Những người lính vây quanh các nàng mặc áo giáp da rất có phong cách thời đại, cầm vũ khí như được làm bằng đồng, các tòa nhà xung quanh rất đơn giản và trang nhã, nhưng theo tầm mắt có thể thấy, nơi này không hề có những tòa nhà cao tầng hiện đại mà chỉ có những ngôi nhà đến từ những đất nước cổ xưa.
May mà khi cử hành nghi thức cúng tế, Phó Du Thường, thân là tế phẩm đã mặc quần áo do dân làng chuẩn bị nên miễn cưỡng không bị xem là kẻ ngoại lai ở đây.
"Bắt lấy bọn họ!" Binh sĩ dùng vũ khí như giáo và mác chỉa vào các nàng, nhưng so với một người và một mèo ở đây, dường như những người có vũ khí ở phía đối diện có vẻ lo lắng hơn.
"Meo ô..." Mộc Chiêu không cẩn thận xù lông, lộ ra móng vuốt, nếu bọn họ dám động thủ, nàng sẽ lập tức cào nát mặt bọn họ!
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Giọng nói của thiếu nữ vang lên từ phía sau họ, nghe có vẻ vô cùng tức giận. "Ai cho phép các ngươi dùng đao trong chỗ ở của Đại Vu Chúc đại nhân!"
Một cô gái trông chỉ mới mười mấy tuổi chạy tới, chỉ vào những người đó chất vấn, đáng tiếc với đôi tay và đôi chân nhỏ nhắn của cô nàng không có chút lực uy hiếp nào trước những binh sĩ đang cầm vũ khí ở đây, người ta căn bản không để ý tới cô nàng.
"... Hành vi của người này rất đáng ngờ. Chúng tôi cũng đang nghĩ đến sự an toàn của Đại Vu Chúc đại nhân." Người cầm đầu không ra dấu hạ vũ khí xuống, những người khác tự nhiên cũng không động đậy.
"Lui ra."
Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ lặng lẽ xuất hiện, nàng ấy mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm sang trọng, chậm rãi đi đến, mang theo khí thế áp lực khó tả, chỉ riêng ánh mắt của nàng ấy đã khiến những người đó phải cúi đầu.
Có thể thấy bàn tay của người vừa trả lời run một cái, sau đó hắn thu hồi vũ khí nhưng hắn không dẫn người đó đi ngay mà do dự nhìn người phụ nữ, nói: "Người này có hành động đáng ngờ, chúng ta nên báo cáo cho Vương thượng."
"... Người của ta, mèo của ta." Người đeo mặt nạ quỷ nhìn mèo đen trong lòng Phó Du Thường, thái độ rất cứng rắn, không thèm để ý đến Vương thượng trong miệng người đàn ông đó.
"Vương thượng không có quyền can thiệp, các ngươi trở về đi, nơi này không cần canh giữ."
"Mèo? Thật xin lỗi, Đại Vu Chúc đại nhân, tôi chưa từng nghe nói ngài có nuôi một con mèo đen." Rõ ràng người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ có địa vị cao hơn hắn rất nhiều nhưng hắn vẫn dám hung hãn.
Tất cả là bởi vì lúc này, sau mấy chục năm tranh đấu, Vu Chúc đại biểu thần quyền đã suy tàn, vương quyền đã lấn át thần quyền.
"Các ngươi quá làm càn, Đại Vu Chúc đại nhân là người mà các ngươi có thể vặn hỏi?"
"..." Người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ im lặng, Mộc Chiêu ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ người kia... Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không nhưng nàng luôn cảm thấy ánh mắt mà người phụ nữ này lộ ra rất quen thuộc, cứ như nàng đã gặp ở đâu rồi.
"Meo?" Mộc Chiêu vô thức kêu to một tiếng.
"Nó biết ta, là mèo của ta." Khác với cô gái đang tức đến hộc máu kia, Đại Vu Chúc không tức giận, "Nếu không tin, có thể tự mình hỏi nó một chút."
Người đàn ông lắc đầu, nói: "Ngài nói giỡn. Chúng tôi làm sao có thể hiểu được tiếng mèo?"
"Rất dễ, biến ngươi thành mèo, ngươi có thể hiểu được lời nói của nó." Đại Vu Chúc nâng cánh tay trắng nõn lên, một động tác bình thường lại khiến tất cả binh lính đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đến lúc này, bọn họ không thể không tin đây quả thực là mèo của Đại Vu Chúc, đương nhiên điều quan trọng nhất là bọn họ không muốn biến từ người thành mèo.
"Lời ngài nói tất nhiên chúng tôi không dám nghi ngờ."
Nhưng thân phận của Phó Du Thường vẫn còn đáng ngờ, bây giờ bọn họ không dám làm gì, chỉ có thể báo lại cho Quân Vương, để Quân Vương tính toán.
Đại Vu Chúc hạ tay, bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu xuống.
"... Mạo phạm." Những vệ binh vây quanh Phó Du Thường nói một câu.
"Các ngươi còn ở chỗ này làm cái gì! Không nghe thấy lời nói của đại nhân sao? Nơi này không cần canh gác, còn không mau cút đi!" Có chỗ dựa, cô gái kia đứng thẳng lên một chút.
"Đây là mệnh lệnh của Vương thượng, chúng tôi không dám trái lệnh, xin Đại Vu Chúc đại nhân thứ lỗi. Mặt khác, Vương thượng để thần hỏi ngài đã có quyết định hay chưa."
"Các ngươi!" Cô gái tức giận đến mức muốn chửi bới, nhưng Đại Vu Chúc bên cạnh lại đưa tay ra hiệu cho cô nàng dừng lại.
"Ta đã quyết định kỹ rồi, ngày mai sẽ dâng tế phẩm cho Dao Thần."
"... Ngài đã quyết định xong là được, hạ thần sẽ về bẩm báo Vương thượng."
Người dẫn đầu trở về vương cung nhưng những người khác vẫn còn vây quanh nơi ở của Đại Vu Chúc.
Đại Vu Chúc không để ý đến tên kia, quay người trở về.
"Tức chết tôi!" Cô gái dậm dậm chân, phi một tiếng với những người đó, sau đó vội vàng đi theo Đại Vu Chúc trở về.
"Meo?" Chúng ta nên làm gì đây? Mộc Chiêu thấy người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ không hề chào đón các nàng, ngay lúc đang bối rối, Phó Du Thường hơi siết chặt tay, suýt chút nữa đã làm chân mèo con của nàng bị đau.
"Meo ~" Mộc Chiêu cọ cọ Phó Du Thường.
"Meo meo meo!" Có chuyện gì vậy? "Không có gì." Phó Du Thường thu lại vẻ mặt khiếp sợ và sầu lo, cô sờ sờ đầu Mộc Meo Meo, cảm thấy bất an trước suy đoán của mình.
"Khụ khụ khụ..." Sau khi bước vào nơi ở, ngăn lại những đôi mắt theo dõi bên ngoài, người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ dựa vào tường kiềm nén tiếng ho khan, thân hình có lực uy hiếp vừa rồi của nàng ấy như bị cơn đau lấn át ngay lập tức, yếu ớt như chiếc lá rơi đung đưa trong gió.
"Ngài không sao chứ?"
"Gần đây gió lớn, nhiều bụi, ta có chút ho khan." Đại Vu Chúc lắc đầu.
Dường như cô gái không nhận thấy cơ thể nàng ấy đang dần ốm yếu, tin tưởng lời Đại Vu Chúc nói không chút nghi ngờ.
"Ngươi, sao ngươi lại vào được?" Cô gái quay người lại, thấy một người và một mèo, bị hoảng sợ. "Sao cô không phát ra âm thanh nào? Đáng sợ quá đi!"
Phó Du Thường nhìn thoáng qua Đại Vu Chúc đeo mặt nạ, rũ mắt sờ sờ mèo trên tay, nói: "Đương nhiên là đưa mèo cho Đại Vu Chúc."
"A? Đây thật sự là mèo của ngài sao?" Cô gái kinh ngạc nhìn Đại Vu Chúc.
"... Nó cũng chỉ có thể là mèo của ta." Lời nói đã nói ra, không bao lâu nữa sẽ truyền đến tai Sở Vương, ít nhất ở bên ngoài, con mèo này cần phải là của nàng ấy.
Đại Vu Chúc nói với cô gái bên cạnh: "Giúp vị cô nương này chuẩn bị một phòng, ta còn có việc phải làm, chuyện này giao cho ngươi."
"Dạ." Tuy rằng không biết vì sao Đại Vu Chúc đại nhân muốn giữ người ở lại, nhưng cô gái xưa nay chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Đại Vu Chúc.
"Xin lỗi, làm phiền cô." Đối mặt Phó Du Thường, giọng nói của Đại Vu Chúc ôn hòa đến khó hiểu.
Ngay cả cô gái cũng có thể nhận ra đại nhân nhà cô nàng đều dịu dàng đến khó hiểu, Đại Vu Chúc chưa bao giờ dịu dàng với người lạ như vậy, rất nhanh Phó Du Thường đã nhận được ánh mắt "căm thù" từ cô gái.
"Không có gì."
Dường như Đại Vu Chúc rất bận rộn, bọn họ chỉ nói được vài câu thì đã có người vội vàng chạy tới gọi nàng ấy đi.
Thân ảnh Đại Vu Chúc rời đi, lột bỏ tầng hào quang bị thần khí bao phủ, Phó Du Thường nhìn ra thân thể gầy yếu của đối phương khó có thể chống đỡ được bộ quần áo sang trọng, nghiêm túc nói: "Cô nên để cô ấy đi gặp bác sĩ."
"Bác sĩ?" Cô gái nghi ngờ lặp lại từ ngữ đó: "Ồ, là cách xưng hô của vu y bên Trung Nguyên sao? Đại Vu Chúc nhà chúng tôi là vu y giỏi nhất đất nước này, ngài ấy không cần phải đi khám bác sĩ."
"Trung Nguyên có một câu nói, bác sĩ không tự chữa, cô nên tìm người giúp cô ấy khám xem." Có lẽ là do Phó Du Thường nói rất nghiêm túc, cô gái có chút do dự.
"Được rồi, khám xem một chút cũng không có gì, lần sau tôi sẽ khuyên đại nhân."
"Mặc dù tôi không biết tại sao Đại Vu Chúc đại nhân lại giữ cô lại trong khi vừa thấy cô là biết có vấn đề, nhưng tôi muốn khuyên cô, nơi này của chúng tôi không phải là nơi an toàn, nếu muốn sống thì phải biết điều một chút."
"Ngày mai sẽ là nghi thức cúng tế Dao Thần, an ninh sẽ rất nghiêm ngặt, không nên chạy lung tung, nếu không, có thể bị xử tử ngay tại chỗ." Cô gái nói tới nói lui câu này mấy lần, như là sợ Phó Du Thường không nhớ được.
"Đại nhân đã giao cô cho tôi, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện dưới mí mắt tôi. Đi thôi, đi thôi, ở đây chúng tôi vẫn còn rất nhiều phòng trống, cô thích cái nào thì tự chọn đi."
Cô gái đang dẫn đường, đột nhiên có một cục bông màu đen lăn ra từ bụi cỏ, "póc" một tiếng, biến thành một đứa bé chừng 5 6 tuổi, cô bé ôm lấy chân cô gái, nghẹn ngào nức nở: "Em gái, em gái bị lão già bắt đi."
"Cái gì?!" Cô gái nghe vậy liền hoang mang lo sợ, những lão già đó có ác ý, đứa nhỏ bị bọn họ bắt đi, ngày mai sẽ bị huyết tế trên tế đàn!
May mà có Phó Du Thường ở phía sau nhắc nhở cô nàng: "Đi tìm Đại Vu Chúc."
"Đúng vậy, cô nói đúng!" Cô gái vỗ đầu mình, nhưng cô nàng vẫn chưa sắp xếp cho Phó Du Thường...
"Việc gấp quan trọng hơn. Tôi sẽ đi với cô."
Được yêu quái nhỏ khóc sướt mướt dẫn đường, các nàng tìm thấy Đại Vu Chúc. Thật trùng hợp chính là, Đại Vu Chúc vừa lúc tát người đã bắt cóc đứa trẻ ngã xuống đất, một ông già quỳ bên cạnh không dám ngẩng đầu lên.
Đại Vu Chúc ôm trong lòng một đứa bé tóc trắng, hình như là em gái của yêu quái nhỏ.
Nếu yêu quái nhỏ không quá dễ nhận ra thì cô bé với mái tóc trắng và đôi mắt mù này rất dễ nhận ra.
Cô bé chính là Chử Hâm, kẻ vong ân bội nghĩa trong miệng Ô Hạm Tầm, thân phận của người ôm cô bé...
Trong lòng Phó Du Thường đã có đáp án, nhưng cô vẫn không biết Chử Hâm tái hiện thời đại này là muốn làm gì.
"Đại Vu Chúc! Sở Vương vô đức ngu ngốc, cuồng vọng làm càng, bây giờ lại dám so sánh mình với Dao Thần, ép ngài hiến vũ cho hắn xem. Thật nực cười! Không bằng theo ý hắn, giết chết đứa con rơi mang huyết thống hoàng thất này dâng cho Dao Thần, một là có thể làm dịu cơn giận của Dao Thần, hai là uy hiếp quần thần vương thất, lúc này trăm triệu không được nhân từ nhu nhược! Nếu ngài không xuống tay được thì để lão nhân ta làm. Đến lúc đó, lão phu cũng sẽ gánh vác trách nhiệm với hoàng thất!" Ông già quỳ trên mặt đất bức bách Đại Vu Chúc làm ra quyết định.
Cô gái vừa chịu trách nhiệm hướng dẫn Phó Du Thường im lặng, cô gái thận trọng đón lấy đứa bé từ trong tay Đại Vu Chúc, không ngờ, cô bé tóc trắng lại túm lấy tay áo Đại Vu Chúc, nói: "Đại Vu Chúc, để con làm tế phẩm đi."
Đại Vu Chúc sờ sờ đầu cô bé, nói: "Ta đã quyết định, lui ra đi."
"Đại Vu Chúc! Nếu ngài hiến vũ cho Sở vương, đó chính là chân chính để mặt mũi Dao Thần trên mặt đất để người khác chà đạp!" Ông già thấy Đại Vu Chúc không có ý định sử dụng đứa trẻ làm tế phẩm, giận mà không làm được gì, thiếu chút nữa đã đứng dậy chỉ vào mặt nàng ấy, mắng mỏ nàng ấy.
"Tế phẩm đã được chọn xong, sẽ làm các ngươi vừa lòng." Sắc mặt Đại Vu Chúc trở nên lạnh lùng, nói với lão già hung hãn: "Có thể lui xuống chưa?"
Người vừa bị đánh ngã xuống đất vội vàng đỡ ông già đứng dậy, Đại Vu Chúc đã thật sự tức giận, nếu không rời đi, đến lúc đó không ai có được kết quả tốt.
"Hy vọng Đại Vu Chúc đại nhân nói được thì làm được." Ông già đứng dậy, sửa sang lại quần áo, "hừ" một tiếng rồi rời đi.
"Làm Đại Vu Chúc thật là nghẹn khuất, đối địch với hai bên... Từ từ, đây là Ô Hạm Tầm sao?!" Bây giờ Mộc Chiêu mới nhận ra, dùng đuôi vỗ nhẹ vào tay Phó Du Thường, ngạc nhiên dùng linh lực phát ra tiếng hỏi cô.
"Có lẽ là khi cô ấy còn nhỏ, chỉ là không biết cô ấy ở đâu." Phó Du Thường vuốt lông mèo.
"Cô ấy lúc nhỏ thật đáng yêu!"
"Đại Vu Chúc đại nhân..." Cô gái ôm lấy đứa bé, hai mắt đỏ hoe, "Những người đó quá làm càn, sao ngài không làm gì bọn họ?"
"Không cần..." Đại Vu Chúc lắc đầu, thấy Phó Du Thường ôm mèo đi theo, nàng ấy để cô gái dẫn hai đứa nhỏ về trước.
"Chờ tôi học được chú thuật, chắc chắn sẽ nguyền rủa những người đó đến đoạn tử tuyệt tôn!" Mỗi tay cô gái ôm một đứa nhỏ, hùng hổ đi mất.
"Khoan dung quá mức sẽ chỉ khiến bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước, khiển trách thích hợp có thể giúp tai cô thanh tịnh hơn rất nhiều." Phó Du Thường nhìn Đại Vu Chúc, người cho đến nay vẫn chưa sử dụng bất kỳ phương pháp trừng phạt nào, khẽ cau mày.
"Không sao đâu, đợi thêm một chút nữa thôi."
"Meo?" Tại sao phải đợi? Mộc Chiêu không hiểu, chắc là Đại Vu Chúc rất mạnh?
Nhưng... Đại Vu Chúc không cố ý lạnh lùng, giọng nói của nàng ấy nghe quen quen, nàng đã nghe thấy ở đâu rồi?
"Mèo của cô rất giống đứa nhỏ nhà tôi, nếu lớn lên có lẽ cũng sẽ đáng yêu như thế." Thấy Mộc Chiêu không ghét, Đại Vu Chúc đưa tay sờ sờ đầu nàng.
"Vì điều này mà cô đã mạo hiểm mạng sống của mình để giải vây giúp chúng tôi?"
"Cũng không phải bởi vì nó."
Trong mắt Đại Vu Chúc như có chút cảm xúc phức tạp khó tả: "Nhắc tới cũng thật trùng hợp, cô rất giống người tôi thích."
Meo meo meo? What? Mộc Chiêu bắt đầu cảnh giác, nhìn Đại Vu Chúc rồi lại nhìn Phó Du Thường, sẽ không diễn biến thành tiểu thuyết thế thân cẩu huyết đó chứ?
"Meo ô ô..." Học tỷ, chị mau nói với cô ấy chị đã có vợ rồi đi!
Sau đó lại nghe đối phương nói: "Nàng ấy bỏ rơi tôi. Khi nhìn thấy cô, tôi cho rằng nàng ấy đã trở lại. Tôi xin lỗi. Cô yên tâm ở lại đây đi, tôi sẽ không vì nàng ấy mà giận chó đánh mèo cô."
May mà khi cử hành nghi thức cúng tế, Phó Du Thường, thân là tế phẩm đã mặc quần áo do dân làng chuẩn bị nên miễn cưỡng không bị xem là kẻ ngoại lai ở đây.
"Bắt lấy bọn họ!" Binh sĩ dùng vũ khí như giáo và mác chỉa vào các nàng, nhưng so với một người và một mèo ở đây, dường như những người có vũ khí ở phía đối diện có vẻ lo lắng hơn.
"Meo ô..." Mộc Chiêu không cẩn thận xù lông, lộ ra móng vuốt, nếu bọn họ dám động thủ, nàng sẽ lập tức cào nát mặt bọn họ!
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Giọng nói của thiếu nữ vang lên từ phía sau họ, nghe có vẻ vô cùng tức giận. "Ai cho phép các ngươi dùng đao trong chỗ ở của Đại Vu Chúc đại nhân!"
Một cô gái trông chỉ mới mười mấy tuổi chạy tới, chỉ vào những người đó chất vấn, đáng tiếc với đôi tay và đôi chân nhỏ nhắn của cô nàng không có chút lực uy hiếp nào trước những binh sĩ đang cầm vũ khí ở đây, người ta căn bản không để ý tới cô nàng.
"... Hành vi của người này rất đáng ngờ. Chúng tôi cũng đang nghĩ đến sự an toàn của Đại Vu Chúc đại nhân." Người cầm đầu không ra dấu hạ vũ khí xuống, những người khác tự nhiên cũng không động đậy.
"Lui ra."
Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ lặng lẽ xuất hiện, nàng ấy mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm sang trọng, chậm rãi đi đến, mang theo khí thế áp lực khó tả, chỉ riêng ánh mắt của nàng ấy đã khiến những người đó phải cúi đầu.
Có thể thấy bàn tay của người vừa trả lời run một cái, sau đó hắn thu hồi vũ khí nhưng hắn không dẫn người đó đi ngay mà do dự nhìn người phụ nữ, nói: "Người này có hành động đáng ngờ, chúng ta nên báo cáo cho Vương thượng."
"... Người của ta, mèo của ta." Người đeo mặt nạ quỷ nhìn mèo đen trong lòng Phó Du Thường, thái độ rất cứng rắn, không thèm để ý đến Vương thượng trong miệng người đàn ông đó.
"Vương thượng không có quyền can thiệp, các ngươi trở về đi, nơi này không cần canh giữ."
"Mèo? Thật xin lỗi, Đại Vu Chúc đại nhân, tôi chưa từng nghe nói ngài có nuôi một con mèo đen." Rõ ràng người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ có địa vị cao hơn hắn rất nhiều nhưng hắn vẫn dám hung hãn.
Tất cả là bởi vì lúc này, sau mấy chục năm tranh đấu, Vu Chúc đại biểu thần quyền đã suy tàn, vương quyền đã lấn át thần quyền.
"Các ngươi quá làm càn, Đại Vu Chúc đại nhân là người mà các ngươi có thể vặn hỏi?"
"..." Người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ im lặng, Mộc Chiêu ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ người kia... Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không nhưng nàng luôn cảm thấy ánh mắt mà người phụ nữ này lộ ra rất quen thuộc, cứ như nàng đã gặp ở đâu rồi.
"Meo?" Mộc Chiêu vô thức kêu to một tiếng.
"Nó biết ta, là mèo của ta." Khác với cô gái đang tức đến hộc máu kia, Đại Vu Chúc không tức giận, "Nếu không tin, có thể tự mình hỏi nó một chút."
Người đàn ông lắc đầu, nói: "Ngài nói giỡn. Chúng tôi làm sao có thể hiểu được tiếng mèo?"
"Rất dễ, biến ngươi thành mèo, ngươi có thể hiểu được lời nói của nó." Đại Vu Chúc nâng cánh tay trắng nõn lên, một động tác bình thường lại khiến tất cả binh lính đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đến lúc này, bọn họ không thể không tin đây quả thực là mèo của Đại Vu Chúc, đương nhiên điều quan trọng nhất là bọn họ không muốn biến từ người thành mèo.
"Lời ngài nói tất nhiên chúng tôi không dám nghi ngờ."
Nhưng thân phận của Phó Du Thường vẫn còn đáng ngờ, bây giờ bọn họ không dám làm gì, chỉ có thể báo lại cho Quân Vương, để Quân Vương tính toán.
Đại Vu Chúc hạ tay, bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu xuống.
"... Mạo phạm." Những vệ binh vây quanh Phó Du Thường nói một câu.
"Các ngươi còn ở chỗ này làm cái gì! Không nghe thấy lời nói của đại nhân sao? Nơi này không cần canh gác, còn không mau cút đi!" Có chỗ dựa, cô gái kia đứng thẳng lên một chút.
"Đây là mệnh lệnh của Vương thượng, chúng tôi không dám trái lệnh, xin Đại Vu Chúc đại nhân thứ lỗi. Mặt khác, Vương thượng để thần hỏi ngài đã có quyết định hay chưa."
"Các ngươi!" Cô gái tức giận đến mức muốn chửi bới, nhưng Đại Vu Chúc bên cạnh lại đưa tay ra hiệu cho cô nàng dừng lại.
"Ta đã quyết định kỹ rồi, ngày mai sẽ dâng tế phẩm cho Dao Thần."
"... Ngài đã quyết định xong là được, hạ thần sẽ về bẩm báo Vương thượng."
Người dẫn đầu trở về vương cung nhưng những người khác vẫn còn vây quanh nơi ở của Đại Vu Chúc.
Đại Vu Chúc không để ý đến tên kia, quay người trở về.
"Tức chết tôi!" Cô gái dậm dậm chân, phi một tiếng với những người đó, sau đó vội vàng đi theo Đại Vu Chúc trở về.
"Meo?" Chúng ta nên làm gì đây? Mộc Chiêu thấy người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ không hề chào đón các nàng, ngay lúc đang bối rối, Phó Du Thường hơi siết chặt tay, suýt chút nữa đã làm chân mèo con của nàng bị đau.
"Meo ~" Mộc Chiêu cọ cọ Phó Du Thường.
"Meo meo meo!" Có chuyện gì vậy? "Không có gì." Phó Du Thường thu lại vẻ mặt khiếp sợ và sầu lo, cô sờ sờ đầu Mộc Meo Meo, cảm thấy bất an trước suy đoán của mình.
"Khụ khụ khụ..." Sau khi bước vào nơi ở, ngăn lại những đôi mắt theo dõi bên ngoài, người phụ nữ đeo mặt nạ quỷ dựa vào tường kiềm nén tiếng ho khan, thân hình có lực uy hiếp vừa rồi của nàng ấy như bị cơn đau lấn át ngay lập tức, yếu ớt như chiếc lá rơi đung đưa trong gió.
"Ngài không sao chứ?"
"Gần đây gió lớn, nhiều bụi, ta có chút ho khan." Đại Vu Chúc lắc đầu.
Dường như cô gái không nhận thấy cơ thể nàng ấy đang dần ốm yếu, tin tưởng lời Đại Vu Chúc nói không chút nghi ngờ.
"Ngươi, sao ngươi lại vào được?" Cô gái quay người lại, thấy một người và một mèo, bị hoảng sợ. "Sao cô không phát ra âm thanh nào? Đáng sợ quá đi!"
Phó Du Thường nhìn thoáng qua Đại Vu Chúc đeo mặt nạ, rũ mắt sờ sờ mèo trên tay, nói: "Đương nhiên là đưa mèo cho Đại Vu Chúc."
"A? Đây thật sự là mèo của ngài sao?" Cô gái kinh ngạc nhìn Đại Vu Chúc.
"... Nó cũng chỉ có thể là mèo của ta." Lời nói đã nói ra, không bao lâu nữa sẽ truyền đến tai Sở Vương, ít nhất ở bên ngoài, con mèo này cần phải là của nàng ấy.
Đại Vu Chúc nói với cô gái bên cạnh: "Giúp vị cô nương này chuẩn bị một phòng, ta còn có việc phải làm, chuyện này giao cho ngươi."
"Dạ." Tuy rằng không biết vì sao Đại Vu Chúc đại nhân muốn giữ người ở lại, nhưng cô gái xưa nay chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Đại Vu Chúc.
"Xin lỗi, làm phiền cô." Đối mặt Phó Du Thường, giọng nói của Đại Vu Chúc ôn hòa đến khó hiểu.
Ngay cả cô gái cũng có thể nhận ra đại nhân nhà cô nàng đều dịu dàng đến khó hiểu, Đại Vu Chúc chưa bao giờ dịu dàng với người lạ như vậy, rất nhanh Phó Du Thường đã nhận được ánh mắt "căm thù" từ cô gái.
"Không có gì."
Dường như Đại Vu Chúc rất bận rộn, bọn họ chỉ nói được vài câu thì đã có người vội vàng chạy tới gọi nàng ấy đi.
Thân ảnh Đại Vu Chúc rời đi, lột bỏ tầng hào quang bị thần khí bao phủ, Phó Du Thường nhìn ra thân thể gầy yếu của đối phương khó có thể chống đỡ được bộ quần áo sang trọng, nghiêm túc nói: "Cô nên để cô ấy đi gặp bác sĩ."
"Bác sĩ?" Cô gái nghi ngờ lặp lại từ ngữ đó: "Ồ, là cách xưng hô của vu y bên Trung Nguyên sao? Đại Vu Chúc nhà chúng tôi là vu y giỏi nhất đất nước này, ngài ấy không cần phải đi khám bác sĩ."
"Trung Nguyên có một câu nói, bác sĩ không tự chữa, cô nên tìm người giúp cô ấy khám xem." Có lẽ là do Phó Du Thường nói rất nghiêm túc, cô gái có chút do dự.
"Được rồi, khám xem một chút cũng không có gì, lần sau tôi sẽ khuyên đại nhân."
"Mặc dù tôi không biết tại sao Đại Vu Chúc đại nhân lại giữ cô lại trong khi vừa thấy cô là biết có vấn đề, nhưng tôi muốn khuyên cô, nơi này của chúng tôi không phải là nơi an toàn, nếu muốn sống thì phải biết điều một chút."
"Ngày mai sẽ là nghi thức cúng tế Dao Thần, an ninh sẽ rất nghiêm ngặt, không nên chạy lung tung, nếu không, có thể bị xử tử ngay tại chỗ." Cô gái nói tới nói lui câu này mấy lần, như là sợ Phó Du Thường không nhớ được.
"Đại nhân đã giao cô cho tôi, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện dưới mí mắt tôi. Đi thôi, đi thôi, ở đây chúng tôi vẫn còn rất nhiều phòng trống, cô thích cái nào thì tự chọn đi."
Cô gái đang dẫn đường, đột nhiên có một cục bông màu đen lăn ra từ bụi cỏ, "póc" một tiếng, biến thành một đứa bé chừng 5 6 tuổi, cô bé ôm lấy chân cô gái, nghẹn ngào nức nở: "Em gái, em gái bị lão già bắt đi."
"Cái gì?!" Cô gái nghe vậy liền hoang mang lo sợ, những lão già đó có ác ý, đứa nhỏ bị bọn họ bắt đi, ngày mai sẽ bị huyết tế trên tế đàn!
May mà có Phó Du Thường ở phía sau nhắc nhở cô nàng: "Đi tìm Đại Vu Chúc."
"Đúng vậy, cô nói đúng!" Cô gái vỗ đầu mình, nhưng cô nàng vẫn chưa sắp xếp cho Phó Du Thường...
"Việc gấp quan trọng hơn. Tôi sẽ đi với cô."
Được yêu quái nhỏ khóc sướt mướt dẫn đường, các nàng tìm thấy Đại Vu Chúc. Thật trùng hợp chính là, Đại Vu Chúc vừa lúc tát người đã bắt cóc đứa trẻ ngã xuống đất, một ông già quỳ bên cạnh không dám ngẩng đầu lên.
Đại Vu Chúc ôm trong lòng một đứa bé tóc trắng, hình như là em gái của yêu quái nhỏ.
Nếu yêu quái nhỏ không quá dễ nhận ra thì cô bé với mái tóc trắng và đôi mắt mù này rất dễ nhận ra.
Cô bé chính là Chử Hâm, kẻ vong ân bội nghĩa trong miệng Ô Hạm Tầm, thân phận của người ôm cô bé...
Trong lòng Phó Du Thường đã có đáp án, nhưng cô vẫn không biết Chử Hâm tái hiện thời đại này là muốn làm gì.
"Đại Vu Chúc! Sở Vương vô đức ngu ngốc, cuồng vọng làm càng, bây giờ lại dám so sánh mình với Dao Thần, ép ngài hiến vũ cho hắn xem. Thật nực cười! Không bằng theo ý hắn, giết chết đứa con rơi mang huyết thống hoàng thất này dâng cho Dao Thần, một là có thể làm dịu cơn giận của Dao Thần, hai là uy hiếp quần thần vương thất, lúc này trăm triệu không được nhân từ nhu nhược! Nếu ngài không xuống tay được thì để lão nhân ta làm. Đến lúc đó, lão phu cũng sẽ gánh vác trách nhiệm với hoàng thất!" Ông già quỳ trên mặt đất bức bách Đại Vu Chúc làm ra quyết định.
Cô gái vừa chịu trách nhiệm hướng dẫn Phó Du Thường im lặng, cô gái thận trọng đón lấy đứa bé từ trong tay Đại Vu Chúc, không ngờ, cô bé tóc trắng lại túm lấy tay áo Đại Vu Chúc, nói: "Đại Vu Chúc, để con làm tế phẩm đi."
Đại Vu Chúc sờ sờ đầu cô bé, nói: "Ta đã quyết định, lui ra đi."
"Đại Vu Chúc! Nếu ngài hiến vũ cho Sở vương, đó chính là chân chính để mặt mũi Dao Thần trên mặt đất để người khác chà đạp!" Ông già thấy Đại Vu Chúc không có ý định sử dụng đứa trẻ làm tế phẩm, giận mà không làm được gì, thiếu chút nữa đã đứng dậy chỉ vào mặt nàng ấy, mắng mỏ nàng ấy.
"Tế phẩm đã được chọn xong, sẽ làm các ngươi vừa lòng." Sắc mặt Đại Vu Chúc trở nên lạnh lùng, nói với lão già hung hãn: "Có thể lui xuống chưa?"
Người vừa bị đánh ngã xuống đất vội vàng đỡ ông già đứng dậy, Đại Vu Chúc đã thật sự tức giận, nếu không rời đi, đến lúc đó không ai có được kết quả tốt.
"Hy vọng Đại Vu Chúc đại nhân nói được thì làm được." Ông già đứng dậy, sửa sang lại quần áo, "hừ" một tiếng rồi rời đi.
"Làm Đại Vu Chúc thật là nghẹn khuất, đối địch với hai bên... Từ từ, đây là Ô Hạm Tầm sao?!" Bây giờ Mộc Chiêu mới nhận ra, dùng đuôi vỗ nhẹ vào tay Phó Du Thường, ngạc nhiên dùng linh lực phát ra tiếng hỏi cô.
"Có lẽ là khi cô ấy còn nhỏ, chỉ là không biết cô ấy ở đâu." Phó Du Thường vuốt lông mèo.
"Cô ấy lúc nhỏ thật đáng yêu!"
"Đại Vu Chúc đại nhân..." Cô gái ôm lấy đứa bé, hai mắt đỏ hoe, "Những người đó quá làm càn, sao ngài không làm gì bọn họ?"
"Không cần..." Đại Vu Chúc lắc đầu, thấy Phó Du Thường ôm mèo đi theo, nàng ấy để cô gái dẫn hai đứa nhỏ về trước.
"Chờ tôi học được chú thuật, chắc chắn sẽ nguyền rủa những người đó đến đoạn tử tuyệt tôn!" Mỗi tay cô gái ôm một đứa nhỏ, hùng hổ đi mất.
"Khoan dung quá mức sẽ chỉ khiến bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước, khiển trách thích hợp có thể giúp tai cô thanh tịnh hơn rất nhiều." Phó Du Thường nhìn Đại Vu Chúc, người cho đến nay vẫn chưa sử dụng bất kỳ phương pháp trừng phạt nào, khẽ cau mày.
"Không sao đâu, đợi thêm một chút nữa thôi."
"Meo?" Tại sao phải đợi? Mộc Chiêu không hiểu, chắc là Đại Vu Chúc rất mạnh?
Nhưng... Đại Vu Chúc không cố ý lạnh lùng, giọng nói của nàng ấy nghe quen quen, nàng đã nghe thấy ở đâu rồi?
"Mèo của cô rất giống đứa nhỏ nhà tôi, nếu lớn lên có lẽ cũng sẽ đáng yêu như thế." Thấy Mộc Chiêu không ghét, Đại Vu Chúc đưa tay sờ sờ đầu nàng.
"Vì điều này mà cô đã mạo hiểm mạng sống của mình để giải vây giúp chúng tôi?"
"Cũng không phải bởi vì nó."
Trong mắt Đại Vu Chúc như có chút cảm xúc phức tạp khó tả: "Nhắc tới cũng thật trùng hợp, cô rất giống người tôi thích."
Meo meo meo? What? Mộc Chiêu bắt đầu cảnh giác, nhìn Đại Vu Chúc rồi lại nhìn Phó Du Thường, sẽ không diễn biến thành tiểu thuyết thế thân cẩu huyết đó chứ?
"Meo ô ô..." Học tỷ, chị mau nói với cô ấy chị đã có vợ rồi đi!
Sau đó lại nghe đối phương nói: "Nàng ấy bỏ rơi tôi. Khi nhìn thấy cô, tôi cho rằng nàng ấy đã trở lại. Tôi xin lỗi. Cô yên tâm ở lại đây đi, tôi sẽ không vì nàng ấy mà giận chó đánh mèo cô."
Danh sách chương