Khi Phó Du Thường hỏi lại, Mộc Chiêu ôm đầu uốn éo tỏ vẻ ký ức vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không nhớ rõ.

Phó Du Thường không cần nghĩ cũng biết nàng đang ôm tâm tư gì, thế là chọc chọc cái đầu nhỏ của nàng, nói: "Học hư."

"Không có đâu, người ta thật sự không nhớ rõ!" Mộc Chiêu lè lưỡi, ai bảo học tỷ giày vò nàng, nàng chỉ muốn "trả thù" một xíu để cô tò mò thôi ~!

Điều duy nhất vượt quá dự liệu của Mộc Chiêu là học tỷ không tiếp tục hỏi nữa, như là căn bản không giẫm vào bẫy của mình mà chỉ vò rối tóc của bản thân, sau đó bắt đầu một chủ đề khác.

Mộc Chiêu nhạy bén đánh hơi được không khí có gì đó không ổn, nàng không tin học tỷ thật sự không có chút tò mò nào.

Trong nội tâm nàng lặng lẽ lẩm bẩm, lẽ nào học tỷ đã đoán được rồi sao? Nhưng dù là đoán được, chẳng lẽ chị ấy không tò mò cụ thể chuyện gì đã xảy ra sao? … Sẽ không nghẹn chiêu gì ở phía sau đó chứ?

Nhưng cả ngày, học tỷ không hỏi bất kỳ câu hỏi liên quan nào, đến buổi tối vẫn vô cùng giữ lời hứa, để mình sống yên ổn ngủ cả đêm, đến sáng hôm sau, khi Mộc Chiêu tỉnh dậy đã rất mơ hồ, chẳng lẽ học tỷ thật sự không thèm để ý?

Thậm chí người ta còn chuẩn bị xe sau khi nàng cơm nước xong xuôi, không hề đề cập đến chủ đề này tí nào, như thể cô đã quên mất.

"Trạng thái tinh thần của Mộc phu nhân trong tù rất tệ, vẫn luôn la hét ầm ĩ muốn gặp em, Mộc tiên sinh thì bình tĩnh hơn một chút, nếu Mộc phu nhân nói lời gì khó nghe, không muốn nghe thì cứ rời đi, đừng quan tâm bà ta." Trên đường đi, Phó Du Thường không yên tâm dặn dò.

"Em sẽ không quan tâm, bà ta thích nói gì thì nói, dù sao người bị nhốt bên trong là bà ta chứ không phải em." Nếu không phải chuyện hai vợ chồng kia mượn mình tính kế học tỷ quá buồn nôn, thậm chí sau khi "hại chết" mình còn muốn lợi dụng cái chết của mình giành lợi ích, Mộc Chiêu cũng không muốn đi chuyến này.

Nhìn thấy mẹ nuôi hiện tại, Mộc Chiêu cũng có chút thổn thức cảm thán, những chuyện khác đã bị vứt ra sau đầu.

Phu nhân quý phái trong quá khứ bây giờ đã lưu lạc đến trong tù, tính tình ngạo mạn cũng bị bào mòn đến không còn.

Tính cách của mẹ nuôi nàng thật mạnh, cũng vô cùng chú ý đến ngoại hình của mình, đặc biệt là sau khi cha nuôi trở nên giàu có, bà ta càng lo lắng mình sẽ bị các hồ ly tinh trẻ bên ngoài qua mặt cho nên đã tốn rất nhiều tiền trên mặt mình.

Nhưng một khi bị nhốt vào tù, dường như chăm sóc da dưỡng da đã trở nên tốn công vô ích, cả người già đi mười mấy tuổi.

Mộc Chiêu cầm điện thoại lên, mẹ Mộc ở bên kia đang gào khóc, cầu xin nàng vớt mình ra ngoài, nói rằng cuộc sống trong tù khắc nghiệt biết bao, căn bản không phải dành cho con người ở, bọn họ đều bắt nạt mình.

Vốn là đang cầu xin, nhưng khi bà ta phát hiện Mộc Chiêu không nói gì, chủ đề tức khắc chuyển sang công ơn nuôi dưỡng.

Bà ta nói năm đó hai nhà ôm sai con chỉ là tai nạn, bọn họ cũng không rõ ràng lắm, ít nhất tiền mười mấy năm đều nuôi nấng nàng như con gái ruột, dù sao Mộc Chiêu cũng phải giúp mình vì công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm.

Trạng thái của mẹ Mộc có chút cuồng loạn, trông khó có thể giao tiếp bình thường, hơn nữa, cho đến nay bà ta vẫn chưa có một câu xin lỗi.

Sau khi Mộc Chiêu nghe mẹ nuôi lảm nhảm trong chốc lát mới đưa điện thoại lại gần, nàng vừa mở miệng, mẹ Mộc đã sửng sốt.

"Mẹ." Mộc Chiêu ấp ủ một lát, mặt mày rũ xuống, bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Khi mẹ Mộc nghe Mộc Chiêu vẫn nguyện ý gọi mình là mẹ, trong lòng lập tức vui mừng, cảm thấy chuyện này hẳn là thành công, nhưng những lời Mộc Chiêu nói tiếp theo lại khiến bà ta dựng tóc gáy.

"Khi xe phát nổ, con đau lắm."

Nhiệt độ xung quanh dần trở nên lạnh hơn, giống như máy điều hòa bị hỏng.

Mẹ Mộc run lập cập, đột nhiên không muốn nghe con gái nuôi tiếp tục nói nữa.

"Lửa vẫn luôn cháy, nóng lắm, nóng lắm, nhưng sau khi lửa tắt, con nằm dưới chân núi cảm thấy lạnh thấu xương, con vẫn luôn mong cha mẹ đến cứu con nhưng cha mẹ không đến."

Môi mẹ Mộc giật giật, hai mắt lồi ra như muốn rớt ra ngoài.

"Không sao đâu, cha mẹ bận công việc, không đến cũng không sao, vậy thì con chỉ có thể đến tìm hai người..." Vở kịch mà Mộc Chiêu vừa mới dàn dựng vừa mới bắt đầu, bên kia đã không thể chịu nổi.

"A a a a!" Mẹ Mộc ngả người ra sau, ngay cả ghế cũng lật nhào, Mộc Chiêu không ngờ mẹ nuôi của mình lại nhát gan đến như vậy, mọi chuyện vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc.

"Quỷ!" Mẹ Mộc luống cuống tay chân lùi về sau, khiến người bên cạnh giật mình.

Ngay lập tức có nhân viên công tác tiến tới đỡ bà ta lên, thấy tình trạng của bà ta cũng không thích hợp để tiếp tục thăm tù, vì thế mang mẹ Mộc trở về trước.

Chẳng qua lúc mẹ Mộc rời đi, bà ta vẫn luôn sợ hãi nhìn Mộc Chiêu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm "Có quỷ".

Mộc Chiêu vẫy tay với mẹ Mộc đang rời đi, dùng khẩu hình nói: "Con sẽ tìm đến mẹ."

Mẹ Mộc đại khái thấy rõ, cả người tức khắc nằm liệt trên mặt đất, gần như là bị nhân viên công tác kéo đi.

"... Em còn chưa phát huy sức mạnh nữa, sao lại bị dọa như vậy?" Mộc Chiêu vô cùng nghi hoặc, người bình thường cũng không đến nỗi bị hai câu của mình dọa cho sợ hãi như vậy, đúng không?

"Bản thân bà ta làm chuyện trái với lương tâm, chắc là sợ hãi? Cũng có thể có liên quan đến phòng giam mà bà ta ở." Phó Du Thường nhìn mẹ Mộc gần như bị mang đi, ngược lại không hề ngạc nhiên chút nào, "Gian phòng của bà ta từng có người chết, thỉnh thoảng người ta nói đã gặp được ​​những sự kiện linh dị, có lẽ từ sau khi vào, Mộc phu nhân đã được phổ cập khoa học rất nhiều."

Mộc Chiêu đều bị bắt nạt thành như vậy, làm sao Phó Du Thường có thể để bọn họ sống thoải mái? Chỉ là sắp xếp một chiếc giường "bình thường" mà thôi, người ta vẫn nguyện ý cho cô phần mặt mũi này.

Thì ra là thế, Mộc Chiêu hiểu ra, khó trách mình vừa mở miệng đã bị dọa thành như vậy, trong bầu không khí như vậy, cho dù không có chuyện gì, chỉ sợ cũng khó có thể dọa người nghi thần nghi quỷ.

Mộc Chiêu giơ ngón tay cái lên với Phó Du Thường, quả nhiên học tỷ mới là "giết người" trong vô hình chân chính.

Sau đó nàng gặp cha nuôi, trạng thái của cha nuôi cũng giống như mẹ nuôi của nàng, đều trông có vẻ già đi mười mấy tuổi, nhưng tinh thần ông ta lại tương đối bình thường, như là có thể giao tiếp.

Cha Mộc bị kết tội nặng hơn mẹ Mộc vì công ty của ông ta bị điều tra, không chỉ gánh một khoản nợ lớn mà còn có thêm mấy tội nữa, sau nhiều tội cộng lại, ông ta bị kết án lâu hơn mẹ Mộc vài năm.

"Con đã đến rồi sao."

Hai người đã từng là cha con đối diện nhau khoảng mấy phút, sau đó cha Mộc phá vỡ sự im lặng.

"Chuyện kia, là ta và mẹ của con có lỗi với con."

"Xin đợi một lát." Mộc Chiêu ngắt lời cha Mộc, "Ngại quá, hiện tại đã có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, tôi không phải con gái của ông, trông ông cũng không quá muốn tôi làm con gái, cho nên ông có thể xưng hô là chú, dì."

Cha Mộc cũng coi như có chút thông minh, tuy rằng sau này bị quyền lực và tiền tài làm cho mờ mắt nhưng trong khoảng thời gian ở tù này cũng đủ để đầu óc ông ta bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh lại, ông ta cũng nhận ra việc mình làm trước đây điên rồ đến mức nào.

Nhưng đến mức này, hối hận cũng vô ích, quan trọng nhất chính là ngăn chặn tổn hại.

"Trước đây, vì chuyện ở công ty mà ta gấp gáp phát hỏa, lại bị kẻ có lòng dạ châm ngòi, mới phạm sai lầm lớn, sau đó ta cũng vô cùng hối hận, cầu nguyện cho cháu có thể may mắn chạy thoát."

"Chuyện sai cũng làm rồi, baba... Không, chú và dì đều đã bị quả báo trừng phạt, chú không cầu xin sự tha thứ, chỉ hy vọng có thể làm gì đó để bù đắp cho cháu." Cha Mộc lấy lui làm tiến, nếu đổi thành một người mềm lòng, chỉ sợ hiện tại đã dỡ xuống một nửa phòng bị.

Mộc Chiêu thấy cũng tấm tắc bảo lạ, trong nhà, cha nuôi của nàng luôn nói một không hai, điển hình của một người vô cùng gia trưởng + nghiêm khắc, nàng xin thề trong ký ức của mình, tất cả sự "dịu dàng" mà cha Mộc từng thể hiện, cộng vào cùng nhau đều không nhiều bằng ngày hôm nay, cũng coi như là đè lên kỹ thuật diễn cả đời của mình.

"Ngài thật sự muốn bù đắp cho tôi sao?" Mộc Chiêu cúi đầu, người ngoài nhìn nàng, dường như có một loại cảm giác cảm xúc bị hạ xuống, chỉ có nàng tự biết bản thân xem thường mấy lần.

"Đương nhiên, sau khi ra khỏi đây, ta sẽ cố gắng hết sức để bồi thường cho cháu." Cha Mộc lo lắng nhìn Mộc Chiêu, "Chỉ là sợ đến lúc đó ta đã già rồi, hy vọng cháu không ghét bỏ."

Mộc Chiêu lau đi những giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, nói: "Nhưng hiện tại ngoại trừ nợ nần, ngài chẳng có gì để có thể cho tôi."

Công ty bị điều tra từ dưới lên trên rồi phá sản, số tiền còn lại ông ta đều dùng để trả nợ bên ngoài, cho dù như vậy nhưng vẫn không trả hết nợ, số tiền cũng khá lớn.

Gương mặt của cha Mộc cứng đờ.

"Nợ nần thì không cần phải bồi thường cho tôi, nghe nói những khoản nợ đó còn liên quan đến một số người không dễ chọc vào, haizz… Chú Mộc, khi hối cải để làm người cũng nên chú ý đến sự an toàn của bản thân nha, không phải phim truyền hình thường diễn như vậy sao? Bởi vì đắc tội ai đó, những tên bại hoại kia sẽ mua những người trong tù, đặc biệt là bạn cùng phòng, sau đó bắt đầu trả thù chú."

"Đừng nói bậy." Sắc mặt của cha Mộc vừa định trở nên hung dữ, sau đó lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, vì thế chỉ có thể tiếp tục làm một "người cha hiền lành". "Những cái đó đều là diễn trong phim truyền hình, sao có thể phóng đại như vậy."

"Nhưng khi đám người kia đến tìm tôi đòi nợ nói như vậy đó." Thật ra cũng không có, mọi người đều biết Mộc Chiêu là vợ của Phó Du Thường, là cháu dâu nhỏ yêu quý của Phó tướng quân, ai dám đòi nợ nàng? Đây đều là Mộc Chiêu nói lung tung, dù sao cha Mộc cũng không biết được.

"Bọn họ yêu cầu tôi trả hết món nợ mà ông thiếu, sau đó tôi nói cho bọn họ về tình huống của mình, cho thấy giữa chúng ta không có quan hệ gì, sau đó, khi bọn họ rời đi, bọn họ nói muốn tìm người đánh ông!"

Sắc mặt của cha Mộc tối sầm lại thấy rõ.

"Chiêu Chiêu, cháu có thể..."

"Chú, trong lòng tôi vẫn luôn có một nghi hoặc, không biết chú có thể giúp tôi giải đáp hay không." Mộc Chiêu đột nhiên ngắt lời cha Mộc.

Cha Mộc chỉ có thể kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"

"Tôi rất tò mò, các người phát hiện tôi không phải con gái ruột của các người từ khi nào?" Chuyện này khiến Mộc Chiêu hoang mang rất lâu.

"Cháu… Đi hiến máu vào năm nhất đại học, sau đó xét nghiệm nhóm máu, ta biết chuyện từ lúc đó." Sắc mặt cha Mộc có vẻ lảng tránh, nhắc đến thời gian này, sẽ lại liên quan đến rất nhiều thứ.

"Đi hiến máu vào năm nhất đại học? Ồ, là lúc đó sao." Mộc Chiêu có ấn tượng, còn cố ý kêu mình trở về một chuyến, mẹ nàng còn tự mình giúp nàng chải đầu, làm cho nàng thụ sủng nhược kinh, vui vẻ rất lâu, quả nhiên vẫn là nàng tự mình đa tình.

Cho nên khi biết mình không phải con gái ruột, ông ta liền không chút do dự muốn bán nàng cho một lão già biến thái?

Đôi vợ chồng này còn vô tình hơn nàng nghĩ, có lẽ... Cũng phải là mình thất bại trong việc làm người? Chắc chắn là không phải! Cho nên chính là hai con người máu lạnh vô tình này xúm lại với nhau, vừa lúc bị bản thân xui xẻo đụng phải.

"Chiêu Chiêu!" Cha Mộc hiển nhiên không quen gọi biệt danh của Mộc Chiêu, có chút cứng ngắc nói: "Con gái ruột của chú đã không còn nữa, từ giờ trở đi, cháu sẽ là con gái duy nhất của ta, nếu như ta còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi, vậy tất cả tài sản đều là của cháu, tất cả đều là tiền bồi thường cho cháu!"

Mộc Chiêu "phụt" cười, sau đó gửi tin nhắn cho học tỷ, nói có người muốn dùng tiền tài dụ dỗ mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện