Nhưng Trần Mật cũng không phải người muốn gây chuyện, đối phương cũng đã nói xin lỗi, cũng không cần thiết phải truy cứu nữa:”Haizz được rồi. Sau này mong em cẩn thận một chút. Anh nằm không như vậy cũng dính đạn đó!”

“Em biết rồi. Xin lỗi. Anh biết con người của em mà. Uống vào chút rượu đầu óc đã không tự kiểm soát được rồi. Em biết rồi. Em sẽ lên bài đính chính xin lỗi anh.”

Thái độ của Lục Dịch Phi hết sức cầu thị.

Điều này ngược lại lại khiến Trần Mật cảm thấy bi thương. Đúng, anh biết rõ sau khi sau rượu Lục Dịch Phi sẽ trở nên như thế nào. Bạn trai cũ của anh uống rượu cực kỳ kém. Uống Rio một chút cũng sẽ đỏ mặt, rượu có nồng độ thấp cũng không dám cho Lục Dịch Phi chạm vào. Trước đây, anh hay nói đùa với Lục Dịch Phi rằng may mà em không phải làm pr tiếp thị, cũng không phải trong hệ thống doanh nghiệp nhà nước. Bằng không thì không biết trong bữa tiệc bị người ta chuốc như nào đâu, người lãnh đạo cũng không dám đưa em đi: “Không cần đâu. Em nhớ giữ gìn sức khỏe là được rồi!”

“Cảm ơn. Anh cũng vậy. Ngủ ngon!”

Lục Dịch Phi tắt máy. Có lẽ cậu lại tiếp tục cắm đầu vào làm việc.

Mà Trần Mật lại đắm chìm vào trong hồi ức.

Anh nghĩ đến lần đầu gặp mặt Lục Dịch Phi. Ở quán dành cho Gay anh thường hay đi, khi đó cũng thật trùng hợp. Anh đúng lúc nhìn thấy một cậu thiếu niên xinh đẹp đang đứng ở cửa phòng khách, khuôn mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, mà dáng người cực kỳ thanh tú rung động lòng người. Anh còn tưởng rằng đó là bé trai nào bạn anh gọi tới. Anh cảm thấy đứa bé này rất ngon miệng nên đưa đi khách sạn. Toàn bộ quá trình thiếu niên xinh đẹp đều rúc ở trong lồng ngực của Trần Mật, không hề kháng cự. Sau khi lên giường anh lại càng ngạc nhiên hơn, lúc đầu, cậu thiếu niên xinh đẹp trông có vẻ ngây ngô mà sau đó càng ngày càng buông thả, ngay cả tiếng kêu trên giường cũng là nói tiếng Anh. Đêm đó quần nhau cực kỳ thỏa thích.

Mà vào sáng hôm sau, khi Trần Mật kiss chào buổi sáng lên môi thiếu niên xinh đẹp, khuôn mặt đỏ bừng và ngơ ngác: Anh là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này? Chúng ta… làm rồi? Sau mấy chục giây im lặng, ký ức của thiếu niên xinh đẹp gợi về, cậu che mặt, cúi đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi! Thật ra lúc đầu tôi không phải muốn 419! Chỉ lấy mấy cậu bạn đưa tối đến để mở mang tầm mắt! Sau đó… Lỡ uống rượu… Sau đó… Cơ thể… Cũng không phải là… Của chính mình… Như vậy…”

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Mật gặp phải chuyện như vậy. Anh vội vàng an ủi thiếu niên xinh đẹp: “Không có gì đâu. Dù uống say nhưng kỹ thuật trên giường của cậu rất tôi. Tối hôm qua cực kỳ tuyệt vời.”

Thiếu niên xinh đẹp cúi đầu thấp hơn: “Tôi… Tôi không có kinh nghiệm… Hôm qua là lần đầu tiên… Kiểu như… Tôi… Tôi từng xem nhiều phim GV Âu Mỹ… Sau đó thì… Cái… Cơ thể này… Tự động… Bắt chước… Cái kiểu… Tư thế… Đã từng xem trong loại phim kia… Cái gì… A… Thật… Thật xấu hổ.”

Hèn chi nói tiếng nước ngoài! Hóa ra là thế à! Trần Mật cảm thấy buồn cười. Cậu thiếu niên xinh đẹp này quả thật rất đáng yêu, tốt lắm, thành công gợi lên hứng thú của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện