Cho dù La phu nhân có bị trọng thương thì tốt xấu gì cũng là cấp độ Quỷ Đỏ có thể nghiền nát Quỷ Đen, cho dù tất cả Thiên Sư trong nước tập hợp lại cũng chỉ có một số ít có thể hạ gục được cô ta bằng một tay.

Cho nên khi Quỷ Đỏ bị ném đến chân mình, Dương Trăn đã sửng sốt hồi lâu, hiếm thấy mắc phải sai lầm, khi cô ấy kịp thời phản ứng lại, cô ấy lập tức dùng bùa giữ Quỷ Đỏ có ý định trốn thoát lần nữa lại.

Hai chân tiểu trợ lý mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, đầu choáng váng, trống rỗng hồi lâu mới lấy lại được quyền điều khiển cơ thể trong lúc Mộc Chiêu đang lảm nhảm.

Cô nàng, cô nàng vẫn còn sống? Không thiếu tay thiếu chân, đầu vẫn an ổn trên cổ, vẫn có thể thở được...

Hu hu hu... Tôi muốn về nhà!

Cả ngày hôm nay quá kích thích, trái tim của tiểu trợ lý không chịu nổi, giờ cô nàng chỉ muốn về quê trồng trọt, tránh xa mọi thị phi.

Nhưng cô nàng còn chưa kịp khóc thành tiếng, nhân vật tàn nhẫn nhẹ nhàng ném bay quỷ bằng một tay bên cạnh gào lên còn to hơn cả cô nàng!

"Không còn sạch nữa, tay của em không còn sạch nữa, học tỷ, hu hu hu... Em chạm phải thứ bẩn thỉu!" Hòn Than được đặt xuống, Mộc Chiêu đang khóc lóc đối diện với Phó Du Thường vừa gọi tới, khí thế kia quá dữ dội, đến nỗi tiểu trợ lý đang khóc cũng không gào nổi mà chỉ có thể nhìn Mộc Chiêu gào.

Còn nhớ rõ ràng khi mới vào công ty, ngoại trừ sư phụ của cô nàng ra, mọi người xung quanh đều nhận xét vị phu nhân này là cảm giác tồn tại rất thấp, bình hoa, hiền lành, lễ phép, một tiểu thư nhà giàu điển hình... Cmn, là ai đã tung tin đồn này?

Mà theo lời của sư phụ, vị phu nhân này có tính tình giống trẻ con hơn, hơi hoạt bát một chút, nhưng phần lớn là chững chạc.

Nhưng hiện tại xem ra, chững chạc... Có lẽ bị mèo con bên cạnh ăn rồi? Nhưng nói vị phu nhân này không chững chạc... Khi gặp tình huống nguy cấp, nàng rất đáng tin cậy, ít nhất không một sợi tóc nào của mình bị thương, nàng cũng rất lợi hại, thật đúng là một người phức tạp.

Quả nhiên, lời đồn không đáng tin, không có đánh giá nào là chính xác, cũng không biết ai nói phu nhân là bình hoa, ngươi đã bao giờ nhìn thấy bình hoa ném quỷ xuống đất bằng một tay chưa! Tiểu trợ lý phỉ nhổ trong lòng, dần dần mất tập trung, sau đó không sợ như trước nữa.

Nếu Mộc Chiêu nghe được tiếng lòng của tiểu trợ lý, e rằng nàng sẽ kiêu ngạo ngay tại chỗ trong hai giây, dù sao, vì để trở thành một bình hoa hào môn đủ tư cách, không làm cho học tỷ mất mặt, nàng cũng đã nghiêm túc học lễ nghi với giáo viên rất lâu! Nàng luôn đúng mực ở nơi công cộng, chưa bao giờ dám bộc lộ bản chất thật của mình.

Mà giờ đây, Mộc Chiêu không còn cần phải tự mình tu dưỡng thành một bình hoa hào môn nữa, nàng triệt để buông thả bản thân, "ngao ngao" lên án với vợ chuyện mới vừa xảy ra qua điện thoại.

Phó Du Thường vừa nghe điện thoại đã giật nảy mình, cô tưởng đã xảy ra chuyện gì đó, tiếng khóc ở đầu dây bên kia làm cô rối loạn tinh thần, cô lo lắng đến mức đã bước ra khỏi cửa văn phòng, cho đến khi nghe được nửa câu sau cô mới thở phào nhẹ nhỏm, hỏi chi tiết chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi hỏi rõ tiền căn hậu quả, Phó Du Thường mới dở khóc dở cười hiểu rõ hóa ra Chiêu Chiêu bị thứ nước hôi hám có thể so với hố rác tấn công.

Nghe nói quỷ đã bị bắt, ngoại trừ ngoài ý muốn bị nước hôi thối dính vào người, toàn bộ quá trình đều diễn ra thuận lợi, người bên Thiên Sư cũng đã tới, Phó Du Thường đã đi ra khỏi văn phòng, dứt khoát cầm chìa khóa xe chuẩn bị lái xe đi đón Mộc Chiêu.

Để tránh bị nhân loại săn lùng, La phu nhân vậy mà trốn trong một cái ao cực kỳ hôi... Đối với việc La phu nhân tàn nhẫn với bản thân cô ta như vậy, Phó Du Thường không khỏi cảm thán một tiếng "lợi hại".

Mặc dù Chiêu Chiêu được mình nuông chiều nhưng cũng sẽ không chỉ vì mùi hôi mà khóc thành như vậy, cho nên chắc chắn mùi hương kia hôi đến mức người ta không thể chịu đựng được.

"Chị sẽ đón em ngay, đưa em về nhà tắm rửa, được không?"

"Ừm! Bây giờ em phải về nhà tắm rửa ngay! Nếu không chà bản thân bảy tám lần, em sẽ không ra ngoài hu hu hu..." Sau khi hẹn nơi đón mình với học tỷ, Mộc Chiêu liếc nhìn tay phải của mình, mang vẻ mặt sắp chết thận trọng lại gần ngửi, ừm... Có mùi, lại hình như không có mùi?

Không có mùi hôi thối kỳ lạ như nàng nghĩ! Mộc Chiêu sửng sốt một chút, lần này đưa tay thẳng lên mũi ngửi một cái, hình như có chút mùi hôi, không biết có phải do tác dụng tâm lý của mình hay không nhưng cảm thấy hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng khi nàng nắm lấy quần áo dính nước hôi.

Đúng rồi! Quỷ Tân Nương là quỷ, nếu cô ta không thực thể hóa dưới nước, nước hôi sẽ không thể dính vào người cô ta, ngoại trừ linh hồn của cô ta có thể bị mùi hôi ám vào, có lẽ cô ta sẽ... Không hôi lắm?

Mộc Chiêu chợt nhận ra, trong lòng cũng dần chấp nhận hơn, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, dù sao trốn ở nơi đó lâu như vậy, nàng vẫn hoài nghi linh hồn của đối phương đã bị ướp mùi hôi.

"Thành thật chút đi, lần này cô không thể chạy thoát đâu, nếu cô thành thật trở về với tôi, cô sẽ bớt ăn đau hơn." Dương Trăn cau mày nói với nữ quỷ đang không ngừng vặn vẹo trên mặt đất.

La phu nhân không đáp lại mà cố gắng giãy giụa xua đuổi thứ gì đó ra khỏi quần, một lúc sau, một con rắn nhỏ chui ra khỏi quần áo cô ta, biến thành hình vẽ bậy trên mặt đất.

Sau khi con rắn chui ra, La phu nhân chật vật ngồi dậy, hai mắt đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi nói với Dương Trăn: "Thiên Sư hèn hạ vô liêm sỉ!"

Hiển nhiên cô ta đã lầm tưởng những con rắn này là do Dương Trăn thả ra, một đàn rắn lớn chui xuống nước, xuyên qua kết giới bên trong và bắt đầu cắn cô ta, vì có quá nhiều rắn nên cô ta cô cùng chật vật khi đối phó với chúng, sau đó lại bị Thiên Sư bên ngoài đánh lén, buộc cô ta phải rời bỏ nơi ẩn náu bên dưới, mạo hiểm ra ngoài.

Kết quả sau khi ra ngoài là bị hạ gục trong nháy mắt chỉ với một quyền, cô ta vẫn chưa nhìn rõ người vừa đấm cô ta ngã xuống đất là ai.

Dương Trăn không giải thích quá nhiều, chỉ im lặng lấy một sợi dây thừng đặc biệt ra chuẩn bị trói La phu nhân lại.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất là dừng bước." La phu nhân uy hiếp không chút do dự: "Trừ phi ngươi muốn một nửa cư dân nơi này đột nhiên chết đi."

Trong lòng Dương Trăn căng thẳng, sau đó cô ấy mở Thiên Nhãn, ở một góc nhìn khác, từng sợi chỉ đen xuất hiện trong không trung và trải dài ra mọi hướng, mà trung tâm của những sợi chỉ đen là La phu nhân.

Không uổng công cô ta trốn ở nơi này lâu như vậy, cô ta đã sớm chuẩn bị phương án dự phòng.

"Ta biết thủ đoạn của Thiên Sư các ngươi, nếu bị các ngươi bắt được thì sẽ không có kết quả tử tế, chi bằng liều một phen, bây giờ lui về sau! Ta đếm đến ba, nếu ngươi không lùi lại, ta sẽ xé mười sợi!"

Mười sợi dây tượng trưng cho mười mạng sống, Dương Trăn không chắc mình có thể giết chết đối thủ trước khi đối phương làm hại những người vô tội hay không, thế là chỉ có thể để cô ta bình tĩnh lại, sau đó bản thân lùi lại từng bước một.

"Dương Thiên Sư? Xảy ra chuyện gì vậy?" Mộc Chiêu còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đứng từ xa nhìn động tĩnh không rõ, vì thế di chuyển đến một khoảng cách không quá gần, hỏi Dương Trăn.

Trên người Dương Trăn ít nhiều cũng có dính nước bẩn, Mộc Chiêu vẫn còn sợ hãi, cũng vô cùng kính nể vị Thiên Sư này vẫn đứng đây mà mặt không đổi sắc.

Dương Trăn dán mắt vào La phu nhân, chưa kịp nói gì đã bị giọng nói có phần kích động của La phu nhân làm cho nướt trở lại.

"Là ngươi?" La phu nhân nhìn Mộc Chiêu, trong mắt tràn đầy kinh hãi, "Ngươi không phải là con ma bên người Liễu Thất Ngọc sao? Sao ngươi lại biến thành người?"

"À... Ha ha, bởi vì một số lý do đặc biệt, ờm... La phu nhân phải không? Từ bỏ phản kháng, thế nào? Chúng ta đều là người văn minh, hà tất đánh đánh giết giết? Cô xinh đẹp như vậy, nếu như bị thương thì không tốt lắm, phải không?" Mộc Chiêu nhìn quanh, muốn dời chuyện này đi.

"Mộc tiểu thư, hãy cẩn thận, cô ta khống chế mạng sống của hơn một nửa cư dân ở đây!" Dương Trăn nhắc nhở.

"Mộc? Ngươi không phải họ Phó sao?" Quỷ Tân Nương đứng lên, giờ phút này cô ta kém xinh đẹp hơn so với lần đầu gặp mặt rất nhiều, búi tóc đã bù xù không ít, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ.

Lúc nghe nói Quỷ Vương gặp nạn, cô ta đã chủ động đi theo Quỷ La Sát bọc hậu, dẫn đi chiến lực chủ yếu của phe nhân loại, khiến nhân loại bỏ lỡ thời cơ tốt để bao vây trấn áp Quỷ Vương, Quỷ La Sát đã bị bắt, áp lực bên La phu nhân ít hơn bên Quỷ La Sát rất nhiều nên cô ta đã liều chết trốn thoát, chật vật không chịu nổi, nếu không phải thực sự không còn cách nào khác thì làm sao cô ta có thể trốn trong cái ao bẩn như vậy?

Lời nói dối trước đó đã bị vạch trần ngay tại chỗ, đôi mắt chột dạ của Mộc Chiêu trôi dạt đến trên trời.

Lúc đó mình chỉ là một con ma qua đường! Nàng, làm sao nàng có thể rõ tên mình là gì?!

Dường như Mộc Chiêu đã quên mất lúc đó mình và đồ cổ đã đàm luận về chủ đề gì, dù sao nàng đã trực tiếp mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới mới cho người ta, người ta có thể không nhớ tên của nàng sao?

"Khụ khụ, nghe tôi ngụy, giải thích, giải thích!"

"Mộc..." Rõ ràng dòng họ có cách phát âm là /mù/ không chỉ có một cái nhưng La phu nhân chỉ có thể nghĩ ra từ này, căn bản không xem xét đến những khả năng khác.

Có lẽ rất dễ lừa gạt cô ta trong những vấn đề khác, nhưng khi nói đến tình địch, trực giác của nữ quỷ này không phải lợi hại theo cách bình thường.

"Mộc... Chiêu?" La phu nhân ngay lập tức rơi vào trạng thái ma chướng ngươi nói cái gì ta cũng không nghe, "Ngươi chính là Mộc Chiêu? Ngươi chính là tiện nhân kia!"

Có lẽ so với vấn đề sống chết, với La phu nhân, vấn đề tình địch còn quan trọng hơn.

"..." Quên đi, đều là lỗi của Quỷ Vương.

Mộc Chiêu lại bị mắng lần nữa, nàng tự nhủ phải bình tĩnh, xem ra chuyện bây giờ cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu diếm, cho dù bản thân có tiếp tục ngụy biện, chắc chắn La phu nhân sẽ không nghe.

"Được rồi, hiện tại cô đã đoán được... Tôi đúng là Mộc Chiêu, nhưng trước tiên tôi nói cho cô một điều, tôi không có chút hứng thú nào với Quỷ Vương kia hết, tôi là người đã có vợ, cô đừng vu khống hãm hại tôi!" Sau khi Mộc Chiêu thừa nhận, nàng còn mặc thêm cho mình vài lớp áo giáp, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.

"Không có hứng thú? Ha ha ha ha..." La phu nhân đột nhiên bật cười điên cuồng, cười đến mức Mộc Chiêu nổi da gà khắp người.

Trạng thái của cô ta rất không ổn, giống như điềm báo lệ quỷ sắp bùng nổ, Dương Trăn vội vàng nói với Mộc Chiêu: "Đừng kích thích cô ta, nếu cô ta mất trí, những cư dân vô tội ở đây sẽ gặp nguy hiểm!"

"Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, tôi vẫn đang nhìn mà." Mộc Chiêu chọc cười nhưng cũng không nhàn rỗi, thứ La phu nhân dùng để khống chế người bình thường hình như cũng giống như của tiểu trợ lý, rất quen thuộc, có lẽ phương pháp xóa bỏ là...

"Hóa ra ngươi đã xuất hiện trước mặt ta từ lâu rồi! Còn ta thì ngu xuẩn khi muốn thu ngươi về dưới trướng của mình. Mộc Chiêu ơi là Mộc Chiêu, ngươi không hổ là người đã chết mà còn khiến Vương thượng nhớ mong đến mức ngày đêm không yên suốt mấy ngàn năm, mưu kế như thế này khiến ta rất khâm phục!"

Mưu kế... Mộc Chiêu bị chọc vào chân đau, không biết mình nên phản bác hay thừa nhận, dù sao nàng cũng biết chính mình không đủ thông minh.

"Mộc Chiêu, bọn họ nói ngươi từng là một người lương thiện cứu vạn dân khỏi nước lửa, thậm chí không tiếc mạng sống của mình. Vậy nên bây giờ nếu được yêu cầu lựa chọn một trong hai, giữa mạng sống của chính mình và mạng sống của mấy trăm người ở đây, ngươi sẽ chọn như thế nào?" Nụ cười của La phu nhân dần dần trở nên điên cuồng.

Khóe miệng Mộc Chiêu giật giật, không phải chứ?

"Ta cho ngươi 30 giây suy nghĩ. Ngươi chết hay là mấy trăm người ở đây hồn phi phách tán với ta? Chọn đi."

30 giây? Hình như có chút không đủ...

"1 phút được không?" Mộc Chiêu giơ tay lên, yếu ớt hỏi.

"Ngươi cho rằng đây là cò kè mặc cả mua đồ ăn sao?!" La phu nhân càng tức giận hơn.

"Mộc tiểu thư..." Dương Trăn cắn răng muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị một sức mạnh nhẹ nhàng khép miệng cô ấy lại, cô ấy cực kỳ kinh ngạc, im lặng án binh bất động.

"Còn 10 giây!"

"Đợi đã! Tôi có chuyện muốn nói! Tôi sẽ tự sát, nhưng trước khi chết, tôi có một câu hỏi dành cho cô, nhất định phải để tôi nói!" Mộc Chiêu cái khó ló cái khôn, thấy La phu nhân vừa định mở miệng, nàng vội vàng cao giọng đè giọng của cô ta xuống: "Xin hỏi cô dùng nến và roi da chưa? Có khi nào Quỷ Vương thích vòng cổ hơn không? Cô đã bao giờ thử khiêu chiến trò nào nghẹt thở hơn chưa? Có phải hắn thật sự thích như vậy không?"

Âm cuối của chữ "không" dần dần biến mất trong không khí, tiểu trợ lý ở nơi xa nhất kinh ngạc đến há hốc mồm, dường như Dương Trăn không hiểu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, trong khi sắc mặt La phu nhân lúc xanh lúc trắng, không biết đang nghĩ gì, sững sờ hồi lâu mới run ngón tay chỉ về phía nàng, quên tiếp tục tính giờ trong lòng.

"À đúng rồi, các cô là quỷ, không còn thở nữa, ha ha... Coi như tôi chưa hỏi."

"Ngươi, ngươi, ngươi... Sao Vương thượng lại thích loại phụ nữ không biết xấu hổ như ngươi? Ngươi... Ngươi cho rằng kéo dài thời như vậy sẽ có ích sao?" La phu nhân đột nhiên hiểu được ý đồ thật sự của đối phương, vội vàng nắm chặt chú tuyến kết nối mạng sống của những người kia, có vẻ như hai vị Thiên Sư rất quan tâm đến mạng sống con người nên đây chính là chìa khóa để cho bản thân bất bại.

"Đương nhiên là có rồi!" Mộc Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cười với La phu nhân: "Ngại quá, ai bảo thứ cô dùng là thứ người ta chơi còn dư lại chứ?"

Nàng nhẹ nhàng búng tay một cái, mấy trăm sợi chú tuyến hỏng mất tiêu tan ngay lập tức, ngay cả bầu trời cũng trở nên trong trẻo hơn một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện