Sau khi Liêu Hữu rời khỏi, nhóm Phàn Dã mới tập hợp lại với nhau. Nhạc Khiếu mở miệng hỏi: "Các cậu nói xem, chiều nay sẽ giao cho chúng ta nhiệm vụ gì đây?".

Lạc Ninh trả lời: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có thể họ sẽ thuê chúng ta đi đến kho vũ khí lớn nhất để mở khóa".

Đối phó với thây ma vốn dĩ đã không dễ dàng, bây giờ còn xuất hiện nhiều thực vật và động vật đột biến, nhu cầu về vũ khí của căn cứ rất cao. Cũng không thể có "núi vàng" mà không dùng đến, cho nên có thể họ vẫn còn nghi ngờ về thân phận của nhóm Lạc Ninh, nhưng lại không thể không dùng bọn họ.

Ba người Phàn Dã vui vẻ nói: "Tôi cảm thấy rất tốt, cuối cùng chúng ta cũng không cần sử dụng rìu đốn củi và dao xẻ dưa hấu nữa".

Bặc Hiên giội cho cậu ta một gáo nước lạnh, "Cho dù có được đổi vũ khí đi chăng nữa, cũng là chị Ninh được đổi, liên quan gì đến các cậu?".

Ba người Phàn Dã: "...", lần này không chỉ mặc cảm về chỉ số thông minh, bọn họ còn có cảm giác mặc cảm vì bản thân quá "gà".

"Chị Ninh, bọn em có được đổi vũ khí hay không đều trông cậy vào chị hết đó"

Ba người quay đầu lại nhìn Lạc Ninh bằng vẻ mặt đáng thương. Họ cũng biết Bặc Hiên nói không sai, người mà căn cứ cần chính là Lạc Ninh có thể giải khóa thông minh, chứ không phải đám "cu li" có cũng được mà không có cũng được như họ. Đột nhiên, họ nhận ra thế giới này quá nhiều điều xấu xa, liệu họ còn có thể tiếp tục chơi một cách vui vẻ được không? Lạc Ninh bật cười: "Được rồi, tôi sẽ cố hết sức để xin giúp các cậu".

Đám Phàn Dã cười nhe hàm răng trắng sáng, "Chỉ có chị Ninh mới đáng mặt anh em thôi".

Nếu không phải vì nam nữ khác biệt, họ đều muốn choàng vai Lạc Ninh và "xưng huynh gọi đệ".

Lạc Ninh trợn mắt mà nhịn bọn họ, "Ai là anh em với các cậu, tôi là một cô gái, cảm ơn!".

Mọi người: "...", thì đúng là con gái, nhưng họ đã không thể nào xem Lạc Ninh là một cô gái xinh đẹp như mới gặp lần đầu được nữa. Những thứ gọi là "thích hợp làm bạn gái" toàn bộ đều là giả dối. Đối với những cô gái như "anh Ninh", họ cảm thấy họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể chơi đùa. Yêu đương hoặc kết hôn với cô gái như vậy thì áp lực rất lớn, họ không thể gánh vác được. Cho nên, cứ làm anh em bạn bè là thích hợp nhất. Đồng thời, bốn người còn âm thầm thắp cho người anh em Cơ nhị một nén nhang. Nếu anh chàng đó còn muốn tiếp tục theo đuổi "anh Ninh" sau khi bọn họ về nước, bọn họ cũng chịu thua. Nhưng họ đều cảm thấy Cơ nhị không xứng với "anh Ninh" của họ. Mặc dù là anh em thân thiết, nhưng họ cũng không thể nói lời trái lương tâm.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Nhạc Khiếu nói sang chuyện khác, "Khụ khụ, cái kia...các cậu nói xem sau khi chúng ta tuyên truyền xong, hôm nay sẽ có đội đến tìm chúng ta để mua manh mối không?".

Bặc Hiên trả lời: "Hôm nay chắc là chưa có, những đội tuyển đều sẽ không ngừng cố gắng, hết cách rồi mới có thể đến đây".

"Tôi đoán rằng sớm nhất cũng là ngày mai hoặc ngày kế tiếp".

Lạc Ninh gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy".

Bây giờ căn cứ đang được xây dựng, bởi vì trước đó nó thuộc địa bàn của quân đội, cho nên rất nhiều nơi đều không thể ra vào tùy tiện. Vì vậy, nhóm này cũng không ra ngoài dạo, mà nghỉ ngơi tại nơi ở.

Phàn Dã ngáp một cái, nói: "Chán quá đi thôi, nếu có thể chơi game thì tốt rồi".

Lạc Ninh nói: "Vậy chơi game đi, tôi thấy các cậu đều đã nhặt được điện thoại ở phòng thí nghiệm".

Phàn Dã nghi hoặc nhìn cô, "Không có mạng thì đánh kiểu gì? Vả lại, không biết trên điện thoại có trò chơi quen thuộc nào không".

Lạc Ninh bật cười: "Vậy thì có thể chơi game những game đối kháng nội bộ".

Cô lấy một chiếc điện thoại ra, trong đó đã được cài đặt sẵn một trò chơi "đẩy trụ" trong thế giới thực. Cô nói: "Trong điện thoại của các cậu cũng có đó, ban tổ chức không thể nào tinh chỉnh riêng cho rừng chiếc điện thoại di động được, có lẽ những thứ như điện thoại di động này đều là đồ được làm theo lô".

Đám Phàn Dã cũng lôi chiếc điện thoại nhặt được trong phòng thí nghiệm, mở ra xem thì y như rằng. Màn hình nền của mỗi chiếc điện thoại là loại ngẫu nhiên, số lượng ứng dụng và tên ứng dụng đều như nhau.

"Trò chơi này cần phải kết nối mạng, mà hình như không có mạng cục bộ*", Phàn Dã bấm vào một trò chơi, quả nhiên là không kết nối được.

(*Mạng cục bộ - 局域网 - LAN: "mạng máy tính cục bộ" là một hệ thống mạng dùng để kết nối các máy tính trong một phạm vi nhỏ. Các máy tính trong mạng LAN có thể chia sẻ tài nguyên với nhau, mà điển hình là chia sẻ tập tin, máy in, máy quét và một số thiết bị khác.)

Lạc Ninh lấy một chiếc máy tính siêu mỏng mà cô nhặt được từ trong ba lô ra, sau đó kết nối với điện thoại, thay đổi chương trình và hệ thống của trò chơi.

Một lát sau, cô ngắt kết nối của những chiếc điện thoại và nói: "Được rồi".

Cả đám đều sửng sốt, "Vậy cũng được nữa hả?".

Lạc Ninh nhướng mày, "Sao lại không được? Các cậu có ý kiến gì?".

Phàn Dã mở trò chơi lại, lần này thật sự đã vào được, sau đó xuất hiện tùy chọn "mạng nội bộ". Ba người khác cũng đồng loạt vào game, sau đó khóe miệng lại đồng loạt co rút, "..."

Thật sự không ngờ tới, còn có thể chơi như vậy, trâu bò!

Phàn Dã thán phục mà nhìn Lạc Ninh: "Chị Ninh, cả đời em, trước kia em chỉ nể mỗi ông nội em, bây giờ em còn nể thêm chị nữa".

Con mẹ nó, thế này thì quá trâu bò rồi. Thậm chí còn có thể chỉnh sửa hệ thống và trình tự của trò chơi, game-online trở thành trò chơi mạng cục bộ.

Cận Phi Dương cũng phục Lạc Ninh sát đất, "Đúng vậy, chị Ninh, ngay cả trò chơi mà chị cũng có thể sửa được, còn cái gì chị không biết không?"

"Tất nhiên là sẽ có những thứ tôi không biết", Lạc Ninh mở trò chơi ra và mỉm cười, "Chơi game thôi!"

Trước kia, lúc rảnh rỗi cô rất thích chơi game. Hồi xuyên qua một thế giới nọ, cô còn tham gia vào đội thể thao điện tử và thi đấu toàn cầu.

Mọi người lập tức cảm thấy phấn khích. Từ sau khi đi đến thành phố tận thế này, tâm trạng của họ luôn căng thẳng, bây giờ đúng lúc có thể xả hơi.

"Chúng ta mới có năm người, chia đội kiểu gì đây?".

"Tôi đi kiếm thêm một người nữa đến chơi".

Phàn Dã đứng dậy, sang phòng bên cạnh gọi người. Tối qua có mấy anh lính đã trở về cùng họ đang ở bên đó. Cậu ta nhanh chóng gọi một người qua, vừa đủ để ba đánh ba. Sau đó, Bặc Hiên và Lạc Ninh bị đám Phàn Dã buộc phải chia ra, không cho họ ở cùng một đội. Mặc dù không biết chắc Lạc Ninh có biết chơi hay không, nhưng nếu để cho hai con người có chỉ số thông minh cao này hợp tác, tuyệt đối sẽ càng bất lợi cho bọn họ. Vì vậy mà Lạc Ninh, Nhạc Khiếu và người mới đến một đội; Bặc Hiên, Cận Phi Dương và Phàn Dã một đội.

Phàn Dã vui vẻ khoe khoang: "Ba người chúng tôi trước kia từng phối hợp, hoàn toàn bất khả chiến bại ở khu vực, đằng ấy hãy cẩn thận".

Chuyện khác thì cậu ta không dám nói, nhưng bàn về chơi game, cậu ta và Cận Phi Dương đều là cao thủ. Thao tác của Bặc Hiên tuy hơi kém một chút, nhưng bù lại người ta có thể sử dụng chỉ số thông minh, thường xuyên giăng bẫy hoặc dùng mẹo, cho nên cũng rất mạnh.

Nhạc Khiếu trợn mắt, "Xem các cậu kiêu căng chưa kìa, thật đúng là chém gió không biết ngượng mồm".

Cậu ta cũng không biết Lạc Ninh biết chơi hay không, nhưng vẫn quay đầu lại và nói: "Chị Ninh, gánh tụi em nha!"

Lạc Ninh bật cười và gật đầu: "Được, tôi gánh các cậu".

Mọi người nhanh chóng chọn tướng, và bắt đầu đấu với nhau. Phát sóng trực tiếp của ban tổ chức rất tiên tiến, phát sóng toàn bộ màn hình chơi game của những người chơi lên cửa sổ phát sóng trực tiếp. Sau đó, mọi người giống như đang xem thi đấu thể thao điện tử, khuyết điểm duy nhất chính là không có bình luận viên.

Sau năm hiệp đấu liên tiếp, ban đầu Phàn Dã còn mang vẻ mặt đắc chí, lúc này đã bày ra một khuôn mặt khổ sở. Ván thứ sau, Phàn Dã kêu la: "Ét ô ét...Chị Ninh, chị chơi tướng hỗ trợ mà lại triple-kill* thế kia. Chị đừng có đáng sợ như thế chứ, làm sao mà chơi được nữa đây?"

(*trippler-kill - 三杀: giết ba mạng liên tiếp.)

"Chị Ninh, chị hành bọn em năm ván rồi, ván này cho bọn em một con đường sống đi", Cận Phi Dương cũng thốt lên.

Chẳng phải nói là ba người họ đã tàn sát bốn phương rồi sao? Ai ngờ lại bị "hành ra bã", không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện