Mấy gã đội trưởng dựa theo hướng dẫn của Bặc Hiên, chủ động gửi tin nhắn ngắn gọn đến số của hệ thống. Sau đó Lạc Ninh nén tệp ghi âm lại, gửi cho bọn họ dưới dạng tin nhắn thoại ngắn. Lúc này, mấy gã đội trưởng mới phát bản ghi âm lên, cẩn thận nghe lại nội dung manh mối một lần. Từ đó họ cũng ngộ ra, vì sao đội Hoa Hạ muốn dùng điểm tổng để làm giao dịch.
Một gã đội trưởng khác cất giọng hỏi: "Nghe đồn các cậu cũng đã tìm được manh mối thứ hai rồi à?".
Bặc Hiên gật đầu và cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng tìm được rồi".
"Nhưng tìm được manh mối thứ hai khó khăn hơn tìm được manh mối thứ nhất nhiều. Nếu các anh muốn mua, phải dùng hai điểm mới được".
Những gã đội trưởng trao đổi ánh mắt với nhau.
"Nghe đồn chỗ các cậu còn có thể bán riêng lẻ vị trí của phòng thí nghiệm và cách tìm kiếm manh mối nữa sao?", gã đội trưởng kia lại tiếp tục hỏi.
Nghe gã nói xong, Bặc Hiên và Lạc Ninh lập tức đoán ra, những người này từng liên hệ với hai đội tuyển đã mua tin tức từ chỗ cô trước đó. Nhưng rõ ràng là những người này đã bị người của hai đội tuyển kia lừa rồi. Mặc dù căn cứ bên này không có cử người công khai canh giữ phòng thí nghiệm, nhưng lại âm thầm bố trí người quan sát từ xa. Trước mắt, ngoài Lạc Ninh ra thì không có ai giải mã được ổ khóa thông minh. Có vẻ như hai đội tuyển cảm thấy trong lòng khó chịu vì tốn một điểm mà lại chẳng mở được cửa của phòng thí nghiệm. Cho nên cố ý phao tin, sẵn tiện lừa những đội tuyển khác một cú. Bặc Hiên và những thành viên trong nhóm đều rất hài lòng với kết quả như vậy.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng có bán những thông tin đó, một điểm là đủ rồi".
Mấy gã đội trưởng lập tức nói: "Vậy thì chúng tôi sẽ mua những thông tin này".
Hiện tại, manh mối thứ hai chỉ có đội Hoa Hạ tìm ra, nếu bọn họ trực tiếp mua manh mối, ai biết có phải là hàng thật hay không đây. Sau khi có được manh mối đầu tiên, mặc dù bọn họ cũng cho rằng nội dung bên trong chắc chắn không phải là giả, nhưng bọn họ vẫn phải đi tìm những đội tuyển khác đã tìm thấy manh mối để kiểm tra đối chiếu tính xác thực của nó. Một khi manh mối là giả, hoặc cố ý xen lẫn những thông tin dẫn đường giả, bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Bặc Hiên đã tán thành lời đề nghị của Lạc Ninh từ trước, viết thông tin lên mấy chục tờ giấy, sau đó lấy từ trong ba lô ra và lần lượt đưa cho mấy gã đội trưởng.
Thành viên của những đội khác: "...".
Cứ có cảm giác như những người này đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, sợ là ngay từ đầu bọn họ đã có ý định buôn bán thông tin. Mặc dù họ vô cùng không muốn nhượng điểm cho đội Hoa Hạ, nhưng họ cũng chỉ có thể cắn răng mà mua. Nếu không sẽ phải dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm địa điểm, ngược lại trở thành mất nhiều hơn được.
Editor: Autumnnolove & Wattpad: Autumnnolove
Sau khi hoàn tất giao dịch, nhóm người này mới chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên có tiếng đập cửa liên hồi vang lên. Phàn Dã đứng dậy đi mở cửa, nhận ra những người đang đứng ở cửa là người của căn cứ. Một người đàn ông cao gầy trong đó nói với Phàn Dã:
"Đội trưởng Liêu nhờ chúng tôi đưa vật tư đến đây, làm phiền đồng chí Lạc Ninh ký nhận".
Lạc Ninh đã nghe thấy, cô đứng dậy và đi qua, "Tôi là Lạc Ninh đây".
"Vui lòng ký nhận", người đàn ông cao gầy nở một nụ cười, đưa tờ biên lai ký nhận trên tay cho Lạc Ninh.
Lạc Ninh ký tên xong, người đàn ông cao gầy bảo người dọn đồ vào. Sau đó, những người ở phòng khách nhìn thấy các loại nhu yếu phẩm hằng ngày, thức ăn, nước uống,...được những người này đưa đến. Số lượng vật tư ở đây còn khá nhiều, hoàn toàn đủ cho đội Hoa Hạ ăn trong vòng một tháng. Lúc này bọn họ đều đã hóa thân thành "yêu tinh chanh"*, trong lòng ghen ghét vô cùng. Những thứ vật tư ban đầu bọn họ tìm thấy đã không nhiều, thức ăn và nước uống cũng chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là hai ngày. Vì vậy trong khoảng thời gian này bọn họ đều đang tìm kiếm thức ăn và nước uống, đáng tiếc là siêu thị lớn trong thành phố đã bị bọn thây ma chiếm giữ từ lâu, bọn họ không thể đột nhập vào trong được. Cửa hàng trên đường và đồ dùng hộ gia đình, nếu không phải bị căn cứ lấy đi, thì cũng đã sớm bị người sống sót lấy đi. Bọn họ còn đang suy nghĩ xem phải làm sao, ai ngờ đội Hoa Hạ chẳng những ở trong khu biệt thự an ninh của căn cứ, ngay cả vật tư cũng không cần lo lắng. Đồ dùng sinh hoạt và chăn bông quần áo thì thôi, xem ra còn có gạo, thịt, gà, cá, vịt,...Đội Hoa Hạ cũng quá thong dong rồi. Có chỗ nào giống với cạnh tranh mô phỏng tận thế đâu, rõ ràng là tới để du lịch mà...
(*Yêu tinh chanh/chanh tinh - 柠檬精: danh từ thông dụng trên mạng, dùng để chỉ những người đang ghen tị với người khác.)
Đám Phàn Dã sao lại không nhìn ra những người này đang chua chát, ghen tị, hâm mộ và thù hận. Nụ cười trên khuôn mặt họ càng thêm sáng lạn, còn mang theo vài phần khoe khoang. Hâm mộ đi, cho các anh hâm mộ chết luôn!
Nhóm người của căn cứ đi khỏi, có người nhịn không được bèn hỏi: "Sao căn cứ lại đưa nhiều vật tư tới cho các cậu thế?".
Phàn Dã ưỡn ngực, "Anh Ninh của chúng tôi giúp căn cứ hoàn thành hai nhiệm vụ rất khó, cho nên chúng tôi nhận được những phần thưởng này".
"Anh Ninh?", mọi người đều hơi ngạc nhiên, ai là "anh Ninh" vậy? Nhìn thái độ của họ, Phàn Dã mới ngộ ra, vì vậy chỉ vào Lạc Ninh, "Cô ấy là anh Ninh của chúng tôi".
Thành viên của những đội tuyển khác: "..."
Gọi một thành viên nữ xinh đẹp như hoa là "anh", không hiểu đội Hoa Hạ đang chơi trò gì, chẳng lẽ đầu óc của Phàn Dã có vấn đề?
Bọn họ cũng chỉ có thể cười gượng, dối lòng mà tán thưởng: "Anh Ninh của các cậu cũng quá lợi hại".
Thật ra thì bọn họ đều không thể hiểu nổi.
"Các cậu giúp căn cứ hoàn thành hai nhiệm vụ quan trọng nào?", mọi người thật sự rất tò mò vấn đề này. Có thể được cấp cho biệt thự và nhiều đồ dùng như thế, chắc chắn không thể chỉ là hoàn thành những nhiệm vụ thông thường.
Phàn Dã đang chuẩn bị từ chối và không trả lời vấn đề này, Lạc Ninh đã lên tiếng trước, "Nói cho các anh biết cũng không thành vấn đề. Phòng thí nghiệm của tiến sĩ La bên kia có một ổ khóa thông minh, người có thể mở khóa đã biến thành thây ma trước đó rồi, cho nên mọi người không thể vào trong".
"Đúng lúc tôi lại có nghiên cứu về ổ khóa thông minh, vì vậy đã giúp căn cứ mở khóa và cứu những nhân viên nghiên cứu bên trong ra. Cuối cùng được xem như là lập công và được khen thưởng".
Chuyện về kho vũ khí thì cô không làm lộ ra ngoài.
Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, rõ ràng là không ngờ tới còn có chuyện như vậy. Bọn họ vẫn mang thái độ bán tín bán nghi, "Vậy cô đúng là rất giỏi".
Lạc Ninh mỉm cười, "Cũng tàm tạm".
Cô đột nhiên hỏi: "Phải rồi, các anh đã biết tọa độ vị trí phòng thí nghiệm của tiến sĩ La, thế các anh có biết làm sao để đến đó không?".
Những người này đồng loạt lắc đầu, "Không biết!".
Trước đó họ còn chưa nghĩ đến chuyện lên đường, bây giờ vừa nghĩ tới lập tức cảm thấy đau đầu. Ở đây, điện thoại di động và định vị ô tô đều không thể kết nối mạng, cho nên bọn họ không dùng được. Tìm bản đồ thành phố cũng không thấy, chẳng biết phải đi qua đó như thế nào.
Một người hỏi: "Từ nơi này đến phòng thí nghiệm có xa không?".
Lạc Ninh trả lời: "Nếu không bị thây ma chặng đường và gặp các chướng ngại vật trên đường thì lái xe khoảng chừng nửa tiếng".
Mọi người vừa nghe câu trả lời lại càng đau đầu. Hành trình nửa tiếng lái xe, vậy chắc chắn là phải đi rất nhiều đường, bọn họ hoàn toàn không biết phải đi như thế nào!
Trong đầu mọi người nảy ra ý tưởng, "Các cậu có thể cung cấp tuyến đường cho chúng tôi không?".
Lạc Ninh mỉm cười: "Cho dù chúng tôi có cho các anh biết đi đường nào và đi như thế nào để đến đó, nhưng các anh hoàn toàn không biết đường, cũng sẽ tìm không thấy đường đâu!".
Mọi người thở dài, "Thật là trời ơi đất hỡi!".
Mọi người đều đang thầm mắng ban tổ chức, chính là cố ý gây phiền phức cho bọn họ.
Lạc Ninh xem dáng vẻ đau đầu của bọn họ, cười nói: "Tuy nhiên...tôi đã thu thập được hơn chục cái bản đồ ở đây rồi. Nếu các anh muốn, tôi cũng có thể bán cho các anh".
Nếu lúc này không bán bản đồ, chờ sau khi các đội tuyển tiến vào và quen thuộc với tuyến đường trong thành phố thì sẽ bán không được nữa.
Thành viên của các đội tuyển khác trợn tròn mắt, nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt không thể tin được. ĐM! Còn có thể làm như vậy, đội Hoa Hạ này cũng thật là vô cùng không biết xấu hổ...
Một gã đội trưởng khác cất giọng hỏi: "Nghe đồn các cậu cũng đã tìm được manh mối thứ hai rồi à?".
Bặc Hiên gật đầu và cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng tìm được rồi".
"Nhưng tìm được manh mối thứ hai khó khăn hơn tìm được manh mối thứ nhất nhiều. Nếu các anh muốn mua, phải dùng hai điểm mới được".
Những gã đội trưởng trao đổi ánh mắt với nhau.
"Nghe đồn chỗ các cậu còn có thể bán riêng lẻ vị trí của phòng thí nghiệm và cách tìm kiếm manh mối nữa sao?", gã đội trưởng kia lại tiếp tục hỏi.
Nghe gã nói xong, Bặc Hiên và Lạc Ninh lập tức đoán ra, những người này từng liên hệ với hai đội tuyển đã mua tin tức từ chỗ cô trước đó. Nhưng rõ ràng là những người này đã bị người của hai đội tuyển kia lừa rồi. Mặc dù căn cứ bên này không có cử người công khai canh giữ phòng thí nghiệm, nhưng lại âm thầm bố trí người quan sát từ xa. Trước mắt, ngoài Lạc Ninh ra thì không có ai giải mã được ổ khóa thông minh. Có vẻ như hai đội tuyển cảm thấy trong lòng khó chịu vì tốn một điểm mà lại chẳng mở được cửa của phòng thí nghiệm. Cho nên cố ý phao tin, sẵn tiện lừa những đội tuyển khác một cú. Bặc Hiên và những thành viên trong nhóm đều rất hài lòng với kết quả như vậy.
"Đúng vậy, chúng tôi cũng có bán những thông tin đó, một điểm là đủ rồi".
Mấy gã đội trưởng lập tức nói: "Vậy thì chúng tôi sẽ mua những thông tin này".
Hiện tại, manh mối thứ hai chỉ có đội Hoa Hạ tìm ra, nếu bọn họ trực tiếp mua manh mối, ai biết có phải là hàng thật hay không đây. Sau khi có được manh mối đầu tiên, mặc dù bọn họ cũng cho rằng nội dung bên trong chắc chắn không phải là giả, nhưng bọn họ vẫn phải đi tìm những đội tuyển khác đã tìm thấy manh mối để kiểm tra đối chiếu tính xác thực của nó. Một khi manh mối là giả, hoặc cố ý xen lẫn những thông tin dẫn đường giả, bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Bặc Hiên đã tán thành lời đề nghị của Lạc Ninh từ trước, viết thông tin lên mấy chục tờ giấy, sau đó lấy từ trong ba lô ra và lần lượt đưa cho mấy gã đội trưởng.
Thành viên của những đội khác: "...".
Cứ có cảm giác như những người này đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, sợ là ngay từ đầu bọn họ đã có ý định buôn bán thông tin. Mặc dù họ vô cùng không muốn nhượng điểm cho đội Hoa Hạ, nhưng họ cũng chỉ có thể cắn răng mà mua. Nếu không sẽ phải dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm địa điểm, ngược lại trở thành mất nhiều hơn được.
Editor: Autumnnolove & Wattpad: Autumnnolove
Sau khi hoàn tất giao dịch, nhóm người này mới chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên có tiếng đập cửa liên hồi vang lên. Phàn Dã đứng dậy đi mở cửa, nhận ra những người đang đứng ở cửa là người của căn cứ. Một người đàn ông cao gầy trong đó nói với Phàn Dã:
"Đội trưởng Liêu nhờ chúng tôi đưa vật tư đến đây, làm phiền đồng chí Lạc Ninh ký nhận".
Lạc Ninh đã nghe thấy, cô đứng dậy và đi qua, "Tôi là Lạc Ninh đây".
"Vui lòng ký nhận", người đàn ông cao gầy nở một nụ cười, đưa tờ biên lai ký nhận trên tay cho Lạc Ninh.
Lạc Ninh ký tên xong, người đàn ông cao gầy bảo người dọn đồ vào. Sau đó, những người ở phòng khách nhìn thấy các loại nhu yếu phẩm hằng ngày, thức ăn, nước uống,...được những người này đưa đến. Số lượng vật tư ở đây còn khá nhiều, hoàn toàn đủ cho đội Hoa Hạ ăn trong vòng một tháng. Lúc này bọn họ đều đã hóa thân thành "yêu tinh chanh"*, trong lòng ghen ghét vô cùng. Những thứ vật tư ban đầu bọn họ tìm thấy đã không nhiều, thức ăn và nước uống cũng chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là hai ngày. Vì vậy trong khoảng thời gian này bọn họ đều đang tìm kiếm thức ăn và nước uống, đáng tiếc là siêu thị lớn trong thành phố đã bị bọn thây ma chiếm giữ từ lâu, bọn họ không thể đột nhập vào trong được. Cửa hàng trên đường và đồ dùng hộ gia đình, nếu không phải bị căn cứ lấy đi, thì cũng đã sớm bị người sống sót lấy đi. Bọn họ còn đang suy nghĩ xem phải làm sao, ai ngờ đội Hoa Hạ chẳng những ở trong khu biệt thự an ninh của căn cứ, ngay cả vật tư cũng không cần lo lắng. Đồ dùng sinh hoạt và chăn bông quần áo thì thôi, xem ra còn có gạo, thịt, gà, cá, vịt,...Đội Hoa Hạ cũng quá thong dong rồi. Có chỗ nào giống với cạnh tranh mô phỏng tận thế đâu, rõ ràng là tới để du lịch mà...
(*Yêu tinh chanh/chanh tinh - 柠檬精: danh từ thông dụng trên mạng, dùng để chỉ những người đang ghen tị với người khác.)
Đám Phàn Dã sao lại không nhìn ra những người này đang chua chát, ghen tị, hâm mộ và thù hận. Nụ cười trên khuôn mặt họ càng thêm sáng lạn, còn mang theo vài phần khoe khoang. Hâm mộ đi, cho các anh hâm mộ chết luôn!
Nhóm người của căn cứ đi khỏi, có người nhịn không được bèn hỏi: "Sao căn cứ lại đưa nhiều vật tư tới cho các cậu thế?".
Phàn Dã ưỡn ngực, "Anh Ninh của chúng tôi giúp căn cứ hoàn thành hai nhiệm vụ rất khó, cho nên chúng tôi nhận được những phần thưởng này".
"Anh Ninh?", mọi người đều hơi ngạc nhiên, ai là "anh Ninh" vậy? Nhìn thái độ của họ, Phàn Dã mới ngộ ra, vì vậy chỉ vào Lạc Ninh, "Cô ấy là anh Ninh của chúng tôi".
Thành viên của những đội tuyển khác: "..."
Gọi một thành viên nữ xinh đẹp như hoa là "anh", không hiểu đội Hoa Hạ đang chơi trò gì, chẳng lẽ đầu óc của Phàn Dã có vấn đề?
Bọn họ cũng chỉ có thể cười gượng, dối lòng mà tán thưởng: "Anh Ninh của các cậu cũng quá lợi hại".
Thật ra thì bọn họ đều không thể hiểu nổi.
"Các cậu giúp căn cứ hoàn thành hai nhiệm vụ quan trọng nào?", mọi người thật sự rất tò mò vấn đề này. Có thể được cấp cho biệt thự và nhiều đồ dùng như thế, chắc chắn không thể chỉ là hoàn thành những nhiệm vụ thông thường.
Phàn Dã đang chuẩn bị từ chối và không trả lời vấn đề này, Lạc Ninh đã lên tiếng trước, "Nói cho các anh biết cũng không thành vấn đề. Phòng thí nghiệm của tiến sĩ La bên kia có một ổ khóa thông minh, người có thể mở khóa đã biến thành thây ma trước đó rồi, cho nên mọi người không thể vào trong".
"Đúng lúc tôi lại có nghiên cứu về ổ khóa thông minh, vì vậy đã giúp căn cứ mở khóa và cứu những nhân viên nghiên cứu bên trong ra. Cuối cùng được xem như là lập công và được khen thưởng".
Chuyện về kho vũ khí thì cô không làm lộ ra ngoài.
Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, rõ ràng là không ngờ tới còn có chuyện như vậy. Bọn họ vẫn mang thái độ bán tín bán nghi, "Vậy cô đúng là rất giỏi".
Lạc Ninh mỉm cười, "Cũng tàm tạm".
Cô đột nhiên hỏi: "Phải rồi, các anh đã biết tọa độ vị trí phòng thí nghiệm của tiến sĩ La, thế các anh có biết làm sao để đến đó không?".
Những người này đồng loạt lắc đầu, "Không biết!".
Trước đó họ còn chưa nghĩ đến chuyện lên đường, bây giờ vừa nghĩ tới lập tức cảm thấy đau đầu. Ở đây, điện thoại di động và định vị ô tô đều không thể kết nối mạng, cho nên bọn họ không dùng được. Tìm bản đồ thành phố cũng không thấy, chẳng biết phải đi qua đó như thế nào.
Một người hỏi: "Từ nơi này đến phòng thí nghiệm có xa không?".
Lạc Ninh trả lời: "Nếu không bị thây ma chặng đường và gặp các chướng ngại vật trên đường thì lái xe khoảng chừng nửa tiếng".
Mọi người vừa nghe câu trả lời lại càng đau đầu. Hành trình nửa tiếng lái xe, vậy chắc chắn là phải đi rất nhiều đường, bọn họ hoàn toàn không biết phải đi như thế nào!
Trong đầu mọi người nảy ra ý tưởng, "Các cậu có thể cung cấp tuyến đường cho chúng tôi không?".
Lạc Ninh mỉm cười: "Cho dù chúng tôi có cho các anh biết đi đường nào và đi như thế nào để đến đó, nhưng các anh hoàn toàn không biết đường, cũng sẽ tìm không thấy đường đâu!".
Mọi người thở dài, "Thật là trời ơi đất hỡi!".
Mọi người đều đang thầm mắng ban tổ chức, chính là cố ý gây phiền phức cho bọn họ.
Lạc Ninh xem dáng vẻ đau đầu của bọn họ, cười nói: "Tuy nhiên...tôi đã thu thập được hơn chục cái bản đồ ở đây rồi. Nếu các anh muốn, tôi cũng có thể bán cho các anh".
Nếu lúc này không bán bản đồ, chờ sau khi các đội tuyển tiến vào và quen thuộc với tuyến đường trong thành phố thì sẽ bán không được nữa.
Thành viên của các đội tuyển khác trợn tròn mắt, nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt không thể tin được. ĐM! Còn có thể làm như vậy, đội Hoa Hạ này cũng thật là vô cùng không biết xấu hổ...
Danh sách chương