🌺Dịch : Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 267
Dọc đường đi họ lại gặp rất nhiều thây ma, nhưng tính năng của chiếc xe địa hình này của Chu Vệ rất tốt, trực tiếp vọt qua. Lái xe thêm vài phút, họ gặp được quân đội đang cứu viện và thu thập vật tư phía trước.
Chu Vệ chuẩn bị đi theo người của quân đội, nhóm Lạc Ninh thì uyển chuyển từ chối lời mời của anh ta. Anh ta không dùng đến chiếc xe địa hình này nữa, nên anh ta đưa nó cho Lạc Ninh xem như báo đáp ơn cứu mạng của cô.
Nơi này cách quảng trường không xa, trong tay Lạc Ninh còn có bản đồ, Chu Vệ bèn chỉ đường trên bản đồ cho Lạc Ninh, sau đó mới đi theo quân đội. Phàn Dã trở thành người lái xe.
Mười mấy phút sau, xe chạy đến Quảng trường trung tâm. Ở đây trước kia là quảng trường, cấm các phương tiện qua lại, cổng luôn mở mà không có bất kỳ trở ngại nào. Bây giờ đã tận thế rồi, tất nhiên họ cũng không cần dừng xe ở bãi đỗ xe nữa. Nhưng cũng chính vì trước đó nơi này là quảng trường ở khu trung tâm, nên người qua lại đông đúc. Trên quảng trường có rất nhiều thây ma lởn vởn, xe vừa ngừng lại, đám thây ma đã ngửi được mùi và bắt đầu tập trung lại.
Phàn Dã hỏi Bặc Hiên: "Nhiều thây ma kéo đến thế, hay là tôi lái xe đâm bọn nó nhỉ?"
Bặc Hiên lắc đầu: "Tông trúng bọn nó cũng vô dụng, bọn nó không chết mà còn kéo cả đám lại đây."
"Phải nghĩ ra cách tạm thời dụ đám thây ma này đi để chúng ta tìm được manh mối trước."
Phàn Dã lại hỏi: "Làm sao mới có thể dẫn dụ đám thây ma này đi đây?"
Lạc Ninh lấy trong ba lô ra mấy chùm pháo, "Dùng cái này có thể dụ đám thây ma đi chỗ khác nè."
Đám người Phàn Dã không khỏi kinh ngạc, "Cô lấy pháo ở đâu ra vậy?"
Họ cũng nghe nói thấy ma nghe thấy tiếng động sẽ xúm lại, dùng pháo quả thật là có tác dụng. Nhưng lúc ở siêu thị, họ không tìm thấy, cũng không nhìn thấy Lạc Ninh lấy thứ này.
Lạc Ninh khẽ cười: "Nhặt ở trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Chu Vệ mở cốp xe ra, tôi nhìn thấy nên nhét vào ba lô phòng hờ. Không ngờ lại có cơ hội dùng đến nó sớm như vậy."
Cô hiểu rõ về thây ma hơn bất kỳ ai ở nơi này. Vì vậy khi nhìn thấy pháo, cô lập tức nhét vào ba lô không chút do dự.
Nhạc Khiếu cảm thán một câu: "Cô thật sự là chiếc hộp bảo bối!"
Vừa tìm được bản đồ, lại lấy ra pháo có thể hấp dẫn sự chú ý của thây ma. Lúc nào cô cũng có thể suy nghĩ và chuẩn bị trước người khác một bước.
Lạc Ninh mỉm cười: "Cảm ơn đã khen ngợi."
Cô quay đầu lại và nói với Bặc Hiên: "Đội trưởng, phân công đi! Chúng ta chắc là đội đầu tiên đến đây, tìm kiếm manh mối là quan trọng nhất."
Bặc Hiên gật đầu, lập tức quan sát số lượng thây ma xung quanh và khoảng cách. Lúc này, cậu ta mới nói với Phàn Dã: "Cậu lái xe qua góc kia, sau đó chúng ta sẽ đốt pháo. Chờ sau khi đám thây ma tụ tập qua đó rồi, cậu lập tức đổi hướng và chạy vào Quảng trường trung tâm. Chúng ta mới xuống xe đi tìm manh mối."
Cậu ta lại nói: "Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người cứ lên xe trước, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất."
Phàn Dã gật đầu, lái xe tránh thoát lũ thây ma và nhanh chóng chạy ra phía sau. Sau đó Bặc Hiên và Nhạc Khiếu đốt pháo, rồi ném chúng qua cửa sổ phía sau. Tiếng pháo vang lên, quả nhiên đám thây ma lập tức tập trung ở nơi phát ra âm thanh. Phàn Dã vội vàng điều khiển xe đến chân cầu thang đá ở Quảng trường trung tâm. Bặc Hiên bảo Phàn Dã ngồi ở trên xe, để phòng ngừa phát sinh sự cố, mọi người có thể ra xe và chạy đi.
-Editor: Autumnnolove-
Những người khác đều xuống xe, trên quảng trường vẫn còn vài thây ma đang lang thang. Có lẽ chúng ở khá xa, nên không bị tiếng pháo hấp dẫn. Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cầm dao đi giải quyết thây ma, Lạc Ninh và Bặc Hiên nhanh chóng tìm manh mối quanh quảng trường trung tâm. Hai người tìm một vòng, không tìm thấy thứ gì ở quảng trường.
"Không có gì hết, chẳng lẽ ở gần đây?", Bặc Hiên bắt đầu trở nên sốt ruột.
Nhưng khu vực xung quanh quảng trường quá rộng, họ không có manh mối, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Lũ thây ma bị tiếng pháo hấp dẫn sẽ nhanh chóng tản ra lại và đi về phía này, họ không còn nhiều thời gian.
Lạc Ninh lắc đầu, "Nếu trong tin nhắn đã nhắc nhở là ở Quảng trường trung tâm, vậy thì manh mối chắc chắn sẽ không ở khu vực lân cận."
Sau đó cô đảo mắt nhìn bốn phía, tầm mắt của cô rơi xuống một khối bia đá cao lớn nằm giữa quảng trường, cô tiện thể quét mắt qua dòng chữ trên bia đá.
"Những dòng chữ trên bia đá ẩn chứa manh mối", cô nói.
Sau khi nói xong, cô đọc lại những ký tự xuất hiện trên bia đá một lần. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng phát hiện ra, nếu như đọc bỏ chữ ở hai hàng giữa, sẽ xuất hiện một địa điểm.
"Ở bên trái quảng trường trung tâm, gian thứ ba - quầy thu ngân của cửa hàng trang sức."
Lạc Ninh đọc xong, nhanh chóng chạy đến cửa hàng trang sức. Bặc Hiên cũng đuổi theo. Thây ma trong tiệm trang sức đã đi ra ngoài, bây giờ trong cửa hàng không có ai. Lạc Ninh đến trước quầy thu ngân, kéo ngăn tủ ra và tìm kiếm, bên trong chỉ có ít tiền mặt. Sau đó, cô nhìn vào máy tính của nhân viên thu ngân và bật nó lên. Ngay sau khi máy tính được bật lên, đột nhiên có một âm thanh đi kèm.
"Lực quan sát rất mạnh. Chúc mừng các bạn đã tìm được manh mối đầu tiên và quan trọng nhất của nhiệm vụ chính."
"Nếu các bạn muốn đạt được thứ hạng tốt trong giải đấu, đội của các bạn phải hội tụ đủ ba điều kiện."
"Thứ nhất, các bạn phải tích lũy [giá trị tử tế]."
"Chúng tôi lựa chọn bối cảnh tận thế, đồng nghĩa với việc thử thách bản chất của con người. Ban tổ chức mong muốn các bạn không được quên tâm nguyện thuở ban đầu và là những người có ý thức trách nhiệm, tinh thần chính nghĩa."
"Vì vậy, từ lúc bắt đầu bước vào cổng dịch chuyển, mỗi đội sẽ nhận được 1 điểm [tử tế] cho 1 người mà họ cứu được. Một tháng sau, có thể dùng [giá trị tử tế] để đổi lấy tổng điểm."
"Tích lũy các nhiều [giá trị tử tế], tổng điểm quy đổi sẽ càng cao."
"Thứ hai, thành phố này đã được quân đội tiếp quản. Căn cứ sinh tồn sẽ nhanh chóng được thành lập, nhiệm vụ sẽ được công bố ngay sau đó."
"Người dự thi nên chủ động và tích cực thực hiện các nhiệm vụ. Hoàn thành một nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được 1 điểm [công trạng]."
"[Giá trị công trạng] cũng có thể được sử dụng để đổi tổng điểm sau một tháng. [Giá trị công trạng] càng nhiều, tổng điểm quy đổi sẽ càng cao."
"Thứ ba, hy vọng các bạn có thể tích cực tham gia kiến thiết thành phố tận thế để chống lại thây ma. Miễn là mỗi đóng góp của đội các bạn có hiệu quả, hệ thống thông minh sẽ ghi nhận [giá trị cống hiến]."
"[Giá trị cống hiến] cũng có thể được sử dụng để đổi tổng điểm sau một tháng."
"Tổng điểm của giải đấu là 100 điểm. Ba điều kiện, mỗi điều kiện chiếm 30%. Vì vậy, các bạn đừng nghĩ đến việc lợi dụng sơ hở và mua giải, tất cả đều vô ích."
"Sau đó, chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp cho các bạn manh mối ẩn chứa trong nhiệm vụ chính, chiếm 10% tổng điểm còn lại. Chúng tôi sẽ xem xét tiến độ hoàn thành nhiệm vụ chính của các đội và tính điểm."
"Tuyệt đối công bằng, công khai và công chính."
"Phải rồi, không được phép phá hoại màn hình cung cấp manh mối. Nếu không, trực tiếp bị loại."
Sau khi thông báo xong dòng cuối cùng, màn hình máy tính cũng tự động tắt ngấm. Lạc Ninh đồng thời tắt tính năng ghi âm của đồng hồ thông minh.
Thấy thao tác của cô, mọi người đều không khỏi kinh ngạc: "Cô còn ghi âm nữa hả?"
Lạc Ninh mỉm cười: "Đây là manh mối quan trọng nhất liên quan đến thứ tự trong giải đấu, tất nhiên là phải ghi âm lại. Nói không chừng lúc sau sẽ phát huy tác dụng đó."
Vì vậy, khi giọng nói kia vừa vang lên, cô đã lập tức mở ghi âm và thu lại toàn bộ manh mối.
Bặc Hiên nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, bật cười: "Cô bé này thật đáu để! Chắc chắn sẽ có lúc cần."
Lúc thông báo kết thúc, cậu ta cũng cho rằng đáng ra nên ghi âm ngay từ đầu để phòng hờ, còn đang cảm thấy tiếc nuối vì bản thân phản ứng chậm chạp. Không ngờ Lạc Ninh lại thông minh và hành động kịp thời.