🌺Dịch : Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 275
Nghe nói cánh cửa này được làm bằng vật liệu chống cháy nổ hàng đầu, vì vậy không thể dùng biện pháp mạnh để phá nó. Chính giữa cánh cửa là một hộp điều khiển, cũng chính là khóa thông minh của phòng thí nghiệm này.
Thượng tá Phan nhìn Lạc Ninh, nói: "Đồng chí Lạc, bây giờ nơi này chúng tôi hoàn toàn giao cho đồng chí".
Họ không giúp được gì.
Lạc Ninh gật đầu, "Tôi đã biết đại khái sẽ giải mã như thế nào rồi, bây giờ sẽ lập tức thử xem".
Sau đó cô bước ra trước, mở giao diện của hộp điều khiển, các ngón tay không ngừng chuyển động. Người ở đây không khỏi khẩn trương nhìn động tác của Lạc Ninh, ngay cả đám người Bặc Hiên cũng cảm thấy căng thẳng. Khán giả xem phát sóng trực tiếp đều không khá hơn, tất cả đều đang nín thở mà nhìn chằm chằm.
Lần này Lạc Ninh tốn gấp đôi thời gian so với lúc cô khôi phục hệ thống giám sát. Hơn một tiếng sau, mọi người nghe được một tiếng "tích". Đi cùng với tiếng động này, trái tim của mọi người như ngừng đập theo.
"Tích tích, khóa thông minh đã được mở, vui lòng chờ trong giây lát!"
Nghe được giọng nói truyền đến, tất cả mọi người đều có cảm giác như được xá tội. Có vài người còn kích động phát khóc, vậy mà đã thực sự mở ra rồi, nhóm chuyên gia bên trong được cứu rồi.
–Editor: Autumnnolove–
Mười mấy giây sau, một khe hở xuất hiện ở giữa hai cánh cửa màu bạc, sau đó từ từ tách ra hai bên. Tiếng súng vang lên một cách bất thình lình, mọi người lại thấy một đám thây ma đột nhiên từ bên trong nhảy ra, tất cả đều bị bắn vào đầu và gục ngã trên mặt đất.
Người nổ súng đúng là Lạc Ninh.
Phàn Dã nghi hoặc hỏi: "Anh Ninh, làm sao mà biết được sau cánh cửa này có thây ma?"
Cậu ta nhận thấy sau khi tiếng "tích" kia vang lên, Lạc Ninh lập tức rút súng lục ra, cô đã hoàn toàn sẵn sàng trước khi cánh cửa được mở ra.
Lạc Ninh nhìn cậu ta, cực chẳng đã nói: "Trước đó chẳng phải tôi đã nói với các cậu là cần phải bồi dưỡng một đôi mắt quan sát nhạy bén sao?"
"Lúc xem băng giám sát ở trên lầu, chẳng lẽ các cậu không phát hiện ra, có mấy tên thây ma vẫn luôn lởn vởn ở gần cửa sao?"
Phàn Dã: "...", bọn họ đúng là không có chú ý đến điểm này. Thật ra không chỉ Phàn Dã, ngay cả nhóm bộ đội và Liên Hữu cũng bỏ qua chi tiết này.
Thượng tá Phan cười tươi rói, khen ngợi: "Sức quan sát của đồng chí Lạc rất mạnh, khâm phục".
Vấn đề khiến cho đợt cứu viện của họ đi vào bế tắc cuối cùng cũng đã được giải quyết, tảng đá đè nặng trong lòng ông ấy rốt cuộc cũng có thể buông xuống. Nếu không thể giải cứu được các chuyên gia của phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học, họ cũng không thể sống thanh thản suốt quãng đời còn lại của mình. Suy cho cùng, đây là vấn đề liên quan đến sống còn của nhân loại.
Liêu Hữu cũng dùng vẻ mặt bội phục mà nhìn Lạc Ninh, nói: "Đồng chí thật sự là một thiên tài công nghệ cao, quá lợi hại".
Gã nói thêm: "Giải quyết khóa lệnh cao cấp của khóa thông minh trong vòng một giờ đồng hồ, đồng chí đã hoàn toàn phá vỡ kỷ lục".
Lạc Ninh mỉm cười một cách khiêm tốn: "Đồng chí quá khen!"
Thật ra cô vẫn có thể phá giải nó trong vòng mười phút, nhưng trước mặt những người ở đây và khán giả phát sóng trực tiếp, tất nhiên không thể làm nhanh như vậy.
–Wattpad: Autumnnolove–
Nhóm người vừa nói chuyện, vừa nhanh chân đi vào bên trong. Lần này, mọi người đều mang súng ống vũ khí ra, nếu gặp phải thây ma sẽ giải quyết dễ dàng. Trên đường, thật sự chạm trán vài tên thây ma đang đuổi theo nhân viên nghiên cứu, sau đó bị họ xử lý nhanh chóng.
Ba anh nhân viên nghiên cứu vốn dĩ đang chạy trốn khắp nơi lại được cứu, đầu tiên là sửng sốt, thế mà lại có người giải mã được khóa thông minh, sau đó hai chân mềm nhũn ngồi sụp trên mặt đất, thở hắt ra một hơi. Một nhân viên nghiên cứu trông tuổi tác có vẻ lớn nhất trong số đó nhìn Thượng tá Phan, hỏi:
"Các anh là người của quân đội phái đến giải cứu chúng tôi sao?"
Thượng tá Phan mặc quân phục và đeo huân chương, cho nên thân phận rất rõ ràng. Thượng tá Phan đi tới và đỡ anh ta đứng dậy, hỏi thăm: "Đúng vậy, các anh không sao chứ? Tiến sĩ La đâu rồi?"
Tiến sĩ La là người đứng đầu phòng thí nghiệm này, cũng là hy vọng cuối cùng có thể giải mã được vi-rút thây ma.
Sau khi nhân viên nghiên cứu nọ đứng lên, nói: "Tiến sĩ La vẫn còn sống, nhưng chú ấy bị bệnh rồi, tình hình cũng không khả quan lắm".
"May mà mọi người đến kịp lúc".
Nói xong anh ta lấy lại tinh thần, dẫn đường cho đoàn người đi đến chỗ kín đáo nhất của phòng thí nghiệm. Dọc đường vẫn còn mấy tên thây ma đang lang thang, nhưng đều bị nhóm Liêu Hữu bắn vào đầu. Họ nhanh chóng đến nơi, anh nhân viên nghiên cứu nọ đặt tay lên tường. Trên tường tức khắc hiện ra một giao diện, sau đó có giọng nói máy móc vang lên.
"Xác minh lòng bàn tay trùng khớp".
Sau đó, xuất hiện một cánh cửa kim loại trên tường, chậm rãi mở ra. Mọi người đều tiến vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên thanh lịch tóc vàng và đeo mắt kính, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể cuộn tròn trông rất chật vật.
Anh nhân viên nghiên cứu nói: "Tiến sĩ La bị sốt rồi".
"Phòng thí nghiệm bên này không có thuốc, chúng tôi sợ chú ấy bị thây ma cắn nên mới đưa chú ấy đến đây".
Như vậy thì ít ra tiến sĩ La sẽ không chết ở trong miệng thây ma, phát sốt thì không nhất thiết sẽ tử vong.
Thướng tá Phan vội vàng tiến lên và quan sát, "Hình như tiến sĩ La sốt đến mê sảng rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng đưa ông ấy đi chữa trị".
Lạc Ninh lấy thuốc hạ sốt khẩn cấp trong ba lô ra và nói: "Cứ cho ngài ấy uống thuốc hạ sốt trước đi, chờ đến lúc có thể đưa được ngài ấy đi cấp cứu, e rằng cơn sốt sẽ để lại di chứng thì càng phiền phức hơn".
Cô đã nhận ra, vị tiến sĩ La này chính là người có vị trí đặc biệt trong lòng đám người Thượng tá Phan.
Thượng tá Phan không khỏi kinh ngạc, "Đồng chí Lạc, đồng chí còn mang theo thuốc hạ sốt nữa sao?"
Lạc Ninh mỉm cười và giải thích, "Trước đó chúng tôi có đi ngang qua một hiệu thuốc, cho nên đã thu gom vài loại thuốc phổ thông, không ngờ nhanh như vậy đã có dịp dùng đến rồi".
"Thật sự là quá tốt rồi".
Thật ra Thượng tá Phan cũng đang rất lo lắng, tiến sĩ La có thể bị sốt đến hỏng đầu óc hay không. Bây giờ đã có thuốc hạ sốt, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy bảo Liêu Hữu đến cho tiến sĩ La uống thuốc.
Liêu Hữu lập tức đón lấy hộp thuốc từ trong tay Lạc Ninh, xem xét liều dùng chỉ định trên hướng dẫn sử dụng thuốc và nhét vào trong miệng tiến sĩ La. May mắn thay, thuốc hạ sốt khẩn cấp này là chất lỏng, nếu không muốn cho người bệnh bất tỉnh uống cũng khá khó khăn.
Sau đó, Thượng tá Phan yêu cầu người phụ tá cõng tiến sĩ La trên lưng, nhanh chóng đưa tiến sĩ về căn cứ điều trị. Tiến sĩ La chính là nhân vật quan trọng nhất trong đợt giải cứu này, rất quan trọng, may mà còn chưa chết. Thượng tá Phan cũng chuẩn bị quay lại căn cứ, nếu không thì ông cũng không yên tâm được. Vì vậy ông nói cảm ơn Lạc Ninh thêm mấy lần, bảo sau khi trở về căn cứ sẽ chào đón cô, giao phó Liêu Hữu tiếp tục nhiệm vụ cứu hộ, rồi đưa người đi trước.
[ Lạc Ninh giải mã được khóa thông minh, quá bất ngờ! ]
[ Em muốn hỏi một câu, có cái gì mà chị ấy không biết không? ]
[ Tôi thấy chú tiến sĩ La aka nhân vật mấu chốt kia đang sốt rất cao, nếu còn kéo dài sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, may mà có Lạc Ninh. ]
[ Cô ấy thật sự đã có sự chuẩn bị trước, lúc đầu đã đi lấy thuốc, bây giờ ngay lúc cần thiết lại có mà dùng. ]
[ Ô mai gót bà luôn á, anh Ninh của chúng tôi đã làm mọi người thất vọng bao giờ chưa? ]
Nhóm Lạc Ninh là do Liêu Hữu dẫn đến, nên vẫn tiếp tục theo gã đi tìm những nhân viên nghiên cứu may mắn sống sót. Mọi người đều là người cùng một đội, cho nên cũng bắt đầu phối hợp hành động. Liêu Hữu dẫn theo vài người tách ra tìm kiếm. Trong lúc đang tìm kiếm, đồng hồ thông minh của nhóm Lạc Ninh nhận được một tin nhắn ngắn.
[ Kích hoạt manh mối mới của nhiệm vụ chính, tọa độ nằm ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ La. Manh mối này sẽ xuyên suốt toàn bộ nhiệm vụ chính, vô cùng quan trọng. ]
[ Nhắc nhở: Điều này có liên quan đến xếp hạng cuối cùng của đội bạn. ]