai tiếng, ngón tay run rẩy vịn đất, cả người cuống cuồng, đầu óc trống rỗng.

Màn đêm của thành Thiên Yển trở nên tựa như ảo mộng bởi pháo hoa màu băng lam kia. Không trung vẽ nên một mặt cười, độ cong của mắt từ sâu đến nông, hệt như sao băng. Thông báo sự tiến đến của một người.

Sở Quân Dự: “…”

Hồi lâu sau.

Hắn cụp mắt, khẽ giọng: “Đồ ngốc này.”

Lúc này, ngũ tạng lục phủ của Cung chủ Truy Hồn Cung đã quặn lại một chỗ, bò tới gần Sở Quân Dự, muốn giải thích, nhưng còn chưa tới gần, Sở Quân Dự đã quay người đi. Cung chủ Truy Hồn Cung ngớ ra tại chỗ, khó mà tin nổi — Thành chủ, thế này là, buông tha cho gã ta rồi?



Không ngoài dự đoán của Bùi Cảnh, trong vòng một ngày, ngoại thành bắt đầu rải rác lệnh truy sát, không hề nói tên, lại vẽ ra dáng vẻ của y. Thậm chí ngày nào cũng có người đưa tin nuôi dưỡng chim ba đầu lượn lờ trên đường, khó lòng phòng bị.

Đến mức y không thể không duy trì dáng vẻ đó.

Kiều Mộ Tài nhìn bức tranh dán trên tường, hết nhìn sang trái một chút lại ngó sang phải một chút: “Không phải chứ, người vẽ lên rõ ràng đẹp trai hơn huynh rất nhiều.”

Bùi Cảnh: “Cút.”

“Ta nói nè, rốt cuộc là sao mà huynh chọc phải Thi Quỷ Môn vậy.”

Bùi Cảnh: “Thù nhà.”

Thật ra trừ tật ham tiền thì Kiều Mộ Tài cũng rất thông minh, không tìm tòi nghiên cứu thêm, nhìn đám người không chú ý bên này mới lặng lẽ hỏi: “Trương ca, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì.”

Bùi Cảnh nhớ đến lời dặn dò của Ngu Thanh Liên, sâu xa nhìn về phương hướng nào đó, cười nói: “Một cung ba môn năm giáo, ba môn không cho ta sống, chẳng phải còn có Truy Hồn Cung chứa chấp hay sao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện