"Được rồi, vậy chúng ta hỏi Quỷ La Sát tiểu thư một chút đi, ừm... A Tầm, cô muốn hỏi cái gì?" Mộc Chiêu quay người hỏi Ô Hạm Tầm đang ngơ ngác nhìn mình.

"À... Thì, ờm... Đúng rồi! Tôi muốn hỏi cô ta ai đã ngụy trang số mệnh của cô."

"OK!" Mộc Chiêu hỏi Quỷ La Sát.

"... Ta không biết. Chuyện liên quan đến Mộc Chiêu đều do Quỷ Vương đại nhân và Chử Hâm bí mật xử lý, đều giữ bí mật với bọn ta, bọn ta chỉ biết sự tồn tại của người này."

"Chẳng lẽ thật sự là Chử..." Ô Hạm Tầm ngừng nói, hỏi Quỷ La Sát xem có con quỷ nào dưới trướng Quỷ Vương giỏi về phương diện này hơn Chử Hâm không.

"Theo ta được biết là không." Sau khi Mộc Chiêu bảo cô ta nói chuyện, Quỷ La Sát ngây ngốc nói...

"Chậc, sao cô ta lại không biết gì hết vậy?" Ô Hạm Tầm chép miệng chê một tiếng, nếu không hỏi được chuyện mấu chốt, chẳng phải bắt giữ Quỷ La Sát này là uổng phí sao? Người đàn ông trung niên bên cạnh thận trọng đi tới, cung kính hỏi Mộc Chiêu: "Ngài có thể giúp chúng tôi hỏi một ít chuyện được không?"

"Đương nhiên là được, để tôi hỏi giúp ông."

"Cảm ơn rất nhiều!" Người đàn ông trung niên gần như rơi lệ ròng ròng vì Mộc Chiêu không so đo hiềm khích lúc nãy, thời buổi này hiếm thấy đại lão nào vừa mạnh vừa tốt bụng!

"Khụ khụ, trước tiên ngài hỏi cô ta mục đích của Quỷ Vương tới đây là gì đi."

Quỷ La Sát trông giống như một con rối trên dây, mở miệng nói: "Một trong những bảo vật của Quỷ Vương đã bị đánh cắp, ngài ấy đến đây để lấy lại vật bị mất."

Người ghi chép bên cạnh múa bút thành văn.

"Bảo vật kia là gì?"

"Một bức tranh."

"Bức tranh? Bức tranh như thế nào mà có thể khiến Quỷ Vương bất chấp mọi chuyện để tuyên chiến với nhân loại?" Người đàn ông trung niên kia không cần phải nói câu này, Mộc Chiêu đã hỏi thay ông ta trước.

"Đó là bức tranh do Đại Vu Chúc phụng dưỡng thần linh của Sở quốc vẽ mấy ngàn năm trước, nghe nói bức tranh đó có thể dễ dàng phá hủy một tòa thành."

Người ghi chép ngừng bút, hít một hơi rồi nhanh chóng viết ra những lời này.

"Phá hủy một tòa thành... Thật sao?" Người đàn ông trung niên phụ trách thẩm vấn cũng sợ hãi, lạnh cả người, đúng như lời cô ta nói, thứ đồ vật nguy hiểm như vậy không thể lưu lạc ở bên ngoài! Nếu nó rơi vào tay kẻ có tâm tư khó lường, hậu quả không dám tưởng tượng!

"Nghe Quỷ Vương nói chủ nhân của bức tranh có khả năng câu thông với thần linh, lại được các thần linh yêu mến, trong tranh đều là thần tích thần linh ban tặng, hủy diệt một tòa thành cũng là chuyện chỉ trong chớp mắt."

"... Vl! Chuyện này tôi phải nhanh chóng đi báo cáo cho cấp trên, cô thay tôi tiếp tục hỏi theo quy trình." Người đàn ông trung niên nói với cô gái đang ghi chép rồi vội vàng rời đi, nếu chuyện này liên quan đến thần tiên này kia, vậy thì mức độ nguy hiểm phải tăng lên mấy cấp! Phải nhanh chóng tìm về rồi trông giữ! Không thì lỡ như "nổ" ở chỗ nào đó, vậy thì coi như xong!

Cô gái ghi chép bị bỏ lại kia nhìn về phía lão tiền bối Yêu tộc và một đại lão bí ẩn khác, cô nàng bị kẹp ở giữa không khỏi run rẩy, hai vị... À không đúng, tổng cộng có ba đại lão ở đây, cô nàng không dám nói chuyện!

Nhưng nhiệm vụ đã được giao thì cô nàng phải làm bất chấp, cô gái ghi chép lặng lẽ nhìn Mộc Chiêu, đập vào mắt cô nàng chính là nụ cười dịu dàng của đại lão bí ẩn trông có vẻ nhỏ hơn mình, trông không có chút lực tấn công nào... Trái tim nhỏ bé đang lo lắng của cô nàng không khỏi thả lỏng một chút.

"Vậy, vậy tôi sẽ tiếp tục hỏi?" Cô nàng nhỏ giọng hỏi.

"Hỏi đi hỏi đi."

Cô nàng tiếp tục đặt câu hỏi theo trình tự, bao gồm hang ổ của Quỷ Vương ở đâu, thế lực phân bố như thế nào, có bao nhiêu Quỷ Đỏ có thực lực cường đại, quy mô quỷ quân là bao nhiêu, sắp xếp bao nhiêu gián điệp bên phía nhân loại, v.v. Quỷ La Sát bị điều khiển nói ra tất cả những gì mình biết không sót chữ.

Không hỏi thì không biết, vừa hỏi ra đã bị dọa cho nhảy dựng, trong mấy nghìn năm qua, Quỷ Vương này đã sắp xếp không ít nằm vùng vào bên nhân loại, chỉ riêng những gì Quỷ La Sát biết cũng đủ viết cả một trang giấy, chẳng trách trong lịch sử lần nào nhân loại hành động cũng kết thúc trong thất bại.

Mộc Chiêu đột nhiên cảm thấy góc áo của mình bị kéo kéo, khi nàng quay đầu lại, chính là Ô Hạm Tầm vẻ mặt rối rắm đang kéo quần áo của nàng, bộ dáng như muốn nói gì đó.

"Ừm..." Giọng nói của Ô Hạm Tầm như tiếng muỗi vo ve, nếu không phải Mộc Chiêu có đôi tai thính, thật sự không nghe được cô ấy đang nói gì.

"Có thể giúp tôi hỏi cô ta có quen biết Chử Hâm hay không được không?"

"Tôi hiểu, tôi hiểu!" Mộc Chiêu lộ ra một nụ cười hiểu rõ, cũng không biết suy diễn đến thứ gì, sau đó giúp Ô Hạm Tầm hỏi Quỷ La Sát.

"Không quen lắm, Chử Hâm luôn luôn độc lai độc vãng, chỉ nghe theo sự sắp xếp của Vương thượng, rất ít tiếp xúc với bọn ta, ta cũng không biết nhiều về cô ta." Đáng tiếc Quỷ La Sát lắc đầu, khiến Ô Hạm Tầm thất vọng.

"Cái gì ngươi cũng không biết, cần ngươi làm gì?" Ô Hạm Tầm bực bội đi tới đi lui, "Bắt ngươi có khác gì bắt đám lâu la kia?"

"Quỷ Vương Sở Diệm có điểm yếu hay khuyết điểm nào không?" Cô gái ghi chép lại hỏi.

"Những chuyện trước đó hỏi cô ta không biết gì cả, làm sao biết mấy cái này?" Ô Hạm Tầm khịt mũi hừ mấy lần.

"Quỷ Vương không có nhược điểm hay khuyết điểm, hồn thể của ngài ấy vĩnh thế bất diệt, muốn đánh bại ngài ấy là chuyện không có khả năng." Quỷ La Sát nói.

"Xem đi xem đi, ngoài nói như vậy thì cô ta còn biết nói gì nữa?" Ô Hạm Tầm lắc đầu thở dài.

"Mặc dù Quỷ Xanh mạnh đến mức gần như vượt qua Lục giới nhưng chưa ai nói Quỷ Xanh có thể bất tử bất diệt, ngược lại, trở thành Quỷ Xanh đồng nghĩa với việc từ bỏ luân hồi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ thực sự tiêu tán, Chiêu Chiêu, em hỏi cô ta xem tại sao nói hồn thể của Quỷ Vương là vĩnh thế bất diệt." Trong phòng thẩm vấn đột nhiên vang lên một giọng nói khác, Ô Hạm Tầm sợ hãi đến suýt chút nữa đã ném điện thoại trong tay đi.

Cô ấy suýt chút nữa đã quên mất mình đang gọi điện video!

"Được rồi!" Mộc Chiêu lập tức hỏi.

"... Quỷ Vương có bí pháp lấy mạng thay mạng, tổng cộng có 8 thế thân, đều có thể thay ngài ấy gánh chịu mọi vết thương, ta nghĩ trên thế gian không có ai có thể giết được Quỷ Vương liên tục 9 lần dưới tình huống như vậy." Lần đầu tiên Quỷ La Sát có một tia giãy dụa, hồn thể có chút bất an, có lẽ là vì nói ra điều mấu chốt nên ý thức của bản thể muốn phản kháng.

"... Mẹ kiếp!" Sau khi Ô Hạm Tầm sửng sốt một lúc, trong miệng tuôn ra ngôn từ duyên dáng.

Làm thế nào để đánh bại kẻ thù khi hắn có quá nhiều thế thân như vậy? Có thể hoàn toàn giết hắn 9 lần sao? Điều này, điều này thật khiến người ta buồn nôn! Hơn nữa không thể để hắn trốn thoát dù chỉ một lần, nếu hắn trốn thoát tạo ra nhiều thế thân hơn, chẳng phải mãi mãi không thể giết hắn hoàn toàn sao? Chẳng trách Quỷ La Sát nói Quỷ Vương vĩnh thế bất diệt!

Bọn họ đánh một con Quỷ Xanh còn phí sức, vậy làm sao có thể chiến đấu liên tục với 9 con Quỷ Xanh?! Ô Hạm Tầm cảm thấy mình đang rất cần oxy, liệu lúc sinh thời cô ấy còn có thể thực hiện được tâm nguyện này không?

"Hả?!" Đây là giọng nói của cô gái ghi chép không thể khống chế được.

"Vl, còn có thể chơi như vậy? Cho dù..." Cho dù là nam chính thì không phải cũng có chút quá mức sao? Lông mày Mộc Chiêu nhíu lại với nhau, nàng nhận lấy điện thoại từ tay Ô Hạm Tầm, vì sợ Phó Du Thường nghe không rõ nên nhắc lại lời Quỷ La Sát vừa nói.

Phó Du Thường nhất thời không tiếp lời, nếu đúng như lời Quỷ La Sát nói thì Quỷ Vương Sở Diệm sẽ là một tồn tại rất khó giải quyết, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những gì Quỷ La Sát biết đều là sự thật.

Không chắc là Quỷ Vương không có điểm yếu, dù sao thì chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bại lộ điểm yếu của mình trước mặt thuộc hạ mạnh mẽ, tất nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, nhưng nếu là tình huống xấu nhất thì mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết...

Mộc Chiêu nghe xong cũng cảm thấy đau đầu, nam chính được buff nhiều như vậy, một đám thuộc hạ mạnh như vậy mà còn có nhiều thủ đoạn tránh chết, ngược lại, nữ chính của các nàng có thể được coi là nhỏ yếu, đáng thương và bất lực, ài, Khấu Tử Thư, sao cô không tranh đua một chút chứ! Chỉ cần kết cục cuối cùng của cô nàng không phải là chết, Mộc Chiêu cũng dám đẩy nàng lên phía trước để hỗ trợ buff cho nữ chính, nhưng bây giờ...

Ngươc lại nàng sợ nếu mình không chú ý Khấu Tử Thư sẽ xanh cỏ!

À, đúng rồi, có phải Khấu Tử Thư đã sử dụng Gundam rồi hay không? Quay về rồi vẽ thêm vài bức cho cô ấy đi, an toàn là quan trọng nhất.

Nhưng lần này nên vẽ gì cho cô ấy đây? Rõ ràng Gundam ngầu như vậy, tại sao Khấu Tử Thư lại không thích chứ? Thật là đáng tiếc.

Trong lúc nhất thời, ba người có mặt và một người ở bên ngoài đều có chút trầm mặc, bầu không khí khó tránh khỏi áp lực.

"Đương nhiên những thứ có thể thay mạng càng nhiều thì càng tốt nhưng mấy ngàn năm qua Quỷ Vương chỉ chế tạo được 8 cái, điều này cho thấy số lượng thế thân có hạn hoặc rất khó chế tạo, vì vậy con số mới không vượt quá 10, chúng ta có thể hỏi cô ta xem cô ta có biết những thế thân đó ở đâu hay không, hoặc có ai biết những thế thân đó ở đâu hay không." Phó Du Thường đột nhiên lên tiếng, làm cho mọi người không nản lòng.

Ô Hạm Tầm vỗ đầu, đúng vậy! Chắc chắn những thế thân đó dễ khống chế hơn Quỷ Vương! Không cần thiết phải đối đầu với Quỷ Vương từ đầu đến cuối!

"Ta không biết, chắc chắn Quỷ Đao Lao và La phu nhân cũng không biết... Có lẽ chỉ có Chử Hâm, cô ta biết rất nhiều bí mật của Quỷ Vương, dù sao cô ta cũng là cháu gái của Quỷ Vương, Vương thượng đối đãi với cô ta tốt hơn bọn ta nhiều, cũng rất tin tưởng cô ta, những việc thực sự quan trọng đều để cô ta đi xử lý." Quỷ La Sát vừa nói lời này, sắc mặt Ô Hạm Tầm đột nhiên đen kịt không thua gì bộ lông của cô ấy.

Thứ chó má kia đáng giá cho ngươi trung thành như vậy sao?!

"Chúng ta nghĩ biện pháp bắt Chử Hâm đi!" Ô Hạm Tầm cảm thấy móng vuốt của mình ngứa ngáy, vô cùng muốn trói tên kia đem về đánh một trận, cô ấy nghiêng người tới trước điện thoại nói với Phó Du Thường: "Tôi cũng cảm thấy con nhỏ Chử Hâm đó biết không ít bí mật, chỉ cần nó ở nơi đó của Quỷ Vương, sẽ giúp ích cho thứ chó má Sở Diệm kia rất nhiều! Không bằng bắt nó trở lại, cũng tương đương với chặt đứt một cánh tay của Quỷ Vương, cô thấy thế nào?"

Ô Hạm Tầm biết mình không thể bắt được Chử Hâm, dù sao mấy ngàn năm qua cô ấy đều không thắng, nhưng nếu có Phó Du Thường bày mưu tính kế, lại thêm chuẩn bị đầy đủ đánh cho Chử Hâm ứng phó không kịp, cơ hội bắt được tên kia rất lớn!

Nếu Ô Hạm Tầm là một con chó yêu, có lẹ cái đuôi sau lưng cô ấy sẽ lắc ra tàn ảnh.

Nhưng Phó Du Thường lại không lập tức phản ứng cô ấy, cô trầm mặc hồi lâu, cho Ô Hạm Tầm một câu trả lời khiến cô ấy thất vọng.

"Tôi không kiến nghị làm như vậy."

Ô Hạm Tầm lập tức ỉu xìu, cô ấy biết chắc chắn Phó Du Thường có cân nhắc của mình, chính mình cũng sẽ không làm loạn, "Được rồi..."

"Lần sau gặp lại cô ấy tôi sẽ nói chuyện với cô ấy." Phó Du Thường cũng nhận lời, nói.

"Ừ!" Ô Hạm Tầm lập tức phấn chấn, "Cô phải cẩn thận khi nói chuyện với nó, mỗi lần tôi nói với nó cái gì, nó đều khiến tôi tức giận đến mức đánh nó, nghĩ lại thì mấy ngàn năm qua tôi chưa từng chân chính có một cuộc nói chuyện vui vẻ với nó."

"Nếu tôi có thể gặp cô ấy."

Đúng, tiền đề của tất cả những điều này là cô có thể gặp được Chử Hâm.

Dường như những lời Chử Hâm nói lúc trước mang theo vài phần ý vị sâu xa, như thể sau này nàng ấy sẽ tránh các nàng, hy vọng đó chỉ là ảo giác của mình.

Nếu đối phương thực sự muốn trốn, không ai trong các nàng có thể tìm thấy nàng ấy được.

Sau khi giúp cô gái ghi chép hỏi xong mọi chuyện, Ô Hạm Tầm cũng biết đối phương không biết phần lớn những điều mình muốn hỏi, Mộc Chiêu vỗ nhẹ đầu Quỷ La Sát, vẻ mặt vô hồn của đối phương dần dần lấy lại ánh sáng.

Sau khi đôi mắt dần dần lấy lại tiêu cự, Quỷ La Sát ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy Mộc Chiêu nói những điều kỳ lạ trước mình mất đi ý thức lại nở một nụ cười cổ quái: "Tỉnh rồi? Cô nhìn xem đây là mấy?"

Mộc Chiêu giơ 2 ngón tay lên.

Quỷ La Sát nhìn nàng như một kẻ ngốc.

"Rất tốt, phẫu thuật rất thành công, cô không biến thành kẻ ngốc." Mộc Chiêu đưa tay vỗ vỗ đầu Quỷ La Sát an ủi, đối với một quỷ lùn mấy ngàn tuổi mà nói, hành động này quả thực là cấm kỵ! Cô ta tức giận đến mức mở miệng muốn cắn Mộc Chiêu hai cái.

"Chiêu Chiêu, tránh xa cô ta ra, coi chừng cô ta cắn em." Giọng nói của Phó Du Thường trong điện thoại truyền đến, Mộc Chiêu ngoan ngoãn lùi lại hai bước.

"Ngươi đã làm gì ta?" Quỷ La Sát hung ác nói.

Giọng nói run rẩy của cô gái ghi chép truyền đến từ trong góc: "Quỷ La Sát đã khai ra, tôi muốn ghi chép lại những tình báo này nên... Tôi đi trước nhé? Một lát nữa sẽ có người chuyên môn đến giam cô ta, nếu các vị còn cần chút thời gian, tôi sẽ nói với bọn họ."

"Không còn chuyện gì nữa, chốc nữa cô kêu bọn họ xuống đây đi."

"Khai ra? Ta đã nói cái gì?" Trái tim của Quỷ La Sát vốn đã lạnh thấu, bây giờ như bị ném vào chảo dầu, rốt cuộc cái tên quái đản này đã làm cái gì?

"Cũng không có gì đâu, tôi chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ để làm cho cô nói ra hết tất cả những gì cô biết mà thôi, yên tâm yên tâm, sẽ không có di chứng... Chắc vậy?" Dường như Mộc Chiêu cũng không quá xác định, lúng túng lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Quỷ La Sát cảm thấy răng mình đang rung lập cập không thể kiểm soát được.

"Ta nói những thứ đó?"

"Cô đã nói hết tình báo cô biết rồi, trong thời gian ngắn sẽ không thẩm vấn lại nữa, một hồi sẽ có người đến đưa cô đến phòng giam đặc biệt." Cô gái ghi chép nhìn vẻ mặt bối rối và tuyệt vọng của Quỷ La Sát, ngượng ngùng lè lưỡi, nhanh chóng chạy đi như lòng bàn chân được bôi dầu.

"..." Quỷ La Sát đột nhiên hiểu tại sao Quỷ Vương lại bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ khi gặp Mộc Chiêu, cô ta vốn tưởng rằng Quỷ Vương lo lắng bọn họ sẽ làm người trong lòng hắn bị thương.

Kết quả... Có thể lặng lẽ khống chế bản thân, thậm chí ngay cả khi mình còn tỉnh táo, thủ đoạn như vậy, Quỷ Vương lo lắng bọn họ làm hại Mộc Chiêu chỗ nào, rõ ràng là lo lắng đối phương có thể hốt trọn ổ bọn họ?!

Quỷ La Sát cúi đầu, không phản kháng, cũng không còn năng lực phản kháng.

Vì cô ta đã nói ra tất cả bí mật mà mình biết nên cho dù cô ta có thể thoát ra được, Quỷ Vương cũng sẽ không buông tha cho cô ta, thôi, không bằng ở trong ngục giam này lặng lẽ chờ đợi là được rồi.

"Khụ khụ, nếu có di chứng gì, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô bình phục." Mộc Chiêu tỏ vẻ mình là một người rất có trách nhiệm!

"Không sao cả." Nếu thật sự biến thành một kẻ ngốc, nói không chừng sẽ dễ chịu hơn khi ở trong ngục giam này một đoạn thời gian rất dài.

Một loạt tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền đến, một nhóm người "trang bị vũ khí đầy đủ" chạy tới, đầu tiên bọn họ cảm ơn sự giúp đỡ của Ô Hạm Tầm và Mộc Chiêu, sau đó dán các loại bùa lên Quỷ La Sát, quấn các loại xiềng xích lên rồi mới cởi bỏ dụng cụ trói trên ghế.

Quỷ La Sát bị bắt đi, người phụ trách nơi này cũng nói, nếu chuyện của Quỷ Vương Sở Diệm có diễn biến gì mới, hoặc nếu bọn họ chuẩn bị vây quét hắn lần nữa, chắc chắn sẽ báo cho các nàng.

Trên vùng đất rộng lớn này không chắc chắn chỉ có ba con Quỷ Xanh nhưng Quỷ Xanh tập hợp lực lượng quy mô lớn chiếm cứ một phương trở thành Quỷ Vương chỉ có ba con, mà trong ba con đó, kẻ kiêu ngạo nhất là Sở Diệm, nói hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của bên phía nhân loại cũng không ngoa.

Nếu có cơ hội, nhân loại sẽ không bỏ lỡ cơ hội diệt trừ u ác tính.

"Không sai, không sai, loại chuyện này nên nhẫn tâm diệt trừ triệt để." Ô Hạm Tầm bắt tay ông lão kia, lần đầu tiên đồng ý với suy nghĩ của ông lão này.

Mộc Chiêu cầm điện thoại của Ô Hạm Tầm, di chuyển đến một nơi sáng sủa hơn để nói chuyện với vợ, khi nghe Phó Du Thường hỏi có phải thủ đoạn khống chế quỷ vừa rồi là học từ Lý lão hay không, trên mặt nàng lộ ra biểu tình xoắn quýt.

"A... Hình như là vậy." Mộc Chiêu gật đầu, khẳng định: "Chắc là vậy! Nếu Lý lão không dạy em, làm sao em có thể biết thao tác cao cấp như vậy?"

"Chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện tiếp, tín hiệu ở đây cũng không tốt." Ô Hạm Tầm gọi Mộc Chiêu.

"Được rồi, được rồi, vậy cúp máy trước đi, em ra ngoài rồi sẽ đi tìm chị ngay!"

Ông lão bên cạnh Ô Hạm Tầm cười hai tiếng, dùng cùi chỏ huých Ô Hạm Tầm: "Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với người yêu à?"

"Đúng vậy." Ô Hạm Tầm gật đầu.

"Khó trách nhão nhão dính dính, nhưng chẳng phải như vậy là cô không có cơ hội sao?" Ông lão này đã quen biết Ô Hạm Tầm từ khi còn trẻ, chưa bao giờ thấy cô ấy ngoan ngoãn không uống rượu như vậy nên đã vô tình nghĩ sai.

"Không có cơ hội gì? Không... Phi! Tiểu tử thối này, ông đang nói cái gì vậy hả? Vị này là người mà tôi rất rất kính trọng, không phải bậy bạ như ông nghĩ đâu!"

Ông lão suýt chút nữa đã bị đánh, may mà trốn nhanh.

"À à à, hóa ra là bậc trên à, tôi còn tưởng là cô mèo già ăn cỏ non, coi trọng một cô gái nhỏ tuổi."

"Ông đừng có nói mấy lời này lung tung, nói thì cũng đừng dính đến tôi, vợ cô ấy rất hay ghen, ông đi tìm chết thì đừng kéo tôi theo!"

Sau khi người hay ghen nào đó tắt video, trong lòng có chút bất an tìm thông tin liên lạc của Lý lão, gọi điện cho ông.

"Lý lão, tiểu Điềm hồi phục thế nào rồi?"

"Vô cùng tốt, ít nhiều có Chiêu Chiêu giúp đỡ, hiện tại tiểu Điềm đã có thể chạy nhảy." Lý lão nhìn cháu gái nhỏ của mình đang cho thỏ ăn rau trên bãi cỏ cách đó không xa, không khỏi mỉm cười vui vẻ.

Cháu gái nhỏ của ông sức khỏe yếu ớt, dù sau ca phẫu thuật có hồi phục rất tốt thì phần lớn thời gian vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, mãi đến khi Mộc Chiêu trở về thăm con bé, thân thể của đứa nhỏ mới khá hơn nhiều.

Bây giờ ăn gì cũng ngon, nhảy nhót tung tăng.

Sau khi nghe Phó Du Thường mô tả những gì vừa xảy ra, Lý lão vô cùng khẳng định: "Không phải tôi dạy, tôi không học Dịch Quỷ Thuật, cũng không biết nhiều về nó, hơn nữa, phương pháp khống chế quỷ cao thâm tinh diệu như vậy, những người tôi biết không ai có thể làm được."

Trong lòng Phó Du Thường nổi lên cảm giác hơi lạnh, sửng sốt hồi lâu mới nói với Lý lão: "Làm phiền ngài rồi."

"Không có gì... Có phải có chuyện gì xảy ra rồi hay không?" Giọng Lý lão trầm xuống, ông cũng nghe thấy trong giọng nói của Phó Du Thường có gì đó khác thường.

"Không có gì, thật sự không có gì." Phó Du Thường đang nói với Lý lão, cũng như đang thuyết phục chính mình.

Sau khi cúp điện thoại, tay vô lực rũ xuống, đầu ngón tay cầm điện thoại hơi trắng bệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện