Lý do mà Lạc Ninh nói có thể lưu lại một lần nữa, ngoài nguyên nhân cô không có thời gian rảnh rỗi, chính là cô đã suy nghĩ kỹ về thù lao rồi.
"Tôi muốn được khen thưởng một chiếc máy bay trực thăng, đồng chí xem có được không?". Có máy bay trực thăng, các cô đi ra ngoài cũng thuận tiện hơn và tiết kiệm được nhiều thời gian.
Đám Bặc Hiên không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ đưa ra yêu cầu như thế, ánh mắt của họ đều sáng rực. Lúc nãy họ vẫn luôn suy nghĩ xem muốn thứ gì, nhưng thật sự không nghĩ đến điều này.
Liêu Hữu cũng rất kinh ngạc, gã nghĩ ngợi rồi nói: "Chuyện này thì tôi không làm chủ được, tôi phải làm báo cáo gửi lên trước khi có thể cho đồng chí một câu trả lời".
Lạc Ninh cũng biết quyền hạn của gã có hạn, "Không thành vấn đề".
"Phải rồi, đồng đội của tôi cũng muốn có mấy khẩu súng phòng thân, đồng chí có thể cùng làm đơn xin gửi cấp trên".
"Sau này nếu có lúc nào đó cần đến tôi, tôi nhất định sẽ không thoái thác". Vế đầu tiên là yêu cầu, vế sau là cái giá phải trả.
Liêu Hữu bật cười, nói: "Chuyện này thì tôi có thể đồng ý với đồng chí, không thành vấn đề".
"Lát nữa các đồng chí tự mình đi chọn đi, mỗi người hai khẩu súng, băng đạn cũng có thể cho các đồng chí nhiều một chút".
Để giữ Lạc Ninh lại, tất nhiên phía bọn họ cũng cần phải thể hiện thành ý.
Lạc Ninh mỉm cười và gật đầu: "Vậy cảm ơn!".
–Editor: Autumnnolove–
Sau đó, nhóm Liêu Hữu đi sắp xếp lại kho vũ khí, họ muốn vận chuyển một phần trở về trước. Lạc Ninh và các đồng đội thì đi chọn súng.
Nhạc Khiếu nhặt một khẩu súng bắn tỉa phiên bản mới nhất lên, cầm trong tay không nỡ đặt xuống và nói: "Chị Ninh, vẫn là chị giỏi, có được súng dễ dàng như thế".
Vũ khí ở đây và vũ khí ở thế giới hiện thực hoàn toàn có thể xem là tương đồng. Bọn họ đã thèm thuồng khẩu súng bắn tỉa này từ lâu, đáng tiếc là bên ngoài không có, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn hình cho đã mắt. Không nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ có cơ hội chạm vào và sử dụng nó.
Phàn Dã cũng cầm lên một khẩu súng tiểu liên mà cậu luôn khao khát, cầm trên tay như nâng niu người yêu. Cận Phi Dương và Bặc Hiên cũng có những khẩu súng mà họ yêu thích, và đã tìm ra chúng ở nơi này, niềm vui hiện lên trong mắt của hai người họ mà không thể nào che giấu. Dù sao thì họ là những người đam mê vũ khí, chuyện liên quan đến vũ khí đều không bình thường.
"Chị Ninh thật là vip pro, hiện thực hóa giấc mộng ngoài đời thật của bọn em ở nơi này".
Ai cũng hiểu rằng nếu không có Lạc Ninh mà chỉ dựa vào bản thân, họ hoàn toàn không có cơ hội được chạm vào những khẩu súng cao cấp như thế trong khoảng thời gian một tháng này. Mang những thứ này ra ngoài, chắc chắn sẽ làm cho thanh viên của những đội tuyển khác hâm mộ và ghen tị. Bọn họ đều nóng lòng muốn đi khoe khoang một hồi.
Lạc Ninh chọn hai khẩu súng lục nhỏ gọn. Sau khi đã thân thiết với họ, Lạc Ninh nói chuyện cũng cởi mở hơn, "Chuyện nhỏ, chị Ninh dẫn mấy đứa tiến lên".
Phàn Dã xem đó là lẽ thường, nói: "Tất nhiên rồi!".
Những người khác cũng như vậy, vui vẻ cười nói: "Đúng vậy, chị Ninh phải dẫn bọn em tiến lên".
Trước khi đến tham gia, bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ "kéo" Lạc Ninh, ai ngờ tình hình hoàn toàn ngược lại. Nhưng chẳng phải chuyện gì to tác, chỉ cần có thể vượt qua, ai "kéo" ai cũng như nhau cả. Dù sao thì bọn họ cũng càng ngày càng ỷ lại và khâm phục Lạc Ninh, cô còn là đồng đội tốt nhất của bọn họ.
Sau khi chọn súng xong, họ mang đến chỗ Liêu Hữu để đăng ký. Hoàn tất thủ tục đăng ký, súng cũng thuộc về bọn họ.
Liêu Hữu cầm sổ đăng ký, mỉm cười và nói với Lạc Ninh: "Tôi đã báo cáo với cấp trên rồi, họ đồng ý với yêu cầu của đồng chí".
"Chỉ cần có thể lưu lại dữ liệu, đồng chí có thể chọn một chiếc máy bay trực thăng ở nơi này xem như phần thường".
Hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ với kết quả này. Có một căn cứ khác vẫn luôn như hổ rình mồi đối với kho vũ khí này, trước đó còn phái người đến đây để giải khóa, nhưng đã thất bại. Căn cứ quân sự cũng không muốn dựa vào một mình Lạc Ninh để mở khóa, lưu lại dữ liệu thì sẽ thuận tiện hơn cho họ. Họ cũng có thể hoàn toàn nắm giữ kho vũ khí này trong tay.
Lạc Ninh không ngạc nhiên vì lãnh đạo của căn cứ sẽ đồng ý, một chiếc máy bay trực thăng đổi ba người có quyền mở cửa, tuyệt đối không lỗ.
"Vậy thì hôm nay tôi sẽ sửa đổi lại hệ thống, khi nào bên đồng chí cho người đến sao lưu nhận diện?".
Liêu Hữu trả lời: "Hôm nay cứ nhập nhận diện của tôi trước, ngày mai căn cứ sẽ chọn thêm hai người nữa để đến đây".
"Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây, ban đêm trở về nguy hiểm lắm", gã lại nói.
Lạc Ninh cũng nghĩ như vậy, "Được!".
Sau đó, cô đi đến hệ thống khóa thông minh và mò mẫm nó. Lần này, phát sóng trực tiếp không trình chiếu quá trình thiết lập lại của Lạc Ninh như lúc cô chơi game, ngược lại họ làm mờ màn hình đi. Rõ ràng, điều này nhằm bảo mật về mặt kỹ thuật.
[ Có thể làm cho chính phủ phải làm mờ hình ảnh trên phát sóng trực tiếp, chắc chỉ có mỗi anh Ninh của tôi. ]
[ Tôi cũng là người nghiện vũ khí đây, tôi cũng muốn sờ thử mấy khẩu súng mà ba anh ngốc kia đang cầm, tôi cũng muốn được anh Ninh gánh. ]
[ Không những có thể dùng súng, còn có thể lái máy bay trực thăng sao? ]
[ Anh Ninh, anh có thiếu bà xã không? ]
[ Anh Ninh, anh có thiếu trang sức đeo chân không? ]
Bên dưới là một đám người hò hét phải làm trang sức đeo chân của Lạc Ninh. Sau đó, mọi người còn phát hiện trên sóng bình luận có rất nhiều bình luận bằng tiếng nước ngoài, cũng muốn làm trang sức đeo chân của Lạc Ninh. Nói cách khác, Lạc Ninh lại hút thêm một đợt fan quốc tế. Chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp trước kia đã khiến cho weibo của Lạc Ninh bùng nổ, giải đấu cạnh tranh phát sóng trực tiếp lần này kéo theo con số người hâm mộ của Lạc Ninh trực tiếp đột phá 50 triệu. Hiện tại, người có lượt theo dõi cao nhất chính là ảnh đế Lục Tuân, fan weibo hơn 200 triệu. Fan của đại đỉnh lưu Kỷ hơn 60 triệu, theo tốc độ hút fan hiện nay của Lạc Ninh, sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, chắc chắn có thể vượt qua Kỷ Tinh Hành. Chuyện này cũng khiến cho rất nhiều nghệ sĩ hâm mộ và ghen tị. Một chương trình tạp kỹ và một giải đấu phát sóng trực tiếp, trực tiếp đẩy Lạc Ninh lên đỉnh, quan trọng là cô còn ra quốc tế. Nếu xét về tốc độ tăng vọt người hâm mộ nhà ai mạnh, ngoài Lạc Ninh ra thì còn ai vào đây nữa.
–Wattpad: Autumnnolove–
Mất hơn ba giờ đồng hồ, Lạc Ninh đã thiết lập lại hệ thống chương trình của khóa thông minh và lưu nhận diện mở cửa cho Liêu Hữu. Thật ra có có thể hoàn thành sớm hơn, nhưng tốc độ quá nhanh thì có chút kỳ quái. Sau khi thiết lập xong, Lạc Ninh đóng cửa lại và bảo Liêu Hữu thử mở. Quả nhiên, khóa thông minh nhanh chóng nhận diện được mống mắt, khuôn mặt và vân tay của gã, thuận lợi mở được cửa.
Liêu Hữu không khỏi kích động, "Lạc Ninh, đồng chí quá giỏi".
Nhanh như vậy mà đã giải quyết xong, gã còn tưởng rằng phải cần đến ngày mai.
Lạc Ninh mỉm cười: "Cảm ơn khích lệ!".
Bây giờ đã qua 12 giờ khuya, cô cũng khá mệt nhọc, "Tôi phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngay mai gặp!".
Độ nhiệt tình của Liêu Hữu đối với Lạc Ninh lại tăng thêm một cấp, "Được, có túi ngủ và lều trại ở khu nghỉ ngơi, đồng chí tự tới đó chọn và sử dụng đi".
Lạc Ninh gật đầu, "Ok!".
Sau đó, cô đi về phía nhà kho chứa những vật tư quân sự. Đang đi đến ngã rẽ hành lang, đột nhiên cô nghe thấy ai đó nói chuyện bằng giọng rất nhỏ, trông có vẻ mờ ám và thận trọng. Lạc Ninh thấy vậy thì lập tức kiềm chế hơi thở của mình lại, giảm đi cảm giác tồn tại của cô, đứng ở chỗ góc tường nghe lén. Hai người này đang nói một loại tiếng hiếm, cơ bản là có rất ít người nghiên cứu và học tập ngôn ngữ này.
[ Hai người này đang lảm nhảm cái gì vậy? ]
[ Hoàn toàn nghe không hiểu loại ngôn ngữ này. ]
[ Trông dáng vẻ của hai người này rất có vấn đề luôn ớ! ]
[ Nếu như có vấn đề thật thì sao, anh Ninh nghe có hiểu không chứ? ]
[ E là khó, trong nước cũng chỉ có mấy trường đại học giảng dạy ngôn ngữ này và người học cũng rất ít. ]
[ Sợ quá à, anh Ninh của em sẽ không bị họ phát hiện chứ? ]
Ngay sau đó, có người nghe hiểu ngôn ngữ này đã dịch lại đoạn hội thoại và đăng lên bình luận. Khi nhìn thấy bình luận dịch nội dung, khán giả càng thêm căng thẳng, lo lắng và cảnh giác.
- --
"Tôi muốn được khen thưởng một chiếc máy bay trực thăng, đồng chí xem có được không?". Có máy bay trực thăng, các cô đi ra ngoài cũng thuận tiện hơn và tiết kiệm được nhiều thời gian.
Đám Bặc Hiên không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ đưa ra yêu cầu như thế, ánh mắt của họ đều sáng rực. Lúc nãy họ vẫn luôn suy nghĩ xem muốn thứ gì, nhưng thật sự không nghĩ đến điều này.
Liêu Hữu cũng rất kinh ngạc, gã nghĩ ngợi rồi nói: "Chuyện này thì tôi không làm chủ được, tôi phải làm báo cáo gửi lên trước khi có thể cho đồng chí một câu trả lời".
Lạc Ninh cũng biết quyền hạn của gã có hạn, "Không thành vấn đề".
"Phải rồi, đồng đội của tôi cũng muốn có mấy khẩu súng phòng thân, đồng chí có thể cùng làm đơn xin gửi cấp trên".
"Sau này nếu có lúc nào đó cần đến tôi, tôi nhất định sẽ không thoái thác". Vế đầu tiên là yêu cầu, vế sau là cái giá phải trả.
Liêu Hữu bật cười, nói: "Chuyện này thì tôi có thể đồng ý với đồng chí, không thành vấn đề".
"Lát nữa các đồng chí tự mình đi chọn đi, mỗi người hai khẩu súng, băng đạn cũng có thể cho các đồng chí nhiều một chút".
Để giữ Lạc Ninh lại, tất nhiên phía bọn họ cũng cần phải thể hiện thành ý.
Lạc Ninh mỉm cười và gật đầu: "Vậy cảm ơn!".
–Editor: Autumnnolove–
Sau đó, nhóm Liêu Hữu đi sắp xếp lại kho vũ khí, họ muốn vận chuyển một phần trở về trước. Lạc Ninh và các đồng đội thì đi chọn súng.
Nhạc Khiếu nhặt một khẩu súng bắn tỉa phiên bản mới nhất lên, cầm trong tay không nỡ đặt xuống và nói: "Chị Ninh, vẫn là chị giỏi, có được súng dễ dàng như thế".
Vũ khí ở đây và vũ khí ở thế giới hiện thực hoàn toàn có thể xem là tương đồng. Bọn họ đã thèm thuồng khẩu súng bắn tỉa này từ lâu, đáng tiếc là bên ngoài không có, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn hình cho đã mắt. Không nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ có cơ hội chạm vào và sử dụng nó.
Phàn Dã cũng cầm lên một khẩu súng tiểu liên mà cậu luôn khao khát, cầm trên tay như nâng niu người yêu. Cận Phi Dương và Bặc Hiên cũng có những khẩu súng mà họ yêu thích, và đã tìm ra chúng ở nơi này, niềm vui hiện lên trong mắt của hai người họ mà không thể nào che giấu. Dù sao thì họ là những người đam mê vũ khí, chuyện liên quan đến vũ khí đều không bình thường.
"Chị Ninh thật là vip pro, hiện thực hóa giấc mộng ngoài đời thật của bọn em ở nơi này".
Ai cũng hiểu rằng nếu không có Lạc Ninh mà chỉ dựa vào bản thân, họ hoàn toàn không có cơ hội được chạm vào những khẩu súng cao cấp như thế trong khoảng thời gian một tháng này. Mang những thứ này ra ngoài, chắc chắn sẽ làm cho thanh viên của những đội tuyển khác hâm mộ và ghen tị. Bọn họ đều nóng lòng muốn đi khoe khoang một hồi.
Lạc Ninh chọn hai khẩu súng lục nhỏ gọn. Sau khi đã thân thiết với họ, Lạc Ninh nói chuyện cũng cởi mở hơn, "Chuyện nhỏ, chị Ninh dẫn mấy đứa tiến lên".
Phàn Dã xem đó là lẽ thường, nói: "Tất nhiên rồi!".
Những người khác cũng như vậy, vui vẻ cười nói: "Đúng vậy, chị Ninh phải dẫn bọn em tiến lên".
Trước khi đến tham gia, bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ "kéo" Lạc Ninh, ai ngờ tình hình hoàn toàn ngược lại. Nhưng chẳng phải chuyện gì to tác, chỉ cần có thể vượt qua, ai "kéo" ai cũng như nhau cả. Dù sao thì bọn họ cũng càng ngày càng ỷ lại và khâm phục Lạc Ninh, cô còn là đồng đội tốt nhất của bọn họ.
Sau khi chọn súng xong, họ mang đến chỗ Liêu Hữu để đăng ký. Hoàn tất thủ tục đăng ký, súng cũng thuộc về bọn họ.
Liêu Hữu cầm sổ đăng ký, mỉm cười và nói với Lạc Ninh: "Tôi đã báo cáo với cấp trên rồi, họ đồng ý với yêu cầu của đồng chí".
"Chỉ cần có thể lưu lại dữ liệu, đồng chí có thể chọn một chiếc máy bay trực thăng ở nơi này xem như phần thường".
Hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ với kết quả này. Có một căn cứ khác vẫn luôn như hổ rình mồi đối với kho vũ khí này, trước đó còn phái người đến đây để giải khóa, nhưng đã thất bại. Căn cứ quân sự cũng không muốn dựa vào một mình Lạc Ninh để mở khóa, lưu lại dữ liệu thì sẽ thuận tiện hơn cho họ. Họ cũng có thể hoàn toàn nắm giữ kho vũ khí này trong tay.
Lạc Ninh không ngạc nhiên vì lãnh đạo của căn cứ sẽ đồng ý, một chiếc máy bay trực thăng đổi ba người có quyền mở cửa, tuyệt đối không lỗ.
"Vậy thì hôm nay tôi sẽ sửa đổi lại hệ thống, khi nào bên đồng chí cho người đến sao lưu nhận diện?".
Liêu Hữu trả lời: "Hôm nay cứ nhập nhận diện của tôi trước, ngày mai căn cứ sẽ chọn thêm hai người nữa để đến đây".
"Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây, ban đêm trở về nguy hiểm lắm", gã lại nói.
Lạc Ninh cũng nghĩ như vậy, "Được!".
Sau đó, cô đi đến hệ thống khóa thông minh và mò mẫm nó. Lần này, phát sóng trực tiếp không trình chiếu quá trình thiết lập lại của Lạc Ninh như lúc cô chơi game, ngược lại họ làm mờ màn hình đi. Rõ ràng, điều này nhằm bảo mật về mặt kỹ thuật.
[ Có thể làm cho chính phủ phải làm mờ hình ảnh trên phát sóng trực tiếp, chắc chỉ có mỗi anh Ninh của tôi. ]
[ Tôi cũng là người nghiện vũ khí đây, tôi cũng muốn sờ thử mấy khẩu súng mà ba anh ngốc kia đang cầm, tôi cũng muốn được anh Ninh gánh. ]
[ Không những có thể dùng súng, còn có thể lái máy bay trực thăng sao? ]
[ Anh Ninh, anh có thiếu bà xã không? ]
[ Anh Ninh, anh có thiếu trang sức đeo chân không? ]
Bên dưới là một đám người hò hét phải làm trang sức đeo chân của Lạc Ninh. Sau đó, mọi người còn phát hiện trên sóng bình luận có rất nhiều bình luận bằng tiếng nước ngoài, cũng muốn làm trang sức đeo chân của Lạc Ninh. Nói cách khác, Lạc Ninh lại hút thêm một đợt fan quốc tế. Chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp trước kia đã khiến cho weibo của Lạc Ninh bùng nổ, giải đấu cạnh tranh phát sóng trực tiếp lần này kéo theo con số người hâm mộ của Lạc Ninh trực tiếp đột phá 50 triệu. Hiện tại, người có lượt theo dõi cao nhất chính là ảnh đế Lục Tuân, fan weibo hơn 200 triệu. Fan của đại đỉnh lưu Kỷ hơn 60 triệu, theo tốc độ hút fan hiện nay của Lạc Ninh, sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, chắc chắn có thể vượt qua Kỷ Tinh Hành. Chuyện này cũng khiến cho rất nhiều nghệ sĩ hâm mộ và ghen tị. Một chương trình tạp kỹ và một giải đấu phát sóng trực tiếp, trực tiếp đẩy Lạc Ninh lên đỉnh, quan trọng là cô còn ra quốc tế. Nếu xét về tốc độ tăng vọt người hâm mộ nhà ai mạnh, ngoài Lạc Ninh ra thì còn ai vào đây nữa.
–Wattpad: Autumnnolove–
Mất hơn ba giờ đồng hồ, Lạc Ninh đã thiết lập lại hệ thống chương trình của khóa thông minh và lưu nhận diện mở cửa cho Liêu Hữu. Thật ra có có thể hoàn thành sớm hơn, nhưng tốc độ quá nhanh thì có chút kỳ quái. Sau khi thiết lập xong, Lạc Ninh đóng cửa lại và bảo Liêu Hữu thử mở. Quả nhiên, khóa thông minh nhanh chóng nhận diện được mống mắt, khuôn mặt và vân tay của gã, thuận lợi mở được cửa.
Liêu Hữu không khỏi kích động, "Lạc Ninh, đồng chí quá giỏi".
Nhanh như vậy mà đã giải quyết xong, gã còn tưởng rằng phải cần đến ngày mai.
Lạc Ninh mỉm cười: "Cảm ơn khích lệ!".
Bây giờ đã qua 12 giờ khuya, cô cũng khá mệt nhọc, "Tôi phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngay mai gặp!".
Độ nhiệt tình của Liêu Hữu đối với Lạc Ninh lại tăng thêm một cấp, "Được, có túi ngủ và lều trại ở khu nghỉ ngơi, đồng chí tự tới đó chọn và sử dụng đi".
Lạc Ninh gật đầu, "Ok!".
Sau đó, cô đi về phía nhà kho chứa những vật tư quân sự. Đang đi đến ngã rẽ hành lang, đột nhiên cô nghe thấy ai đó nói chuyện bằng giọng rất nhỏ, trông có vẻ mờ ám và thận trọng. Lạc Ninh thấy vậy thì lập tức kiềm chế hơi thở của mình lại, giảm đi cảm giác tồn tại của cô, đứng ở chỗ góc tường nghe lén. Hai người này đang nói một loại tiếng hiếm, cơ bản là có rất ít người nghiên cứu và học tập ngôn ngữ này.
[ Hai người này đang lảm nhảm cái gì vậy? ]
[ Hoàn toàn nghe không hiểu loại ngôn ngữ này. ]
[ Trông dáng vẻ của hai người này rất có vấn đề luôn ớ! ]
[ Nếu như có vấn đề thật thì sao, anh Ninh nghe có hiểu không chứ? ]
[ E là khó, trong nước cũng chỉ có mấy trường đại học giảng dạy ngôn ngữ này và người học cũng rất ít. ]
[ Sợ quá à, anh Ninh của em sẽ không bị họ phát hiện chứ? ]
Ngay sau đó, có người nghe hiểu ngôn ngữ này đã dịch lại đoạn hội thoại và đăng lên bình luận. Khi nhìn thấy bình luận dịch nội dung, khán giả càng thêm căng thẳng, lo lắng và cảnh giác.
- --
Danh sách chương