🌺Dịch : Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 261
Cốt truyện bắt đầu sau khi tất cả người chơi đã tiến vào cổng dịch chuyển. Phát sóng trực tiếp đồng bộ toàn cầu cũng thay đổi bối cảnh theo người đi vào.
Bởi vì có 120 đội tuyển, cho nên cửa sổ phát sóng trực tiếp cùng chia làm 120 cái. Ngoài ra, còn có một cửa sổ phát sóng trực tiếp tổng quan, cửa sổ phát sóng những người chơi có thành tích xuất sắc hoặc có màn trình diễn đặc biệt do hệ thống giả lập sàng lọc.
Về điểm này, trên cửa sổ lớn phát sóng trực tiếp, có các đánh dấu để hướng dẫn. Người click vào xem phát sóng trực tiếp có thể tự do lựa chọn đội tuyển mà họ muốn xem. Nhìn chung, khán giả ở các quốc gia đều thích xem 'màn trình diễn' của đội tuyển đến từ nước mình. Rõ ràng, cửa sổ lớn cũng được xem nhiều nhất. Nhưng lúc mới bắt đầu, tất cả người xem đều bị cảnh tượng phía sau cánh cửa làm cho kinh ngạc.
[ Chẳng phải nói đây là đảo hoang sao? Sau khi qua cửa lại ở trong một căn phòng, còn rất chân thật, làm sao làm được như thế nhỉ? ]
[ Cậu không nghe ban tổ chức nói à? Đây đều là hình ảnh giả lập từ công nghệ thực tế ảo 6D hàng đầu đó. ]
[ Tầng tiếp theo là siêu thị, nhìn những người đang đi mua sắm đều rất chân thực, công nghệ 6D này cũng quá đỉnh. ]
[ Chẳng trách lại được xem là công nghệ tân tiến hàng đầu thế giới. Trước kia tôi còn không quan tâm đến nó, bây giờ thì tại hạ xin bái phục. ]
[ Nhanh đi xem thử xem những người chơi lựa chọn như thế nào ]
[ Ủa, sao Lạc Ninh vẫn còn thu dọn đồ đạc trong phòng, những người khác đã đến siêu thị hết rồi. ]
[ Tôi nhớ rõ lúc mỗi người đi nhận đồng hồ thông minh, hai người ở cổng dịch chuyển đều sẽ nhắc nhở một câu, rằng lầu một có siêu thị. Chẳng lẽ lúc khi nãy Lạc Ninh không nghe thấy? ]
[ Nếu không phải là không nghe được, sau đó cố ý ở trong phòng tìm cảm giác tồn tại thì sao? ]
[ Quả nhiên là cô ta đang muốn tạ đồng đội sao? ]
[ Chỉ số thông minh của cô Lạc Ninh này hơi thấp nhỉ? Cổ chỉ thấy đồ vật trước mắt thôi, sao cổ không đẩy cửa ra và đi xuống lầu? ]
[ Tôi lo lắng quá, thành viên đội khác đã nhanh chân chạy đến siêu thị thu thập đồ dùng rồi. Sao Lạc Ninh vẫn còn chưa rời khỏi phòng? ]
–Editor: Autumnnolove–
5 phút sau, khán giả mới nhìn thấy Lạc Ninh thu dọn xong đồ đạc vào ba lô và mở cửa, nhanh chóng ấn thang máy xuống lầu, lựa chọn đi siêu thị như những người chơi khác. Họ lại thấy Lạc Ninh chạy đến trước cửa siêu thị, nhưng ngừng lại và đứng xem bản đồ.
[ Lạc Ninh đang làm cái quái gì vậy hả? Chỉ có nửa tiếng thôi, sao cô ta còn muốn lãng phí thời gian? ]
[ Nghệ sĩ thì chỉ là nghệ sĩ, cô ta đang cố ý tìm cảm giác tồn tại trên phát sóng trực tiếp à? ]
[ U trời! Lạc Ninh xuất hiện trên cửa sổ lớn của kênh phát sóng trực tiếp rồi kìa, chẳng phải cô ta sẽ mất mặt trước người dân trên toàn thế giới sao? ]
[ Nhanh vô siêu thị thu thập đồ đạc đi má, a a a, tức chết tôi rồi! ]
Khi khán giả trong nước thấy Lạc Ninh đứng lại xem bản đồ, họ đều không khỏi cảm thấy tức giận. Cũng may là Lạc Ninh không chậm lại quá lâu, chỉ tầm mấy chục giây, sau đó cô đã đi vào siêu thị.
Người xem lại phát hiện cô không đi đến khu thực phẩm, đang định mắng cô thì thấy cô chạy tới chọn hai con dao xẻ dưa hấu chất liệu sắc bén. Lựa chọn này thì đúng là không sai. Dù sao bối cảnh của trận đấu này cũng là 'tận thế', hình ảnh chân thực sống động, thây ma chắc chắn cũng rất chân thực. Dùng dao xẻ dưa hấu chém thây ma, điều này rất hợp lý, ít ra Lạc Ninh cũng có chút đầu óc.
Tiếp đến, khán giả dõi theo Lạc Ninh đi đến khu thực phẩm, nhưng cô lại không lấy nhiều thức ăn.
[ Cô ta lấy thức ăn ít vậy, tôi thấy những người khác đều lấy rất nhiều. ]
[ Hồi nảy cô ấy đã tìm được không ít thức ăn từ căn phòng kia rồi mà. ]
[ Ủa? Sao cô ấy có thể tìm được đèn pin và pin nhanh như vậy? ]
[ Chắc là đúng lúc cô ta đi ngang qua nhỉ? ]
[ Sao cô ấy lại ra khỏi siêu thị rồi? Lạc Ninh đang muốn làm gì vậy? ]
[ Không gom góp đồ dùng, còn chạy ra ngoài siêu thị làm cái quái gì? ]
[ Chẳng lẽ cô ta muốn dùng ké đồ dùng của đồng đội? ]
[ Trận đấu mang tính cạnh tranh như thế mà cô ta cũng muốn dựa vào đàn ông sao? ]
[ Những lựa chọn và hành động của Lạc Ninh hình như chẳng giống ai cả. ]
[ Ồ, bên ngoài lại có một hiệu thuốc này. ]
[ Sao Lạc Ninh biết được bên ngoài có hiệu thuốc vậy? ]
[ Có lẽ là cô ta chạy bừa ra ngoài rồi gặp thôi. Không thể không nói, số cô ta cũng may thật. Hình như cô ta là người đầu tiên rời khỏi siêu thị và phát hiện ra tiệm thuốc để lấy thuốc đó. ]
[ Cũng có người đang rời khỏi siêu thị và di chuyển đến hiệu thuốc rồi, nhưng hình như không còn nhiều thời gian nữa. ]
[ Trời tối thui, chẳng thấy gì hết. ]
[ Tất cả các đội đã tập hợp rồi. Công nghệ này quá đỉnh, tôi không nhìn ra nó là hình ảnh giả lập chút nào, quá sống động. ]
[ Vậy mới đáng xem đó! Nếu nhìn giả trân thì còn ai muốn tiếp tục xem. ]
Nhóm người Nhạc Khiếu nhìn thấy tất cả đồng đội đều đã có mặt thì thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng Bặc Hiên nhìn cả đội rồi lên tiếng: “Mọi người thu thập được thứ gì rồi? Bây giờ mọi người cùng lấy ra, chúng ta tổng hợp một chút”.
Cậu ta đem đồ vật mình thu gom được bày trên mặt đất trước.
“Được!”, những người khác cũng làm theo. Đến khi mấy người Nhạc Khiếu xem đồ đạc trong ba lô của Lạc Ninh, thấy có nhiều loại thuốc và băng gạc như vậy thì kinh ngạc không thôi. Vả lại, tất cả thức ăn mà cô mang theo đều không ít hơn so với người khác. Trong ba lô của Bặc Hiên cũng có mấy hộp thuốc hạ sốt, nhưng chủng loại thì có vẻ đơn giản hơn của Lạc Ninh.
Phàn Dã nhìn Lạc Ninh và Bặc Hiên, hỏi: “Siêu thị cũng có bán thuốc sao? Sao tôi lại không thấy vậy?”
Lạc Ninh trả lời: “Bên trong siêu thị không có, nhưng bên ngoài có một hiệu thuốc”.
Phàn Dã ngẩn người, "Sao cô biết bên ngoài siêu thị có tiệm thuốc?”
Lạc Ninh thành thật nói: “Bên ngoài siêu thị dán một cái bản đồ, ngoài hướng dẫn các khu vực mua sắm bên trong siêu thị, còn có các cửa hàng lân cận."
"Bên ngoài siêu thị có bản đồ nữa sao? Tôi cũng không có để ý."
Lúc đó Phàn Dã đã quyết định lao ra ngoài và đến siêu thị thu thập đồ đạc trước. Cậu ta còn chưa tìm được hết những thứ cậu ta muốn, đã hết thời gian 30 phút. Không chỉ có cậu ta, Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cũng có quyết định tương tự.
Bặc Hiên mở miệng nói: “Tôi cũng đi xem bản đồ. Nhưng chạy đến hiệu thuốc sau cùng, cũng không còn bao nhiêu thời gian nên chỉ tìm được thuốc hạ sốt, đã kết thúc thời gian nửa tiếng. "
Sau đó, cậu ta nhìn sang Lạc Ninh và hỏi: "Cô có rất nhiều thời gian để đến hiệu thuốc phải không? Lúc tìm kiếm thức ăn, cô dùng rất ít thời gian sao?"
Lạc Nịnh trả lời: "Trước tiên, tôi lấy những thực phẩm có thể ăn được trong phòng bỏ vào ba lô, sau đó mới đi siêu thị."
"Siêu thị khá rộng, muốn tìm kiếm thứ gì cũng rất mất thời gian. Vì vậy, tôi đã tiết kiệm được một chút thời gian ở chỗ này."
Nhạc Khiếu tự vỗ đầu cậu ta và nói: "Thì ra là thế! Chúng ta toàn lãng phí rất nhiều thời gian để chạy khắp nơi tìm kiếm và thu thập thức ăn ở siêu thị."
"Cô còn tìm được dao xẻ dưa hấu xịn xò vậy? Lúc tôi tìm được khu đồ dùng nhà bếp là đã sắp hết giờ rồi, cho nên tôi lấy bừa một con dao gọt trái cây và một con dao phay."
Hiện tại, mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với Lạc Ninh. Cận Phi Dương nhìn đèn pin và hỏi: "Đèn pin và pin trong ba lô của cô…là tình cờ tìm thấy sao? "
Lạc Ninh muốn đỡ trán, “Mấy người đi siêu thị trước tiên không có nhìn bản hướng dẫn phân chia khu vực hàng hóa sao?”
“Dù là dao xẻ dưa hấu hay là đèn pin tôi đều đã lên kế hoạch trước rồi, dựa theo vị trí hướng dẫn trên bản đồ mà chạy tới lấy thôi”
“Cho nên có thể tiết kiệm được nhiều thời gian, còn đến tiệm thuốc bên ngoài siêu thị lấy ít thuốc hữu dụng. "
Ngoài Bặc Hiên, ba chàng trai khác đều đang ngẩn tò te, "Có ai đi siêu thị mà xem bản đồ chứ? Chẳng phải là nên lấy xe đẩy rồi đi thẳng vào trong sao?"