Thái Tử? Hay... Thái tể? Mộc Chiêu đột nhiên siết chặt tay vịn sô pha, mạnh đến mức tay run run, sau đó từ từ buông ra.
Phó Du Thường biết có một ông già trung thành và tận tâm, từ khi sinh ra cho đến khi chết đi đều đi theo Sở Diệm, mặc dù ông ta cố chấp trong một số phương diện đến mức khiến người ta thở dài nhưng một kẻ giỏi giày vò như Quỷ Vương vẫn có thể ngồi vững giang sơn cho đến bây giờ, không thể không kể đến công lao của Thái tể.
Chẳng trách, vừa rồi nàng cảm thấy thao tác thông minh như vậy không giống như là tác phẩm của Quỷ Vương, nhưng ngoài bên kia ra, nàng không nghĩ ra ai khác sẽ làm việc như vậy.
Có qua có lại mới là cách đối xử với khách, không bằng để Trương Huy Gia giúp nàng gửi một món quà lớn qua đó.
Về phần lời ngụy biện vừa rồi của Trương Huy Gia, Phó Du Thường biết mức độ đáng tin cậy nhiều nhất chỉ có một nửa, nhưng không sao, cô đã biết tình báo mình muốn nhất.
"Nửa nói thật nửa nói dối, còn giấu vài chuyện không nói, thư ký nói anh có chút khôn vặt, xem ra là thật."
Lời không dám nói và lời nói dối, đương nhiên là có nội dung bất lợi đến chính mình nhất, cũng có khả năng xúc phạm đến Phó Du Thường nhất, người đàn ông biết nếu số tiền ít ỏi mà mình tham lam rơi xuống đất trước mặt Phó Du Thường, có thể cô cũng sẽ chẳng muốn nhặt, cho nên nếu chỉ là vấn đề về số tiền kia thì dễ, nhưng nếu ngay từ đầu bản thân đã biết đây là cá có vấn đề do đối thủ cạnh tranh của cô gửi đến, vậy thì việc này cũng không phải là vấn đề về tham tiền.
Nhưng hắn không biết làm sao Phó Du Thường nghe một lần đã biết hắn nói dối, đầu óc hắn khẩn cấp suy nghĩ, không bao lâu đã hình thành một bộ lý do thoái thác mới.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Phản Ứng Ngắt Quãng
=====================================
"Phó tổng, ngài, ngài nghe tôi nói!"
"Nếu bịa ra lời ngụy biện trong thời gian ngắn như vậy sẽ khó tránh khỏi có trăm ngàn chỗ hở, anh có thể suy nghĩ kỹ rồi nói."
Những lời thoái thác mà hắn vừa nghĩ ra đều nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt lạnh lùng của Phó Du Thường khiến hắn không có cách nào khống chế miệng mình phát ra âm thanh, hiện tại một loạt lý do thoái thác hắn nghĩ ra có vẻ như rất vô nghĩa, có lẽ đối phương nghe xong còn cảm thấy hơi buồn cười.
Trương Huy Gia không dám nói nữa, trầm mặc hồi lâu, không biết là đã từ bỏ giãy giụa hay là đang chuẩn bị lý do mới hoàn thiện hơn.
"Đã trao cho anh cơ hội."
Trương Huy Gia giật mình, hắn biết, nếu mình lại không nói gì đó thì hắn sẽ thực sự xong đời.
"Phó tổng! Tôi có thể bù đắp! Tôi, tôi thật sự có thể bù đắp được!"
"Được." Phó Du Thường tiếp nhận lời nói của hắn, một giây thời gian do dự cũng không cho đối phương: "Tôi có thể cho anh một cơ hội khác."
Trương Huy Gia run một cái, xem như hắn đã nhìn ra Phó Du Thường có việc muốn hắn làm, hiện tại cũng đang đợi hắn mở miệng.
"Ngài, ngài muốn tôi làm gì? Ngài... Tôi, tôi không thể làm những việc như phóng hỏa giết người..."
"Phụt..." Mộc Chiêu bị làm cho tức cười, người này có trí tưởng tượng thật phong phú, chẳng lẽ là bởi vì học tỷ trông rất đáng sợ sao?
Mộc Chiêu cười như vậy, bầu không khí căng thẳng hòa hoãn hơn một chút, Trương Huy Gia cố gắng nở một nụ cười khó coi, quay về phía Mộc Chiêu có vẻ dễ nói chuyện hơn: "Là tôi nói sai, phu nhân, tôi có thể bồi thường gấp đôi, nhưng tôi con gái nhỏ của tôi, sức khỏe của cha mẹ trong nhà còn chưa tốt lên..."
"Dừng!" Mộc Chiêu làm ra động tác dừng lại, hắn làm sao có thể hy vọng mình sẽ nhượng bộ chuyện như vậy? Người bị hại là vợ nàng đó! "Nói với Phó tổng của anh đi."
"Phó tổng, phu nhân..." Phu nhân trông có vẻ dễ nói chuyện căn bản không để ý đến hắn, Trương Huy Gia chỉ có thể run rẩy nhìn về phía Phó Du Thường lần nữa.
Chỉ là sau khi hắn mang người già và trẻ nhỏ ra cầu xin tha cũng không làm cho Phó Du Thường mềm lòng, đương nhiên, cũng không thể nào để hắn đi làm chuyện phóng hỏa giết người.
Yêu cầu của Phó Du Thường rất "đơn giản", chỉ yêu cầu đối phương "mua" lại cá như những lần trước.
Bọn họ đã bỏ nhiều công sức thả cá vào bể cá của mình như vậy, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn nó hết hàng, ném mồi ra, có lẽ không mất nhiều thời gian để câu được "con cá" mà cô muốn.
Không thể gọi đến số điện thoại của "Ông chủ Thái" nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, khi Trương Huy Gia lại lên mạng tìm người bán cá, những "người" gấp không dằn nổi kia lập tức nhảy ra làm quen với hắn.
Hai tay Trương Huy Gia run rẩy gõ điện thoại, phía sau có hai người đàn ông cường tráng đang trông chừng hắn, đây là công ty làm ăn nghiêm túc như đã nói sao?
Bên kia cũng có chút cảnh giác, nhưng sau mấy ngày giằng co cuối cùng cũng gỡ đề phòng, quyết định ngày giao hàng.
Không chút nào ngạc nhiên, lại là buổi tối.
Trương Huy Gia cho rằng mình có thể công thành lui thân, cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc bản thân lại phải đi lấy hàng.
Nhưng lúc này, Phó tổng vỗ nhẹ vào vai hắn, nói: "Anh còn có vợ con, cha mẹ."
Trương Huy Gia gần như trượt khỏi ghế làm việc.
Hắn không muốn vào tù, dù ký ức về đêm đó đã để lại bóng ma tâm lý thật sâu trong hắn, nhưng vì để không vào tù, hắn chọn căng da đầu đi một phen.
Đêm đen gió lớn, Trương Huy Gia khoác áo khoác thật dày đi trên một con phố không có một người.
"Việc anh cần làm rất đơn giản, sau khi lấy được đồ thì lập tức trở về, đừng quay đầu lại..."
Đây là nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản của Trương Huy Gia, hắn quay đầu lại thoáng nhìn qua xe mình, vô thức nuốt nước miếng rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Con đường tối tăm phía trước như kéo dài vô tận, ánh đèn đường mờ ảo không thể chiếu sáng bóng tối phía trước, hắn cảm thấy mỗi một lần bản thân bước đi đều có một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
"Mẹ kiếp! Sao cảm thấy hôm nay bất thường quá vậy?!" Trương Huy Gia chửi rủa để khích lệ bản thân, sau đó siết chặt quần áo của mình.
Áo lông trông giống như đồ mua ở vỉa hè này không phải của hắn mà là được Phó tổng phu nhân lảm nha lảm nhảm đưa cho hắn, còn kèm theo một đoạn lời nói khiến người ta sởn tóc gáy.
Nàng nói: "Mặc dù việc anh làm rất khiến người ta rất khó chịu nhưng vì thái độ tích cực nhận sai của anh, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh mất mạng, tôi đưa cho cái áo này, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng cởi nó ra, nếu không... Chết thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu nha ~"
Vốn dĩ hắn đã đủ sợ hãi rồi, nhưng những lời lải nhải của Mộc Chiêu càng khiến bầu không khí bị kéo căng hơn, khi bước đi trên con đường đêm yên tĩnh này, những lời đó không khống chế được lặp lại trong đầu hắn hết lần này đến lần khác, không chỉ vậy, còn có trải nghiệm giống như ảo giác trong văn phòng ngày hôm đó, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nhận được đáp án nói bóng nói gió từ hai vị kia.
Hắn đang tự hỏi liệu đầu óc mình có vấn đề gì không, cho nên mọi thứ hắn đang trải qua bây giờ chỉ là ảo giác.
Ai đó đến tát cho hắn một cái để tỉnh lại, sau đó nói cho hắn biết đây là mơ đi! Trương Huy Gia thầm cầu nguyện trong lòng.
Trong đêm tối, có một số sinh vật không rõ mở mắt, trên mái nhà hoặc ở một góc nào đó...
"Từ chức! Xong chuyện lần này sẽ lập tức đi từ chức!" Hắn lẩm bẩm bước về phía trước.
"Két!" Một con chim không rõ giống loài đột nhiên kêu lên trên đầu hắn, khiến người đàn ông vốn đã sợ hãi bị dọa đến mức hét to một tiếng, suýt quay đầu bỏ chạy.
Nhưng giây tiếp theo, vai của Trương Huy Gia bị thứ gì đó giữ lấy.
"A a a!!!" Hắn hoảng sợ liều mạng vung tay, cố gắng vứt thứ trên tay xuống, nhìn biên độ vung tay quá mức của hắn, thật sự khiến người ta lo lắng hắn sẽ bị trật khớp tay.
"Trương tiên sinh!" Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên từ phía sau, có lẽ không nói nên lời trước phản ứng quá khích của hắn. "Bình tĩnh lại, chúng tôi đến đây để giao cá."
Cá? À, giao cá...
Trương Huy Gia quay đầu nhìn về phía sau một cách máy móc, khuôn mặt có chút trắng bệch lọt vào tầm mắt của hắn.
Không chỉ có hắn, phía sau người kia còn có vài bóng người im lặng đứng đó, mặc một bộ quần áo mỏng manh giữa mùa đông lạnh giá, nhưng bất động như thể không hề cảm nhận được cái lạnh.
Bọn họ căn bản trông không giống người, ngược lại là giống một đám... Thi thể hơn!
"Mồi nhử đã tiến vào đàn cá, chuẩn bị thu lưới thôi!" Mộc Chiêu mặc áo lông màu đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang đen và kính râm trên trán giữa đêm hôm khuya khoắt, cầm một chiếc ống nhòm lén lút lộ đầu ra: "Vào vị trí theo kế hoạch ban đầu! Đừng phạm sai lầm khi đánh nhau! Bọn chúng chỉ là tay sai, còn chưa thấy cá lớn thật sự... Bọn mi mở rộng phạm vi tìm kiếm, xem có thứ gì khả nghi không."
Thái tể mà Trương Huy Gia nhắc tới lại không xuất hiện ở đây, Mộc Chiêu hơi thất vọng.
Đừng thấy mấy ngày nay nàng vui vẻ hớn hở, nhưng thực tế nàng vẫn luôn nghẹn lửa giận ở trong lòng.
Khi nàng biết cá trong bể cá của học tỷ bị động tay động chân, nàng đã rất tức giận, nhưng khi nghe được xưng hô kia, ngọn lửa trong lòng nàng lập tức bùng mạnh lên hơn, như là bị đổ một thùng dầu vào.
Trong lòng nàng luôn có một giọng nói: Hắn thất tín bội nghĩa! Không cần phải lưu tình nữa! Loại người thất tín bội nghĩa, còn khiến người ta chán ghét hơn cả tiểu nhân!
Nếu không phải lo lắng bị nhìn thấy sẽ gây ra phiền toái lớn, Mộc Chiêu thực sự muốn lôi súng ra cho hắn một loạt "đùng đùng đùng" để bình ổn lửa giận vô cùng sai trái trong lòng.
Phó Du Thường biết có một ông già trung thành và tận tâm, từ khi sinh ra cho đến khi chết đi đều đi theo Sở Diệm, mặc dù ông ta cố chấp trong một số phương diện đến mức khiến người ta thở dài nhưng một kẻ giỏi giày vò như Quỷ Vương vẫn có thể ngồi vững giang sơn cho đến bây giờ, không thể không kể đến công lao của Thái tể.
Chẳng trách, vừa rồi nàng cảm thấy thao tác thông minh như vậy không giống như là tác phẩm của Quỷ Vương, nhưng ngoài bên kia ra, nàng không nghĩ ra ai khác sẽ làm việc như vậy.
Có qua có lại mới là cách đối xử với khách, không bằng để Trương Huy Gia giúp nàng gửi một món quà lớn qua đó.
Về phần lời ngụy biện vừa rồi của Trương Huy Gia, Phó Du Thường biết mức độ đáng tin cậy nhiều nhất chỉ có một nửa, nhưng không sao, cô đã biết tình báo mình muốn nhất.
"Nửa nói thật nửa nói dối, còn giấu vài chuyện không nói, thư ký nói anh có chút khôn vặt, xem ra là thật."
Lời không dám nói và lời nói dối, đương nhiên là có nội dung bất lợi đến chính mình nhất, cũng có khả năng xúc phạm đến Phó Du Thường nhất, người đàn ông biết nếu số tiền ít ỏi mà mình tham lam rơi xuống đất trước mặt Phó Du Thường, có thể cô cũng sẽ chẳng muốn nhặt, cho nên nếu chỉ là vấn đề về số tiền kia thì dễ, nhưng nếu ngay từ đầu bản thân đã biết đây là cá có vấn đề do đối thủ cạnh tranh của cô gửi đến, vậy thì việc này cũng không phải là vấn đề về tham tiền.
Nhưng hắn không biết làm sao Phó Du Thường nghe một lần đã biết hắn nói dối, đầu óc hắn khẩn cấp suy nghĩ, không bao lâu đã hình thành một bộ lý do thoái thác mới.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Phản Ứng Ngắt Quãng
=====================================
"Phó tổng, ngài, ngài nghe tôi nói!"
"Nếu bịa ra lời ngụy biện trong thời gian ngắn như vậy sẽ khó tránh khỏi có trăm ngàn chỗ hở, anh có thể suy nghĩ kỹ rồi nói."
Những lời thoái thác mà hắn vừa nghĩ ra đều nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt lạnh lùng của Phó Du Thường khiến hắn không có cách nào khống chế miệng mình phát ra âm thanh, hiện tại một loạt lý do thoái thác hắn nghĩ ra có vẻ như rất vô nghĩa, có lẽ đối phương nghe xong còn cảm thấy hơi buồn cười.
Trương Huy Gia không dám nói nữa, trầm mặc hồi lâu, không biết là đã từ bỏ giãy giụa hay là đang chuẩn bị lý do mới hoàn thiện hơn.
"Đã trao cho anh cơ hội."
Trương Huy Gia giật mình, hắn biết, nếu mình lại không nói gì đó thì hắn sẽ thực sự xong đời.
"Phó tổng! Tôi có thể bù đắp! Tôi, tôi thật sự có thể bù đắp được!"
"Được." Phó Du Thường tiếp nhận lời nói của hắn, một giây thời gian do dự cũng không cho đối phương: "Tôi có thể cho anh một cơ hội khác."
Trương Huy Gia run một cái, xem như hắn đã nhìn ra Phó Du Thường có việc muốn hắn làm, hiện tại cũng đang đợi hắn mở miệng.
"Ngài, ngài muốn tôi làm gì? Ngài... Tôi, tôi không thể làm những việc như phóng hỏa giết người..."
"Phụt..." Mộc Chiêu bị làm cho tức cười, người này có trí tưởng tượng thật phong phú, chẳng lẽ là bởi vì học tỷ trông rất đáng sợ sao?
Mộc Chiêu cười như vậy, bầu không khí căng thẳng hòa hoãn hơn một chút, Trương Huy Gia cố gắng nở một nụ cười khó coi, quay về phía Mộc Chiêu có vẻ dễ nói chuyện hơn: "Là tôi nói sai, phu nhân, tôi có thể bồi thường gấp đôi, nhưng tôi con gái nhỏ của tôi, sức khỏe của cha mẹ trong nhà còn chưa tốt lên..."
"Dừng!" Mộc Chiêu làm ra động tác dừng lại, hắn làm sao có thể hy vọng mình sẽ nhượng bộ chuyện như vậy? Người bị hại là vợ nàng đó! "Nói với Phó tổng của anh đi."
"Phó tổng, phu nhân..." Phu nhân trông có vẻ dễ nói chuyện căn bản không để ý đến hắn, Trương Huy Gia chỉ có thể run rẩy nhìn về phía Phó Du Thường lần nữa.
Chỉ là sau khi hắn mang người già và trẻ nhỏ ra cầu xin tha cũng không làm cho Phó Du Thường mềm lòng, đương nhiên, cũng không thể nào để hắn đi làm chuyện phóng hỏa giết người.
Yêu cầu của Phó Du Thường rất "đơn giản", chỉ yêu cầu đối phương "mua" lại cá như những lần trước.
Bọn họ đã bỏ nhiều công sức thả cá vào bể cá của mình như vậy, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn nó hết hàng, ném mồi ra, có lẽ không mất nhiều thời gian để câu được "con cá" mà cô muốn.
Không thể gọi đến số điện thoại của "Ông chủ Thái" nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, khi Trương Huy Gia lại lên mạng tìm người bán cá, những "người" gấp không dằn nổi kia lập tức nhảy ra làm quen với hắn.
Hai tay Trương Huy Gia run rẩy gõ điện thoại, phía sau có hai người đàn ông cường tráng đang trông chừng hắn, đây là công ty làm ăn nghiêm túc như đã nói sao?
Bên kia cũng có chút cảnh giác, nhưng sau mấy ngày giằng co cuối cùng cũng gỡ đề phòng, quyết định ngày giao hàng.
Không chút nào ngạc nhiên, lại là buổi tối.
Trương Huy Gia cho rằng mình có thể công thành lui thân, cho đến bây giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc bản thân lại phải đi lấy hàng.
Nhưng lúc này, Phó tổng vỗ nhẹ vào vai hắn, nói: "Anh còn có vợ con, cha mẹ."
Trương Huy Gia gần như trượt khỏi ghế làm việc.
Hắn không muốn vào tù, dù ký ức về đêm đó đã để lại bóng ma tâm lý thật sâu trong hắn, nhưng vì để không vào tù, hắn chọn căng da đầu đi một phen.
Đêm đen gió lớn, Trương Huy Gia khoác áo khoác thật dày đi trên một con phố không có một người.
"Việc anh cần làm rất đơn giản, sau khi lấy được đồ thì lập tức trở về, đừng quay đầu lại..."
Đây là nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản của Trương Huy Gia, hắn quay đầu lại thoáng nhìn qua xe mình, vô thức nuốt nước miếng rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Con đường tối tăm phía trước như kéo dài vô tận, ánh đèn đường mờ ảo không thể chiếu sáng bóng tối phía trước, hắn cảm thấy mỗi một lần bản thân bước đi đều có một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
"Mẹ kiếp! Sao cảm thấy hôm nay bất thường quá vậy?!" Trương Huy Gia chửi rủa để khích lệ bản thân, sau đó siết chặt quần áo của mình.
Áo lông trông giống như đồ mua ở vỉa hè này không phải của hắn mà là được Phó tổng phu nhân lảm nha lảm nhảm đưa cho hắn, còn kèm theo một đoạn lời nói khiến người ta sởn tóc gáy.
Nàng nói: "Mặc dù việc anh làm rất khiến người ta rất khó chịu nhưng vì thái độ tích cực nhận sai của anh, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh mất mạng, tôi đưa cho cái áo này, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng cởi nó ra, nếu không... Chết thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu nha ~"
Vốn dĩ hắn đã đủ sợ hãi rồi, nhưng những lời lải nhải của Mộc Chiêu càng khiến bầu không khí bị kéo căng hơn, khi bước đi trên con đường đêm yên tĩnh này, những lời đó không khống chế được lặp lại trong đầu hắn hết lần này đến lần khác, không chỉ vậy, còn có trải nghiệm giống như ảo giác trong văn phòng ngày hôm đó, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nhận được đáp án nói bóng nói gió từ hai vị kia.
Hắn đang tự hỏi liệu đầu óc mình có vấn đề gì không, cho nên mọi thứ hắn đang trải qua bây giờ chỉ là ảo giác.
Ai đó đến tát cho hắn một cái để tỉnh lại, sau đó nói cho hắn biết đây là mơ đi! Trương Huy Gia thầm cầu nguyện trong lòng.
Trong đêm tối, có một số sinh vật không rõ mở mắt, trên mái nhà hoặc ở một góc nào đó...
"Từ chức! Xong chuyện lần này sẽ lập tức đi từ chức!" Hắn lẩm bẩm bước về phía trước.
"Két!" Một con chim không rõ giống loài đột nhiên kêu lên trên đầu hắn, khiến người đàn ông vốn đã sợ hãi bị dọa đến mức hét to một tiếng, suýt quay đầu bỏ chạy.
Nhưng giây tiếp theo, vai của Trương Huy Gia bị thứ gì đó giữ lấy.
"A a a!!!" Hắn hoảng sợ liều mạng vung tay, cố gắng vứt thứ trên tay xuống, nhìn biên độ vung tay quá mức của hắn, thật sự khiến người ta lo lắng hắn sẽ bị trật khớp tay.
"Trương tiên sinh!" Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên từ phía sau, có lẽ không nói nên lời trước phản ứng quá khích của hắn. "Bình tĩnh lại, chúng tôi đến đây để giao cá."
Cá? À, giao cá...
Trương Huy Gia quay đầu nhìn về phía sau một cách máy móc, khuôn mặt có chút trắng bệch lọt vào tầm mắt của hắn.
Không chỉ có hắn, phía sau người kia còn có vài bóng người im lặng đứng đó, mặc một bộ quần áo mỏng manh giữa mùa đông lạnh giá, nhưng bất động như thể không hề cảm nhận được cái lạnh.
Bọn họ căn bản trông không giống người, ngược lại là giống một đám... Thi thể hơn!
"Mồi nhử đã tiến vào đàn cá, chuẩn bị thu lưới thôi!" Mộc Chiêu mặc áo lông màu đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang đen và kính râm trên trán giữa đêm hôm khuya khoắt, cầm một chiếc ống nhòm lén lút lộ đầu ra: "Vào vị trí theo kế hoạch ban đầu! Đừng phạm sai lầm khi đánh nhau! Bọn chúng chỉ là tay sai, còn chưa thấy cá lớn thật sự... Bọn mi mở rộng phạm vi tìm kiếm, xem có thứ gì khả nghi không."
Thái tể mà Trương Huy Gia nhắc tới lại không xuất hiện ở đây, Mộc Chiêu hơi thất vọng.
Đừng thấy mấy ngày nay nàng vui vẻ hớn hở, nhưng thực tế nàng vẫn luôn nghẹn lửa giận ở trong lòng.
Khi nàng biết cá trong bể cá của học tỷ bị động tay động chân, nàng đã rất tức giận, nhưng khi nghe được xưng hô kia, ngọn lửa trong lòng nàng lập tức bùng mạnh lên hơn, như là bị đổ một thùng dầu vào.
Trong lòng nàng luôn có một giọng nói: Hắn thất tín bội nghĩa! Không cần phải lưu tình nữa! Loại người thất tín bội nghĩa, còn khiến người ta chán ghét hơn cả tiểu nhân!
Nếu không phải lo lắng bị nhìn thấy sẽ gây ra phiền toái lớn, Mộc Chiêu thực sự muốn lôi súng ra cho hắn một loạt "đùng đùng đùng" để bình ổn lửa giận vô cùng sai trái trong lòng.
Danh sách chương